Sáng nay là lần đầu tiên Quân Huyền ngủ dậy mà không thấy Mạc Tử Liên còn lười biếng nằm bên cạnh cho nên sau khi ăn sáng xong, hắn liền đi tìm y. Khuôn viên hậu viện của phường bạc cũng không quá rộng, hắn nhanh chóng thấy ai kia đang ngồi cười đùa với Hồng phu nhân Thu thị.
Quân Huyền dừng lại, chớp chớp mắt liên tiếp, xác định mình không nhìn nhầm: Hồng Thu thị đang sơn móng tay cho y.
... Tại sao y lại chạy tới đây sơn móng tay? Y phát giác hắn ngại ngần ở đó, nhoẻn cười vẫy tay: "Ca ca ơi, đến đây đi!"
Hắn đành tiến tới, dùng ánh mắt khó diễn tả nhìn chằm chằm những cái móng được cắt gọn gàng mặc lớp sơn màu tía của y. Hồng Thu thị để ý đến hắn, lắc lắc lọ 'đồ nghề' màu mè hỏi: "Muốn thử không?"
"... Đa tạ, nhưng tại hạ xin... kiếu."
Thật không biết Mạc Tử Liên giở chiêu trò mà gì hôm qua bọn họ còn trừng nhau như chó với mèo, hiện tại lại rất thân thiết tựa hai người bạn... khuê tú? Trên mặt bàn không chỉ bày màu sơn móng mà còn nào phấn trắng, phấn hồng, son đủ sắc độ màu, tờ thiếp son, mực và bút vẽ mày mắt... đựng ở trong các hộp ngọc tròn thiết kế tinh tế. Hương vị thơm ngát của chúng dấy lên, ngọt ngào lan tỏa trong không khí.
Quân Huyền trầm mặc ngồi một bên nghe Hồng Thu thị điệu đà 'ai nha, ai nha' tán dương da dẻ của Mạc Tử Liên, hâm mộ vuốt ve, xoa nắn mười ngón tay y, chặc lưỡi khen chúng nhẵn nhụi ra sao, mượt mà như nào rồi ước ao hỏi y về kem bôi tay để mềm mịn này nọ...
Mạc Tử Liên cũng tỏ ra thật là hớn hở nhiệt tình giới thiệu cho Hồng Thu thị những mặt hàng 'thượng hạng'. Gì mà phấn má Hàm Hương Xuân, son Song Phúc Yến, dầu thơm Tu Hoa, kem thoa Trường Xuân... linh tinh thứ có tên gọi mỹ miều mà Quân Huyền không hiểu nghĩa lắm. Chiêu thức, võ công thì hắn còn có cơ may đoán ý chứ mấy điều ấy không nằm trong tầm hiểu biết hạn hẹp của hắn, hắn chỉ có thể nhàm chán ôm kiếm chờ đợi y.
Hồng Thu thị thể hiện rõ thích thú với các cách phối màu son phấn của Mạc Tử Liên, đổi một cây bút đầu nhọn nhỏ hơn, vẽ hoa lên móng tay y. Y khéo léo ăn nói, ngôn từ như mật ngọt, chọc đối phương bật cười khúc khích chẳng ngừng. Vẽ móng xong, Hồng Thu thị tươi cười thân thiết cầm tay y, chân thành nói: "Hiền đệ thực là hiểu ta quá à, hôm qua ta có chút thất lễ, làm hiền đệ phiền lòng rồi. Thế mà hiền đệ đã rộng rãi không chấp nhặt, lại còn tốt tính chỉ dẫn cho ta không ít điều hay, ai nha, ta thật áy náy. Hiền đệ nếu không chê, bây giờ ta mời đệ vào trong đền bồi, thuận tiện hai ta thử cách phối của đệ trên bàn trang điểm luôn, được không?"
Nữ tử giang hồ trước giờ đều không đặt nặng khuê danh như vậy, khoáng đạt vô cùng.
Mạc Tử Liên vờ vịt ngượng ngùng: "Thu tỷ đã có lòng thế này, tiểu đệ cung kính chi bằng tuân mệnh."
"Tốt quá, tốt quá, để ta kêu người sửa soạn một chút."
Bỗng y rùng mình cảm thấy một ánh nhìn lạnh lẽo chĩa thẳng vào gáy, quay phắt đầu va chạm với đôi mắt sắc bén của ca ca. Hắn nhìn y, nét mặt rất bình thản, nhưng đáy mắt rõ rệt âm ỉ không vui như đang bảo: xưng tỷ tỷ, đệ đệ rồi đấy.
Rồi ánh mắt ca ca hạ xuống môi y, khóe miệng giần giật, Mạc Tử Liên tự giác phiên cử chỉ ấy thành lời: cái miệng này thốt ra toàn lời dễ nghe, thật là không biết điều... Mạc Tử Liên cuống quít chắp tay, dùng cặp mắt ngậm nước nhìn hắn khẩn khoản như xin phép.
"Liên hiền đệ!" Hồng Thu thị cười tươi như hoa trở lại, Mạc Tử Liên đành thu hồi bộ dạng làm nũng, tủm tỉm đứng dậy cùng bà.
Quân Huyền lập tức cười nhạt một tiếng, cũng đứng dậy hành lễ cáo từ, mặc kệ Mạc Tử Liên bồn chồn lo lắng ở đằng sau.
.
Mạc Bát rõ ngạc nhiên khi trông thấy Quân đại hiệp đơn độc trở về, dòm xung quanh kiểu gì cũng không tìm ra chủ tử nhà mình. Phát hiện tâm trạng 'nửa chủ tử' khá là xấu, cô bèn tiến lên bê trà rót nước cho hắn. Quân Huyền khoát tay từ chối, cô cũng không nói nhiều, yên lặng lui ra.
Quân Huyền ngồi trầm tư một lúc đoạn đứng dậy đi đến nhà bếp, hỏi mượn bột nếp, vừng và đậu xanh, bắt đầu xắn tay áo làm bánh trôi. Trong khi chờ hấp chín nếp, hắn vắt chanh luộc đậu xanh, bỗng nhận thấy âm thanh nữ nhi cười đùa tiến gần cửa bếp. Bốn nữ tử bước vào, thấy hắn, cùng 'ồ' lên.
Một nàng cười khúc khích bảo: "Quân đại hiệp, không ngờ lại gặp huynh ở đây, ta cứ tưởng trượng phu như các huynh luôn nói 'quân tử xa nhà bếp' chứ?"
Quân Huyền đành phải dừng tay, lịch sự chào các nàng: "Tuy mọi người nói 'quân tử xa nhà bếp' nhưng ai cũng cần miếng ăn để sống, nếu không lăn vào bếp thì làm sao nấu thức ăn?"
Bốn cô nương cùng cười 'ồ' lên lần nữa, đồng thanh khen 'chí lý'. Một nàng dạn dĩ kéo bạn chạy đến bên hắn, ghé mắt ngó: "Nếp và đậu xanh, đại hiệp đang làm bánh trôi à? Hơi sớm ha, mấy hôm nữa mới tới giao thừa." Rồi lắc lắc tay bạn bè, "Sênh tỷ xem nè, Quân đại hiệp đa tài thật đấy, vừa giỏi đánh Lôi đài vừa biết xuống nhà bếp. Mùi nếp thơm phức luôn."
Quân Huyền im lặng đổ đậu ra bát rồi rang vừng.
Chúc Sênh kín đáo nhéo mu bàn tay bạn, cười ngượng ngùng đáp: "Quả thực là vậy."
Cô nương lên tiếng đầu tiên tinh ý chạy tới kéo Chúc Sênh ra, đánh yêu cô bạn kia bảo: "Ối dào, bánh trôi là của mùa đông, muốn ăn lúc nào chẳng được? Mau lấy gạo ra đi kẻo trễ giờ."
"Đúng vậy nha." Nàng thứ tư nói hùa. Thế là các nàng bắt đầu chia công việc ra làm, cô nương mà, cứ ở với nhau là cứ líu ríu không dứt như một dàn oanh yến đồng ca, chủ đề tám chẳng thoát khỏi nam nhân duy nhất ở đây.
"Sênh tỷ sao vậy? Kìa, chẳng phải hồi trước tỷ thích... - khụ, với đại hiệp lắm à? Tỷ đừng nghe giang hồ đồn đại linh tinh."
"Suỵt... đừng có oang oang như vậy."
"Sênh tỷ, đại hiệp đoan chính thế kia, tuấn tú thế kia, phải chi muội xinh hơn một tí thì cũng thử vận may rồi. Tỷ là mỹ nhân của phái ta mà, dịu dàng đảm đang nữa, người như Quân đại hiệp khó tìm lắm," Nàng ta trộm nhìn Quân Huyền hai lần, hơi đỏ mặt, "sợ gì chứ?"
"Đúng, Sênh muội nhất định không được tin đồn thổi bậy bạ, kìa tư thái kia, khí chất kia, làm sao có thể là người làm ra việc hoang đường?"
Quân Huyền rất bình tĩnh xắt khổ qua để nấu nước.
"Mọi người à." Chúc Sênh đanh giọng: "Dù lời đồn là thật hay không thì cũng không liên quan đến ta nữa, bởi vì... vì... Quân đại hiệp có phối ngẫu rồi. Thật đấy."
"Sao! Thật sự?" Ba cô bạn đồng thanh, ánh mắt lại liếc qua ai kia lộ ra tiếc nuối rồi tò mò hỏi: "Là ai? Là ai?"
"Ừm... một cô nương đẹp lắm luôn. Đẹp hơn ta nhiều..." Chúc Sênh rũ mắt vê vạt áo.
"Cô nương gia nào đẹp ghê tới vậy ta? Chẳng nhẽ là mỹ nhân của Nghê Mi?"
"Hẳn là Nghê Mi rồi, chẳng khéo còn là Khuynh mỹ nhân ấy!"
Quân Huyền suýt thì nặn nát viên bánh trôi trên tay, trầm mặc tăng tốc độ làm.
"Không phải, không phải đâu." Chúc Sênh khua tay: "Nàng ta không phải Khuynh cô nương, chắc chắn đó - ..."
"Cơ mà hình như Khuynh cô nương từng ý tứ ám chỉ Quân đại hiệp phải không? Nhớ ra chưa? Nhớ ra chưa? Hôm phu nhân tính mai mối cho Khuynh cô nương ấy."
"A, đúng! Khuynh cô nương bảo mình ưng ý mẫu kiếm khách không bị ràng buộc trên giang hồ."
"Ôi, vậy còn là ai vào đây ngoài Quân đại hiệp nữa chứ!"
"Suỵt, suỵt... Hai người be bé cái tiếng. Mà, Khuynh cô nương cũng là mỹ nhân hiếm gặp, nghe đồn còn đẹp hơn Vân cố lâu chủ nữa. Vì chuyện năm xưa của cố lâu chủ nên Trọng lâu chủ cực kỳ thương tiếc Khuynh cô nương, e là dẫu có sính lễ ngàn vàng, Trọng lâu chủ cũng chẳng muốn gả ái đồ ra ngoài đâu."
Cuộc trò chuyện giữa các nàng cứ thế chuyển qua Khuynh Tự cô nương.
"Ai da, Vân cố lâu chủ hồng nhan bạc phận, Khuynh cô nương cũng chẳng khá hơn, mồ côi cha mẹ đã đành, tuổi nhỏ mà lại phải chứng kiến sư thái chết ngay trước mắt..."
Khuynh Tự đã chứng kiến Vân cố lâu chủ Vân Tích Nhược chết hơn mười năm trước? Bàn tay đang bóc đậu phộng của Quân Huyền hơi ngừng lại: mười năm trước, cái chết lạ lùng của Vân lâu chủ bị buộc là bởi Hoan Lạc cốc gây ra, nếu đúng Khuynh cô nương là nhân chứng thì ắt hẳn chính nàng ta đã khai báo thủ phạm là Hoan Lạc cốc. Thật sự sao?
Phải tới bây giờ Quân Huyền mới nghe được chuyện này, dầu sao án mạng năm xưa cũng là việc riêng của phái người ta, vả lại nhân vật chính là một cô nương, đám nam tử đàng hoàng tất nhiên sẽ tránh bàn tán, còn hắn thì chưa bao giờ ở gần các cô nương để nghe.
"Nghe nói sau đó tính cách Khuynh cô nương cũng hoàn toàn thay đổi, sớm tối chỉ còn biết luyện công và luyện công, nghe đồn hiện giờ công lực của Khuynh cô nương thậm chí đã vượt qua Trọng lâu chủ rồi đó."
"Ai nha, lời này không thể nói bậy."
"Hì hì hì, nói nãy giờ ta càng thấy Quân đại hiệp và Khuynh cô nương đẹp đôi thật đấy. Sênh tỷ, tỷ miêu tả kỹ hơn về cô nàng kia đi, ta tò mò chết mất, rốt cuộc cổ là ai cơ chứ?"
Quân Huyền bưng bát bánh lên rồi bốc lấy bốn hạt sen, bước ngang qua các nàng đang chụm đầu thổi cơm tám chuyện thì im lặng thả bốn hạt sen xuống.
Các cô giật mình, ba nàng nhìn hạt sen mà không hiểu, chỉ có Chúc Sênh nhạy bén nhất, nhặt bốn hạt sen lên lẩm nhẩm suy nghĩ: "Tứ Liên, Tứ Liên?"
Chẳng lẽ... đọc chệch thành 'Tử Liên'?
...
..
.
Lúc Quân Huyền bê bát bánh về phòng thì Mạc Tử Liên đang bó gối nằm quấn chăn trên giường giương đôi mắt rưng rưng uất ức nhìn hắn, cắn môi bảo: "Ca ca đã hứa sẽ không để các cô nương nhìn... Sao ca ca dám ở cùng với các cô nương chứ? Ta buồn lắm ca ca biết không?"
Quân Huyền nhàn nhạt lườm y rồi đặt bát lên bàn, ngồi quay lưng lại với y: "Sao? Đệ đi với phu nhân người ta thì được còn ta không thể tình cờ chạm mặt mấy cô nương đi cùng nơi?"
"Ta sai rồi ca ca..." Mạc Tử Liên vội vã chùi nước mắt chạy đến sà xuống dưới chân ghế, úp mặt vào đùi hắn, thút thít: "Ta sai rồi, ta không nên làm việc mà quên nói trước với huynh. Ta xin lỗi ca ca. Huynh phạt ta đi..."
Nghe vậy, Quân Huyền liền cúi xuống ôm y lên chân, đưa bát bánh trôi nóng hổi cho y, véo eo y nói: "Ăn đi, phải uống sạch nước, một chút cũng không được bỏ, ta mới nguôi giận."
Mạc Tử Liên hít hít mũi gật đầu lia lịa, lập tức cầm muỗng múc một viên bánh ăn, sau đó bất ngờ nhăn mặt nhè ra, bịt miệng ho khù khụ. Mười ngón chân cong hết lại, y ôm cổ ca ca, nhìn cái bát như trừng kẻ địch hỏi: "Ai làm thứ này vậy? Nhân bánh còn nguyên hạt, chua như chanh, nước đường thì lại đắng hệt nước luộc khổ qua. Thật quá kinh dị. Dở tệ."
Quân Huyền dịu dàng hôn má y, gật đầu đáp: "Ta làm đấy."
Mạc Tử Liên: "..."
"Đồ ta làm mà đệ cũng dám nhổ." Hắn lạnh nhạt cầm muỗng khều viên bánh cắn nửa y vừa nhè ra. Y hấp tấp bưng bát lên, hít thở thật sâu lấy can đảm, tiếp tục ăn. Đầu mày y xoắn chặt như muốn dính vào nhau, nhai cực kì chậm, cứ mỗi lần nuốt là một trận ho, mặt mày ửng đỏ như say, khóe mắt cũng bị chua cho ướŧ áŧ. Y mới ăn được một nửa là muốn ôm ca ca khóc rồi nhưng lại hiểu hắn sẽ không rút lời.
Quân Huyền thấy y đã rất muốn khóc mà vẫn cố gắng ngoan, cõi lòng thực sự tan thành nước, hôn y thêm mấy cái để cổ vũ. Xong xuôi, Mạc Tử Liên cố gắng giãn nét mặt, dù hốc mắt vẫn đong đầy nước chọc lòng người ngứa ngáy, nép vào hắn như trốn tránh cái bát rỗng nói: "Ta làm được rồi, ca ca không giận ta nữa nhé?"
Hắn bóc vỏ kẹo mứt đút y rồi hỏi: "Lần sau phải thế nào?"
Y bị nhéo, đẩy kẹo làm phồng một bên má, rụt vai đáp: "Phải... phải báo trước cho ca ca ạ."
Lúc này Quân Huyền mới hài lòng ôm hôn Mạc Tử Liên rồi bế y xuống đất. Y thả hai tay áo bị vò nhăn ra, khụt khịt mũi để ca ca lau khô khóe mắt tèm lem, đoạn bất ngờ dang tay ôm chặt lấy eo hắn, ấm ức bảo: "Không, công bằng gì cả... Ca ca cũng đã để cô nương khác nhìn ngó rồi cơ mà, hà cớ chỉ có mình ta phải chịu phạt?"
Tức thì, không cho Quân Huyền một giây chuẩn bị tinh thần, y liền phình má ôm thốc hắn lên, đạp cửa phi ra ngoài như bay. Khinh công của y trước giờ rất tốt, đạp lên tuyết không lưu lại nửa dấu vết, dù cõng thêm một trọng lượng nữa ngang mình cũng vậy. Quân Huyền tựa như bị đóng băng, gió lạnh tạt vào mặt cũng chẳng cảm thấy gì, nắm tóc y không thốt lên lời, chỉ có thể trợn mắt nhìn cảnh vật vun vút giật lùi.
Tới khi Mạc Tử Liên ôm hắn ngã nhào vào xe ngựa đang chờ sẵn trước hai con mắt trố của người đánh xe, Quân Huyền vẫn chưa thể lấy lại tinh thần, trừng mắt nhìn trần xe. Người nọ giũ đôi chân còn đang thò ra ngoài, nhổm lên khỏi ngực hắn, lấp lánh mắt gọi: "Ca ca."
Bấy giờ Quân Huyền mới hoàn hồn, chống khuỷu tay dậy kéo y vào ngực, đỏ bừng mặt mũi đấm thùng xe quát: "Mau đóng cửa lại!"
"A, từ từ..." Mũi y đập vào vai hắn, cánh cửa sau lưng lớn tiếng sập lại. Ca ca bóp cằm y, hai má như sắp chảy máu, môi cứng nhắc khép mở, không nói trọn câu: "Liên Nhi... đệ, đệ dám..."
Xe ngựa bắt đầu lăn bánh, cán trên lớp tuyết lạo xạo.
Mạc Tử Liên tròn xoe mắt, làm như vô tội lắm nói: "Ca ca, vừa rồi ta vấp phải đá, rớt mất một chiếc giày rồi."
Nói xong, y giơ chân trần lên cho hắn xem. Quân Huyền hoàn toàn bất lực day thái dương, thở dài ngồi lên ngay ngắn. Y hất văng chiếc giày còn lại, cũng ngồi dậy cười rộ ngả đầu lên vai hắn, đôi mắt lấp lánh như sao: "Ca ca, ta muốn đưa huynh tới gặp một người."
"Ừ." Đáy mắt lộ ra ánh sáng dịu dàng, Quân Huyền nâng cằm hôn y. Liếc hàng móng tay màu mè của y, hắn tự dưng có xúc động muốn rửa sạch đi nhưng lại nhịn xuống, hỏi: "Đệ tìm tòi thông tin gì từ Hồng phu nhân vậy?"
"Ta thăm dò về cặp sư huynh đệ kia."
"Ừm..." Quân Huyền đặt hai tay lên đùi, nhắm mắt muốn nhập định. Con rắn trắng tự nhiên trườn qua vai hắn, chúi mũi vào cổ như đang ngửi mùi, sau đó vui vẻ cong đuôi lắc lắc: không có mùi con quái lắm lông kia, chỉ có mùi của chủ nhân.
Trong lúc ngồi xe đi, Mạc Tử Liên bắt đầu bảo: "Ca ca nhận ra nhỉ, Hồng cung chủ và Hồng phu nhân đang ly thân."
Cách bày trí hoa lệ tại sảnh gặp mặt không giống phong cách của một nam nhân, với lại y còn ngửi thấy mùi dầu thơm khác với hương liệu của Thu thị trên tay áo Hồng Tùy nên mới buồn buồn đâm chọt. Hôn sự giữa hai người họ vốn dĩ được lão các chủ mai mối, ban đầu cũng yêu đương thắm thiết nhưng qua thời gian thì tình cảm dần nguội lạnh.
"Dù có thế đi chăng nữa, ta vẫn ghét nhất loại người đã thành thân mà còn lén lút ăn vụng bên ngoài." Mạc Tử Liên 'hừ' thật mạnh.
Thấy ca ca đang ngồi như tượng hơi nhíu mày, y mỉm cười ấn ấn môi hắn, bảo: "Ca ca đừng lo, ta xin hứa sẽ không để ca ca có thời gian nghĩ đến chuyện đó đâu."
Quân Huyền càng cau mày, nghiêng người đè y vào thùng xe xâm chiếm môi lưỡi y. Y mê ly nhìn hắn, tiếp tục kể: "Thu tỷ đệ có một lão cha sủng thiếp diệt thê, mẹ ruột của chị em họ đã dứt khoát ôm con dứt áo ra đi, ở nhờ nhà nghĩa cữu*, chính là lão các chủ Bồng Vân. Thu thị nói rằng mẹ bọn họ ưu sầu phu quân bội bạc, gặp tiết trời trở lá trái lá phải thì ngã bệnh ra đi. Khi ấy bà đã sắp thành gái lỡ thì, lão các chủ xót xa chị em họ nên đích thân mai mối cho bà rồi thu nhận Thu Nhậm làm đại đệ tử. Bà gả đi ba năm thì nghe tin lão các chủ thu nhận thêm Lý Thương Lan, vốn dĩ sự đã chẳng sao nếu lão các chủ không thiên vị tiểu đệ tử mà sao lãng đại đệ tử..."
* Em trai kết nghĩa của mẹ, cậu kết nghĩa.
"Ca ca, huynh lõi giang hồ ở đây hơn ta, đã từng nghe phong thanh gì về nguyên nhân Thu Nhậm luôn vận môn trang khác biệt với đệ tử Bồng Vân không?" Mạc Tử Liên trở mình đẩy ca ca dựa vào lưng ghế, lại triền miên một hồi.
Quân Huyền ôm hông y, gật đầu: "Xác thực là có, lời đồn này còn xuất phát từ chính nội bộ Bồng Vân các. Họ bảo trước khi bệnh tình của lão các chủ trở nặng, ông đã triệu đại đệ tử đến nói chuyện rất lâu; họ bảo thực ra Thu Nhậm không chủ động bế quan mà bị phạt bế quan; họ bảo trước cả khi hai việc này xảy ra, Thu Nhậm đã đột ngột ôm một bé gái về... Họ bảo, Hạ Cẩn là con gái của Thu Nhậm."
"Nếu thế thì lời đồn đại về nhân cách của Lý Thương Lan năm xưa là..."
Quân Huyền đáp: "Lời đồn đó là do tự tay Lý Thương Lan thổi phồng lên để đè đồn thổi về Thu Nhậm xuống."
Mạc Tử Liên khẽ cười: "Lý Thương Lan nhất định không tin Hạ Cẩn là con gái Thu Nhậm rồi."