Tích Triều, chúng ta phải xuất phát rồi, nếu như…”

“Không có nếu như.” Cố Tích Triều bỗng nhiên ngắt lời hắn, kỳ thực chính y cũng không biết tại sao mình làm vậy, ai, dù sao Thích Thiếu Thương là người sắp chết, coi như cho hắn chút an ủi, để hắn nghĩ rằng mình không tin lầm người cũng được.

—–

Thời gian lưu chuyển, đảo mắt Cố Tích Triều đã đến Liên Vân trại được mười ngày. Y không biết Thích Thiếu Thương rốt cuộc có chủ ý gì với Phó gia bảo, là cầu một khắc an bình tạm thời như bây giờ, hay là muốn tiên hạ thủ vi cường, bất ngờ tấn công. Đang suy nghĩ, Tiểu Xuân bước vào, “Cố công tử, đại đương gia mời công tử đến Nghị sự đường.”

“Biết rồi.” Cái gì đến sẽ đến, Thích Thiếu Thương, ta xem bàn tính như ý của ngươi gõ thế nào. Mắt ưng nheo lại, khóe môi câu lên, để lộ một mạt tiếu ý.

Cái gọi là “Nghị sự đường” kỳ thực cũng không phải sảnh đường gì, chỉ là một gian trướng không lớn không nhỏ, trong trướng bày biện rất đơn sơ, chỉ có một cái bàn vuông dài, cùng những chiếc ghế gỗ xếp xung quanh. Lúc Cố Tích Triều đến, Thích Thiếu Thương và bảy trại chủ đều đang đợi y. Y chán ghét Liên Vân trại, càng chán ghét đám người giang hồ thô lỗ này, đặc biệt ánh mắt đối chọi gay gắt của Nguyễn Minh Chính. Thích Thiếu Thương thị ý cho Cố Tích Triều ngồi xuống, mở lời: “Phó gia bảo tranh chấp với Liên Vân trại, thế cục sớm muộn cũng phải có một kết quả, cho nên ta muốn, tập kích bất ngờ.”

Cách nghĩ của Thích Thiếu Thương Cố Tích Triều đã đoán được bảy tám phần, xem ra hắn thật sự muốn động thủ trước Phó gia bảo.

“Tích Triều, ngươi thấy sao?”

“Công kỳ bất bị, xuất kỳ bất ý, ý tưởng của đại đương gia rất hay.”

Thích Thiếu Thương nhìn các trại chủ khác: “Mọi người thấy sao?”

Nguyễn Minh Chính liếc xéo hắn, sau đó quay mặt đi: “Hai người đã quyết định rồi, còn hỏi chúng tôi làm gì?”

Thích Thiếu Thương biết Nguyễn Minh Chính trong lòng luôn ngờ vực Cố Tích Triều, từ khi y đến, nàng lúc nào cũng nói bóng nói gió, với mình cũng không bảo gì nghe nấy như trước nữa, không khỏi hơi giận, trầm giọng nói: “Hồng Bào! Liên Vân trại là của mọi người, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu, đánh hay không, không phải do một mình ta làm chủ.”

Nguyễn Minh Chính hai mắt bắn hàn quang, liếc sang Cố Tích Triều, cười lạnh: “Huynh đâu phải một mình, vẫn còn Cố Tích Triều Cố đại công tử đấy thôi.”

Cô gái trước mặt hiển nhiên đối với mình luôn cảnh giác cao độ, Cố Tích Triều không muốn, cũng không thèm hơn thua với nàng, bởi y biết, nói lý với loại nữ nhân này là vô ích.

Khẽ nhướn mày, khóe miệng nhàn nhã cong lên: “Hồng Bào cô nương, nếu mọi người bất đồng ý kiến, chúng tôi tuyệt không chuyên quyền độc đoán.”

Nguyễn Minh Chính lần này liếc cũng không liếc y, chỉ hậm hực hừ mũi. Bầu không khí đông cứng khiến người ngạt thở, nhiệt độ cũng dần hạ thấp.

Nhị trại chủ Lao Huyệt Quang nhìn bọn họ một hồi, nói: “Nếu đại đương gia quyết định rồi, huynh đệ chúng ta cứ đánh, có thể giết ba tên tuyệt đối không giết hai tên.”

Tứ trại chủ Câu Thanh Phong cũng nói: “Đúng vậy, chúng tôi không có ý kiến, toàn bộ do đại đương gia làm chủ.”

Sau khi Thích Viễn Sơn chết, Thích Thiếu Thương trở thành trại chủ Liên Vân trại, là đại đương gia, huynh đệ trong trại đối với hắn đều tôn trọng từ nội tâm, chân thành tin cậy, bọn họ tin tưởng tầm nhìn của hắn, khâm phục thái độ làm người của hắn, càng thừa nhận năng lực của hắn.

Thích Thiếu Thương gật đầu, nhìn Cố Tích Triều: “Tích Triều, ngươi thấy Phượng Tê sơn cùng Ngọc Hòa quan nên tấn công nơi nào trước?”

“Ngọc Hòa quan và Phượng Tê sơn một ở mạn bắc một ở mạn tây Vân Lung lĩnh, có người canh gác quanh năm, Phượng Tê sơn địa thế hiểm yếu, dễ thủ khó công, Ngọc Hòa quan khống chế cửa ải then chốt xuyên nam bắc, cũng nắm giữ yết hầu đông tây, nếu có thể công hạ, sẽ một kích tất thắng, bất quá, Ngọc Hòa quan số lượng người canh gác nhất định nhiều hơn Phượng Tê sơn mấy lần thậm chí mấy chục lần, canh gác ở đó đều là các cung tiễn thủ, nếu lần này không thành, muốn tấn công tiếp sẽ càng khó, đại đương gia dự tính thế nào?”

“Ngươi nói có lý, cho nên…” Thích Thiếu Thương dừng một chút, lại tiếp tục nói: “Ta quyết định, tấn công Ngọc Hòa quan.”

“Quyết định thật sao?”

“Lúc quyết không quyết, ngược lại thêm loạn. Lao nhị ca, truyền lệnh ta, bảo các huynh đệ nghỉ ngơi một ngày, sáng mai tập hợp bảy thành nhân mã thiện chiến, tấn công Ngọc Hòa quan.”

Nghị đàm kết thúc, Cố Tích Triều vẫn như lần trước phi ưng truyền tin, báo cáo kế hoạch bí mật này cho Phó Tông Thư.

Thích Thiếu Thương, ngươi có trăm mưu ngàn kế thì đã sao, ngươi phòng trước phòng sau thì đã sao, ngày mai ngươi vẫn chết không đất chôn thân. Ngươi hành hiệp trượng nghĩa thì đã sao, ngươi hào khí vân thiên thì đã sao, đợi đến khi ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong, ngươi sẽ lãnh hậu quả từ lòng cả tin của ngươi, hiệp nghĩa của ngươi.

Cố Tích Triều không biết Phó Tông Thư an bài trận chiến ngày mai thế nào, bất quá y suy đoán, với tính cách Phó Tông Thư, không chỉ mai phục ở Ngọc Hòa quan, còn bao vây bốn bề, tàn sát hai mặt, đến chừng đó sứ mệnh nội ứng cũng hoàn thành, há chẳng phải việc vui? Phổ khẩu lãng đào vân, mộ ải trầm trầm. Hà nhân cửu cửu lập hoàng hôn?

Thích Thiếu Thương không muốn nghĩ đến trận chiến ngày mai sẽ ra sao, thắng làm vua thua làm giặc, quy luật tự cổ chí kim. Chỉ là nếu như có thể, hắn muốn nghe lại huân khúc triền miên du dương ấy một lần nữa, muốn ăn món túy ngư dư vị bất tận ấy một lần nữa, nếu may mắn ngày mai chiến thắng, phải chăng có thể sóng vai cùng người đó quân lâm thiên hạ, nếu chẳng may ngày mai tử trận…

Nếu tử trận… Tử trận, không được, không thể để người đó theo mình ra chiến trường.

Hắn sống, được cả đời.

Hắn chết, mất cả đời.

Chỉ là, Tích Triều, ngươi có hiểu nỗi khổ tâm của ta không? Nếu ta thực sự tử trận, sau này, ngươi có còn nhớ Thích Thiếu Thương thích ăn túy ngư?

Có lẽ trời cao chiếu cố, huân khúc thê mỹ động nhân kia đột nhiên vang lên, theo hoàng hôn sương chiều trầm lắng, liên miên không dứt bên tai.

Trong trướng, một khúc hồi lương.

Vốn nên vui mừng, tại sao lại lo âu?

Cố Tích Triều không hiểu, cũng không ai hiểu.

“Tích Triều… Khúc này tên gì? Nghe hay quá.”

Như sực tỉnh khỏi mộng, mới phát hiện Thích Thiếu Thương không biết đã bước vào từ lúc nào, Cố Tích Triều trầm mặc chốc lát, thẫn thờ trả lời: “Thất tịch.”

Thích Thiếu Thương ưu phiền ngâm: “Khiên Ngưu tại hà tây, Chức Nữ xử hà đông. Vạn cổ vĩnh tương vọng, thất tịch thùy kiến đồng.”

Người kia nhãn châu thanh linh sóng mắt lưu chuyển, đạm đạm cười: “Đại đương gia cớ gì lại thương cảm như vậy?”

Thích Thiếu Thương thoáng lưỡng lự, đăm đăm nhìn y: “Ta…”

“Sao?”

“Ta hi vọng ngày mai ngươi có thể ở lại đây.”

Cố Tích Triều vẻ mặt mờ mịt, y thiện sát ngôn quan sắc, nắm bắt tâm tư đối phương, nhưng lần này hồ lô của Thích Thiếu Thương bán thuốc gì, y thực sự nửa điểm cũng đoán không ra: “Tại sao?”

Thích Thiếu Thương nhíu mày, lòng ngổn ngang trăm mối: “Nếu ngày mai ta không về được, hy vọng ngươi có thể trùng chấn Liên Vân trại, lật đổ Phó Tông Thư.”

Cố Tích Triều không ngờ Thích Thiếu Thương cư nhiên tin tưởng mình đến mức này, trong lòng thầm nghĩ, một khi ngươi biết ta hủy Liên Vân trại của ngươi, ngươi sẽ phản ứng thế nào? Hơi cau mày: “Còn nếu ngươi trở về?”

“Cùng ngươi quân lâm thiên hạ.”

“Ngươi tại sao tín nhiệm ta như vậy?”

“Ta nói rồi, ta xem ngươi là tri âm.”

Thu liễm sát ý nơi khóe mắt đuôi mày, thay vào đó là tiếu ý nồng đậm, Cố Tích Triều chăm chú nhìn Thích Thiếu Thương: “Được, ta hứa với ngươi.”

Thích Thiếu Thương ơi Thích Thiếu Thương, ta cũng rất muốn làm bằng hữu, làm tri âm của ngươi, cùng ngươi quân lâm thiên hạ, đáng tiếc, lòng không ở đây.

Đêm nay, Cố Tích Triều trằn trọc, không tài nào ngủ được. Tình cờ gặp gỡ, uống rượu giải bày, còn câu nói “Tri âm” chân thành kia, từng cảnh từng cảnh ùa về trong đầu, xuyên thẳng vào tim. Mơ mơ màng màng, đã đến canh năm, nếu mình đoán không nhầm, nhân mã của Phó Tông Thư e rằng đã mai phục ngoài mấy dặm quanh Liên Vân trại, chỉ cần đoàn người Thích Thiếu Thương vừa đi xa, bọn họ liền xuất hiện càn quét Liên Vân trại. Ngọc Hòa quan ắt hẳn cũng có mai phục, đến lúc đó, đám người Thích Thiếu Thương hai mặt thọ địch, Phó gia bảo chắc chắn một đòn tất thắng, mình cũng một bước lên mây. Thích Thiếu Thương, sau khi ngươi chết, Thanh Minh hàng năm ta sẽ đốt tiền giấy cho ngươi, kính một bầu rượu, không uổng chân tình ngươi dành cho ta.

Gà gáy, phương đông lộ sắc trắng bàng bạc, trời, đã sáng.

Lúc Cố Tích Triều bước ra đại trướng, huynh đệ trong Liên Vân trại đã sẵn sàng xuất phát, chỉ đợi Thích Thiếu Thương ra lệnh một tiếng. Thích Thiếu Thương hiện đang thương lượng với Lao Huyệt Quang cách đó không xa, nhìn thấy Cố Tích Triều, liền vẫy tay bảo y lại.

“Tích Triều, chúng ta phải xuất phát rồi, nếu như…”

“Không có nếu như.” Cố Tích Triều bỗng nhiên ngắt lời hắn, kỳ thực chính y cũng không biết tại sao mình làm vậy, ai, dù sao Thích Thiếu Thương là người sắp chết, coi như cho hắn chút an ủi, để hắn nghĩ rằng mình không tin lầm người cũng được.

Thích Thiếu Thương mỉm cười gật đầu, tay phủ lên mu bàn tay Cố Tích Triều, độ ấm nóng cuồn cuộn truyền đến từ lòng bàn tay hắn, Cố Tích Triều trước giờ chưa từng bị ai nắm tay, má ửng hồng, phút chốc rụt tay lại.

Thích Thiếu Thương sửng sốt, cũng vội thu tay, nhàn nhạt nói: “Chúng ta đi thôi.” Dứt lời, liền dẫn đại đội nhân mã thẳng tiến hướng Ngọc Hòa quan.

Cố Tích Triều chăm chú dõi theo bóng lưng dần khuất xa của hắn, hồi lâu, phát ra tiếng thở dài.

Trong trù phòng, vài vò rượu trống không ngả nghiêng khắp chốn. Đêm qua Lệ Vô Ngân và Tiểu Xuân đều uống đến canh tư, cư nhiên ngủ luôn chỗ này. Hôm nay công việc của bọn họ chỉ là chuẩn bị cơm nước cho ba phần người còn lại, hơn nữa những người này thể chất tương đối yếu, sức ăn cũng tương đối ít, thành thử đêm qua ham thêm vài chén, đến bây giờ vẫn khò khò ngủ say, thậm chí ngay cả bữa sáng cũng do người giúp việc khác mang đi.

Cố Tích Triều quả nhiên dự liệu không sai, Thích Thiếu Thương đi chưa được nửa canh giờ, Lãnh Hô Nhi, Tiên Vu Cừu liền dẫn một toán nhân mã, xông thẳng vào Liên Vân trại.

Tiếp ứng bọn chúng đương nhiên là Cố Tích Triều.

Lãnh Hô Nhi mặt dơi mắt chuột gian xảo láo liên, tươi cười niềm nở, hết sức nịnh nọt: “Cố công tử quả nhiên hùng tài đại lược, mới mấy ngày, Liên Vân trại gần như trở thành cá trong chậu.” Cố Tích Triều bình sinh ghét nhất là những kẻ khẩu thị tâm phi, bằng mặt không bằng lòng, y thừa hiểu, từ lần đầu y đến Phó gia bảo, hai gã này không hề để y vào mắt, hiện tại lại a dua bợ đỡ, làm sao không khiến người ghê tởm? Lập tức cười lạnh, nói: “Cố Tích Triều thấp cả bé miệng, nào sánh được với hai vị đại tướng trở tay ra gió, lật tay thành mưa?”

Lãnh Hô Nhi trong lòng tức giận, mặt dày lại vờ bình tĩnh: “Ai, Cố công tử sao lại nói vậy…”

Tiên Vu Cừu nghe hai người bọn họ đấu khẩu với nhau, lập tức ngăn Lãnh Hô Nhi: “Được rồi, chúng ta nên nhanh chóng diệt gọn nơi này, có gì trở về rồi hẵng nói.”

Cố Tích Triều chỉ đại trướng phía trước, nghiêm mặt nói: “Ba phần người còn lại, đều ở trong trướng.”

Tiên Vu Cừu nhìn theo hướng tay y, cắn răng nói: “Chúng ta làm sao mới có thể máu rửa Liên Vân trại, không chừa một ai?”

Cố Tích Triều mặt trầm như nước: “Yên tâm, dựa vào hiểu biết mấy ngày nay của ta về bọn họ, Liên Vân trại từ trên xuống dưới, tuyệt đối không phải hạng sợ chết, chỉ cần vừa có chiến hỏa, nghe thấy tiếng động, bọn họ đều sẽ xông ra, nhất định không có cá lọt lưới.”

“Hay lắm!” Tiếng còn chưa dớt, Lãnh Hô Nhi kẹp bụng ngựa, xông thẳng vào đại trướng, những tên còn lại đều ào ào thúc ngựa, chém giết Liên Vân đại trướng.

Lúc tiếng đao kiếm giao tranh, quả thực như lời của Cố Tích Triều, từ trong các lều trại thưa thớt vài người xông ra. Chỉ là, ba phần còn lại này vốn không phải người thiện chiến, sao địch nổi quân sĩ hai người Tiên Lãnh chỉ huy. Chỉ thấy nơi nào chúng đến, tuyết trắng cuồn cuộn, trong loạn mã, chém giết đối phương như lấy đồ trong túi, không chút lưu tình. Tiếng đao kiếm, tiếng kêu gào, không dứt bên tai, chỉ trong tích tắc, thây phơi khắp nơi, cột cờ cháy rụi. Máu tươi bắn tung tóe trên nền tuyết trắng xóa, như đóa đóa hàn mai nở rộ trong tuyết, Liên Vân đại trại một mảnh an lành ngày nào, giờ khắc này lại giống như địa ngục nhân gian, ngay cả Cố Tích Triều cũng không khỏi thổn thức.

Lãnh Hô Nhi thổi máu dính trên thân kiếm, cười ha hả: “Cố công tử nói không sai, Liên Vân trại có lẽ không còn cá lọt lưới.”

Chỉ là lần này, hắn nói nhầm rồi, không chỉ một con, mà những hai con cá lọt lưới. Tiểu Xuân trong trù phòng bị tiếng đao kiếm làm giật mình tỉnh dậy, chưa kịp đánh thức Lệ Vô Ngân, liền chạy ra ngoài, không ngờ, đập vào mắt lại là thi thể các huynh đệ ngổn ngang dưới đất, máu tươi đỏ sẫm, thảm cảnh âm trầm, mà thư sinh thanh tú thoạt nhìn yếu đuối kia, lại cười nói vui vẻ với đám cuồng đồ sát nhân. Tiểu Xuân lập tức cứng đờ, mồ hôi lạnh thấm ướt sống lưng. Cùng lúc đó, Cố Tích Triều cũng nhìn thấy hắn, lạnh lùng nói: “Còn sót một tên.”

Y chậm rãi đi về hướng Tiểu Xuân, thiếu niên này dường như sực nhớ điều gì đó, thò tay vào túi, lấy ra một vật, kéo mạnh, một đốm lửa bắn thẳng lên trời, “bùm, bùm, bùm” ba tiếng nổ, sắc bén, khẩn cấp, rất chói tai.

“Liên Vân pháo lệnh!” Cố Tích Triều tự nhận mình tính toán không kẽ hở, bởi vì, y trước nay chưa từng nghe Thích Thiếu Thương nhắc đến “Liên Vân pháo lệnh”. Thế nhưng, khiến y khó hiểu chính là, ba phần Liên Vân trại kia vừa rồi sao không ai phóng pháo lệnh, là trong tay bọn họ không có pháo lệnh, hay do quá khẩn trương chém giết, hoàn toàn quên mất chuyện này, ngay cả một đứa trẻ mười sáu mười bảy tuổi cũng không bằng.

Thoáng do dự, Cố Tích Triều quay lại nói với Tiên Vu Cừu: “Bọn họ chắc hẳn vẫn chưa đến Ngọc Hòa quan, chốc lát nhất định vội vàng quay về, các ngươi đi mau, chuyện còn lại để ta xử lý.”

Lãnh Hô Nhi bĩu môi: “Còn tưởng là nhân tài thật sự, thì ra cũng chỉ tầm thường mà thôi.”

Tiên Vu Cừu liếc nhìn hắn, gầm một tiếng: “Đi!” Một toán nhân mã ào ạt rút đi, vó sắt giẫm lên thi thể dọc ngang dưới đất, hoàn toàn không đếm xỉa, quả nhiên tàn bạo vô nhân đạo.

Tiểu Xuân hung hăng trừng Cố Tích Triều, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cố Tích Triều, tiểu nhân bỉ ổi, cư nhiên làm loại chuyện thiên địa bất dung này, thật uổng cho tấm lòng thành đại đương gia dành cho ngươi.”

Cố Tích Triều miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Người sắp chết, không nên phí lời như vậy, để dành hơi xuống dưới đi.” Y nói “xuống dưới” đương nhiên không phải nơi nào khác, chính là âm ti địa ngục. Dứt lời, xuất kiếm, một mảnh huyết quang, Tiểu Xuân kêu thảm một tiếng, sau đó ngã xuống. Tiếng kêu kia như vọng lại, thê lương vô hạn, Cố Tích Triều không khỏi rùng mình, Lệ Vô Ngân vẫn còn say ngủ trong trù phòng đột nhiên tỉnh giấc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện