Hôm sau, trời vẫn lạnh bắt đầu cónhững bông tuyết rơi bên ngoài. Lam Linh vẫn chầm chậm ra khỏi ổ. Trờihôm nay, có tuyết nên Đình Bảo vẫn phải chở Lam Linh đến trường. LamLinh mặc nhiều áo tới nỗi cả ba người Đình Thái, Đình Bảo và anh Duytưởng cô là lật đật.
" Khiếp, chị mặc gì mà nhiều thế hả?"
" Tụi bay không thấy trời lạnh à."
" Lạnh thì lạnh nhưng không đến nỗi như thế này chứ."
Cô không nói gì mà bảo Đình Bảo lai mình đi. Đình Thái và anh Duy đằng sau cũng chỉ thở dài không làm gì được.
Vào trong lớp, cô vẫn cảm thấy lạnh dù cho lớp có đóng toàn bộ cửa xung quanh đi nữa. Cô than vãn với Đào Linh:
" A\~\~ cứu tớ với Linh ơi. Tớ không chịu nổi cái lạnh này đâu."
" Hôm nay đâu có lạnh lắm đâu. Nhiệt độ chỉ thấp hơn hôm qua có một độ gì. "
" Một độ là cao lắm rồi. Tớ không chịu nổi. "
Vừa nói Lam Linh vừa ôm lấy Đào Linh.
" Bạn cho tớ ôm tí đi. Người bạn ấm lắm."
Cô ôm Đào Linh một lúc rồi lại buông ra. Cô thầm than rằng [ a\~ trời lạnh thế không biết. Ước gì mình được mang chăn lên trường để đắp cho đỡlạnh. ] Đó chỉ là mong ước thôi.
Lam Linh suy nghĩ về việc mình phải làm thế nào để vượt qua mùa đông nămnay. Năm nay mùa đông đến muộn mà đến muộn thì không nói, mùa đông nămnay còn rét hơn mấy năm trước. Với một đứa nhạy cảm như cô mới được cómấy ngày đầu mùa mà đã như này thì không biết đến hết mùa đông sẽ nhưthế nào nữa. Nghĩ vậy, Lam Linh càng chán nản. Chỗ cô ở thì không có kìnghỉ đông mới đau lòng chứ.
Bây giờ, tâm trạng Lam Linh đã khóc thành một dòng sông cho số phận củamình vào mùa đông năm nay rồi. Một chỗ mà cô không để ý Thanh Vũ đã nhìn cô lúc nào không biết. Anh nhìn tâm trạng cô biến đổi từng chút mộttrên khuôn mặt nhỏ nhắn, bỗng bật cười trong vô thức. Anh cứ nhìn cô,bất giác trầm luân vào trong đó mà không biết. Lam Linh vừa nghĩ đếnviễn cảnh mình phải đi học suốt một mùa đông lạnh giá, biểu cảm nghiêmtúc trên khuôn mặt cũng chuyển thành đau khổ. Cô đang đau khổ thì ThanhVũ lại cười.
Lam Linh cảm thấymình cứ bị ai đó nhìn chằm chằm, làm cho cô ngó nghiêng xung quanh lớpnhưng chả thấy ai cả. Tất nhiên khi cô ngó nghiêng thì anh đã nhanh hơnthu hồi ánh mắt của mình lại. Sau pha ánh mắt làm Lam Linh giật mìnhkia, thì cô cũng chả còn tâm trí để nghĩ đến việc mùa đông của mình nữa.
May quá, tiết đầu tiên của lớp cô là tiết thể dục. Nhiều đứa hôm nay trờicó tuyết thì nhảy ra ngoài chơi, trong lớp còn lác đác vài người làm bài tập hay chơi bài. Riêng chị nhà đây thì xếp ghế thành một hàng, sau đógấp cái áo khoác nhỏ vào làm gối. Lấy cái áo khoác to nhất của mình làmchăn nằm xuống đi ngủ. Lam Linh nở nụ cười thoả mãn, chỉ có ngủ vào mùađông mới tuyệt nhất. Đào Linh, thằng Bình, Long thấy thế cũng chả biếtnên làm thế nào.
" Linh à, bạn không thể bỏ qua việc đi ngủ à?"
" Đúng rồi đấy, mày không thấy bọn nó đi chơi tuyết vui lắm sao."
" Dậy đi, ngủ làm gì, mày dậy chơi X-O với tao."
Tất cả đều bị cô từ chối vì chỗ ấm của mình.
Lam Linh cuối cùng cũng ngủ ngay ở trên lớp, và cô ngủ chỉ được 45 phút vìhết giờ. Nguyên sáng hôm đấy, cô chỉ học và cuộn tròn trong đống áokhoác của mình.
------------------------------
Ngày 20/11 cũng đã đến. Cả tuần, ông trời cũng cho Lam Linh một điều tốt đẹp là thời tiết hôm nay đã nắng và nhiệt độ cũng tăng lên đến 25 độ. Tuytrời có gió thổi qua vẫn thấy lạnh nhưng điều nay làm cho cô cực kì vuivẻ.
Ngồi dưới hội trường, côchán chả buồn nói. Bà hiệu trưởng nói nhiều thế không biết. Sau 7749bước cuối cùng thì đến tiết mục biểu diễn múa của các lớp. Từ trên xuống lớp dưới. Vậy nên lớp cô múa ở tiết mục thứ hai. Lớp múa đầu là lớpbên, khi mấy đứa con gái bên đó mặc toàn bộ váy trắng đi ra làm cho LamLinh giật mình. Đào Linh ngồi bên cạnh cô lúc nào không hay phán mộtcâu:
" Bộ này xấu. Không biết thẩm mĩ của đứa nào chọn ra cái bộ này nữa. "
" Hở, Linh không phải bạn cũng múa à sao nhảy ra đây?"
" Tí nữa tớ vào. Bạn yên tâm."
" Ừm. Tí múa cô lên nhé. "
" Ừm, nhất định."
------------------------------
Tiết mục đã xong, lớp nào về lớp đấy. Hơi chán là lớp của cô chỉ đạt đượchạng hai trong bảng xếp hạng múa. Hạng nhất là lớp A của khoá dưới. Vềlớp thì bọn Ngọc Anh múa xong, cũng đã nhanh chân trang trí xong để chúc mừng sinh nhật cô Hương. Chúng nó kéo cô Hương lên lớp lại còn bịt mắtcô Hương lại. Khi bước vào lớp thì pháo bông đã được đám con trai nổ lên làm cho cô chủ nhiệm giật mình. Đám Khánh Vân bê chiếc bánh sinh nhậtđược bọn nó đặt làm lên phía trước người cô Hương. Cả lớp đồng thanh hát chúc mừng sinh nhật cô:
" Happy birthday to you "
Tiếng hát ngừng lại tiếp đến là một tràng vỗ tay. Đám con trai nhao nhao bảo cô thồi nến:
" Cô ơi, cô ước đi rồi thổi nến cô."
" Đúng đấy, chúc mừng sinh nhật cô. Cô thổi nến đi."
Chuyển tổ chức sinh nhật này làm cho cô Hương bất ngờ:
" Sao lại tổ chức sinh nhật thế này? Sinh nhật cô thì cần gì tổ chức đâu. "
" Bọn em học cùng cô tổ chức cho cô bữa sinh nhật thôi mà. Dù sao năm nay cũng là năm cuối rồi."
Cả đám cứ kêu cô Hương thổi bánh. Cuối cùng cô cũng thổi và cắt bánh chiacho các bạn trong lớp. Lan Linh thấy cô Hương rất vui nha.
Bữa tiệc tổ chức cho cô Hương cũng kết thúc. Mọi người thi nhau dọn dẹp lại lớp để mai còn học. Lam Linh thấy đám Thanh Vũ nhặt được mấy cái cốcrơi ra lớp rồi lại chạy đi ra ngoài. Cô gọi bọn nó lại:
" Đứng lại! Bọn mày tính đi đâu. Quay lại dọn đi xong muốn đi đâu thì đi."
" Nhưng bọn tao dọn rồi."_ Thanh Vũ nói
" Còn muốn cãi à. Có vào không thì bảo."
Cô nói câu đấy xong thì đám con trai cũng đành ngậm ngùi đi vào dọn tiếp.
" Khiếp, chị mặc gì mà nhiều thế hả?"
" Tụi bay không thấy trời lạnh à."
" Lạnh thì lạnh nhưng không đến nỗi như thế này chứ."
Cô không nói gì mà bảo Đình Bảo lai mình đi. Đình Thái và anh Duy đằng sau cũng chỉ thở dài không làm gì được.
Vào trong lớp, cô vẫn cảm thấy lạnh dù cho lớp có đóng toàn bộ cửa xung quanh đi nữa. Cô than vãn với Đào Linh:
" A\~\~ cứu tớ với Linh ơi. Tớ không chịu nổi cái lạnh này đâu."
" Hôm nay đâu có lạnh lắm đâu. Nhiệt độ chỉ thấp hơn hôm qua có một độ gì. "
" Một độ là cao lắm rồi. Tớ không chịu nổi. "
Vừa nói Lam Linh vừa ôm lấy Đào Linh.
" Bạn cho tớ ôm tí đi. Người bạn ấm lắm."
Cô ôm Đào Linh một lúc rồi lại buông ra. Cô thầm than rằng [ a\~ trời lạnh thế không biết. Ước gì mình được mang chăn lên trường để đắp cho đỡlạnh. ] Đó chỉ là mong ước thôi.
Lam Linh suy nghĩ về việc mình phải làm thế nào để vượt qua mùa đông nămnay. Năm nay mùa đông đến muộn mà đến muộn thì không nói, mùa đông nămnay còn rét hơn mấy năm trước. Với một đứa nhạy cảm như cô mới được cómấy ngày đầu mùa mà đã như này thì không biết đến hết mùa đông sẽ nhưthế nào nữa. Nghĩ vậy, Lam Linh càng chán nản. Chỗ cô ở thì không có kìnghỉ đông mới đau lòng chứ.
Bây giờ, tâm trạng Lam Linh đã khóc thành một dòng sông cho số phận củamình vào mùa đông năm nay rồi. Một chỗ mà cô không để ý Thanh Vũ đã nhìn cô lúc nào không biết. Anh nhìn tâm trạng cô biến đổi từng chút mộttrên khuôn mặt nhỏ nhắn, bỗng bật cười trong vô thức. Anh cứ nhìn cô,bất giác trầm luân vào trong đó mà không biết. Lam Linh vừa nghĩ đếnviễn cảnh mình phải đi học suốt một mùa đông lạnh giá, biểu cảm nghiêmtúc trên khuôn mặt cũng chuyển thành đau khổ. Cô đang đau khổ thì ThanhVũ lại cười.
Lam Linh cảm thấymình cứ bị ai đó nhìn chằm chằm, làm cho cô ngó nghiêng xung quanh lớpnhưng chả thấy ai cả. Tất nhiên khi cô ngó nghiêng thì anh đã nhanh hơnthu hồi ánh mắt của mình lại. Sau pha ánh mắt làm Lam Linh giật mìnhkia, thì cô cũng chả còn tâm trí để nghĩ đến việc mùa đông của mình nữa.
May quá, tiết đầu tiên của lớp cô là tiết thể dục. Nhiều đứa hôm nay trờicó tuyết thì nhảy ra ngoài chơi, trong lớp còn lác đác vài người làm bài tập hay chơi bài. Riêng chị nhà đây thì xếp ghế thành một hàng, sau đógấp cái áo khoác nhỏ vào làm gối. Lấy cái áo khoác to nhất của mình làmchăn nằm xuống đi ngủ. Lam Linh nở nụ cười thoả mãn, chỉ có ngủ vào mùađông mới tuyệt nhất. Đào Linh, thằng Bình, Long thấy thế cũng chả biếtnên làm thế nào.
" Linh à, bạn không thể bỏ qua việc đi ngủ à?"
" Đúng rồi đấy, mày không thấy bọn nó đi chơi tuyết vui lắm sao."
" Dậy đi, ngủ làm gì, mày dậy chơi X-O với tao."
Tất cả đều bị cô từ chối vì chỗ ấm của mình.
Lam Linh cuối cùng cũng ngủ ngay ở trên lớp, và cô ngủ chỉ được 45 phút vìhết giờ. Nguyên sáng hôm đấy, cô chỉ học và cuộn tròn trong đống áokhoác của mình.
------------------------------
Ngày 20/11 cũng đã đến. Cả tuần, ông trời cũng cho Lam Linh một điều tốt đẹp là thời tiết hôm nay đã nắng và nhiệt độ cũng tăng lên đến 25 độ. Tuytrời có gió thổi qua vẫn thấy lạnh nhưng điều nay làm cho cô cực kì vuivẻ.
Ngồi dưới hội trường, côchán chả buồn nói. Bà hiệu trưởng nói nhiều thế không biết. Sau 7749bước cuối cùng thì đến tiết mục biểu diễn múa của các lớp. Từ trên xuống lớp dưới. Vậy nên lớp cô múa ở tiết mục thứ hai. Lớp múa đầu là lớpbên, khi mấy đứa con gái bên đó mặc toàn bộ váy trắng đi ra làm cho LamLinh giật mình. Đào Linh ngồi bên cạnh cô lúc nào không hay phán mộtcâu:
" Bộ này xấu. Không biết thẩm mĩ của đứa nào chọn ra cái bộ này nữa. "
" Hở, Linh không phải bạn cũng múa à sao nhảy ra đây?"
" Tí nữa tớ vào. Bạn yên tâm."
" Ừm. Tí múa cô lên nhé. "
" Ừm, nhất định."
------------------------------
Tiết mục đã xong, lớp nào về lớp đấy. Hơi chán là lớp của cô chỉ đạt đượchạng hai trong bảng xếp hạng múa. Hạng nhất là lớp A của khoá dưới. Vềlớp thì bọn Ngọc Anh múa xong, cũng đã nhanh chân trang trí xong để chúc mừng sinh nhật cô Hương. Chúng nó kéo cô Hương lên lớp lại còn bịt mắtcô Hương lại. Khi bước vào lớp thì pháo bông đã được đám con trai nổ lên làm cho cô chủ nhiệm giật mình. Đám Khánh Vân bê chiếc bánh sinh nhậtđược bọn nó đặt làm lên phía trước người cô Hương. Cả lớp đồng thanh hát chúc mừng sinh nhật cô:
" Happy birthday to you "
Tiếng hát ngừng lại tiếp đến là một tràng vỗ tay. Đám con trai nhao nhao bảo cô thồi nến:
" Cô ơi, cô ước đi rồi thổi nến cô."
" Đúng đấy, chúc mừng sinh nhật cô. Cô thổi nến đi."
Chuyển tổ chức sinh nhật này làm cho cô Hương bất ngờ:
" Sao lại tổ chức sinh nhật thế này? Sinh nhật cô thì cần gì tổ chức đâu. "
" Bọn em học cùng cô tổ chức cho cô bữa sinh nhật thôi mà. Dù sao năm nay cũng là năm cuối rồi."
Cả đám cứ kêu cô Hương thổi bánh. Cuối cùng cô cũng thổi và cắt bánh chiacho các bạn trong lớp. Lan Linh thấy cô Hương rất vui nha.
Bữa tiệc tổ chức cho cô Hương cũng kết thúc. Mọi người thi nhau dọn dẹp lại lớp để mai còn học. Lam Linh thấy đám Thanh Vũ nhặt được mấy cái cốcrơi ra lớp rồi lại chạy đi ra ngoài. Cô gọi bọn nó lại:
" Đứng lại! Bọn mày tính đi đâu. Quay lại dọn đi xong muốn đi đâu thì đi."
" Nhưng bọn tao dọn rồi."_ Thanh Vũ nói
" Còn muốn cãi à. Có vào không thì bảo."
Cô nói câu đấy xong thì đám con trai cũng đành ngậm ngùi đi vào dọn tiếp.
Danh sách chương