Edit: An Ju
Trên chợ trấn phồn hoa, xe cộ qua lại không ngớt luôn ngăn trở tầm nhìn của người đi đường.
Tư Đồ Mộc Lương tay cầm rượu, bước đi hòa lẫn trong dòng xe cộ.
Hắn uống một chút rượu, đúng là đã say rồi, có người biết hắn thì đến gần chào hỏi, lại bị hắn nhìn thành Hoa Bách Hồng.
Người kia nói đến mức phấn khởi, hắn lại cứ im lặng như một khúc gỗ mà nhìn người nọ. Hắn nhìn đến độ khiến người kia sởn gai ốc, ngượng ngùng rời đi.
Hắn cười trào phúng, đưa vò rượu lên lại uống thêm một ngụm. Lúc đi qua bờ sông, hắn liền ngồi xuống dựa vào thành cầu vắt ngang sông.
Xa xa là dãy núi mênh mông, nước sông trong xanh trải dài bao quanh thủ đô của thời trước, bên bờ Trường Giang là hàng Dương Liễu đang chuyển vàng, trên sông có mấy chiếc thuyền đang giương buồm lái về phía xa xa.
Những nữ tử áo xống đẹp như tiên cười đùa đấu lá cỏ với nhau, những đôi nam nữ thanh niên cùng nhau đi đạp thanh trong cảnh xuân, thầm hứa nguyện trao tâm.
Gió hiu hiu thổi, ánh mặt trời ấm áp, xa xa lại có giai nhân cất giọng ca, sau một lúc hắn cảm thấy tràn đầy thích ý nhắm mắt lại, nhân men say đi vào giấc ngủ.
Sau một giấc mộng ngắn, trời đã ngả màu chiều, ánh hoàng hôn mờ ảo, đàn quạ bay về đàn.
Trên đường người đi lại ít dần, tiếng vó ngựa, tiếng ngựa hý cũng ngừng hẳn. Khách nhân đã ngồi xe rời đi rồi, sau xe bụi tung bay khắp bầu không.
Những du khách chuẩn bị về quê không dằn nổi mà bẻ một cành Liễu, màu hoàng hôn nơi bầu trời bao la xa xa bao phủ một đoạn sông xuân, dưới màn trời nhuộm hoàng hôn, một đôi chim Nhạn khoác mây nhuốm hoàng hôn lên cánh cùng nhau bay trở về. Chỉ còn một chút ánh chiều tà tựa hồ còn nhớ nhung một góc lan can trên lầu, không đành lòng thu lại giọt sáng cuối cùng.
Tư Đồ Mộc Lương lại tựa hồ như không nỡ rời đi, đứng lên, tới gần bờ sông, ngồi xuống, thả hai chân vào trong nước.
Nước sông lạnh lẽo thâm nhập vào bên trong ống quần, cũng tẩy sạch tâm trạng khó chịu, hắn thoải mái hơi ngẩng mặt lên.
Ở trong một chiếc thuyền nhỏ đậu tại cạnh cầu, có một đôi tình nhân đang thân thiết, những âm thanh vui sướng rơi vào trong tai hắn.
Hắn bình tĩnh nhìn hai người trên thuyền, từng ngụm từng ngụm uống rượu.
Trong mơ hồ, bỗng nhiên nhìn thấy ảnh phản chiếu của ngói xanh mái đỏ, xuyên qua hàng liễu rủ bên bờ thấp thoáng nhìn thấy một tòa phủ.
Hắn đứng lên, đi đến tòa phủ kia.
Ngoài phủ, tường bốn phía phủ đầy rêu xanh, cánh cửa màu đỏ thẫm cổ xưa đóng đầy bụi như là đã lâu không được người đẩy ra, hoặc là như một đứa nhỏ ham chơi ra ngoài lại quên không đóng kín cửa, vẫn để lại một khe hở.
Đằng sau cánh cửa, dưới bức rèm che phủ xuống, mơ hồ thấy có người đang đánh đàn, tiếng đàn du dương khiến cho Tư đồ Mộc Lương đột nhiên cảm thấy thương tâm trong lòng, tiếng nhạc chợt dừng nhưng đau thương lại khó tan.
Tư Đồ Mộc Lương muốn biết người trong phủ là ai? Bàn tay nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Hoa Đào trong đình nở thật đẹp, ở trên bậc thang, bướm nhẹ nhàng bay múa, trong không trung chim Yến bay thấp, lượn quanh ở ngay trên phủ.
Sau bức rèm che, người nọ một thân áo đỏ, lười biếng ngồi trong đình nghỉ mát, tay khẽ vuốt Hồ cầm.
Tư Đồ Mộc Lương chợt hoảng hốt, chân run lên, như là quay lại lúc hắn mới gặp Hoa Bách Hồng.
Hắn mở to hai mắt, ngay cả hô hấp cũng thả chậm lại, tỉ mỉ tìm tòi, muốn tìm lại một chút tung tích về nơi khi mà hai người mới quen.
Có lẽ là do cỗ tình cảm trong lòng quá mức dịu dàng, khung cảnh trước mắt hắn lại trở nên mông lung, lại nhìn thấy phong thái tuyệt mỹ của người đó.
Hắn chậm rãi tới gần, như một tên coi trộm, rình coi từng cử động của người kia, một cái nhăn mày hay một nụ cười.
Người nọ vỗ vỗ cằm, trầm tư hồi lâu, lại ngẩng mặt lên nhìn về phía này.
Người nọ nhấc bức rèm che lên, lộ ra khuôn mặt trang điểm cầu kỳ, một khuôn mặt khiến cho không ai có thể quên được.
Tư Đồ Mộc Lương quên động, chỉ có thể sững sờ mở to mắt, im lặng nhìn người này.
Rõ ràng là ban ngày, trong tay người kia lại cầm theo một chiếc đèn lồng, hắn hơi nâng chiếc đèn lồng lên, một đôi mắt đầy mị hoặc nhìn chăm chăm vào Tư Đồ Mộc Lương, khuôn mày như vẽ khẽ nhíu lại.
Tư Đồ Mộc Lương kinh ngạc, lảo đảo lùi về phía sau, toàn bộ thân mình ngã xuống bậc thang.
Người nọ cả kinh, vươn tay định kéo hắn.
Tư Đồ Mộc Lương ngã xuống đất, đầu đập lên mặt đất một cách nặng nề. Cú ngã khiến bụi mù văng lên.
Đầu đau như muốn nứt ra vậy! Tư Đồ Mộc Lương bất chấp điều đó, cuống quýt đứng lên, nhưng trước mắt không còn thân ảnh của người kia nữa.
Hắn vội vã nhìn xung quanh, đất bằng phẳng bỗng nổi lên một trận gió.
Một dòng hoa bay đến, để lại mùi hoa ở mọi nơi nó bay qua, rất nhanh đã bị gió thôi đến làm rơi rụng điêu tàn, trong nháy mắt hoa rơi đầy đất, nơi nào cũng là một mảnh hỗn độn.
Bồ Nông, Đỗ Quyên cùng kêu, trăm hoa úa tàn.
Hắn lăng lăng nhìn.
Trăm hoa úa tàn, lá cỏ rụng rời, một cảm giác bi thương bỗng nhiên xuất hiện.
Hắn xoay người, nhìn đình nghỉ mát, trong đình có bàn đá, dụng cụ pha trà đã dính đầy bụi, biểu thị rõ là chủ nhân đã lâu không dùng đến.
Đứng nhìn hồi lâu, gió lạnh thổi qua, mắt bỗng hơi cay.
Khi trở lại, đêm đã khuya. Khí lạnh dày đặc dần.
Đêm tối âm trầm, Tư Đồ Mộc Lương dựa vào cửa lớn ngồi xuống, hắn đã say đến hồ đồ rồi, hắn đã quên mất làm sao hắn có thể trở về, có thể nghe thấy tiếng ngáy của người hầu bên trong, một tiếng cao hơn một tiếng. Người đi tuần đêm điểm canh đi qua trước phủ nhà hắn, hắn vẫy tay với người đó, cười ha ha không ngừng.
