Có điểm cao hứng là dùng ý đó trả thù chuyện hắn vô lễ, Bạch Húc có ý lộ ra ý tươi cười.

Người trẻ tuổi đương nhiên hoàn toàn không biết Bạch Húc trong lòng đăm chiêu, mang theo bí mật đã được bật mí sung sướng trở lại phòng khách, tiếp hai người tùy tùng rời khỏi Bạch gia.

Trên đường trở về, hắn thầm thề thốt trong lòng “ Tĩnh tỉ à, Tĩnh tỉ, không chính tay ta đâm chết tên dâm tặc nhà ngươi, Lộ Thương ta thề từ nay về sau không bước vào giang hồ nửa bước!”.

Không cần phải nói, nam nhân trẻ tuổi kia chính là bị người nam giả nữ bá vương Tĩnh hoàng đế cứng rắn thượng cung…Đại vương số khổ Lộ Thương của núi Lộ Thương …từ lần trước bị Tĩnh làm nhục, hắn không có lúc nào không nghĩ đến chuyện báo thù.

Ngày nào cũng như ngày nào, hắn dùng gương soi vào giữa hai chân để nhìn vết sẹo tên đáng hận kia để lại, nhưng khổ nỗi chữ viết trên đó quá phức tạp, không thuộc tầm hiểu biết của bọn thường dân vải thô quần thủng như hắn, nào có khả năng đọc hiểu đây là Hoàng gia. Tất cả rơi vào đường cùng, hắn đành dùng hạ sách này, tới cửa lãnh giáo Hàng Thành nổi tiếng kim thạch gia Bạch Húc…kết quả cuối cùng như hắn mong muốn.

Chính là vì cái gì? Vì cái gì ta muốn làm chuyện mất mặt như vậy…chạy đến chỗ người ta để mà cầu xin người ta xem chỗ bí ẩn trên cơ thể đáng lẽ không được để ai nhìn đó? Thật đáng hận! Lộ Thương càng nghĩa càng giận, khóe mắt dâng lên cơn lạnh như tối lại.

Mười ngày nay, hắn mỗi ngày đều trong lòng như hỏa thiêu tâm ý đầy hận thù, sống như trong địa ngục…nơi bị tiến vào vết thương nứt miệng nghiêm trọng, vừa đứng lên liền chảy máu đầm đìa; thân trên đầy những dấu vết kích tình loang lổ không mờ, hắn đành chờ đêm dài vắng người mới dám ra hồ trên núi tắm rửa; vết bỏng do ấn ký trên người bỏng rát,chính mình còn giống cái tên biến thái đó mà soi gương chiếu vào nhận diện chữ viết ở cái nơi đến hắn còn không muốn nhìn ấy… Thôi không tính đến chuyện này, bởi có cái còn thê thảm hơn.

Thứ tượng trưng cho sự nam tính của hắn, từ khi bị tên mỹ nam biến thái kia sờ qua, tựa hồ trở nên vô lực không cương lên nữa… Muốn chứng minh rằng mình hoàn toàn không có vấn đề gì bèn tìm đến đệ nhất Giang Nam danh kỹ, kết quả lại hồi tưởng lại hình ảnh trên giường ngày đó mà chịu cười nhạo…Hắn thật muốn rơi nước mắt vì đau đớn.

Hết thảy những sự tình này, đều là kết quả do việc làm trượng nghĩa của tên cầm thú biến thái kia để lại…lòng tràn đầy hận thù ngun ngút, Lộ Thương nghĩ đến cảm giác báo thù mà thấy nhẹ nhõm cả người…hiện tại, ta sẽ chờ ngày trăng xuống mười lăm này , để thù sâu không thể không trả.

Mười lăm tháng bảy là ngày trăng tròn.

Giống như hết thảy thời kì cường thịnh hoàng triều, Đại Đồng cũng định đô ở Trường An, cũng đem tên thay thành Đồng An. Cầu Nguyệt Long là điểm nối giữa trung tâm thành nam cùng ngoại thành giáp ranh.

Đã là nửa đêm. Trên đường im ắng, một bóng người cũng không có. Ánh trăng lạnh lùng rọi xuống cầu Nguyệt Long, chỉ còn một thân ảnh dài đứng ẩn hiện trong đêm trăng huyền ảo.

