Edit: An Ju

Trên chợ, Tư Đồ Mộc Lương ôm Ngọc Chân chạy tán loạn, tất cả các y quán trên chợ hắn đều đi tới, nhưng đều vô ích, những thầy lang đều cảm thấy thúc thủ vô sách đối với bệnh của Ngọc Chân.

Khí lực trong cơ thể hắn gần như sắp tiêu hết, Tư Đồ Mộc Lương ngồi xuống cạnh sông.

Lại nghĩ đến những lời thầy lang nói, chân mày nhíu càng chặt, nam tử trong miệng thầy lang là hắn sao? Sao hắn phải làm như vậy? Ngọc Chân và hắn không oán không cừu.

Sẽ không phải là hắn, không phải là hắn. Hắn khó chịu lắc đầu.

Bệnh Ngọc Chân bây giờ không biết là tốt hay xấu, sự bất lực khắp mọi nơi vọt tới hắn, hắn luống cuống cúi đầu.

Người trong lòng giật giật, Ngọc Chân chậm rãi tỉnh lại, môi khô khốc giật giật: “Mộc… Mộc Lương.”

Tư Đồ Mộc Lương phục hồi tinh thần lại, thấy Ngọc Chân tỉnh lại, vui vẻ nói: “Ngọc Chân, muội tỉnh rồi.” Hắn kiểm tra trên dưới Ngọc Chân, vội vàng nói: “Muôi thế nào rồi? Thân thể khó chịu chỗ nào. Có phải đau lắm không?”

Ngọc Chân yếu ớt lắc đầu. “Muội không sao, muội không chuyện gì.” Nước mắt lại ầm ầm chảy xuống.

Tư Đồ Mộc Lương hoảng loạn luống cuống: “Muội có phải đau chỗ nào đó không, mau nói cho ta đi, muội khó chịu ở đâu?”

“Muội…” Ngọc Chân vì đau mà nhíu chặt đôi mày, hiện vẻ buồn thảm, giọt nước mắt cuốn theo son phấn không ngừng rơi xuống: “Mộc Lương, toàn thân muội chỗ nào cũng đau, đều là lỗi của muội, muội không nên không nghe lời huynh, uống loại dược kia mới bị như vậy, là muội ‘sai’, từ cuối cùng biến mất ở cuống họng, vùng giữa đôi mày vì đau mà nhíu lại, cả người run lên.

“Ngọc Chân, Ngọc Chân.” Tư Đồ Mộc Lương thất thanh gọi.

Trong lúc hoảng loạn, một người đi tới trước mặt, đưa tay, nhanh chóng điểm vài huyệt trên trán Ngọc Chân, Ngọc Chân ngoẹo đầu, ngã đầu vào khuỷu tay Tư Đồ Mộc Lương.

Tư Đồ Mộc Lương đứng lên, nhìn lão tăng nhân đang đứng trước mặt.

“Tại sao lại là ngươi?”

“Ha ha.” Lão tăng nhân cười ha ha “Nếu không phải ta thì thê nhi ngươi lúc này đã đau đến chết rồi.”

“Vậy ngươi có thể cứu Ngọc Chân sao?”

Lão tăng nhân nhìn về phía Ngọc Chân, nói: “Nếu muốn cứu thê nhi hai người đều có thể sống sót, cũng không phải là không thể, ta thật ra có thể giúp ngươi.”

Tư Đồ Mộc Lương mừng như điên, nói: “Vậy ngươi mau cứu muội ấy đi!”

“Ta cũng không thể cứu được nàng, chỉ có ngươi mới có thể.”

Tư Đồ Mộc Lương nhíu mà: “Ý ngươi là gì?”

Trong mắt lão tăng nhân lóe ra một tia sáng: “Nếu hắn dùng hoa của hắn hại nàng, chúng ta liền dùng hoa của hắn để cứu nàng.”

“Ý của đại sư là…”

“Không duyên không cớ hắn làm sai lại đi cứu nàng ta.” Lão tăng nhân quay sang, cười nhạt. “Có điều nếu như là ngươi đi cầu hắn, hắn sẽ không thể không cho.”

“Không được.” Tư Đồ Mộc Lương nói:”Ta tuyệt đối không thể làm như vậy, hắn nói rồi….”

“Thực sự là ngu muội.” Lão tăng nhân cười nhạt. “Một Hoa quỷ nhất giới há có thể đáng tin.” Nhìn vẻ mặt do dự của Tư Đồ Mộc Lương, lại nói: “Ta biết ngươi đang lo lắng điều gì, ngươi đừng lo, làm vậy chỉ tiêu hoa nguyên khí trong cơ thể hắn, qua mấy ngày là có thể khôi phục…”

Tư Đồ Mộc Lương còn đang do dự “Thế nhưng…”

“Đừng do dự nữa, mệnh của thê nhi hai người đều phụ thuộc vào ý niệm của ngươi.”

Tư Đồ Mộc Lương không khỏi có hơi phẫn nộ. “Dựa vào đâu mà ta nên tin ngươi được.”

“Tin hay không là tùy ngươi, lão tăng chẳng qua là muốn cung cấp một con đường duy nhất cứu mạng thê nhi cho ngươi, có làm hay không là chuyện của ngươi. Ta chỉ có thể duy trì được mạng sống của nàng ta 7 ngày, nếu 7 ngày sau ngươi chưa lấy được hoa tâm, ta khó có thể giữ được nàng nữa.”

“Nếu ngươi còn do dự, thê nhi hai người đều không còn.”

Mỗi lúc dựa vào cửa sổ, lúc Phi Yến bay qua, Hoa Bách Hồng đều khoong tự chủ được mà nhìn ra ngoài cửa sổ, ký thác hi vọng vào Phí Yến bay trên trời, nhưng chính điều đó lại luôn làm hắn thất vọng không ngớt.

Người hắn chờ vẫn bặt vô âm tín, Tích Hoàng cũng không biết đã đi đâu chơi rồi, đã lâu rồi không có tới nằm trước cửa sổ. Hắn buồn bực, chán chường, thất vọng.

Dần dà, tâm trạng mong ngóng của hắn biến thành một dạng lười nhác cẩu thả.

Sau đó, hắn liền sinh ra một ý nghĩ ai oán, Tích Hoàng cũng mặc kệ, dung nhan hồng hào căng mọng của bình thường biến mắt, mái tóc dày dài như mây giờ đây cũng rối tung, hắn cùng chán phải suốt ngày chải chuốt rồi.

Lúc Phi Yến kêu to lần thứ hai, hắn cũng từng ngạc nhiên chạy ra phòng, những chỉ thấy bóng Phi Yến bay qua, tiếng kêu cũng trở nên sôi nổi hơn, bên ngoài, ánh trăng bạc như được nung cho cô đặc lại, bên trong, ngọn đèn tàn lúc sáng lúc tối, càng lộ rõ cảnh thê lương.

Càng thêm phiền não, nước rượu trong ly rơi úp xuống mặt đất, thân thể hắn lung lay lắc lắc, chỉ vào hư không, nhưng lại không có đem ai oán trách lên Phi Yến, nói: “Nếu không phải ngươi truyền tin sai, phu quân đang lầm đường của ta đã về rồi, làm ta không vui như vậy.”

Trở về phòng, thả rèm che xuống, người ngồi trong bóng tối.

Đùa nhiều rồi cũng biến thành tương tư thật, lúc này, chỉ còn thấy một đôi gối thêu uyên ương, một giường trải chiếc chăn thêu phượng hoàng.

Đêm dài không ai ở bên, một mình cô đơn đi vào giấc ngủ, hắn thậm chí bắt đầu sợ nhìn thấy những thứ có đôi như “Gối chăn Uyên Phượng”, Hoa Bách Hồng chợt cảm thấy thật cô tịch.

Hắn ôm chăn nằm, dường như đang ngủ, đã đi vào giấc mộng rồi, tựa hồ còn mơ gì đó rất ngọt ngào, nhưng lúc mộng đẹp vừa bắt đầu, hắn đã bị tiếng kèn ở cổng thành làm sực tỉnh.

Ngoài cửa sổ, ánh trăng phẩy ít tia sáng lên đất, trên mặt đất nồng đậm sương trắng, trăng lạnh sương giá, sao lại lạnh lẽo đến vậy.

Giấc mơ của hắn bị đứt đoạn bởi tiếng kèn thê lương, cùng với đó là tiếng nhạc ai oán, hắn trằn trọc không ngủ, chỉ có thể ngồi dậy, mắt nhìn Thụy Não hương ở trong lư bị đốt dần đi từng chút từng chút, tai nghe khúc nhạc ai oán suốt đêm.

—————————–

Lệnh cấm đêm được gỡ, nghìn nhà vạn hộ giăng đèn kết hoa như ban ngày, các cô nương trang điểm sửa soạn, tiếng cười nói vui vẻ, muôn dáng vạn vẻ, hương thơm khẽ bay.

Hắn uống rượu, có lẽ là say rồi, nữ tử trên dường có người dịu dàng, kín dáo, cũng có người nhiệt tình hào phóng.

Ngọn đèn sáng rực, múa hát không ngớt, những cô nương đeo túi hương, sắm sứa trang điểm chạy theo sự nào nhiệt, vui vẻ, ngọn đen, ánh trăng, xe ngựa, dòng người…

Vẫn là không có người kia.

Người kia không ở dưới ngọn đèn kia, không ở giữa sân múa hát. Hắn một mình đứng ở đó rời xa tiếng ồn áo náo nhiệt, trong một góc mờ sáng.

Hắn tìm kiếm người kia, hắn không tùy ý như nước chảy bèo trôi, không truy cầu vinh hoa, không cam lòng phải một mình nhưng vẫn luôn cô đơn.

Tư Đồ Mộc Lương mờ mịt đi trên đường lớn, chẳng biết đi đường nào.

Hắn say thật rồi, mắt say lờ đờ trong mông lung, nhìn thấy người kia đang đứng dưới đèn hoa đăng, bên tóc mai cài một cái trâm đính một đóa hoa màu đỏ.

Tư Đồ Mộc Lương dừng bước, nhìn người nọ rồi thất thần.

Hắn xì cười ra tiếng, tiếp tục đi, đi sượt qua bên cạnh người kia, chạm phải vai của người kia, lúc đi qua hoa lầu lại mơ mơ màng màng đi vào.

Bên trong hoa lầu, người hát người vui, đèn màu cũng múa, ngọn đèn phối hợp với mỹ nữ, khiến người ta không phân được đâu là không trung, đâu là người.

Những nơi trăng hoa như vậy, có rất nhiều những công tử quý tộc đến đây tìm vui.

Mùi phấn son trên người những cô nương thanh lâu quá đậm…

Kỹ thuật múa của nữ tử trên sàn linh hoạt mềm mại mê đắm lòng người, những động tác như bay lên, mang theo ánh sáng đèn lung linh khiến đầu choáng mắt hoa.

Hắn chỉ tự mình uống rượu, một chén lại thêm một chén, nữ tử nào đó dán sát người tới bị hắn không phong độ chút nào mà đẩy ra.

Móc hết bạc trong người ra đặt lên bàn.

Hắn lung lay lắc lư đứng lên, lảo đảo đi ra khỏi hoa lâu.

Sau khi ăn chơi xong, mắt say lờ đờ, không coi ai ra gì, ở trên đường ngông nghênh đá lung tung.

Hắn trở lại phủ, vốn định về phòng nghỉ ngơi thật tốt, đầu hắn đau đến muốn nứt ra.

Chân trước vừa bước vào trong phòng, liền thấy Ngọc Chân nằm trên giường, Tư Đồ phu nhân ngồi bên giường im lặng rơi lệ. Tư Đồ lão gia sầu não đi đi lại lại trong phòng.

Nhất thời, cơn say rượu toàn bộ biến mất, dưới sự mê mang, hắn mới nhớ rõ mình vừa mới làm gì.

Tư Đồ Mộc Lương đi về phía trước, hỏi Tư Đồ lão gia: “Cha, đại biểu cữu đâu?”

“Ta đã cho người đi thông báo, đáng lẽ phải tới đây rồi mới phải.” Nói xong thở dài một hơi, Tư Đồ lão gia không nghĩ tới mình vừa ra ngoài một chuyến, vậy mà trong phủ lại phát sinh nhiều chuyện như vậy.

Tư Đồ Mộc Lương gật đầu, nhìn về phía giường nhỏ, thấy mẹ mình chỉ mới qua một đêm mà cả người bà trở nên tiều tụy nhiều lắm, lời của lão tăng nhân hắn cũng chưa nói với người nhà. Hắn khong đành lòng nhìn cha mẹ thương tâm, khổ sở như vậy.

“Cha, con phải ra ngoài một chuyến.”

Tư Đồ phu nhân nghe Tư Đồ Mộc Lương phải ra ngoài, hoảng loạn đi tới, nói: “Bây giờ đã như vậy, con còn đi à.”

Tư Đồ Mộc Lương nắm vai Tư Đồ phu nhân, nói: “Mẹ, cha, con ra ngoài một chuyến, mẹ chăm sóc Ngọc Chân thật tốt, con đảm bảo sẽ quay lại ngay, con nhất định sẽ cứu Ngọc Chân.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện