“Chẳng lẽ phương thức lấy số là dùng số liền kề sao? Lại thử thêm một người xem.” Tần Tứ quay đầu nhìn mấy vị tân nhân sau lưng “Tiếp theo là ai?”

Không ai dám bước lên, Từ Trung nhìn Mục Dịch Nhiên cùng Kha Tầm “Nếu đã chứng thực số thẻ là dựa vào thứ tự số đếm, tôi nghĩ chúng ta không cần thử nữa, chi bằng trước thử dùng hai cái thẻ này xem nó có tác dụng gì.”

Kha Tầm đưa mắt nhìn Từ Trinh, khóe môi khẽ cong.

Người phụ nữ này lòng dạ cũng rất sâu, mới nãy đề nghị cũ mới nam nữ mỗi người đều lấy một số thử chắc chỉ để lừa có người tin theo trước lấy số thẻ ra xem sao, một khi có kết quả, liền lập tức lùi về sau không tham dự.

“Chỉ có hai con số, vẫn chưa đủ mẫu thử để nghiệm chứng quy luật lấy số.” Chu Hạo Văn vẻ mặt lạnh lùng lên tiếng.

“Nhưng chúng ta lấy số chẳng phải là để tìm biện pháp mở cánh cửa sắt này ra sao?” Từ Trinh hùng hồn lý lẽ “Tôi cho rằng mục đích hàng đầu của chúng ta là mở cánh cửa kia ra trước, sau đó xem bên dưới có cái gì.”

Chu Hạo Văn giống như không buồn đáp lời cùng bà ta nữa, vươn tay nhấn vào nút lấy số.

A-184.

“Quả nhiên là số liền kề.” Mấy vị đồng bọn liếc nhìn nhau.

“Đừng ấn nữa,” Từ Trinh nhìn ba cái thẻ với con số kề nhau của mấy vị “lão nhân”, không nhịn được nhíu mày “Tại sao mấy cậu không chịu thử xem mở cái cửa kia ra như thế nào?”

Không ai để ý tới chị ta, Kha Tầm cầm thẻ số của mình loay hoay tìm một hồi ở cửa sắt, cuối cùng thấy được có một cái khối gì đó thoạt nhìn có vẻ giống máy chấm công ở tường cạnh cửa.

“Xuống xem thử một chút?” Kha Tầm quay đầu nhìn Mục Dịch Nhiên.

“Ừ.” Mục Dịch Nhiên gật đầu, xoay lại nhìn Tần Tứ “Anh ở lại đây đi.”

Tần Tứ hiểu ý của hắn, gật đầu.

Kha Tầm cầm thẻ số trên tay nhét vào máy chấm công, chỉ nghe một tiếng “click” vang lên, chốt cơ trong cửa sắt giống như được khởi động, Kha Tầm vươn tay đẩy một cái, cánh cửa mở ra kèm theo một tiếng “lẹt kẹt” vang dội.

“Nếu vậy, chúng tôi không lấy số có phải cũng có thể đi vào không?” Từ Trinh thấy vậy bèn hỏi.

“Vậy chị muốn vào có đúng không?” Kha Tầm vẻ mặt như đang cười quay đầu nhìn đối phương, đưa tay làm cái tư thế mời vào.

Từ Trinh im miệng.

Mặc dù cửa sắt lúc này đã rộng mở, giống như biểu thị ai cũng có thể tùy ý ra vào, nhưng Mục Dịch Nhiên vẫn dùng thẻ số của mình cắm một cái vào máy chấm công, lại một tiếng “click” tương tự vang lên, giống như đang phân biệt xác định cái gì.

Chu Hạo Văn không lên tiếng, nhưng cũng phỏng theo làm y như vậy cắm thẻ vào, sau đi đi theo Kha Tầm cùng Mục Dịch Nhiên bước vào bên trong cửa sắt, ngay lúc hắn vừa bước vào bên trong, cửa sắt giống như bị gió lốc quét mạnh, “rầm rầm” một tiếng đóng lại.

Ba người đã vào trong đồng loạt quay đầu lại nhìn, thấy đám người đứng bên ngoài vẻ mặt phức tạp nhìn bọn họ, ánh mắt của Từ Trinh thậm chí giống như đang nhìn ba cái xác chết.

Cách một lớp cửa sắt, hai nhóm người một trong một ngoài giống như bị ngăn cách ra hai thế giới, chỉ là không biết, trong đám bọn họ nhóm nào là ở dương gian, còn nhóm nào lại ở minh giới.

Ba người ở trong cửa cũng không dừng lại lâu lắm, đều đồng loạt xoay người lại tiếp tục đi tới, không hề do dự hay lùi bước, bình tĩnh mà quyết đoán bước xuống cầu thang nhỏ hẹp lại chật chội, chìm vào bóng tối vô cùng vô tận.

***

Cầu thang này quả thực rất vừa chật lại hẹp, kiểu vóc dáng cao lớn như Kha Tầm chỉ có thể đi một mình một hàng, thế nên ba người đành xếp thành hàng trước sau đi tới, Kha Tầm dẫn đầu, Mục Dịch Nhiên ở giữa, Chu Hạo Văn đi cuối.

Kha Tầm dùng di động chiếu sáng, nhưng ánh sáng quá mức u mờ, chỉ có thể chiếu ra phía trước khoảng chừng một mét, ánh sáng trôi nổi bay múa vô số bụi bặm cùng vi sinh vật, như là mấy hạt nhiễu sóng trên TV trắng đen ngày xưa những lúc mất tín hiệu.

Tầm nhìn hẹp như vậy nói thật cũng chẳng có tác dụng gì mấy, ngược lại càng khiến bóng tối chung quanh càng thêm đậm đặc áp lực, vách tường chật hẹp hai bên giống như đang không ngừng đè ép dồn vào cầu thang ở giữa, cứ hễ mỗi bước đi tới, bóng tối từ đỉnh đầu cùng trước mặt giống như hóa thành vật chất vồ vập phóng tới, trùm lên người một tầng lại một tầng cảm xúc rợn mình.

Bậc thang ở dưới chân vừa hẹp lại dốc nghiêng, mặt thang xi-măng cũng không được chà phẳng đều đều, làm bọn họ bước đi cực kỳ gian nan, mà cầu thang này cứ đi được vào bước liền rẽ ngoặt một cái, đi xuống theo hình xoắn ốc, khiến cho trước mặt luôn bị chắn lại bởi một tấm vách tường sừng sững, làm người ta áp lực đến như muốn nghẹn thở.

Không gian hẹp chật chội như vậy đối với kẻ tay chân dài ngoằng như Kha Tầm mà nói thật sự rất khó chịu, cái cảm giác không cách nào vung thẳng tay chân này nếu cứ kéo dài mãi như thế sẽ làm người ta có cảm giác nghẹn khuất như bị vòng sắt sít sao buộc chặt gân cốt, mới đi có một lát mà Kha Tầm đã cảm thấy cơ bắp toàn thân bắt đầu mỏi nhừ.

Suy bụng ta ra bụng người, Kha Tầm cho rằng Mục Dịch Nhiên vốn còn cao hơn mình chắc cũng thế, một đường đi xuống dưới cảm xúc chắc chắn không thoải mái hơn mình chút nào, đang tính bảo dừng lại để ba người họ nghỉ xả hơi một lát, đột nhiên nghe giọng Mục Dịch Nhiên nặng nề vang nói “Dừng lại một chút, trên tường có viết chữ.”

Kha Tầm dừng lại, cùng Mục Dịch Nhiên với Chu Hạo Văn giơ di động chiếu lên tường.

Đây là bức tường xây từ gạch đỏ theo kiểu xưa cũ, bên ngoài trát một lớp xi-măng, ngay cả vôi hay sơn cũng không thèm phết, có lẽ vì niên đại đã lâu, xi-măng bong tróc mảng mảng để lộ gạch đỏ phai màu bên trong.

Ở những mảng xi-măng còn chưa kịp bong ra tràn ngập một đống chữ viết có sâu có cạn, những con chữ với nét rất đậm, bắt đầu nét đều rất thâm, nhưng đến nét cuối cùng lại cơ hồ không thấy màu sắc.

Mà dưới ánh sáng âm u rất khó nhận ra màu của chữ viết là màu gì, thoạt nhìn như màu vàng đất hoặc là màu rám nắng.

Ba người cẩn trọng nhận dạng nét chữ trên tường, đến từ những người khác nhau cùng thời điểm khác nhau.

—— Ma quỷ! Một lũ ma quỷ! Bọn họ đều là ma quỷ! —— Cứu tôi với! Cứu tôi với!

—— Đừng đi vào, tuyệt đối đừng đi vào, đừng nên đi vào…

—— Giết hết! Ta muốn giết hết bọn nó! Giết hết toàn bộ! Giết!

Ba người bọn họ im lặng thật lâu không ai lên tiếng, cuối cùng vẫn là Mục Dịch Nhiên phá vỡ im lặng “Mấy chữ này đều là dùng ngón tay viết, còn về dùng cái gì để viết thì tôi nghĩ… có lẽ là máu.”

Nói xong lại đưa ngón tay chỉ xuống vị trí ở dưới một chút.

Kha Tầm cùng Chu Hạo Văn cầm di động rọi xuống gần đó, thấy nơi đó toàn là dấu tay, lúc nhúc chen nhau rậm rạp.

Dấu tay có lớn có nhỏ, có béo cũng có gầy, nhỏ thì cỡ như bàn tay trẻ sơ sinh, gầy gò thoạt nhìn như thuộc về cụ bà bạc tóc mồi da nào đó.

Mỗi một dấu tay như đều ướt đầm đề, giống như nhúng tay vào xô thuốc màu nồng đậm rồi in lên.

“Cảm giác giống như vào trại tập trung tù phạm.” Chu Hạo Văn nhẹ giọng nói “Khắp tường đều là thống khổ cùng oán khí.”

“Tôi chỉ muốn biết dấu tay trẻ sơ sinh này từ đâu mà có.” Kha Tầm vẻ mặt lạnh băng rũ mắt nhìn chằm chằm mấy dấu tay máu bên dưới.

“Đi tiếp thôi,” Mục Dịch Nhiên bình tĩnh nói “Tranh thủ thời gian.”

Kha Tầm tiếp tục đi về phía trước, hơn nữa cũng tăng nhanh tốc độ bước xuống bậc thang, vẫn giữ tốc độ cấp tốc đi xuống, cứ thế ước chừng nửa giờ sau, lòng bàn chân rốt cuộc đạp lên một mảnh đất phẳng.

Có lẽ bởi vì suốt dọc theo đường đi đều bị nhốt trong lối cầu thang chật hẹp, lượng oxy trong không khí không đủ cung cấp cho cả ba người, thế nên vừa xuống dưới cả ba đều cảm giác ù tai kèm theo hơi hơi đau đầu, tình huống của Chu Hạo Văn thảm nhất, thể chất kém xa Kha Tầm cùng Mục Dịch Nhiên, suốt một chặng đường cứ liên tục đi xuống như vậy hai chân như nhũn ra, chịu hết nổi khom người chống thắt lưng thở hồng hộc.

“Hạo Văn Nhi thể lực của cậu vậy là không ổn na,” Kha Tầm vỗ vỗ lưng hắn “Hay cậu đứng ở đây chờ đi, tôi với Dịch Nhiên vào trước xem sao.”

Chu Hạo Văn ngẩng đầu, men theo ánh sáng di động nhìn về phía trước.

Nơi này lại là một cái hành lang hẹp dài, hai bên hành lang cũng là những căn phòng đối nhau, trên cửa phòng có dán chữ ghi chú “Khu thực nghiệm hạng mục A”, “Khu thực nghiệm hạng mục B” vân vân…

“Hai người trước vào xem các phòng đi, tôi ở đây canh chừng hành lang, có gì xảy ra tôi sẽ la lên, hai người nghe được không cần chần chừ, lập tức đi ra.” Chu Hạo Văn bình tĩnh nói.

“Gặp vấn đề cậu vừa hô to xong rồi chạy lên đi, không cần chờ hai chúng tôi.” Kha Tầm bổ sung thêm một câu.

“Biết.” Chu Hạo Văn nhìn Kha Tầm “Tôi không phải cậu, tôi tiếc mạng lắm.”

Kha Tầm cười rộ lên, nháy mắt với hắn một cái, sau đó giơ di động cùng Mục Dịch Nhiên dọc hành lang đi về phía trước.

Ngoài cửa phòng các khu thực nghiệm cũng có máy chấm công, Kha Tầm tùy tay cắm thẻ số của mình vào, nhưng cả buổi cũng không thấy có gì xảy ra, rút thẻ ra xoay mặt lại cắm vào lần nữa, cũng không có bất kỳ động tĩnh lào, lại đưa tay đẩy cửa, không hề nhúc nhích.

“Vụ gì đây?” Kha Tầm nhìn Mục Dịch Nhiên.

Mục Dịch Nhiên nhìn bảng ghi chú trên cửa phòng, ngước cằm chỉ sang phòng bên cạnh “Bên đây là khu thực nghiệm hạng mục B, sang khu thực nghiệm hạng mục A xem sao.”

Kha Tầm nghe lời đi qua, cắm thẻ số vào máy, lập tức nghe một tiếc “Click” vang lên.

***

Chu Hạo Văn đứng ở chỗ cầu thang cố bình phục hơi thở, ánh mắt hắn nhìn Kha Tầm bị ánh sáng mờ nhạt vây quang đứng trên hành lang, đắm chìm trong bóng tối nồng đậm như vậy, gương mặt người nọ lại kỳ quái đến hết sức rõ ràng, người nọ hơi rũ mi mắt xuống, lông mi dày đặc chiếu rọi trên vách tường bên cạnh thành một vòng trăng liềm.

Đại đa số mọi người đều không chịu được ánh sáng chiếu từ dưới mặt chiếu lên, đường nét gập gềnh không bằng phẳng trên mặt sẽ bị ánh sáng rọi thành bóng ma, làm cả gương mặt thoạt nhìn như cái mặt nạ quỷ.

Nhưng người này không phải.

Ánh sáng di động từ phía dưới rọi lên, trơn tru lướt qua gò má của cậu ta, chỉ tại bờ môi, mũi cùng ánh mắt vẽ nhẹ một vòng bóng ma nhạt nhẽo.

Nhìn như vậy thấy cậu ta có vẻ giống một con… husky.

Chu Hạo Văn bấm mở app Wechat trên di động, tuy không có tín hiệu hay băng thông, nhưng vẫn là có thể sửa ghi chú Wechat.

Sửa “Corgi” trong danh sách bạn tốt thành “Husky” xong, Chu Hạo Văn như bị ai xúi khiến tùy tay mở app chụp ảnh.

Hình ảnh trên màn hình chiếu rõ Kha Tầm cùng Mục Dịch Nhiên đang mở cửa phòng khu thực nghiệm hạng mục A bước vào, mà ở phía dưới, có một cánh tay xám trắng của trẻ nhỏ đang từ bên trong thò ra, túm lấy ống quần Kha Tầm.

Kha Tầm cùng Mục Dịch Nhiên cũng không ở lại phòng thực nghiệm hạng mục A lâu lắm, lúc hai người ra ngoài, thấy Chu Hạo Văn đang giơ di động chiếu lên tường tìm manh mối.

“Có phát hiện được gì không?” Chu Hạo Văn hỏi.

“Một căn phòng rất kỳ lạ,” Kha Tầm tỏ ý bảo vừa đi vừa nói, ba người lại dọc theo cầu thang đi lên trên “Nhìn như là phòng trẻ sơ sinh, bên trong có đặt mấy cái giường em bé, trong mấy ngăn kéo đều là đặt vật dụng cho em bé, nhưng quái nhất là trong phòng ngoại trừ những thứ này ra còn có mấy cái lồng sắt nhỏ.”

“Dùng để nhốt em bé à?” Chu Hạo Văn hỏi.

“Không phải,” Kha Tầm lắc đầu “Lồng sắt bé lắm, chỉ có thể bỏ hamster vào, cùng lắm là con thỏ. Ngoài ra còn có mấy loại công cụ như cái còi, cái dùi, cây búa vân vân… Mấy thử này để chung với nhau cảm giác rất kỳ lạ.”

“Quả thật,” Chu Hạo Văn suy tư “Lồng sắt cỡ nhỏ, công cụ, vật dụng em bé, ba thứ này lại ở chung một chỗ, cảm giác có hơi thác loạn. Nhưng phòng nếu đã tên là lhu thực nghiệm hạng mục A, phải thế nào dùng mấy thứ này làm thực nghiệm?”

“Hoàn toàn nghĩ không ra,” Kha Tầm nói “Nếu không phải vì tìm không thấy mấy loại công cụ như đao kéo này kia, tôi thậm chí còn nghĩ tới mấy việc táng tận thiên lương như tách xác trẻ nhỏ ấy chứ, với cả trong phòng không thấy có vết máu.”

“Tôi nghĩ,” Mục Dịch Nhiên bỗng lên tiếng “Nếu muốn biết mấy thứ kia có liên hệ gì với nhau, phá giải nội dung thực nghiệm, chỉ có cách là mở ra toàn bộ các phòng thực nghiệm, như vậy mới có thể đạt được manh mối hữu dụng.”

Kha Tầm ngửa đầu nhìn lên trên.

Điều này cũng có nghĩa là những người còn lại toàn bộ đều phải cầm lấy thẻ số, hơn nữa đi xuống khu thực nghiệm bên dưới cũng mở ra phòng tương ứng.

Nhưng điểm chết người chính là thẻ số phát theo trình tự dãy số liền kề nhau, hay nói cách khác chỉ có phát xong thẻ phòng thực nghiệm hạng mục A mới có thể tiến hành phát thẻ của phòng thực nghiệm hạng mục B.

Thế cho nên đừng trông cậy vào sẽ có chuyện ngẫu nhiên thẻ được phát ra lại vừa vặn đủ hết bốn loại đi vào bốn khu thực nghiệm cho những lấy số trước, khiến những người đến sau tránh được việc lấy số vào cửa.

Muốn đạt được toàn bộ manh mối, nhất định phải đi vào toàn bộ các phòng thực nghiệm, mà nếu muốn vào phòng, lại nhất định phải ấn máy lấy thẻ số.

Kha Tầm cảm thấy nếu như mình đoán không sai, “tranh” nó sẽ vì bảo đảm toàn bộ mọi người đều lấy thẻ, cho nên thẻ vào phòng thực nghiệm cuối cùng tất nhiên sẽ chỉ xuất hiện trong tay của người lấy số cuối cùng.

Hay nói cách khác, người lấy số cuối cùng, chỉ có thể một mình một tổ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện