A Dao cúi đầu nhìn bức tranh lụa, dây thiên lý rủ xuống chạm vào mang tai y. Tạ Khánh Dư ngứa mắt, sải bước tới hái phứt một chùm hoa vàng, nhanh nhẹn nhón chân cài lên tóc y rồi chống nạnh làm bộ: "Màu sắc lem luốc cả, ta đúng là không có khiếu vẽ vời."

A Dao gỡ chùm hoa trên tóc ra, nhìn cánh hoa vàng tươi tắn rồi nhìn người nhỏ xinh mặc áo tím, nước da vì ở trong nhà quá lâu mà trắng như ngó sen, liền cài chùm hoa lên tóc hắn. Tạ Khánh Dư không gỡ ra, ngửa mặt cười tít mắt với y. A Dao mới nhận ra mình mắc lừa rồi.

Cài tóc là tỏ tình gián tiếp.

Y chặc lưỡi nhéo má con cáo nhỏ, hắn dang tay ôm eo y, gác cằm lên ngực nói: "Ta muốn ăn kẹo cam. Dao ca làm kẹo cho ta đi."

"Ăn kẹo trước khi ngủ sẽ sâu răng."

"Ta ăn xong cũng chưa ngủ liền mà."

"Ồ?" Đuôi mày A Dao khẽ nhấc, ngón tay mơn trớn quai hàm Dư Nhi: "Đêm khuya không ngủ thì muốn làm gì, hửm?"

Khuôn mặt hắn ửng hồng, vẫn rất có tinh thần vỗ vai Dao ca, "Trăng sáng thì nên uống rượu ngắm trăng."

Nghe vậy A Dao đang rỗi rãi cũng nổi hứng. Kẹo cam Khánh Dư muốn ăn chỉ đơn giản là tách múi cam sên lên với đường và đậu phộng giã, vị chua chua ngọt ngọt, ăn kèm với một ly sữa bò cho đỡ ngán. Mỗi lần nhìn Tạ Khánh Dư ăn kẹo uống sữa như vậy, y đều có cảm giác nuôi con trai.

Khánh Dư lấy áo lông mặc vào rồi như cô vợ nhỏ kiễng chân quàng khăn lông cáo lên vai A Dao. Y vắt khăn quàng lên cổ, gắp kẹo ra rồi đun sữa bò, lấy ra hai vò rượu lê gai.

Đêm xuống, đèn lên, mái lưu ly hắt sáng lung linh, Khánh Dư lừa A Dao cài hoa cho mình rồi khư khư không cho y gỡ. Thế là y cũng không cho hắn chạm vào một giọt rượu, hờ hững nốc từ chén này tới chén khác trước cặp mắt thòm thèm của hắn. Khánh Dư xin mãi không được, quay phắt đi hờn dỗi, đợi A Dao cúi đầu thì đột ngột ngửa mặt hôn y. Con cáo nhỏ tinh ranh liếm môi: "Ngọt hơn kẹo."

A Dao miết qua bờ môi hắn rồi liếm ngón tay: "Chớ nghịch." Rồi ôm Dư Nhi vào lòng, đặt cằm lên đỉnh đầu hắn. Hắn nép trong ngực y, bàn tay trắng nõn ló ra khỏi áo lông sờ vào mu bàn tay nâng ly rượu, ướm thử, cười: "Tay của Dao ca thật dài."

Y uống cạn rượu, năm ngón tay dài ôm gọn bàn tay nhỏ, khẽ nói: "Ngươi lúc thì ngây thơ, lúc thì tinh ranh, lúc thì yếu đuối mau nước mắt, lúc thì quyết liệt không cho ai làm trái, lúc thì dửng dưng chả để tâm gì cả... nhiều lúc ta không biết ngươi đang nghĩ gì."

"A Dao nói ra lời này là vì muốn hiểu ta hay vì không muốn ta vượt ra khỏi sự nắm bắt của mình?" Tạ Khánh Dư vỗ nhẹ vào tay y.

"Người ta sống trên đời có biết bao ước nguyện, biết bao âu lo, niềm vui, nỗi buồn, phiền muộn... nặng gánh trên vai. Tất cả con người đều sống với sứ mệnh lo âu về ngày mai, dù cái ngày mai ấy còn chưa đến. Thật kỳ lạ nhỉ? Ở hiện tại chúng ta mải miết lo lắng về tương lai, dẫu chẳng ai biết mình có còn sống được tới tương lai đó hay không? Nhưng mọi người vẫn cứ tiêu xài thời gian của hiện tại để lo nghĩ về tương lai. Vậy, nên nói thế nào đây? Lẽ nào như vậy là lãng phí, lẽ nào mọi nỗ lực vì tương lai của mọi người đều vô ích? Bởi vì tương lai vô thường đến vậy? "Trước đây ta là em út trong nhà, việc lớn không tới lượt, việc bé cứ ung dung, cả ngày chỉ biết ngâm Khổng, xướng Mạnh, đề bút viết chữ làm thơ, những tưởng cuộc đời cứ đơn thuần trôi qua như vậy, đâu có ngờ ân oán chốn nhân gian." Khánh Dư nắm ngón tay y, dụi mi mắt ẩm ướt: "Ta từng nghĩ nếu đời người trớ trêu thay thì chẳng lẽ mười lăm năm cuộc đời trước đó của mình chỉ là một trò đùa? Nó có ý nghĩa gì chứ?

"Rồi ta nhận ra, dù mình có khổ sở, vô nghĩa với cuộc đời tới mức nào thì ngày mai vẫn cứ đến. Ta đau khổ, mặt trời vẫn cứ mọc, ta buồn rầu, hoa thơm vẫn cứ nở, ta dằn vặt, chim chóc vẫn hát ca và trần gian vẫn cứ trôi theo tiết tấu vội vã, chẳng có gì sẽ vì nỗi đau của ta mà chậm lại. Thế nên ta nghĩ tại sao con người cứ mãi đuổi theo một tương lai chưa biết? Thực ra có rất nhiều lúc bọn họ muốn chậm lại nhưng sự vật tự nhiên không cho phép, vậy nên người ta cứ mãi đau khổ theo đuổi ngày mai hư ảo: bởi con người muốn sánh bằng Tự nhiên.

"Vạn vật đều có đạo, Đạo pháp Tự nhiên, chi phối âm dương ngũ hành. Âm dương, ngũ hành luân chuyển tạo ra tam giới, sinh nở chúng sinh, Thiên Đạo đặt nhân quả làm Đại giới luật quản lý chúng sinh, luân hồi là guồng xoay thăng bằng nhân quả. Tam giới bao la, phàm nhân bất quá chỉ là hạt bụi trước Thiên Đạo. Mà Thiên Đạo phán: 'thuận theo Tự nhiên, vạn vật trường tồn', há lại chẳng phải có ý nghĩa như thế ư?"

A Dao nghe vậy, lòng kinh ngạc nhấc đuôi mày: "Dư Nhi ngộ đạo sớm như vậy sao?"

Người trong lòng khẽ gật đầu, hai tay áp vào tay y: "Ừ, hồi ấy sư phụ khen ta có thiên phú ta chẳng tin tẹo nào, mà mỗi lần gặp biến cố, trong lòng xác thực tỉnh ngộ ra nhiều lắm."

"Ta và Dao ca nhất định có nhân quả từ kiếp trước, ngược lại thì sao Khánh Dư kém cỏi thế này lại có thể lọt vào mắt xanh của ngươi chứ?" Nước mắt hắn tràn mi rơi xuống mu bàn tay A Dao, nóng hổi. Y nâng cằm hắn, gạt dòng lệ hoen trên bầu má vì lạnh mà đỏ ửng, Tạ Khánh Dư xoay người nắm vạt áo y, chất vấn: "Ngươi muốn Minh Dư hay Khánh Dư?"

Thấy A Dao không thể trả lời, hắn bật khóc nhiều hơn: "Minh Dư mới là người tình nguyện cho ngươi trái tim của mình, cớ sao ngươi lại lấy đi trái tim của Khánh Dư?"

"Ngươi nhận ra ta từ khi nào?"

"Ngay từ đầu. Ta đã đi tìm ngươi ngay từ đầu."

Nhất thời ký ức trong đầu A Dao xáo trộn, trước trán đau như búa bổ, "Nhưng ngươi đã dừng lại... Sau đó ngươi đã ngừng tìm kiếm ta, rồi ngươi lại theo Mạc Tử Liên đi đến cốc, chẳng lẽ là vì ngươi nghe về tình trạng của ta?" Đồng tử giữa mống mắt vàng kim co lại, "Nếu ngươi không biết về tình trạng của ta, ngươi sẽ không đi tìm ta?"

Tạ Khánh Dư ngửa mặt, im lặng rơi nước mắt.

A Dao tức khắc hiểu ra tất cả, tại sao Tạ Khánh Dư không tiếp tục đi tìm y, tại sao hắn chấp nhận bị tổn hại nguyên khí trầm trọng cũng không nói cho y biết người cần tìm là ai.

Hồn quỷ, xác người hiển nhiên không thể tương thích, huống hồ đây vốn là một xác yểu mệnh. A Dao đã suýt bị thọ mệnh của cái xác này gϊếŧ chết hai lần: lần đầu là khi bị Y Nhã cướp công lực; lần hai là khi sinh khí của thân xác suy yếu dẫn đến hồn phách tan rã, đầu óc y mơ mơ màng màng, chậm rãi cận kề cái chết mà chẳng biết. Cả hai lần đó đều do một người ra tay cứu y: Mạc Tử Liên.

Là Mạc Tử Liên lựa chọn luyện Mạn Châu Sa Thập Cửu Thức để cứu y khỏi sa vào ma chướng, cũng là Mạc Tử Liên đưa Tạ Khánh Dư về cốc để chữa trị cho y. Người y cần tìm vốn chưa hề xa lạ - chính Mạc Tử Liên...

A Dao cúi đầu, đáy mắt tối tăm lạnh như đầm băng, bóp cằm Khánh Dư: "Lý do ngươi không tiếp tục đi tìm ta là bởi vì chờ đợi Mạc Tử Liên tìm thấy ngươi trước, và với việc y đưa ngươi về cốc, ngươi muốn gợi ý cho ta biết đó là Mạc Tử Liên?"

Hắn gật đầu.

"Vì vậy nên khi ta định rời cốc, ngươi đã xúc động tới nỗi suýt tiết lộ thiên cơ, nhờ Tẩy Trần đạo trưởng đúng lúc đi đến mới kịp ngăn lại."

Khánh Dư nhỏ nhẻ nói: "Tiết lộ thiên cơ hao tổn thọ mệnh tu sĩ, ta thực lòng không muốn mình chết quá sớm, ngươi sẽ lại bị tử khí của thân xác này ăn mòn."

"Ta không phải chỉ cần ngươi, đúng chứ? Nếu như ta tìm một đạo nhân khác thì cũng có thể dựa vào y để duy trì tỉnh táo. Chính là ngươi úp úp mở mở để gạt ta tin rằng nhất định ta phải giữ chặt ngươi bên cạnh. Tạ Khánh Dư, trước giờ ta quả không nghĩ rằng lòng dạ ngươi thâm sâu đến thế này." Bàn tay khớp xương rõ ràng mạnh bạo bấu vào cần cổ mảnh mai, y dường như rít qua kẽ răng: "Ta, dù xa xưa hay hiện tại, bình sinh ghét nhất là những kẻ lừa gạt."

"A Dao..." Tạ Khánh Dư tối sầm mắt, đau đớn đến trắng bệch môi, khẩn thiết cạy năm ngón tay trên cổ, nước mắt ngược về như chém vào tim, thân thể co rúm trong ngực y, bả vai nhô lên run rẩy, yếu ớt nói: "Ta... không, lừa ngươi... Ta chỉ... muốn giữ ngươi... cho, riêng mình..."

Người không thể nắm giữ gió thì chi bằng hãy khiến gió thổi quanh người đi.

A Dao trầm mặt ôm đạo sĩ chết ngất trong ngực, bực bội hất đổ chén tách vỡ tan tành, còn chưa hả giận mà vung chưởng đập nát toàn bộ mảnh vỡ, đoạn y đỡ cần cổ mảnh dẻ đặt Tạ Khánh Dư lên giường, rủ mi nhìn khóe mắt đỏ hoe và hai vệt nước nhạt nhòa. Y tháo chùm hoa khỏi tóc hắn, tính bóp nát, nhưng giơ lên một lúc rồi lại đặt bên gối đầu, buồn bực đứng dậy.

Y ra ban công hút thuốc. Gió lạnh ập vào người, hất tung mái tóc trắng, sự ấm áp trên cổ nhắc y nhớ chiếc khăn quàng, tặc lưỡi kéo ra ném xuống đất. Cái lạnh cắt vào xương cốt làm đầu óc y dần dần tỉnh rượu.

A Dao biết Tạ Khánh Dư lại đánh cược địa vị của mình trong lòng y, lần này hắn cũng cược thắng.

Giữa đêm người trên giường trở mình một lần, thân thể cuộn tròn như cuốn chiếu, bả vai run run có vẻ là lạnh lắm, cái cằm nhỏ rúc vào áo lông, mười ngón tay nắm chặt, bờ mi khô ráo lại trào ra nước mắt, nỉ non khóc như mèo kêu. Vô cùng khơi gợi lòng thương.

Đáng buồn đối phương là A Dao lấy sắt đúc tim. Y gác cánh tay lên lan can, hời hợt nhìn hắn, ban đầu y còn tưởng được một bữa thỏa thuê, ai ngờ tức no cả giấc. Hơn mười năm rồi y mới lại giận thế này.

Lần cuối y tức giận là bởi vì Mạc Tức nuốt lời.

Con người quá dễ thay đổi. Cảm xúc của con người cũng rất khó kiểm soát. Nếu là Ti Nguyệt quỷ thì sẽ không giận dữ thế này. A Dao nhả khói trôi về sau tai, chợt nghĩ: nếu lòng dạ Tạ Khánh Dư sâu như vậy thì Minh Dư phải chăng cũng gài bẫy y? Gài bẫy y đi vào 'con đường này'?

Minh Dư học đạo pháp không giỏi nhưng lại tính ra được sau tám trăm năm sẽ gặp lại y. Minh Dư cầu xin y hãy đi tìm hắn, nhưng rốt cuộc y vẫn để Tạ Khánh Dư phải theo đuổi mình.

Một ý nghĩ quái dị chợt hiện lên trong tâm trí: chẳng lẽ ngay từ đầu ta đã làm sai?

Linh hồn con rắn náu trong cái xác này đã sống gần vạn năm, chưa bao giờ nó cảm thấy mình sai - bởi lẽ ma quỷ không có khái niệm thị phi. Vậy mà ngày hôm nay, nó nghĩ rằng mình sai với một con người.

Tẩu thuốc đã thay đến lần thứ ba. Một đêm thức trắng.

.

Ánh trăng hắt lên hoa văn trên thân chuông đồng, đổ bóng hai dáng hình tựa vào nhau nơi đỉnh tháp. Chân trời xa tít tắp dệt liền với biển cát mênh mang, tinh tú chi chít tuôn trào vắt ngang màn đêm thẫm.

Mạc Tử Liên ôm ca ca vào lòng, có chút mơ hồ chẳng rõ thân thể hắn đã nằm gọn trong ngực từ bao giờ. Huyền ca ca hiện tại bỗng thu lại nhỏ nhắn, mái tóc đen nhánh vắt trên vai tựa vẩy mực, khung xương thon gọn lọt thỏm trong vòng tay y. Y chợt bâng khuâng, giao thừa năm ngoái vóc dáng cả hai còn chưa chênh lệch nhiều, qua nửa năm thì y phải lấy số đo mới liên tục.

Y bỏ lỡ mất bốn năm, trong khi hầu hết mọi người đã chững lại thì y không ngừng triển nở rực rỡ, qua mỗi ngày đều thay đổi chút ít, thời gian của y như chong chóng trước gió mà ca ca luôn mang vẻ tĩnh lặng đợi y lớn lên.

Quân Huyền cúi đầu chơi với ngón tay y, nhẹ nhàng hỏi: "Đệ không thích tòa thành kia đúng không?"

"Nếu ta nói phải," Mạc Tử Liên ngửi tóc hắn, "huynh sẽ không cho bọn họ sắc mặt tốt à?"

Người trong lòng nghiêm túc gật đầu.

Y chợt nghĩ, ở quê hương thì ca ca có sư phụ, sư cô và Thanh Đàm nên cách đối nhân xử thế rất khiêm tốn, lễ phép, nể mặt kha khá nhân vật, hạn chế dính vào phiền phức nhất có thể; tại cốc thì ca ca luôn quan tâm đến cảm nhận của y, nhất định sẽ không làm y khó xử; với một nơi xa lạ như Địa thành, nếu y cũng nói ghét thì chẳng còn gì kiềm chế nổi ca ca, hắn tuyệt đối sẽ không thèm nể ai, dù là vương hoàng. Y bật cười vuốt tóc ca ca ngang tàng của mình.

"Ở đâu mà chẳng có người này, người kia ạ, Địa thành đông đúc hơn Hoan Lạc cốc, còn có bao nhiêu người ta chưa từng gặp thì sao có thể dựa vào vài cá nhân mà ghét cả một tòa thành. Thực ra Điệp Cách cũng có nhiều truyền thống thú vị, ví dụ như truyền thống 'đọ sính lễ'. Đó là khi hai gia đình ngỏ lời định hôn thì trong vòng một tháng trước ngày làm đám sẽ rất dễ bắt gặp gia đình hai bên lén lút như trộm thăm dò sính lễ của nhau, bởi vì sính lễ của nhà nào kém hơn là thua, phải chấp nhận gả con qua nhà thắng, bất kể nam nữ. Thế nên ở Địa thành, nam có thể lên kiệu hoa, nữ cũng có thể dắt ngựa hồng. Với lại, hôn nhân chỉ gồm hai người."

"Đó là điều mà phụ nữ Tư quốc khát cầu không được." Quân Huyền than khẽ.

"Kỳ thật, bản chất dân tộc Điệp Cách không xấu, đều tại bọn họ luôn thích tự cho mình là đúng và bảo thủ." Mạc Tử Liên vừa dứt lời, trong ngực liền có gì đó thót lên. Kinh ngạc, y vừa nhận ra mình cũng không khó ưa Địa thành lắm.

Địa thành có châu báu và thổ cẩm, có kỹ thuật đúc trang sức cầu kỳ, có những tấm tranh thêu cực kì khéo léo để ghép vào y phục, có mái lưu ly phản chiếu ánh đèn cầy lúc nửa đêm, có những tán thiên tuế san sát rợp bóng, có sữa dê và lựu đỏ, có rượu quả lê gai chua thanh... Càng nhớ lại những chi tiết, chợt y ngỡ ra bốn năm ở Địa thành cũng đâu có u ám lắm, hình như y từng ôm bụng cười khi nghe kể về một đôi vợ chồng già sợ mất con gái đến nỗi nửa đêm đi trèo tường nhà trai để coi sính lễ thế nào, suýt thì bị ông bà thông gia nhầm là trộm trói lên quan. Y từng cột hoa vào đuôi ngựa, đánh cương dạo phố mua sắm, cánh hoa rải từ góc thành tây đến góc thành đông. Y cũng từng nếm thử các món ăn dân dã, ẩm thực của Địa thành thật ra khá ngon.

Mọi uất ức, đắng cay, chán ghét từ bao giờ đã phai nhạt gần hết, trong y lúc này chỉ toàn là những ký ức mông lung nhưng tươi đẹp hơn tâm trạng ngày xưa rất nhiều. Đối với một số kẻ liên quan trực tiếp với biến cố năm đó, y cũng chẳng còn quá oán hận, chỉ chăm chăm muốn xử lý cho xong rồi thôi.

Lạ. Thật là lạ.

Mạc Tử Liên xòe tay ướm thử với bàn tay ca ca rồi nhìn ngắm đôi tay đan vào nhau, nhoẻn cười.

Có lẽ con người ta là như vậy, khi đã nếm được vị ngọt ngào của hạnh phúc thì bao nhiêu khúc mắc quá vãng đều sẽ dần chìm vào quên lãng. Đều không còn quan trọng nữa.

"Đệ đang nghĩ gì vậy?" Quân Huyền dường như bị tâm trạng bỗng dưng vui vẻ của y lây sang, mím môi cười ngả đầu vào hõm cổ y. Y rủ mắt nhìn đầu vai đụng vào lồng ngực, mới chỉ năm ngoái ca ca vẫn còn ôm y đi tới đi lui, năm nay huynh ấy dịu ngoan ở trong lòng y, bảo vệ từng li tấc thể diện của y.

"Ta đang nghĩ... gặp gỡ huynh là may mắn cả ba đời của ta."

Dù là Hoa sen, Kính Minh hay Mạc Tử Liên hiện tại đều nhận định như vậy.

Người trong lòng y chợt rụt tay chân, mím chặt môi, giữa mi mày lộ ra cảm xúc đau thương.

Mạc Tử Liên cũng biết ca ca không cho là như thế, hắn nghĩ mình là kẻ đem lại xui xẻo cho y, hắn buộc tội bản thân vì ba lần y chết đi. Hắn vẫn luôn sợ hãi sẽ mất đi y và hơn hết là sợ chính mình lại hại y. Y nghĩ mà đau lòng, ôm chặt lấy ca ca, hôn lên trán hắn: "Hoàn toàn không phải lỗi của huynh, là tự ta lựa chọn gánh chịu tất cả. Ta chưa từng hối hận cũng chưa bao giờ giận huynh. Nghe cho rõ. Ca ca. Ta lặp lại. Tự ta lựa chọn chứ không phải tại huynh."

"Ta thà bị ném vào súc sinh đạo..."

"Huynh câm miệng!" Mạc Tử Liên gắt lên: "Đừng bao giờ nói như ta không biết đau lòng!"

Quân Huyền nín thinh nhắm chặt mắt. Y vỗ về lưng hắn, bất đắc dĩ dịu giọng: "Chuyện gì huynh cũng sáng suốt, sao chỉ có việc này là cứng đầu?"

Một hồi lâu sau, Mạc Tử Liên lại hỏi: "Ở dưới vực quỷ có đau không, ca?"

Y vừa dứt lời, nước mắt của Quân Huyền liền rơi xuống, thấm vào ngực áo y. Mạc Tử Liên hết cả hồn, luống cuống tay chân lau từng giọt lệ hoen ướt đẫm gò má hắn, lần đầu tiên y thấy nhiều nước mắt của ca ca như thế, rối tới nỗi hồn vía tán loạn cả, suýt cắn đầu lưỡi: "Đừng khóc, đừng khóc, đừng khóc. Ta xin ca ca đừng khóc. Ta sai rồi, tất cả đều là ta sai, ca ca đừng khóc nữa... Ta xin huynh đó, đừng khóc, đừng khóc."

Ca ca vẫn khóc rất thương tâm, nước mắt này tựa như vỡ đê, rơi xuống không ngừng, làm sẫm màu ngực áo y. Tim Mạc Tử Liên đau buốt đến tê dại, từng hơi thở cũng hóa thành dao cắt vào tim phổi y. Quân Huyền khóc trong câm lặng, hồ đã kìm nén rất rất lâu, lâu tới nỗi không biết phải bộc phát thế nào, mãi mới như có hơi sức cất tiếng: "Đau... Đau chứ..." Rồi hắn như con rối đứt dây gục đầu, cả người mất sức chống đỡ dựa vào lồng ngực y, khóc ra tiếng.

Đau chứ, đau lắm... Khi hắn thê thảm dùng tứ chi bò ra khỏi Vạn Quỷ Đạo, mỗi bước đau đến chết đi sống lại, lúc y vừa khóc vừa cõng hắn trên lưng, cũng từng hỏi 'có đau không'? Hắn không mở miệng trả lời nổi, dồn nén đến tận bây giờ, dồn nén mấy trăm năm rồi. Chỉ là muốn nói với y: Ta đau đớn lắm, ngươi đừng rời xa ta.

Quân Huyền khóc nấc như mất kiểm soát, nghe càng vỡ vụn tim gan, Mạc Tử Liên chưa từng nghĩ là nhìn một người khóc cũng có thể giày vò khủng khiếp tới dường này, huyết mạch toàn thân lạnh cả đi, lồng ngực như cắm đầy dao, vội lau dòng lệ bị gió truyền hơi lạnh như châm chích vào xương tủy y, vô tình chà xát gò má ca ca đỏ bừng. Y không dám chà nữa, kéo áo lông quấn quanh, ôm gọn hắn vào lòng, xót ruột xót gan khẩn nài: "Bảo bối tâm can của ta đừng khóc. Huynh khóc làm ta đau chết mất, ta đau sắp không chịu nổi nữa rồi. Ca ca đừng khóc..."

Ca ca y vừa nghe tới chữ 'ta đau' liền run bật lên, nức nở nén tiếng khóc, thật sự nén được, chỉ là nhìn đôi mi lóng lánh ánh nước kia và bờ môi cắn đỏ chót thì tim Mạc Tử Liên lại như bị đâm một nhát. Y hôn mạnh lên mi mắt hắn, nếm được vị mặn nhói lòng: "Bảo bối tâm can, ta ở đây, không ai làm hại huynh được. Ta nhất quyết không cho phép ai thương tổn ca ca."

"Ta không muốn ngươi quên ta..." Quân Huyền nói, nước mắt lại rơi xuống, quên cả xưng hô: "Chỉ cần nghĩ đến việc ngươi không nhớ ta là ai, ta đã đau đớn không chịu nổi..."

Y cũng đã đau khổ thế nào khi nhận ra hắn không nhớ mình, cũng đã chịu đựng bao nhiêu khi vừa bị xiềng xích đâm thâu linh hồn vừa phải nén lòng hầu hạ hắn, đã tuyệt vọng dường nào khi biết hắn muốn gϊếŧ mình đúc kiếm mà y vẫn mỉm cười đối diện với hắn.

Y tuyệt vọng nên y chọn dòng nước Vong Xuyên.

"Bảo bối tâm can, ta sẽ không rời xa huynh." Mạc Tử Liên dịu dàng nói: "Ta thề với trời đất, trăng sao Ngân hà, với vó ngựa non cao, với mẹ nước của sa mạc, với hàng ngàn cô linh vất vưởng, ta mà rời xa huynh thì xác bị thiên đao vạn quả, phơi thây xa nhà, hồn quên đường về, vĩnh viễn không tìm được quê hương."

Quân Huyền chớm nghe y thề độc thì sốt vó che miệng y lại mà tìm không ra, giận quên cả khóc: "Chớ nói bừa, Bắc Đẩu nghe thấy đấy!"

"Ta cố ý nói cho Bắc Đẩu nghe đấy. Dù gì cũng cướp mất đệ tử của người ta, cũng nên cho người ta một câu trả lời chứ ạ." Mạc Tử Liên thở phào hôn hắn: "Tạ ơn trời đất, bảo bối tâm can của ta nín khóc rồi."

Đằng xa, chòm sao Bắc Đẩu nhấp nháy một cái.

.

Dưới cái lán tối mù Tả Lang bịt chặt vết thương sâu tận xương để ngăn máu tuôn trào, sắc mặt tái mét mà điềm tĩnh lạ lùng, tựa hồ không hề cảm thấy đau đớn. Song thích nắm trong tay trái vấy đầy máu đen vì chạy quá nhanh, gió hong khô mất.

Đêm nay A Dao đặc biệt cáu kỉnh, như thú săn muốn dày vò con mồi đến chết.

Y đứng trên đỉnh chóp chỉ rộng bằng một ngón tay, đao bán nguyệt lóe sáng dưới ánh trăng, máu vấy trên gò má, trên tóc, trên vạt áo. Tựa như Tu la giáng thế, y liếm máu dính trên lưỡi đao, tia mắt ác nghiệt: "Ngươi trốn nhui trốn nhủi như chuột cống thì nghĩ mình sống thêm được bao lâu, Tả Lang?"

Tả Lang thầm nghĩ: ừ thì ai chả phải chết, sống được một đêm thì thêm một đêm.

"Thôi được, ta thừa nhận là ngươi trốn rất giỏi. Nửa năm qua cứ dăm bữa nửa tháng ta lại chạy bộ với ngươi một đêm mà chưa có dịp nào ngồi xuống ôn chuyện cả. Hẹn ngày không bằng lấy luôn hôm nay." Y vén vạt áo ngồi xếp bằng, gác đao lên chân, cặp mắt sáng như ưng ráo riết qua từng ngõ ngách tối tăm.

Đêm nay y đang cực lực kiềm chế ham muốn đổ máu thành sông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện