Thẳng đến khi Ca Diễm ngồi ở ghế lái phụ, nhìn ra ngoài cửa xe thấy cảnh vật thay đổi lúc này mới hoàn hồn lại, cảm thấy giờ phút này có chút không chân thật.
Lúc Bồ Tư Nguyên nói với cô ở khu cách ly rằng anh muốn cùng cô đi Atlanta, cô còn cảm thấy là anh nói giỡn.
Ý tứ của Osiris đã quá rõ ràng, muốn một mình cô tham gia cái gọi là "trò chơi" này. Cô bảo với Bồ Tư Nguyên không cần nói cho Đồng Giai và Nam Thiệu bọn họ, chính là muốn tất cả mọi người đừng đi theo, ai biết ở cái địa phương quỷ quái kia gặp phải nguy hiểm gì.
Nhưng kết quả là, anh lại lý giải ý của cô thành "Đồng Giai bọn họ đều không được đi, tôi đi"? Sau đó, ba giờ sáng, anh liền mang theo cô vẫn đang còn ngơ ngác, bắt đầu từ khu cách ly, một đường soát mười lần thẻ thông hành, nghênh ngang rời khỏi căn cứ Shadow, xe anh cứ tuyệt trần như thế hướng về Atlanta mà đi.
Ca Diễm thu lại tầm mắt từ ngoài cửa sổ xe, nhăn nhó nhìn người nào đó đang ngồi ở ghế lái: "Người anh em này, anh xác định mấy tiếng sau sẽ không trở thành tội phạm truy nã giống tôi chứ?"
Anh đường đường là phó lãnh đạo của Shadow, là đặc công tài giỏi của cả giới, tất cả mọi người đều noi gương anh, thế mà bây giờ lại lựa chọn mang theo cô "vượt ngục", tự ý quyết định đơn độc hành động.
Đợi lát nữa cục trưởng Shadow và Ngôn Tích bọn họ thức dậy phát hiện ra, không chừng sẽ phát điên mất?
Mà Bồ Tư Nguyên nghe cô nói xong, trong nháy mắt nhớ đến câu nói trêu chọc anh của Mạnh Phương Ngôn trong văn phòng L vào ngày hôm qua "cùng lắm thì tiểu Bồ cũng đi theo cùng nhau trở thành cặp đôi bị truy nã."
Anh liên hệ tình huống đang phát sinh lúc này, không thể không ở trong lòng cảm khái một câu, Tử Thần Shadow quang vinh xuất ngũ kia, khả năng có thể suy xét lúc về hưu mà trở thành thầy đoán mệnh.
Từ khi cô nương đang ngồi ở ghế lái phụ này xuất hiện, quỹ đạo sống của anh từ một đường thẳng lưu loát liền biến thành đường cong, cứ như thế bắt đầu bị quấy rầy vô hạn.
Anh lái xe liều mạng hơn giống như Ngôn Tích.
Ban đầu ở Hắc Mao Đại đóng Ksotanahtk thật thật giả giả, đến thành "chị em" ở căn cứ lừa bán người Huyết Hạt Tử... Cô luôn mang đến cho anh không biết bao nhiêu "kinh hỉ", làm anh không biết nên khóc hay nên cười, sẽ không tự giác tiếp nhận cô gái "tai bay vạ gió" này.
Nhưng làm anh kinh ngạc chính là, anh thế nhưng lại không chán ghét loại cảm giác giúp cô giải quyết tốt hậu quả, thậm chí còn cảm thấy có chút thú vị nói không nên lời.
Giống như bây giờ, anh mang theo cô từ căn cứ Shadow đi ra, cùng cô đi đến địa điểm "trò chơi" tiếp theo mà Osiris đã thiết lập.
Anh không chuẩn bị tường tận kế hoạch gì, thậm chí còn không thông báo cho L hay mang theo đồng đội, phong cách hành sự này của anh khác một trời một vực với trước kia.
Nhưng mà, loại cảm giác này thế nhưng cũng hoàn toàn không quá tệ.
Bồ Tư Nguyên liếc mắt nhìn người kia cuộn người trên ghế phụ, lạnh giọng cảnh cáo cô: "Đợi lát nữa tới nơi, không được hành động khinh suất."
Ca Diễm tức giận trừng mắt nhìn anh: "Anh cho rằng tôi là con nít ba tuổi à?"
Anh trằm mặc: "Con nít ba tuổi còn có điểm đáng tin hơn cô."
Ca Diễm mắng thầm trong lòng, quyết định không thèm quan tâm anh.
Thời gian trên đường thực mau trôi qua, thời điểm sắp tiến vào nội thành Atlanta, điện thoại đòi mạng của Ngôn Tích cứ nối gót theo tới.
Anh ấn nút nghe, giọng Ngôn Tích tức giận lập tức vang vọng khắp xe: "Bồ Tư Nguyên! Cậu thực sự điên rồi đúng không!"
Bồ Tư Nguyên mặt không biểu tình nâng tay lên đem âm lượng điều chỉnh nhỏ lại.
Đồng Giai và Từ Thịnh ở bên cạnh nhẹ giọng khuyên giải cũng vô pháp khuyên được Ngôn Tích đang bùng nổ, thấy Bồ Tư Nguyên không nói lời nào, anh ta ở đầu dây bên kia kích động hét lên: "Cậu cho rằng Osiris là ai? Cứ đơn thương độc mã mà đi như vậy? Cậu có mấy cái mạng có thể mất hả? Cô gái Hỏa Hôn kia cả ngày đầu óc không bình thường làm chuyện điên khùng, cậu muốn cùng cô ấy điên luôn đúng không!"
Ca Diễm ở bên cạnh xoa lỗ tai trợn trắng mắt, nghe thế lập tức buông tay, bất mãn: "Liên quan gì đến tôi!"
Ngôn Tích nổi trận lôi đình: "Từ khi cô xuất hiện, Bồ Tư Nguyên liền không bình thường! Trong lòng cô còn không ô ô ô..."
Ai biết những lời này còn chưa nói xong, anh ta tựa hồ đã bị người bên cạnh bịt miệng. Ca Diễm nghe được lời này tim cũng đập lỡ một nhịp, theo bản năng nhìn thoáng qua Bồ Tư Nguyên bên cạnh.
Ánh mắt anh từ trên người cô dường như mới dời đi.
Ca Diễm cắn môi dưới, có chút lúng túng mà xoay mặt ra ngoài cửa xe.
Đầu dây điện thoại bên kia thay đổi thành người khác, giây tiếp theo, một giọng nói từ tính và gợi cảm từ trong truyền ra: "Đừng lo lắng, những căn cứ buôn bán người của Huyết Hạt Tử tôi sẽ mang theo Ngôn Tích bọn họ tiếp tục điều tra, tôi cũng sẽ thuyết phục lão L, bên này đã có tôi, nên làm gì cậu cứ làm đi."
Là Mạnh Phương Ngôn.
Kỳ thật lúc rời đi, trong lòng anh đã có suy tính. Là cựu đặc công mạnh nhất trong lịch sử Shadow, anh biết mấy ngày này Mạnh Phương Ngôn sẽ lui tới Shadow, cũng chỉ có Mạnh Phương Ngôn lo liệu mọi chuyện khiến anh yên tâm khi không có mặt, cho nên anh mới mang theo Ca Diễm rời đi.
Bồ Tư Nguyên nhàn nhạt lên tiếng vào điện thoại: "Cảm ơn, anh Phương Ngôn."
"Đừng khách sáo."
Mạnh Phương Ngôn trả lời, sau đó bỗng nhiên ngả ngớn nói một câu: "Chỉ cần cậu đừng mãi tán gái đến quên chính sự là được, phụ nữ xinh đẹp cũng không thể bị mê hoặc đến không làm việc đàng hoàng được tiểu Bồ à."
Bồ Tư Nguyên: "...."
Ca Diễm: "...."
Không chờ anh đưa tay ngắt điện thoại ngăn cản đối phương tiếp tục nói lung tung, Mạnh Phương Ngôn lại bồi thêm một câu: "Cố lên, hy vọng lúc cậu trở về không còn độc thân từ trong bụng mẹ nữa, tôi rất xem trọng cậu!"
Sau đó điện thoại bị đối phương dành ngắt trước.
Trong xe lập tức rơi vào bầu không khí lúng túng trước nay chưa từng có.
Một tay Ca Diễm che một bên tai đã đỏ lên, giả bộ vừa rồi không nghe được gì cả, nếu mắt cô có thể bắn ra laser, khả năng cửa kính xe sẽ bị cô bắn thủng.
Bên ghế lái lúc này Bồ Tư Nguyên cất di động đi, trầm ngâm một lát, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Ca Diễm, sau đó từ tốn nói: "Chưa thấy qua bịt tai trộm chuông mà chỉ che một bên tai."
.... Fuck!
Ca Diễm phẫn nộ buông tay đang che tai xuống, cố ý dùng giọng nói hung dữ che đi vẻ mất tự nhiên của mình: "Mạnh Phương Ngôn sao có thể không đứng đắn như vậy?"
Bồ Tư Nguyên giật mí mắt: "Kết hôn rồi, có thể không đứng đắn sao?"
"Như thế nào, có thể kết hôn là ghê gớm à!" Ca Diễm tức giận xong, lại yểu xìu xuống: ".... Là ghê gớm, bà đây cũng độc thân từ trong bụng mẹ, đồng mệnh tương liên với anh, đúng là không có tư cách nói anh ta."
Bồ Tư Nguyên lại lần nữa bị chọc đến, nhưng không tức giận chút nào. Ngược lại, ánh mắt anh lơ đãng dừng trên người cô, rồi sau đó không ai để ý mà cong khóe môi.
Để tránh rút dây động rừng, bọn họ quyết định mang hết vũ khí và công cụ hỗ trợ lên người, đem xe ngừng lại cách địa điểm của Osiris một km, sau đó xuống xe đi bộ đến địa điểm.
Vốn dĩ Ca Diễm muốn hỏi Bồ Tư Nguyên mang theo nhiều vũ khí, ngày hôm qua ở căn cứ Shadow cô sớm đã nhắm vào vài thứ vũ khí độc đáo mới mẻ, kết quả người nào đó không chịu đáp ứng, cuối cùng bố thí cho cô hai con dao và một cái đèn pin tùy thân.
Ca Diễm tức giận đến nỗi thổi râu trừng mắt, vừa đi vừa mắng: "Bồ Tư Nguyên, sao anh lại keo kiệt như thế? Trang bị của tôi không thể so với anh, anh nhiều hơn tôi mấy món là sao?"
Bồ Tư Nguyên đi bên cạnh cô, vừa cẩn thận quan sát tình hình bốn phía, vừa không để ý nói: "Vì suy nghĩ cho an toàn tính mạng của tôi, tôi đành phải keo kiệt thôi."
Ca Diễm: ".... Trời."
Vị này nói chuyện, có thể đừng như bà cụ được không!!
Hai người đi bộ thực mau, không bao lâu liền tới nơi tiếp cận tọa độ. Trấn nhỏ này nhìn bên ngoài rất trông rất thanh bình, căn bản không có người hay nơi nào khả nghi, Ca Diễm cầm di động vệ tinh dò la đối chiếu cẩn thận, phát hiện tọa độ phát ra từ xưởng nhựa gia công đã bị bỏ hoang.
Bồ Tư Nguyên cũng nhìn thoáng qua vị trí tọa độ, gật đầu xác nhận: "Là nơi này."
Ca Diễm thu lại di động, cả người đều bắt đầu tiến vào trạng thái cảnh giác.
Hai người đi đến xưởng gia công bỏ hoang, phát hiện cửa xưởng đã bị khóa chặt.
Bởi vì hiện tại là ban ngày, xung quanh ngẫu nhiên vẫn có người qua đường, bọn họ không thể tạo ra động tĩnh lớn, nên Bồ Tư Nguyên quyết định dùng dụng cụ cách âm bẻ gãy xiềng xích đi vào trong đó.
Mở ra cánh cửa cũ nát đi vào bên trong nhà xưởng, Ca Diễm thiếu chút nữa bị sặc chết do bụi bặm ập vào.
Cô đứng tại cửa ho khan hồi lâu mới dừng lại được rồi bước nhanh đuổi theo Bồ Tư Nguyên, lấy đèn pin ra chiếu vào bên trong: "Mẹ nó, Osiris có tật xấu à? Kêu tôi tới đây hít bụi sao?
Bồ Tư Nguyên đi ở phía trước dùng đèn pin xem xét, phát hiện nhà xưởng nhà đã cũ lắm rồi, không còn vết tích con người lui tới đây. Nhà xưởng không chỉ cũ kỹ, còn giăng đầy mạng nhện, có vài chế phẩm nhựa, nhưng mặt trên cũng đã bám dày tro bụi.
Mắt thấy, đây là nơi đã hoàn toàn bị bỏ hoang, nhìn không ra dấu vết gì.
Ca Diễm mở đèn pin trên cổ tay điều tra khắp nơi, cô dạo qua một vòng, không hiểu ra sao quay đầu hỏi Bồ Tư Nguyên: "Anh xác định giải đúng câu đố rồi? Nơi này rốt cuộc có thể chơi trò gì? Trò chơi ăn bụi sao?"
Bồ Tư Nguyên đi tới cây cột góc trái phía trước, thấy bên cạnh cây cột treo một dây thừng dài, dây thừng kéo dài tới trần nhà xưởng, cũng không biết có tác dụng gì.
Thấy anh không trả lời, cô đi đến cạnh anh, hỏi: "Anh đang xem say mê cái gì thế? Nhìn muốn nở hoa."
Bồ Tư Nguyên nhìn chằm chằm dây thừng kia, cảm thấy có gì đó không thích hợp.
Dây thừng tuy rằng nhìn qua cũng đã cũ, nhưng toàn bộ nhà xưởng, anh chỉ thấy duy nhất một dây thừng này, cây cột góc bên phải không có. Cho nên, có vẻ dây thừng này có điểm bất thường.
Một khi bất thường, liền sẽ có chuyện kỳ quái.
Nghe thấy tiếng bước chân của Ca Diễm ngày càng gần, anh vừa suy nghĩ vừa nói, lạnh giọng ném ra ba chữ: "Đừng động vào!"
Lúc trước ở trên xe anh đã nhắc cô một lần, bây giờ lại nhắc thêm lần nữa - Đừng tùy ý chạm vào. Ở một nơi không biết như thế này, bất luận hành động vô ý nào, đều có khả năng trở thành đại họa khiến bản thân gặp nguy hiểm.
Nhưng mà, anh đã quên mất, cô nương này còn không đáng tin cậy bằng con nít ba tuổi, có tên gọi là "Anh không cho tôi làm, tôi càng muốn làm."
Trong khoảnh khắc, Ca Diễm đi tới cạnh anh, theo tầm mắt anh thấy được dây thừng thô dài kia, nhăn mày, cảm thấy thập phần khó hiểu: "Dây thừng này rốt cuộc có cái gì đẹp?"
Sau đó, giây tiếp theo, thời điểm Bồ Tư Nguyên không kịp ngăn cản cô, vị tổ tông bên cạnh đã vươn tay, dùng sức kéo dây thừng.
Câu nói "Đừng" của Bồ Tư Nguyên còn nghẹn ở cổ họng, nơi này bắt đầu phát ra âm thanh lớn, giống như âm thanh của động đất.
Âm thanh đó, phảng phất có gì đang chuyển động dưới chân bọn họ, rầm rập, cả người họ đều lay động.
Ca Diễm há miệng, cánh tay mảnh khảnh cuối cùng run rẩy thả dây thừng ra. Rung lắc, cô nương theo ánh sáng đèn pin, thấy được Bồ Tư Nguyên rõ ràng trước mắt, trong ánh mắt như mang theo con dao sắc bén.
Nếu ánh mắt kia biến thành dao, cô đã sớm bị băm thây thành từng khúc.
Tiếng động gầm rú ước chừng giằng co mười giây, bởi vì rung lắc quá kịch liệt nên bọn họ căn bản không thể đi lại, thậm chí đứng vững còn khó khăn, cho nên họ chỉ có thể nắm vào sợi dây thừng bên cạnh.
Rốt cuộc, mười giây dài như một thế kỉ trôi qua, âm thanh chấn động dần dần biến mất, mặt đất cũng không còn rung lắc nữa.
Ca Diễm suy yếu kéo kéo khóe miệng, vừa định miệng lưỡi một chút, chêu trọc tảng băng đối diện kia: "Nhìn xem, không phải không có việc gì sao? Cùng lắm chỉ rung lắc thế này..."
Giây tiếp theo, mặt đất bọn họ đang đứng, bỗng nhiên nứt ra một cái hố vô cùng lớn.
Phía dưới tối tăm sâu không thấy đáy.
Ca Diễm cúi đầu nhìn thoáng qua dưới chân, sắc mặt trắng bệch như thác nước: "...."
Bồ Tư Nguyên thề, chính mình trong nháy mắt bị chọc tức đến hai mắt tối sầm.