Hắn giơ tay lên muốn gõ cửa lại ngừng động tác trong tay, nhấc người lung lay đứng lên, hắn đi xuống bậc thang, nương theo cảm giác say, đón ánh trăng rồi lại đi tiếp trên con đường dẫn đến Hắc Thủy Thiên Lý.
Đi trên đường phố vắng vẻ, từng đợt gió rét thổi tới, Tư Đồ Mộc Lương cũng đã hoàn toàn tỉnh rượu. Như là mới tính rượu, lúc thấy chân mình đang bước lên con đường nào, tựa hồ có chút kinh ngạc.
Sau kinh ngạc là thản nhiên, bắt đầu quan sát chợ trấn quen thuộc trước mắt, chợ trần lần này so với lần trước hoàn toàn là một cảnh tượng khác hẳn, tiểu thương làm ăn buôn bán, hòa thượng, người bán bánh bao, người thợ rèn sắt vẫn mồ hôi dầm dề gõ sắt.
Tư Đồ Mộc Lương mừng rỡ định đưa tay chào hỏi, những còn quỷ này cứ nhìn thấy hắn lại cả kinh, như là thấy đạo sĩ đuổi quy vậy, vèo một cái biến mất.
Tư Đồ Mộc Lương nghi hoặc không thôi, tiếp tục đi.
Tối như vậy, tựa hồ càng có thể có được sự thanh tỉnh và yên tĩnh, hắn vui vẻ đến miệng đều nhếch hết lên.
Còn chưa đi thêm được mấy bước, chợt nghe thấy một tiếng mèo kêu thê lương vào lên, cắt ngang màn đêm.
Tư Đồ Mộc Lương chạy về phía trước, thấy một cái ngõ sâu không tháy đáy.
“Là ở đây à?” Hắn lẩm bẩm nói, lấy hết can đảm đi vào ngõ nhỏ.
Sâu bên trong ngõ nhỏ, trên mặt đất ẩm ướt, một con mèo đen nằm co ro, trên cổ đeo một miếng vải đỏ, trên đùi mèo nhỏ bị thương, mèo nhỏ đang cuộn tròn thân mình vươn đầu lưỡi hồng hồng chuẩn bị liếm vết thương. Lúc thấy Tư Đồ Mộc Lương, toàn thân mèo trở nên cảnh giác hơn, cong thân lên, mắt trợn to nhìn Tư Đồ Mộc Lương, một tư thế tràn đầy địch ý.
Nếu không thấy có một nhúm lông vàng trên trán mèo đen, hắn thiếu chút đã cho rằng nó là con mèo đen đột nhiên biến mất của Hoa phủ.
Tư Đồ Mộc Lương ngồi xổm xuống, vươn tay, nhẹ xoa đầu mèo, bắt đầu vuốt ve chút một, mèo nhỏ thấy Tư Đồ Mộc Lương không có ác ý, buông xuống cảnh giác, lại vì được Tư Đồ Mộc Lương vuốt ve thoải mái, lười biếng nhắm mắt.
“Mi là mèo lang thang à?” Tư Đồ Mộc Lương hỏi, biết rõ mèo không có bản lĩnh cao đến độ có thể trả lời câu hỏi của hắn.
Mèo đen nhỏ mở mắt ra, khinh bỉ nhìn Tư Đồ Mộc Lương, lại lười biếng nhắm hai mắt lại.
Tư Đồ Mộc Lương cảm thấy hài lòng tự cho là mèo đen đã trả lời hắn rồi, vì vậy nói luôn: “Mèo đẹp như vậy, không ai muốn sao? Ta đây thu lưu mi đi!” Nói xong còn không cần mèo cho phép, tư mình vươn tay ôm mèo, đi ra khỏi ngõ nhỏ.
Mèo đen nhỏ kêu thảm thiết một tiếng, tựa hồ đang lên án “Ta còn chưa đáp ứng mà, khốn kiếp.”
Trên chợ trấn phồn hoa, xe cộ qua lại không ngớt luôn ngăn trở tầm nhìn của người đi đường.
Tư Đồ Mộc Lương tay cầm rượu, bước đi hòa lẫn trong dòng xe cộ.
Hắn uống một chút rượu, đúng là đã say rồi, có người biết hắn thì đến gần chào hỏi, lại bị hắn nhìn thành Hoa Bách Hồng.
Người kia nói đến mức phấn khởi, hắn lại cứ im lặng như một khúc gỗ mà nhìn người nọ. Hắn nhìn đến độ khiến người kia sởn gai ốc, ngượng ngùng rời đi.
Hắn cười trào phúng, đưa vò rượu lên lại uống thêm một ngụm. Lúc đi qua bờ sông, hắn liền ngồi xuống dựa vào thành cầu vắt ngang sông.
Xa xa là dãy núi mênh mông, nước sông trong xanh trải dài bao quanh thủ đô của thời trước, bên bờ Trường Giang là hàng Dương Liễu đang chuyển vàng, trên sông có mấy chiếc thuyền đang giương buồm lái về phía xa xa.
Những nữ tử áo xống đẹp như tiên cười đùa đấu lá cỏ với nhau, những đôi nam nữ thanh niên cùng nhau đi đạp thanh trong cảnh xuân, thầm hứa nguyện trao tâm.
Gió hiu hiu thổi, ánh mặt trời ấm áp, xa xa lại có giai nhân cất giọng ca, sau một lúc hắn cảm thấy tràn đầy thích ý nhắm mắt lại, nhân men say đi vào giấc ngủ.
Sau một giấc mộng ngắn, trời đã ngả màu chiều, ánh hoàng hôn mờ ảo, đàn quạ bay về đàn.
Trên đường người đi lại ít dần, tiếng vó ngựa, tiếng ngựa hý cũng ngừng hẳn. Khách nhân đã ngồi xe rời đi rồi, sau xe bụi tung bay khắp bầu không.
Những du khách chuẩn bị về quê không dằn nổi mà bẻ một cành Liễu, màu hoàng hôn nơi bầu trời bao la xa xa bao phủ một đoạn sông xuân, dưới màn trời nhuộm hoàng hôn, một đôi chim Nhạn khoác mây nhuốm hoàng hôn lên cánh cùng nhau bay trở về. Chỉ còn một chút ánh chiều tà tựa hồ còn nhớ nhung một góc lan can trên lầu, không đành lòng thu lại giọt sáng cuối cùng.
Tư Đồ Mộc Lương lại tựa hồ như không nỡ rời đi, đứng lên, tới gần bờ sông, ngồi xuống, thả hai chân vào trong nước.
Nước sông lạnh lẽo thâm nhập vào bên trong ống quần, cũng tẩy sạch tâm trạng khó chịu, hắn thoải mái hơi ngẩng mặt lên.
Ở trong một chiếc thuyền nhỏ đậu tại cạnh cầu, có một đôi tình nhân đang thân thiết, những âm thanh vui sướng rơi vào trong tai hắn.
Hắn bình tĩnh nhìn hai người trên thuyền, từng ngụm từng ngụm uống rượu.
Trong mơ hồ, bỗng nhiên nhìn thấy ảnh phản chiếu của ngói xanh mái đỏ, xuyên qua hàng liễu rủ bên bờ thấp thoáng nhìn thấy một tòa phủ.
Hắn đứng lên, đi đến tòa phủ kia.
Ngoài phủ, tường bốn phía phủ đầy rêu xanh, cánh cửa màu đỏ thẫm cổ xưa đóng đầy bụi như là đã lâu không được người đẩy ra, hoặc là như một đứa nhỏ ham chơi ra ngoài lại quên không đóng kín cửa, vẫn để lại một khe hở.
Đằng sau cánh cửa, dưới bức rèm che phủ xuống, mơ hồ thấy có người đang đánh đàn, tiếng đàn du dương khiến cho Tư đồ Mộc Lương đột nhiên cảm thấy thương tâm trong lòng, tiếng nhạc chợt dừng nhưng đau thương lại khó tan.
Tư Đồ Mộc Lương muốn biết người trong phủ là ai? Bàn tay nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Hoa Đào trong đình nở thật đẹp, ở trên bậc thang, bướm nhẹ nhàng bay múa, trong không trung chim Yến bay thấp, lượn quanh ở ngay trên phủ.
Sau bức rèm che, người nọ một thân áo đỏ, lười biếng ngồi trong đình nghỉ mát, tay khẽ vuốt Hồ cầm.
Tư Đồ Mộc Lương chợt hoảng hốt, chân run lên, như là quay lại lúc hắn mới gặp Hoa Bách Hồng.
Hắn mở to hai mắt, ngay cả hô hấp cũng thả chậm lại, tỉ mỉ tìm tòi, muốn tìm lại một chút tung tích về nơi khi mà hai người mới quen.
Có lẽ là do cỗ tình cảm trong lòng quá mức dịu dàng, khung cảnh trước mắt hắn lại trở nên mông lung, lại nhìn thấy phong thái tuyệt mỹ của người đó.
Hắn chậm rãi tới gần, như một tên coi trộm, rình coi từng cử động của người kia, một cái nhăn mày hay một nụ cười.
Người nọ vỗ vỗ cằm, trầm tư hồi lâu, lại ngẩng mặt lên nhìn về phía này.
Người nọ nhấc bức rèm che lên, lộ ra khuôn mặt trang điểm cầu kỳ, một khuôn mặt khiến cho không ai có thể quên được.
Tư Đồ Mộc Lương quên động, chỉ có thể sững sờ mở to mắt, im lặng nhìn người này.
Rõ ràng là ban ngày, trong tay người kia lại cầm theo một chiếc đèn lồng, hắn hơi nâng chiếc đèn lồng lên, một đôi mắt đầy mị hoặc nhìn chăm chăm vào Tư Đồ Mộc Lương, khuôn mày như vẽ khẽ nhíu lại.
Tư Đồ Mộc Lương kinh ngạc, lảo đảo lùi về phía sau, toàn bộ thân mình ngã xuống bậc thang.
Người nọ cả kinh, vươn tay định kéo hắn.
Tư Đồ Mộc Lương ngã xuống đất, đầu đập lên mặt đất một cách nặng nề. Cú ngã khiến bụi mù văng lên.
Đầu đau như muốn nứt ra vậy! Tư Đồ Mộc Lương bất chấp điều đó, cuống quýt đứng lên, nhưng trước mắt không còn thân ảnh của người kia nữa.
Hắn vội vã nhìn xung quanh, đất bằng phẳng bỗng nổi lên một trận gió.
Một dòng hoa bay đến, để lại mùi hoa ở mọi nơi nó bay qua, rất nhanh đã bị gió thôi đến làm rơi rụng điêu tàn, trong nháy mắt hoa rơi đầy đất, nơi nào cũng là một mảnh hỗn độn.
Bồ Nông, Đỗ Quyên cùng kêu, trăm hoa úa tàn.
Hắn lăng lăng nhìn.
Trăm hoa úa tàn, lá cỏ rụng rời, một cảm giác bi thương bỗng nhiên xuất hiện.
Hắn xoay người, nhìn đình nghỉ mát, trong đình có bàn đá, dụng cụ pha trà đã dính đầy bụi, biểu thị rõ là chủ nhân đã lâu không dùng đến.
Đứng nhìn hồi lâu, gió lạnh thổi qua, mắt bỗng hơi cay.
Khi trở lại, đêm đã khuya. Khí lạnh dày đặc dần.
Đêm tối âm trầm, Tư Đồ Mộc Lương dựa vào cửa lớn ngồi xuống, hắn đã say đến hồ đồ rồi, hắn đã quên mất làm sao hắn có thể trở về, có thể nghe thấy tiếng ngáy của người hầu bên trong, một tiếng cao hơn một tiếng. Người đi tuần đêm điểm canh đi qua trước phủ nhà hắn, hắn vẫy tay với người đó, cười ha ha không ngừng.
Hắn giơ tay lên muốn gõ cửa lại ngừng động tác trong tay, nhấc người lung lay đứng lên, hắn đi xuống bậc thang, nương theo cảm giác say, đón ánh trăng rồi lại đi tiếp trên con đường dẫn đến Hắc Thủy Thiên Lý.
Đi trên đường phố vắng vẻ, từng đợt gió rét thổi tới, Tư Đồ Mộc Lương cũng đã hoàn toàn tỉnh rượu. Như là mới tính rượu, lúc thấy chân mình đang bước lên con đường nào, tựa hồ có chút kinh ngạc.
Sau kinh ngạc là thản nhiên, bắt đầu quan sát chợ trấn quen thuộc trước mắt, chợ trần lần này so với lần trước hoàn toàn là một cảnh tượng khác hẳn, tiểu thương làm ăn buôn bán, hòa thượng, người bán bánh bao, người thợ rèn sắt vẫn mồ hôi dầm dề gõ sắt.
Tư Đồ Mộc Lương mừng rỡ định đưa tay chào hỏi, những còn quỷ này cứ nhìn thấy hắn lại cả kinh, như là thấy đạo sĩ đuổi quy vậy, vèo một cái biến mất.
Tư Đồ Mộc Lương nghi hoặc không thôi, tiếp tục đi.
Tối như vậy, tựa hồ càng có thể có được sự thanh tỉnh và yên tĩnh, hắn vui vẻ đến miệng đều nhếch hết lên.
Còn chưa đi thêm được mấy bước, chợt nghe thấy một tiếng mèo kêu thê lương vào lên, cắt ngang màn đêm.
Tư Đồ Mộc Lương chạy về phía trước, thấy một cái ngõ sâu không tháy đáy.
“Là ở đây à?” Hắn lẩm bẩm nói, lấy hết can đảm đi vào ngõ nhỏ.
Sâu bên trong ngõ nhỏ, trên mặt đất ẩm ướt, một con mèo đen nằm co ro, trên cổ đeo một miếng vải đỏ, trên đùi mèo nhỏ bị thương, mèo nhỏ đang cuộn tròn thân mình vươn đầu lưỡi hồng hồng chuẩn bị liếm vết thương. Lúc thấy Tư Đồ Mộc Lương, toàn thân mèo trở nên cảnh giác hơn, cong thân lên, mắt trợn to nhìn Tư Đồ Mộc Lương, một tư thế tràn đầy địch ý.
Nếu không thấy có một nhúm lông vàng trên trán mèo đen, hắn thiếu chút đã cho rằng nó là con mèo đen đột nhiên biến mất của Hoa phủ.
Tư Đồ Mộc Lương ngồi xổm xuống, vươn tay, nhẹ xoa đầu mèo, bắt đầu vuốt ve chút một, mèo nhỏ thấy Tư Đồ Mộc Lương không có ác ý, buông xuống cảnh giác, lại vì được Tư Đồ Mộc Lương vuốt ve thoải mái, lười biếng nhắm mắt.
“Mi là mèo lang thang à?” Tư Đồ Mộc Lương hỏi, biết rõ mèo không có bản lĩnh cao đến độ có thể trả lời câu hỏi của hắn.
Mèo đen nhỏ mở mắt ra, khinh bỉ nhìn Tư Đồ Mộc Lương, lại lười biếng nhắm hai mắt lại.
Tư Đồ Mộc Lương cảm thấy hài lòng tự cho là mèo đen đã trả lời hắn rồi, vì vậy nói luôn: “Mèo đẹp như vậy, không ai muốn sao? Ta đây thu lưu mi đi!” Nói xong còn không cần mèo cho phép, tư mình vươn tay ôm mèo, đi ra khỏi ngõ nhỏ.
Mèo đen nhỏ kêu thảm thiết một tiếng, tựa hồ đang lên án “Ta còn chưa đáp ứng mà, khốn kiếp.”
Danh sách chương