Quân Huyền niệm đến tận ba mươi lần Thanh Tâm quyết mới tạm đè nén được ma chướng trong lòng, phần nhiều còn nhờ vào Hỏa Hiết tán. Khi hắn thở phào ra một hơi thì lưng áo đã ướt rượt. Phần mệt nhiều hơn phần đau.

Nói chính xác là hắn kiệt sức đến mức mất cảm giác đau, xụi lơ ngồi trên ghế. Vết thương bị đổ đầy Hỏa Hiết tán đã được cẩn thận băng lại bằng băng vải tẩm thuốc, vì lớp bột độc hơi dày nên máu vẫn chưa thể tự cầm, bả vai ướt dính mồ hôi lẫn máu.

Quân Huyền không biết bản thân bị gì, tự nhiên từ sau khi Tư Tư rời khỏi một tháng, hắn bắt đầu gặp những cơn ác mộng về thuở ấu thơ, về mẹ và gánh hát, về toán cướp sa mạc và xác chết...

Tâm trí càng yếu thì càng dễ bị ma chướng kích động, dù biết vậy nhưng hắn lại không thể ngủ yên giấc được. Đường dài và đám sát thủ xuất hiện liên tục khiến hắn đã mất ngủ mà còn bị bòn rút thêm sức lực, mùi máu tanh kíƈɦ ŧɦíƈɦ sát tâm sinh ma chướng, tinh thần của hắn vì mệt mỏi nên không vững, suýt thì mất tự chủ mấy hồi. Cắn đầu lưỡi đích xác không phải là biện pháp tốt, uống máu vào họng càng khiến hắn 'khát' hơn.

Lúc này Quân Huyền thực sự rất buồn ngủ, chỉ muốn thả lỏng tinh thần đánh một giấc nhưng thế thì thất lễ quá. Với lại, hắn linh cảm mình vẫn nên cảnh giác.

"Nghỉ ngơi một chút đi. Nơi này nhiều người, có thể yên tâm." Giọng của Mạc Nhất bỗng vang lên: "Cốc - tiểu thư lệnh cho ta lưu lại đây không phải chỉ để lau chùi, quét dọn nhà cửa. Ta biết cách ăn nói, ngươi an tâm. Các người bảo đại trượng phu phải biết co biết dãn, dù võ công của ngươi cao cường nhưng thi thoảng nên trấn an người ta đôi chút."

Thâm ý của Mạc Nhất là: lúc nãy ngươi tỏa ra sát khí đáng sợ như vậy, khiến người tại đây lo lắng, nên bây giờ hãy thả lỏng bản thân, làm như vô hại để xoa dịu tâm tình của họ.

"Dù sao thì ngươi cũng không rời khỏi đây lập tức." Mạc Nhất bổ sung lý do thuyết phục.

Quân Huyền nghe vậy, nghĩ thấy không có gì bất ổn nên cũng chậm rãi thả lỏng tinh thần, rút Trường Dạ đặt xuống đất tựa vào ghế, rồi rút Diễm Dương ra nhưng khoanh tay ôm lấy nó, hơi cúi đầu tì trán vào bao kiếm lam, khẽ nói: "Đành giao việc cho ngươi."

"Ừ." Trầm tư nhìn đôi mày nhíu của người trên ghế, Mạc Nhất đáp, vẫn tiếp tục quan sát Quân đại hiệp. Hắn nghi hoặc rằng Quân Huyền đã biết ai là người đứng sau đám sát thủ đã truy đuổi ba người họ trên đường đi đến nơi này rồi.

Khi còn ở biệt viện, nghe hắn thông báo về những bóng đen quẩn quanh viện, Quân Huyền suy nghĩ một chút rồi nói rằng: "Cứ để bọn họ theo dõi. Ngươi chú ý xem họ để tâm về ai."

Chúng để tâm đến Quân Tiêu Mặc. Từ đó rút ra kết luận mục tiêu của chúng là kiếm Tế Khứ, không có vấn đề gì.

Nhưng sau lần bị ám sát đầu tiên, Quân Huyền bỗng dưng nói với hắn rằng: "Bọn họ sẽ không làm hại ta, ngươi nên cẩn thận bảo vệ mình."

Và mọi chuyện diễn biến đúng như vậy. Đám sát thủ gia tăng số lượng nhằm cướp kiếm Tế Khứ chứ không có ý đồ làm hại đến tính mạng của Quân Huyền như lần đầu tiên.

Dựa theo trình tự này... Mạc Nhất nhắm mắt dưỡng thần, suy luận, thì ban đầu đối tượng thuê sát thủ không biết Quân Tiêu Mặc đang ở với Quân Huyền nên mới hạ lệnh bất chấp tất cả, dù phải hạ sát người đã giúp Quân Tiêu Mặc, để cướp Tế Khứ nhưng sau khi biết Quân Huyền là người đang giúp nó thì rút lại mệnh lệnh hạ sát, cướp bằng được Tế Khứ thôi.

Quân Huyền từng nói rất ít người trên giang hồ biết bội kiếm của Quân Tiêu Mặc là Tế Khứ, tức là trước đây nhóc nó luôn ở trong môn phái nên kiếm vẫn chưa có danh tiếng - thế thì khả năng cao đối tượng thuê sát thủ cũng là đệ tử của phái Xuyên Sơn. Điều này lý giải vấn đề tại sao đám sát thủ không làm hại Quân Tiêu Mặc, ngay từ lần đầu tấn công, chúng lựa chọn vô hiệu hóa chân để nhóc nó không thể hành động.

Sáng tỏ rồi, Mạc Nhất chậm rãi mở mắt, cười khẩy.

Danh môn chính phái cơ à? ...

..

.

Dù biết cứ thiếp đi thì sẽ nằm mơ nhưng Quân Huyền đã mệt quá rồi. Quả thật, hắn lại mơ về thuở còn ở gánh hát.

Mùi phấn son luôn nồng đượm hai bên cánh mũi...

Một giọng nam khàn khàn ồm ồm gào lên gọi hắn: "A Huyền! A Huyền! Nhóc ranh! Ngươi định cầm gậy đi đâu?"

Bàn tay to, với những nốt chai dày như nốt sần thô ráp tóm lấy vai hắn, nhấc bổng thân hình trẻ con lên. Tương bá muốn rút cây gậy khỏi tay nó nhưng đứa nhỏ không chịu, nhăn mặt nói: "Vừa nãy lúc biểu diễn, có người xé rách váy của Ý tỷ, đó là vũ y* đẹp nhất của tỷ ấy! Bây giờ Ý tỷ đang khóc! Tương bá thả ra để con đi đòi lại công bằng cho tỷ ấy!"

* Áo múa.

"Ngươi mới mấy tuổi! Cao còn chưa đến bắp đùi của người ta thì đòi làm anh hùng rơm quái gì!" Tương bá trừng mắt, hung dữ nói: "Nhà còn bao việc! Một đống quần áo chưa giặt xong! Ranh con nhà ngươi mà không giặt hết đống đó là khỏi ăn tối nghe chưa!"

Đứa nhỏ giật mình: "Nhiều như vậy làm sao con làm kịp?"

"Đấy!" Tương bá xoay mình mượn lực giật cây gậy khỏi hai tay Quân Huyền, vì ông chỉ có một cánh tay, quăng nó vào thùng xe, chĩa gậy vào mũi nó, khinh miệt lườm: "Rách việc thì đừng gây thêm phiền phức cho chúng ta."

Quân Huyền vừa rát tay vừa ngã đau, mím môi nén nước mắt, lồm cồm bò dậy trên ván gỗ rồi dùng tay áo qua loa lau mặt, chạy nhanh vào bên trong tìm Ý tỷ tỷ, từ xa đã nghe giọng nói của mẹ vang vọng: "Ngậm họng lại. Ngươi sướt mướt quái gì? Đã làm nghề này là phải chấp nhận những việc như vậy. Bằng không thì ngươi cút khỏi gánh hát, cô thân cô thế ra ngoài kia tìm kế sinh nhai, để coi ngươi bị bán vào lầu xanh trước hay bị bão cát chôn sống trước! Nín đi, mau!"

Chát! Quân Huyền co rúm vai thấy qua khe cửa hẹp, mẹ quất roi mây, không chút lưu tình đánh vào mắt cá chân đang sưng vì múa nhiều của Ý tỷ. Nước mắt Ý tỷ rơi như mưa, nàng chắp tay vái lạy: "Tự nương, Tự nương, muội biết lỗi rồi... Lần sau sẽ không tái phạm nữa."

Nữ tử cay nghiệt ấy vẫn chưa dừng tay, vọt roi tới tấp vào chân Tả Ý, vừa đánh vừa đay nghiến: "Đám người mới các ngươi lúc nào cũng phá mối tốt của gánh hát! Thiếu đòn roi là không ăn ngon ngủ yên! Đã sa vào con đường này thì đừng có làm như mình thanh cao lắm! Lúc nào cũng phải tươi cười, biết chưa? Bị xúc phạm, bị sỉ nhục đều phải tỏ ra yểu điệu đáng thương! Thiếu sự thương hại của người coi, chúng ta sống không nổi, hiểu không!"

Tả Ý quỳ rạp dưới chân nàng, khóc đến nghẹn lời: "Tả Ý hiểu rồi..."

Tự nương hừ lạnh: "Cút."

Tả Ý lảo đảo đứng dậy, Quân Huyền thấy nàng sắp té ngã liền chạy vào dìu: "Ý tỷ - ..."

Chát! Đứa nhỏ chưa dứt lời đã ăn một roi. Tự nương quát: "Ai cho ngươi tự tiện bước vào đây!"

Quân Huyền bị roi quất trúng má, đầu lệch qua một bên, nhỏ tiếng gọi: "Mẹ..."

Tả Ý la lên: "Tự nương!" Nhưng không ngăn được cây roi của nàng ta vọt xuống vai đứa nhỏ. Tự nương hỏi: "Ngươi gọi ta là gì? Ngươi dám gọi ta là gì!"

Quân Huyền giật bắn mình mỗi khi roi vọt xuống, mím môi rồi cúi gằm mặt, sửa lời: "Tự nương."

Nét mặt Tự nương hơi hòa hoãn bớt, nàng lạnh lùng đặt cây roi lên bàn trang điểm, nói: "Cút đi khuất mắt ta."

Tả Ý vội vàng đẩy Quân Huyền ra ngoài. Nó ngoái lại, nhìn bộ vũ y trên giường, nhai nát mấy chữ: 'Người có cần con giặt vũ y của người không?'

.

"Tả Ý, Tả Ý muội muội... ối dào, đừng sợ ả đàn bà đó. Ả đang ghen tị với muội ấy mà. Muội muội vừa hát hay vừa múa đẹp, ả đàn bà già nua đó tất nhiên ghen tức phát điên lên."

"Nữ tử trong nghề của chúng ta, sinh con ra là đã già rồi, mà già rồi thì xuống đài thôi."

"Khì, Tương ông thương hại ả ta nên mới để ả quản lý chúng ta chứ ả còn tài cán gì đâu."

"Ả ấy cứ suốt ngày cau có như vậy thì sớm sẽ trở thành bà già cho xem, ha hả..."

Đã gần khuya rồi mà Quân Huyền vẫn còn chưa giặt xong áo quần bẩn của mọi người trong gánh hát, mỗi lần ôm sọt đồ đi ngang qua lều các cô thì đều nghe bọn họ cười đùa.

Nó đặt sọt đồ xuống rồi run rẩy hắt hơi mấy cái, chảy cả nước mũi, xoa bụng nghĩ: đói quá. Vết lằn roi bên má vẫn còn nóng rát.

"Này." Tương bá không biết ngồi ở ven sông từ bao giờ, cầm hai trái bắp nướng nóng hôi hổi bọc trong lá, ngoắc nó: "Ta ăn còn thừa nè."

Quân Huyền sáng mắt chạy đến, vô tình đạp lên tay áo trống rỗng của ông nằm rũ trên bãi cỏ, vội lùi lại, không biết có phải vì đói lả hay làm việc quá sức, nó lảo đảo ngã xuống. Khi mở đôi mắt nhắm tịt ra, nó thấy một đốm sáng bay lơ lửng.

Tương bá 'à' một tiếng: "Sông của vùng này nhiều đom đóm."

"Đom đóm là gì ạ?"

"Côn trùng biết phát sáng."

Quân Huyền cẩn thận bò dậy để không đè trúng những đốm sáng bé nhỏ dần xuất hiện nhiều hơn, nhích tới bên cạnh ông bác cụt tay, nhận lấy bắp nướng lấp đầy cái bụng đói meo.

Đom đóm bay lượn xung quanh hai bác cháu, phản chiếu vào mặt sông nhân đôi sự đẹp đẽ của quang cảnh.

Gió lạnh vi vu thổi qua làm Quân Huyền vừa gặm bắp vừa run, Tương bá thấy vậy thì nói: "Ngồi sát vào. Cọng rơm cố quá thì không thành trâu bò mà thành quá cố đấy."

Đứa nhỏ không ương bướng như buổi sáng mà ngoan ngoãn vâng lời nép vào thân hình to lớn của người đàn ông.

"Ta từng nghĩ rằng mình có thể bắt được một ngàn con đom đóm để thắp lên một trăm ngọn hoa đăng tỏ tình với một cô nương..." Tương bá bỗng nhiên nói: "Ta từng nghĩ rằng mình có thể bắt được một ngàn con đom đóm để thêu uyên ương lên giá y của cô nương ấy và chăn nệm tân hôn."

Quân Huyền ngẩng đầu nhìn ông, không hiểu gì.

Tương bá gõ đầu đứa nhỏ, nhướng mày thở dài thượt, hướng mắt ra mặt sông tĩnh lặng, ánh sáng đom đóm trôi nổi trong con ngươi: "Nhưng rồi ta mất một tay, phụ mẫu cô nương ấy không muốn gả con gái cho một kẻ khiếm khuyết. Cô nương kia mới nửa đêm trèo tường trốn khỏi nhà, chạy như bay đến ngôi miếu hoang tìm ta, kề dao ăn vạ, đòi ta phải dẫn mình đi.

"Một đôi tình nhân tuổi trẻ bồng bột cứ thế bán hết tiền của, mua đồ soạn ngựa chạy trốn khỏi thành, sống chui sống nhủi qua ngày, từng nghĩ hai ta có thể vượt qua mọi thứ. Cơ mà... đây không phải loại tiểu thuyết mấy cô nương thích đọc được bán tràn lan ngoài chợ, chúng ta là người thật, là hai kẻ không tiền không nhà lang thang tìm kế sinh nhai, đưa mặt gánh lấy sự đời khắc nghiệt, thế nhân ác khẩu."

Thấy Quân Huyền gặm xong trái bắp thứ nhất thì cẩn thận rút lá của nó, bọc thêm một lớp vào trái thứ hai, ông hỏi: "Làm gì đấy?"

"Con giữ ấm trái này, lúc nãy Tương bá làm m - Tự nương vui nên người có lẽ sẽ nổi hứng ăn vặt."

Tương bá đè tay Quân Huyền xuống, ánh mắt rất khó tả, chau mày bảo: "Tự nương ngủ rồi, đừng làm phiền nàng."

Đứa nhỏ thất vọng bặm môi rồi định đứng dậy, Tương bá kéo nó lại: "Đi đâu?"

"Làm việc tiếp ạ, hôm nay con được ăn tối rồi nên phải giữ lời làm xong việc."

Tương bá che trán: "Nhóc đừng thực sự nghĩ ta là con người tồi tệ bóc lột sức lực trẻ con như vậy chứ? Hôm nay nhóc làm nhiều rồi, mai làm tiếp. Ngồi xuống, lâu lâu ta mới nổi hứng lảm nhảm. Nhóc nghe không hiểu càng tốt, ngồi xuống mau."

Dù buồn ngủ nhưng Quân Huyền cũng luyến tiếc quang cảnh trước mắt nên nghe lời ngồi yên, rúc vào chỗ tay cụt, mượn sự ấm áp của thân nhiệt ông bác, lấy trái bắp lúc nãy ra ăn nốt.

"Lúc thiếu niên thì cứ nghĩ trời đất thế gian giống như một nồi canh ngũ vị, trời là vung, đất là đáy nồi đen thui, thế gian ngũ vị thất tình lục dục - số gì thì cũng kệ cha nó đi, húp một hớp là xong hết. Ra đời rồi mới thấy trời cao tít tắp, đất rộng mênh mông, long xà hỗn tạp đủ thứ loại người, sơ tâm như bọt nước chớp mắt là vỡ, nhiệt huyết như băng trôi qua mùa là tan vào dòng nước thế thái cuồn cuộn. Ta vẫn là ta nhưng cũng không còn là ta."

"Thế nên," Tương bá nhẹ nhàng xoa đầu đứa nhỏ đang gặm bắp bên cạnh mình, nói, "thế gian này khắc nghiệt lắm. Nhóc sinh ra không quyền không thế thì mai sau nhất định phải cố gắng kiếm tiền; nhóc có thể không tiền nhưng ít phải có năng lực. Nếu nhóc cũng vô năng... chậc, chót lắm phải có lòng tốt, cầu trời xanh không phụ người lành thôi."

.

Năm ấy Tương bá lại uống rượu ngủ quên mất tăm mất tích ở đâu đó, trưởng gánh hát giận quá nên quyết định bỏ rơi ông để phạt một lần, khởi hành trước.

Nhưng không ngờ, bọn họ gặp cướp.

Tâm trí của Quân Huyền vẫn còn ám ảnh về cảnh tượng toán cướp dị tộc chém gϊếŧ nam nhân và cưỡng bức ca vũ ghê tởm cùng cực. Mẹ mạnh tay đẩy nó té dúi vào cát, đỏ mắt cầm dao đâm vào bụng dưới kẻ muốn làm nhục nàng, mắng: "Lũ chó má trong đầu ngồn ngộn nửa thân dưới các ngươi sao không tự thỏa mãn nhau đi! Hà cớ cứ tấn công các cô nương không đủ sức kháng cự! Súc sinh còn biết coi đối phương nguyện ý không, còn các ngươi là đám mà súc sinh nó khinh!"

Chính ngay lúc này, đao quang loáng lên chém Tự nương làm đôi từ vai xuống hông, máu và nội tạng trào ra, mắt không kịp nhắm.

Phẫn nộ!

Quân Huyền không biết mình cầm lấy đoản kiếm như thế nào, đứng lên như thế nào, tấn công gã cướp như thế nào, trong ký ức không đọng lại đoạn này. Khi tỉnh lại thì thấy sư phụ và sư cô đứng trước tấm lưng dày rộng của Tương bá, thanh kiếm gỉ sét đẫm máu trong tay ông kề lên cổ.

Ai đó đặt vào lòng bàn tay nó một tấm khăn gấm đỏ quấn thứ gì thon dài, cưng cứng.

Bỗng nghe Tương bá nói với giọng cay đắng: "Sơ tâm không vững, vào giang hồ rồi không tìm thấy đường ra. A Tự, ta đến chậm, một lần nữa..."

.

Quân Huyền tỉnh giấc, trái tim đập dồn, mồ hôi đầm đìa trán, lòng bàn tay cảm nhận hoa văn trên vỏ Diễm Dương mới hơi bình tĩnh lại. Không nhịn được, kín đáo hôn lên chuôi kiếm.

"Quân đại hiệp tỉnh rồi sao?" Tiếng nói của Mộ Bạch Thủ vang lên. Một hơi thở nữa trong phòng thuộc về Mạc Nhất.

"Tại hạ đã thiếp đi bao lâu?" Quân Huyền ngạc nhiên vì mình ngủ say như vậy, nhíu mày xoa thái dương hỏi.

"Đã hai canh giờ trôi qua rồi." Mộ Bạch Thủ đáp: "Sắc trời còn chưa sáng. Vì chúng ta dự định nửa canh giờ nữa sẽ xuất phát nên Phạm bá sai ta đưa thức ăn và đánh thức đại hiệp, hỏi các hạ muốn đi với chúng ta tới Vân Thường không, do được biết đại hiệp cũng tham dự Hội Lôi đài? Đoàn của phái Xuyên Sơn hiện đang ở Vân Thường."

"Không cần." Quân Huyền thẳng thừng từ chối, đứng dậy đeo lên kiếm, nói: "Tại hạ sẽ đi một mình."

Mộ Bạch Thủ không ngờ ý tốt bị từ chối ngay lập tức, bối rối: "Nếu chẳng may đại hiệp bị trả thù?"

"Tại hạ tiếp đón họ."

Bị đáp lạnh lùng, quyết đoán như thế, Mộ Bạch Thủ nghẹn lời: "Vậy..."

Quân Huyền không để người kịp nói tiếp thì đã nghiêm chỉnh làm thủ lễ khiến Mộ Bạch Thủ phải đứng bật dậy đáp lễ. "Đa tạ sự giúp đỡ của quý phái. Quân mỗ xin cáo từ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện