Edit: An Ju

*gốc là “hồng đậu” tức hạt đậu đỏ còn được hiểu như hạt tương tư nên t chuyển nghĩa luôn.

Tư Đồ Mộc Lương vốn cho rằng cuộc sống của mình sẽ yên bình trở lại, sống ở trấn nhỏ, vĩnh viễn không bao giờ bước vào mảnh rừng trúc kia. Nhưng việc đời khó liệu, Ngọc Chân mua một con diều ở dưới trấn nhỏ rồi kéo Tư Đồ Mộc Lương lên mảnh rừng trúc kia, ở cuối phía nam mảnh rừng trúc kia là một bờ sông nhỏ, bên cạnh đó có một bãi cỏ rộng cực thích hợp để thả diều.

Khi về, Tư Đồ Mộc Lương từ chối cùng đi trước với Ngọc Chân, một mình bước tiếp về phía nam mảnh rừng trúc.

Lúc đi vào thị trấn vắng vẻ tối tăm, Tư Đồ Mộc Lương tự nhiên lại sinh ra một cảm giác lâu không gặp trong lòng, đó là sự mong ngóng đến từ trong thâm tâm, hóa ra, hắn vẫn luôn nghĩ tới nơi này, muốn nhìn thấy nam tử mặc quần áo đỏ kinh diễm kia, cái cảm giác mãnh liệt này còn hơn cả sự sợ hãi trong tâm.

Ở trên trấn, trừ tiếng chim đa đa khẽ kêu, một đường không “người”, thì cảnh vật trên trấn chẳng khác gì một thị trấn bình thường, Tư Đồ Mộc Lương đang thấp thỏm trong tâm cũng dần bình tĩnh trở lại.

Từ đầu kia của trấn, nam tử áo đỏ chậm rãi đi tới, từng chỗ bước qua, khắp nơi hoa nở, đỏ rực như lửa.

Hoa Bách Hồng bước tới gần Tư Đồ Mộc Lương, đôi mắt câu hồn lại vì hắn mỉm cười mà híp lại.

“Ta biết, ngươi sẽ không nỡ bỏ ta nhất.”

Đúng là một con quỷ tự luyến! Tư Đồ Mộc Lương âm thầm nghĩ.

Trở lại sân viện kỳ quái, thị trấn kỳ quái, lần này trên biển treo trước cổng lại được đề hai chữ “Hoa phủ”, các phòng viện vốn không đèn giờ đều treo đèn màu đỏ, trong phòng đèn đuốc sáng trưng.

Tư Đồ Mộc Lương bất ngờ, không hiểu gì.

Hoa Bách Hồng nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của hắn, cười giải thích: “Ta luôn nghĩ rằng nếu đốt đèn lồng đỏ treo trong sân viện, người sẽ tới, bởi vậy ta đốt hết các đèn rồi treo cao, chiếu sáng chỉ đường cho người, quả nhiên, ngươi đã tới rồi.”

Giọng nói của hắn rất nhẹ, rất ôn nhu.

Đôi hàng mi đen dài cong, lông mày đen dài, không phải vẽ lại tựa như tranh.

Con mắt hắn đen bóng, sóng mắt đung đưa mang theo sự quyến rũ nhè nhẹ.

Hắn là quỷ, tước hồn đoạt phách, không tàn bạo, không hung ác, lại ôn nhu dịu dàng.

Tư Đồ Mộc Lương nhìn đến thất thần.

Hoa Bách Hồng bỗng nhiên che miệng cười khẽ.

Tư Đồ Mộc Lương tỉnh thần lại, nhận ra được mình lại đang nhìn chăm chăm gương mặt của một nam tử mà thất thần, Tư Đồ Mộc Lương hơi xáu hổ, ho khan một cái, nói sang chuyện khác: “Thương thế của ngươi…có nghiêm trọng không?”

“Ngươi lo lắng cho ta sao?” Hoa Bách Hồng tựa hồ rất vui vẻ, cả người lập tức dính sát vào. “Nếu ta nói vết thương rất đau, ngươi có đau lòng không?”

Tư Đồ Mộc Lương lùi ra phía sau một bước, tránh khỏi hành động vô cùng thân thiết của Hoa Bách Hồng, cau mày nói: “Ta đang nghiêm túc hỏi ngươi.”

“Đau chứ.” Hoa Bách Hồng cười nói.  Giống như lục phủ ngũ tạng đều lệch vị trí rồi, có điều, khi ta thấy ngươi hăng hái chắn trước mặt ta thì bỗng nhiên trong lúc đó ta không còn thấy đau nữa.”

Tư Đồ Mộc Lương có hơi ngượng ngùng, lắp bắp nói: “Vốn là người vì theo ta mới bị thương, ta làm như vậy coi như một mạng trả một mạng, chúng ta huề nhau.”

“Được.” Hoa Bách Hông cười rất hài lòng.”Ta là quỷ chưởng quản vạn hoa ở âm giới, ta là Hoa Quỷ.” Hai người sánh vai cùng đi, Hoa Bách Hồng bỗng nhiên nói.

Bàn tay giấu dưới áo của Tư Đồ Mộc Lương bỗng nhiên nắm chặt.

Ta là hoa, hoa là mạng của ta, linh hồn của ta trú ngụ trong hoa, hoa còn ta còn, hoa vong ta vong.” Nói đến đây, Hoa Bách Hồng dừng bước lại, xít lại gần Tư Đồ Mộc Lương, hơi ngửa cằm, miệng như sắp dán lên mặt Tư Đồ Mộc Lương, hơi thở như hoa lan. “Nếu có ngày ngươi ghét ta đến cực điểm, đoạt lấy tâm hoa của ta là có thể lấy được tính mạng của ta.”

Tư Đồ Mộc Lương đẩy Hoa Bách Hồng ra, xoay người muốn đi, lại bị Hoa Bách Hồng kéo lại.

“Ngươi lại muốn đi à?”

“Ta không muốn đi, ta chỉ là…” Tư Đồ Mộc Lương có hơi khó xử. “Chỉ là…” Chung quy vẫn không thể nói hết.

“Nếu công tử đã không muốn đi, vậy ở lại đi, ở lại với ta, được không?”

Đôi mắt xinh đẹp như vậy lại mang theo một tia cầu xin, Tư Đồ Mộc Lương không cách nào từ chối không tiếp.

Hoa Bách Hồng dẫn Tư Đồ Mộc Lương tới hậu viên, hậu viên có một cây đại thụ, đung đưa vẫy vẫy những cánh hoa hồng nhạt làm chúng bay bay. Tư Đồ Mộc Lương dừng bước lại, ngẩng đầu xem.

“Ta đi lấy rượu.” Tay Hoa Bách Hồng như lưu luyến mà đặt trên tay Tư Đồ Mộc Lương hồi lâu, mới nói. “Ngươi ở đây chờ ta một lúc.”

Tư Đồ Mộc Lương xem đến si mê sao có thể chú ý tới những lời Hoa Bách Hồng nói, hắn không khống chế được mà giang hai tay, tùy ý để cánh hoa hồng nhạt rơi vào trong tóc, trên đầu vai.

Tư Đồ Mộc Lương than nhẹ. “Tiên cảnh trên trần gian, cũng chỉ đến thế mà thôi.”

“Nếu ngươi thích, có thể thường xuyên đến.”

Đằng sau vang lên tiếng nói, Tư Đồ Mộc Lương hồi hồn, xoay người, thấy Hoa Bách Hồng tay đang bưng 2 bầu rượu.

Hoa Bách Hồng bày ra một cái bàn thấp ở dưới tàng cây, lại bày rượu lên. Ngồi xuống cạnh bàn thấp, Tư Đồ Mộc Lương ngừng một lát cũng ngồi xuống theo.

Hoa Bách Hồng rót đầy rượu cho Tư Đồ Mộc Lương, cũng rót đầy một chén cho mình, nói. “Ta mời ngươi một chén.” Nâng chén định uống lại bị Tư Đồ Mộc Lương ngăn lại.

Tư Đồ Mộc Lương giơ chén rượu trong tay lên, nói: “Một chén nay ta cạn trước.” Ngửa đầu liền uống hết rượu.

Hoa Bách Hồng liền cười cong mày.

“Tiếp, ta rót cho ngươi.”

Qua ba vòng rượu, hai người có chút men say, Hoa Bách Hồng giơ chén rượu lên, sắc mặt bỗng nhiên trở nên ưu sầu.

Hỏi: “Còn nhớ Hắc Thủy Thiên Lý mà ta từng đưa ngươi trở về qua đó không?”

Tư Đồ Mộc Lương vốn cũng uống không được nhiều, lúc này nhìn ai cũng ra hai, chỉ biết nhìn Hoa Bách Hồng rồi cười ngu: “Không biết.”

Hoa Bách Hồng nhìn chén rượu trong tay, bỗng cười khẽ: “Ba trăm năm trước, ta đã tự sát ở đó…”

Cứ vậy, một người một quỷ cùng uống rượu tâm tình dưới hoa. Một quỷ nói, một người nghe. Một quỷ nghe thì một người bắt đầu nói.

Ngửi thấy mùi hoa nhàn nhạt, bên tai là tiếng nói dịu dàng nhẹ nhàng của nam tử, Tư Đồ Mộc Lương không nghĩ mình lại chìm vào giấc ngủ. Lúc hắn tỉnh lại, bàn rượu đã được dọn dẹp, nam tử kia cũng không ở cạnh. Hắn vỗ đâu thầm mắng sao mình lại say như thế, một đêm rồi hắn chưa về, cha mẹ không biết đang lo lắng cho mình cỡ nào.

Nghĩ như vậy liền đứng dậy, vừa sửa sang lại quần áo xốc xếch, nam tử kia đã đi đến gần, trong lòng ôm một cây cầm gỗ,thấy bộ dáng Tư Đồ Mộc Lương muốn đi, có chút thất vọng.

“Ngươi có định đi à? Ta vốn đang chuẩn bị khảy cho ngươi một bài.”

Tư Đồ Mộc Lương có chút áy náy. “Xin lỗi, tại hạ vốn không nên ở lâu.”

“Biết rồi.” Hoa Bách Hồng buồn bã nói: “Ta tiễn ngươi trở về là được rồi.” Đặt cầm xuống, một mình đi về phía trước.

Dẫn Tư Đồ Mộc Lương đến bờ Hắc Thủy Thiên Lý, Hoa Bách Hồng xoay người lại, bỗng nhiên nói với Tư Đồ Mộc Lương: “Vươn tay ra.”

Tư Đồ Mộc Lương không hiểu gì.

“Đưa tay ra là được.” Hoa Bách Hồng thúc giục.

Tư Đồ Mộc Lương vươn tay.

Hoa Bách Hồng mới móc thứ gì đó từ trong ống tay áo ra, đặt vào tay Tư Đồ Mộc Lương.

Mở lòng bàn tay ra, trong đó, là một viên đậu đỏ, không khỏi nghi hoặc bật thốt: “Đây là…”

“Đậu đỏ sinh phía Nam, xuân đến nẩy mấy cành, xin người hái cho nhiều, vật ấy ắt tương tư.”*

*Nguyên văn của nó là: “Hồng đậu sinh nam quốc, xuân lai phát kỷ chi, nguyện quân đa thải hiệt, thử vật tối tương tư.”( 红豆生南国, 春来发几枝, 愿君多采撷, 此物最相思.) Vốn t văn ngu chữ dốt nên ai có hứng thú chuyển ngữ thì comment phía dưới nhé hihi.

Hoa Bách Hồng nhìn chăm chú vào hắn, chậm rãi nói: “Ta mong ngươi có thể hiểu.”

Hết chương 6
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện