"Anh ấy là Tổng biên tập tòa soạn báo, anh ấy đến nhà mình chữa bỏng".
Thư Sướng vô thức bước sang một bước đứng chắn trước mặt Bùi Địch Văn.
Anh sửng sốt, cầm tay kéo cô về phía sau.
"Đến chữa bỏng vào giờ này?" Vu Phân nghi hoặc đánh giá Bùi Địch Văn.
"Chào hai bác, cháu xin lỗi vì đã làm phiền". Bùi Địch Văn bình tĩnh gật đầu chào hai người, mỉm cười lịch thiệp, "Ngày mai cháu phải bay chuyến sớm, sợ không kịp bôi thuốc ảnh hưởng đến quá trình điều trị nên cháu mạo muội xin tá túc một đêm".
Anh khẽ giơ bàn tay trái lên như vô tình, bàn tay bị bỏng hiện rõ dưới ánh đèn.
"Tổng biên tập ở xa đây lắm à?" Thư Tổ Khang nhìn anh không chớp mắt.
"Không xa", liếc nhìn khuôn mặt trắng bệch vì căng thẳng của Thư Sướng, Bùi Địch Văn ranh mãnh nhướng mày.
"Nếu không xa thì sáng mai tới sớm một chút không được à?" Sắc mặt Thư Tổ Khang trở nên rất khó coi. Một người đàn ông xin ngủ lại nhà một phụ nữ chỉ có một mình, giải thích kiểu gì cũng thấy đáng ngờ. Ông cũng là đàn ông, cũng từng trẻ tuổi, cũng hiểu những ý đồ đen tối trong lòng đàn ông.
Bùi Địch Văn trả lời không chút hoang mang, "Tối qua lúc tới đây cháu cũng định như thế, nhưng vừa bước chân qua cổng cháu đã quá vui mừng. Cháu không ngờ có thể được nhìn thấy một ngôi nhà thanh nhã gần trăm năm tuổi vẫn được bảo tồn nguyên vẹn như thế này ở Tân Giang. Cháu từng học kiến trúc, cũng từng đi tham quan kiến trúc cổ của các nước, cảm giác này người không rõ về kiến trúc sẽ không thể hiểu được. Cũng giống như một người thích sách nhìn thấy một quyển sách đã tìm kiếm rất lâu vậy, chỉ muốn được cầm mãi không buông tay ra. Vì vậy cháu mới đường đột xin Thư Sướng cho ngủ lại".
Thì ra cậu ta không nhòm ngó con gái mình mà là quan tâm đến ngôi nhà này.
Ngôi nhà này vẫn là niềm tự hào của Thư Tổ Khang. Nếu Bùi Địch Văn đưa ra lí do khác thì chắn chắn ông vẫn còn nghi ngờ, nhưng nghe Bùi Địch Văn nói như vậy, ông lập tức có cảm giác gặp được tri âm, vẻ mặt trở nên dễ coi hơn rất nhiều.
Tuy nhiên Vu Phân không có cảnh giới cao như vậy, đây mà cũng là lí do à? Thích thì ngày nào cũng đến mà xem, chẳng lẽ ngủ lại một đêm là cái nhà này sẽ trở thành của cậu ta à? Bà cũng rất thích Hải Nam, nhưng nhìn đủ rồi là thôi, chưa bao giờ bà nghĩ tới việc chuyển tới sống ở đó.
Quá nửa đêm ở trong cùng một phòng với Thư Sướng, có thể thấy rõ là không có hảo tâm. Nhưng dù có giận bà cũng không tiện nói ra.
Thư Tổ Khang đã có vẻ bị anh thuyết phục, anh còn là lãnh đạo tối cao của Thư Sướng, bàn tay cũng bị bỏng thật. Anh bình tĩnh, đứng rất thẳng, nguyên bộ đồ ngủ không lộ chân không lộ tay, tóc cũng không rối. Bà lại nhìn Thư Sướng, quần áo cũng vẫn nghiêm chỉnh. Hơn nữa người ta xin được ngủ lại thì Thư Sướng cũng có thể từ chối, nếu đã đồng ý thì người ta chính là khách, hơn nữa còn là khách quý.
Vì vậy Vu Phân đành phải nuốt cục tức này xuống.
"Cháu không quen với cách bố trí đồ đạc trong phòng Thư Thần nên vừa nãy không cẩn thận làm rơi cái đèn bàn khiến Thư Sướng tỉnh giấc. Bây giờ nhiệt độ ở Hải Nam rất dễ chịu, hai bác đi chơi vui chứ?" Như nhìn thấu tâm tư Vu Phân, Bùi Địch Văn thờ ơ nói tiếp.
"Công ty du lịch sắp chương trình rất tốt, chúng tôi đến sân bay Hải Khẩu rồi..."
Thấy Thư Tổ Khang chuẩn bị dốc bầu tâm sự, Vu Phân vội vã khẽ huých ông, "Ngày mai Tổng biên tập phải dậy sớm, ông để anh ấy đi ngủ đi!"
"A, đúng đúng!" Thư Tổ Khang liên tục gật đầu.
"Chúc cô chú ngủ ngon!" Bùi Địch Văn gật đầu chào hai người rồi quay sang nhìn Thư Sướng, "Chúc em ngủ ngon!"
"Chúc anh ngủ ngon!" Như gặp đại nạn mà không chết, Thư Sướng tỏ ra rất rụt rè.
"Xướng Xướng, mang ba lô lên tầng cho mẹ", Vu Phân nói nhỏ, mặt vẫn xanh mét.
"Để tôi mang lên cho, muộn rồi, để nó đi ngủ đi!" Thư Tổ Khang nói chen vào.
"Ai khiến ông mang?" Vu Phân liếc chồng rồi nhét ba lô vào lòng Thư Sướng.
Thư Tổ Khang sửng sốt, vội chạy theo mà không để ý đến chiếc va li nặng trịch dưới đất.
Cửa phòng ngủ vừa đóng lại, Vu Phân đã chỉ mũi Thư Sướng khẽ rít lên, "Con thành thật giải thích cho mẹ, rốt cục con và cậu ta có chuyện gì?"
Vẻ mặt Thư Sướng rất vô tội, "Không phải vừa rồi đã nói hết rồi sao mẹ?"
Vu Phân dí ngón tay vào trán cô, nghiêm mặt vặn hỏi, "Con cho rằng bố mẹ có thể tin những gì cậu ta vừa nói à? Cô nam quả nữ đêm hôm khuya khoắt ở cùng nhau, còn gì là thể thống nữa, con còn biết thể diện là gì không?"
"Mẹ, mẹ đừng nói nghiêm trọng như vậy. Bây giờ không phải thời đại viễn cổ mà nam nữ thụ thụ bất thân, hơn nữa không phải ai cũng xấu xa như vậy". Thư Sướng hơi chột dạ đưa tay xoa đôi môi đỏ hồng nóng bỏng.
"Nhưng con không biết dư luận đáng sợ thế nào à?" Vu Phân tức giận đến mức run rẩy, "May mà là bố mẹ nhìn thấy, nếu là Dương Phàm hay mẹ chồng con bắt gặp thì con có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không giải thích được! Xướng Xướng, con sắp cưới mà trước đám cưới lại gây chuyện thị phi thì biết nói thế nào với Dương Phàm?"
Thư Sướng mím chặt môi, một câu nói đã đến bên miệng nhưng nhìn vẻ mặt uể oải của bố mẹ cô lại quay đầu đi nhỏ giọng nói, "Người khác không tin con thì thôi, nhưng con là con gái bố mẹ mà bố mẹ không hiểu con là người thế nào sao?"
Vu Phân vẫn không buông tha, "Không phải mẹ nói con đã làm việc gì mà nói con phải đúng mực. Con và cậu ta như vậy mà bảo không có chuyện thì ai tin? Được rồi, lãnh đạo không đắc tội được, chúng ta có thể bán mạng làm việc cho người ta, có thể tặng quà đưa tiền cho người ta nhưng không cần phải bán cả sự trong sạch của mình!"
"Vu Phân, bà nói nghiêm trọng quá rồi đầy!" Thư Tổ Khang nói hết sức thận trọng.
"Ông càng già càng lẩm cẩm rồi".
"Tôi lẩm cẩm thế nào? Tại sao bà cứ nhất định phải nói quân tử thành tiểu nhân?"
"Nếu ông không ở nhà, tôi cho một người đàn ông ngủ lại nhà rồi đột nhiên ông về bắt gặp thì ông sẽ nghĩ thế nào?" Vu Phân thật sự hơi sốt ruột.
Thư Tổ Khang chớp chớp mắt, "Bà đã lớn tuổi như vậy rồi, có cho người ta ngủ lại thì cũng chẳng sao, tôi sẽ không nghĩ thế nào cả".
"Ông... ông... hai bố con ong định làm tôi tức chết à?" Vu Phân ôm ngực.
Thư Sướng cười đắng chát, đột nhiên cảm thấy rất vô lực, cô xua tay, "Bố mẹ mệt rồi, tắm rửa rồi đi ngủ thôi".
Vu Phân còn định nói tiếp nhưng Thư Tổ Khang đã kéo bà lại nháy mắt.
"Con về suy nghĩ lại những gì mẹ nói nhé!" Vu Phân có vẻ tự trách vì nuôi con mà không dạy được. Trở về phòng, Thư Sướng nhìn thấy điện thoại di động để bên gối báo có tin nhắn.
"Tủi thân lắm à?" Bùi Địch Văn hỏi.
"Không!" Anh nghe tiếng bước chân cô rồi mới gửi tin nhắn sao? "Thư Sướng, nếu em cho phép thì sáng mai anh sẽ chủ động nói chuyện với bố mẹ em rằng thực ra chúng ta đang yêu nhau, được không?"
"Tổng biên tập Bùi, anh đúng là giết người không dao! Anh để em nhìn ngắm cái thế giới tươi đẹp này thêm một thời gian nữa được không?" Thư Sướng nhăn nhó trả lời rồi tắt điện thoại.
Cuối cùng thì đêm cũng yên tĩnh trở lại.
Sáng sớm hôm sau, mặc dù rất mệt nhưng Vu Phân vẫn mang đôi mắt thâm quầng tỉnh dậy chuẩn bị bữa sáng cho sếp của con gái. Thư Sướng bảo bà về phòng nghỉ ngơi còn mình và Bùi Địch Văn sẽ ra ngoài ăn.
Vu Phân hất tay cô ra, cũng không thèm nhìn cô, "Con đã làm chủ nhà giữ cậu ta lại làm khách quý rồi thì mẹ sẽ giúp con giữ đủ thể diện".
Trái tim Thư Sướng khẽ thắt lại.
Bữa sáng cực kì thịnh soạn, Bùi Địch Văn lạnh nhạt tỏ lòng biết ơn rồi chỉ uống nửa bát cháo, hoàn toàn không động vào những thứ khác. Thư Tổ Khang đích thân bôi thuốc cho anh và còn chuẩn bị đủ lượng thuốc dùng cho anh mấy ngày tiếp theo.
Lúc cáo từ, hai người đưa Bùi Địch Văn ra xe, trên đường gặp hàng xóm láng giềng, không đợi người ta chất vấn Vu Phân đã giới thiệu trước, "Lãnh đạo của Xướng Xướng, đến nhà chữa bỏng".
Bùi Địch Văn khẽ nhíu mày.
Chiếc Chery chạy ra khỏi ngõ đến đường phố. Qua gương chiếu hậu, Bùi Địch Văn nhìn thấy Thư Tổ Khang và Vu Phân nhìn nhau, vẻ mặt thoải mái như vừa tiễn được hung thần.
Vu Phân quả thật là vừa đưa được hung thần đi. Thật may là tối qua về kịp, có bọn họ ở nhà thì người khác không thể nghi ngờ gì được, như vậy cũng không khác gì bảo vệ được sự trong sạch của Thư Sướng, vì vậy đương nhiên Vu Phân phải cảm thấy thoải mái.
Nhìn cảnh này, Bùi Địch Văn chợt có cảm giác rất kì lạ.
Quay mặt lại, cảnh tượng cuối cùng căn nhà Thư Sướng lưu lại cho anh là mái hiên màu xanh đầy ánh nắng ban mai.
"Đưa anh đến sân bay chứ?" Thư Sướng hỏi. Còn chưa tới giờ cao điểm đi làm, xe trên đường không nhiều nên cô lái xe rất nhanh.
"Thư Sướng, nếu anh làm bạn trai em thì em và người nhà sẽ cảm thấy rất mất mặt à?" Bùi Địch Văn hỏi.
Thư Sướng nhíu mày, "Tổng biên tập Bùi, anh thật là biết nói đùa".
Bùi Địch Văn nghiêng đầu nhìn Thư Sướng chằm chằm, Thư Sướng vẫn nhìn về phía trước, "Anh không bao giờ nói đùa. Vẻ mặt em lúc này đang viết, 'Giá như tối qua chưa hề xảy ra chuyện gì', còn anh thì ngược lại, anh rất vui vì tối qua đã gặp bố mẹ em, như vậy sau này chính thức tới đây chào hỏi sẽ không cần tự giới thiệu nữa".
Thư Sướng gượng cười ha ha nhưng trán vẫn không giãn ra. Lúc này điều làm cô phiền muộn là làm thế nào giải thích với bố mẹ về chuyện li hôn Dương Phàm!
"Thư Sướng, em còn chưa trả lời câu hỏi của anh". Vẻ mặt Bùi Địch Văn dần trở nên nghiêm túc.
"Tổng biên tập Bùi..." Thư Sướng hơi bất đắc dĩ tấp xe vào ven đường, "Bố mẹ em đã nhiều tuổi rồi nên tư tưởng rất lạc hậu".
"Gì nữa?"
"Anh cần bồi dưỡng em thật tốt để em giành được giải Pulitzer, trở thành niềm tự hào của họ".
"Thư Sướng, đây là từ chối khéo đúng không?" Bùi Địch Văn chăm chú nhìn cô ba giây rồi nghiêm túc chất vấn.
Thư Sướng nuốt nước miếng, hạ thấp tầm mắt, "Tổng biên tập Bùi, anh đến sân bay hay là về văn phòng?"
"Không cần, anh xuống xe ở đây". Bùi Địch Văn tức giận mở cửa xe, xách cặp, lạnh mặt chạy ra lề đường chặn một chiếc xe taxi rồi nghênh ngang đi mất.
Một người như anh sẽ có nội tâm cực kì kiêu ngạo, nhưng những gì được giáo dục khiến anh đối nhân xử thế rất lễ độ, rất ôn hòa. Nhưng đồng thời anh cũng rất mạnh mẽ, từ trước đến nay những gì anh muốn đều sẽ được thực hiện theo kế hoạch không nhanh không chậm rồi tới tay một cách tự nhiên.
Thư Sướng, anh đã để ý đến cô ba năm. Anh để cô vào tòa soạn báo, đến thẳng phòng pháp trị, tìm giáo viên tốt cho cô, đích thân chỉ điểm cô viết tin tức. Ngoài Mạc Tiếu, cô là người phụ nữ duy nhất trong tòa soạn được tiếp xúc thường xuyên với anh. Nếu là người khác thì chắc chắn sẽ ý thức được sự đối xử khác biệt của anh, nói không chừng sớm đã nảy sinh tình cảm với anh rồi. Như trong mặt này Thư Sướng rất chậm chạp, đối với anh cô chỉ có kính trọng và cả một chút hờn giận.
Anh cũng không vội đánh thức cô, chỉ im lặng đợi cô hiểu anh.
Đợi ba năm nhưng cô vẫn dậm chân tại chỗ, đúng là ngốc quá mức. Lúc này không còn cách nào khác nên anh mới chủ động đến với cô.
Anh đang ở tuổi này, bằng cấp cao, năng lực tốt, hậu thuẫn gia đình không tồi, tướng mạo lại như ý, trước giờ làm việc gì vẫn luôn gióng trống khua chiêng, trên đường đời đương nhiên không thể ít ong bướm, vậy mà anh lại thầm yêu một nhân viên của mình, quả là không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng anh không để ý một điều, có lẽ không phải Thư Sướng chậm chạp, mà là cô thật sự không thích anh.
Để ý một người, anh có thể nói những lời nhàm chán, làm những chuyện non nớt vì người đó, nhưng anh tuyệt đối sẽ không để người đó phải miễn cưỡng chút nào.
Anh đã bày tỏ, anh đã hành động, thậm chí còn đã hôn cô nhiều lần, kể cả là người ngu ngốc cũng sẽ rõ ràng, nhưng Thư Sướng lại chưa bao giờ trả lời. Chữa bỏng cho anh, nói không chừng cũng chỉ là sự quan tâm của nhân viên đối với lãnh đạo.
Anh thật sự không biết phải làm gì với cô.
Bùi Địch Văn mở cửa sổ xe, đưa tay che khuất không trung xanh thẳm và mỉm cười tự giễu.
Nhìn taxi biến mất trong tầm mắt, trong lòng Thư Sướng có một loại cảm giác trống rỗng. Nhưng cô thà để trái tim mình trống rỗng còn hơn phải gọi Bùi Địch Văn quay lại.
Cô và Bùi Địch Văn là nam cực và bắc cực, cho dù trái đất nóng lên, toàn bộ núi băng đều tan hết thì bọn họ cũng chỉ có thể nhìn nhau từ xa.
Không phải cô cảm thấy mình không xứng với anh mà là hiện nay cô không có dũng khí yêu một người, cũng không thể tin mục đích của Bùi Địch Văn là như vậy.
Là yêu? Hay là trò chơi? Hay là chỉ thích săn tìm của lạ?
Trải qua chuyện với Dương Phàm, cô đã mất khả năng phân biệt tình cảm thật giả.
Cho nên cô vẫn ra lệnh cho chính mình phải giữ tỉnh táo. Văn nhân đều rất kích động, theo đuổi loại kích động này có lẽ sẽ có một cảm xúc suốt đời khó quên, nhưng gần như chắc chắn cũng sẽ làm cho cuộc sống vốn khó khăn lắm mới có thể bình tĩnh lại như hiện nay trở nên hỗn loạn và nát bét.
Nhiệt độ mới nóng chưa được vài ngày giữa Bùi Địch Văn và Thư Sướng đã hạ xuống như vậy.
Không có điện thoại, không có tin nhắn, gặp nhau trong thang máy hai bên cũng chỉ gật đầu lạnh nhạt như đồng nghiệp với đồng nghiệp rồi ai đi đường nấy. Thư Sướng cũng trộm nhìn tay anh, vết bỏng đã không còn sưng phồng mọng nước nữa.
Thư Sướng không cảm thấy mất mát.
Một khi đêm tối rực rỡ ánh đèn đã qua thì mặt trời buổi sáng lại mọc lên như thường lệ.
Khi có tin tức cô lại lái xe đi khắp nơi, lúc không có tin tức thì ngồi trong phòng làm việc chuẩn bị các nội dung trọng điểm tháng sau, tìm kiếm tư liệu, đọc các sách vở liên quan.
Tạ Lâm đã xuất viện nhưng vẫn chưa đi làm, khi chơi chán lại gọi điện thoại làm phiền Thư Sướng. Thư Sướng hỏi chị ta tại sao cậu bạn trai chụp ảnh kia lại không ở bên chị ta, Tạ Lâm thầm thì cậu ta đã đến Tây Tạng chụp ảnh, giọng nói cực kì u oán.
Cô nói chuyện điện thoại với Tạ Lâm cực vui, những lúc có mặt ở phòng làm việc, Thôi Kiện làm việc gì cũng rất mạnh chân mạnh tay.
Không biết Đàm Tiểu Khả đang bận gì mà như thần long thấy đầu không thấy đuôi, không đến tâm sự những chuyện riêng tư của mình với Thư Sướng nữa.
Hai ngày sau, Thư Sướng đang ngồi trong phòng làm việc thì bất ngờ nhận được điện thoại của Triệu Khải, anh ta nói bài phỏng vấn viết rất tốt, phải mời cô đi ăn cơm để cảm ơn.
"Anh đã hi sinh quá nhiều thời gian và tiền bạc để giúp các nông dân công kiện tụng rồi, thôi không cần phải mời cơm tôi đâu, tôi viết trên tinh thần thực sự cầu thị, không hề cố ý khen anh". Thư Sướng nói.
Triệu Khải nói, "Đây cũng chính là nguyên nhân tôi phải mời cô, ai không sợ cây bút trong tay phóng viên chứ, muốn một người lên trời sẽ lên trời, muốn một người xuống đất sẽ xuống đất, còn cô lại hạ thủ lưu tình với tôi".
Thư Sướng cười cười, định tiếp tục từ chối thì Triệu Khải đã dừng lại, "Buổi tối ăn cơm chúng ta nói chuyện tiếp nhé!"
Thư Sướng sửng sốt, có thể nói là đã nhận lời anh ta mà không hiểu vì sao.
Buổi tối Thư Sướng đến nhà hàng Triệu Khải hẹn. Nhà hàng trang trí cực kì tinh nhã, không chỉ có bàn ghế làm bằng gỗ lê hoa mà trong đại sảnh còn có cả hồ nuôi cá, từng con cá chép gấm đắt tiền nhàn nhã bơi qua bơi lại, hoa sen trong hồ đua nở. Sàn nhà lát đá xanh, những chùm đèn cung đình phát ra ánh sáng tao nhã và mềm mại. Tóm lại tất cả đều được trang trí nhã nhặn, không hề có mùi thương mại khiến mọi người có thể cảm thấy yên bình.
Thực đơn được làm kiểu sách đóng chỉ, Thư Sướng mở ra, thấy một đĩa salad dưa chuột cũng năm mươi tệ, cô bất giác suýt xoa. Đương nhiên cô vẫn ra vẻ bình tĩnh gọi mấy món ăn rẻ nhất.
Triệu Khải cười nói, "Mọi người vẫn nói luật sư hết ăn nguyên cáo lại ăn bị cáo nên kiếm được rất nhiều tiền, tại sao lại phải tiết kiệm cho tôi làm gì?" Nói xong anh ta nhỏ giọng bảo người phục vụ mặc đồng phục màu đen đổi mấy món ăn.
"Chẳng mấy khi gặp được người tự biết mình như anh, vậy tối nay tôi phải ăn thật nhiều mới được. Có điều sau này có gặp phiền phức gì chắc tôi cũng không dám tìm anh bào chữa".
"Cô thì khác. Chỉ cần là chuyện của cô thì tôi đều miễn phí". Lúc nói những lời này Triệu Khải không hề cười, Thư Sướng không thể đoán được anh ta nói đùa hay là nói thật.
Thức ăn lần lượt mang lên, đều là mấy món rau bình thường, nhìn thì đẹp nhưng ăn vào cũng không thấy ngon là mấy, không biết tại sao lại đắt như vậy?
"Hôm đó lúc cô đến phỏng vấn tôi vẫn cảm thấy nhìn cô rất quen mà nghĩ mãi không ra. Sau đó vô tình lật xem tập ảnh trước kia tôi mới đột nhiên nhớ ra, thực ra tôi cũng coi như là một nửa giáo viên của cô". Triệu Khải nói.
Thư Sướng nhất thời sửng sốt, "Ơ, sao có thể như vậy?"
"Bằng luật sư của tôi là sau khi đi làm mới thi, trước đó tôi dạy chính trị. Tôi học đại học ở trường sư phạm, năm thứ tư đến thực tập ở trường số một Tân Giang khối cấp ba, khi đó cô đang học lớp chín!"
Thư Sướng chớp chớp mắt. Khối cấp hai và khối cấp ba của trường số một không liền nhau mà mỗi khối nằm ở một bên đường. Nhà trường quản lí rất nghiêm, bình thường không cho phép học sinh khối nọ sang khối kia chơi. Cô lại không phải loại học sinh đặc biệt ưu tú, tướng mạo cũng bình thường, tại sao Triệu Khải lại chú ý tới cô?
"Xin lỗi luật sư Triệu, tôi thật sự không có ấn tượng gì với anh".
"Ờ, chúng ta cũng chưa nói chuyện. Cũng là do một học sinh trong lớp chỉ cho tôi nên tôi mới biết cô, khi đó trông cô rất ngang tàng".
"Ơ?" Thư Sướng ngẩn ra, "Vì sao lại chỉ tôi cho anh xem?" Cô là người ngoài hành tinh à?
Triệu Khải khẽ mỉm cười, "Khi đó cô... viết một bức thư tình trích dẫn đủ kinh sử cho ban học Lưu Dương lớp tôi, cô còn nhớ không?"
Thư Sướng đột nhiên giống như hóa đá, xấu hổ đỏ bừng mặt.
"Khi đó cậu ta vừa mới chuyển trường, cô không biết. Thư gửi đến lớp học, phong bì thư màu hồng nhìn rất bắt mắt. Một đám nam sinh không nhịn được bóc ra, tôi cũng có mặt ở đó. Tôi nhớ cô trích dẫn một bài thơ rất hay, tên bài thơ là 'Yêu anh như thế': Tại sao yêu anh như thế, không dám nói ra, không dám thở, chỉ sợ đánh động cung đàn đang triền miên quấn quýt. Đó là tiếng hòa nhịp của hai trái tim yêu nhau, yêu anh như thế, không chỉ là những lúc nhớ anh... Ha ha, sau khi nghe tôi cảm thấy cô nữ sinh viết thư này rất đa sầu đa cảm. Có hôm tan học đứng ở cổng trường, một học sinh chỉ một cô bé tóc rất ngắn nói với tôi: Oa, đó chính là bạn Thư Sướng yêu - anh - như - thế đấy thầy ạ".
"Đến chữa bỏng vào giờ này?" Vu Phân nghi hoặc đánh giá Bùi Địch Văn.
"Chào hai bác, cháu xin lỗi vì đã làm phiền". Bùi Địch Văn bình tĩnh gật đầu chào hai người, mỉm cười lịch thiệp, "Ngày mai cháu phải bay chuyến sớm, sợ không kịp bôi thuốc ảnh hưởng đến quá trình điều trị nên cháu mạo muội xin tá túc một đêm".
Anh khẽ giơ bàn tay trái lên như vô tình, bàn tay bị bỏng hiện rõ dưới ánh đèn.
"Tổng biên tập ở xa đây lắm à?" Thư Tổ Khang nhìn anh không chớp mắt.
"Không xa", liếc nhìn khuôn mặt trắng bệch vì căng thẳng của Thư Sướng, Bùi Địch Văn ranh mãnh nhướng mày.
"Nếu không xa thì sáng mai tới sớm một chút không được à?" Sắc mặt Thư Tổ Khang trở nên rất khó coi. Một người đàn ông xin ngủ lại nhà một phụ nữ chỉ có một mình, giải thích kiểu gì cũng thấy đáng ngờ. Ông cũng là đàn ông, cũng từng trẻ tuổi, cũng hiểu những ý đồ đen tối trong lòng đàn ông.
Bùi Địch Văn trả lời không chút hoang mang, "Tối qua lúc tới đây cháu cũng định như thế, nhưng vừa bước chân qua cổng cháu đã quá vui mừng. Cháu không ngờ có thể được nhìn thấy một ngôi nhà thanh nhã gần trăm năm tuổi vẫn được bảo tồn nguyên vẹn như thế này ở Tân Giang. Cháu từng học kiến trúc, cũng từng đi tham quan kiến trúc cổ của các nước, cảm giác này người không rõ về kiến trúc sẽ không thể hiểu được. Cũng giống như một người thích sách nhìn thấy một quyển sách đã tìm kiếm rất lâu vậy, chỉ muốn được cầm mãi không buông tay ra. Vì vậy cháu mới đường đột xin Thư Sướng cho ngủ lại".
Thì ra cậu ta không nhòm ngó con gái mình mà là quan tâm đến ngôi nhà này.
Ngôi nhà này vẫn là niềm tự hào của Thư Tổ Khang. Nếu Bùi Địch Văn đưa ra lí do khác thì chắn chắn ông vẫn còn nghi ngờ, nhưng nghe Bùi Địch Văn nói như vậy, ông lập tức có cảm giác gặp được tri âm, vẻ mặt trở nên dễ coi hơn rất nhiều.
Tuy nhiên Vu Phân không có cảnh giới cao như vậy, đây mà cũng là lí do à? Thích thì ngày nào cũng đến mà xem, chẳng lẽ ngủ lại một đêm là cái nhà này sẽ trở thành của cậu ta à? Bà cũng rất thích Hải Nam, nhưng nhìn đủ rồi là thôi, chưa bao giờ bà nghĩ tới việc chuyển tới sống ở đó.
Quá nửa đêm ở trong cùng một phòng với Thư Sướng, có thể thấy rõ là không có hảo tâm. Nhưng dù có giận bà cũng không tiện nói ra.
Thư Tổ Khang đã có vẻ bị anh thuyết phục, anh còn là lãnh đạo tối cao của Thư Sướng, bàn tay cũng bị bỏng thật. Anh bình tĩnh, đứng rất thẳng, nguyên bộ đồ ngủ không lộ chân không lộ tay, tóc cũng không rối. Bà lại nhìn Thư Sướng, quần áo cũng vẫn nghiêm chỉnh. Hơn nữa người ta xin được ngủ lại thì Thư Sướng cũng có thể từ chối, nếu đã đồng ý thì người ta chính là khách, hơn nữa còn là khách quý.
Vì vậy Vu Phân đành phải nuốt cục tức này xuống.
"Cháu không quen với cách bố trí đồ đạc trong phòng Thư Thần nên vừa nãy không cẩn thận làm rơi cái đèn bàn khiến Thư Sướng tỉnh giấc. Bây giờ nhiệt độ ở Hải Nam rất dễ chịu, hai bác đi chơi vui chứ?" Như nhìn thấu tâm tư Vu Phân, Bùi Địch Văn thờ ơ nói tiếp.
"Công ty du lịch sắp chương trình rất tốt, chúng tôi đến sân bay Hải Khẩu rồi..."
Thấy Thư Tổ Khang chuẩn bị dốc bầu tâm sự, Vu Phân vội vã khẽ huých ông, "Ngày mai Tổng biên tập phải dậy sớm, ông để anh ấy đi ngủ đi!"
"A, đúng đúng!" Thư Tổ Khang liên tục gật đầu.
"Chúc cô chú ngủ ngon!" Bùi Địch Văn gật đầu chào hai người rồi quay sang nhìn Thư Sướng, "Chúc em ngủ ngon!"
"Chúc anh ngủ ngon!" Như gặp đại nạn mà không chết, Thư Sướng tỏ ra rất rụt rè.
"Xướng Xướng, mang ba lô lên tầng cho mẹ", Vu Phân nói nhỏ, mặt vẫn xanh mét.
"Để tôi mang lên cho, muộn rồi, để nó đi ngủ đi!" Thư Tổ Khang nói chen vào.
"Ai khiến ông mang?" Vu Phân liếc chồng rồi nhét ba lô vào lòng Thư Sướng.
Thư Tổ Khang sửng sốt, vội chạy theo mà không để ý đến chiếc va li nặng trịch dưới đất.
Cửa phòng ngủ vừa đóng lại, Vu Phân đã chỉ mũi Thư Sướng khẽ rít lên, "Con thành thật giải thích cho mẹ, rốt cục con và cậu ta có chuyện gì?"
Vẻ mặt Thư Sướng rất vô tội, "Không phải vừa rồi đã nói hết rồi sao mẹ?"
Vu Phân dí ngón tay vào trán cô, nghiêm mặt vặn hỏi, "Con cho rằng bố mẹ có thể tin những gì cậu ta vừa nói à? Cô nam quả nữ đêm hôm khuya khoắt ở cùng nhau, còn gì là thể thống nữa, con còn biết thể diện là gì không?"
"Mẹ, mẹ đừng nói nghiêm trọng như vậy. Bây giờ không phải thời đại viễn cổ mà nam nữ thụ thụ bất thân, hơn nữa không phải ai cũng xấu xa như vậy". Thư Sướng hơi chột dạ đưa tay xoa đôi môi đỏ hồng nóng bỏng.
"Nhưng con không biết dư luận đáng sợ thế nào à?" Vu Phân tức giận đến mức run rẩy, "May mà là bố mẹ nhìn thấy, nếu là Dương Phàm hay mẹ chồng con bắt gặp thì con có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không giải thích được! Xướng Xướng, con sắp cưới mà trước đám cưới lại gây chuyện thị phi thì biết nói thế nào với Dương Phàm?"
Thư Sướng mím chặt môi, một câu nói đã đến bên miệng nhưng nhìn vẻ mặt uể oải của bố mẹ cô lại quay đầu đi nhỏ giọng nói, "Người khác không tin con thì thôi, nhưng con là con gái bố mẹ mà bố mẹ không hiểu con là người thế nào sao?"
Vu Phân vẫn không buông tha, "Không phải mẹ nói con đã làm việc gì mà nói con phải đúng mực. Con và cậu ta như vậy mà bảo không có chuyện thì ai tin? Được rồi, lãnh đạo không đắc tội được, chúng ta có thể bán mạng làm việc cho người ta, có thể tặng quà đưa tiền cho người ta nhưng không cần phải bán cả sự trong sạch của mình!"
"Vu Phân, bà nói nghiêm trọng quá rồi đầy!" Thư Tổ Khang nói hết sức thận trọng.
"Ông càng già càng lẩm cẩm rồi".
"Tôi lẩm cẩm thế nào? Tại sao bà cứ nhất định phải nói quân tử thành tiểu nhân?"
"Nếu ông không ở nhà, tôi cho một người đàn ông ngủ lại nhà rồi đột nhiên ông về bắt gặp thì ông sẽ nghĩ thế nào?" Vu Phân thật sự hơi sốt ruột.
Thư Tổ Khang chớp chớp mắt, "Bà đã lớn tuổi như vậy rồi, có cho người ta ngủ lại thì cũng chẳng sao, tôi sẽ không nghĩ thế nào cả".
"Ông... ông... hai bố con ong định làm tôi tức chết à?" Vu Phân ôm ngực.
Thư Sướng cười đắng chát, đột nhiên cảm thấy rất vô lực, cô xua tay, "Bố mẹ mệt rồi, tắm rửa rồi đi ngủ thôi".
Vu Phân còn định nói tiếp nhưng Thư Tổ Khang đã kéo bà lại nháy mắt.
"Con về suy nghĩ lại những gì mẹ nói nhé!" Vu Phân có vẻ tự trách vì nuôi con mà không dạy được. Trở về phòng, Thư Sướng nhìn thấy điện thoại di động để bên gối báo có tin nhắn.
"Tủi thân lắm à?" Bùi Địch Văn hỏi.
"Không!" Anh nghe tiếng bước chân cô rồi mới gửi tin nhắn sao? "Thư Sướng, nếu em cho phép thì sáng mai anh sẽ chủ động nói chuyện với bố mẹ em rằng thực ra chúng ta đang yêu nhau, được không?"
"Tổng biên tập Bùi, anh đúng là giết người không dao! Anh để em nhìn ngắm cái thế giới tươi đẹp này thêm một thời gian nữa được không?" Thư Sướng nhăn nhó trả lời rồi tắt điện thoại.
Cuối cùng thì đêm cũng yên tĩnh trở lại.
Sáng sớm hôm sau, mặc dù rất mệt nhưng Vu Phân vẫn mang đôi mắt thâm quầng tỉnh dậy chuẩn bị bữa sáng cho sếp của con gái. Thư Sướng bảo bà về phòng nghỉ ngơi còn mình và Bùi Địch Văn sẽ ra ngoài ăn.
Vu Phân hất tay cô ra, cũng không thèm nhìn cô, "Con đã làm chủ nhà giữ cậu ta lại làm khách quý rồi thì mẹ sẽ giúp con giữ đủ thể diện".
Trái tim Thư Sướng khẽ thắt lại.
Bữa sáng cực kì thịnh soạn, Bùi Địch Văn lạnh nhạt tỏ lòng biết ơn rồi chỉ uống nửa bát cháo, hoàn toàn không động vào những thứ khác. Thư Tổ Khang đích thân bôi thuốc cho anh và còn chuẩn bị đủ lượng thuốc dùng cho anh mấy ngày tiếp theo.
Lúc cáo từ, hai người đưa Bùi Địch Văn ra xe, trên đường gặp hàng xóm láng giềng, không đợi người ta chất vấn Vu Phân đã giới thiệu trước, "Lãnh đạo của Xướng Xướng, đến nhà chữa bỏng".
Bùi Địch Văn khẽ nhíu mày.
Chiếc Chery chạy ra khỏi ngõ đến đường phố. Qua gương chiếu hậu, Bùi Địch Văn nhìn thấy Thư Tổ Khang và Vu Phân nhìn nhau, vẻ mặt thoải mái như vừa tiễn được hung thần.
Vu Phân quả thật là vừa đưa được hung thần đi. Thật may là tối qua về kịp, có bọn họ ở nhà thì người khác không thể nghi ngờ gì được, như vậy cũng không khác gì bảo vệ được sự trong sạch của Thư Sướng, vì vậy đương nhiên Vu Phân phải cảm thấy thoải mái.
Nhìn cảnh này, Bùi Địch Văn chợt có cảm giác rất kì lạ.
Quay mặt lại, cảnh tượng cuối cùng căn nhà Thư Sướng lưu lại cho anh là mái hiên màu xanh đầy ánh nắng ban mai.
"Đưa anh đến sân bay chứ?" Thư Sướng hỏi. Còn chưa tới giờ cao điểm đi làm, xe trên đường không nhiều nên cô lái xe rất nhanh.
"Thư Sướng, nếu anh làm bạn trai em thì em và người nhà sẽ cảm thấy rất mất mặt à?" Bùi Địch Văn hỏi.
Thư Sướng nhíu mày, "Tổng biên tập Bùi, anh thật là biết nói đùa".
Bùi Địch Văn nghiêng đầu nhìn Thư Sướng chằm chằm, Thư Sướng vẫn nhìn về phía trước, "Anh không bao giờ nói đùa. Vẻ mặt em lúc này đang viết, 'Giá như tối qua chưa hề xảy ra chuyện gì', còn anh thì ngược lại, anh rất vui vì tối qua đã gặp bố mẹ em, như vậy sau này chính thức tới đây chào hỏi sẽ không cần tự giới thiệu nữa".
Thư Sướng gượng cười ha ha nhưng trán vẫn không giãn ra. Lúc này điều làm cô phiền muộn là làm thế nào giải thích với bố mẹ về chuyện li hôn Dương Phàm!
"Thư Sướng, em còn chưa trả lời câu hỏi của anh". Vẻ mặt Bùi Địch Văn dần trở nên nghiêm túc.
"Tổng biên tập Bùi..." Thư Sướng hơi bất đắc dĩ tấp xe vào ven đường, "Bố mẹ em đã nhiều tuổi rồi nên tư tưởng rất lạc hậu".
"Gì nữa?"
"Anh cần bồi dưỡng em thật tốt để em giành được giải Pulitzer, trở thành niềm tự hào của họ".
"Thư Sướng, đây là từ chối khéo đúng không?" Bùi Địch Văn chăm chú nhìn cô ba giây rồi nghiêm túc chất vấn.
Thư Sướng nuốt nước miếng, hạ thấp tầm mắt, "Tổng biên tập Bùi, anh đến sân bay hay là về văn phòng?"
"Không cần, anh xuống xe ở đây". Bùi Địch Văn tức giận mở cửa xe, xách cặp, lạnh mặt chạy ra lề đường chặn một chiếc xe taxi rồi nghênh ngang đi mất.
Một người như anh sẽ có nội tâm cực kì kiêu ngạo, nhưng những gì được giáo dục khiến anh đối nhân xử thế rất lễ độ, rất ôn hòa. Nhưng đồng thời anh cũng rất mạnh mẽ, từ trước đến nay những gì anh muốn đều sẽ được thực hiện theo kế hoạch không nhanh không chậm rồi tới tay một cách tự nhiên.
Thư Sướng, anh đã để ý đến cô ba năm. Anh để cô vào tòa soạn báo, đến thẳng phòng pháp trị, tìm giáo viên tốt cho cô, đích thân chỉ điểm cô viết tin tức. Ngoài Mạc Tiếu, cô là người phụ nữ duy nhất trong tòa soạn được tiếp xúc thường xuyên với anh. Nếu là người khác thì chắc chắn sẽ ý thức được sự đối xử khác biệt của anh, nói không chừng sớm đã nảy sinh tình cảm với anh rồi. Như trong mặt này Thư Sướng rất chậm chạp, đối với anh cô chỉ có kính trọng và cả một chút hờn giận.
Anh cũng không vội đánh thức cô, chỉ im lặng đợi cô hiểu anh.
Đợi ba năm nhưng cô vẫn dậm chân tại chỗ, đúng là ngốc quá mức. Lúc này không còn cách nào khác nên anh mới chủ động đến với cô.
Anh đang ở tuổi này, bằng cấp cao, năng lực tốt, hậu thuẫn gia đình không tồi, tướng mạo lại như ý, trước giờ làm việc gì vẫn luôn gióng trống khua chiêng, trên đường đời đương nhiên không thể ít ong bướm, vậy mà anh lại thầm yêu một nhân viên của mình, quả là không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng anh không để ý một điều, có lẽ không phải Thư Sướng chậm chạp, mà là cô thật sự không thích anh.
Để ý một người, anh có thể nói những lời nhàm chán, làm những chuyện non nớt vì người đó, nhưng anh tuyệt đối sẽ không để người đó phải miễn cưỡng chút nào.
Anh đã bày tỏ, anh đã hành động, thậm chí còn đã hôn cô nhiều lần, kể cả là người ngu ngốc cũng sẽ rõ ràng, nhưng Thư Sướng lại chưa bao giờ trả lời. Chữa bỏng cho anh, nói không chừng cũng chỉ là sự quan tâm của nhân viên đối với lãnh đạo.
Anh thật sự không biết phải làm gì với cô.
Bùi Địch Văn mở cửa sổ xe, đưa tay che khuất không trung xanh thẳm và mỉm cười tự giễu.
Nhìn taxi biến mất trong tầm mắt, trong lòng Thư Sướng có một loại cảm giác trống rỗng. Nhưng cô thà để trái tim mình trống rỗng còn hơn phải gọi Bùi Địch Văn quay lại.
Cô và Bùi Địch Văn là nam cực và bắc cực, cho dù trái đất nóng lên, toàn bộ núi băng đều tan hết thì bọn họ cũng chỉ có thể nhìn nhau từ xa.
Không phải cô cảm thấy mình không xứng với anh mà là hiện nay cô không có dũng khí yêu một người, cũng không thể tin mục đích của Bùi Địch Văn là như vậy.
Là yêu? Hay là trò chơi? Hay là chỉ thích săn tìm của lạ?
Trải qua chuyện với Dương Phàm, cô đã mất khả năng phân biệt tình cảm thật giả.
Cho nên cô vẫn ra lệnh cho chính mình phải giữ tỉnh táo. Văn nhân đều rất kích động, theo đuổi loại kích động này có lẽ sẽ có một cảm xúc suốt đời khó quên, nhưng gần như chắc chắn cũng sẽ làm cho cuộc sống vốn khó khăn lắm mới có thể bình tĩnh lại như hiện nay trở nên hỗn loạn và nát bét.
Nhiệt độ mới nóng chưa được vài ngày giữa Bùi Địch Văn và Thư Sướng đã hạ xuống như vậy.
Không có điện thoại, không có tin nhắn, gặp nhau trong thang máy hai bên cũng chỉ gật đầu lạnh nhạt như đồng nghiệp với đồng nghiệp rồi ai đi đường nấy. Thư Sướng cũng trộm nhìn tay anh, vết bỏng đã không còn sưng phồng mọng nước nữa.
Thư Sướng không cảm thấy mất mát.
Một khi đêm tối rực rỡ ánh đèn đã qua thì mặt trời buổi sáng lại mọc lên như thường lệ.
Khi có tin tức cô lại lái xe đi khắp nơi, lúc không có tin tức thì ngồi trong phòng làm việc chuẩn bị các nội dung trọng điểm tháng sau, tìm kiếm tư liệu, đọc các sách vở liên quan.
Tạ Lâm đã xuất viện nhưng vẫn chưa đi làm, khi chơi chán lại gọi điện thoại làm phiền Thư Sướng. Thư Sướng hỏi chị ta tại sao cậu bạn trai chụp ảnh kia lại không ở bên chị ta, Tạ Lâm thầm thì cậu ta đã đến Tây Tạng chụp ảnh, giọng nói cực kì u oán.
Cô nói chuyện điện thoại với Tạ Lâm cực vui, những lúc có mặt ở phòng làm việc, Thôi Kiện làm việc gì cũng rất mạnh chân mạnh tay.
Không biết Đàm Tiểu Khả đang bận gì mà như thần long thấy đầu không thấy đuôi, không đến tâm sự những chuyện riêng tư của mình với Thư Sướng nữa.
Hai ngày sau, Thư Sướng đang ngồi trong phòng làm việc thì bất ngờ nhận được điện thoại của Triệu Khải, anh ta nói bài phỏng vấn viết rất tốt, phải mời cô đi ăn cơm để cảm ơn.
"Anh đã hi sinh quá nhiều thời gian và tiền bạc để giúp các nông dân công kiện tụng rồi, thôi không cần phải mời cơm tôi đâu, tôi viết trên tinh thần thực sự cầu thị, không hề cố ý khen anh". Thư Sướng nói.
Triệu Khải nói, "Đây cũng chính là nguyên nhân tôi phải mời cô, ai không sợ cây bút trong tay phóng viên chứ, muốn một người lên trời sẽ lên trời, muốn một người xuống đất sẽ xuống đất, còn cô lại hạ thủ lưu tình với tôi".
Thư Sướng cười cười, định tiếp tục từ chối thì Triệu Khải đã dừng lại, "Buổi tối ăn cơm chúng ta nói chuyện tiếp nhé!"
Thư Sướng sửng sốt, có thể nói là đã nhận lời anh ta mà không hiểu vì sao.
Buổi tối Thư Sướng đến nhà hàng Triệu Khải hẹn. Nhà hàng trang trí cực kì tinh nhã, không chỉ có bàn ghế làm bằng gỗ lê hoa mà trong đại sảnh còn có cả hồ nuôi cá, từng con cá chép gấm đắt tiền nhàn nhã bơi qua bơi lại, hoa sen trong hồ đua nở. Sàn nhà lát đá xanh, những chùm đèn cung đình phát ra ánh sáng tao nhã và mềm mại. Tóm lại tất cả đều được trang trí nhã nhặn, không hề có mùi thương mại khiến mọi người có thể cảm thấy yên bình.
Thực đơn được làm kiểu sách đóng chỉ, Thư Sướng mở ra, thấy một đĩa salad dưa chuột cũng năm mươi tệ, cô bất giác suýt xoa. Đương nhiên cô vẫn ra vẻ bình tĩnh gọi mấy món ăn rẻ nhất.
Triệu Khải cười nói, "Mọi người vẫn nói luật sư hết ăn nguyên cáo lại ăn bị cáo nên kiếm được rất nhiều tiền, tại sao lại phải tiết kiệm cho tôi làm gì?" Nói xong anh ta nhỏ giọng bảo người phục vụ mặc đồng phục màu đen đổi mấy món ăn.
"Chẳng mấy khi gặp được người tự biết mình như anh, vậy tối nay tôi phải ăn thật nhiều mới được. Có điều sau này có gặp phiền phức gì chắc tôi cũng không dám tìm anh bào chữa".
"Cô thì khác. Chỉ cần là chuyện của cô thì tôi đều miễn phí". Lúc nói những lời này Triệu Khải không hề cười, Thư Sướng không thể đoán được anh ta nói đùa hay là nói thật.
Thức ăn lần lượt mang lên, đều là mấy món rau bình thường, nhìn thì đẹp nhưng ăn vào cũng không thấy ngon là mấy, không biết tại sao lại đắt như vậy?
"Hôm đó lúc cô đến phỏng vấn tôi vẫn cảm thấy nhìn cô rất quen mà nghĩ mãi không ra. Sau đó vô tình lật xem tập ảnh trước kia tôi mới đột nhiên nhớ ra, thực ra tôi cũng coi như là một nửa giáo viên của cô". Triệu Khải nói.
Thư Sướng nhất thời sửng sốt, "Ơ, sao có thể như vậy?"
"Bằng luật sư của tôi là sau khi đi làm mới thi, trước đó tôi dạy chính trị. Tôi học đại học ở trường sư phạm, năm thứ tư đến thực tập ở trường số một Tân Giang khối cấp ba, khi đó cô đang học lớp chín!"
Thư Sướng chớp chớp mắt. Khối cấp hai và khối cấp ba của trường số một không liền nhau mà mỗi khối nằm ở một bên đường. Nhà trường quản lí rất nghiêm, bình thường không cho phép học sinh khối nọ sang khối kia chơi. Cô lại không phải loại học sinh đặc biệt ưu tú, tướng mạo cũng bình thường, tại sao Triệu Khải lại chú ý tới cô?
"Xin lỗi luật sư Triệu, tôi thật sự không có ấn tượng gì với anh".
"Ờ, chúng ta cũng chưa nói chuyện. Cũng là do một học sinh trong lớp chỉ cho tôi nên tôi mới biết cô, khi đó trông cô rất ngang tàng".
"Ơ?" Thư Sướng ngẩn ra, "Vì sao lại chỉ tôi cho anh xem?" Cô là người ngoài hành tinh à?
Triệu Khải khẽ mỉm cười, "Khi đó cô... viết một bức thư tình trích dẫn đủ kinh sử cho ban học Lưu Dương lớp tôi, cô còn nhớ không?"
Thư Sướng đột nhiên giống như hóa đá, xấu hổ đỏ bừng mặt.
"Khi đó cậu ta vừa mới chuyển trường, cô không biết. Thư gửi đến lớp học, phong bì thư màu hồng nhìn rất bắt mắt. Một đám nam sinh không nhịn được bóc ra, tôi cũng có mặt ở đó. Tôi nhớ cô trích dẫn một bài thơ rất hay, tên bài thơ là 'Yêu anh như thế': Tại sao yêu anh như thế, không dám nói ra, không dám thở, chỉ sợ đánh động cung đàn đang triền miên quấn quýt. Đó là tiếng hòa nhịp của hai trái tim yêu nhau, yêu anh như thế, không chỉ là những lúc nhớ anh... Ha ha, sau khi nghe tôi cảm thấy cô nữ sinh viết thư này rất đa sầu đa cảm. Có hôm tan học đứng ở cổng trường, một học sinh chỉ một cô bé tóc rất ngắn nói với tôi: Oa, đó chính là bạn Thư Sướng yêu - anh - như - thế đấy thầy ạ".
Danh sách chương