Edit: phuong_bchii

________________

Điện thoại bị Lăng Thương Thiên cúp quả quyết, giọng nói vừa rồi rất giống cậu ta lại không giống cậu ta, chuyện gì xảy ra? Đường Bách Đạt, đường Bách Đạt...

Trong đầu Liễu Tư Dực chỉ có nơi này, đó là con đường nhất định phải đi qua khi Lăng gia trở lại thành phố Tuyên An, cậu ta nói ở bên đó chờ Thiên Dục, chẳng lẽ là muốn dùng chiêu xấu gì sao? Nàng không thể ở nhà chờ, phải đi tiếp ứng Lăng Thiên Dục mới có thể yên tâm. Nhưng trong nhà ba người nhìn chằm chằm nàng, phải thoát thân như thế nào, chân này của nàng cũng không tiện.

Hoa Mỹ Kỳ tìm kiếm nàng xung quanh và cuối cùng nhìn thấy người ở ban công.

"Cô nên làm vật lý trị liệu, hôm nay chúng ta thử chống gậy, tin rằng cô sẽ nhanh chóng thoát khỏi xe lăn, dựa vào chống gậy là có thể đi lại, sau khi chống gậy cách đi bộ sẽ không xa, cô phải tin tưởng năng lực phán đoán chuyên nghiệp của tôi, cũng phải tin tưởng chính cô đó." Cô ấy đi tới đẩy xe lăn, muốn thể hiện thật tốt trước mặt Dư Tâm Hoan, nếu như có thể khiến Liễu Tư Dực có tiến bộ rõ rệt, thì có thể làm nổi bật năng lực của cô ấy, có lẽ Dư Tâm Hoan sẽ nhìn cô ấy với cặp mắt khác xưa?

"Bác sĩ Hoa, hôm nay không làm vật lý trị liệu nữa, tôi muốn ra ngoài một chuyến."

"Hả? Cô mới về đến nhà."

Nghe Liễu Tư Dực nói, Lý Hân Dao đi tới, tò mò hỏi: "Con muốn đi đâu?"

"Con muốn mua chút đồ cho Thiên Dục, chờ chị ấy trở về." Nàng cười trừ, trông rất miễn cưỡng, dưới ánh mắt của Dư Tâm Hoan, nàng rất khó che giấu sự nôn nóng và lo lắng trong lòng.

Lý Hân Dao tất nhiên cũng không tin, mua đồ nên nói sớm một chút, tại sao trở về lén gọi điện thoại xong liền muốn đi ra ngoài?

Vừa nhìn chính là lấy cớ thoái thác, nhưng bà ấy không vạch trần, chỉ cười cười: "Vậy bác đi cùng con, bản thân con cũng không tiện."

"Không cần đâu, bác gái."

"Vậy không được phép ra ngoài." Rõ ràng ngữ khí lộ ra bá đạo, Liễu Tư Dực lại chỉ cảm nhận được ấm áp và quan tâm, càng thêm không thể từ chối yêu cầu của Lý Hân Dao, bà ấy chính là có sức mạnh thần kỳ nào đó, có thể dẫn dắt người khác, cũng có thể xoa dịu tâm trạng nôn nóng bất an.

Có bà ấy ở đây, Liễu Tư Dực dường như đã yên tâm hơn rất nhiều.

"Vậy làm phiền bác gái." Liễu Tư Dực tuy rằng ngoài miệng đồng ý, nhưng vẫn sinh ra lo lắng khác, nàng cũng có tư tâm của mình, có lẽ Lý Hân Dao ở đây, Lăng Thương Thiên sẽ tiết chế một chút? Dù thế nào cậu ta cũng không thể nào làm tổn thương trưởng bối kính trọng.

Lăng Thương Thiên đáng sợ ở chỗ không biết điểm giới hạn ở đâu, biến tất cả mọi chuyện thành không biết, Liễu Tư Dực rất sợ loại âm u cực đoan này của cậu ta, sẽ làm ra chuyện không thể khống chế.

Nàng chỉ là cảm thấy, Lăng Thương Thiên đối với tình cảm của mình ký thác và ỷ lại đã đạt tới cực hạn thậm chí đến mức bệnh hoạn, vạn bất đắc dĩ, có lẽ nàng mới là giải kết mấu chốt.

Hai người vừa định ra ngoài, bị Dư Tâm Hoan ngăn lại, bà giỏi quan sát biểu cảm và hành động của người khác như vậy, sao lại không nhìn ra nội tâm Liễu Tư Dực đang chiếu ra cái gì.

"Đi đâu, ta lái xe." Bà cầm áo khoác lên mặc vào, cũng không hỏi nhiều, Liễu Tư Dực cũng không dám từ chối, chỉ nhìn Lý Hân Dao thật sâu.

"Vậy thì cùng đi đi." Lý Hân Dao vẫn treo ý cười nhàn nhạt, Hoa Mỹ Kỳ nóng vội, sao vừa tới nơi mình đã bị bỏ lại?

Hiện tại không để ý nhiều như vậy, Liễu Tư Dực mãnh liệt kiên trì đổi ngày làm vật lý trị liệu, Hoa Mỹ Kỳ cũng cưỡng cầu không được.

Hôm nay còn không biết sẽ xảy ra cái gì, đường Bách Đạt bên kia chờ đợi Lăng Thiên Dục là cái gì, không biết được.

Nói cho cùng, vẫn là chân của mình không chịu thua kém, cũng kéo hai vị trưởng bối vào. Dọc theo đường đi, Liễu Tư Dực đều hết hồn hết vía, càng tiếp cận đường Bách Đạt, nàng lại càng căng thẳng.

Dư Tâm Hoan thỉnh thoảng từ kính chiếu hậu nhìn về phía Liễu Tư Dực, có thể khiến nàng ngồi không yên thậm chí sinh ra sợ hãi, nhất định không phải chuyện nhỏ.

"Con đến đường Bách Đạt làm gì, chờ Thiên Dục trở về? Lo lắng nó có chuyện?" Dư Tâm Hoan nói thẳng, ngoại trừ chuyện này, bà không nghĩ ra có chuyện gì có thể khiến Liễu Tư Dực lo lắng thành như vậy, nhất định phải kiên trì ra ngoài.

"Cái gì cũng không gạt được dì, con chỉ muốn gặp chị ấy, gặp được con liền kiên định."

Dư Tâm Hoan cười lắc đầu: "Tư Dực à, làm người làm việc phải có chừng mực, nên lộ thì lộ, nên thu thì thu. Ta biết con không giỏi biểu đạt, cũng không thích biểu lộ tâm sự, nhưng tất cả mọi chuyện đều phải xem tình huống mà định, cho dù ta dùng ánh mắt chuyên nghiệp để suy đoán, cũng chưa chắc hoàn toàn chính xác. Nếu liên quan đến an nguy của Thiên Dục, có phải có cách xử lý tốt hơn và an toàn hơn không?"

Liễu Tư Dực khẽ cắn môi dưới, nhìn về phía Lý Hân Dao, bà ấy ngoái đầu nhìn lại, khẽ giương khóe môi: "Nghe Tâm Hoan, tin tưởng chuyên nghiệp và năng lực của bà ấy, cũng tin tưởng bác, chúng ta đều là người thân nhất của con và Tiểu Dục, không phải sao?"

"Bác gái, dì..." Liễu Tư Dực bất giác thay đổi cách xưng hô, nàng biết không nên khép kín bản thân, nàng đều hiểu, chỉ là không thể bước qua một bước kia, một mình chịu đựng thói quen, thêm chút ấm áp, nàng luôn cảm thấy mình vô phúc tiêu thụ.

"Trời sập xuống có mấy bà già chúng ta chống đỡ, sợ cái gì?"

Lý Hân Dao nhìn Dư Tâm Hoan: "Bà tự nhận là bà già, đừng kéo tôi."

"Trước mặt người trẻ tuổi chúng ta đừng giả bộ trẻ tuổi nữa, Lý đại tiểu thư."

Liễu Tư Dực cúi đầu khẽ cười, bị hai bà trêu ghẹo chọc cười, tâm tình nặng nề cũng theo đó thả lỏng rất nhiều. Chuyện của Lăng Thương Thiên Lý Hân Dao vốn đã biết, sau khi nói cặn kẽ với Dư Tâm Hoan, bà ấy càng hiểu được trong lòng người như thế.

"Nó có thể có chút vấn đề về tinh thần, đợi lát nữa đến nơi thật sự gặp, Tư Dực con đừng hành động thiếu suy nghĩ, con là nguồn gốc kích thích tinh thần của nó, nước có thể chở thuyền cũng có thể lật thuyền, không biết rõ mục đích của nó trước hết con cứ án binh bất động."

Liễu Tư Dực gật đầu: "Nghe lời dì."

Đường Bách Đạt là giao giới giữa nội thành và vùng ngoại ô, bên kia có một ngã ba, một bên thông Tuyên An, một bên thông Lăng gia. Bên kia có một thành phố ô tô, bình thường xe cộ không ít, cũng là nơi thường xuyên xảy ra tai nạn giao thông.

Kỳ Mộc Uyển và Tân Nhiên tìm kiếm vẫn không có kết quả, Liễu Tư Dực to gan đưa ra đề nghị với Tân Nhiên, dựa theo người mất tích đi điều tra, dùng chức quyền điều tra giám sát tiểu khu của Hải Dụ và Lam Doanh, có lẽ có thể tìm được manh mối.

Thời gian chậm trễ càng lâu, cô lại càng bất an.

Lúc sắp đến đường Bách Đạt, Liễu Tư Dực lại gọi điện thoại cho Lăng Thiên Dục, đổ chuống mấy lần cũng không ai nghe, trái tim nàng trong nháy mắt trầm xuống.

Lại đợi thêm một hồi, điện thoại rốt cuộc cũng gọi được.

"Tư Dực à ~" Nghe được giọng của Lăng Thiên Dục, Liễu Tư Dực suýt nữa khóc lên, cho đến giờ khắc này, nàng mới có thể hiểu được tâm trạng của Lăng Thiên Dục khi mình bị bắt cóc, lo lắng chờ đợi đau khổ hơn nhiều so với người ở sâu trong hiểm cảnh kia.

"Thiên Dục, chị đến đâu rồi?"

"Sắp đến đường Bách Đạt rồi, Hải Dụ và Lam Doanh có tin tức gì chưa?"

Liễu Tư khẽ thở dài: "Không có, đội trưởng Tân dùng quyền chức vụ đi điều tra."

"Em đừng nóng vội, chờ chị trở về sắp xếp, họ sẽ không có việc gì đâu."

Liễu Tư Dực không nghe vào lời nào khác, dự cảm xấu càng ngày càng mạnh, "Thiên Dục, chị đừng lái nữa, đứng yên ở đó chờ em."

"Hả? Dừng ở đâu? Phía trước chính là đường Bách Đạt."

"Đừng lái tới đây..."

"Ầm!" Lời còn chưa dứt, không biết là điện thoại hay là cách đó không xa truyền đến tiếng ầm ầm, tuyên truyền giác ngộ. Tim Liễu Tư Dực run lên, điện thoại từ trong tay rơi xuống, xe vừa chuyển tới đường Bách Đạt đã nhìn thấy chiếc Hummer màu đỏ kia bị một chiếc xe tải đụng ngã.

Chiếc xe xoay 360 độ và đứng trên đường cái.

"Là xe của Tiểu Dục!" Dư Tâm Hoan dừng xe cách tai nạn không xa, thật sự đã xảy ra chuyện.

"Mau đi xem." Lý Hân Dao cũng luống cuống, Liễu Tư Dực giữ chặt tay bà ấy, ánh mắt gần như cầu xin, Lý Hân Dao hiểu ý nàng, cùng Dư Tâm Hoan hợp lực đưa nàng từ trong xe lên xe lăn.

"Con cứ ở đó đừng nhúc nhích, nhất định đừng lộn xộn." Dư Tâm Hoan dặn đi dặn lại, mới cùng Lý Hân Dao chạy đến hiện trường lật xe.

Xe của Lăng Thiên Dục là Vu Mãng đang lái, Vu Kiệt ngồi ở ghế lái phụ, cô ngồi ở ghế sau. Vốn xe trên đường Bách Đạt đã rộn ràng nhốn nháo, xuất hiện xe tải chẳng có gì lạ, nhưng cô thật không ngờ lúc nghe điện thoại, lại thấy có một chiếc xe trọng tải lớn trực tiếp xông tới.

Chiếc xe trộn bê tông đó, đâm vào chiếc Hummer dễ như trở bàn tay. Xe tải đụng vào nửa thân trước Hummer, anh em Vu thị bị thương khá nặng, ngất xỉu ở ghế trước.

Di động của Lăng Thiên Dục bay ra ngoài, lúc xe lật ngược, đầu cô đụng vào cửa sổ xe, bị thương, máu chảy không ngừng.

Bên tai cô còn quanh quẩn giọng của Liễu Tư Dực, trong lòng chỉ có một niềm tin, phải trở về gặp nàng! Còn phải tìm được Lam Doanh và Hải Dụ.

Cô đưa tay sờ trán, dính dính máu ở trên tay, xuyên thấu qua cửa kính vỡ vụn, cô nhìn thấy có người đang chậm rãi đi tới.

Năm đó, vụ tai nạn xe cộ của ba mẹ cũng là như vậy, lần này phải lặp lại mánh cũ sao? Lăng Thiên Dục trước mắt hoảng hốt, ý thức cũng rất tỉnh táo, cô cởi dây an toàn, cố hết sức mở khóa cửa, lảo đảo bò ra khỏi xe.

"Mạng cũng thật lớn." Âm thanh âm trầm như âm thanh ma quỷ, đè nặng thời tiết có chút âm trầm, lộ ra khuôn mặt nửa xấu xí dữ tợn, cậu ta trước sau nhếch miệng, như thể đang cười nhạo hết thảy thế gian.

Lăng Thiên Dục che miệng vết thương trên đầu, máu thấm ướt kẽ ngón tay, mí mắt cố hết sức nâng lên, nhận ra người tới, "Lăng Thương Thiên... là mày..."

Trốn đi quả nhiên là muốn làm yêu, Lăng Thiên Dục rất nhanh đã liên hệ sự tình với nhau, Lăng Quốc Chương chọn hôm nay ra tay với ông nội e là cũng là chủ ý của cậu ta, chỉ vì ở đây thủ mình?

Lăng Thương Thiên khiêng một cây gậy sắt, miệt thị nhìn cô: "Nhị tỷ, chị hiện tại đã thượng vị, đắc thế, nhân sinh viên mãn." Giọng khôi phục bình thường.

Lăng Thiên Dục dựa vào cửa xe, có chút vô lực. Không đợi cô mở miệng, cách đó không xa truyền đến một giọng nói quen thuộc: "Tiểu Dục! Tiểu Thiên!"

Là Lý Hân Dao.

Khuôn mặt lạnh lẽo của Lăng Thương Thiên sâu kín quay qua, nhìn thấy Lý Hân Dao, nụ cười cứng đờ.

"Tiểu Thiên?" Lý Hân Dao kinh ngạc nhìn cậu ta, "Con, con làm gì vậy? Đừng làm chuyện ngu ngốc." Nói xong bà ấy đã muốn tiến lên, bị Dư Tâm Hoan kéo lại, "Đừng qua đó, xem rõ tình huống." Dựa vào phán đoán và trực giác chuyên nghiệp của bà, bà cảm giác người này không đúng, dưới lớp trang điểm tà nịnh kỳ quái, không giống hành vi bình thường.

"Bác cả..." Vẻ mặt Lăng Thương Thiên có chút thống khổ, bỗng nhiên khuôn mặt lại dữ tợn, cả người trở nên nóng nảy, khí tràng cũng mạnh hơn rất nhiều.

Cậu ta vung gậy sắt, nhắm thẳng vào cổ họng Lăng Thiên Dục, ánh mắt lại rơi vào trên đùi cô.

"Chị ấy què, chị nên cùng đồng cam cộng khổ với chị ấy." Giọng dường như biến thành một người khác, hắn không thể để Lăng Thương Thiên bị Lý Hân Dao quấy nhiễu.

Lăng Thiên Dục cười lạnh, "Tại sao cô ấy lại biến thành như vậy, trong lòng mày không biết sao?"

"Đừng! Tiểu Thiên, đừng làm chuyện ngu ngốc, nghe bác cả nói, buông gậy kia xuống." Lý Hân Dao lo lắng không thôi, bà ấy nào có bản lĩnh ngăn cản, chỉ có thể dựa vào Lăng Thương Thiên đối với bà ấy vài phần kính trọng, hy vọng có thể khuyên cậu ta.

"Đừng xen vào việc của người khác." Dứt lời cậu nắm lấy cổ tay Lăng Thiên Dục, kéo cô đi theo mình, "Tôi đưa chị đoàn tụ với chị em tốt."

Lăng Thiên Dục cũng không giãy dụa, chỉ bình tĩnh hỏi: "Hải Dụ và Lam Doanh là mày bắt?"

"Ha ha ha ha, đúng thì sao?" Cậu ta lại biến thành nhân cách nguyên thủy, chỉ là tay trái siết chặt cổ tay Lăng Thiên Dục, phẫn hận nói: "Nhị tỷ, nhờ ơn của chị, tôi trở nên hai bàn tay trắng, tay phải cũng là nửa tàn, cho nên chúng ta cùng đi bồi chị Ly được không? Dù sao chị có được nhiều như vậy, mất một đôi chân hẳn là không là gì?"

"Mày đã làm gì bọn họ?" Lăng Thiên Dục không để ý đến an nguy của mình, tâm tâm niệm niệm rơi xuống tung tích của Lam Doanh và Hải Dụ, cô vẫn cố gắng tránh thoát, nhưng sức mạnh của Lăng Thương Thiên cao hơn cô, trở tay dùng gậy sắt chế trụ cổ cô, "Chị còn lộn xộn, không chỉ không giữ được chân, ngay cả mạng cũng không giữ được, tôi có một trăm lý do muốn giết chết chị, nếu không phải sợ chị Ly buồn, chị cho rằng chị sẽ sống được tới hôm nay sao?"

"Tiểu Thiên!" Lý Hân Dao kêu khàn cả giọng, Dư Tâm Hoan bình tĩnh hơn nhiều, vẫn luôn đè tay Lý Hân Dao, bà ấy nhìn ra được Lăng Thương Thiên không phải muốn mạng của Lăng Thiên Dục.

Hai loại thanh âm, hai nhân cách, biểu cảm hoàn toàn khác nhau, không phải nhân cách phân liệt thì là cái gì.

Dư Tâm Hoan cười khẽ, nhàn nhạt hỏi: "Ai sai khiến ngươi, ngươi bảo cậu ta đi ra nói chuyện."

Lý Hân Dao nghi hoặc nhìn về phía bà, tầm mắt lại rơi xuống tay, Dư Tâm Hoan vẫn nắm tay bà không buông. Ở dưới loại hiểm cảnh này, lòng của bà bỗng nhiên liền kiên định.

Bà ấy nắm lại Dư Tâm Hoan, hai người nhìn nhau, khóe môi Dư Tâm Hoan khẽ nhếch, nhìn về phía Lăng Thương Thiên: "Để một người khác xuất hiện đi." Bà muốn ép ra một nhân cách khác của Lăng Thương Thiên.

Lực trên tay Lăng Thương Thiên dần dần nhỏ đi, nhìn Dư Tâm Hoan, biểu tình thay đổi trong nháy mắt, toàn thân cậu ta run rẩy, cúi đầu lại ngước mắt, ánh mắt trở nên càng thêm hung ác âm lãnh.

"Là ta, sao vậy?"

"Ngươi là người nào?" Dư Tâm Hoan cùng bệnh nhân tâm thần giao tiếp nhiều năm, gặp qua các loại chứng bệnh, nhân cách phân liệt là một loại rất thường thấy.

"Ta là thần, thần cứu hắn, thần trừng phạt cô ta." Hắn ngưng mắt nhìn Lăng Thiên Dục, tay cầm gậy giống như sắp mất khống chế, hận không thể lập tức trừng phạt cô.

"Thiên địa này có rất nhiều thần linh, ngươi đi đường nào? Nói ra nghe thử?" Dư Tâm Hoan nói xong nhẹ giọng nói thầm với Lý Hân Dao: "Bà nói chuyện với nó, ép Lăng Thương Thiên ra."

"Chẳng lẽ..." Lý Hân Dao trong nháy mắt hiểu được ý của bà.

Liễu Tư Dực vẫn luôn ở bên cạnh xe đã sớm không kiềm chế được chính mình, nàng nhìn thấy Lăng Thiên Dục bị thương liền luống cuống, chỉ là mỗi lần muốn từ trên xe lăn đứng lên, ý chí đã bị suy yếu hơn phân nửa.

Nàng làm sao ngồi được, làm sao chờ được, nếu như Lăng Thiên Dục có bất trắc gì, nàng căn bản sống không nổi.

Cho đến giờ khắc này, nàng mới biết, không thể rời đi, cũng không đi được. Nàng căn bản không có cách chịu đựng cuộc sống không có Lăng Thiên Dục, quá đau đớn.

Nếu như là trước kia, nàng có thể dễ dàng giải quyết nguy cơ, trình độ uy hiếp này của Lăng Thương Thiên, căn bản không thương tổn được nàng dù là một chút, nhưng hiện tại chính mình chỉ có thể trơ mắt nhìn hai trưởng bối đi cứu người, chính mình tựa như kẻ ngốc, như phế vật.

Buồn cười chính là, hết thảy ngọn nguồn, lại là đến từ nàng.

"Tiểu Thiên, đến chỗ bác gái, đừng làm tổn thương nhị tỷ được không?" Lý Hân Dao bắt đầu thực hiện kế hoạch quấy nhiễu.

Dư Tâm Hoan cùng bà ấy đánh phối hợp: "Thần linh, ngươi có phải muốn bảo vệ Tiểu Thiên hay không?"

"Tiểu Thiên, con còn nhớ khi còn bé không? Nhị tỷ còn cùng con chơi đu dây."

"Thần linh, ngươi làm như vậy hắn thật sự sẽ vui sao?"

"..."

Hai người bà một câu tôi một lời, nhiễu loạn Lăng Thương Thiên, trong lúc nhất thời, suy nghĩ của cậu ta rối loạn. Cậu ta bỗng nhiên không phân biệt được mình rốt cuộc là ai, cậu ta nên nghe ai nói chuyện.

Cậu ta là Ngũ Tử, Ngữ Tử của chị Ly. Cậu ta là Lăng gia tứ phòng, cậu ta là thần linh, cậu ta là thiên tài, chỉ số thông minh siêu quần, cậu ta rốt cuộc là ai? Sao cậu ta lại ở đây?

"Ai đang nói chuyện với tôi, ngươi là ai?" Lăng Thương Thiên đau đầu muốn nứt ra, ôm đau đầu kêu, Lăng Thiên Dục bị thương động tác không nhanh nhạy, Dư Tâm Hoan thừa cơ muốn đỡ cô đi, Lăng Thương Thiên nhìn thấy có người vọt tới khoảng cách an toàn.

Giơ gậy lên đã muốn đập, Lý Hân Dao sải bước xông lên, ôm lấy Dư Tâm Hoan, gậy sắt nặng nề đập vào lưng bà ấy, bà ấy hừ nhẹ một tiếng, ngã vào trong lòng Dư Tâm Hoan.

"Hân Dao!"

"Bác cả!"

Lăng Thương Thiên giống như điên rồi, giơ gậy muốn xuống tay lần nữa, Lý Hân Dao chịu đựng đau nhức sau lưng, mở cánh tay ra đối diện cậu ta: "Tiểu Thiên, nếu con muốn tổn thương bọn họ, thì hãy bước qua xác bác cả."

Thân hình nhỏ gầy, tựa như một ngọn núi, bảo vệ Dư Tâm Hoan ở phía sau, tim của bà đột nhiên đau, nhiều năm như vậy lần đầu tiên nhảy lên lợi hại như vậy.

"Hân Dao..."

"Bác cả, bác tránh ra, tránh ra!" Lăng Thương Thiên rít gào, cậu ta dùng chút lý trí còn sót lại kia, nhận ra Lý Hân Dao, đối với bà ấy, cậu ta không xuống tay được.

"Ngoan ~ nghe lời, bây giờ quay đầu còn kịp, bác cả đưa con về nhà được không?" Ánh mắt hiền lành của bà ấy rơi vào trên mặt Lăng Thương Thiên, miệng cậu ta nứt ra như thể xé rách mặt, không biết là khóc hay là cười, thân thể có chút run rẩy.

Lý Hân Dao làm cho cậu ta nhớ tới mẹ, nhớ tới quan tâm và ấm áp đã lâu không thấy.

"Con không có nhà, không có đường lui, không có!" Lăng Thương Thiên khóc nức nở, cậu ta biết mình hại chị Ly, không còn đường lui."

Nghĩ đến đây, Lăng Thương Thiên đẩy Lý Hân Dao bị thương ra, Dư Tâm Hoan bản năng đi đỡ bà ấy, cậu ta một phen kéo Lăng Thiên Dục bị che chở ra, hô quát: "Đều là bởi vì chị, tôi mất đi tất cả! Là chị hại tôi, hại chị Ly!" 

Lăng Thiên Dục bởi vì đầu bị thương nặng, đứng thẳng không vững, cũng ngã xuống. Vẻ mặt hoảng hốt, cô nhìn thấy Liễu Tư Dực cách đó không xa, lại không có sức kêu lên.

"Chị vẫn nên đi theo chị ấy trước đi, ha ha ha." Lăng Thương Thiên nhắm vào chân cô muốn xuống tay.

"Ngũ Tử!" Một tiếng gọi quen thuộc, động tác vung đánh của cậu ta dừng lại giữa không trung, giọng nói quen thuộc này là ai? Là người trong mộng của cậu ta, là chị Ly của cậu ta, là người cậu ta quan tâm nhất.

Liễu Tư Dực ở đường cái đối diện, đang chậm rãi lăn xe qua, nhìn cậu ta, đánh cược tính mạng của mình, nàng cũng muốn cứu Lăng Thiên Dục. Cùng người điên không có đạo lý để nói, không có tình cảm để nói.

"Chị Ly..." Không biết là nhớ nhung hay kích động quá độ, ánh mắt Lăng Thương Thiên bị nàng hấp dẫn.

Cách đó không xa, có một chiếc xe vận tải đang chậm rãi chạy tới, lực chú ý của Liễu Tư Dực đều ở trên người Lăng Thiên Dục, giống như ngăn cách với âm thanh xung quanh, xe vận tải phát ra tiếng còi vội vàng.

"Tư Dực! Xe! Xe!" Lăng Thiên Dục gào thét như điên, mọi người kinh hãi.

Đó là một con đường xuống dốc, tài xế xe tải nhất thời mất tập trung không phát hiện ở giữa đường có người, hắn vội vàng bấm còi thắng gấp, xe bởi vì quán tính không dừng lại được, khi Liễu Tư Dực nghe được âm thanh, xe cách nàng gần trong gang tấc, nguy hiểm cứ như vậy tới gần, nàng nhớ tới ngày bị bắt cóc.

"Tư Dực! Tư Dực!" Bên tai vang lên giọng nói của Lăng Thiên Dục, tựa như ánh mắt cuối cùng, nàng tìm được ánh mắt của người yêu, lộ ra ý cười.

Trong chớp nhoáng, bỗng nhiên có một thân ảnh xông tới, dùng sức đẩy nàng về phía sau, chính mình lại bị cuốn vào bánh xe.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện