Khánh Ngọc lúc đưa Tiểu Vũ vào hậu viện của Ngưng Bích Viện đã dặn nàng tuyệt đối không được ra ngoài, cũng không được chạy đi tìm mẫu thân, không được đến Kính Vân Viện. Thế nhưng Tiểu Vũ không nghe, lúc này đứng ở trốn đằng sau cột rèm lớn bên trong đại sảnh Thương Trạch Viện nhìn mẫu thân mình xanh xao tiều tụy, nàng vừa lo vừa sợ, nhưng cũng không dám bát nháo, chỉ im lặng đứng đó không nhúc nhích.

Tiểu Vũ rất muốn chạy ra ôm lấy mẫu thân, nhưng nàng vốn là đứa trẻ biết nghe lời, nên lúc này nàng sẽ không làm thế. Nàng chỉ đứng cắn răng nhìn mẫu thân một lát rồi lặng lẽ quay về Ngưng Bích Viện.

Vừa về tới, Tiểu Vũ đã thấy Khánh Ngọc đang đi qua đi lại đầy lo lắng, chắc đang tìm mình. Nàng cũng không tránh, một mạch chạy tới dùng hai bàn tay bé xíu níu vạt áo Khánh Ngọc, ngước đôi mắt sâu hun hút không giống đôi mắt của một đứa trẻ nhìn lên chất vấn: "Khánh Ngọc, ngươi nói cho ta, mẫu thân tại sao lại quỳ trước sảnh chỗ phụ thân?"

Khánh Ngọc chưa kịp vui mừng vì tìm thấy Đại tiểu thư đã tái mặt vì nghe câu hỏi này, vội vã khiến nàng lắp bắp: "Tiểu thư... Đại phu nhân... chỗ đó... tiểu thư."

Đôi tay bé nhỏ dưới vạt áo Khánh Ngọc siết càng chặt hơn, đầu ngón tay mũm mĩm đổi màu trắng toát, ánh mắt Tiểu Vũ dường như có như không tỏa ra khí thế bức người: "Nói mau!"

Khánh Ngọc trước khí thế này đã sợ hãi lại càng thêm bối rối, cũng không biết phải nói sao. Tiểu Vũ lại có vẻ không thể kiên nhẫn hơn nữa, thấp giọng gằn: "Còn không mau nói sự thật?"

Khánh Ngọc cho dù thế nào cũng chỉ là kẻ tôi tớ, lời chủ tử không thể không nghe, huống hồ, Đại tiểu thư lại kiên quyết đến thế. Nàng run rẩy quỳ xuống trước mặt Tiểu Vũ, cúi đầu thấp đến nỗi trán chạm xuống nền gạch lạnh cóng, giọng nói đầy thấp thỏm ngắt quãng: "Tiểu... tiểu thư... là... lão gia kết cho phu nhân... tội mưu hại... mưu hại cốt nhục nối dòng... nên... nên phu nhân đến đó quỳ để... chứng minh sự trong sạch..."

Con ngươi trong đôi mắt Tiểu Vũ co lại, cơ thể bé nhỏ cứng đờ không thể cử động, nàng nghe Khánh Ngọc nói xong, đầu váng mắt hoa, một mực lắc đầu không muốn tin: "Không! Sao phụ thân có thể làm thế! Không thể nào! Ngươi lừa ta!"

Thấy phản ứng dữ dội của Tiểu Vũ, Khánh Ngọc sợ hãi vội dập đầu thật mạnh xuống đất: "Tiểu thư, đều là sự thật! Tiểu thư!"

"Ta phải đi tìm phụ thân! Không được! Ta nhất định phải hỏi phụ thân!" Nàng chỉ bỏ lại câu đó rồi loạng choạng chạy ra khỏi Ngưng Bích Viện. Bước chân vội vàng, cũng không biết đã vấp ngã mấy lần Tiểu Vũ mới lần được tới Thương Trạch Viện.

Lúc đến nơi, trong sảnh đường một khắc trước vốn chỉ có Dương Linh lúc này đã đầy thêm bốn người.

Trên vị trí chủ tọa là lão phu nhân, phía bên còn có phụ nâng nàng, nhị di nương và tiểu muội muội Thanh Uyển.

Mẫu thân nàng, lúc này đang bị trói.

Tiểu Vũ chỉ kịp lướt mắt qua nhìn mấy người trong phòng một cái, còn chưa kịp nói gì đã bị ai đó phía sau chộp lấy, dùng tay bịt miệng, lôi ra ngoài.

Tiểu Vũ tức giận dãy dụa, tay đấm chân đá vào không trung, nhưng sức người trưởng thành vẫn nhiều hơn, kéo được nàng đến bên cạnh cánh cửa trốn vào.

Đến lúc người đó nở lỏng tay hơn, Tiểu Vũ mới định thần nhìn rõ, đây là Khánh Ngọc vừa rồi còn run rẩy quỳ lạy ở Ngưng Bích Viện. Khánh Ngọc vẫn bịt miệng nàng, hai tay kẹp chặt khống chế mọi cử động, khuôn mặt nàng phức tạp, ánh mắt lộ ra tia bối rối cùng lo lắng. Nàng thấp giọng ghé sát vào tai Tiểu Vũ: "Tiểu thư, người không thể ra đó được, lão gia rất tức giận, nếu người ra đó... chỉ sợ... "

Chỉ sợ tiểu thư cũng sẽ liên lụy.

Trước khi đi, phu nhân đã dặn dò rất kĩ nói Khánh Ngọc phải bảo vệ thật tốt cho Đại tiểu thư, nàng cho dù vì hành động hỗn xược vừa rồi mà bị đánh chết cũng ngàn vạn lần không thể để Đại tiểu thư vào đó.

Đôi mày ngắn của Tiểu Vũ nhíu lại thật chặt, lại ra sức giãy dụa, cái đầu ngọ nguậy không thôi, ánh mắt chất chứa tức giận không thể kìm nén.

Dù thế, Khánh Ngọc vẫn cắn răng kìm Tiểu Vũ thật chặt, một mặt lắng nghe động tĩnh bên trong.

Giọng nói trầm thấp lãnh đạm vang đến: "Tiện nhân, ngươi còn cố chấp?"

Nhận ra giọng nói của phụ thân, Tiểu Vũ hơi dừng động tác. Lời này... phụ thân đang mắng ai? Tiếng cười nhạt của nữ nhân vọng ra, kèm theo giọng nói hơi khàn khàn: "Cố chấp? Người cố chấp phải là chàng mới đúng! Dựa vào cái gì mà chàng nói ta hại Thanh Quân?! Dựa vào cái gì!"

Là giọng nói của mẫu thân, cho dù đã nhiễm chút trầm đục nhưng Tiểu Vũ vẫn nhận ra được.

Chẳng lẽ vừa rồi... là phụ thân mắng mẫu thân?

"Tiện nhân"?!

Tiểu Vũ ngây người, nàng không tin...

Hà Hinh ngồi trên ghế ôm Thanh Uyển, khuôn mặt dưng đỏ vì khóc, tròng mắt vẫn long lanh ầng ậng nước như có thể trào ra bất cứ lúc nào.

"Lão gia, lão gia đừng như vậy... có thể... có thể chỉ là Thanh Quân... vô ý trượt chân..." Nói đến đây, Hà Hinh không kìm chế được nữa, lại bắt đầu thút thít.

Bạch Lưu Kính nhìn Hà Hinh khóc đến thương tâm, tay nắm chặt thành quyền, trong ánh mắt lửa giận bùng thêm mấy phần, hắn nghiến răng nói: "Vô ý? Hoang đường! Quân Nhi còn nhỏ như vậy, lúc nào ra ngoài cũng phải có người đi theo, làm sao có thể ngã xuống hồ mà không ai hay biết?! Thường ngày người hầu bên cạnh trông nom Quân Nhi đều là người của Đại phu nhân, lần này, nói nhẹ là tắc trách, nói nặng là cố tình!"

Lão phu nhân ngồi bên trên vẫn lặng lẽ lật phật châu, nhắm mắt không nói nửa lời.

Dương Linh giương ánh mắt trống rỗng vô hồn lên nhìn người đàn ông đang ngồi trên ỷ gấm, trái tim giờ phút này đã rách nát đến mức không thể cảm thấy đau được nữa.

Hắn nói vậy, tức là cho dù thế nào, nàng cũng là kẻ có tội.

Nhưng nàng làm sao biết được những người hầu thường ngày ở bên cạnh chăm nom Thanh Quân lúc đó đi đâu chứ? nàng cũng đã dặn dò kĩ lưỡng rồi, nhưng... sao lại xảy ra chuyện?

Chợt nàng nhớ đến lời Khánh Ngọc lúc trước, Hà Hinh từng gặp mặt mấy thị nữ chăm nom tam thiếu gia, thưởng cho họ không ít vàng bạc, nói là muốn cảm tạ vì đã đối xử tốt với nhi tử của nàng ta.

Hơi chuyển dời ánh mắt sang phía Hà Hinh vẫn đang cúi đầu rơi nước mắt, Dương Linh khe khẽ cười nhạt.

Hổ dữ không ăn thịt con, nàng chỉ hy vọng bản thân đã đoán sai.

Nhưng sai hay đúng, xem ra bây giờ cũng không còn quan trọng nữa.

Quyết định nằm ở nam nhân kia, nhưng nam nhân kia, giờ phút này lại muốn lấy mạng nàng.

Nàng mệt rồi.

Cuối cùng, hắn cũng không quay đầu.

"Dùng gia pháp." Lão phu nhân từ nãy tới giờ chưa hề lên tiếng lúc này đã từ từ nhấc mí mắt, lạnh nhạt buông một câu.

Bạch Lưu Kính nhìn Lưu tổng quản, ánh mắt tối tăm, nói: "Lấy gia pháp, gọi người đến dùng hình."

Mã tổng quản hơi tái mặt, bước nhanh thối lui, một lúc sau khi quay trở lại trên tay đã cầm một cây roi sắt. Đi theo sau còn có một hạ nhân làm công việc nặng nhọc.

Quỳ lâu đã khiến đôi chân Dương Linh tê liệt, nhịn đói cũng khiến nàng mất hết sức lực, đến giờ chống chọi chỉ còn lại chút hơi tàn, nàng biết, dùng gia pháp, mạng này hôm nay khó giữ.

Nàng chết không đáng tiếc, chỉ có nỗi bận tâm về nữ nhi bé bỏng mới gần sáu tuổi của mình vẫn không sao nguôi ngoai được. Nàng đi rồi, ai sẽ chăm sóc, ai sẽ bảo vệ Tiểu Vũ đây?

Lần cuối cùng, nàng hướng ánh mắt về phía Bạch Lưu Kính, khuôn mặt xanh xao hốc hác lúc này thảm hại đến mức khó tưởng tượng. Mơ hồ cảm thấy hai dòng lệ ấm nóng chảy xuống, nàng cố hết sức mỉm cười. Nụ cười ấy khiến ánh mắt Bạch Lưu Kính thoáng biến đổi.

Tên hạ nhân đã cầm roi sắt tiến đến phía sau lưng Dương Linh, dơ lên thật cao, như dùng hết sức bình sinh để giáng xuống một đòn.

"Bốp!"

Chỉ một đòn thôi mà mang theo đau đớn như tróc xương tróc thịt, lục phũ ngũ tạng cơ hồ đảo lộn giày xéo lên nhau, Dương Linh gập người phun ra một ngụm máu tươi. Cho dù đau đớn khiến nàng muốn ngất đi, nhưng lần này, nàng vẫn muốn kiêu ngạo, từ từ ngẩn đầu lên nhìn Bạch Lưu Kính. Khóe môi nhuộm đỏ bởi máu me tanh nồng không ngừng chảy ra, trong đôi mắt nàng hằn lên những tơ máu chẳng chịt. Nàng cười, một nụ cười méo mó quỷ dị khiến cho kẻ khác phải run rẩy sợ hãi.

Nhấc khóe môi một cách khó nhọc, Dương Linh có thể cảm nhận hơi thở của chính mình lúc này đang tàn dần, giọng nói cũng trở nên mơ hồ: "Hãy... chăm sóc... Tiểu Vũ."

Một roi nữa lại giáng xuống.

Nàng lại phun ra thêm một búng máu tươi.

Chỉ trong chốc lát, phần y phục trước ngực Dương Linh đã bị máu nhuộm đỏ rực, xung quanh nàng, vết máu văng lung tóe khắp nơi.

Nhưng nàng vẫn kiên cười đến phút cuối, mỉm cười nhìn hắn.

Kể cả khi đã không còn thở nữa, nàng vẫn mỉm cười.

Dương Linh, nàng đã chết không nhắm mắt.

Sau đó, lão phu nhân thở dài một tiếng, sai người đem thi thể Dương Linh đi mai táng cẩn thận. Lão phu vẫn chầm chậm lật phật châu trong tay, vịn vào thị nữ bên cạnh ra về, Hà Hinh sau đó cũng ôm Thanh Uyển rời khỏi.

Khánh Ngọc chọn lúc thích hợp nhất, lén lút bế Tiểu Vũ đã sớm ngất xỉu chạy về Ngưng Bích Viện.

Bước chân nàng thất thiểu, cứ mỗi lúc nghĩ đến âm thanh nặng nề giáng xuống của roi sắt trong phòng vọng ra, trái tim của Khánh Ngọc lại đập chậm một nhịp. Nàng lo sợ nhìn hài tử trong tay, lúc đó Tiểu Vũ điên cuồng quẫy đạp, cắn xé nàng muốn vùng ra, chính nàng cũng suýt chút nữa không thể giữ được.

Bộ dạng Tiểu Vũ vừa trợn mắt giàn dụa nước mắt vừa kêu lên những tiếng " ư... ư" đau đớn đến tâm tan phế liệt khắc sâu vào tâm trí Khánh Ngọc, cho dù nhiều năm sau đó, nàng cũng không bao giờ có thể quên được.

Dù sao... Tiểu Vũ cũng chỉ là một đứa trẻ...

---

Đại sảnh rộng lớn, tất cả đã rời đi, không ai biết có một nam nhân đang ôm đầu gục trên nền đất, hắn co người bất động như gốc cây già cỗi mất hết sức sống, bóng dáng tĩnh lặng đơn độc mà thê lương đến nhường nào.

p/s: Đọc chương này sẽ có rất nhiều người muốn chửi Bạch Lưu Kính... nhưng dĩ nhiên, tác giả không hề có ý ngăn cản. Hãy chửi hắn đii! Tên tra nam! Chửi đi vì cuộc đời cho phépp
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện