Vào ban đêm, Mạc Thế Di và Nguyệt Bất Do chuyển mấy người Thành Lệ dời đến chỗ Mạc Thế Triệu. Sau khi an trí cho Thành Lệ cẩn thận, Mạc Thế Di bí mật mang theo Nguyệt Bất Do quay về phủ thái tử. Ngày hôm sau, thái tử vẫn như thường lệ tiến cung xử lý chuyện triều chính, phía sau là thế tử điện hạ không hề rời khỏi cha.

Thành Lệ đã trở lại, tuy rằng hắn còn không thể thay cho Mạc Thế Di, nhưng rất nhiều chuyện Mạc Thế Di đều có thể tìm hắn thương lượng. Hơn nữa có Thành Lệ ở một bên chỉ huy, Mạc Thế Di giao tiếp với bọn quan viên cũng thoải mái hơn rất nhiều. Dù sao từ nhỏ Thành Lệ đã học tập đế vương thuật, đây là việc mà hắn tinh thông. Chủ yếu là tâm tư Mạc Thế Di không đặt trên triều đình, cũng bởi vậy y càng cảm thấy quá sức và mỏi mệt. Nhưng bây giờ thì tốt rồi, y chỉ cần giúp Thành Lệ xử lý những chuyện cần thái tử lộ diện là được.

Đối với việc phụ hoàng ăn một viên thuốc không rõ lai lịch, Thành Lệ biểu hiện rất lãnh đạm, có thể nói là lạnh lùng. Vô tình nhất là nhà đế vương, đối với vị phụ thân luôn dao động này, sau khi Thành Lệ biết đối phương bức “thái tử” giao Mạc Thế Di ra thì cũng đã lạnh tâm. Cho nên khi nghe được thân thể phụ hoàng từ từ suy yếu, hắn cũng không có phản ứng gì.

Mạc Thế Di đưa chiếc hộp đựng thuốc cho Hứa Thanh Thuỷ, nhưng thời gian đã lâu lắm, Hứa Thanh Thuỷ ngửi qua thì chỉ có thể xác định bên trong có chu sa, không có dược liệu, cái khác không ngửi được. Hứa Thanh Thuỷ vốn muốn tiến cung chẩn trị cho hoàng đế, bị Nguyệt Bất Do cản lại. Theo Nguyệt Bất Do nói thì hoàng đế sớm chết một chút mới tốt, hắn có thể sớm một chút rời đi cùng Mạc Thế Di. Mà trong chuyện này thì Thành Lệ và Mạc Thế Di đều giữ nguyên trầm mặc, Hứa Thanh Thuỷ thấy thế cũng cũng không nhắc lại.

Thành Lệ tránh ở chỗ Mạc Thế Triệu an tâm dưỡng bệnh, ngày nào Mạc Thế Di cũng sẽ đến đây, một là để hỏi thăm hắn, thứ hai cũng là đem những tấu chương Thành Lệ cần tự mình xem qua cho hắn, thuận tiện nói cho hắn những chuyện đã xảy ra trong triều trong một ngày. Có Thành Lệ ở sau lưng chống đỡ, thế cục trong triều càng thêm củng cố, cũng càng nắm chắc trong tay thái tử.

Trời dần dần lạnh, mùi thuốc trong tẩm cung hoàng đế cũng càng ngày càng nồng. Sau một trận tuyết lớn, hoàng đế bệnh đến gần như không thể xuống giường. Đứng ở bên giường hoàng đế, nhìn nam nhân sắc mặt vàng như nến, khuôn mặt gầy guộc kia, thái tử mặt ngoài lo lắng, trong tâm lạnh lùng. Một viên thuốc có lẫn vài cái xác trùng đã đánh gục ý chí của hoàng đế, suốt ngày hoảng sợ lo lắng không biết viên thuốc kia có hại không ngược lại làm tinh thần hoàng đế tiêu hao nhanh hơn. Thái tử biết, hoàng hậu biết, tất cả mọi người biết, nếu hoàng đế vẫn tiếp tục rối rắm vì viên thuốc kia, vậy ngày hoàng đế gặp đại nạn cũng không còn xa nữa.

Được thái tử tự mình đút hết bát thuốc, hoàng đế hỗn loạn ngủ. Thái tử không nhìn mẫu hậu đứng một bên, sau khi hoàng đế mê man, thái tử gọi người đỡ mẫu hậu về cung. Vương hoàng hậu nhìn thái tử một cái thật sâu, trầm mặc theo người hầu rời đi. Thái tử bảo những người khác đều lui ra, một tay y luồn vào trong chăn, kiểm tra mạch đập của hoàng đế.

Qua một lát, thái tử thu tay lại, gọi người tiến vào hầu hạ, y thì rời khỏi tẩm cung. Bên ngoài tẩm cung, một người đang vui vẻ chơi ném tuyết. Thái tử vừa ra, người nọ liền thấy, bỏ bóng tuyết cười chạy tới.

“Cha, có thể về nhà chưa? Con đói bụng.”

Thái tử vẻ mặt khó xử nói: “Thân thể hoàng gia gia không tốt, cha phải ở cạnh, con về nhà một mình được không?”

“Không được!”

Gần đây cảm xúc càng lúc càng không ổn, thế tử điện hạ đá một phát vào đống tuyết dưới rễ cây, kêu to lên: “Con muốn về nhà về nhà! Con muốn về nhà!”

“Bất Do!” Thái tử lạnh mặt.

Thế tử điện hạ mím chặt môi, đột nhiên nổi điên đẩy phụ thân ra định đâm vào tường. Thái tử kinh hãi: “Bất Do!” Thị vệ đã được huấn luyện ở một bên lập tức ngăn thế tử lại.

“Cha không mang con về nhà con không sống nữa cha không mang con về nhà con không sống nữa cha không mang con về nhà con không sống nữa……” Thế tử điện hạ liều mạng giãy dụa, vừa đá vừa đạp. Thái tử bất đắc dĩ ấn ấn mi tâm, tiến lên ôm lấy thế tử từ phía sau: “Được, cha mang con về nhà, con đừng náo loạn.”

Khoé miệng thế tử mếu máo, xoay người dùng sức ôm lấy phụ thân: “Cha…… Oa oa…… Con muốn về nhà……”

“Được, về nhà.”

Ôm thế tử, thái tử bước đi mệt mỏi về phía Đông cung, một vài người ở bên cạnh lắc đầu: Aizz, sao thế tử điện hạ lại là đồ ngốc như vậy chứ? “Bệnh điên” của con riêng thái tử dường như càng ngày càng nặng, ngay cả hoàng thế tử và Miễn vương con thứ hai của thái tử vừa mới hồi kinh không lâu thỉnh thoảng đến hỏi thăm hoàng tổ mẫu cũng mới chỉ nhìn thấy tam đệ từ rất xa. Đối với người em trai đột nhiên xuất hiện này, hai vị thế tử điện hạ chính quy vẫn có chút phê bình kín đáo. Thái tử phụ thân của họ chưa bao giờ thân mật như thế với họ, huống chi còn cùng phụ thân cùng ăn cùng ngủ nữa.

Vương hoàng hậu cũng dị thường lo lắng về bệnh tình của cháu trai này, nhưng phái mấy vị thái y đến, không phải bị đánh trở về thì là bị đá ra, căn bản không thể đến gần Nguyệt Bất Do. Xuất phát từ tư tâm nào đó, Vương hoàng hậu gọi thái tử đến một chuyến, nói chuyện về đứa cháu trai này.

Ngoài một lần ăn cơm cùng Vương hoàng hậu kia, thái tử không còn lần nào ở một mình cùng Vương hoàng hậu. Lúc này, thái tử đang nói chuyện về con thứ ba cùng mẫu thân của mình và hai người con khác. Thấy tình hình của con thứ ba càng ngày càng không xong, thái tử quyết định đưa đứa con này đi xa, đến một nơi im lặng để hắn tĩnh dưỡng. Đối với quyết định này của phụ thân, hai vị thế tử chính quy đều rất vừa lòng, Vương hoàng hậu lại cực kì lo lắng.

“Số lần Bất Do phát bệnh ở trong cung so với khi ở ngoài cung thường xuyên hơn rất nhiều, vẫn nên để hắn rời cung đi. Tâm tình hắn luôn bất ổn, ở lại kinh thành cũng sẽ gặp phải phiền toái. Nhi thần tìm cho hắn một nơi im lặng, để hắn áo cơm không lo, coi như là nhi thần làm tròn nghĩa vụ với hắn. Nhi thần là thái tử, không có khả năng ở cùng hắn mãi, hắn cũng phải học được cách tự lo cho bản thân.”

So với sự cưng chiều khi vừa mới mang con về, giờ phút này thái tử có vẻ rất phiền chán. Ngẫm lại cũng đúng, thái tử là hoàng đế tương lai, sao có thể ngày ngày ở cạnh một đứa con thỉnh thoảng lại nổi điên. Các đại thần vừa lòng, hai vị thế tử chính quy vừa lòng, Vương hoàng hậu thì đau đớn đè nén thống khổ của mình, nàng biết, đứa con này phải đi rồi.

Không quá vài ngày, thế tử điện hạ vừa kêu la vừa bị áp lên xe ngựa mang đi. Lại qua vài ngày, một thị vệ bị thương vội vàng trở lại kinh thành bẩm báo thái tử, thế tử điện hạ đả thương bọn họ rồi đào tẩu, chẳng biết đi đâu. Thái tử sai người đi tìm kiếm, một tháng sau, trên tường phủ thái tử xuất hiện một hàng chữ lớn đỏ tươi rõ ràng — Ngươi không cần ta, ta cũng không cần ngươi! Ngươi không phải cha ta! Ta cũng không phải con ngươi! Chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt! — Vị thế tử điện hạ cảm xúc bất ổn kia không nhận cha hắn nữa.

Lại qua một tháng, trên giang hồ truyền đến tin tức, Nguyệt Bất Do đã biến mất hồi lâu lại tìm người đánh nhau, các môn phái giang hồ than oán vang trời dậy đất.

Vị thế tử điện hạ đột nhiên xuất hiện này đã trở lại nơi mà hắn vốn nên đi, rất nhiều người đều thở phào một hơi. Thái tử vẫn bận rộn như cũ, thân thể hoàng đế ngày càng lụn bại, đã là gần chết.

Hoa tuyết rơi xuống, bầu không khí ngày tết đã nồng đậm, vài ngày nữa sẽ hết năm. Một ngày này, thái tử phục trang đường hoàng đi ra khỏi Đông cung, lên ngự liễn của thái tử. Ngự liễn chậm rãi đi tới cửa chính hoàng cung, khoé miệng thái tử thì treo một nét tươi cười thản nhiên.

Vào cung, ngoài dự đoán của mọi người, thái tử lại đi thỉnh an hoàng hậu nương nương trước. Phải biết rằng thái tử đã rất lâu rất lâu không thỉnh an hoàng hậu nương nương. Tất cả mọi người lén lút bàn tán, bởi vì hoàng hậu nương nương dung túng ngũ hoàng tử Thành Khiêm đoạt quyền với thái tử, thế nên thái tử phi thường bất mãn với hoàng hậu nương nương, cũng bởi vậy quan hệ với hoàng hậu càng ngày càng lãnh đạm.

Sớm nhận được tin tức, Vương hoàng hậu vừa kích động vừa khó hiểu ngồi trong cung đợi thái tử đến. Vì sao thái tử lại đến thỉnh an nàng? Vương hoàng hậu không dám suy nghĩ theo hướng tốt, đứa con kia sẽ không dễ dàng tha thứ cho nàng như thế. Đứng ngồi không yên đợi hồi lâu [kỳ thật cũng chỉ khoảng một nén nhang thôi], Vương hoàng hậu nghe được thông báo: “Thái tử điện hạ đến –”

Vội sửa sang lại tóc và y phục một chút, Vương hoàng hậu ngồi trên ngai vàng, áp chế tâm tư dâng trào. Thái tử nhấc vạt áo lên, bước qua cửa, mặt mang tươi cười đi đến trước mặt mẫu hậu, cung kính hành lễ với mẫu hậu: “Nhi thần thỉnh an mẫu hậu.”

Một khắc kia, ngay một khắc thái tử đi vào kia, huyết sắc trên mặt Vương hoàng hậu biến mất, bàn tay đặt trên tay vịn dùng sức thật mạnh.

Nâng tay, ra hiệu cho toàn bộ người hầu trong phòng lui ra, thái tử ra lệnh đóng cửa. Cánh cửa dày nặng chậm rãi đóng lại, thái tử lại tiến lên một bước: “Mẫu hậu, ngài xảy ra chuyện gì? Ngài không muốn nhìn thấy nhi thần sao?”

“Thái tử……” Thanh âm của Vương hoàng hậu phát run.

“Mẫu hậu không nhận ra nhi thần à?” Thái tử đi đến ghế bên cạnh ngai vàng ngồi xuống, vẻ mặt thoải mái.

Vương hoàng hậu áp chế nước mắt tràn mi, thanh âm nghẹn ngào mở miệng: “Con …… đã trở lại?”

Trong mắt thái tử chợt lóe một tia sáng, cười nói: “Nhi thần có đi đâu đâu, sao mẫu hậu lại hỏi như thế?”

Khoé mắt Vương hoàng hậu hạ xuống một giọt lệ, một giọt lệ mà nàng làm sao cũng không thể nhẫn nhịn được. Mà thái tử không chỉ không sợ hãi, ngược lại vẫn là vẻ mặt mang cười kia.

“Mẫu hậu, lúc trước nhi thần có chút thầm oán mẫu hậu, nhưng bây giờ nhi thần đã nghĩ thông suốt, cho nên đến thỉnh an mẫu hậu, xin mẫu hậu đừng trách nhi thần.”

Vương hoàng hậu lau nước mắt, cẩn thận nhìn gương mặt thái tử, sau hồi lâu, nàng mới khàn khàn nói: “Con trở về, thì tốt rồi…… Y đâu?”

Thái tử cười, rồi lại không cười: “Nhi thần đã trở lại, y tự nhiên cũng phải đi.” Không hề giả bộ hồ đồ.

Nước mắt Vương hoàng hậu tràn ra, nàng vươn hai tay với thái tử, thái tử đứng dậy đi tới khom người ôm lấy nàng, cúi đầu nói bên tai nàng: “Mẫu hậu, có những chuyện không thể cưỡng cầu.”

Nước mắt Vương hoàng hậu càng không ngừng tuôn ra, nàng ôm chặt lấy thái tử: “Thân thể của con, tốt không?”

“Tốt lắm, đã hoàn toàn tốt lắm.”

“Y, đi đâu?”

“Tái bắc.”

“……” Buông thái tử ra, một tay Vương hoàng hậu sờ lên ngực thái tử, “Để mẫu hậu nhìn xem.”

Thái tử cởi bỏ đai lưng, kéo vạt áo ra, ở vị trí trái tim hắn có một vết sẹo hình tròn rõ ràng. Ngón tay Vương hoàng hậu run rẩy sờ lên vết sẹo kia, rơi nước mắt, vì “hai” đứa con của nàng.

Ngày đó, thái tử ở tẩm cung hoàng hậu đến tận trưa, ăn trưa cùng mẫu hậu xong rồi mới rời đi. Ngày đó, sau khi thái tử đi thì Vương hoàng hậu liền nhốt mình vào Phật đường, hôm sau mới đi ra.

Thái tử dường như lại biến thành vị thái tử ôn hòa trước kia, không biết là vì sắp năm mới hay là vì những chuyện phiền lòng đều đã giải quyết, tóm lại, tâm tình thái tử càng ngày càng tốt, nụ cười trên mặt cũng càng ngày càng nhiều hơn. Nếu không phải khi thái tử xử lý triều chính vẫn anh minh như trước, tất cả mọi người đều phải hoài nghi thái tử này là giả.

Trở lại Đông cung, trời đã tối rồi. Tùy tiện ăn chút gì, thái tử trở về tẩm cung nghỉ ngơi. Khi hắn vào tẩm cung, một người liền chạy lại gần.

“Thái tử ca ca, sao muộn như vậy mới trở về?”

“Trong cung nhiều việc quá.”

Đi vào trong phòng ngồi xuống, thái tử xoa xoa bả vai: “Bóp vai cho ta một chút, đã lâu không viết chữ, vai đau quá.”

Đối phương lập tức bóp vai cho hắn, trên mặt là lo lắng: “Thái tử ca ca, huynh vừa khỏi bệnh, đừng quá mệt.”

“Ta cũng đâu muốn thế đâu.” Thái tử trừng trắng mắt, “Hai người kia nói ném liền ném, cũng không quản ta có mệt không. Ngươi ăn cơm chưa?”

“Ăn rồi.”

Thở hắt ra, thái tử cầm tay đối phương: “Đi ngủ đi, hôm nay thật sự là mệt.”

“Ta đi bưng nước ấm, ngâm chân rồi ngủ.”

“Được.”

Xoay người nhìn đối phương đi ra ngoài, thái tử Thành Lệ xoa xoa cổ, trong lòng lại lần nữa oán thầm hai kẻ tuyệt tình dám từ bỏ hắn. Đứng lên, lê hai chân mỏi mệt, thái tử nhích đến bên giường, buông cả người xuống.

“A!”

Kinh hoảng đứng lên, hai mắt Thành Lệ mở to nhìn trừng trừng cái giường lắc lư trước mặt, một lát sau, hắn hô to: “Người đâu!”

“Thái tử ca ca?” Bưng nước ấm vào, vẻ mặt Hứa Ba buồn bực, “Xảy ra chuyện gì?”

“Có nô tài.” Một thái giám thủ bên ngoài cúi đầu chạy vào.

“Cái giường này bị làm sao vậy!” Thái tử lắc trụ giường, chỉ thấy giường vang lên kẽo kẹt, hơn nữa lắc lư thật là mạnh.

“Ớ……” Tên thái giám kia không biết nên trả lời như thế nào.

“Sao giường lại lắc thế?” Hứa Ba không rõ nên hỏi.

“Bản cung cũng muốn biết cái giường này là……” Đột nhiên nghĩ đến cái gì, thái tử ngậm miệng, không kiên nhẫn xua tay: “Đi ra ngoài đi ra ngoài, ngày mai đổi ngay cái giường này cho bản cung.”

“Vâng.” Thái giám đi ra ngoài.

Hứa Ba bưng bồn nước đi tới, vẫn còn hỏi: “Giường này làm sao thế? Có phải hỏng rồi không?”

“Rõ ràng là hỏng mà.” Không dám ngủ trên giường, Thành Lệ đi đến bên tháp ngồi xuống, lẩm bẩm: “Rốt cuộc hai người kia làm ra động tĩnh lớn cỡ nào vậy, giường này của ta bằng gỗ lim đó.”

“Thái tử ca ca, huynh nói cái gì?”

“Không có gì.”

Thành Lệ tự mình cởi giày, Hứa Ba đặt bồn nước nóng trước chân hắn.

“Cùng nhau rửa.” Thành Lệ bỏ chân vào bồn nước trước, bị nóng đến hít sâu một hơi.

Hứa Ba ngồi xuống trước mặt hắn, cởi giày, cũng thả chân mình vào. Cửa sổ vang một tiếng, Thành Lệ và Hứa Ba đồng thời ngẩng đầu nhìn, Thành Lệ nổi giận, Hứa Ba thì nở nụ cười.

“Bất Do ca, Thế Di ca.”

“Còn chưa ngủ à?”

Nguyệt Bất Do đóng cửa sổ, kéo tay Mạc Thế Di đến bên tháp, ngồi xuống.

“Còn không biết xấu hổ mà hỏi nữa, cái giường kia bị hai ngươi làm cho sắp sụp, làm sao mà ngủ!” Thành Lệ đấm Nguyệt Bất Do một phát.

Nguyệt Bất Do hừ một tiếng: “Vậy chỉ có thể trách giường của ngươi không đủ chắc.”

“Hai ngươi thật sự là yêu tinh ‘đánh nhau’ mà.” Trước mặt Hứa Ba, Thành Lệ không tiện nói thẳng.

Nguyệt Bất Do chớp chớp mắt: “Cái gì mà yêu tinh đánh nhau, hai chúng ta cũng không phải yêu tinh.” Lời này hình như nghe ở đâu rồi.

Thành Lệ ôm trán, có người hỏi: “Thái tử ca ca, huynh nhìn thấy yêu tinh đánh nhau rồi à?”

“Ba ba, ta váng đầu, lấy thuốc cho ta đi.”

Vừa nghe Thành Lệ váng đầu, Hứa Ba cũng không thèm lau chân, đi giày vào đi lấy thuốc.

Gạt một người đi khỏi, không thèm nhìn một người khác, Thành Lệ nhìn về phía Mạc Thế Di, trong mắt là không vui. Mạc Thế Di biết vì sao hắn không vui, nắm tay Nguyệt Bất Do, y thản nhiên nói: “Ta và Bất Do định ngày cuối năm sẽ đi.”

“Ngươi đi gấp như vậy làm gì? Tốt xấu gì chờ ta đăng cơ rồi đi cũng đâu muộn chứ.” Trong lòng Thành Lệ phiền muộn, vừa nghĩ đến chuyện hai người này muốn đi, hắn liền đặc biệt phiền muộn.

“Thái tử ca ca, uống thuốc.” Người nào đó đi lấy thuốc đã trở lại.

Nguyệt Bất Do liếc nhìn Hứa Ba một cái, hỏi: “Không có người hoài nghi thân phận của y?”

Thành Lệ nhận lấy thuốc và nước, một ngụm uống hết, rồi mới trả lời: “Bây giờ còn ai dám lắm miệng trước mặt ta.”

Cũng đúng. Nguyệt Bất Do không lo lắng nữa.

Kéo Hứa Ba ngồi xuống, một lần nữa thả chân y vào bồn nước, Thành Lệ cúi đầu không nói. Nguyệt Bất Do vỗ vỗ hắn: “Đừng như vậy, thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn.”

“Nói thì nói thế, nhưng……” Thành Lệ ngẩng đầu, “Ba huynh đệ chúng ta được thực sự ở cùng nhau kỳ thật cũng chẳng có mấy ngày, các ngươi ở thêm với ta vài ngày đi.”

“Ta không muốn Mạc Thế Di dịch dung.” Nguyệt Bất Do nói ra điều lớn nhất hắn không muốn. Hắn vừa nói như thế, Thành Lệ liền không biết nói cái gì cho phải.

Không khí có chút nặng nề, biết bọn họ muốn đi nên Hứa Ba cũng khó chịu, không biết nên nói cái gì.

“Cốc cốc cốc”

Có người gõ cửa.

“Điện hạ, người trong cung tới, hoàng thượng không được.”

“Cái gì?!”

Bồn nước lật nhào.



Không biết là ý trời hay là trùng hợp, sau khi Thành Lệ vội vội vàng vàng vào cung, hắn chỉ kịp tới gặp phụ hoàng một lần cuối cùng. Nắm tay thái tử, trong cơn hôn mê hoàng đế không cam lòng nuốt xuống một hơi cuối cùng. Trong cung ngập tràn tiếng khóc, có hai người tránh trên cây đại thụ trong cung nhìn về phía tẩm cung hoàng đế.

“Mạc Thế Di.”

“Ừ.”

“Nam nhân kia chết rồi.”

“Ừ.”

“Ngươi có khó chịu không?”

“Vì sao phải khó chịu?”

“Vậy là tốt rồi.”

Giật nhẹ tay áo Mạc Thế Di, Nguyệt Bất Do ngửa đầu: “Chờ lát nữa chúng ta đi thôi.”

“Ừ.”

Hoàng đế về trời, thái tử kế vị, khi các đại thần tuyên đọc xong di chiếu của hoàng đế, Thành Lệ ở ngoài tẩm cung của phụ hoàng tiếp nhận các đại thần quỳ lạy. Thành Lệ thần sắc bi ai nhìn về phía một gốc đại thụ ở xa xa, Vương hoàng hậu đứng phía sau hắn cũng nhìn theo, nước mắt chảy xuôi.

Kinh thành, đèn lồng đỏ đã treo lên đổi thành đèn lồng trắng, trước cửa từng nhà đều buộc vải trắng. Hoàng đế về trời, năm nay cũng không còn Tết nữa rồi.

Một chiếc xe bốn ngựa dừng ở cửa “Thiên Thường uyển”, vài người nhìn thoáng về phía hoàng cung một chút, sau đó lên xe. Tuyết rơi, xe ngựa chậm rãi di chuyển, đi về phía cửa thành.

“Hứa ca, ngươi cứ để Hứa Ba ở lại kinh thành như vậy sao?”

“Đứa nhỏ lớn rồi, có ý nghĩ của bản thân, nó nguyện ý ở lại thì cứ ở lại đi.”

“À, nếu ngươi nhớ y thì có thể về kinh thăm y. Bây giờ Thành Lệ là hoàng thượng, không ai dám tìm các ngươi gây chuyện đâu.”

“Ừ.”

Xốc mành xe lên nhìn thoáng qua phía sau, Hứa Thanh Thuỷ nắm chặt tay một người, không biết để con trai lại là đúng hay sai, nhưng con trai kiên trì muốn ở bên thái tử, y không đành lòng làm con thương tâm. Còn thái tử, à không, bây giờ là hoàng thượng…… hoàng thượng đối với con là tâm tư gì đây?

“Thanh Thuỷ, nếu Ba Ba chịu ủy khuất, ta sẽ nhờ Bất Do mang nó về là được.” Ba Tùng ôm chặt Hứa Thanh Thuỷ. Hứa Thanh Thuỷ gật gật đầu, bây giờ người nọ là hoàng thượng, sau này, sợ là không còn cơ hội gặp lại.

Bên ngoài xe, nói thế nào cũng không chịu để Mạc Thế Di đánh xe một mình, người nào đó lông mi cong cong dựa vào đối phương, không có buồn bực vì Thành Lệ đăng cơ, chỉ có hưng phấn vì sắp đi tái bắc.

“Mạc Thế Di, bây giờ Thành Lệ là hoàng thượng rồi, sau này gặp hắn sẽ phải quỳ xuống. Ta không thích đâu. Cho nên sau này chúng ta đừng tới kinh thành nữa, nếu hắn muốn gặp chúng ta thì tự mình đến tái bắc là được. Ngươi thấy thế nào?”

“Ừ. Hắn là hoàng đế, ta cũng ít lộ diện thì tốt hơn.” Người nọ là hoàng đế, sau này nếu hai huynh đệ họ gặp lại sẽ không thể giống như lúc trước nữa. Không phải không buồn, nhưng vẫn thật may mắn, có người mình yêu bên cạnh mới là quan trọng hơn bất cứ điều gì khác.

Xe ngựa đi thẳng ra khỏi cửa thành, chạy về phía tái bắc. Để không gây chú ý, Mạc Thế Triệu đã rời kinh thành trước bọn họ vài ngày. Tân niên năm nay, Mạc Thế Di không thể ở cùng cha nương và người nhà, nhưng đây cũng sẽ là năm cuối cùng y không thể đón tết cùng họ.

“Bất Do, đợi đến tái bắc, chúng ta sẽ chuẩn bị thành thân.”

“Đó là đương nhiên, ta đã sớm đợi không kịp rồi. Đúng rồi, còn cả hôn sự của Hứa ca và Ba Tùng nữa, làm cùng nhau luôn.”

“Được. Giá!”

Nghe hai người bên ngoài nói, hai người bên trong xe liền ôm chặt lấy nhau.

“Thanh Thuỷ, gả cho ta đi.”

“……”

“Gả cho ta, Thanh Thuỷ.”

“…… Được.”



“Hoàng thượng.”

Đứng bên cửa sổ nhìn hoa tuyết, Thành Lệ xoay người, mặt không chút thay đổi.

Phương thống lĩnh cúi thấp đầu nhỏ giọng nói: “Bọn họ, đi rồi.”

Hai tay lạnh giá của Thành Lệ nháy mắt nắm thành quyền. Sau một lúc thật lâu, hắn mở miệng: “Trẫm, biết rồi. Ngươi đi xuống đi.”

Phương thống lĩnh khom người lui ra.

Đóng cửa, Thành Lệ chậm rãi đi đến bên giường, một người đã mệt chết không chống đỡ nổi đang ngủ trên đó. Nhẹ nhàng sờ lên gương mặt người nọ, ánh mắt Thành Lệ âm trầm.

“Các ngươi cứ như vậy bỏ trẫm mà đi…… Trẫm, mới không cho các ngươi như nguyện đâu, hừ!”

Một tháng sau, tân hoàng đăng cơ, ngồi trên ngai vàng đế vương đại diện cho quyền lực tối cao trong thiên hạ, tân hoàng Thành Lệ nhận bách quan quỳ lạy.

“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế –”

Nhìn các đại thần quỳ lạy phía dưới, khoé miệng Thành Lệ là vui sướng vì tâm nguyện nhiều năm đã trở thành sự thật. Cùng ngày, Thành Lệ phong con trưởng của mình làm thái tử, thái tử phi và trắc phi theo đó trở thành hoàng hậu, quý phi. Mà cùng ngày hắn đăng cơ, xa tại tái bắc hai đôi tân nhân cũng thành thân. Tuy rằng hai đôi tân nhân đều là nam tử nhưng điều này không chút ảnh hưởng đến độ náo nhiệt của hôn lễ, thậm chí có một nam tử còn tự nguyện che khăn voan đỏ, liên tục muốn tân lang quan nhấc khăn voan cho hắn, chỉ sợ người khác không biết hắn là người bị áp.

Đương nhiên, Thành Lệ không thể nhìn thấy hôn lễ vui mừng ngày đó được. Trở thành đế vương, hắn bắt đầu chân chính nắm trong tay toàn bộ quốc gia, định đoạt sống chết của người khác.

“Bệ hạ hồi cung –”

Theo tiếng thái giám thông báo, Thành Lệ bước vào tẩm cung. Đi vài bước, mi tâm hắn nhíu lại: “Ba Ba?” Sao người này không ra đón hắn?

“Hoàng đế ca ca……” Một thanh âm khe khẽ truyền ra từ trong phòng, bảo người hầu phía sau lui ra, Thành Lệ bước nhanh vào, chỉ thấy một người cầm trong tay một phong thư, mắt đỏ ngầu.

“Ba Ba?” Thành Lệ đi lên trước, chạm lên mặt đối phương, “Xảy ra chuyện gì?”

“Hoàng đế ca ca, Bất Do ca và Thế Di ca thành thân, cha ta và cha lớn cũng thành thân.” Hứa Ba giơ bức thư trong tay lên. Ánh mắt Thành Lệ nháy nháy, cầm lấy thư xem.

“Ta lại chưa thể kính họ một chén rượu……” Hai tay Hứa Ba ôm lấy eo Thành Lệ, cực kì khổ sở, “Cha và cha lớn thành thân, đáng lẽ ta phải ở đó.”

Một tay ôm Hứa Ba, Thành Lệ hôn lên trán y, mỉm cười: “Bọn họ thành thân ngươi không có mặt, vậy khi ngươi thành thân họ có mặt không phải được sao?”

“Hả?” Hứa Ba ngửa đầu.

Thành Lệ cúi đầu, trán hắn dán xuống trán y: “Ba Ba, có thích trong cung không?”

Trong mắt Hứa Ba là do dự.

“Nói thật.”

“Ta nói …… hoàng đế ca ca, sẽ không tức giận?”

“Ta không tức giận.”

“……” Hứa Ba tiến vào trong lòng đối phương, lắc đầu, “Không thích lắm.”

“Aizz, ta cũng không thích.” Thành Lệ vuốt tóc Hứa Ba, “Ba Ba, theo ta thêm vài năm, ta đáp ứng ngươi, qua mấy năm chúng ta sẽ đi.”

Hứa Ba gật gật đầu, hai tay dùng sức.



Lại một mùa xuân mới sắp đến. Bi thương vì tiên hoàng qua đời đã sớm biến mất khi tân hoàng đăng cơ. Kỳ thật thực sự bi thương lại được mấy người? Ít nhất đối với gia tộc nào đó ở tái bắc mà nói, hoàng đế Trung Nguyên là ai cũng không liên quan gì đến họ, đương nhiên, nếu hiện giờ vị hoàng đế này có chuyện gì thì họ cũng vẫn sẽ khẩn trương. Nhưng sáu năm đã qua, vị hoàng đế kia vẫn vui vẻ như cá gặp nước, cho dù là trắng trợn dưỡng nam nhân trong cung cũng không có người dám lắm miệng, bọn họ không cần phải lo lắng.

Năm nay là năm có ngày 30, Mạc gia ở tái bắc vô cùng náo nhiệt, vô cùng bận rộn.

“Mạc Thế Di, nghe nói võ công của ngươi là thiên hạ đệ nhất, hôm nay ta đến lãnh giáo!”

“Tổ tông của ta ơi, hôm nay là cuối năm, ngài có thể đừng chọn hôm nay luận võ không?”

“Ai nha, chúng ta không so trong sân là được, ngươi sợ cái gì. Mạc Thế Di, ta đến đây!”

Đại quản gia Mạc gia đau đầu nhìn hai người đang “bay” xa, lại thở dài, đều là vợ chồng sao lại không thể nhường nhau một chút? Nguyệt thiếu gia muốn thiên hạ đệ nhất, nhị thiếu gia cho hắn là được. Hàng năm đều so, tháng nào cũng so, so đến trong phủ gà bay chó sủa, có ý nghĩa gì đâu cơ chứ. Liên tục lắc đầu, nghĩ đến tiệc cuối năm long trọng đêm nay, đại quản gia cũng không lo được đến hai người kia, hắn phải đi phòng bếp nhìn xem đã.

“Đại quản gia đại quản gia, bên ngoài có người tìm nhị thiếu gia!” Một tiểu tư chạy tới, thần sắc kích động nói.

Đại quản gia tức giận nói: “Có người tìm nhị thiếu gia thì ngươi dẫn vào là được, bảo hắn đợi đã, nhị thiếu gia và Nguyệt thiếu gia đi luận võ rồi, không rảnh.”

“Không đúng không đúng,” Tiểu tư vội vàng xua tay, sắc mặt khác thường nói: “Ngài đi xem đi, người nọ, người nọ…… Ai nha, ngài đi xem sẽ biết!” Nói rồi, tiểu tư liền kéo cánh tay đại quản gia đi ra ngoài.

“Người nào chứ hả, ngươi đừng có kéo ta, cho dù Diêm La vương đến đây ngươi cũng đâu cần sợ đến vậy chứ.” Đại quản gia rút tay ra, không rõ tiểu tư sợ cái gì.

Theo tiểu tư đi tới cổng lớn, đại quản gia bị tiểu tư đẩy ra ngoài, hắn cũng không hề nâng mắt nói: “Là ai tìm nhị thiếu gia vậy?”

“Là ta.” Người tới cười tủm tỉm nhìn hắn, trong lòng ôm một nam tử tuấn tú.

Nhìn thấy người tới, đại quản gia hít một ngụm khí lạnh, hai mắt lồi ra.

“Thế Di và Bất Do đâu?” Đẩy người đang sững sờ tại trận ra, người tới buông tay ngược lại dắt nam tử tuấn tú nghênh ngang đi vào như thể đây là nhà mình. Phía sau, một người nhấc hành lý theo vào, còn vỗ vỗ đại quản gia đang ngốc ra đấy, chỉ chỉ chiếc xe ngựa to đùng xa hoa phía sau nói: “Trên xe còn có hành lý, ngươi tìm người mang vào giúp.”

“Đại quản gia, đại quản gia……” Tiểu tư đẩy đẩy đại quản gia.

Đại quản gia hét to lên “A” một tiếng, lại hít khí lạnh, mạnh mẽ xoay người, chỉ nhìn thấy đối phương đã đi xa.

“Nhị thiếu gia!!” Đại quản gia kêu lên một tiếng sợ hãi, rồi mới túm vạt áo tiểu tư, “Nhanh đi bẩm báo nhị thiếu gia! Có một nam tử giống y như đúc đến tìm y! Nhanh đi — !!”

Nghe tiếng “kêu thảm thiết” phía sau, trong mắt nam tử giống nhị thiếu gia Mạc gia như đúc lướt qua một đạo quang mang tà ác, hừ hừ.

Trung Nguyên, tin tức đầu tiên đang thổi đến tái bắc. Hoàng đế đang chính trực tráng niên đột nhiên tuyên bố thoái vị cho thái tử, bản thân làm thái thượng hoàng. Mà vị thái thượng hoàng này ngay sau hôm hạ chỉ đã lặng lẽ rời khỏi hoàng cung, mang theo nam tử ngày ngày cùng hắn ăn chung ở chung lại luôn không hề có bất cứ danh phận gì biến mất không biết tung tích, chỉ để lại cho tân hoàng và hoàng thái hậu một phong thư. Trung Nguyên vì hành động bất thường này của hoàng đế mà rối loạn, còn tái bắc, bởi vì xuất hiện một vị “khách không mời mà đến”, cũng rối loạn luôn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện