Hình như anh đã nhìn thấy ánh nắng ban mai lấp ló từ bên ngoài cửa kính rồi tràn vào trong nhà, làm cả căn phòng đều trở nên ấm áp, bao trùm lên cả người anh.
Cũng có nhiều sáng sớm anh tỉnh lại vừa mê man lại có chút ngọt ngào như vậy. anh chưa đeo kính mắt, vì vậy trong nháy mắt hoảng hốt, cho rằng người bên gối kia chính là Dương Lương Phụ. Nhưng loại hoảng hốt này không khiến anh sung sướng, anh gạt bỏ đi, bên trong suy nghĩ trong chốc lát lại nghĩ về một cái tên khác.
Nghiêm Tại Phương xoa xoa hình ảnh mơ hồ trước mắt này theo bản năng.
Lông mày vừa rậm vừa đen, ngủ cũng không say, vì vậy lúc Nghiêm Tại Phương nhẹ nhàng phất tay qua lại trước mắt, nghe thấy cậu trầm giọng hừ một tiếng.
Là cậu ấy.
Trong lòng Nghiêm Tại Phương mỉm cười, là Hải Danh.
Nhưng mà Lục Hải Danh cũng không mở mắt. Cậu còn trẻ, nên vẫn còn ham ngủ. đặc biệt là tối qua cậu bỏ ra rất nhiều sức, bởi vậy càng tham ngủ hơn. Cậu bắt lấy cái tay của Nghiêm Tại Phương, kéo cả người ôm vào lồng ngực. Không biết cậu đang tỉnh hay nói mơ: “Ngủ đi, Tại…” lại hô hấp tiếp, môi không động nữa.
Đỉnh đầu Nghiêm Tại Phương đặt dưới cằm Lục Hải Danh, anh chưa bao giờ thử tư thế như này, được Lục Hải Danh ôm cả người vào trong lòng, gò má đều dán vào ngực cậu ấy.
Thực ra trước đây Nghiêm Tại Phương rất thích ôm eo người bên cạnh, hoặc là tay, hoặc là chạm vào thân thể của người ấy, để chứng thực, chứng thực anh đang trong một mối quan hệ yêu đương. Nhưng trước đây Dương Lương Phụ luôn làm anh thất vọng, làm cho sở thích này của anh cũng dần dần tàn đi.
Nhưng lười nhác buổi sáng sớm lại tiếp cho anh một chút can đảm không xấu hổ nữa. Anh thuận theo Lục Hải Danh, gác chân qua, giơ tay lên ôm eo Lục Hải Danh, chóp mũi thì vùi vào cánh tay cậu. Mùi của Lục Hải Danh ập tới, làm cho anh vừa sung sướng vừa thấy buồn ngủ. Cũng không biết mặt trời đã lên cao mấy sào, Nghiêm Tại Phương lại nhắm mắt lại.
Đợi đến khi Lục Hải Danh tỉnh lại, đàn chim sẻ đã bay đi hết, ngoài đường bắt đầu tiếng ngựa xe qua lại.
Lúc này cậu thực sự đã tỉnh ngủ, nằm nghiêng người lại, ngáp một cái, sau đó lại cuộn người lại, cằm sượt sượt qua đầu Nghiêm Tại Phương, ngỏ giọng cười nhưng cánh tay cũng không buông ra: “Ha! Thầy ơi, thầy dậy muộn thật ấy!” Cậu ngửi mùi tóc thơm của người kia, là mùi tối hôm qua cậu đã gội đầu cho anh. Mùi thơm này làm cậu phấn chấn cả tinh thần, lại làm cậu vui đến nỗi không biết xấu hổ: “Em ôm thầy ngủ có phải rất thoải mái đúng không ạ?”
Nghiêm Tại Phương cũng không cãi lại cậu, chỉ là ở trong ngực cậu mỉm cười, sau đó mới từ từ trả lời: “Đúng thế nha.”
Nghiêm Tại Phương thản nhiên như vậy, lại làm Lục Hải Danh có chút không chống đỡ được. Cậu cúi đầu, nhìn vào mắt Nghiêm Tại Phương: “Thầy vẫn còn muốn ngủ sao?”
Nghiêm Tại Phương nâng mắt, chớp chớp với cậu. Càng chớp con mắt càng cong lên: “Tôi không có ngủ, cậu không tin sao?”
Anh chớp mắt khiến cho tâm tư của Lục Hải Danh dao động dập dờn, hoa mắt chóng mặt, đầu lưỡi lại bắt đầu căng thẳng: “Em cứ nghĩ thầy sẽ mắng em, nói em không biết liêm sỉ cơ.”
Mu bàn chân Nghiêm Tại Phương nhẹ nhàng cọ cọ bắp chân Lục Hải Danh, “Có chuyện gì thì nói thẳng ra,” lúc này anh phảng phút có chút thành thục của người từng trải, chả giống như người đầy thẹn thùng* hôm qua gì cả, “Không phải cậu đã dạy tôi như thế sao?”
(trong convert là ‘người ôm đàn tỳ bà’, hình ảnh người chơi đàn tỳ bà thì thường là che nửa khuôn mặt sau cây đàn, ám chỉ hình ảnh người thiếu nữ thẹn thùng)
Lục Hải Danh nặng nề nuốt nước bọt, ôm Nghiêm Tại Phương vào trong lòng. Cuối cùng cậu cũng hiểu tại sao cảnh cuối trong ‘Điểm Uyên Ương’ người đàn ông kia lại ôm nữ chính lên quay vài vòng, sau đó hôn lên.
Cậu cũng muốn như vậy.
Cậu mặt đỏ đến mang tai, lắp bắp mở miệng.
Cậu sợ Nghiêm Tại Phương giống như hạt sương mai sớm, đợi đến lúc mặt trời lên cao sẽ biến mất.
“Thầy đợi em tốt nghiệp xong, em sẽ đi làm huấn luyện viên quyền đạo.” Nguyện vọng này rất là rõ ràng, “Sau đó sẽ cùng thầy đi ngao du thiên hạ này, nơi nào cũng sẽ đến, sau đó chúng ta trở về, em sẽ mở ra một quyền quán.”
Nghiêm Tại Phương nghe xong, giống như cũng đang chăm chú cân nhắc chuyện này. Sau đó giọng anh buồn buồn, từ trong lồng ngực của Lục Hải Danh truyền ra: “Cũng được. Vậy thì quyền quán nên đặt tên là gì bây giờ?” Anh khẽ cọ trong lòng Lục Hải Danh: “Đại quyền quán Lục Hải Danh, có được không?”
Lục Hải Danh không ngờ bây giờ mà Nghiêm Tại Phương lại có thể vui vẻ nói đùa như vậy, lại có thể pha trò trêu chọc cậu nữa, nhất thời Lục Hải Danh cảm thấy xấu hổ, nhẹ nhàng ôm anh thủ thỉ: “Thầy ơi, đừng cười em như thế nha, em mà đã nói được…”
Thì nhất định sẽ làm được.
Lục Hải Danh vốn nổi tiếng là cứng đầu không khéo léo, nhưng hiện tại lại có thể ôm người thương của mình vào trong lòng cười khúc khích, trong lòng âm thầm lập chí.
Cậu còn có hẳn một cuộc đời phong phú phía trước, dùng để viết cho người trước mắt những dòng tình thư.
Hay cũng chính là mười năm sau, Lục quán trưởng thân dài thẳng tắp, trong lúc ôm Nghiêm Tại Phương nhìn biển tên quán được treo lên, trong lòng lại nhớ về một câu chuyện nhàn thoại nho nhỏ xưa kia mà thôi.
Hoàn
Cũng có nhiều sáng sớm anh tỉnh lại vừa mê man lại có chút ngọt ngào như vậy. anh chưa đeo kính mắt, vì vậy trong nháy mắt hoảng hốt, cho rằng người bên gối kia chính là Dương Lương Phụ. Nhưng loại hoảng hốt này không khiến anh sung sướng, anh gạt bỏ đi, bên trong suy nghĩ trong chốc lát lại nghĩ về một cái tên khác.
Nghiêm Tại Phương xoa xoa hình ảnh mơ hồ trước mắt này theo bản năng.
Lông mày vừa rậm vừa đen, ngủ cũng không say, vì vậy lúc Nghiêm Tại Phương nhẹ nhàng phất tay qua lại trước mắt, nghe thấy cậu trầm giọng hừ một tiếng.
Là cậu ấy.
Trong lòng Nghiêm Tại Phương mỉm cười, là Hải Danh.
Nhưng mà Lục Hải Danh cũng không mở mắt. Cậu còn trẻ, nên vẫn còn ham ngủ. đặc biệt là tối qua cậu bỏ ra rất nhiều sức, bởi vậy càng tham ngủ hơn. Cậu bắt lấy cái tay của Nghiêm Tại Phương, kéo cả người ôm vào lồng ngực. Không biết cậu đang tỉnh hay nói mơ: “Ngủ đi, Tại…” lại hô hấp tiếp, môi không động nữa.
Đỉnh đầu Nghiêm Tại Phương đặt dưới cằm Lục Hải Danh, anh chưa bao giờ thử tư thế như này, được Lục Hải Danh ôm cả người vào trong lòng, gò má đều dán vào ngực cậu ấy.
Thực ra trước đây Nghiêm Tại Phương rất thích ôm eo người bên cạnh, hoặc là tay, hoặc là chạm vào thân thể của người ấy, để chứng thực, chứng thực anh đang trong một mối quan hệ yêu đương. Nhưng trước đây Dương Lương Phụ luôn làm anh thất vọng, làm cho sở thích này của anh cũng dần dần tàn đi.
Nhưng lười nhác buổi sáng sớm lại tiếp cho anh một chút can đảm không xấu hổ nữa. Anh thuận theo Lục Hải Danh, gác chân qua, giơ tay lên ôm eo Lục Hải Danh, chóp mũi thì vùi vào cánh tay cậu. Mùi của Lục Hải Danh ập tới, làm cho anh vừa sung sướng vừa thấy buồn ngủ. Cũng không biết mặt trời đã lên cao mấy sào, Nghiêm Tại Phương lại nhắm mắt lại.
Đợi đến khi Lục Hải Danh tỉnh lại, đàn chim sẻ đã bay đi hết, ngoài đường bắt đầu tiếng ngựa xe qua lại.
Lúc này cậu thực sự đã tỉnh ngủ, nằm nghiêng người lại, ngáp một cái, sau đó lại cuộn người lại, cằm sượt sượt qua đầu Nghiêm Tại Phương, ngỏ giọng cười nhưng cánh tay cũng không buông ra: “Ha! Thầy ơi, thầy dậy muộn thật ấy!” Cậu ngửi mùi tóc thơm của người kia, là mùi tối hôm qua cậu đã gội đầu cho anh. Mùi thơm này làm cậu phấn chấn cả tinh thần, lại làm cậu vui đến nỗi không biết xấu hổ: “Em ôm thầy ngủ có phải rất thoải mái đúng không ạ?”
Nghiêm Tại Phương cũng không cãi lại cậu, chỉ là ở trong ngực cậu mỉm cười, sau đó mới từ từ trả lời: “Đúng thế nha.”
Nghiêm Tại Phương thản nhiên như vậy, lại làm Lục Hải Danh có chút không chống đỡ được. Cậu cúi đầu, nhìn vào mắt Nghiêm Tại Phương: “Thầy vẫn còn muốn ngủ sao?”
Nghiêm Tại Phương nâng mắt, chớp chớp với cậu. Càng chớp con mắt càng cong lên: “Tôi không có ngủ, cậu không tin sao?”
Anh chớp mắt khiến cho tâm tư của Lục Hải Danh dao động dập dờn, hoa mắt chóng mặt, đầu lưỡi lại bắt đầu căng thẳng: “Em cứ nghĩ thầy sẽ mắng em, nói em không biết liêm sỉ cơ.”
Mu bàn chân Nghiêm Tại Phương nhẹ nhàng cọ cọ bắp chân Lục Hải Danh, “Có chuyện gì thì nói thẳng ra,” lúc này anh phảng phút có chút thành thục của người từng trải, chả giống như người đầy thẹn thùng* hôm qua gì cả, “Không phải cậu đã dạy tôi như thế sao?”
(trong convert là ‘người ôm đàn tỳ bà’, hình ảnh người chơi đàn tỳ bà thì thường là che nửa khuôn mặt sau cây đàn, ám chỉ hình ảnh người thiếu nữ thẹn thùng)
Lục Hải Danh nặng nề nuốt nước bọt, ôm Nghiêm Tại Phương vào trong lòng. Cuối cùng cậu cũng hiểu tại sao cảnh cuối trong ‘Điểm Uyên Ương’ người đàn ông kia lại ôm nữ chính lên quay vài vòng, sau đó hôn lên.
Cậu cũng muốn như vậy.
Cậu mặt đỏ đến mang tai, lắp bắp mở miệng.
Cậu sợ Nghiêm Tại Phương giống như hạt sương mai sớm, đợi đến lúc mặt trời lên cao sẽ biến mất.
“Thầy đợi em tốt nghiệp xong, em sẽ đi làm huấn luyện viên quyền đạo.” Nguyện vọng này rất là rõ ràng, “Sau đó sẽ cùng thầy đi ngao du thiên hạ này, nơi nào cũng sẽ đến, sau đó chúng ta trở về, em sẽ mở ra một quyền quán.”
Nghiêm Tại Phương nghe xong, giống như cũng đang chăm chú cân nhắc chuyện này. Sau đó giọng anh buồn buồn, từ trong lồng ngực của Lục Hải Danh truyền ra: “Cũng được. Vậy thì quyền quán nên đặt tên là gì bây giờ?” Anh khẽ cọ trong lòng Lục Hải Danh: “Đại quyền quán Lục Hải Danh, có được không?”
Lục Hải Danh không ngờ bây giờ mà Nghiêm Tại Phương lại có thể vui vẻ nói đùa như vậy, lại có thể pha trò trêu chọc cậu nữa, nhất thời Lục Hải Danh cảm thấy xấu hổ, nhẹ nhàng ôm anh thủ thỉ: “Thầy ơi, đừng cười em như thế nha, em mà đã nói được…”
Thì nhất định sẽ làm được.
Lục Hải Danh vốn nổi tiếng là cứng đầu không khéo léo, nhưng hiện tại lại có thể ôm người thương của mình vào trong lòng cười khúc khích, trong lòng âm thầm lập chí.
Cậu còn có hẳn một cuộc đời phong phú phía trước, dùng để viết cho người trước mắt những dòng tình thư.
Hay cũng chính là mười năm sau, Lục quán trưởng thân dài thẳng tắp, trong lúc ôm Nghiêm Tại Phương nhìn biển tên quán được treo lên, trong lòng lại nhớ về một câu chuyện nhàn thoại nho nhỏ xưa kia mà thôi.
Hoàn
Danh sách chương