Cha của Lục Hải Danh rất là oán hận mấy ông coi tướng số.
Có người nói: “Bảo ông táng gia bại sản thì ông lại nản lòng không có chí tiến thủ, bảo ông thăng quan tiến chức nhanh, ông lại chỉ giỏi ăn lười làm! Nếu như không bói đúng, sau này ông lại chả chém đầu hắn ấy chứ? Mẹ kiếp nó chứ!….”
Đặc biệt hơn cả là, có người nói nhà ông không quá ba đời là tuyệt hậu.
Ông suy đi tính lại, nghĩ chắc chắn vấn đề không thể bắt đầu từ mình được, vậy nên lại đi giáo huấn Lục Hải Danh: “Cha nhìn con thân thể yếu ớt, nên tập luyện một chút võ thuật cho khỏe mạnh nhé!”
Bé con Lục Hải Danh đang ngồi trên giường, mặt bánh bao vẫn còn phúng phính non nớt xệ xuống, vừa nhìn cha vừa chảy nước rãi.
Cậu là đánh quyền mà trưởng thành. Lúc năm, sáu tuổi thì tập một ít tán thủ, nắm đấm nhỏ đấm vào bao cát, cả người còn bị đập trở lại, còn ngồi dưới đất khóc nhè. Sau đó ba, bốn năm, đã đứng vững vàng rồi, bắt đầu luyện tập Hoàng Sư Hắc Hổ quyền*, cha cậu một hồi dạy loạn, nên cậu cũng một trận học bừa.
Năm cậu mười hai mười ba tuổi, cha cậu khăng khăng muốn cậu tập Bạch Cẩu quyềndo ông nghĩ ra, cậu đã bắt đầu biết rằng cha mình đang ảo tưởng hoang đường. Cậu nói: “Bạch Cẩu quyền là cái gì? Cái tên này khó nghe quá, con không học đâu!”
(chỗ này giải thích một chút, Hoàng Sư Hắc Hổ nghĩa là Sư tử vàng hổ đen ấy, đây là một môn võ của Thiếu Lâm Tự ở Thiệu Sơn (theo baike), còn cha Lục lại muốn chế ra võ Chó Trắng, nên Lục Hải Danh bảo nghe tên không oai)
Cha Lục giơ tay định vả cho, không ngờ động tác của Lục Hải Danh còn nhanh hơn, đã ra đòn chặn đánh rồi. Lúc này cha Lục mới phát hiện, mình đã không thể hoàn toàn bắt buộc con trai nữa rồi, đành phải từ bỏ, nghiêm túc mời cho cậu một võ sư Hình Ý quyền*(môn đấm bốc truyền thống Trung Quốc).
Võ sư này họ Bạch, là người luyện võ thực sự. Ông nói với Lục Hải Danh: “Hình vô hình, ý vô ý, trong lúc vô ý lại có chân ý.”
( mình có đi tìm hiểu câu khẩu quyết này, vì không biết tiếng trung nên mình chỉ hiểu mang máng là như này. Tất cả những hoạt động của con người, đều được chi phối bỡi não bộ, bao gồm cả ý thức lẫn hành động. Trung tâm thần kinh cũng có một hệ thống phản xạ. Ngoài những chuyển động có mục đích của con người, còn có những hành động là do trung tâm phản xạ thực hiện. Những hành động này không phải do mình học được mà là phản xạ tự nhiên của cơ thể, chả hạn khi ta sờ vào cái ấm đang sôi thì sẽ tự động rụt tay lại. Người ta gọi đây là phản xạ theo bản năng, kết quả của quá trình tiến hóa lâu dài. Vậy nên Hữu Hình Hữu Ý chính là kết quả mà chúng ta được học, là các kỹ thuật đấm bốc cơ bản. Còn Vô Hình Vô Ý giống như những phản xạ trong vô thức của chúng ta. Khi biết kết hợp những chuyển động vô hình và vô ý là đạt đến được cảnh giới cao trong đấm bốc.)
“Vì các chuyển động vô hình và vô ý không phải là ý thức của não, nên chúng ta không thể sử dụng ý thức chủ động để chi phối các chuyển động vô hình và vô thức. Có hai phương thức chính của chuyển động vô hình, một là phản xạ căng và hai là phản xạ tiền đình (duy trì sự cân bằng). Phản xạ căng là một trong những bản năng của chúng ta và cơ bắp co lại khi chúng bị tấn công. Phản xạ tiền đình là bản năng thứ hai, khi bị mất thăng bằng sẽ thay đổi trạng thái để thiết lập một sự cân bằng mới.
Do đó, kỹ năng vô hình và vô ý là sự chuyển động của hình thức vô hình hoặc vô ý bằng cách chủ động hoặc thụ động kéo các cơ và mất thăng bằng. theo baike”
Lục Hải Danh trầm ngâm thật lâu, cuối cùng cũng tỉnh ngộ: “Chữ Ý viết như thế nào ạ?”
Thầy Bạch chỉ nhìn cậu không nói gì.
Người thầy này cũng có tầm nhìn xa. Ông đi tìm cha Lục, nói: “Lệnh lang nhà mình, thật ra không hợp. Coi như có học quyền, lúc lên đến tầm thượng thừa, cũng chỉ e rằng là một chữ bẻ đôi cũng không biết…”
(theo baidu, 大字不识 [đại tự bất thức] để mô tả người có trình độ văn hóa thấp)
Vậy nên, mười ba tuổi, Lục Hải Danh mới bắt đầu đi học. Cha Lục rất kính trọng Bạch sư phụ, nên làm theo yêu cầu của thầy rất cẩn thận tỉ mỉ. Ông tìm một lớp học nổi danh nhất vùng, cho Lục Hải Danh theo học.
Ban đêm thì đọc sách, ban ngày thì luyện quyền.
Ông cũng không hy vọng Lục Hải Danh học hành giỏi giang gì, ai đâu chữ ngờ lại là trời sinh nhân tài, đứa con này đi học mới có ba, bốn năm, thế mà lại viết ra được một tác phẩm “Luận về Hình Ý”.
‘Luận về Hình Ý’ viết: Hình vô hình, ý vô ý, Đại Tượng Vô Hình, Đại Tư Vô Ý.
(大象无形, 大思无意 chính là không phải cái gì cũng cần biểu hiện ra hết sức, không cần phải quá khoa trương, chỉ cần bao quát được muôn hình vạn trạng là được. Hình tượng hùng vĩ nhất lại chính là không có hình tượng.
Mình nghĩ giống như mấy hình tượng trong truyện, có nhân vật được miêu tả đẹp khuynh sắc khuynh thành gì đó, thì trong suy nghĩ ta cũng chỉ biết là nhân vật ấy đẹp không tì vết, chứ cũng không biết được chân dung rõ ràng nhân vật ấy như nào, thì đó mới là đẹp nhất)
Lục Hải Danh nổi tiếng sau một đêm, trở thành lãnh tụ tinh thần cho cả lớp học.
Làm cha Lục không khỏi nghĩ lại, có phải bắt con mình chuyên tâm luyện quyền là sai rồi không? Nhưng mà làm cha làm mẹ đâu ai muốn tự nhận mình làm sai, cũng may Bạch sư phụ hiểu ý: “Lệnh lang nếu được đi học bài bản, chắc rằng sẽ có thành tựu. Không bằng để luyện quyền chỉ là học phụ, còn để trò ấy chú tâm vào học sách đi.”
Lục Hải Danh không hề có ý kiến gì. Vốn trước giờ cậu cũng không có ý kiến gì quá mãnh liệt, chỉ trừ có cái chuyện Bạch Cẩu quyền kia.
Vậy nên Lục Hải Danh bắt đầu đến trường, đi học, đọc sách.
Cậu tuy là học võ, nhưng lớn lên cũng không có dáng vẻ dũng mãnh bặm trợn gì, lại vừa trắng vừa rắn rỏi kiên cường, cao cao lớn lớn, thường hay không nóng không lạnh mà mỉm cười, như là con hươu tiên của ông Thọ.*
(Nam Hải tinh Quân, hay còn là ông Thọ trong 3 ông Phúc, Lộc, Thọ, có vật nuôi là con hươu tên Mai Hoa Lộc.
Bonus thêm, trong Tây Du Ký, con hươu ấy là vật cưỡi của Thọ Tinh, một lần nhân lúc Thọ Tinh không chú ý, ăn trộm pháp bảo của ông rồi trốn xuống trần gian, nhận một con hồ ly tinh là con gái, dâng lên cho vua rồi được phong làm pháp trượng, bảo vua dùng 1000 trái tim trẻ con làm thuốc dẫn trường sinh bất lão á. Thôi nội dung không kể nữa nhá ôi thôi mệt quá Link )
Nhưng mà không biết ai rảnh rỗi lại đi phao tin là “Thái Cực mười năm không ra cửa, Hình Ý một năm đấm chết người”, làm cậu gánh sau lưng biết bao nhiêu cái lời đồn, đâm ra mãi vẫn chưa kết bạn được với ai.
Hai mươi tuổi, Lục Hải Danh đỗ Đại học Đoan Hoa. Buổi sáng thì đi học, buổi tối thì lại tìm đến quyền phòng. Cậu hiểu rằng đánh quyền thì không được gián đoạn, nếu tự dưng ngừng thì uổng phí bao công sức từ trước tới nay, vì vậy không dám sơ suất.
Cậu cư xử với mọi người đều ôn hòa, lại bởi vì cậu luyện Hình Ý quyền hơn ba năm rồi, nên mọi người đối với cậu cũng rất ôn hòa.
Bạch sư phụ dạy cậu: “Bản thân mình không mưu cầu danh lợi, thì tất sẽ có thành ý. Nhớ kỹ tâm ý này, phải bình tĩnh phải thận trọng.”
Phải bình tĩnh phải thận trọng. Lục Hải Danh ghi nhớ câu này, trở thành chuẩn mực đối nhân xử thế của cậu.
Cho đến khi gặp Nghiêm Tại Phương.
Lúc đầu cậu cũng không biết đây sẽ là thầy giáo của mình. Hôm ấy cậu đang trên đường đến quyền phòng, trời bây giờ rất nhanh tối, lại đang là mùa xuân, gió thổi man mát nhẹ nhàng. Hai bên đường là hàng cây Huyền Linh*, cái cây này chả có chủ kiến gì cả, cứ thấy gió là lá lại đong đưa.
(theo baidu, 悬铃木 [huyền linh mộc] tên tiếng anh là Platanus, mình không biết gọi tên tiếng việt là gì, còn theo convert thì cây này là cây ngô đồng của Pháp nhưng không phải đâu, linknày nè )
Cậu đi không vội, bỗng gặp một người trước mặt, đang khom người xuống, vừa đi vừa gọi: “Điềm Điềm ơi, Điềm Điềm!”
(Điềm Điềm có nghĩa là ngọt ngào)
Lục Hải Danh trông thấy anh có vẻ lo lắng, ngay lập tức lại gần hỏi: “Làm sao vậy, ai mất tích sao?”
Người này liền đứng thẳng lại, cao xấp xỉ Lục Hải Danh, chỉ là vừa nãy anh đi tìm cũng đã khá lâu, tóc tai rối bời, một ít còn rũ xuống trán, tinh thần có vẻ uể oải suy sụp. Anh ngẩng mặt lên, có chút xấu hổ: “Chỉ là con chó của tôi thôi, một con chó Bắc Kinh* nhỏ, màu trắng, to bằng từng này này,” anh vội vàng dùng động tác miêu tả: “Cậu có nhìn thấy nó không?”
(Chó bắc kinh, là một giống chó đã có ở Trung Quốc bốn nghìn năm, là một con chó nhỏ gọn, có thân hình cân đối, rất có cá tính, lộ ra sự mạnh mẽ như một con sư tử. Nó đại diện cho sự can đảm, táo bạo và lòng tự trọng hơn là sự xinh đẹp, thanh lịch hoặc tinh tế.)
Nhờ ngọn đèn đường Lục Hải Danh có thể nhìn rõ anh, phát hiện ra anh đeo một cặp kính khung tròn, gọng kính kim loại nhỏ gọn tinh tế. Đôi mắt phía sau mắt kính có mí mắt mỏng, đuôi mắt dài, gần như là chạm đến nếp nhăn bên khóe mắt vậy.
Lục Hải Danh nghĩ một lúc, nói: “Bên cạnh quyền phòng hay có chó lắm, anh đã tìm ở đó chưa?”
Người kia nghe thấy thế, vui mừng rối rít, anh bắt lấy cánh tay của Lục Hải Danh, sau đó mới nhận ra như này là thất lễ, lại buông ra: “Tôi không biết quyền phòng ở đâu, cậu có thể chỉ cho tôi không….”
Lục Hải Danh mỉm cười với anh: “Em dẫn anh đi nhé. Không cần phải gấp đâu ạ, chắc sẽ tìm thấy thôi.”
Hai con người cao lớn đẹp trai, cùng đi đến quyền phòng, vừa đi vừa hướng sang hai bên gọi “Điềm Điềm ơi, Điềm Điềm à!”
Học sinh đi ngang qua, không biết Điềm Điềm là cô gái nhà nào, cũng quay lại chăm chú nhìn.
Con chó này đang nằm nhoài ở phía sau quyền phòng, hắt hơi một cái, tự dọa sợ chính mình. Sau đó nó ngửi thấy mùi của chủ nhân mình, đứng dậy vẫy vẫy đuôi.
“Đúng thật kìa!” Nghiêm Tại Phương vội vã chạy tới, vô cùng vui mừng, lập tức ôm con chó vào lòng: “Sao mày lại chạy loạn khắp nơi thế?—–cảm ơn cậu,” anh quay đầu lại nhìn: “ Nên làm sao để....”
Ai ngờ ngẩng mắt lên phía sau đã không có ai rồi.
Nghiêm Tại Phương nghiêng đầu đi ra chỗ khác, nhìn xung quanh, cuối cùng lại nhìn vào bên trong quyền phòng, chỉ thấy người kia đã sớm chạy vào đó, vội vàng thay quần áo, khom người cúi chào: “Tôi đến muộn.”
Cậu ta là người luyện quyền!
Nghiêm Tại Phương đứng đó ôm Điềm Điềm, nhất thời xấu hổ vì dám nhìn mặt đoán người. Anh luôn nghĩ rằng những người luyện quyền đều hung hãn giống như mấy tên giết lợn, sẽ có sát khí, chứ không trắng nõn như người này.
Anh sinh lòng hiếu kỳ, dù sao cũng rảnh rỗi không có việc gì làm, liền ôm chó đứng ở cửa nhìn xem.
Lúc nãy cũng không có gì đặc biệt, sau khi người kia làm nóng người, cậu bắt đầu xuất lực ra, làm thay đổi diện mạo ôn tồn lễ độ vốn có, mặt hơi ngạnh lên, thân thủ tự nhiên, nhưng khí lực ngựng tụ ở dưới lớp áo cộc, quyền ra như gió, rất có khí thế lôi đình sấm sét.
Mặc dù Nghiêm Tại Phương không hiểu quyền đạo là như thế nào, nhưng hiển nhiên đã bị dọa sợ rồi.
Nghiêm Tại Phương nhìn chằm chằm không chớp, Điềm Điềm đang giãy dụa uốn éo ở trong lòng cũng không để ý.
Anh rất thích nhìn những hình ảnh sống động đầy sức sống như này, làm cho anh có cảm giác nhiệt huyết trong ngực mình đang trỗi dậy mạnh mẽ cuồn cuộn. Cậu ấy đánh quyền cũng rất đẹp, không biết tên là gì, là học sinh của trường nào nhỉ?
Ánh mắt anh rất là nóng bỏng, không lâu sau Lục Hải Danh cũng phát hiện có người nhìn mình. Ánh mắt này làm cho cậu bị phân tâm, cậu quay mặt ra, muốn tìm nó từ đâu tới, ai ngờ ý nghĩ này không phối hợp với thân thể cậu, bị một nắm đấm lao tới đánh cho lệch cả người, ngã ra đất.
Nghiêm Tại Phương không tự chủ giật mình hết hồn, bóp vào cái bụng nhỏ của con chó, nhỏ giọng kêu: “Ôi chao, bị ngã rồi!”
Tất nhiên là Điềm Điềm không kịp chuẩn bị, giật mình kêu oẳng lên một tiếng. Lục Hải Danh nghe thấy một người một chó cùng hô lên, chống tay quay sang nhìn một cái, rồi làm một cái bật người đứng lên. Lúc cậu nhướng lông mày, bắt gặp Nghiêm Tại Phương đang đứng ở đó ngại ngùng liền nở nụ cười.
Bạn đánh quyền cùng cậu sốt cả ruột, gọi cậu: “Không cần nhìn đông nhìn tây nữa, hôm nay mày định dùng chiêu trò à?”
Lục Hải Danh quay đầu lại, mặc dù không cười nhưng ngữ khí vẫn ôn hòa: “À, xin lỗi nhé!”
Nghiêm Tại Phương nhìn cậu một cái, lại như không biết mắc phải lỗi gì, anh kéo Điềm Điềm lại ôm vào người, mũi chân xoay bước rồi bỏ đi.
Vậy là từ đầu đến cuối, cái tên duy nhất được biết đến, lại là Điềm Điềm.
Danh sách chương