“Kỳ thực thật ra tôi ngược lại vẫn khó thích ứng với đồ ăn của nhân loại.” Diệp Uy chuyển đề tài, khom lưng cầm lấy chút đất làm vườn màu mỡ kia lên, liếm môi một cái nói, “Cái này xem ra uống rất ngon.”

Ba phút sau, hai người vai sóng vai ngồi ở trên ghế salông, mỗi người trong tay đều cầm một ly phân bón được ủ chia theo tỷ lệ phù hợp, Diệp Uy còn bỏ vào hai cái ly vài viên đá, lại cắt hai lát chanh gắn ở mép hai ly, có thể nói là đặc biệt sang trọng.

“Cạn ly, hoan nghênh đã đến.” Diệp Uy cử chỉ nhẹ nhàng chạm vào ly thủy tinh của Hàn Tu, mỉm cười nói, “Sau này nơi đây chính là nhà của em.”

“Cám ơn anh.” Ánh mắt Hàn Tu sáng lấp lánh, cúi đầu, miệng nhỏ chăm chú uống lấy nước phân bón thơm ngọt, trong lòng đặc biệt thỏa mãn! (phải công nhận trí tưởng tượng của mấy mẹ tác giả phong phú thật:))))

Không biết mấy vị tiểu sư đệ mê muội tôn sùng Diệp Uy kia khi thấy dáng vẻ say sưa uống phân ngon lành của thần tượng bọn họ không biết sẽ có phản ứng như thế nào….

Hai người sung sướng ăn một bữa phân no nê.

Diệp Uy đem cốc rửa sạch sẽ, lau đi mấy giọt nước trên tay hướng Hàn Tu đi tới, nói: “Hôm nay tôi không có lịch trình, có thể vẫn ở cùng em được, buổi chiều muốn làm gì đó không? Tôi dẫn em đi cửa hàng mua chút đồ nha?”

“A......” Hàn Tu chần chờ, ánh mắt thành thực bay tới ngoài cửa sổ.

Ngày hôm nay ánh mặt trời rất rực rỡ, lan can màu trắng của sân thượng được chiếu đến chói sáng cả mắt. Làm một loài thực vật ưa nắng, Hàn Tu không có cách nào có thể chống lại được sự mê hoặc của tên tiểu yêu tinh mặt trời này, chỉ cần nghĩ tới đám diệp lục ở bên trong lá cây của mình nhẹ nhàng nhảy nhót dưới ánh mặt trời, lại nghĩ đến sự sung sướng tê dại do quang hợp mang lại chạy dọc gân lá Hàn Tu liền không nhịn được thích ý nheo mắt.

Đem CO2 cùng nước hấp thụ chuyển hóa thành chất hữu cơ để bản thân tràn ngập sức sống, lại hít no căng tròn một lượng lớn oxi...... Quả thực không thể không ca tụng tiếp a! Tiểu Hàm Tu Thảo nghĩ, tràn ngập chờ mong mà nhìn ánh nắng ấm áp rực rỡ ngoài cửa sổ.

Diệp Uy thú vị quan sát mọi thứ được viết rõ ràng trên mặt Hàn Tu, vô cùng hiểu ý đề nghị: “Ngày hôm nay mặt trời đẹp như vậy, không bằng chúng ta ra ngoài cửa sổ sưởi mình chút đi?”

Hoa hồng cùng Hàm Tu Thảo đều là những loài thực vật ưa nắng!

Hàn Tu liền đồng ý, một đôi mắt to lập tức trở nên lấp lánh có thần: “Được được!”

Nói xong, như sợ Diệp Uy đổi ý, Hàn Tu tựa như một cơn gió xông về phòng ngủ cầm lấy chậu hoa. Trên đường bởi vì chạy quá nhanh không cẩn thận mà đập phải chân, cả người trong nháy mắt cuộn tròn ba giây đồng hồ!

Đúng vậy, cho dù có sốt ruột cũng phải cuộn tròn đủ chí ít 3 giây mới có thể bình thường trở lại! Thói quen rách nát này thật sự rất đáng ghét!

“Không cần gấp gáp như vậy.” Diệp Uy có chút muốn cười lại có chút đau lòng.

Hai người từng người xách chậu hoa của chính mình đi tới ban công.

Chậu hoa của Hàn Tu được cậu dùng từ rất lâu, từ lúc còn ở là những đám cây mọc dại cho đến lúc tiến vào cửa hàng của Lâm Sâm, mà Lâm Sâm lúc đầu cũng không nhìn thấy được Hàn Tu sẽ có khả năng thành tinh, vì thế thuận tay cho một cái chậu bèo bọt,  chính là loại chậu sành màu đất bình thường nhất kia, mặt trên còn vẻ một con hươu sao xấu xí, ở mé miệng chậu còn có một vết nứt nhỏ...... Còn chậu hoa của Diệp Uy thì lại vô cùng ăn hợp với ngoại hình đẹp trai mê người của hắn, đó là một cái chậu men Cảnh Thái Lam rất lớn, thân chậu được vẽ vô số những đóa hóa cùng bươm bướm màu sắc vô cùng rực rỡ, tương đối xa hoa quy mô!

Diệp Uy nhìn nhìn cái chậu hoa nhỏ bé đáng thương của Hàn Uy, ngữ khí ôn hòa nói: “Kho bên trong còn có một chậu hoa mới, tôi đi lấy cho em.”

“Không cần.” Hàn Tu lắc đầu, ngưỡng mặt lên thành khẩn nói, “Em rất thích chậu hoa này, dùng lâu có cảm tình.”

Giống như nhân loại, có một vài đồ vật hay sự việc vì có quá nhiều kỷ niệm mà không nỡ vứt bỏ.

“Được, nghe lời em.” Diệp Uy khóe môi nhếch lên, cảm thấy dáng vẻ ôm chậu hoa rách nát như ôm bảo bối của Hàn Tu đặc biệt dễ thương..

Tiếp đó, Hàn Tu lấy đất đặc biệt chuyên dùng làm vườn ở nhà Lâm Sâm ra, chia ra trút vào chậu hoa của hai người, ngoan ngoãn nói: “Lâm Sâm ca nói anh trước đây rất thích loại đất này, vì thế đã cố ý kêu em đem một túi lớn đến, anh ấy nói nếu không đủ có thể chuyển phát nhanh cho chúng ta, loại đất này là do chính y pha, chỗ khác không mua được.”

“Tốt.” Diệp Uy ung dung đáp lời, hít hít mũi, quả nhiên đánh hơi được dư quang mùi vị trước đây khiến người ta hoài niệm, tâm tình của hắn trở nên tốt hơn, cảm giác tiểu Hàm Tu Thảo trước mắt cũng đáng yêu thêm mấy phần.

Chuẩn bị đất xong, hai hoa yêu biến trở về nguyên hình vững vàng mà cắm rễ tiến vào bên trong chậu hoa, hưởng thụ lấy ánh mặt trời buổi chiều, thoả thích tiến hành sự quang hợp.

Một trận gió mát thổi qua, hoa hồng bị gió thổi đến lung lay cả người, đóa hồng to lớn nặng nề thật là đúng dịp không khéo đụng vào thân Hàm Tu Thảo xanh biếc một cái, đám lá tựa lông vũ của Hàm Tu Thảo lập tức thẹn thùng cạch cạch cuộn tròn vào. Một lát sau, Hàm Tu Thảo một lần nữa mở lá ra, thế nhưng lại một trận gió nữa thổi đến, Hoa Hồng bị gió thổi đến loạng chà loạng choạng lại vô tình chạm vào lá của Hàm Tu Thảo, Hàm Tu Thảo lại xèo một cái cuộn tròn lên.

Hàn Tu: “......”

Thật là không thể vừa cẩn thận không để bị chạm vào vừa quang hợp được rồi!

Hơn nữa......

Lúc trận gió thứ ba thổi đến, từ phía chậu hoa cũ nát truyền đến lời kháng nghị cẩn thận từng li từng tí một của Hàn Tu: “Diệp Uy ca, anh có thể hay không đừng cứ…. cái này …. đừng cứ chạm vào bắp đùi em được không?”

Từ phía chậu hoa Cảnh Thái Lam truyền đến giọng nói ôn nhu còn mang theo chút trêu ghẹo của Diệp Uy: “Xin lỗi, vừa nãy là gió thổi, tôi sẽ chú ý.”

Tiểu Hàm Tu Thảo cũng không có suy nghĩ nhiều, hết sức chuyên chú giương mấy chiếc lá be bé, vểnh bông hoa nho nhỏ trắng như tuyết nhung của mình lên, thích ý mà hưởng thụ ánh mặt trời.

Lưu manh hoa hồng thì lại bắt đầu âm thầm xoa xoa để sinh sản phấn hoa.

Một buổi chiều tràn đầy hương sắc cứ như vậy qua đi!

Hàn Tu sắp xếp mọi thứ xong liền bắt đầu cân nhắc chuyện tìm việc.

Lúc đầu Diệp Uy thuê Hàn Tu làm phụ tá cho mình, một là con vật nhỏ đi theo bên cạnh mình Diệp Uy khá là yên tâm, hai là Hàn Tu ngoại hình điều kiện đều tốt, theo mình giao lưu với mọi người khắp nơi thì có thể may ra gặp được một ít cơ hội lộ diện. Nhưng sau khi theo Diệp Uy vài ngày, Hàn Tu phát hiện mình căn bản là không có cách nào đảm nhiệm được công việc làm trợ lý cho ngôi sao như thế này, bởi vì ở hiện trường quay chụp đều có rất nhiều người, căn bản không có thể tránh khỏi tay chân đụng chạm, một ngày cuộn tròn đến mấy chục lần là còn tính thiếu. Người khác không cẩn thận chạm vào, Hàn Tu xèo một cái cuộn tròn lại, chuông điện thoại của diễn viên nào quá lớn, Hàn Tu liền xèo một cái cuộn tròn người, đạo diễn lớn giọng dạy bảo người khác, Hàn Tu liền xèo một cái cuộn tròn người lại, hộp cơm quá nóng, Hàn Tu sờ soạng một hồi, xèo một cái cuộn tròn......

Mình quả thực chính là tên rác rưởi! Tiểu Hàm Tu Thảo vẫn không thể khắc chế được bản thân sầu lo đến độ vô số tóc trên đầu đều rơi rụng, trải qua mấy ngày, lúc biến trở về nguyên hình lá cây dường như trở nên thưa thớt rất nhiều.

Hoa hồng tiên sinh nhìn ở trong mắt mà đau lòng.

Kết thúc công việc hôm nay, hai người về đến nhà, Diệp Uy ngồi ở trên ghế sa lông mở hai khuy áo trên cổ, đối với Hàn Tu dù đã đổi xong dép lê vẫn đứng lặng đờ ở cửa ngoắc ngoắc tay nói: “Lại đây ngồi, tôi có lời muốn nói với em.”

Mang theo linh cảm đằng nào cũng bị sa thải, Hàn Tu mang khuôn mặt nhỏ nhắn đầy đau khổ của mình đi tới ngồi ở trên ghế sa lông, cách Diệp Uy đúng một khoảng cách an toàn là 20cm.

Diệp Uy trầm ngâm chốc lát, vẫn là lựa chọn đi thẳng vào vấn đề, hắn thẳng thắn nói: “Cá nhân tôi cảm thấy em có vẻ không thích hợp với việc làm trợ lý.”

“Em biết.” Hàn Tu cúi thấp đầu vò vò vạt áo của mình, cậu dè dặt nhìn Diệp Uy một chút, nói, “Diệp Uy ca, kỳ thực em biết, những công việc khác đều cũng sẽ không làm được......”

Diệp Uy không hề bận tâm mà nở nụ cười, ngữ điệu nhẹ nhàng nói: “Kỳ thực em không nhất định phải đi làm việc, Tô Lan cũng chỉ có ngủ hai mươi tiếng một ngày.”

Hàn Tu nghiêm túc cải chính nói: “Tô Lan ca hiện tại một ngày chỉ ngủ mười chín tiếng thôi.”

Được lắm”Chỉ ngủ”!

“Cái này không quan trọng.” Diệp Uy nói, “Ý của tôi là, chỉ cần Tô Lan ở bên cạnh mình, Lâm Sâm liền thỏa mãn.”

Hàn Tu đỏ mặt nháy mắt mấy cái: “Này không giống nhau, bọn họ là quan hệ yêu đương.....”

Diệp Uy thoáng đem thân thể ép sát qua, tựa như là nói thầm bên tai Hàn Tu, nhẹ giọng hỏi: “Vậy em muốn yêu đương không?”

Lúc nói chuyện, đôi môi của Diệp Uy không ngừng thổi khí lên vành tai mẫn cảm của Hàn Tu, Hàn Tu ngẩn ra, đá rơi dép lê xèo một cái cuộn tròn ở một góc trên ghế sô pha, cuộn đến đặc biệt tròn.

Con vật nhỏ lại thẹn thùng a...... Hoa hồng tiên sinh xấu bụng cười đến run rẩy cả vai.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện