Edit: An Ju

Trước cửa Hoa phủ, Tư Đồ Mộc Lương lưng mang một bao quần áo, tay định gõ vửa, lại do dự. Vừa nghĩ tới mình ấy vậy mà lại vì trốn tránh hôn sự mà chạy đến đây, đã cảm thấy khó xử không dứt, thế nhưng đây là nơi ẩn náu duy nhất mà hắn có thể nghĩ đến.

Thế nhưng hắn như vậy, đến tột cùng là vì cái gì vậy? Hắn đến cùng thì vẫn phải thành thân.

Chán nản buông thõng tay, xoay người muốn đi, cửa lại “Cạch” một tiếng mở ra, nam tử áo đỏ kia dựa vào cửa, cười với hắn.

“Ta phải thành hôn rồi.” Tư Đồ Mộc Lương lắp bắp nói, thấy ánh mắt Hoa Bách Hồng ảm đảm xuống, lập tức hốt hoảng xua tay, giải thích: “Thế nhưng ta không thích nàng, ta vẫn xem nàng như …như…như là.” Như là biểu muội thôi!

“Cho nên người chạy hôn rồi?” Hoa Bách Hồng mím môi cười, thư sinh ngốc này lá gan đúng là không nhỏ.

Tư Đồ Mộc Lương khó chịu quay mặt đi.

Hoa Bách Hồng cười nói: “Nghĩ gì nữa? Vào đi!”

Dẫn Tư Đồ Mộc Lương đến căn phòng mà trước đây hắn đã từng ở qua, đốt đèn sáng lên, quay đầu, lúc này mới chú ý tới bao quần áo trên người Tư Đồ Mộc Lương, giật mình bụm miệng: “Ôi chao, ngươi tính ở lại đây lâu dài hay sai đây.”

Tư Đồ Mộc Lương lúng túng không biết làm sao cho phải, vốn định đặt bao quần áo xuống lại thành đặt không đặt được mà thu về cũng không thu về được.

Hoa Bách Hồng đặt bao quần áo của hắn xuống, ngồi xuống bên cạnh, nhấc cằm nhìn hắn.

Tư Đồ Mộc Lương bị hắn nhìn mà cả người cứ cảm thấy không thoải mái, mò tới bao quần áo của hắn, mở ra, từ bên trong lấy ra một quyển sách, mở sách ra, nghiêm túc đọc sách.

Hoa Bách Hồng ngồi dậy, nhìn vào bên trong bao quần áo, thấy bên trong toàn sách là sách, không khỏi cau mày lên tiếng: “Nếu ngươi tính ở đây lâu dài, vì sao không mang theo quần áo và đồ dùng hàng ngày theo?”

Tư Đồ Mộc Lương ngượng ngùng: “Ta vội quá, quên rồi.”

Cái tên thư sinh ngốc này, quần áo để thay đổi cũng quên, nhưng sách lại không quên.

“Thôi, cũng may ở chỗ ta còn lưu lại một ít quần áo cũ, tạm thời ngươi cứ mặc trước đi, ngày mai ta dắt ngươi ra chợ trấn đặt làm vài bộ quần áo mới.”

“Làm phiền Hoa công tử rồi.”

Hoa Bách Hồng khoát tay, nói: “Đây cũng không phải miễn phí, ta sẽ thu bạc.” Nói rồi móc ra một bàn tính nhỏ màu vàng từ trong ống tay áo ra, gẩy gẩy vài cái trên bàn tính, mới nói tiếp: “Quần áo hai lượng, phí ăn uống ngủ nghỉ một trăm lượng, còn nữa, ngươi phải đưa ta thêm một trăm mười lượng bạc.” Nói rồi xòe tay, “Bạc đâu?”

“Bạc?” Tư Đồ Mộc Lương hồi phục tinh thần lại, ờ một tiếng, lật trên lật dưới một phen, sắc mặt khó xử: “Ta đi có hơi vội, trên người không mang theo bạc, nếu không thì ta nợ trước, khi về phủ ta sẽ đưa ngươi sau.”

“Tư Đồ công tử sảng khoái.” Hoa Bách Hồng cất lại bàn tính vào trong ống tay áo, nói: “Công tử cứ bận việc, ta ra ngoài trước.” Xoay người đi ra ngoài.

Ngày thứ hai, Tư Đồ Mộc Lương tung tăng khắp nơi, mấy canh giờ trước đó, hắn mới từ miệng Hoa Bách Hồng biết được một chuyện, nơi này cũng có phân chia ngày đêm.

Ngẫm lại vẻ mặt đó của nam tử, hắn lại cảm thấy khốn đốn.

Nam tử che miệng khẽ cười nói: “Ta đùa ngươi thôi mà, nhìn ngươi ngủ say như thế, cũng không quấy rầy ngươi.”

Tư Đồ Mộc Lương muốn giận cũng không giận được, trái lại còn vì Hoa Bách Hồng cười cười nhìn chằm chăm vào mà đỏ cả mặt.

Sau đó, hắn nói như vậy cũng tốt, ngoại trừ cái trấn kỳ quái, Hoa phủ kỳ quái, bởi vì có ngày đêm, Tư Đồ Mộc Lương thoải mái hơn chút.

Ở trong sân đình bày ra giấy bút, mài mực, chấm bút, thân bút bắt đầu di chuyển, đầu bút mảnh, dưới ngòi bút như sinh gió, một chữ “Tình” xuất hiện ở trên giấy Tuyên Thành.

Chữ tuy là đẹp, nhưng lại thiếu chiều sâu, Tư Đồ Mộc Lương rất không hài lòng, dự định vứt đi viết lại, một bàn tay trắng nõn đã đưa tới, chủ nhân bàn tay vẻ mặt tò mò hỏi: “Đây là chữ gì?”

Tư Đồ Mộc Lương hoảng hồn, xoay người, nghi ngờ quan sát Hoa Bách Hồng: “Ngươi không biết chữ?”

Hoa Bách Hồng cầm tờ giấy Tuyên Thanh lên, nghiêm túc nghiên cứu chữ bên trên, gật đầu: “Ừ, nhà ta nghèo, không thể cho ta đi học, nhưng ta từng học qua thư pháp với một vị lão tiên sinh trong làng, biết viết một ít chữ đơn giản.”

Tư Đồ Mộc Lương có hơi thất thần, trong những bản văn thư hắn đọc từ khi sinh ra, ở các triều đại đều có người đọc sách, hắn cảm thấy buồn thay cho Hoa Bách Hồng.

“Nếu không, hay là như vậy đi.” Hoa Bách Hồng mài mực giúp Tư Đồ Mộc Lương, cầm bút lông chấm vào mực, đặt vào trong tay Tư Đồ Mộc Lương, nói: “Ngươi day ta đọc viết chữ, ta không thu tiền giấy bút của ngươi, được không?”

Tư Đồ Mộc Lương gật đầu.

Hoa Bách Hồng tựa hồ rất vui vẻ, ngồi trước bàn dài, trải một tờ giấy Tuyên Thành mới, lại đặt cái chặn giấy áp lên, ngẩng mặt lên nói: “Đến đây đi, dạy ta viết cái chữ ngươi mới viết đi.”

Tư Đồ Mộc Lương do dự một chứt, cuối cùng vẫn tiến lên, đặt bút lông vào trong tay Hoa Bách Hồng, tay cầm tay Hoa Bách Hồng, như là một tiên sinh dạy học vậy, tay cầm tay dạy, một nét sổ một nét ngang, một nét phẩy một nét mác.

Có thể là do Tư Đồ Mộc Lương chăm chú dạy học đã kích thích tinh thần ham học của Hoa Bách Hồng, xế chiều hôm đó, hắn liền dẫn Tư Đồ Mộc Lương vào trấn, mua giấy, bút, mực tốt nhất, lại bày lên bàn gỗ hoa lê trong sân đình, để Tư Đồ Mộc Lương làm thầy hắn, hết sức chuyên chú làm học trò.

Hễ là cái gì không hiểu liền hỏi, đúng với câu cầu học tâm thiết*, nhưng mà đối với Tư Đồ Mộc Lương mà nói, vốn hắn là một người còn có chút học thức bây giờ trái lại lại trở nên chẳng biết, chẳng hiểu gì, không hiểu liền hỏi, đây vốn là chuyện tốt, nhưng những vấn đề hắn hỏi thực sự rất quái dị, làm hắn thân là một người đọc đủ thứ sách vở mà cũng phải sửng sốt, trả lời không nổi, phải quay về lần tìm tất cả inh thư mới miễn cưỡng giải đáp được. Vỗn là một người biết viết một ít chữ giản dị, bây giờ đến chữ ‘đấu’(斗), ‘đại’ (大) cũng không biết viết, chữ gì cũng bắt hắn cầm tay dạy. Có lúc làm cho Tư Đồ Mộc Lương buồn bực thật lâu, cũng suy nghĩ đến mình nói muốn dạy chữ cho Hoa Bách Hồng có phải là một lựa chọn sáng suốt hay không nữa, vì sao luôn luôn có cảm giác mình đang bị đùa bỡn.

*Cầu học tâm thiết: sốt sắng đòi học

Nhưng, người đòi học dù cho có ngu dốt hơn nữa, nhưng tinh thần vẫn có thể tăng, trong lòng Tư Đồ Mộc Lương vẫn cảm thấy vui mừng không gì sánh được.

Cứ như vậy liên tiếp mấy ngày, Tư Đồ Mộc Lương còn chưa cảm thấy mệt mỏi, Hoa Bách Hồng đã than khổ kêu mệt rồi.

Hoa Bách Hồng đặt cây bút trong tay xuống, xoa xoa bên hông có chút đau nhức, đôi lông mày xinh đẹp nhíu lại, “Không viết nữa, đúng là chán quá.”

Tư Đồ Mộc Lương nghe xong cũng nhíu mày theo, giọng nói có chút nghiêm túc: “Học tri thức cũng không khó, cũng không khô khan buồn chán như ngươi nghĩ vậy đâu, ngươi cần phải phát hiện sự ảo diệu trong đây, khi đã tìm được cái hay trong đó, liền sẽ không thấy phiền nữa.”

Hoa Bách Hồng nghe xong cười híp mắt: “Ta vốn là một cô hồn một giới, học những thứ này thì có ích lợi gì?”

Tư Đồ Mộc Lương nghe xong, chân mày nhíu càng chặt hơn: “Ta không thích nghe ngươi nói mấy lời nói này, có câu nói sống đến già học đến già, mặc dù ngươi là…”Hắn nói chưa hết, nghĩ đến cái chữ kia cũng không lọt tai, chỉ nói thầm: “Huống hồ, ta chưa từng coi ngươi là cô hồn một giới.”

“Nói như thế thì là lỗi của học trò rồi.” Hoa Bách Hồng nụ cười trên mặt càng sâu, cúi hạ người xuống, dịu dàng cúi đầu với Tư Đồ Mộc Lương: “Như vậy thì học trò xin làm phiền thầy dạy dỗ rồi.”

Tư Đồ Mộc Lương gật đầu, vẻ mặt cực kỳ chăm chú.

Mấy ngày sau đó, Hoa Bách Hồng rốt cuộc cũng đàng hoàng được vài ngày, cũng sẽ nằm trước bàn luyện chữ những lúc nhàn hạ, Tư Đồ Mộc Lương nhìn thấy vậy cũng cảm thấy thỏa mãn, cảm giác mình khiến Hoa Bách Hồng trở thành “chính đồ”.

Vì vậy, càng thêm ra sức, bắt hắn mỗi ngày viết một bài thơ cho mình, còn quy định hắn trong thời gian ba ngày đọc hết “Đệ tử quy”, “Sử ký”, “Mạnh Tử”, “Trung Dung”, v…v..

Ngày hôm đó, Tư Đồ Mộc Lương ngồi cạnh bàn chăm chú đọc sách, Hoa Bách Hồng luyện chữ có hơi chán, cầm bút đặt lại giá bút, khe khẽ đi tới trước mặt Tư Đồ Mộc Lương.

“Ngươi đang đọc sách gì thế?”

“À, là “Luận ngữ.”” Tư Đồ Mộc Lương giương mắt nhìn hắn, đáp. “”Luận ngữ” là một trong những tác phẩm kinh điểm của Nho gia học phái, do đệ tử của Khổng Tử truyền lại cho đệ tử của mình biên soạn mà thành, để kỷ niệm Khổng Tử.”

“Khổng Tử?” Hoa Bách Hồng nghiêng đầu nghĩ.

“Khổng Tử là một nhà tư tưởng và giáo dục gia, chính trị gia, người sáng lập Nho gia. Ông thông tuệ từ bé, lúc còn sống đã được vinh danh “Thánh nhân trên trời”, “Thiên chi mộc đạc”*, một trong những nhà thông thái thời bấy giờ, được những nhà lãnh đạo hậu thế tôn là Khổng thánh nhân, chí thánh, thánh tiên sư, ương tốt muôn đời. Sau khi Khổng Tử mất, các đệ tử lại cho các đệ tử của mình ghi chép lại lời nói, việc làm và tư tưởng của Không Tử, chỉnh sửa và đã trở thành “Luận ngữ” trứ danh kinh điển của Nho gia học phái.

*Thiên chi mộc đạc: “đạc” có nhiều nghĩa nhưng ở đây là chỉ những nhà truyền giáo tư tưởng thời xưa.=> dịch thô là: nhà truyền giáo mộc mạc trên trời (=,.= cứ thấy sai sai, bác nào biết câu này sửa lại dùm t với:3)

Tư Đồ Mộc Lương cúi đầu cười nói: “Ta là người có chí hướng cao rộng, muốn trở thành một nhà bác học như Khổng Tử.”

Hoa Bách Hồng lại phù một tiếng bật cười.

Tư Đồ Mộc Lương mặt tức khắc đỏ bừng, nghĩ lại cảm thấy hơi thẹn: “Mặc dù ta không thể đánh đồng với thành nhân, cũng không dám trèo cao, nhưng trong lòng ta có hoài bão rộng lớn, vậy thì có gì mà cười nhạo.”

Hoa Bách Hồng nhàm chán lật tới lật lui sách trên bàn, nói: “Lúc ta đạt được công danh, hoàng đế cũng nhẹ dạ cả tin lời tiểu nhân nói, khiến ta nhiều lần lưu vong bên ngoài, công danh thì có ích lợi gì? Trước sau gì cũng chết thôi. Thánh nhân đều là như thế, sau khi chết một khối đất vàng chôn xương trắng, một bóng cô hồn du đãng tại thế gian.”

Tư Đồ Mộc Lương thẹn quá thành giận. “Ngươi không được vũ nhục thánh nhân.”

Hoa Bách Hồng khiêu mày, cố tình chọc tức hắn: “Ngươi được phép thích ông ta, lại không cho ta vũ nhục ông ta à.”

Tư Đồ Mộc Lương không thể nói gì nữa, cũng không có ý định nói tiếp với Hoa Bách Hồng, đứng lên, đi tới trước một cái bàn ngồi xuống, cau mày tiếp tục đọc sách.

Người này rõ ràng không lâu trước đây còn nói mình không biết chữ, lúc này lại nói mình có công danh thành tựu, không chừng lại đang trêu chọc mình đây. Nghĩ vậy, vùng mi tâm nhíu lại càng chặt hơn.

Hoa Bách Hồng lại vào bếp, một lúc lâu sau, hắn từ phòng bếp đi ra, trong tay bưng một khay, bên trên có cơm nước, còn đang nóng hôi hổi.

Hoa Bách Hồng bưng cơm nước đặt lên bàn, bày thêm đôi đũa, lúc này mới nói với Tư Đồ Mộc Lương: “Đến lúc dùng cơm rồi, dùng cơm xong rồi đọc tiếp.”

Nói vậy, Tư Đồ Mộc Lương liền cảm thấy bụng trống không, lúng túng, gãi đầu, hướng đến bàn tròn bên cạnh, đặt sách ở một bên, ngồi xuống.

Hết chương 8

#Juxàmxí: Ko biết có phải mình làm nhiều chuyện tình tiết nhanh rồi ko mà sao đến truyện này nó cứ sì lâu mâu sừn thế nhỉ -.-
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện