Sợ Mạc Thế Di trở về phát hiện Nguyệt Bất Do đang làm cái gì, Hứa Thanh Thuỷ hoảng hốt kéo Hứa Ba cùng y đi “giữ chân” Mạc Thế Di. Tìm vài lý do đi mua thuốc linh tinh gì đó, Hứa Thanh Thuỷ thành công làm Mạc Thế Di chịu cùng y đi mua thuốc, thành công kéo Mạc Thế Di đi.

Nguyệt Bất Do tự nhiên cũng sợ Mạc Thế Di đột nhiên trở về, nhưng bây giờ toàn bộ tâm tư hắn đều đặt trên người Ba Tùng, khụ khụ, cùng Ba Tùng nói về một chuyện. Hơn nữa cùng với sự chỉ bảo đầy xấu hổ của Ba Tùng, cái mông của hắn cũng theo đó mà run lên.

Đợi đến khi không run lên nữa, hắn rất trực tiếp nói: “Ngươi bảo Hứa Thanh Thuỷ làm cho ta cái thuốc kia, khi nào ta về kinh sẽ dùng.”

Ba Tùng tự nhiên là mãnh liệt gật đầu, chỉ mong người này mau chóng buông tha hắn. Vẻ mặt suy nghĩ sâu xa, tràn ngập trong đầu là chuyện sinh đứa nhỏ, Nguyệt Bất Do rời khỏi phòng Ba Tùng phòng. Hắn vừa đi, Ba Tùng nặng nề mà thở hắt ra, hiểu được vì sao Hứa Thanh Thuỷ lại ném củ khoai lang phỏng tay này cho hắn, thật không phải chuyện mà người bình thường có thể ứng phó được.

Trở lại trong phòng của mình, Nguyệt Bất Do đóng cửa lại, một tay xoa xoa cái mông, thì ra phải làm như vậy à. Nhưng mà cái chỗ kia…… Nghĩ đến những bức tranh một nam một nữ, trong lòng Nguyệt Bất Do quyết tâm, chỗ kia không phải là cũng rất nhỏ sao? Không phải Ba Tùng nói rửa sạch sẽ là được sao, từ nay về sau, ờ, hiện tại không được, đợi sau khi hồi kinh thì ngày nào hắn cũng sẽ rửa sạch. Hứa Thanh Thuỷ làm được, Nguyệt Bất Do hắn đương nhiên càng có thể làm được!

Hạ quyết tâm, Nguyệt Bất Do ngây ngốc cười, khẩn cấp muốn trở lại kinh thành, trở lại kinh thành, hắn có thể túm Mạc Thế Di làm chuyện sinh đứa nhỏ rồi, ha ha, a a a.

“Cốc cốc cốc”

“Bất Do? Ngươi ở trong này à?”

Mạc Thế Di đã trở lại ! Vội vàng làm bộ dường như không có việc gì, Nguyệt Bất Do xoay người mở cửa, ánh mắt thoáng cái lại cong cong: “Xong việc rồi?”

Vừa nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Nguyệt Bất Do, trong mắt Mạc Thế Di cũng có hoan hỉ, để đối phương cầm tay mình, y nói: “Xong rồi. Vừa đi cùng Hứa đại phu mua ít thuốc, trên đường dùng.”

“Đừng gọi y là Hứa đại phu, giống ta gọi tên y là được rồi, Hứa Thanh Thuỷ bảo ta thế, ta lại quên mất.” Kéo Mạc Thế Di vào trong phòng, Nguyệt Bất Do đá cửa, tay chân lập tức quấn lên người Mạc Thế Di. Khóe miệng mỉm cười nâng mông Nguyệt Bất Do lên ôm vững lấy hắn, Mạc Thế Di cúi đầu nhìn Nguyệt Bất Do, cho dù là nhìn gần như thế, trong lòng y vẫn thấy hoan hỉ vô cùng.

“Mạc Thế Di……” Vừa nhìn là biết đang có yêu cầu.

“Ừ?” Muốn cái gì? “Ngươi biết hai nam làm chuyện sinh đứa nhỏ như thế nào chưa?”

Thân thể Mạc Thế Di chấn động rõ ràng, mắt Nguyệt Bất Do liền không cong nữa: “Ngươi còn không biết?”

Trái tim trở nên nóng rực, Mạc Thế Di cúi đầu hôn một cái lên khoé miệng Nguyệt Bất Do, giọng khàn khàn: “Biết. Sau khi ngươi đi ta liền tìm hiểu phải làm như thế nào.”

Hai mắt Nguyệt Bất Do rực sáng, trực tiếp yêu cầu: “Vậy sau khi về kinh chúng ta sẽ làm chuyện sinh đứa nhỏ!”

Bụng nóng rần một trận, giọng Mạc Thế Di lại càng khàn: “Được. Về kinh sẽ làm.”

“A a a, a a a…… Mạc Thế Di, ta muốn làm chuyện sinh đứa nhỏ với ngươi!” Chả ngượng tí gì.

“Được.”

“Ha ha, a a a……”

Mạc Thế Di đáp ứng hắn, vạn sự sẵn sàng, chờ bọn họ trở lại kinh thành hắn sẽ tắm sạch sẽ chính mình, ha ha, ha ha ha.

Nguyệt Bất Do cười vui vẻ như vậy, xuất phát từ đáy lòng như vậy, lại đầy chờ mong như vậy. Mạc Thế Di giật mình, ôm Nguyệt Bất Do đi vào phòng ngủ.

Trong nháy mắt khi thân thể buông xuống giường, Nguyệt Bất Do rất phối hợp chu môi lên, không quên lặp lại một lần: “Trở lại kinh thành ngươi phải làm cùng ta.”

“Ừ.”

Ngậm lấy môi Nguyệt Bất Do, Mạc Thế Di cũng có chút khẩn cấp.

Hôm nay ăn cơm trưa xong, Nguyệt Bất Do và Mạc Thế Di liền ở trong phòng không hề ra ngoài. Hai người đã lâu không gặp nhau, bệnh của Nguyệt Bất Do vừa mới tốt lên, tiếp theo lại phải đi, vây nên thừa dịp có chút thời gian, hai người liền ở trong phòng tình chàng ý thiếp, nói vài chuyện riêng tư. Hứa Ba ngủ trên giường ở gian ngoài, Hứa Thanh Thuỷ và Ba Tùng thì nằm trên giường thủ thỉ nói chuyện sau này. Thân thể Ba Tùng phải tĩnh dưỡng ít nhất một hai năm, Hứa Thanh Thuỷ năm đó vì cứu Hứa Ba nên đã dùng thân mình thử độc cho y, cũng để lại bệnh căn, một nhà ba người ốm yếu bệnh tật, nay cũng chỉ có thể dựa vào Nguyệt Bất Do.

Qua một thời gian ở chung, Hứa Thanh Thuỷ và Ba Tùng cũng càng tín nhiệm Nguyệt Bất Do, một người có tình có tâm, lại không hề hoa tâm trăng gió như vậy tuyệt đối sẽ không thương tổn bọn họ. Đối với chuyện đến kinh thành, trong sự khẩn trương của Hứa Thanh Thuỷ và Hứa Ba lại có thêm vài phần chờ mong.

Một ngày nhanh chóng trôi qua, ngày hôm sau phải đi rồi, ăn cơm chiều xong năm người liền sớm trở về phòng nghỉ ngơi. Nằm trong lòng Mạc Thế Di, Nguyệt Bất Do sờ khối gồ lên trên ngực y, im lặng không biết đang suy nghĩ cái gì. Mạc Thế Di ôm Nguyệt Bất Do, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì. Qua một lúc lâu, Nguyệt Bất Do lên tiếng: “Đợi Hứa Thanh Thuỷ và Ba Tùng trị bệnh cho các ngươi xong, ngươi đưa họ đến chỗ Mạc Thế Triệu đi. Bọn họ ở lại Trung Nguyên trước sau gì cũng không an toàn. Ta cứu họ ra, sẽ bảo vệ họ được bình an cả đời.”

Mạc Thế Di đã sớm nghĩ tới chuyện ba người kia, y nói: “Ta cũng nghĩ như vậy. Thế lực của Thế Triệu ở tái ngoại rất lớn, bọn họ đến đó sẽ không phải chịu khổ, cũng rời xa Trung Nguyên và Miêu Cương, có thể thanh thản ổn định sống cuộc đời của họ. Ta đã hỏi Ba Tùng, hắn nói chỉ cần có thể ở bên cạnh Hứa Thanh Thuỷ và Hứa Ba, đi đâu cũng không sao hết.”

“Ừ. Vậy là tốt rồi.” Chuyện này xem như đã xong, Nguyệt Bất Do hỏi một chuyện mà hắn vẫn chưa kịp hỏi: “Ngươi ở kinh thành, nữ nhân kia có làm khó dễ ngươi không?”

Mạc Thế Di thản nhiên nói: “Không đâu, không cần lo lắng. Lúc trước ta không có gì vướng bận, cứ mặc họ thôi, bây giờ ta có ngươi, ta sẽ không để họ điều khiển ta nữa. Đợi thanh trừ hết chướng ngại của Thành Lệ, chờ hắn thuận lợi đăng cơ, ta sẽ cùng ngươi hành tẩu giang hồ, lưu lạc thiên nhai. Ta đáp ứng rồi, phải tìm ngươi nương tựa.”

Ngửa đầu, hôn thật mạnh lên mặt Mạc Thế Di, Nguyệt Bất Do phồng má: “Cũng không biết đến khi nào ngươi mới không phải dịch dung nữa.”

“Sẽ không lâu lắm.” Hôn lại lên mặt Nguyệt Bất Do, Mạc Thế Di cam đoan với đối phương. Không thể thoải mái lộ mặt trước người mình yêu cũng là điều làm y tiếc nuối.

Tiếng thì thầm dần thấp xuống, cuối cùng cũng lặng yên. Ngày mai, bọn họ sẽ bước trên đường về kinh. Chẳng qua lúc này đây, trong lòng Mạc Thế Di lại không có một chút mâu thuẫn nào, bởi vì y không còn một mình, bởi vì, có một người sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh y.

Năm người đều ngủ một giấc thật ngon, ăn bữa sáng, sau đó cáo biệt chủ quán, người đã giúp đỡ họ rất nhiều. Mạc Thế Di để con Hãn huyết bảo mã cho Nguyệt Bất Do, y thì đánh xe ngựa. Lần đầu tiên được cưỡi Hãn huyết bảo mã, Nguyệt Bất Do vô cùng hưng phấn. Hứa Ba ngồi trong xe cũng ồn ào muốn cưỡi, Nguyệt Bất Do túm y lên trên lưng ngựa chạy một vòng, Hứa Ba vừa vui vẻ vừa kêu thất thanh. Đối với chuyện này, Mạc Thế Di không có bất cứ cảm giác ghen tuông nào, cho dù là Hứa Ba hay là Nguyệt Bất Do thì đều coi đối phương như người anh em, tình cảm của Nguyệt Bất Do không phải được cho đi tuỳ tiện như vậy.

Cùng với tiếng hoan hô cười nói, lần này đi đường thoải mái hơn trước rất nhiều. Có Mạc Thế Di ở đây, Nguyệt Bất Do lại càng không lo lắng người Miêu Cương phát hiện ra họ. Hứa Thanh Thuỷ và Ba Tùng vẫn dịch dung, vì không muốn làm người khác chú ý rồi làm hỏng đại sự của Thành Lệ, sau khi vào kinh họ cũng vẫn phải hành động cẩn thận.

Kinh thành, trên cơ bản đã khống chế quyền hành của sáu bộ, ngày nào Thành Lệ cũng rất bận rộn. Hoàng thượng đã triệt để mặc kệ mọi chuyện, sai người trùng tu đạo quán trong cung, xem ra là muốn nhập đạo cầu tiên. Vương hoàng hậu cũng không khuyên nữa, nay đại cục đã định, chỉ cần thân thể thái tử không có gì trở ngại, có lẽ không lâu nữa thái tử sẽ có thể đăng cơ. Chỉ là trong sự an tâm này, Vương hoàng hậu đã có thêm lo lắng. Lục hoàng tử Thành Khiêm vẫn còn ở hoàng lăng thủ mộ, đối với chuyện này lúc trước Thành Lệ chỉ hỏi qua một câu rồi cũng không thấy đề cập nữa. Vương hoàng hậu không biết thái tử có biết chút nội tình nào không, sau vài lần nhắc đến thấy Thành Lệ có vẻ không muốn gọi Thành Khiêm trở về lắm, nàng cũng cũng không nhắc lại.

Rất nhiều chuyện trong lòng Thành Lệ đều hiểu được, nay hắn là con mèo lớn một tay nắm quyền cao, tóm con chuột muốn mưu toan gây sóng gió dưới mí mắt mình cũng không phải chuyện hứng thú lắm. Hơn nữa nhìn mặt mũi mẫu hậu, còn cả việc dù sao hiện giờ hắn vẫn là thái tử, Thành Lệ còn không muốn vạch mặt, ít nhất trước khi hắn triệt để khang phục thì không muốn.

Hạ xuống một quân trắng trên bàn cờ, Thành Lệ lắc đầu thở dài: “Thật không hiểu lúc trước Thế Di tự mình chơi cờ thế nào được, thế này mới chỉ có vài ngày, bản cung đã thấy tịch mịch khó nhịn. Người phái đi đã nhận được tin của họ chưa?”

Cùng hắn chơi cờ là thống lĩnh tâm phúc cầm quân đen, nhìn cờ của mình bị giết đến vô cùng thê thảm, sắc mặt không thay đổi nói: “Người vừa phái đi hai ngày, sợ là còn không nhận được. Một khi nhận được tin của Thế Di công tử, họ sẽ lập tức truyền tin trở về, thỉnh thái tử điện hạ hãy yên tâm.”

“Ai,” Ném quân cờ, Thành Lệ nhận lấy chén trà trong tay đối phương, nói: “Bất Do đi lâu như vậy, bản cung thật nhớ hắn. Sau khi hắn trở về ngươi hãy sắp xếp chức vị cho hắn, để hắn có thể tự do ra vào Đông cung.”

“Vâng.”

Uống ngụm trà, tiếp theo Thành Lệ hỏi: “Vương gia bên kia có động tĩnh như thế nào?”

“Theo tình huống trước mắt thì Vương Hiến hẳn là vẫn trung với điện hạ, còn Vương Tông thì khó nói. Tối hôm qua hắn dời sự chú ý của vài tên thủ vệ cửa thành, vụng trộm ra khỏi thành.”

Thành Lệ cười lạnh: “Đi hoàng lăng chứ gì?”

Đối phương gật đầu.

Buông chén trà, Thành Lệ xoa nắn cái cổ cứng ngắc, gần đây phải xem nhiều tấu chương lắm.

“Để chúng làm ầm ĩ đi thôi, tốt nhất là loạn đến mức mẫu hậu cũng không thể thu thập, bản cung càng dễ ra tay.”

Đối phương vẫn gật đầu.

“A…… Bất Do và Thế Di khi nào mới trở về đây, đã sắp hai mươi ngày rồi.”

Một tay đặt lên ngực, trong mắt Thành Lệ chợt lóe một tia chờ mong, bệnh tim của hắn thật sự có thể trị được sao?



Mặc dù có Hãn huyết bảo mã, nhưng thứ nhất, Hãn huyết bảo mã không chịu kéo xe ngựa; thứ hai, xe ngựa chắc chắn chạy không nhanh; thứ ba, có ba vị yếu rớt chắc chắn sẽ phải vào quán trọ nghỉ ngơi. Dựa vào ba nguyên nhân này, trong sự chờ đợi nóng lòng của Thành Lệ, một tháng sau Nguyệt Bất Do và Mạc Thế Di mới tiến vào phạm vi kinh thành, phía sau còn theo mười mấy hộ vệ do Thành Lệ phái tới. Ngay một canh giờ trước, Thành Lệ đã nhận được mật tín họ gửi đến. Còn đang ở trong cung cùng các đại thần thương nghị triều chính, hắn lập tức tìm lý do trở về Đông cung, cũng lặng lẽ được thống lĩnh thị vệ bí mật bảo vệ đi tới một đại trạch viện ở kinh thành.

Thành Lệ hạ lệnh thủ vệ kinh thành phải nghiêm tra người vào kinh, phàm là người bị nghi ngờ là người Miêu đều phải bắt lại thẩm vấn. Chẳng qua có người của thái tử điện hạ đồng hành, Mạc Thế Di và Nguyệt Bất Do rất thuận lợi thông qua cửa thành. Hứa Thanh Thuỷ, Hứa Ba và Ba Tùng đóng vai thị vệ đi theo, người bên ngoài nhìn chỉ cho là người của thái tử điện hạ ra khỏi thành ban sai, hiện tại đã trở lại.

Đoàn người đi thẳng đến Đông cung thái tử phủ, chẳng qua trên đường có năm người lặng lẽ rời khỏi đoàn, chẳng biết đi đâu. Dựa theo mật tín của Thành Lệ tìm được địa chỉ, Mạc Thế Di mang người tới một chỗ nhà dân, vừa mới đi tới cửa, cửa liền mở. Thấy người mở cửa, Mạc Thế Di liền gật đầu với đối phương, kéo Nguyệt Bất Do đi vào.

Vào nhà, một người đứng đó kêu lên: “Bất Do!”

Nguyệt Bất Do nhếch môi, đi tới, đối phương đặt hai tay lên vai hắn cẩn thận đánh giá hắn, trong mắt là hoan hỉ khi được nhìn thấy hắn: “Cuối cùng ngươi đã trở lại, cuối cùng đã trở lại rồi.”

“Ngươi thế nào rồi, thân mình có khỏe không?”

Nguyệt Bất Do để đối phương đánh giá, cũng thật cao hứng vì nhìn thấy đối phương.

Thành Lệ vỗ vai hắn, nói: “Nhờ phúc của ngươi, khoẻ lắm. Ngươi thì sao, Thế Di nói ngươi bị bệnh, một năm nay vất vả ngươi rồi.”

“Không sao đâu, bệnh của ta đã sớm tốt lắm.” Xoay người, Nguyệt Bất Do vẫy tay với ba người đang khẩn trương, Ba Tùng kéo Hứa Thanh Thuỷ và Hứa Ba định quỳ xuống hành lễ, Thành Lệ bước nhanh tới nâng ba người dậy, cười nói: “Không cần đa lễ, các ngươi mà thi lễ Bất Do sẽ không thoải mái đâu.”

Nguyệt Bất Do đi tới khoát một tay lên vai Thành Lệ [ chủ yếu là vì thấp quá ], nói: “Đây cũng không phải ở hoàng cung, đều là người một nhà, đừng cẩn thận như thế.” Dứt lời, hắn liền giới thiệu: “Thành Lệ, đây là Ba Tùng, đây là Hứa Thanh Thuỷ, đây là Hứa Ba con trai của họ.”

“Thảo dân bái kiến thái tử điện hạ.” Không cần quỳ, nhưng lễ này tuyệt đối không thể thiếu. Ba Tùng và Hứa Thanh Thuỷ khom người chắp tay thi lễ, Hứa Ba hoảng sợ bắt chước cha và cha lớn khom người, sau khi đứng thẳng dậy, y ngơ ngác hô nhỏ: “Thì ra dáng vẻ của thái tử điện hạ và Thế Di ca thật sự là giống nhau như đúc luôn.” Vừa nói xong, y liền sợ tới mức bưng kín miệng, sao lại nói luôn lời trong lòng ra vậy?

Nguyệt Bất Do vỗ vào gáy Hứa Ba một cái, không e dè nói: “Hai người bọn họ là anh em song sinh, tự nhiên giống nhau.”

Hứa Ba khẩn trương nhìn thái tử, đây là thái tử, là Hoàng đế tương lai mà, y y y, thái tử điện hạ liệu có trách y vô lễ không?

Hứa Thanh Thuỷ và Ba Tùng định mở miệng thay con trai cầu tình, Thành Lệ lại ha ha cười nói: “Đúng vậy, bản cung và Thế Di là anh em song sinh nên tự nhiên giống nhau, nhưng đáng tiếc là bản cung bởi vì sức khoẻ không tốt nên thấp hơn Thế Di một chút, nếu cũng cao như Thế Di, sợ là ngay cả Bất Do cũng nhận nhầm.”

“Ai nói !” Lúc này Nguyệt Bất Do trừng mắt, “Ta mới không nhận sai Mạc Thế Di đâu.”

Thành Lệ bĩu môi: “Khó nói. Bản cung và Thế Di gần như là giống nhau như đúc, Thế Di bình thường đều dịch dung nên ngươi tự nhiên có thể nhận ra, nếu bản cung và Thế Di mặc quần áo giống nhau đứng trước mặt ngươi, không chừng ngươi sẽ không nhận ra ai là Thế Di đâu.”

“Ngươi đừng nghĩ châm ngòi li gián ! Ta mới không nhận sai Mạc Thế Di ! Cho dù ngươi cao bằng y thì ta cũng không nhận sai!”

“Ai biết được?”

“Hiện tại liền thử xem !”

Giữ chặt Thành Lệ, Nguyệt Bất Do đang định cởi áo hắn, hổn hển. Thành Lệ né tránh tay hắn, tiếp tục trêu chọc: “Bản cung đã nói bản cung thấp hơn Thế Di rồi, ngươi vẫn có thể nhìn ra được.”

“Vậy các ngươi ngồi!”

“Tay bản cung nhỏ hơn tay Thế Di.”

“Ta không nhìn tay các ngươi!”

“Chân bản cung cũng nhỏ hơn chân Thế Di.”

“Ta không nhìn chân các ngươi!”

Mạc Thế Di tiến lên ôm Nguyệt Bất Do rồi mới lui ra sau hai bước, miệng nói: “Thành Lệ, ngươi đừng trêu hắn nữa.”

Thành Lệ cười to: “Đã hơn một năm không cùng hắn đấu võ mồm, ta không phải nhớ bình thường đâu.”

Lúc này Nguyệt Bất Do mới nhận ra hắn đang bị Thành Lệ đùa giỡn, giật ra khỏi tay Mạc Thế Di hắn liền đánh tiếp: “Ta bóp chết ngươi !”

“Thế Di cứu ta ~~” Thành Lệ kêu cứu mạng, nhưng nụ cười trên mặt thì như đang chọc vào mắt người ta vậy.

Mạc Thế Di bất đắc dĩ tha Nguyệt Bất Do trở về trước khi hắn kịp bóp cổ Thành Lệ, ôm chặt. Thành Lệ ôm bụng cười ha ha, nhìn Hứa Thanh Thuỷ, Ba Tùng và Hứa Ba đã choáng váng.

“Khó trách Bất Do ca luôn nói phải chữa bệnh cho thái tử điện hạ, thì ra tình cảm giữa Bất Do ca và thái tử điện hạ lại tốt đến như thế.” Hứa Ba kinh ngạc, vừa nói xong, y lại lập tức bưng kín miệng, sao lại nói lời trong lòng ra rồi !

Thành Lệ nhìn về phía Hứa Ba, sắc mặt ôn hòa hỏi: “Bản cung đáng sợ như vậy sao? Coi ngươi bị doạ kìa.”

Hứa Ba lắc đầu.

“Vậy sao ngươi còn ôm miệng?”

Hứa Ba vội vàng buông tay.

Thành Lệ đi lên trước, cười nhìn Hứa Ba hỏi: “Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi ?”

“Bẩm, bẩm thái tử, thái tử điện hạ……”

“Đừng khẩn trương đừng khẩn trương.”

“Bẩm thái tử, điện hạ, thảo dân, thảo dân……”

“Xưng là ‘ta’ cũng được.”

“Ta, ta……”

“Hứa Ba, ngươi đừng để ý đến hắn ! Tên này miệng rất độc, cẩn thận ngươi bị hắn đùa giỡn !” Nguyệt Bất Do tránh thoát không được, cắn tay Mạc Thế Di.

Thành Lệ phất tay với Mạc Thế Di: “Đem tình nhân của ngươi vào nhà đi, hắn ở đây ta cũng không thể nói chuyện thoải mái với người ta được.”

“Hứa Ba, ngươi đừng để ý đến hắn !” Nguyệt Bất Do phẫn nộ nhưng vẫn bị Mạc Thế Di ôm đến phòng bên cạnh.

Nguyệt Bất Do đi mất, cuối cùng cũng được thể nghiệm lại tư vị đấu võ mồm với người ta, Thành Lệ ra hiệu cho ba người ngồi xuống, rồi mới lại nhìn về phía Hứa Ba: “Tốt lắm, không có người làm phiền chúng ta nữa. Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”

“Thảo, thảo dân……”

“Cứ xưng ta cũng được.”

“Ta, ta năm nay, hai mươi ……”

Thấy Bất Do ca lợi hại như vậy mà cũng bị thái tử điện hạ nói hai ba câu liền chọc giận, Hứa Ba rất khẩn trương.

“Hai mươi à, thật không giống, nhìn cũng không chênh nhiều lắm so với Bất Do, nhưng mà ngươi gọi sai rồi, năm nay Bất Do mới mười lăm thôi, còn nhỏ hơn ngươi.” Thành Lệ vểnh lỗ tai lên.

“A?” Hứa Ba sửng sốt, Hứa Thanh Thuỷ và Ba Tùng cũng sửng sốt.

Nhanh tiếp theo, trong phòng liền truyền ra tiếng một người rống to: “Thành Lệ ! Ta phải bóp chết ngươi ! Ta năm nay năm mươi ! Ai nói ta nhỏ hơn y hả !”

“Ha ha ha……” Thành Lệ phì cười ra tiếng, tư vị đấu võ mồm với người khác thật sự là tuyệt vời, hắn rất tưởng niệm đó nha.

Hứa Ba nhìn thái tử điện hạ cười to, lại nghe trong phòng truyền ra tiếng rít gào phẫn nộ, không biết làm sao, y cũng không nhịn được nở nụ cười.

Thành Lệ cười một cách đứng đắn với ba người, thấp giọng nói: “Một đường vất vả, bản cung liền dựa vào ba vị vậy.”

Hứa Ba và Ba Tùng vội vàng đứng lên: “Không dám.”

Thành Lệ bảo hai người ngồi xuống, rồi mới nói: “Nơi này rất an toàn, bản cung phái người ở đây bảo vệ các ngươi, các ngươi cứ an tâm ở lại đi.”

“Đa tạ thái tử điện hạ.”

Thành Lệ cười, rồi mới vẫy tay với Hứa Ba, Hứa Ba khẩn trương nhìn cha và cha lớn, thật cẩn thận đi tới. Thành Lệ đứng lên, cúi đầu ghé vào lỗ tai y nói nhỏ: “Đêm nay ngươi cùng bản cung hồi cung, kể cho bản cung nghe tất cả mọi chuyện đã xảy ra.”

“A? !” Hứa Ba kinh ngạc, lại thực sợ hãi.

Thành Lệ nháy mắt mấy cái với y: “Hỏi người nọ, chắc chắn hắn sẽ không nói, bản cung muốn biết hắn đi đường có bao nhiêu vất vả, sau này ban thưởng mới được chứ.”

Như vậy à. Hứa Ba lập tức gật đầu: “Được.”

“Suỵt, đừng để hắn biết.” Thành Lệ chỉ vào trong phòng.

Hứa Ba lại lập tức gật đầu. Thành Lệ chỉ vào ngực Hứa Ba: “Nhưng đừng nói lời trong lòng ra nha, cho hắn biết hắn sẽ lại muốn bóp cổ bản cung đó.”

“Không, sẽ không……” Hứa Ba ngượng ngùng cúi đầu, mặt đỏ bừng.

“A a a……” Thành Lệ đứng thẳng dậy, giương giọng kêu: “Thế Di, dẫn hắn xuất hiện đi, bản cung đáp ứng ngươi không đùa hắn nữa.”

Lời hắn vừa dứt, một người liền vọt từ trong phòng ra.

“Thành Lệ ! Ta muốn bóp chết ngươi !”

“Bản cung cầu xin tha thứ có được không?”

“Không được !”

“A a a……”

Kéo Hứa Ba đang ngẩn người ra che ở trước mặt mình, trên mặt Thành Lệ là sự vui vẻ chân thành đã lâu không xuất hiện. Nguyệt Bất Do đã trở lại, sắp tới hắn sẽ không nhàm chán nữa rồi.

Nhìn hai người đang ồn ào kia, Mạc Thế Di có chút đau đầu, nhưng mà sau đó, khóe miệng y lại hiện lên nụ cười nhàn nhạt. Sự cười đùa vui vẻ như vậy đã biến mất thật lâu, đừng nói Thành Lệ, ngay cả y cũng thấy vạn phần tưởng niệm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện