♡♡ ♡♡
Mùa đông lạnh lẽo ngày càng gần hơn, gió đông khẽ lùa qua từng chiếc lá khiến nó co quắp lại mà rơi xuống mặt đất.
" Tiểu Hinh a, con xoay mặt qua hướng này này."
" Nha...a..hihi....c..ô...." Giọng trẻ con non nớt vang lên.
" Tiểu Hinh, gọi tên cô đi, nhìn vào ống kính này..."
" C..ô...c..ô...A..n...My..."
" An Mỹ cơ."
" Aw...An My..ỹ...."
----------
" Tiểu Hinh, con đã bao nhiêu tuổi rồi? Nhìn vào đây mà nói to lên nào."
" Cô a, con đã ba tuổi rồi....hihi..."
" Hát bài giáng sinh cô nghe đi...Giọng con rất đáng yêu mà phải không?"
" Vâng...Santa is coming to down...santa is coming to down...."
" Sao chỉ hát mỗi câu đó vậy?"
" Cô dạy con như thế mà, con thuộc mỗi câu đó..hihi...."
" Hát tiếp đi.."
" Hông, con đi đâyyyy..."
" Tiểu Hinh, con hư lắm, đứng lại đâyy...."
An Mỹ một mình ngồi trong phòng, lưng dựa ghế, tay cô cầm chuột ấn vào từng video một mà xem đi xem lại đến lần thứ n. Mỗi khi xem, cô đều không kìm được xúc cảm mà mũi đỏ ửng, viền mắt theo đó cũng ươn ướt.
Những cuộn băng này đều ghi lại từng khoảnh khắc trưởng thành của Tiểu Hinh, đứa cháu ruột mà cô yêu thương từng chút. Nhưng chỉ tới khi nó ba tuổi thì đã không còn thấy được gương mặt non nớt đó nữa.
Đã bao nhiêu năm trôi qua, An Mỹ vẫn luôn tìm kiếm đứa cháu này, nhưng mọi tung tích đều hoàn toàn là con số không tròn trĩnh, khốn nạn.
Đến khi xem đã mỏi mắt, An Mỹ mới nhẹ nhắm mắt mà thư giãn, trong lòng lại đang quặn lên cơn đau âm ĩ.
" An Mỹ, trông em có vẻ mệt mỏi thế?" Bên ngoài có một người phụ nữ sang trọng đi vào.
An Mỹ nghe thấy âm thanh liền hé mắt nhìn. Đột nhiên con ngươi cô hình như co rút lại, cô nhíu mày nhìn người đàn bà đối diện, vẻ mặt không mấy hài lòng.
" Chị đến làm gì?" Cô cất tiếng hờ hững.
" Nói như vậy không sợ chị đau lòng sao?" Người đàn bà kia vẫn bình thản ngồi xuống, tự châm trà.
An Mỹ liếc mắt đến chỗ ghế, khẽ hừ lạnh. Người đàn bà đó quả thực mặt dày, vốn dĩ lấy anh cô chỉ vì lợi dụng tài sản, sau khi con trai bà ta chết thì mức độ tàn ác càng tăng lên, đúng là mụ phù thủy.
" Chị đau liên quan gì đến tôi? Chị đau chết cũng được, tôi không quan tâm."
Người đàn bà kia khẽ nhếch môi, gương mặt bà ta rất đẹp, trông vô cùng mặn mà của một người có con, đôi môi đỏ rượu từ từ khép mở, " Em vẫn còn xem lại cuộn băng cũ kỹ đó sao?"
" Cũ kỹ? Thẩm Diệc Tuyết, chị thử nói câu đó một lần nữa, tôi sẽ không khách sao đâu."
Thẩm Diệc Tuyết nhìn thấy An Mỹ tức giận, bà khẽ nhíu mày nhưng miệng vẫn cười lên, " Thế sao? Cô làm gì được tôi? Quyến luyến quá khứ vốn dĩ không tốt."
" Tốt hay không cũng chưa tới lượt chị quản. Mời." An Mỹ nhắm mắt, nắm chặt tay kìm nén cơn giận, lạnh lùng nhả ra một chữ "mời".
" Ồ, được thôi. Dù sao chị đến đây để tới dự cuộc họp nội bộ, tiện ghé qua thăm em một chút." Thẩm Diệc Tuyết thản nhiên đứng dậy buông lời.
An Mỹ trừng mắt, cảm thấy cổ họng mình khô khan, cất tiếng không nổi, " Chị nói gì? Họp gì?"
" Chuyển nhượng cổ phần. Dù sao An Cảnh bây giờ cũng không thể đảm nhiệm An thị, chị là vợ ít nhất cũng nên tới xem một chút. Đừng quên chị cũng có cổ phần trong An thị này."
"...Her, chị đang mơ tới cái ghế chủ tịch đó ư? Chị nghĩ anh trai tôi sau khi mất sẽ tới lượt chị lên thế vị trí đó? Tôi chị bỏ xó rồi sao? Vợ với em gái ruột, ruột thịt vẫn là hơn." An Mỹ đứng phắt dậy, có phần mất kiểm soát.
Thẩm Diệc Tuyết ngược lại điềm tĩnh hơn, " Chị chưa nói là giành lấy cái ghế chủ tịch, nhưng mà...ai được quyền thì còn tùy vào cổ phần có trong tay."
An Mỹ dường như tức giận đến không nói nên lời. Cô nhớ An Cảnh từng nói rằng ông ấy đã chuẩn bị sẵn di chúc, mọi tài sản sẽ chia đều, kể cả phần của Tiểu Hinh. Nhưng bây giờ mọi việc liên quan đến An Cảnh, mụ đàn bà kia đều lấn lướt nắm giữ, di chúc bị sửa đổi cũng không phải chuyện lạ? Nghĩ đến đây, An Mỹ nhíu mày, cô cảm thấy thật mệt mỏi với những thứ quyền lực viễn vong này. Chỉ vì tài sản mà mọi người đua nhau chà đạp, đến giết người cũng có thể ra tay. Đốn mạt.
An Mỹ bất lực ngồi xuống ghế, phẩy tay, " Chị đi đi, đừng đứng trước mặt tôi nữa."
Thẩm Diệc Tuyết liếc nửa mắt đến An Mỹ, không nói một lời nào khác mà ngoảnh mặt đi ra ngoài. An Mỹ, cô không biết sao? Tôi đã cố gắng hết sức để có thể giành được vị trí như ngày hôm nay, hy sinh tất cả, làm những việc tồi tệ nhất để mà đạt được chủ đích. Cô nghĩ tôi sẽ dễ dàng buông tha như vậy? Không bao giờ, không bao giờ đâu An Mỹ.
An Mỹ lại tiếp tục ngồi trong phòng mà tịnh tâm, lòng cô đang rối bời, một bên về chuyện cổ phần công ty, một bên là về đứa cháu mất tích. Mọi chuyện đều quá rối và phức tạp. Cô thực không biết mình nên làm gì trước tiên nữa.
Trợ lý An từ bên ngoài đã trông thấy Thẩm Diệc Tuyết đi ra từ phòng An Mỹ, anh bất giác lo lắng, bước chân cũng vội hơn. Anh mở cửa đi vào thì thấy An Mỹ đang nhắm mắt, vẻ mặt trông rất mệt mỏi.
" Mỹ Mỹ, em không ổn sao?" Trợ lý An nhẹ nhàng đi đến, vỗ vai cô.
An Mỹ nhận ra giọng nói của An Giai Kỳ, cô gượng cười, " Em không sao."
" Thật chứ? Anh vừa thấy Thẩm Diệc Tuyết bước ra từ phòng em, bà ta đến đây lại nói gì phải không?" An Giai Kỳ vẫn cảm thấy lo lắng.
Anh đã làm việc cho An Mỹ hơn sáu năm rồi, từ nhỏ cả hai cũng từng chơi chung với nhau, đến lớn thì cũng nhau làm việc trong An thị. An Giai Kỳ và An Mỹ đã yêu nhau từ thời cấp ba, và kéo dài cho đến tận bây giờ.
Vì thời gian bên nhau lâu như thế, anh thừa hiểu An Mỹ đang bị làm sao, đang nghĩ gì và muốn gì. Rõ ràng vẻ mặt cô ấy rất mệt và tức giận, hẳn là bà Thẩm đã ăn nói hồ đồ nữa rồi.
" Bà ta bảo tại sao em vẫn xem lại cái cuộn băng về Tiểu Hinh, sau đó còn bảo về cuộc họp nội bộ chuyển nhượng cổ phần. Anh nói xem, có phải bà ta đang muốn cái chức chủ tịch kia không?"
An Giai Kỳ nghe cô kể lại, hơi nhíu mày suy nghĩ. Quả là mụ đàn bà thâm hiểm, lấy chồng chỉ vì đống tài sản kia, kể cả bán rẻ lương tâm bà ta cũng làm được. Nếu An Cảnh không đề cập việc này trong di chúc, vậy thì vị trí đó chỉ được giao cho ai có cổ phần nhiều nhất.
Với Thẩm Diệc Tuyết, việc dụ dỗ mọi cổ đông góp vào cho bà ta một ít cổ phần thì không phải là khó? Nhưng như vậy, An thị này sẽ tiêu tàn sớm thôi.
" Việc này để anh lo liệu, còn chuyện về Tiểu Hinh...chúng ta vẫn tiếp tục tìm kiếm mà. Em đừng nản."
An Mỹ nhẹ nắm lấy tay An Giai Kỳ, rưng rưng, " Em không biết nữa, hơn 20 năm rồi, nếu còn sống thì chắc chắn đã tìm ra. Anh nghĩ có khi nào...."
An Giai Kỳ đưa tay che miệng cô lại không cho nói tiếp, vội trấn tĩnh, " Em đừng nói bậy. Tiểu Hinh chắc chắn còn sống. Anh sẽ tăng cường cho người đi điều tra thêm."
An Mỹ đưa tay lau đi nước mắt, cô hít một hơi rồi kể cho An Giai Kỳ nghe một chuyện, " Giai Kỳ, anh nghe em nói nhé. Vào tháng trước, em đã vô tình gặp một người thanh niên, dung mạo rất giống với Tiểu Hinh. Vì đã trưởng thành nên có vài nét thay đổi, nhưng nhìn chung là rất giống cháu em..."
An Giai Kỳ mở to mắt nhìn cô, " Em nói sao? Em có hỏi tên người đó không?"
" Có, người đó tên Trần Hinh. Cả tên cũng giống nữa, em đã từng mời cậu ta đi ăn trưa, tính cách rất ôn hòa, thoải mái, hoạt bát. Cậu ta làm em rất dễ chịu khi ở cạnh."
" Cậu ta...làm việc ở đâu?"
An Mỹ ngước mắt nhìn anh, " Trần Hinh, thư ký của chủ tịch Đông, tập đoàn EA."
" Người này...có phải đã từng đi chung với Đông Phương đến ký hợp đồng với chúng ta không? Chính cậu ta là người khuyên chủ tịch Đông ký kết làm ăn với An thị, đúng chứ?"
An Mỹ cơ mặt động tĩnh, gật đầu liên tục. Anh nhắc cô mới nhớ, Trần Hinh là người đã khuyên chủ tịch Đông ký kết làm ăn với An thị. Lúc đầu vốn dĩ Đông Phương nghi ngờ An thị không tốt nên nhất mực không chịu hợp tác. Sau đó thì Trần Hinh đi theo đến buổi ký hợp đồng, rõ ràng cậu ấy đã nói giúp.
An Mỹ bỗng cảm thấy duyên nợ với người con trai này thật quá trùng hợp, trùng hợp đến kỳ lạ. Bữa trưa hôm đó, cảm giác nói chuyện cùng Trần Hinh đã gợi lại quá khứ tươi đẹp giữa cô và đứa cháu Tiểu Hinh.
Bây giờ, An Mỹ mới tin vào câu nói, " thần giao cách cảm", cảm giác chỉ có ở những người cùng huyết thống.
An Giai Kỳ khẽ vỗ vai cô, khuyên nhủ, " Được rồi, anh sẽ điều tra về cậu ấy. Chúng ta hãy hy vọng Trần Hinh chính là Tiểu Hinh của quá khứ đi. Anh tin rằng đứa cháu kháu khỉnh ngày nào đang ở rất gần chúng ta."
An Mỹ nghe anh nói, trong lòng như trút được gánh nặng.
Mùa đông lạnh lẽo ngày càng gần hơn, gió đông khẽ lùa qua từng chiếc lá khiến nó co quắp lại mà rơi xuống mặt đất.
" Tiểu Hinh a, con xoay mặt qua hướng này này."
" Nha...a..hihi....c..ô...." Giọng trẻ con non nớt vang lên.
" Tiểu Hinh, gọi tên cô đi, nhìn vào ống kính này..."
" C..ô...c..ô...A..n...My..."
" An Mỹ cơ."
" Aw...An My..ỹ...."
----------
" Tiểu Hinh, con đã bao nhiêu tuổi rồi? Nhìn vào đây mà nói to lên nào."
" Cô a, con đã ba tuổi rồi....hihi..."
" Hát bài giáng sinh cô nghe đi...Giọng con rất đáng yêu mà phải không?"
" Vâng...Santa is coming to down...santa is coming to down...."
" Sao chỉ hát mỗi câu đó vậy?"
" Cô dạy con như thế mà, con thuộc mỗi câu đó..hihi...."
" Hát tiếp đi.."
" Hông, con đi đâyyyy..."
" Tiểu Hinh, con hư lắm, đứng lại đâyy...."
An Mỹ một mình ngồi trong phòng, lưng dựa ghế, tay cô cầm chuột ấn vào từng video một mà xem đi xem lại đến lần thứ n. Mỗi khi xem, cô đều không kìm được xúc cảm mà mũi đỏ ửng, viền mắt theo đó cũng ươn ướt.
Những cuộn băng này đều ghi lại từng khoảnh khắc trưởng thành của Tiểu Hinh, đứa cháu ruột mà cô yêu thương từng chút. Nhưng chỉ tới khi nó ba tuổi thì đã không còn thấy được gương mặt non nớt đó nữa.
Đã bao nhiêu năm trôi qua, An Mỹ vẫn luôn tìm kiếm đứa cháu này, nhưng mọi tung tích đều hoàn toàn là con số không tròn trĩnh, khốn nạn.
Đến khi xem đã mỏi mắt, An Mỹ mới nhẹ nhắm mắt mà thư giãn, trong lòng lại đang quặn lên cơn đau âm ĩ.
" An Mỹ, trông em có vẻ mệt mỏi thế?" Bên ngoài có một người phụ nữ sang trọng đi vào.
An Mỹ nghe thấy âm thanh liền hé mắt nhìn. Đột nhiên con ngươi cô hình như co rút lại, cô nhíu mày nhìn người đàn bà đối diện, vẻ mặt không mấy hài lòng.
" Chị đến làm gì?" Cô cất tiếng hờ hững.
" Nói như vậy không sợ chị đau lòng sao?" Người đàn bà kia vẫn bình thản ngồi xuống, tự châm trà.
An Mỹ liếc mắt đến chỗ ghế, khẽ hừ lạnh. Người đàn bà đó quả thực mặt dày, vốn dĩ lấy anh cô chỉ vì lợi dụng tài sản, sau khi con trai bà ta chết thì mức độ tàn ác càng tăng lên, đúng là mụ phù thủy.
" Chị đau liên quan gì đến tôi? Chị đau chết cũng được, tôi không quan tâm."
Người đàn bà kia khẽ nhếch môi, gương mặt bà ta rất đẹp, trông vô cùng mặn mà của một người có con, đôi môi đỏ rượu từ từ khép mở, " Em vẫn còn xem lại cuộn băng cũ kỹ đó sao?"
" Cũ kỹ? Thẩm Diệc Tuyết, chị thử nói câu đó một lần nữa, tôi sẽ không khách sao đâu."
Thẩm Diệc Tuyết nhìn thấy An Mỹ tức giận, bà khẽ nhíu mày nhưng miệng vẫn cười lên, " Thế sao? Cô làm gì được tôi? Quyến luyến quá khứ vốn dĩ không tốt."
" Tốt hay không cũng chưa tới lượt chị quản. Mời." An Mỹ nhắm mắt, nắm chặt tay kìm nén cơn giận, lạnh lùng nhả ra một chữ "mời".
" Ồ, được thôi. Dù sao chị đến đây để tới dự cuộc họp nội bộ, tiện ghé qua thăm em một chút." Thẩm Diệc Tuyết thản nhiên đứng dậy buông lời.
An Mỹ trừng mắt, cảm thấy cổ họng mình khô khan, cất tiếng không nổi, " Chị nói gì? Họp gì?"
" Chuyển nhượng cổ phần. Dù sao An Cảnh bây giờ cũng không thể đảm nhiệm An thị, chị là vợ ít nhất cũng nên tới xem một chút. Đừng quên chị cũng có cổ phần trong An thị này."
"...Her, chị đang mơ tới cái ghế chủ tịch đó ư? Chị nghĩ anh trai tôi sau khi mất sẽ tới lượt chị lên thế vị trí đó? Tôi chị bỏ xó rồi sao? Vợ với em gái ruột, ruột thịt vẫn là hơn." An Mỹ đứng phắt dậy, có phần mất kiểm soát.
Thẩm Diệc Tuyết ngược lại điềm tĩnh hơn, " Chị chưa nói là giành lấy cái ghế chủ tịch, nhưng mà...ai được quyền thì còn tùy vào cổ phần có trong tay."
An Mỹ dường như tức giận đến không nói nên lời. Cô nhớ An Cảnh từng nói rằng ông ấy đã chuẩn bị sẵn di chúc, mọi tài sản sẽ chia đều, kể cả phần của Tiểu Hinh. Nhưng bây giờ mọi việc liên quan đến An Cảnh, mụ đàn bà kia đều lấn lướt nắm giữ, di chúc bị sửa đổi cũng không phải chuyện lạ? Nghĩ đến đây, An Mỹ nhíu mày, cô cảm thấy thật mệt mỏi với những thứ quyền lực viễn vong này. Chỉ vì tài sản mà mọi người đua nhau chà đạp, đến giết người cũng có thể ra tay. Đốn mạt.
An Mỹ bất lực ngồi xuống ghế, phẩy tay, " Chị đi đi, đừng đứng trước mặt tôi nữa."
Thẩm Diệc Tuyết liếc nửa mắt đến An Mỹ, không nói một lời nào khác mà ngoảnh mặt đi ra ngoài. An Mỹ, cô không biết sao? Tôi đã cố gắng hết sức để có thể giành được vị trí như ngày hôm nay, hy sinh tất cả, làm những việc tồi tệ nhất để mà đạt được chủ đích. Cô nghĩ tôi sẽ dễ dàng buông tha như vậy? Không bao giờ, không bao giờ đâu An Mỹ.
An Mỹ lại tiếp tục ngồi trong phòng mà tịnh tâm, lòng cô đang rối bời, một bên về chuyện cổ phần công ty, một bên là về đứa cháu mất tích. Mọi chuyện đều quá rối và phức tạp. Cô thực không biết mình nên làm gì trước tiên nữa.
Trợ lý An từ bên ngoài đã trông thấy Thẩm Diệc Tuyết đi ra từ phòng An Mỹ, anh bất giác lo lắng, bước chân cũng vội hơn. Anh mở cửa đi vào thì thấy An Mỹ đang nhắm mắt, vẻ mặt trông rất mệt mỏi.
" Mỹ Mỹ, em không ổn sao?" Trợ lý An nhẹ nhàng đi đến, vỗ vai cô.
An Mỹ nhận ra giọng nói của An Giai Kỳ, cô gượng cười, " Em không sao."
" Thật chứ? Anh vừa thấy Thẩm Diệc Tuyết bước ra từ phòng em, bà ta đến đây lại nói gì phải không?" An Giai Kỳ vẫn cảm thấy lo lắng.
Anh đã làm việc cho An Mỹ hơn sáu năm rồi, từ nhỏ cả hai cũng từng chơi chung với nhau, đến lớn thì cũng nhau làm việc trong An thị. An Giai Kỳ và An Mỹ đã yêu nhau từ thời cấp ba, và kéo dài cho đến tận bây giờ.
Vì thời gian bên nhau lâu như thế, anh thừa hiểu An Mỹ đang bị làm sao, đang nghĩ gì và muốn gì. Rõ ràng vẻ mặt cô ấy rất mệt và tức giận, hẳn là bà Thẩm đã ăn nói hồ đồ nữa rồi.
" Bà ta bảo tại sao em vẫn xem lại cái cuộn băng về Tiểu Hinh, sau đó còn bảo về cuộc họp nội bộ chuyển nhượng cổ phần. Anh nói xem, có phải bà ta đang muốn cái chức chủ tịch kia không?"
An Giai Kỳ nghe cô kể lại, hơi nhíu mày suy nghĩ. Quả là mụ đàn bà thâm hiểm, lấy chồng chỉ vì đống tài sản kia, kể cả bán rẻ lương tâm bà ta cũng làm được. Nếu An Cảnh không đề cập việc này trong di chúc, vậy thì vị trí đó chỉ được giao cho ai có cổ phần nhiều nhất.
Với Thẩm Diệc Tuyết, việc dụ dỗ mọi cổ đông góp vào cho bà ta một ít cổ phần thì không phải là khó? Nhưng như vậy, An thị này sẽ tiêu tàn sớm thôi.
" Việc này để anh lo liệu, còn chuyện về Tiểu Hinh...chúng ta vẫn tiếp tục tìm kiếm mà. Em đừng nản."
An Mỹ nhẹ nắm lấy tay An Giai Kỳ, rưng rưng, " Em không biết nữa, hơn 20 năm rồi, nếu còn sống thì chắc chắn đã tìm ra. Anh nghĩ có khi nào...."
An Giai Kỳ đưa tay che miệng cô lại không cho nói tiếp, vội trấn tĩnh, " Em đừng nói bậy. Tiểu Hinh chắc chắn còn sống. Anh sẽ tăng cường cho người đi điều tra thêm."
An Mỹ đưa tay lau đi nước mắt, cô hít một hơi rồi kể cho An Giai Kỳ nghe một chuyện, " Giai Kỳ, anh nghe em nói nhé. Vào tháng trước, em đã vô tình gặp một người thanh niên, dung mạo rất giống với Tiểu Hinh. Vì đã trưởng thành nên có vài nét thay đổi, nhưng nhìn chung là rất giống cháu em..."
An Giai Kỳ mở to mắt nhìn cô, " Em nói sao? Em có hỏi tên người đó không?"
" Có, người đó tên Trần Hinh. Cả tên cũng giống nữa, em đã từng mời cậu ta đi ăn trưa, tính cách rất ôn hòa, thoải mái, hoạt bát. Cậu ta làm em rất dễ chịu khi ở cạnh."
" Cậu ta...làm việc ở đâu?"
An Mỹ ngước mắt nhìn anh, " Trần Hinh, thư ký của chủ tịch Đông, tập đoàn EA."
" Người này...có phải đã từng đi chung với Đông Phương đến ký hợp đồng với chúng ta không? Chính cậu ta là người khuyên chủ tịch Đông ký kết làm ăn với An thị, đúng chứ?"
An Mỹ cơ mặt động tĩnh, gật đầu liên tục. Anh nhắc cô mới nhớ, Trần Hinh là người đã khuyên chủ tịch Đông ký kết làm ăn với An thị. Lúc đầu vốn dĩ Đông Phương nghi ngờ An thị không tốt nên nhất mực không chịu hợp tác. Sau đó thì Trần Hinh đi theo đến buổi ký hợp đồng, rõ ràng cậu ấy đã nói giúp.
An Mỹ bỗng cảm thấy duyên nợ với người con trai này thật quá trùng hợp, trùng hợp đến kỳ lạ. Bữa trưa hôm đó, cảm giác nói chuyện cùng Trần Hinh đã gợi lại quá khứ tươi đẹp giữa cô và đứa cháu Tiểu Hinh.
Bây giờ, An Mỹ mới tin vào câu nói, " thần giao cách cảm", cảm giác chỉ có ở những người cùng huyết thống.
An Giai Kỳ khẽ vỗ vai cô, khuyên nhủ, " Được rồi, anh sẽ điều tra về cậu ấy. Chúng ta hãy hy vọng Trần Hinh chính là Tiểu Hinh của quá khứ đi. Anh tin rằng đứa cháu kháu khỉnh ngày nào đang ở rất gần chúng ta."
An Mỹ nghe anh nói, trong lòng như trút được gánh nặng.
Danh sách chương