Tác giả: Nhất Mai Nữu Khấu
Dịch: Mạc Cao ơi là Cao
Ánh chớp lóe lên, cả không trung rền vang tiếng sấm.
Chỉ trong chốc lát, trời đổ cơn mưa nặng hạt.
Phó Chi Dữ đứng ở cửa tiệm tạp hóa đối diện cổng trường, nhìn lên trời vài giây.
Vì cơn mưa tới đột ngột nên quần áo anh đã ướt cả rồi.
Lúc ra khỏi nhà trời vẫn còn tràn ngập ánh nắng chan hòa, anh không ngờ nhoáng cái đã đổ mưa.
Cơn mưa bóng mây này hẳn là một lát nữa thôi là tạnh.
Phó Chi Dữ đưa tay lên nhìn đồng hồ, còn hai phút nữa thôi là cổng trường đóng, anh sắp bị đi muộn rồi.
Mưa ngày càng nặng hạt, Phó Chi Dữ đang do dự giữa đi muộn và bị ướt.
Anh rất ít khi cân nhắc quá lâu về những chuyện nhỏ nhặt thế này.
Chưa đầy mấy giây sau, anh đã quyết định đi thẳng về phía trước.
Vừa định chạy ù lên thì anh đột nhiên nghe thấy tiếng “soạt”, có một chiếc ô mở ra ở bên cạnh, che lên trên đầu anh.
“Bạn ơi, cậu không mang ô à?” Bé trai với đôi mắt sáng long lanh, cười híp lại, trên tay còn cầm một cây kẹo mút.
Phó Chi Dữ ngẩng đầu nhìn chiếc ô, gật đầu: “Không mang.”
Bé trai: “Tớ đi vào với cậu đi, cổng trường sắp đóng rồi.”
Phó Chi Dữ nghĩ một lát, không từ chối: “Được, cảm ơn.”
Ô của bé trai không to, để cho cả hai không bị ướt thì đương nhiên là không thể rồi.
Vì thế dù lại gần nhau theo kiểu vẫn giữ khoảng cách, cuối cùng cả hai vẫn bị ướt một chút.
Bé trai nọ bị ướt ít hơn một tí vì đi được nửa đường thì Phó Chi Dữ cầm lấy cái ô cho cậu.
Đam Mỹ Hay
“Cậu lớp 11 hay 12 thế?” Trên đường, bé trai hỏi.
Phó Chi Dữ: “Lớp 12.”
Bé trai: “Cậu cao thật đấy, có đến 1 mét 80 không?”
Phó Chi Dữ: “1 mét 87.”
Bé trai: “Tớ cũng muốn cao như thế, bây giờ tớ mới hơn 1 mét 60 thôi.”
Phó Chi Dữ cười: “Sẽ cao lên thôi.
Lúc anh học lớp 10 cũng không cao lắm, về sau mới cao lên.”
Bé trai thốt lên: “Ớ, sao anh biết em học lớp 10?”
Phó Chi Dữ chưa kịp nói là anh nhìn thấy ảnh của em trong nhóm chat lớp anh, bé trai đã nói: “Nhất định là do em lùn quá.
Em toàn phải ngồi hàng đầu thôi.”
Tự nhiên chẳng vì lí do gì, Phó Chi Dữ thấy tâm trạng mình rất tốt: “Tin anh đi, sẽ cao lên thôi.”
Tòa nhà của lớp 10 khá gần, trước khi chuông reo báo vào tiết một, bé trai đã đến trước tòa nhà học rồi.
“Cảm ơn.” Phó Chi Dữ nói với cậu.
Mưa ngớt rồi, anh nhìn ước chừng khoảng cách từ đây đến tòa nhà học của lớp 12, nghĩ, nếu chạy thì mức độ ướt đến chừng nào.
Một lần nữa, lúc anh chuẩn bị chạy thì bé trai chặn anh lại.
Lần này, bé trai còn túm lấy bàn tay anh.
“Anh định chạy thẳng đến đó à?” Bé trai vừa nói vừa cười.
Phó Chi Dữ: “Ừ.”
Bé trai: “Sao anh không mượn ô của em?”
Phó Chi Dữ ngẩng đầu nhìn ô của Dụ Thần.
Anh chưa bao giờ mượn đồ bao giờ.
Lớn nhường này rồi, có biết bao nhiêu người muốn cho anh mượn đồ, rất phiền.
Nhưng chiếc ô này, anh cầm.
“Cảm ơn em.”
Bé trai cười: “Không có gì.” Bé trai vừa nói, vừa lấy ra một cây kẹo mút trong túi áo: “Vị dưa hấu đó, cho anh nè.”
Phó Chi Dữ không ăn kẹo cũng cầm: “Cảm ơn em.”
Bé trai: “Câu nói hôm nay anh nói nhiều nhất với em là cảm ơn đấy.
Anh có thể nói câu gì khác không?”
Phó Chi Dữ rất ngốc: “Nói gì cơ?”
Bé trai mở miệng nói một câu, nhưng rất không may là chuông reo lên, cắt ngang lời của cậu.
Đến khi chuông reo xong, bé trai vẫy tay với Phó Chi Dữ: “Phải vào học rồi, anh đi nhanh đi.”
Phó Chi Dữ lúng túng gật đầu: “Được.”
“À đúng rồi, anh có biết tên em không?” Bé trai nói: “Em tên là…”
Phó Chi Dữ: “Dụ Thần.”
Dụ Thần cười: “Đúng rồi, hóa ra là anh biết em.”
Đây chính là con thuyền chứa kí ức về Dụ Thần của Phó Chi Dữ, cũng chính cuộc gặp gỡ tình cờ nhỏ nhoi ấy đã gieo một hạt giống trong trái tim Phó Chi Dữ.
Hạt giống bé nhỏ ấy trong suốt thời gian sau này, nảy mầm, dần dần lớn lên, trở thành một cái cây lớn cao ngất, tán lá rộng rợp một khoảng trời.
Lần đầu tiên Phó Chi Dữ mượn đồ của người khác, cũng là lần đầu tiên mượn đồ của người khác, không trả.
Đúng thế, anh không trả lại chiếc ô.
Anh không chỉ không nỡ trả lại, mà anh còn ngây thơ đợi Dụ Thần đến lấy ô.
Nhưng điều mà Phó Chi Dữ không biết là, câu nói dang dở bị tiếng chuông cắt ngang là: “Anh có muốn làm bạn với em không?” Điều mà Phó Chi Dữ cũng không biết là Dụ Thần đưa ô cho anh vì muốn anh trả cho cậu.
Biết tên của em rồi, tại sao không trả ô lại cho em? Thế nên em quên mất anh, thật sự không phải là lỗi của em.
Là do anh ngốc quá.
————-
Tác giả có lời muốn nói: Trước đây đọc trong khu bình luận, các bạn muốn đọc câu chuyện thời đi học của hai người.
Vừa hay Phó Chi Dữ viết đồng nhân, thế nên để phiên ngoại tôi sẽ cho các bạn đọc đồng nhân của Phó Chi Dữ viết..
Dịch: Mạc Cao ơi là Cao
Ánh chớp lóe lên, cả không trung rền vang tiếng sấm.
Chỉ trong chốc lát, trời đổ cơn mưa nặng hạt.
Phó Chi Dữ đứng ở cửa tiệm tạp hóa đối diện cổng trường, nhìn lên trời vài giây.
Vì cơn mưa tới đột ngột nên quần áo anh đã ướt cả rồi.
Lúc ra khỏi nhà trời vẫn còn tràn ngập ánh nắng chan hòa, anh không ngờ nhoáng cái đã đổ mưa.
Cơn mưa bóng mây này hẳn là một lát nữa thôi là tạnh.
Phó Chi Dữ đưa tay lên nhìn đồng hồ, còn hai phút nữa thôi là cổng trường đóng, anh sắp bị đi muộn rồi.
Mưa ngày càng nặng hạt, Phó Chi Dữ đang do dự giữa đi muộn và bị ướt.
Anh rất ít khi cân nhắc quá lâu về những chuyện nhỏ nhặt thế này.
Chưa đầy mấy giây sau, anh đã quyết định đi thẳng về phía trước.
Vừa định chạy ù lên thì anh đột nhiên nghe thấy tiếng “soạt”, có một chiếc ô mở ra ở bên cạnh, che lên trên đầu anh.
“Bạn ơi, cậu không mang ô à?” Bé trai với đôi mắt sáng long lanh, cười híp lại, trên tay còn cầm một cây kẹo mút.
Phó Chi Dữ ngẩng đầu nhìn chiếc ô, gật đầu: “Không mang.”
Bé trai: “Tớ đi vào với cậu đi, cổng trường sắp đóng rồi.”
Phó Chi Dữ nghĩ một lát, không từ chối: “Được, cảm ơn.”
Ô của bé trai không to, để cho cả hai không bị ướt thì đương nhiên là không thể rồi.
Vì thế dù lại gần nhau theo kiểu vẫn giữ khoảng cách, cuối cùng cả hai vẫn bị ướt một chút.
Bé trai nọ bị ướt ít hơn một tí vì đi được nửa đường thì Phó Chi Dữ cầm lấy cái ô cho cậu.
Đam Mỹ Hay
“Cậu lớp 11 hay 12 thế?” Trên đường, bé trai hỏi.
Phó Chi Dữ: “Lớp 12.”
Bé trai: “Cậu cao thật đấy, có đến 1 mét 80 không?”
Phó Chi Dữ: “1 mét 87.”
Bé trai: “Tớ cũng muốn cao như thế, bây giờ tớ mới hơn 1 mét 60 thôi.”
Phó Chi Dữ cười: “Sẽ cao lên thôi.
Lúc anh học lớp 10 cũng không cao lắm, về sau mới cao lên.”
Bé trai thốt lên: “Ớ, sao anh biết em học lớp 10?”
Phó Chi Dữ chưa kịp nói là anh nhìn thấy ảnh của em trong nhóm chat lớp anh, bé trai đã nói: “Nhất định là do em lùn quá.
Em toàn phải ngồi hàng đầu thôi.”
Tự nhiên chẳng vì lí do gì, Phó Chi Dữ thấy tâm trạng mình rất tốt: “Tin anh đi, sẽ cao lên thôi.”
Tòa nhà của lớp 10 khá gần, trước khi chuông reo báo vào tiết một, bé trai đã đến trước tòa nhà học rồi.
“Cảm ơn.” Phó Chi Dữ nói với cậu.
Mưa ngớt rồi, anh nhìn ước chừng khoảng cách từ đây đến tòa nhà học của lớp 12, nghĩ, nếu chạy thì mức độ ướt đến chừng nào.
Một lần nữa, lúc anh chuẩn bị chạy thì bé trai chặn anh lại.
Lần này, bé trai còn túm lấy bàn tay anh.
“Anh định chạy thẳng đến đó à?” Bé trai vừa nói vừa cười.
Phó Chi Dữ: “Ừ.”
Bé trai: “Sao anh không mượn ô của em?”
Phó Chi Dữ ngẩng đầu nhìn ô của Dụ Thần.
Anh chưa bao giờ mượn đồ bao giờ.
Lớn nhường này rồi, có biết bao nhiêu người muốn cho anh mượn đồ, rất phiền.
Nhưng chiếc ô này, anh cầm.
“Cảm ơn em.”
Bé trai cười: “Không có gì.” Bé trai vừa nói, vừa lấy ra một cây kẹo mút trong túi áo: “Vị dưa hấu đó, cho anh nè.”
Phó Chi Dữ không ăn kẹo cũng cầm: “Cảm ơn em.”
Bé trai: “Câu nói hôm nay anh nói nhiều nhất với em là cảm ơn đấy.
Anh có thể nói câu gì khác không?”
Phó Chi Dữ rất ngốc: “Nói gì cơ?”
Bé trai mở miệng nói một câu, nhưng rất không may là chuông reo lên, cắt ngang lời của cậu.
Đến khi chuông reo xong, bé trai vẫy tay với Phó Chi Dữ: “Phải vào học rồi, anh đi nhanh đi.”
Phó Chi Dữ lúng túng gật đầu: “Được.”
“À đúng rồi, anh có biết tên em không?” Bé trai nói: “Em tên là…”
Phó Chi Dữ: “Dụ Thần.”
Dụ Thần cười: “Đúng rồi, hóa ra là anh biết em.”
Đây chính là con thuyền chứa kí ức về Dụ Thần của Phó Chi Dữ, cũng chính cuộc gặp gỡ tình cờ nhỏ nhoi ấy đã gieo một hạt giống trong trái tim Phó Chi Dữ.
Hạt giống bé nhỏ ấy trong suốt thời gian sau này, nảy mầm, dần dần lớn lên, trở thành một cái cây lớn cao ngất, tán lá rộng rợp một khoảng trời.
Lần đầu tiên Phó Chi Dữ mượn đồ của người khác, cũng là lần đầu tiên mượn đồ của người khác, không trả.
Đúng thế, anh không trả lại chiếc ô.
Anh không chỉ không nỡ trả lại, mà anh còn ngây thơ đợi Dụ Thần đến lấy ô.
Nhưng điều mà Phó Chi Dữ không biết là, câu nói dang dở bị tiếng chuông cắt ngang là: “Anh có muốn làm bạn với em không?” Điều mà Phó Chi Dữ cũng không biết là Dụ Thần đưa ô cho anh vì muốn anh trả cho cậu.
Biết tên của em rồi, tại sao không trả ô lại cho em? Thế nên em quên mất anh, thật sự không phải là lỗi của em.
Là do anh ngốc quá.
————-
Tác giả có lời muốn nói: Trước đây đọc trong khu bình luận, các bạn muốn đọc câu chuyện thời đi học của hai người.
Vừa hay Phó Chi Dữ viết đồng nhân, thế nên để phiên ngoại tôi sẽ cho các bạn đọc đồng nhân của Phó Chi Dữ viết..
Danh sách chương