Vị trí tọa lạc của Hoan Lạc cốc là một lợi thế vô cùng quý báu, tại ngã ba con đường giao thương giữa ba nước Tư, Minh, Yên Hoa, Hoan Lạc cốc hốt bạc trên các thương nhân và sứ đoàn, dẫu trời cao có muốn họ thôi giàu, e là cũng bất lực. Đại mạc luôn đột ngột rơi vào một khoảng im ắng ngộp ngạt trước khi nổi dậy cuồng phong với hàng vạn vạn đạo binh cát bụi hùng hậu nhanh chóng bành trướng, càn quét qua toàn cõi địa giới sắc vàng. Vào các dịp bão đến, Hoan Lạc cốc chật ních khách viễn xứ.
"Thuê người bảo vệ, đích đến là ở đâu? Vận chuyển hàng hóa gì? Muốn thuê bao nhiêu người? Từ hai mươi trở xuống thì có thể lập khế ước ngay bây giờ còn nếu hơn thì phải để cốc chủ xét duyệt." Xà Cừ đều đều giọng thuật lại mấy câu thoại theo khuôn mẫu. Thương lái trước mặt gã áo gấm đai vàng, người phình to như cái lu, năm ngón tay cũn cỡn trắng tựa da lợn gãi gãi nọng cằm trả lời từng ý.
Lão này là hạng thích khoe giàu nhưng trong làm ăn thì kẹt xỉ như ăn mày sắp đói chết, cò kè uốn lưỡi trả giá. Mệt lỗ tai quá, với lại cũng không sõi tiếng Tư, Xà Cừ đập bàn đứng dậy, gọi: "Khánh Dư đâu rồi! Ở đây có người muốn mặc cả!"
Chẳng mất bao lâu, thương lái ki bo nhìn thấy một nam tử nhỏ người, mặt mũi như đồng hương, vừa xắn tay áo vừa bước tới, trao đổi vài lời với Xà Cừ rồi nhướng mày nhìn thương lái như xem thịt heo ngoài chợ, hắng giọng nói:
"Vị đại gia này, nghe bảo ngài buôn bán dược phẩm quý, cần người bảo vệ? Chà, đang khi chờ làm thủ tục, ta dám thử xem cho ngài một quẻ, ta thấy dáng vẻ của ngài thực là ngập tràn quý khí, thịt nong ra hết khỏi áo gấm, giống như con lợn béo tốt đợi được cắt tiết để lên bàn thờ, hẳn là nuốt tiền vào bụng nhiều lắm, nhờ tiền che đi mùi rác rưởi bốc ra từ trong miệng. Chậc, chậc, ta thấy mùi tiền này thật vô tác dụng, mùi hôi của ngài vẫn lan ba ngàn tám trăm dặm, thu hút âm binh quỷ quái hội tụ giữa ấn đường đen xì xì. Không được. Chuyến này ngài tuyệt đối đừng nên đi buôn vì dám chắc là đầu trâu mặt ngựa chuẩn bị rủ nhau lên dương gian săn lợn nhắm rượu rồi..."
Thương lái bị Tạ Khánh Dư mắng tới mức mặt hết đỏ lại xanh, tức muốn nộ khí công tâm mà chẳng kịp nói lại một lời nào vì e ngại đám rắn bảy màu uốn éo trên vai Xà Cừ, rốt cuộc giận tía tai đùng đùng dậm chân quay đi.
Xà Cừ trố mắt nhìn lão, nói: "Kêu ngươi ra ăn vạ khách mà sao đuổi con lợn vàng đi luôn rồi?"
Tạ Khánh Dư hất mũi hừ lạnh: "Loại buôn lậu bạch phiến* này không xứng."
* Tác giả xem như vào thời này chiết xuất heroin khá kém tinh khiết nên mức gây nghiện và nguy hiểm yếu.
"Ở đây gần một năm rồi mà ngươi vẫn chính trực thế?" Xà Cừ đứng dậy, cười đểu giả dùng một bàn tay chụp đầu Tạ Khánh Dư, ép mặt hắn hướng về mình: "Chúng ta là tà đạo. Tiền bạc là tất cả, những việc khác không quan trọng. Cứ xem như là ta không ưa bọn bán bạch phiến thì cũng sẽ không bỏ qua mối lái lớn thế, ta sẽ vờ đồng ý để cuỗm hết tiền công rồi tống lão vào tù."
"Mấy loại này mua cả quan trên rồi, ngoài hoàng đế ra chẳng ai tống tù được chúng." Khánh Dư bực mình dùng hai tay đẩy tay gã ra khỏi đầu mà không được. Xà Cừ còn cố ý ấn xuống: "Chà chà, đầu người tròn đấy, nhỏ vừa bằng tay ta, xoa sướng thật, bảo sao Dao ca hay xoa đầu ngươi..."
Thình lình tay gã bị một bàn tay khác tóm lấy, ngón tay nọ vừa dài vừa xương, khớp khép lại cứng rắn như khớp kìm. Xương cổ tay Xà Cừ tê tái khi bị vứt khỏi đầu Khánh Dư, Dao ca thâm trầm lạnh lẽo nhìn gã: "Hửm? Ngươi là lâu la dưới trướng ai? Không biết quy củ chạm cái tay bẩn thỉu vào người của ta, có phải là chán nhìn thấy mặt trời rồi?"
Bảo Tạ Khánh Dư nhỏ người là nhỏ so với người Tây Vực, hắn chỉ cao đến má Xà Cừ và cằm A Dao, khung xương cũng gọn, A Dao chỉ cần một cánh tay là đủ để ôm hết. Y ác ý đe dọa Xà Cừ xong thì khuỵu gối bế Khánh Dư lên, Khánh Dư quen mùi rồi, ôm cổ y, khinh bỉ làm ngón cái ngược với Xà Cừ đang đần mặt đứng nguyên đỡ cổ tay trật.
A Dao thường xuyên quên danh tính người khác, đôi khi cũng sẽ không nhớ được tên của Tạ Khánh Dư nhưng lại chưa từng quên hắn là người chung chăn gối. Ngày ngày y đều đi loanh quanh khắp cốc để tìm việc làm, thực ra là đùa ở đây một xíu, nghịch ở kia một tí chứ ai bảo đầu óc y bất thường, mọi người đều cố gắng dời việc ra xa y chứ đâu dám đưa cho y phá. Mà y chạy loạn cũng vô tình góp vào vai trò giám sát, Tả hộ pháp tới đâu, ở đó không ai dám lười. Mỗi ngày của Dao ca đều trôi qua như vậy, ôm tình nhân đi rêu rao khắp nơi. Vì đãng trí nên dẫu cứ lặp đi lặp lại một hành động, y cũng chẳng biết chán.
A Dao ngửi thấy mùi thức ăn thì dừng lại, xoa bụng Khánh Dư: "Dư Nhi đói không? Ta làm việc nãy giờ đói bụng quá. Dư Nhi ăn với ta nhé?"
Tạ Khánh Dư gối đầu lên vai y thiu thiu ngủ nãy giờ, nghe vậy lười biếng đáp: "Đói rồi thì ăn thôi, còn việc gì để sau."
A Dao nhất trí thả Dư Nhi đang ngái ngủ xuống, trong khi chờ hắn tỉnh táo, y đặt tay lên đầu hắn xoa xoa, cảm thấy chưa đủ, y còn kê cằm lên đỉnh đầu hắn, híp mắt dụi qua dụi lại. Khánh Dư mặc kệ tóc trên đầu rối thành tổ chim, vùi mặt vào hõm cổ y hít một hơi thật sâu ngợp mùi bạc hà, nói: "Ăn cơm trưa."
"Đúng rồi, ăn, ăn, ăn." A Dao bừng tỉnh, mải mê dụi suýt quên mất.
Đêm qua Tạ Khánh Dư ngủ ít, ăn no thì tiếp tục buồn ngủ, A Dao ôm hắn đi tìm võng lộ thiên nằm, dưới tán cây phủ bóng râm mát thơm ngát mùi quả mọng vừa chín. Y chạy lòng vòng suốt sáng giờ cũng mệt rồi, buồn ngủ thì ngủ thôi, ngủ dậy sẽ tiếp tục tìm việc chơi.
A Dao nhắm mắt được chốc lát, Tạ Khánh Dư từ từ mở mắt ra, chặc lưỡi một tiếng, cẩn thận cởi nút thắt áo y rồi ghé trán vào dụi dụi, khóe môi khẽ cong lên tràn đầy đắc chí.
Thấy chưa, y là của ta.
Rắc. Bậu cửa sổ ở trên lầu bị đập nứt.
"Đây là bạch phiến?" Mạc Tử Liên xoa xoa chất bột trắng mịn giữa hai ngón tay, đưa lên mũi định ngửi thử. Thập Tam đang ghen tức nhìn hai người ôm ấp ngoài kia trợn mắt chụp tay y lại: "Người đừng nghịch ngợm!"
Hắn rút khăn tay ra, kỹ lưỡng lau chùi hai ngón tay y, còn thiếu an tâm mà lôi cái bàn xa khỏi y. Mạc Tử Liên thấy hắn làm quá thì bật cười: "Ta nhớ không nhầm thì trong cốc cũng có người chơi bạch phiến mà, Thập Tam, ngươi cũng từng là một trong số đó phải không? Nó không đến nỗi nguy hiểm thế chứ?"
Thập Tam nhìn trần hồi tưởng, đáp: "Hồi xưa đúng là thuộc hạ có chơi bạch phiến, hít từng tí, từng tí một thôi. Nhất là những lúc làʍ ŧìиɦ, dùng một xíu bạch phiến trợ hứng thì sướng như lên mây vậy..." Hắn vô thức mỉm cười liếm ngón tay của mình: "Sảng khoái khó tả lắm. Nhưng từ khi thuộc hạ nhận thấy thời gian thèm thuốc rút ngắn lại thì dứt khoát bỏ."
Trong mười ba ảnh vệ được Tả hộ pháp đích thân thí luyện thì Thập Tam là kẻ tích cực nhất, tích cực đến tận lên giường của A Dao, rốt cuộc luyện ra một thân dưới giường cứng cáp, lên giường mềm mại. Mấy việc liên quan tới kỹ viện và nam quán cứ giao cho hắn là gần như không thể thất bại, loại người nào hắn cũng moi lời trên giường được, trò tình thú nào cũng dám quất, cả bạch phiến hắn cũng chơi thành nghiện.
"Hửm?" Mạc Tử Liên hứng thú hỏi: "Các ngươi đều được huấn luyện để kháng độc tố mà, bạch phiến gây nghiện mạnh như vậy sao?"
"Đúng vậy, bạch phiến gây nghiện rất mạnh..." Một tiếng cười thê lương gò bó sự sầu thảm vang lên từ người thu mình trên chiếc ghế dựa gỗ tại góc phòng, hai chân y bị xích lại với mỗi mắt cá bị cắm vào một cây châm to chừng ngón út trẻ sơ sinh, giọng y đầy uất hận kìn nén lẫn với cô vắng, tuyệt vọng: "Các thiếu niên từ mười hai... mười ba tuổi đã bắt đầu bị cho dùng bạch phiến như một phương thuốc giảm đau sau những buổi huấn luyện cực khổ. Chúng ta phải bị thương, khổ sở khóc lóc với đau đớn thì mới được nhận một chút bạch phiến làm phần thưởng. Ngược lại... chúng ta không khổ sở thì sẽ chẳng nhận được gì. Tất cả đều bị huấn luyện tinh thần như vậy, chậm rãi, đi đôi với cơn nghiện, chúng dần chẳng còn sợ đau đớn nữa, và cũng không sợ làm người khác đau. Chúng đánh mất nhân tính dưới sự đảm bảo của bạch phiến.
"Đó là cách tổ chức có thể huấn luyện ra rất nhiều sát thủ một cách nhanh chóng..." Tống Ỷ La thở ra một hơi yếu ớt như hấp hối. Y vẫn luôn suy sụp từ sau khi người song sinh mất, lề mề xắn ống quần với ống tay áo cho Mạc Tử Liên thấy những vết sẹo kéo dài, lồi lõm, chồng chéo.
"Khi lên cơn vã thuốc, ảo giác xuất hiện liên tục, mà thường là những thứ kinh khủng, chúng la hét, van xin thuốc, tự cào cấu và cắn xé bản thân, chúng không cảm thấy đau khi vã thuốc... Chỉ khi tỉnh táo lại, đau đớn mới dần dần chạm khắc vào thân thể chúng một lời khẳng định, một sự trung thành tuyệt đối."
Mạc Tử Liên không lộ ra chút ít động lòng nào với những đứa trẻ xấu mệnh trong lời kể, thản nhiên hỏi: "Ngươi bị nghiện?"
"Phải, ta bị nghiện, Xuân Phong thì không."
"Vì sao?"
"Vì ta vô dụng hơn Xuân Phong."
Quả vậy trong việc sinh nở, thai song sinh thường khó để bảo toàn được mạng của cả hai, dù suốt quá trình diễn ra bình an thì một trong hai vẫn sẽ suy nhược hơn người còn lại.
"Ngươi thử cai thuốc chưa?"
"Nếu bị phát hiện cai thuốc thì xem như đồng nghĩa với ấp ủ ý định phản bội, ắt hẳn phải chết. Nhưng ta thường lén lút giảm bớt liều lượng, cố gắng chống lại tác dụng của thuốc."
Mạc Tử Liên xoa xoa đầu Bạch Bồng đang rúc vào cổ áo mình làm nũng, hỏi: "Cai bạch phiến khó không?"
Tống Ỷ La cười chế giễu, Thập Tam xắn tay áo, nới cổ áo lỏng ra cho y thấy những vết sẹo 'dường như thân thuộc', than thở: "Xin cốc chủ đòi lại công đạo cho thuộc hạ, Tả hộ pháp hễ cứ xuống giường là trở mặt không nhận người. Chính y làm xong là đã thẳng tay lôi thuộc hạ xích vào ngục, ép buộc cai thuốc. Tả hộ pháp chẳng thèm xem tình trạng của thuộc hạ thế nào, cứ dùng roi vọt mà trị liệu thôi, thuộc hạ khổ ghê gớm..."
"Ngươi cai dễ như vậy là vì ngươi sử dụng với liều lượng nhỏ, vả lại chỉ dùng để phụ trợ trong những lúc suиɠ sướиɠ." Tống Ỷ La vuốt ống tay áo xuống, ánh mắt u buồn: "Còn những đứa trẻ của Tuyệt bị tăng liều lượng từ từ, nhờ đau đớn, khổ sở mà càng lệ thuộc vào thuốc. Chúng làm gì còn lối thoát ngoài cái chết?"
Mạc Tử Liên khoát tay, ra hiệu cho Tống Ỷ La lui xuống, ngoắc Thập Tam lại gần. Thập Tam lắng nghe xong thì hơi mỉm cười, hắn đặt đầu gối quỳ xuống sàn, kính thiết nói: "Người tốt quá. Cốc chủ, người lúc nào cũng quá tốt. Người cứ tốt thế này thì sẽ chịu thiệt về mình mất."
"Ta chịu thiệt hồi nào? Ngươi nói xem, kể từ sau khi trở về cốc, ta đã chịu thiệt lần nào chưa?"
"Đối với chúng ta, bất kể sự lo lắng, quan tâm nào của người dành cho kẻ khác đã là mối thiệt thòi đối với tâm trạng người rồi. Tại sao người phải buồn nếu như người có thể vui? Hà cớ người phải phiền muộn nếu như người có thể vô âu vô lo? Tất cả chúng ta tồn tại vì mục đích này."
Bạch Bồng thấy tay chủ rời khỏi mình liền đuổi theo, nửa thân quấn quanh eo y, dùng đầu khều khều bàn tay.
"Ha, ngươi lúc nào cũng dẻo miệng." Mạc Tử Liên vỗ đầu con rắn.
"Lên giường thì luôn phải thật, thật dẻo miệng. Mấy người kia chẳng biết nói chuyện gì sất, không ai moi thông tin giỏi hơn thuộc hạ. Cốc chủ anh minh thần võ, người luôn hiểu rõ nhất mà." Hắn hơi chau mày, mi rũ xuống, vờ vĩnh đáng thương.
"Được rồi, lăn vào trong kỹ quán cũng thực vất vả ngươi, nịnh nọt bổn tọa, tâng bốc bản thân là thích được thưởng gì đây?"
Hai mắt Thập Tam tức thì sáng rỡ. "Thuộc hạ muốn ngủ với Tả hộ pháp! Thuộc hạ nhớ nhung cơ thể của y đến sắp điên rồi!"
Thập Tam đã ngủ với nhiều người nhưng hắn luôn nói chưa ai đem lại nhiều suиɠ sướиɠ cho mình hơn Tả hộ pháp. Hồi xưa thì mỗi lần lập công hắn đều được Tả hộ pháp thưởng ít nhất một đêm, nhưng từ khi Tạ Khánh Dư đột ngột xuất hiện, Thập Tam thẳng thừng bị thất sủng, hết sức 'đau buồn'.
Mạc Tử Liên dùng mũi giày nâng cằm hắn lên: "Ngươi nói coi, xưa giờ có ai ép buộc được A Dao làm chuyện gì mà y không muốn chưa?"
"Tả hộ pháp luôn nghe lệnh cốc chủ..."
"Thế tức là ngươi muốn bổn tọa làm một chuyện mà bản thân không thích?"
Hắn lập tức nghiêm túc quỳ thẳng lưng, đáp: "Thuộc hạ tuyệt đối không có ý đó."
Mạc Tử Liên vươn tay hất mấy lọn tóc trước ngực về đằng sau, yết hầu hơi giật, mắt phượng khẽ chuyển, mỉm cười: "Bổn tọa mang máng nhớ A Dao từng nói một câu về hai điều lạc thú, nhắc lại bổn tọa nghe xem."
Thập Tam đáp liền: "Đời người gồm hai lạc thú, thứ nhất là ăn uống, thứ hai là làʍ ŧìиɦ."
Và A Dao cũng thực sự vừa biết nấu ăn vừa giỏi làʍ ŧìиɦ.
"Thế thì bổn tọa bảo Tả hộ pháp sửa soạn cho ngươi một bàn được không?"
"Ý... Tả hộ pháp khỏa thân phục vụ được không ạ?" Thập Tam bắt đầu phấn khích ửng đỏ cả mặt, tưởng tượng ra cảnh thức ăn được bày trên cơ thể A Dao.
Mạc Tử Liên đạp hắn ngã ngồi về sau, bật cười ra tiếng: "Biếи ŧɦái vừa thôi. Tóm lại là ta phê duyệt bằng lời rồi đấy, tự ngươi đi làm việc với A Dao đi, miễn là không chết mất xác."
Thập Tam bật ngồi dậy, suиɠ sướиɠ cười cong mắt ôm chân y hôn cái 'chụt', bảo: "Người đúng là chủ nhân tốt nhất trên đời này! Cảm tạ cốc chủ! Cảm tạ cốc chủ!"
Hắn phi lên bậu cửa sổ, thấy hai người đang ôm nhau ngủ mà xì hết hứng chí, bỗng quay lại nói: "Cốc chủ, khoái lạc của đời người thực sự có hai việc ăn uống và làʍ ŧìиɦ. Thuộc hạ trước giờ luôn rất hưởng thụ cuộc sống - khụ, tuy hơi bừa bãi, thuộc hạ chỉ muốn nói là: được làʍ ŧìиɦ với người mình thích là một chuyện rất hạnh phúc."
Không gian chìm vào tĩnh lặng.
Bạch Bồng quấn mình quanh eo Mạc Tử Liên, y chọt chọt mũi nó, nó há miệng gặm ngón tay y. Thập Tam nói ra những câu vừa rồi có lẽ là vì cũng nhận thấy qua mấy tháng, cơ thể y 'có chút' thay đổi. Y cao hơn, lông mao dày hơn, quai hàm sắc nét hơn, xuất hiện những phản ứng mang tính thịnh dương.
Liếc nhìn nhúm bạch phiến trên bàn, y gọi: "Nhất, chấp nhận thỏa thuận bảo vệ cho thương lái kia đi."
Kỹ viện, nam quán, tổ chức Tuyệt, sát thủ, bạch phiến, Phó gia, thương lái... Những từ ngữ này ghép nối với nhau, hình thành một bức tranh toàn diện.
.
Đám hàng hóa dược phẩm của thương lái như con lợn chờ bị cắt tiết ấy có nguồn gốc từ Minh quốc, Mạc Tử Liên thiết nghĩ sao lão không đi qua biên giới phía bắc về Tư quốc mà lại rỗi hơi vòng qua con đường dài gấp năm lần để kiểm hàng ở Tây Quan ải.
Con trai lão là Tiết độ sứ* của biên ải phía tây đáp rằng: "Cửa khẩu phía bắc đã bị Trấn Bắc tướng quân siết chặt hơn từ một tháng trước, hàng hóa đi qua Bắc Quan đều bị kiểm duyệt rất gắt. Vả lại hoàng thượng có vẻ không ưa Trấn Bắc tướng quân nên đang thực hiện rà soát tham ô cực kỹ, thân phụ đành chịu tốn kém."
* Quan võ ngoài biên ải giám sát phiên bang.
"Ta cứ nghĩ biên quan toàn là tướng sĩ ăn gió nằm sương nên sẽ trông rất tiêu điều, ủ rũ, thật sự trăm nghe không bằng một thấy, Tây Quan trái lại thực nhộn nhịp, người tới người lui, nam nữ già trẻ lụa là thướt tha." Mạc Tử Liên khẽ mở quạt giấy che đi non nửa vầng cung trên môi: "Phố xá treo đèn kết hoa, ánh sao ngợp trời, quả là nhân gian đắt cảnh."
Gã Tiết độ sứ họ Ôn, tên Gia Hữu, từ lúc vừa nhìn thấy nam tử dị tộc này đã tự nhiên cảm thấy bị hấp dẫn, trên người y toát ra một hương thơm như rượu quế hoa làm say lòng người. Gã vốn đang dẫn y tới nơi nhận thù lao nhưng không hiểu sao lại trở thành một cuộc dạo phố, trả lời y: "Bình thường Tây Quan chỉ hơn lời công tử một chút thôi, kỳ này lễ Đông Chí sắp đến rồi. Đây là lễ mừng năm mới của Tư quốc nên - ..."
Xoảng! Ôn Gia Hữu giật bắn mình, định thần lại thì thấy mũi giày ươn ướt, ngay trước chân gã đột ngột xuất hiện một đám mảnh vỡ của một vò rượu thơm lừng. Gã ngửa mặt, lạnh sống lưng đối diện với một đôi mắt sắc như kiếm, buốt thấu xương.
Đôi mắt ấy từ từ dời sang người kề cạnh gã, bốc lên lửa giận, quay đi.
Liên công tử chợt đẩy mạnh gã, vội vàng đuổi theo hắn ta.