Không cần nói nhiều, đây chính là người ngàn dặm xa xôi từ Hàng Thành đến tận Đồng An lấy giải dược Lộ Thương … không, không, không phải, phải là Đại vương uy phong chấn vũ…trên giang hồ vẫn được xưng danh “Thiên Ưng” Lộ Thương.

Chính là, Lộ Thương hôm nay vì giải dược mà đến đây…trộm sờ vào trong tay áo con dao sắc bén kia, Lộ Thương trong đầu tưởng tượng ra cảnh cầm chuôi dao này cắm lên cổ tên biến thái kia không khỏi trộm cười.

Đêm lạnh như nước.

Ban đêm, không khí oi bức ban ngày tựa hồ hóa thành hương thơm nhàn nhạt thanh thanh, lại ẩn ẩn hình như không thể phát hiện sự chuyển động như hoa mai rơi cánh.

Khoan đã…hoa mai? Đột nhiên Lộ Thương quay đầu lại…quả nhiên, phía sườn bắc đầu cầu, một người mặc áo trắng đứng đó mà dường như không đúng người hắn đang đợi.

Mặc dù đã bỏ nữ trang xuống, sửa lại áo ngoài màu trắng khiến hắn không chỉ xinh đẹp hơn mà còn có phần khí chất thoát tục không vướng chút bụi trần—vì cái gì mà gương mặt ta tha thiết mơ ước lại ở trên một kẻ tội ác tày đình như vậy…hoàn toàn không thể kháng cự được gương mặt đẹp đẽ như trời ban kia mà Lộ Thương đành lựa chọn sau khi từ biệt lần đầu,trong lòng hắn có chút đau âm thầm.

“ Như thế nào, không muốn nhìn thấy ta sao?” Mỉm cười hỏi, âm thanh giọng nói trong đêm yên tĩnh mà như càng sáng trong đêm đen, càng nghe càng thấy tâm hồn tiêu tán.

Lộ Thương vẫn là không dám quay đầu nhĩn kĩ gương mặt đã mê hoặc hắn đến u mê, cúi đầu nói “ Giải dược đâu? Mau đưa cho ta”. Thanh âm trầm thấp mà ấm ức.

Tĩnh nở nụ cười, đi tới trước mặt Lộ Thương, cơ hồ hoàn toàn bốn mắt nhìn nhau vì chiều cao của hai người khá tương đương. Lộ Thương bị cặp mắt phượng đẹp tuyệt thế giai nhân kia chiếu thẳng vào, chỉ cảm thấy nội tâm kinh hoàng chao đảo, vội mạnh mẽ ép những xúc cảm ấy xuống.

“ Ngươi muốn ta ở đây mà cho ngươi sao?” Âm thanh hấp dẫn từ cổ họng Tĩnh phát ra, phút chốc chớp mắt nhìn, Tĩnh lấy tay kéo xuống dưới thắt lưng hắn, tay kia đã ở bên trên thắt lưng mà hung hăng nhéo một cái.

Chợt nhớ tới lần trước viên thuốc kia phải tiến vào cơ thể mình bằng đường nào, Lộ Thương không khỏi đỏ mặt, chính là vì sĩ diện vẫn cố vớt vát “ Cái kia…không có ở chỗ ngươi sao?”

Nhận thấy Lộ Thương hốt hoảng ra mặt, Tĩnh bật cười thành tiếng. Nhận thấy ánh mắt phẫn uất trên gương mặt ánh tuấn, hắn vội dừng cười, nói “ Đi theo ta”. Không đợi Lộ Thương đáp lời, hắn triển khai thân ảnh, một mặt hướng bắc ngoại thành mà chạy như bay.

Lộ Thương vội triển khai công phu đi theo…chính vì khinh công xuất chúng nên danh xưng Thiên Ưng mới có. Hiện tại có cơ hội thi triển công phu sở trường, hắn đâu chịu yếu thế, tự nhiên triển khai hết sức lực, bán mạng phi theo.

Sự thật làm hắn thất vọng… chính mình đã dùng hết sức lực, còn Tĩnh như đi trước ba bước không nhanh không chậm dẫn đường, siêu việt đến mức không có dấu vết để lại.

Chẳng lẽ ta thật sự cái gì cũng không bằng hắn sao…Lộ Thương ở thâm tâm tràn lên một trận bi ai, không khỏi nắm chặt con dao trong tay áo, tựa hồ

Tĩnh rút cuộc cũng dừng lại ở một tòa nhà nho nhỏ… đây là một tràng bích bình thường có tứ hợp viện, đình viện lại bố trí tao nhã, cửa sổ lộ ra ngời ngời ánh sáng châu báu sang trọng, nhưng nơi này lại không có người nửa đêm như thế này thật đáng chú ý.

Tĩnh bước vào phía sau nội thất, ánh mắt Lộ Thương chiếu vào bỗng lạnh gáy vì bên trong hóa ra so với bình thường ở bên ngoài vô cung ,bên trong có rất nhiều giường…bên trên dải gấm thêu màu đỏ, có hoa văn hết sức tinh sảo,bên trên có thêu hoa lệ rực rỡ, màu hồng nổi trên nền trắng, lại có ánh đèn bên ngoài chiếu vào thật hết sức rực rỡ.

Bất giác tự lui về sau vài bước, Lộ Thương có điểm bất bình khi nghĩ cùng con người ngay trước mắt này, lại cùng đứng ở một nơi có giường.

“ Có thể đem giải dược đưa cho ta chưa?” Lộ Thương không hề phát hiện ra, ngữ khí của hắn bất chợt cao lên.

Tĩnh lại lộ ra bộ dáng tươi cười đáng hận đến cực điểm, nói : “ Cởi quần áo đến trên giường đi, ta đem giải dược cho ngươi”.

“ Cái gì?” Lộ Thương cả kinh nhảy dựng người lên, “ Ngươi…ngươi…ngươi…ngươi… khinh người quá đáng…”. Phẫn khí cực hạn, hắn đến cả nói cũng không thốt nên lời.

“ Không cởi thì không cấp giải dược…ngươi sẽ chờ đến khi mặt trời lên, đến nơi nơi cầu nam nhân giúp ngươi thoải mái đi” Rõ ràng vẻ tuyệt mĩ bên ngoài không xứng với những lời nói hạ lưu đó, Tĩnh vẫn bình thản nét mặt ung dung mà nói.

Lộ Thương ngây ngốc đứng yên,không biết là nên quay đi để giữ khí phách anh hùng hay là chịu nhục để lấy giải dược đây?

Nhìn hắn do dự, Tĩnh đứng dậy đi đến bên cạnh hắn, đem hắn ôm vào trong lòng, vừa thủ thỉ bên tai vừa thuận tay cởi đai lưng Lộ Thương,ghé đầu một bên tai nói “ Thật là, hảo hán không sợ thiệt trước mắt. Nhắm mắt nhịn một chút, chờ lấy được giải dược…ngươi ăn đậu hũ cũng tốt, mà giết ta báo thù cũng tốt, tự nhiên muốn làm gì cũng được.” Miệng nói không vội, tay cũng không dừng lại, tay Tĩnh đưa qua đến đâu quần áo Lộ Thương đều rơi xuống đến đấy, chốc lát trên người Lộ Thương chỉ còn một chiếc áo sơ mi, quang loã hơn phân nửa da thịt màu mật ong dưới ánh sáng trong không khí rọi vào căn phòng mờ ảo.

Lộ Thương bị hắn ôm ở khoảng cách gần như vậy, trong mắt chỉ còn dung nhan tuyệt mĩ (hơn nữa hắn cũng không có cách nào kháng cự lại cảm giác này), chóp mũi thoảng mùi huân hương vờn quanh, lại bị đem dâm dược ra uy hiếp, thật sự không biết làm gì. Cuối cùng khi mảnh vải duy nhất che dậy thân thể rơi xuống, cũng là lúc hắn bị áp đảo ngã xuống trên giường lớn trang trí xa hoa kia.

Đôi môi nóng cháy của Tĩnh hút trước ngực, Lộ Thương cảm thấy như tất cả ý thức kháng cự đều như nhiệt độ cơ thể hòa tan hoàn toàn trở nên mềm yếu thoảng vào không khí, mà cái kia, rõ ràng khi cùng với nữ nhân không hề có phản ứng, bây giờ động chạm vào hắn lại như có ma thuật mà đứng thẳng lên.

Có điểm buồn cười là ngực Lộ Thương không đồng nhất phản ứng, Tĩnh có vẻ giận tăng thêm sức lực xoa nắn ở tay, xoa xoa trước ngực Lộ Thương, khiến Lộ Thương cảm giác một cỗ nhiệt độ không thể khống chế nổi xông lên ót, vội vàng lấy tay che miệng, sợ hãi tiếng kêu trong cổ họng của chính mình.

“ Không được che miệng!” Tĩnh mãnh liệt hạ lệnh, dùng tay lật tay Lộ Thương xuống, lại buông lỏng bàn tay phải đang nắm chặt phía dưới của Lộ Thương, dùng chính bảo bối của mình chà xát vào đó. Tay trái vừa buông chốc lát đã xâm nhập vào phía sau Lộ Thương, bông cúc phía sau ra sức co rút, thỉnh thoảng còn cắn mút chặt vào ngón tay hắn.

Bị kích thích như vậy, Lộ Thương rốt cuộc không còn nghĩ được cái gì mất mặt cái gì không mất mặt, không thể ngăn được âm thanh kìm nén “ A-a-đừng-đừng! Nơi đó…a… đừng…đừng… tha cho ta…cầu xin ngươi…dừng lại…dừng lại”. Khoái cảm như những đợt sóng đánh vào điểm yếu nhất trên cơ thể đến nghẹt thở,cuối cùng Lộ Thương phải cao giọng cầu xin tha thứ.

Xuất thân nơi cung cấm, loại cảnh này đã sớm biết tới nên Tĩnh đương nhiên hiểu cái gì gọi là “Đừng” chính là khoái cảm không chịu được mà thôi, nghe hắn gọi như vậy quả thực cũng có cảm giác kích thích, ngón tay đầy kĩ xảo phía sau Lộ Thương vào sâu nhất nội đình, quả nhiên Lộ Thương không thể ngăn được mà run rẩy cả người, ngay sau đó liền xuất ra…

“ Nhanh như vậy?” Lộ ra một nụ cười nhạo báng, Tĩnh không nhìn tới Lộ Thương sau khi xuất ra vừa đau vừa xấu hổ, đem hai ngón tay thâm nhập sâu hơn vào bên trong hắn,dùng sức đem Lộ Thương kéo lại gần hơn.

“ Làm…làm cái gì…” Vừa xuất ra xong, cả người Lộ Thương mềm như vô lực,chỉ còn nằm im nghe hắn bố trí. Bị áp chặt vào lồng ngực Tĩnh, tư thế vừa khuất phục vừa đáng thương “ Ngươi, định làm cái gì…”

Tĩnh đặt tay vào thắt lưng hắn đem nửa người dưới trên giường kéo lên, cảm giác huyền thùy nơi hạ thể bị cầm chặt trong nháy mắt, Lộ Thương không khỏi sợ hãi nhắm mắt lại—trải qua lần trước hắn đã biết dù có là nam nhân thì biện pháp lăng nhục kinh khủng nhất đều là dùng thân thể.

Nhưng sau đó lại không phải đau như lần trước, sau khi thâm nhập vào một chút, ngón tay kia đưa vào trong cơ thể một đoạn mềm nhẵn đích thị là thuốc mỡ.

“ Hư nào- đừng nói gì-“ ngón tay mềm nhẹ chuyển động trong cơ thể. Tĩnh tựa hồ xác định được thuốc mỡ đã bôi vào hết các góc nội đình.

Cảm giác thủ hạ chính là cơ thể muốn mở lỏng ra, Tĩnh không hề báo trước, đem toàn bộ của mình đi vào, nơi trơn nhẵn vừa được làm dịu, một giây sau đã bị xâm nhập vào nơi trước kia dấu vết sưng đỏ hậu huyệt vẫn còn nguyên.

“ A—“ tuy rằng bên trong đã có phần tốt hơn trước, Lộ Thương vẫn không thể hoàn toàn thừa nhận khi cái kia đi vào cơ thể mà kinh hãi kêu lên, Tiểu huyệt cũng vì bất chợt bị sáp nhập mà thống khổ co rút lại.

“ Làm gì? Không được dùng sức!” Vuốt nhẹ phần cổ dài, Tĩnh tựa hồ trong cơ thể hắn co rút mà không thể khống chế được chính mình, không khỏi tức giận bắt Lộ Thương thả lỏng cơ thể.

“ Đau!” Cố nhịn một tiếng rên rỉ trong yết hầu, Lộ Thương cảm giác phía sau bị Tĩnh sáp nhập bắt đầu vận động, nơi bích tràng kia bị thứ cứng rắng của hắn và chạm vào mà kịch liệt đau đớn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện