Bởi vì còn phải bảo vệ tâm mạch Thành Lệ nên Nguyệt Bất Do mất sáu ngày mới dựng xong phòng băng. Phòng băng không lớn, chỉ đủ cho bốn người ở trong xoay người. Tâm mạch của Thành Lệ đã vô cùng mỏng manh, không thể kéo dài nữa. Uống tục mệnh đan mà trước đó Hứa Thanh Thuỷ đã phối tốt, Nguyệt Bất Do dùng hai canh giờ để vận công điều chỉnh, rồi mới ôm Thành Lệ vào phòng băng. Ba Tùng và Hứa Thanh Thuỷ đều đi vào, để lại Hứa Ba. Hứa Ba rất muốn đi theo, nhưng y cũng biết mình sẽ làm hỏng chuyện, y tránh ở ngoài phòng băng xuyên lớp tường băng thật dày nhìn người ở bên trong, trong đôi mắt sợ hãi tràn đầy nước mắt.

Nguyệt Bất Do ngồi trên băng, hai chân tách ra, Thành Lệ ngồi trước người hắn, tựa vào trong lòng hắn. Nguyệt Bất Do đã cởi áo, Hứa Thanh Thuỷ mở miệng Thành Lệ ra, Ba Tùng đổ trong bình ra hơn mười loại thuốc lần lượt đút cho Thành Lệ. Một tay Nguyệt Bất Do nắm cổ tay Thành Lệ, một tay bảo vệ tâm mạch của hắn. Trên cổ Ba Tùng treo một cái hộp bằng bạc, bên trong chính là dược cổ. Hứa Thanh Thuỷ chú ý chặt chẽ sắc mặt Thành Lệ, qua hồi lâu, thuốc mà Thành Lệ uống bắt đầu có tác dụng, hơi thở của Thành Lệ rõ ràng hơn vài phần.

Hứa Thanh Thuỷ nhìn Nguyệt Bất Do gật đầu, rồi đứng dậy đi ra ngoài. Rất nhanh, y liền quay lại phòng băng, hai tay cầm một nhũ băng cực kì bén nhọn. Đặt nhũ băng lên một tấm vải sạch sẽ, Hứa Thanh Thuỷ liền cởi y phục Thành Lệ.

“Bất Do, ta sẽ bắt đầu. Nhớ kỹ, nhất định phải nín thở.”

“Yên tâm đi.”

Bảo vệ tốt tâm mạch Thành Lệ, Nguyệt Bất Do hít sâu một hơi.

Dùng khối băng ngăn chặn cửa phòng băng, ở nơi vô cùng lạnh lẽo này, Hứa Thanh Thuỷ và Ba Tùng uống rượu mạnh, rồi mới dùng rượu mạnh tỉ mỉ chà xát chuỷ thủ của mình và nhũ băng một lần. Lồng ngực Nguyệt Bất Do dính sát vào sau lưng Thành Lệ, Ba Tùng xem xét vị trí tim sau lưng Nguyệt Bất Do, rồi dùng thuốc mỡ bôi vào nơi đó, Hứa Thanh Thuỷ đưa phiến nhũ băng toả hàn quang cho hắn.

“Bất Do, nín thở.”

Nguyệt Bất Do ngừng thở, một tay che miệng Thành Lệ.

Ở nơi băng hàn này, thế mà trên chóp mũi và sau gáy Ba Tùng lại tràn đầy mồ hôi. Hít vào một hơi thật sâu, cắn chặt khớp hàm, Ba Tùng nhằm đúng tim Nguyệt Bất Do dùng sức đâm vào.

Đang hôn mê, mắt Thành Lệ liền bật mở, cực kì thống khổ nhìn phía trước, trong mắt là nghi hoặc, là khó hiểu, là không thể tin được. Người đang kề sát hắn toàn thân buộc chặt, nhưng vẫn không quên bịt chặt miệng hắn, không để hắn thở hơi cuối cùng ra mất. Máu, màu đỏ tươi hiện lên trên nền tái nhợt trước mắt lại chói mắt như vậy, Ba Tùng cắn nát miệng mình, nhưng trên tay lại tiếp tục dùng sức.

“Phốc!” Lại một tiếng, nhũ băng đâm xuyên qua lồng ngực Thành Lệ, không thể có động tác nên hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn màu đỏ tươi ấm áp thuộc về mình phun ra từ ngực hắn.

Nắm cổ tay Thành Lệ bảo vệ một hồn một phách cuối cùng của hắn, Nguyệt Bất Do dùng ý chí kiên cường của mình để chống đỡ cơn đau nhức vì bị nhũ băng đâm thủng lồng ngực, máu chảy dọc xuống từ khóe miệng của hắn. Mạc Thế Di…… Mạc Thế Di…… Mạc Thế Di……

Không dám nhìn Nguyệt Bất Do, Hứa Thanh Thuỷ động tác cực nhanh đâm ngân châm đã bôi thuốc vào mấy đại huyệt trên người Thành Lệ, còn có huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu hắn, tiếp theo là mấy chục huyệt vị sau vành tai, ngón tay. Bàn tay vấy máu của Ba Tùng mở chiếc hộp bạc trên cổ, thật cẩn thận lấy ra dược trùng toàn thân trong suốt, thô dài bằng một ngón tay, đặt nó trên đuôi nhũ băng đã bị máu nhuộm đỏ.

Dược trùng nằm trên nhũ băng vẫn không nhúc nhích, miệng Ba Tùng phát ra một thanh âm thấp trầm quái dị. Dược trùng mấp máy vài cái, ngay tiếp theo liền xảy ra biến hoá. Thân thể dược trùng bắt đầu từ đầu dần dần biến thành màu hồng, sau đó là hồng đậm, tiếp theo là đỏ thẫm như máu. Trong lúc nhất thời, chỗ nào là trùng, chỗ nào là máu, thế nhưng không thể nhận ra được, chỉ có thể nhìn thấy trong dòng máu có một cái gì đó màu đỏ thẫm di chuyển về phía miệng vết thương của Nguyệt Bất Do. Âm thanh quái dị từ miệng Ba Tùng lúc cao lúc thấp, đã đâm châm xong cho Thành Lệ, Hứa Thanh Thuỷ đi tới bên cạnh Nguyệt Bất Do, cầm một cây châm dài một tấc chậm rãi đâm vào huyệt Bách Hội của hắn, chỉ chừa một đoạn đuôi dài nửa cái móng tay ở bên ngoài.

Máu không biết khi nào ngừng, lại giống như bị băng hàn làm cho đông lạnh. Nguyệt Bất Do nhắm mắt, một tay vẫn bịt miệng Thành Lệ, một tay siết chặt cổ tay hắn. Mắt Thành Lệ cũng nhắm lại, lưng gần như kề sát lồng ngực Nguyệt Bất Do không có một khe hở, hầu như không có hơi thở.

Nước mắt Hứa Thanh Thuỷ vẫn áp chế trong hốc mắt lúc này mới tuôn ra, Ba Tùng ngồi phía sau Nguyệt Bất Do, miệng vẫn đang lẩm bẩm cái gì đó. Hứa Thanh Thuỷ im lặng thu dọn máu đã bị đông cứng dưới đất, cho dù là nước mắt nóng bỏng cũng không thể làm máu này hòa tan.

Ngoài phòng băng, Hứa Ba hai tay gắt gao che miệng ngồi dưới đất, cho dù nhìn cũng không quá rõ ràng, nhưng y vẫn thấy được trong đó đang xảy ra cái gì. Trong lòng y liên tục gào to: “Bất Do ca ! Thái tử ca ca ! Bất Do ca ! Thái tử ca ca !”

Mãi cho đến khi trời tối, miệng Ba Tùng mới ngừng lại được, mỏi mệt đến cực điểm mở mắt. Hứa Thanh Thuỷ yên lặng chờ đợi bên cạnh ba người, sau khi Ba Tùng dừng lại, y nhẹ nhàng cầm bàn tay lạnh buốt đang che miệng Thành Lệ của Nguyệt Bất Do, thoáng dùng sức kéo ra. Nguyệt Bất Do như thể đã chết, trên người không có một tia độ ấm, cứ như vậy ngồi thẳng tắp sau lưng Thành Lệ.

Dùng một khối da thú thật lớn khoá chặt Nguyệt Bất Do và Thành Lệ lại với nhau, Hứa Thanh Thuỷ đỡ Ba Tùng gần như không thể đứng lên chậm rãi ra khỏi phòng băng, một người bước chân không vững đã chạy tới. Hứa Thanh Thuỷ vươn một cánh tay với người nọ, đối phương nhào vào trong lòng y, cha con ba người ngã ngồi trên mặt đất, áp lực oà khóc.

“Ba Ba, giúp cha đỡ cha lớn vào trong phòng đi, chuyện tiếp theo còn cần con giúp đỡ.”

“Cha, thái tử ca ca và Bất Do ca sẽ chết sao?”

“Sẽ không.” Hứa Thanh Thuỷ rơi nước mắt, lại mỉm cười, “Bất Do ca của con đâu dễ dàng bị đánh bại như vậy. Hắn sẽ không chết, lại càng không làm điện hạ chết. Ba Ba, kiên cường lên.”

“Vâng!” Dùng sức lau đi nước mắt không ngừng được, Hứa Ba đứng lên cùng cha đỡ cha lớn về phòng.

Gió lạnh gào thét, có hai người bị ngăn cách trong căn phòng băng không lớn kia. Ở nơi lạnh vô cùng này, đã có rất nhiều người đang hy vọng.



Tẩm cung thái tử, Mạc Thế Di tóc tai bù xù ngồi trên giường điều tức, trong phòng không thắp nến, tối om một mảnh. Vận khí xong một vòng, Mạc Thế Di mở to mắt, chốc lát sau, một tia lo lắng chợt lóe lên. Ở đây đã hơn một năm, Thành Lệ dần dần gia tăng độ dày đế giày của mình, cho nên hắn bất tri bất giác cũng cao thêm. Bởi vậy đối mặt với Mạc Thế Di giả trang Thành Lệ, đại thần trong triều cũng không thấy chiều cao của thái tử có gì khả nghi.

Chẳng qua gần đây trong triều vẫn có nghị luận, chiều cao của thái tử tuy rằng “không có” thay đổi, nhưng tính cách thái tử điện hạ của họ dường như lại thay đổi một ít, trở nên không thích nói chuyện, không đủ ôn hòa, thậm chí ngay cả tính tình cũng hỏng rồi. Nếu không phải thái tử xử lý triều chính vẫn lưu loát quả quyết như vậy, bọn họ thậm chí còn hoài nghi có phải thái tử đã trúng tà hay không.

Mạc Thế Di biết cử chỉ của mình khiến cho người bên ngoài hoài nghi, nhưng y đã làm hết sức rồi. Tuy rằng dáng vẻ của y và Thành Lệ có thể nói là giống nhau như đúc, nhưng dù sao y cũng không phải thái tử, cũng không muốn thay Thành Lệ làm thái tử. Nếu không phải Mạc Thế Triệu vẫn khuyên y, hơn một tháng này y căn bản không thể ở đây chờ tin tức nổi.

“Thái tử” khác thường khiến cho Vương hoàng hậu lo lắng, nghĩ tới đứa con út đến nay vẫn còn ở trong lao, Vương hoàng hậu phái người truyền thái tử đến, nhưng thái tử luôn bởi vì chuyện này chuyện khác chối từ, Vương hoàng hậu dần dần có chút không vui. Cho dù thái tử đang tức giận chuyện gì, nàng cũng là nương của thái tử, thái tử không nên làm như thế. Nàng nào biết đâu, lúc này người ở Đông cung kia tuy rằng là con trai của nàng, lại chính là đứa con căn bản không muốn nhìn thấy nàng, thậm chí vĩnh viễn cũng không muốn gặp lại nàng.

Một người khẽ gõ cửa, Mạc Thế Di thu hồi tâm tư. Người gõ cửa không chờ y đáp lại liền tự động mở cửa vào. Mạc Thế Di không hề động đậy, người vào cũng không kinh ngạc khi thấy y vẫn không ngủ, chỉ đi đến bên giường thấp giọng nói: “Mạc Thế Triệu bảo ngài lập tức đi gặp hắn.” Là thị vệ tâm phúc của thái tử.

Thân hình Mạc Thế Di nháy mắt có động tác, gió lạnh thổi vào, trong phòng chỉ còn lại một mình thị vệ. Hắn tiến lên nhẹ nhàng đóng cửa sổ, lại lén lút rời đi.

Trong phòng, Mạc Thế Triệu một tay đang cầm tin tức vừa mới thu được nóng vội đi tới đi lui, thỉnh thoảng nhìn về phía cánh cửa phòng đóng chặt. Đang nghĩ xem khi nào thì Mạc Thế Di đến, cửa phòng bị người phá mở, người vào vừa nói câu đầu tiên liền hỏi: “Bất Do ở nơi nào!”

Mạc Thế Triệu tiến lên đóng cửa lại, nhét tờ giấy vào trong tay Mạc Thế Di, nói: “Người của ta ở Ngọc Long đóng giả dân chăn nuôi tìm được tin tức ở đó, nói có một thiếu niên có khẩu âm Trung Nguyên mua của hắn ba con trâu lông dài, còn mua một ít thịt bò và rượu mạnh. Nghe người đó miêu tả, rất giống Bất Do. Nơi đó cách Tuyết Sơn rất gần, rất có khả năng chính là Bất Do. Nếu là nơi lạnh vô cùng, Tuyết Sơn là chỗ tốt nhất.”

“Ta lập tức đi tìm hắn !” Mạc Thế Di xoay người muốn đi, lại bị Mạc Thế Triệu giữ chặt.

Kéo Mạc Thế Di đến bên ghế đè y ngồi xuống, hai tay Mạc Thế Triệu nắm chặt bả vai Mạc Thế Di trầm giọng nói: “Bây giờ đệ đang là ‘thái tử’, không thể nói đi liền đi. Với lại, hiện giờ Bất Do sợ là đã……” Đem lời nói làm Mạc Thế Di thống khổ nuốt xuống, Mạc Thế Triệu mịt mờ nói: “Đệ cũng không thể cứ tay không như thế mà đi được, Bất Do còn cần đệ chăm sóc đó. Như vậy đi, đệ cho ta bảy ngày, ta giúp đệ sắp xếp mọi chuyện ổn thoả. Bảy ngày này đệ hãy lo liệu hết mọi chuyện trong cung, đặc biệt là bên hoàng hậu.”

“Năm ngày, Thế Triệu, ta chỉ cho huynh năm ngày thôi, ta không chờ nổi nữa.” Trong mắt Mạc Thế Di tràn đầy tơ máu.

Nghĩ nghĩ, Mạc Thế Triệu khẽ cắn môi: “Được! Năm ngày. Năm ngày sau ta và đệ sẽ cùng đi.”

“Không.” Đè tay Mạc Thế Triệu lại, Mạc Thế Di nói: “Huynh ở kinh thành thay Thành Lệ trông coi, một khi kinh thành có bất cứ động tĩnh gì huynh hãy gửi tin cho ta. Không thể để tâm huyết của Thành Lệ và Bất Do bị uổng phí.”

Ngẫm lại kinh thành quả thật phải lưu một người đáng tin cậy, Mạc Thế Triệu gật đầu.

Thương lượng với Mạc Thế Triệu xem tiếp theo cần chuẩn bị cái gì, Mạc Thế Di trở về Đông cung, gọi thị vệ tâm phúc của Thành Lệ tới. Ngoài Mạc Thế Di và Mạc Thế Triệu, người này là người thứ ba, cũng là người ngoài duy nhất biết chuyện này. Thành Lệ tuy rằng cũng không nói gì về lai lịch người này, nhưng lại cực kì tín nhiệm hắn. Sau hơn một năm ở chung, Mạc Thế Di cũng biết người này đối với Thành Lệ là tuyệt đối chân thành. Biết được có thể Mạc Thế Di đã tra được tung tích thái tử, người này cực kì kích động, cũng giúp đỡ Mạc Thế Di nghĩ cách làm sao để “thái tử” rời kinh mà không gây rối loạn.

Mấy người họ lén khẩn cấp bố trí, Vương Hiến của Vương gia bị cưỡng chế ở trong phủ không được một mình ra ngoài và Thành Khiêm bị nhốt trong thiên lao đột nhiên mất tích, nhị hoàng tử Thành An ngủ một giấc liền đột nhiên bất tỉnh nhân sự, tra ra là bị người hạ độc, tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng cũng khó giải quyết. Phủ thái tử bị thích khách đánh lén, thái tử viết một phong thư phân biệt đưa cho phụ hoàng và mẫu hậu, nói hắn phải rời kinh truy tìm kẻ thủ ác kia — đây là Thành Lệ viết trước khi chữa bệnh, vì để ngừa vạn nhất, nhưng hắn vạn lần không nghĩ tới vạn nhất này với hắn mà nói lại hung hiểm như vậy.

Nhận được thư, Vương hoàng hậu tự mình đi tới Đông cung, thái tử đã đi đâu chẳng biết. Hoàng đế lại một lần nữa đi ra khỏi đạo quán, xử lý một loạt trạng huống đột phát này. Vương Hiến mất tích tự nhiên có liên hệ với việc Thành Khiêm mất tích, Vương hoàng hậu và Vương gia coi như là có miệng khó biện giải. Hoàng đế lệnh cho Vương hoàng hậu ở tẩm cung tĩnh tâm, Vương Tông bởi vì việc này mà bị giáng chức điều tra. Hoàng đế hạ lệnh truy nã, sống phải thấy người chết phải thấy xác, cần phải tróc nã tứ hoàng tử Thành Thông về quy án. Ngoài hắn ra thì ai còn có thể âm thầm làm ra nhiều chuyện như thế được.

Mạc Thế Di cưỡi Hãn Huyết bảo mã chạy về phía Ngọc Long, mấy tên thủ hạ của Mạc Thế Triệu ngồi xe ngựa đuổi theo phía sau y. Trên xe ngựa mang theo đồ đạc rất đầy đủ, có chống lạnh, có bổ thân, có ăn ngủ, có khẩn cấp …… Mạc Thế Triệu ở lại kinh thành để truyền tin tức, thị vệ tâm phúc của Thành Lệ ở lại Đông cung bày trận địa sẵn sàng đón quân địch. Quấy kinh thành loạn thành một đống, Mạc Thế Di vừa gọi tên Nguyệt Bất Do trong lòng vừa chạy suốt ngày đêm, không ngừng không nghỉ.



Kéo khối băng lớn chặn ở cửa ra, Hứa Ba cố chịu đựng cơn rét lạnh tận xương, đi vào. Hai người bên trong vẫn giữ nguyên tư thế khi bị đâm thủng. Sắc mặt hai người đều tái nhợt, Hứa Ba giống như lúc trước, đưa ngón tay vào dưới mũi hai người, có hơi thở, y mới thoáng nhẹ nhàng thở ra.

“Ba Ba.”

Hứa Ba quay đầu: “Cha, thái tử ca ca và Bất Do ca còn sống.”

Hứa Thanh Thuỷ sờ đầu Hứa Ba, nói: “Bọn họ không có việc gì. Đến, giúp cha cho điện hạ và Bất Do uống thuốc.”

“Vâng.”

Nhẹ nhàng mở miệng Thành Lệ ra, lấy ngón tay gỡ khớp hàm của hắn, lại nâng cằm hắn một chút, đôi mắt Hứa Ba không tự chủ được lại đỏ lên. Hứa Thanh Thuỷ múc một thìa nước thuốc chậm rãi đổ vào miệng Thành Lệ, một tay Hứa Ba khẽ vuốt cổ Thành Lệ, để hắn có thể nuốt nước thuốc xuống. Thành Lệ gần như không có ý thức nuốt, cho nên nước thuốc cuối cùng sẽ chảy ra rất nhiều. Hứa Thanh Thuỷ đút từng thìa một, đút xong một bát y lại đi lấy một bát khác, tiếp tục đút.

Đút hai bát như vậy, kỳ thật nước thuốc chảy vào dạ dày Thành Lệ cũng bất quá được một bát, tiếp theo Hứa Thanh Thuỷ đút cho Nguyệt Bất Do. Tình huống của Nguyệt Bất Do so với Thành Lệ tốt hơn một chút, một bát ít nhất hắn có thể uống được hai phần ba. Nhũ băng gắn chặt hai người một chỗ đã nhỏ đi một vòng. Nhìn thoáng qua miệng vết thương không còn đổ máu của hai người, Hứa Thanh Thuỷ quấn kĩ thảm lại cho họ, mang Hứa Ba đi ra ngoài.

Diều hâu bay liệng trên bầu trời, Hứa Thanh Thuỷ ngửa đầu, một tay che mắt nhìn con chim lớn đang lượn lờ trên đầu họ. Ở nơi ít có dấu chân qua lại này, tuy lạnh nhưng lại rất an tâm. Ngay cả hơi thở của bọn họ cũng mang theo rất nhiều sạch sẽ cùng an bình.

Giúp cha thu dọn xong, Hứa Ba dắt trâu xuống núi tìm người chăn nuôi đổi đồ ăn, thức ăn họ mang đến đã sắp ăn hết rồi. Ba Tùng đã hao phí quá nhiều tâm lực khi thi cổ, hơn nữa thân thể hắn vốn chưa hoàn toàn khang phục, Hứa Thanh Thuỷ để hắn ở trong nhà đá tĩnh dưỡng. Gánh nặng chăm sóc Nguyệt Bất Do và Thành Lệ đổ lên vai Hứa Thanh Thuỷ và Hứa Ba. Hứa Ba lại lo lắng cha quá mệt mỏi, cho nên gánh hết phần lớn việc. Tình hình của Thành Lệ so với Hứa Thanh Thuỷ và Ba Tùng đoán tốt hơn rất nhiều, cứ tiếp tục như vậy, đủ chín chín tám mươi mốt ngày là nhũ băng có thể hoàn toàn hòa tan, dược trùng cũng có thể cắm rễ trong trái tim Thành Lệ.

Ghìm ngựa, dừng lại bên cạnh một quán trà. Môi khô nứt, Mạc Thế Di còn chưa đi đến trước quán trà liền lấy tiền đồng ra. Đặt tiền lên bàn, y ngồi xuống lập tức nói: “Ông chủ, cho ta một chén trà, hai cái bánh.”

“Đến đây.”

Ông chủ mang cho Mạc Thế Di một chén trà nóng, lấy hai cái bánh nóng hổi trong nồi ra. Mạc Thế Di một hơi uống hết trà, cắn từng ngụm lớn bánh bột ngô. Ông chủ thấy thế lại rót cho y một chén trà khác. Mạc Thế Di không nghỉ nhà trọ, mệt mỏi thì ghìm ngựa tìm một chỗ chợp mắt trong chốc lát, đói khát thì cứ như vậy tìm quán trà uống nước ăn chút lương khô. Ngọc Long xa xôi, đến Ngọc Long y còn phải tiếp tục tìm tung tích Nguyệt Bất Do, y không có nhiều thời gian để lãng phí như vậy.

Đang ăn, mắt cá chân Mạc Thế Di có gì đó khác thường, y chụp một tay vào chỗ mắt cá chân, có cái gì dính dính. Buông bánh bột ngô kéo ống quần, ánh mắt Mạc Thế Di kinh biến. Ở mắt cá chân là một con thanh diệp trùng bị chụp chết. Nơi này sao lại có thanh diệp trùng? Mạc Thế Di lấy một chiếc khăn trong lòng ra, lau đi. Khóe mắt bay đến chỗ cái gì đó màu xanh lục, y nhìn lại, kinh hãi, bên chân y lại có một con thanh diệp trùng khác. Thân thể thanh diệp trùng kia giật giật, đột nhiên tạch một tiếng, vỡ tan thành một bãi chất lỏng màu lục.

Xuôi theo chất lỏng màu lục kia, Mạc Thế Di lại phát hiện một con khác ở cách đó không xa. Cái xác thanh diệp trùng trong khăn có chút khác thường, Mạc Thế Di duỗi bàn tay ra, trong cái khăn nào còn thấy thanh diệp trùng ! Lại nhìn xuống bên chân, chất lỏng màu lục kia cũng đã biến mất.

Đây là…… Cầm lấy bánh bột ngô còn chưa ăn xong, Mạc Thế Di đứng dậy nhanh chóng lên ngựa. Màu xanh đậm ẩn hiện trước mắt y, y giục ngựa đuổi theo những con trùng không biết từ đâu ra lại tràn ngập quỷ dị này chạy tới phía trước. Những con trùng này là địch hay bạn? Sâu trùng tự vỡ tan lại đột nhiên biến mất tuyệt đối không phải sâu trùng bình thường, mà xuất hiện trước mặt y cũng tuyệt đối là hướng đến y, Mạc Thế Di cắn chặt răng, y hy vọng những con trùng này là bạn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện