Mạc Tử Liên hớn hở như trẻ con tung tay áo quay một vòng, lấp lánh mắt hỏi: "Ca ca thấy ta mặc bộ này thế nào?"

Quân Huyền đang chải bờm ngựa, giật mình nhướng cao mày nhìn y, đáp: "Giống như mặt trời."

"Nó là ngựa cái à?" Mạc Tử Liên chụm tay dưới cằm, ngó con ngựa ô vội vã thúc giục Quân Huyền xoa nó tiếp, phồng má chọt mũi hắn: "Mọi loài giống cái đều yêu thích ca ca." Rồi tinh nghịch chạy đi trước khi người thương phản ứng lại.

Hồi hôm kia Mạc Tử Liên đã hẹn sẽ lại đến Tiêu Dao cung hỏi chuyện Lưu Ly nhưng sau khi bọn họ lăn lộn phóng túng thì, khụ, lời khiếm nhã... Tóm lại là bây giờ cả hai đi gặp bù cuộc hẹn đó.

Mạc Tử Liên cưỡi một con ngựa hồng bờm xoăn, vươn tay cầm tay ca ca, dung dăng dung dẻ dắt cả hai đi vòng vòng quanh sân, cười hỏi: "Tối qua ca ca ngủ không ngon ạ? Sáng nay thần sắc huynh không tốt lắm."

"Ừ." Quân Huyền ngập ngừng đôi chút rồi miễn cưỡng đáp: "Có một giấc mơ không đẹp."

"Huynh mơ thấy gì vậy? Kể cho ta nghe được không ạ?"

Mơ thấy gì sao? Quân Huyền trầm lắng hồi tưởng cơn mộng mị bản thân trải qua, tính hắn lạnh nhạt, lòng cũng bình tĩnh lại rất nhanh mặc kệ đêm qua ở trong mơ có bao nhiêu cảm xúc tiêu cực. Hắn đè nén cõi lòng để dùng giọng điệu thư thả kể lại: "Ta mơ thấy mình ôm một thanh kiếm, đơn độc đi đến khắp nơi nơi...

"Ta băng qua sông cuộn biển gầm, leo lên núi tuyết mây mờ, vấp ngã ở biển cát đại mạc, ngước mắt nhìn Ngân hà uốn lượn. Dọc đường ta cũng gặp nhiều biến cố: có người khóc, có người cười, có hợp tan tán tụ, có sinh ly tử biệt, có oan khuất tức tưởi, có khói lửa chiến loạn... Rất nhiều vị của nhân gian, mỗi người một hoàn cảnh, không ai giống ai. Có người ta giúp được, ngoài ra chỉ có thể chứng kiến bọn họ trầm luân. Ta đi thật lâu, chỉ một mình, một kiếm, đi đi mãi chẳng biết mệt mỏi... cho tới khi chết, thế thôi."

"Ta đâu? Sao lại không có ta cơ chứ?" Mạc Tử Liên hờn dỗi lôi kéo tay áo hắn: "Ca ca đi chơi mà không dẫn ta theo cùng."

"Đệ? Đệ à..." Quân Huyền cũng không nhìn y, hơi khép mắt lại với một sự bâng khuâng tang thương len vào mi mày, in hằn thành những nét rãnh cau chặt, ngữ khí kìm nén: "Vốn ta có một người đồng hành, chỉ là thuở sinh thời y chịu quá nhiều tổn thương, rốt cuộc cũng không thể đi cùng ta đến cuối con đường. Ta có lập mộ cho y nhưng kỳ thực không chôn y xuống đất, lập bia mộ chỉ để cho kẻ khác biết rằng đã từng tồn tại một người tốt đẹp như vậy, trong ý niệm của ta, y không nên được chôn vào đất, chôn vào đất rồi ta sẽ chẳng thể ở cùng y nữa... Mà không có ta thì ai chăm sóc cho y?"

"Ca ca?" Mạc Tử Liên nhạy cảm nhận thấy ánh mắt hắn kỳ lạ, lo lắng kéo tay áo gọi nhưng Quân Huyền hoàn toàn không màng tới, tiếp tục lạc lõng trong cõi mộng mị: "Y... giống đệ, cũng từng nói muốn lớn lên để bảo vệ ta. Nhưng y chịu quá nhiều tổn thương, căn cốt hỏng hóc hết, rốt cuộc cũng chẳng thể lớn lên được nữa, cơ mà tâm hồn y lại sớm đánh cắp tuổi tác của ta. Trong khi ta trở về tuổi trẻ nhờ y thì y đang vì ta mà già cỗi đi nhanh chóng, rốt cuộc tóc mai đã bạc mà bản thân y vẫn vĩnh viễn mắc kẹt ở dáng hình người thiếu niên không thể lớn..."

"Huyền ca ca!" Mạc Tử Liên mạnh tay giật tay áo hắn. Quân Huyền quay đầu nhìn y, điềm tĩnh như thường hỏi: "Sao vậy?"

Y xem kỹ mi gian hắn, phát hiện tâm tư dồn nén tại đó đã tan biến hoàn toàn, rũ mắt che giấu thoáng hụt hẫng trong lòng, cắn cắn môi: "Chuyện này không vui, không muốn ca ca kể nữa!"

"Chỉ là một cơn mơ mà thôi." Quân Huyền xoa xoa gò má y, chạm khẽ vào diềm mi xinh đẹp ướŧ áŧ: "Bảo bối, đệ lại xúc động nữa rồi."

Mạc Tử Liên dụi mắt vào tay hắn, nói: "Ca ca, mọi giấc mơ xấu đều trái ngược với thực tế."

"Thật sao?" Sự ẩm ướt ở lòng bàn tay như những sợi tơ li ti tại đầu lông vũ cọ vào nơi mẫn cảm nhất lòng Quân Huyền, khơi lên một tấm màn u trầm. "Gọi 'Huyền ca ca' ta nghe."

"Huyền ca ca." Y chân thiết gọi.

"Lần nữa."

"Huyền ca ca."

"Một lần nữa."

"Huyền ca ca."

Mu bàn tay hắn dịu dàng quệt qua đôi môi y, nhẹ nhàng nói: "Tốt lắm, từ giờ hãy gọi ta bằng tên."

Quân Huyền chỉ... đột nhiên nghĩ tới việc người thiếu niên ở đời trước chưa từng một lần gọi tên hắn, khi còn có khả năng, y luôn dùng kính ngữ với hắn, đến chết vẫn tôn kính hắn, tựa như người hiện tại ở trước mắt thương yêu hắn với toàn bộ sự ngưỡng vọng.

May mắn làm sao khi còn có cơ hội được gặp lại. Trong tay là sức nóng chân thực của sinh mạng chứ không phải một nắm tro tàn.

Ở đời trước, mấy lần hắn gần như chết đi, trời đất ngập trong tuyết trắng, đẹp đến nao nao lòng, mọi vết thương đều được cái giá lạnh xoa dịu, chẳng đau đớn chút nào cả, thâm tâm khẽ 'ồ' Thiên Đạo hóa ra vẫn còn khoan dung với người như hắn. Nhưng ngay lập tức hắn lại nghĩ: cớ sao trời xanh chưa từng khoan dung với y? Y cả đời chưa từng làm gì sai trái, cớ sao chẳng một ai chịu khoan dung với y?

Sau đó hắn không muốn chết nữa, lấy hết sức bình sinh chống kiếm đứng dậy, lê cũng được, lết cũng được, cầu xin ai cũng được, chỉ đơn giản là muốn sống tiếp...

Sống để chuộc tội.

Nửa đời dài như vậy nhưng chỉ gói gọn trong một giấc mộng hoang hoải.

Tất cả những suy tưởng này giống như một làn sóng dữ đánh mạnh vào lòng Quân Huyền và thoáng qua nơi đáy mắt nhanh tới mức Mạc Tử Liên chỉ kịp bắt được cái đuôi sao chổi của chúng. Y lại xúc động, chẳng quản bọn họ đang ở đầu đường phố lớn, rướn đến 'mổ' vào môi hắn.

Quân Huyền bình tĩnh để y hôn, cũng không nhắm mắt, chăm chú nhìn hàng mi cong cọ vào gương mặt mình, sau đó thản nhiên cầm tay y dắt về trước: "Đi thôi."

.

Thanh Đàm ngồi theo hướng mặt trông ra cửa, vừa nhìn thấy người đang nói cười bên cạnh sư huynh từ ngoài ngõ thì chợt trợn mắt phun hết nước trà trong miệng. Hồng Tùy dính 'chưởng' chửi thề một tiếng nhảy dựng khỏi ghế, ngoảnh đầu dõi theo ngón trỏ chỉ thẳng của Thanh Đàm, lập tức phải gập khuỷu tay che đôi mắt lại!

Trời đất quỷ thần tổ tiên ơi! Một khối vàng hình người tỏa ra ánh hào quang chói lọi đang thiêu đốt đôi mắt bổn cung!

"..." Trước phản ứng khoa trương của bọn họ, Lưu Ly lặng lẽ lấy khăn lau nước trà trên bàn và cũng tiện tay dặm cái cằm ướt mèm của Thanh Đàm. Hắn phản xạ tóm lấy tay y, đôi bên ngơ ngác trố mắt to nhỏ một chút rồi đồng thời giật mình quay đi.

Ơ? Bạn hữu nhìn nhau có tí xíu mà sao tự nhiên ngại thế này?

"Ô kìa?" Khi bước tới trước cửa, Quân - Liên thấy mình được chào đón bởi bộ dạng khôi hài của Hồng cung chủ và sự ngượng ngùng kỳ lạ giữa hai người Đàm - Ly.

Bình thường Mạc Tử Liên chỉ đeo trang sức bằng bạc, hôm nay y chơi hẳn một bộ cẩm y vàng óng thêu bông lau màu nhạt, áo trong đỏ rực viền chỉ kim tuyến phối với đai da đính ngọc trai và vòng vàng, lắc hồng ngọc. Trang điểm hai lớp yêu dị, tóc vấn cầu kỳ với trâm nhung đuôi cáo. Quân Huyền nói y giống như mặt trời là nói đúng theo nghĩa đen luôn đấy.

Suốt quãng đường đến đây, y tỏa sáng chói lòa, hút không thiếu ánh mắt nào của người trên phố. Quân Huyền thấy kẻ khác trần trụi thèm nhỏ dãi nhìn y mà lòng ngứa ngáy, khó chịu ứ kìm được phải dừng chân mua một chiếc mũ trúc phủ lụa che kín toàn thân y lại. Sau khi bước qua cổng lớn Tiêu Dao cung, Liên Nhi tháo mũ xuống lại làm cho một đám đệ tử dán mắt vào, chân nam đá chân chiêu khiến ý định nuôi y thành quả cầu lăn lóc của hắn càng được cứng rắn củng cố.

Quân Huyền không quan tâm kẻ khác xem vàng hay xem mặt y, hắn chỉ không thích Liên Nhi của mình bị dòm ngó.

Sau một chốc trừng Mạc Tử Liên, Thanh Đàm vẫn có chút há hốc miệng.

Mạc Tử Liên kiêu ngạo hất tóc hỏi: "Ngắm đủ chưa?"

Bấy giờ Thanh Đàm mới hồi thần, bật thốt ra: "Ngươi mới đi cướp tiệm kim hoàn à?"

"Ngươi!" Mạc Tử Liên bị động vào lòng tự trọng, hùng hổ cởi vòng tay ném vào mặt hắn, bảo: "Mở to mắt ra xem dấu hiệu trên đó là của ai!"

Thanh Đàm lóa mắt chụp lấy, cảm nhận sức nặng của chiếc vòng đặc ruột, tìm thấy dấu hiệu sở hữu thuộc về Hoan Lạc cốc, kinh ngạc há miệng to hơn nữa, sau đó nghiêm nghị chắp mạnh hai tay, thành khẩn bảo: "A Điệp sư đệ, nhị sư huynh xin lỗi! Từ trước tới giờ ta thực sự, thực sự không có ghét bỏ đệ đâu! Tất cả chỉ là sự ngu dại của trẻ con! Ta phải gọi là vô cùng, vô cùng ngưỡng mộ A Điệp kinh tài tuyệt diễm, phong tư xuất trần, từ bé đến lớn đều ganh tị với tài năng của đệ..."

Hồng Tùy nhướng một bên lông mày: "Ê, ngươi lật mặt gì nhanh vậy? Vừa mới nói móc người ta - ..."

"Ông im đi!" Thanh Đàm trợn mắt liếc xéo, đè giọng rầm rì: "Ông có biết tình hình tài chính hiện tại của chúng ta eo hẹp thế nào không? Cơm ăn mỗi tháng còn tiết kiệm hơn Thiếu Lâm tự. Số môn sinh xin gia nhập hồi năm vừa rồi giảm sút cực mạnh, nguồn thu ít đi rất nhiều. Nếu chưa muốn gỡ bảng đổi tên thành Tiêu Dao khất thực quán thì lo tìm cách thanh toán đống hóa đơn ông vứt trên bàn ta mau!"

Ai ngờ Hồng Tùy lại nhảy dựng lên mắng: "Đậu má cái tên bại hoại nhà ngươi! Nếu nguồn thu của bổn cung giảm sút mạnh như vậy thì ngươi càng phải ra sức khất nợ! Ngươi ngu muội quá đi mất, đã biết là Lôi đài năm nay tổ chức sớm hơn một tháng, thời gian chuẩn bị ít thì càng phải dồn hết tiền của để sửa sang môn trang, cờ phái, bồi dưỡng chúng đệ tử, riêng vũ khí thì mỗi đứa tự bỏ tiền túi ra mà cường hóa!

"Tóm lại là trong Lôi đài sắp tới, bổn cung dù thắt lưng buộc bụng cũng phải trưng ra được cái 'mặt tiền'! Mặt. Tiền! Ngươi hiểu không? Mặt tiền phải thật hoa mỹ, hùng hồn, ngầu lòi để thu hút nhiều tấm chiếu chưa từng trải hâm mộ xin gia nhập, từ đó gia tăng nguồn thu! Bổn cung trước giờ luôn luôn làm ăn hiệu quả như vậy!"

Thanh Đàm tức giận dậm chân: "Ông nói thì hay lắm! Có giỏi thì ngồi phòng thu chi một ngày nghe chủ nợ khắp tứ phương thiên hạ hận không thể đạp nát thềm cửa đòi ta nôn tiền ra cho bọn họ xem! Khốn nạn là thà họ dùng vũ lực hay mắng chửi thì ta còn đối phó được, đường này lại dẫn cả nhà già trẻ lớn bé ra khóc lóc thảm thiết! Liên tục lâm li bi đát ca thán: 'Thanh Đàm đồ không có lương tâm, ngươi không phải người...', còn vu oan ta thả chó cắn họ.

"Cả nhà họ cùng nhau hòa thanh gào khóc, khóc vật lên vã xuống chẳng biết mệt, vừa khóc kể khổ vừa mắng ta. Nhưng ta thề với trời là Tiêu Dao cung còn chẳng đủ gạo nuôi người thì lấy đâu ra chó để thả cắn! Họ cứ khóc đến giàn giụa nước mắt, nước mũi, khóc đến mức làng xóm muốn lật cả ba đời tổ tiên nhà ta lên! Ta sợ gần chết, dĩ nhiên phải đi gom tiền trả cho họ!"

Đánh đòi nợ lỗi thời rồi, thời nay có khóc đòi nợ hiệu quả hơn gấp bội! Môn phái đầu têu bày ra trò này là Cái Bang, nạn nhân là tiểu thương mới nổi. Theo như lời đồn thì tiểu thương vay vốn của Cái Bang làm ăn sinh lời mà sau đó liên tục muốn quỵt nợ, rốt cuộc Cái Bang nhân lúc cửa hàng của tiểu thương khai trương, kéo ba đời ăn mày rách rưới đến chặn kín cổng vào gào khóc ầm ĩ, khóc xỉu lên xỉu xuống, xỉu ngang xỉu dọc, phong tỏa cả cửa hàng đó. Kết quả không chỉ đòi được vừa vốn vừa lãi mà còn làm cả họ tiểu thương mất hết mặt mũi, làm ăn bết bát đi xuống.

Mạc Tử Liên ngạc nhiên hỏi: "Cái Bang có nhiều tiền lắm sao? Cho cả thương nhân vay vốn luôn?"

Quân Huyền gật đầu: "Cái Bang thực ra là phú ông ngầm trong giang hồ đấy. Tiệm rèn trải khắp đông, tây, nam, bắc, chính triều đình cũng phải đi đặt hàng binh khí ở chỗ Cái Bang. Vẫn thạch, quý thiết, kim luyện, vân vân... của Cái Bang đều đáng giá trên trời. Nhưng Cái Bang lại là tập hợp của những người lười xài tiền, mà thực chất là đa số đệ tử Cái Bang còn chẳng biết là môn phái của mình giàu như vậy."

"Ồ." Mạc Tử Liên lại càng ngạc nhiên dựng cao tai thỏ, sau đó lầm bầm: "Có tiền mà không biết xài, phí phạm."

Thanh Đàm nói xong, thở hắt ra một hơi, cắn môi với sự oan ức ngấn ướt cả mắt nhìn Quân Huyền, chộp tay Lưu Ly bảo: "Tiểu Ly! Ta nghĩ kỹ rồi, ta bỏ nghề! Ta dẫn ngươi rời Tiêu Dao cung! Ta kiếm công việc khác nuôi chúng ta!"

"Không được!" Hồng Tùy eo éo giơ tay níu kéo: "Ngươi đi rồi ai sẽ quản lý phòng thu chi? Cả Tiêu Dao cung chỉ có mỗi ngươi biết làm toán từ bốn chữ số trở lên! Đừng đi, đừng đi! Bổn cung kêu nhà bếp tăng thêm nửa lạng sườn sào chua ngọt, một đùi dê nướng mỗi tháng cho ngươi!"

Mạc Tử Liên lùi một bước ngã vào cánh tay ca ca, làm như bị sốc: "Từ bao giờ chính đạo đã đổ đốn thế này rồi?"

Quân Huyền trầm mặc: "..." May là hắn không theo chính.

"Đàm." Lưu Ly khéo léo rút tay về, uyển ngữ gọi.

Tiếng gọi này vô tình mang theo một nét kiều mỵ mềm nhũn như bùn xuân tươi mát, không chỉ làm cho Thanh Đàm ngạc nhiên quay lại mà cả ba người kia cũng có chút ngây đờ. Lưu Ly cũng chẳng ngờ giọng mình thốt ra lại thành như vậy, tái mặt bụm miệng cúi gằm đầu.

Mạc Tử Liên đã nghe Thập Tam gọi A Dao với kiểu giọng này thành quen nên rất nhanh bình thản trở lại, đập tay một cái nói: "Đúng rồi, các ngươi không nên rời khỏi đây, hiện tại bên ngoài vẫn không an toàn đâu."

Thanh Đàm vỗ về bàn tay Lưu Ly, bĩu môi bảo: "Hôm qua ngươi thất hẹn."

"Rồi rồi, đúng là ta sai. Bây giờ các ngươi mời khách ngồi xuống được chưa? Đeo vàng nặng, đứng mệt lắm."

Câu đầu của Mạc Tử Liên vừa làm Thanh Đàm tăng điểm hảo cảm thì câu cuối liền quét sạch ba mống điểm đó. Trước khi hắn quay lại thì cũng không quên hỏi Hồng Tùy: "Có thêm thịt cho ta thật không?"

Hồng Tùy đành bấm bụng cười làm lành gật đầu, âm thầm sỉ vả Thanh Đàm: cái đồ biết làm toán hơn bốn chữ số thì đáng bị mắng không phải người lắm!

.

Thanh Đàm có thêm thịt ăn, hân hoan đến mức thấy khuôn mặt tô son trát phấn của Mạc Tử Liên tự nhiên hợp nhãn lạ kỳ.

So với Mạc Tử Liên chưng diện như biến thành một cục vàng di động thì Quân Huyền vô cùng giản dị, cứ áo trắng, giày vải gọn gàng, song kiếm ngay ngắn như thường lệ.

Hồng Tùy gác chân chữ ngũ, rung đùi bảo: "Việc Lưu Ly bảo bị diệt môn không hoàn toàn oan khuất, bên trong còn có ẩn tình. Các ngươi có nhớ chuyện cựu Võ lâm Minh chủ Trầm Thượng Nhai tẩu hỏa nhập ma không?"

Thanh Đàm sửng sốt: "Hai chuyện này có liên quan đến nhau sao?"

Hồng Tùy chậm rãi gật đầu: "Liên quan mật thiết."

Mạc Tử Liên cũng không ngờ về tình tiết phát sinh này, vuốt cằm lơ đễnh liếc qua Lưu Ly: "Nói rõ thêm ta nghe thử."

Hôm trước Đàm - Ly chỉ mới trình bày về việc phu thê Lưu Ly bảo chủ vì một quyển nội công tâm pháp mà gặp họa sát thân, hiện tại vẻ mặt cả hai đều hoang mang, mờ mịt biểu lộ chẳng hay biết những ẩn tình sâu hơn.

Tiêu Dao cung chủ Hồng Tùy là một tay chuyên điều tra lời đồn trên giang hồ nhờ trời sinh thích hóng hớt, Thanh Đàm ngoài ngồi ôm bàn tính ra thì cũng thường bị sai đi hóng chuyện dưới cái danh 'rèn luyện nhân công' - thực ra là để lão Hồng có thể vô tư tiêu tiền, vay tiền mà chẳng bị ai quản thúc. Nếu đầu bếp của Tiêu Dao không nấu ăn 'hết sảy!' thì Thanh Đàm đã sớm bỏ nghề từ lâu rồi.

"Cướp đoạt công lực của người khác là điều tối kỵ bất thành văn của Võ Lâm." Hồng Tùy không dài dòng, dang tay ngả lưng vào thẳng vấn đề chính: "Tâm pháp nội công Lưu Ly bảo chủ nắm giữ là thứ võ công như vậy. Gã Lưu Ly bảo chủ này vốn cũng chẳng phải kẻ tốt lành gì lắm đâu, gã ta đột ngột thành danh trên giang hồ, chỉ trong ba năm mà gầy dựng được một Lưu Ly bảo lớn mạnh, tung hoành ngang dọc giang hồ. Nếu nói bên trong không có gì mờ ám thì lão Hồng này bị đánh chết cũng không tin."

"Ý cung chủ là Lưu Ly bảo chủ dạy đệ tử bên trong phái tu luyện bằng cách cướp công lực của người khác?"

"Chính xác, chính là đấy." Hồng Tùy gật đầu, ánh mắt xuôi vào miền quá khứ xa xôi có chút gì đó mê man, thất lạc: "Hiềm nghi ấy nhanh chóng vỡ lở ra, bằng chứng nhân chứng rõ ràng, nhân sĩ giang hồ tụ họp trước Võ Lâm minh yêu cầu Trầm Minh chủ dùng Võ Lâm lệnh làm chủ. Đêm đó cả giang hồ, bao gồm gần một nửa là đại diện của Nhị chấn Ngũ đại, nhất chí dưới sự lãnh đạo của Võ lâm Minh chủ bao vây Lưu Ly bảo đòi lời giải thích. Nhưng Lưu Ly bảo cứng đầu không nhận, cố thủ tại địa bàn, song phương từ đối chất thành cãi nhau ỏm tỏi lên, rốt cuộc thì lao vào chiến.

"Trầm Thượng Nhai được ủy thác làm chủ, dưới sự yểm trợ của chúng ta thành công xông vào chính viện của Lưu Ly bảo chủ. Chẳng biết hai người đấm đá thế nào, không bao lâu sau, Trầm Thượng Nhai tẩu hỏa nhập ma, chậc..."

"Không lẽ?" Thanh Đàm biến sắc nắm chặt tay.

"Ờ." Hồng Tùy xòe hai bàn tay run rẩy vì ký ức xưa cũ ra trước mặt, trong một khắc, ánh mắt trở nên tan vỡ hãi hùng: "Chính Trầm Minh chủ, Trầm Thượng Nhai đã diệt môn Lưu Ly bảo đấy. Một, mình hắn thôi đấy."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện