Mục Hành chạy như bay trở về chung cư, càng về gần đến nhà, động tác Mục Hành lại càng chậm lại. Hắn đứng lại, nhìn người kia dựa vào trên cửa, hơi nhẹ nhàng mỉm cười dịu dàng, “Thật xin lỗi, hai ngày nay tôi có chút chuyện, gọi điện thoại cho anh không được nên mới khóa cửa”.

Du Lãnh đút tay trong túi quần, nhìn Mục Hành hơi nghi hoặc, “…Không, không sao”.

Mục Hành đi tới mở cửa ra, nghiêng người cười với Du Lãnh càng ôn nhu, “Có mệt không, mau vào nghỉ chút đi, cũng đến giờ ăn tối rồi, để tôi vào làm cái gì cho anh ăn nhé?”

Du Lãnh theo Mục Hành đi vào, trong lòng càng nghi ngờ sâu hơn, dáng vẻ Mục Hành quá kì quái, rõ ràng trước đó…

Nhìn Du Lãnh thần người ngồi trên sô pha, Mục Hành nở nụ cười, rót cho anh chén nước, “Anh muốn ăn gì? Có muốn uống sữa chua trước không?”

Du Lãnh đón cốc nước từ tay Mục Hành, hắn còn chưa hiểu lắm, tại sao trước đó Mục Hành tìm mình gấp vậy mà bây giờ lại tỏ ra như không có gì. Du Lãnh nghĩ mình nên giải thích một chút nhưng lại cảm thấy như vậy hơi kì lạ, nội tâm có chút giãy dụa, “Không, không cần…”

Du Lãnh còn chưa kịp nhận cốc nước, chén nước kia liền rơi xuống vỡ thành vài miếng, Mục Hành túm lấy tay anh, “Tay anh bị làm sao thế này!”

Chỉ thấy bàn tay của Du Lãnh đang quấn mấy vòng băng gạc, nụ cười trên mặt Mục Hành tắt ngấm, hắn chăm chú nhìn mắt Du Lãnh, gằn từng chữ, “Là ai, ai đã làm anh bị thương hả!”

“Ah…” Du Lãnh đau đến rụt tay lại, bị khí thế của Mục Hành hù, hắn lại có chút chột dạ, “Không ai cả, đây là do tôi bất cẩn thôi”.

Mục Hành cắn chặt răng, động tác trên tay thật dịu dàng đem băng gạc mở ra, một vết cắt rất dài, da thịt đều hở ra, có thể thấy vết thương nặng như nào, “Đã đi bệnh viện kiểm tra chưa?!”

Du Lãnh hơi rụt vào trong sô pha, đi phòng khám thú y chắc cũng coi như kiểm tra xong rồi nhỉ?! Hắn liền gật gật đầu, “Kiểm tra rồi, bác sĩ, bác sĩ đã khám qua”.

“Cái gì mà khám qua! Thuốc còn chưa bôi, như này mà cũng được gọi là đã khám sao!!” Mục Hành tức đến bật cười, “Anh con mẹ nó đi cái bệnh viện nào, tôi hiện tại đến đập nó ra! Anh nói đi, thằng lang băm nào khám cho anh vậy!”

Du Lãnh mím môi, rút lại tay từ trong tay Mục Hành, lấy hòm thuốc hôm trước Mục Hành đặt dưới bàn trà lên.

Mục Hành quả thực tức giận đến mức tim gan phổi cái nào cũng đau, hắn đè lại hòm thuốc, cố nén lại kích động muốn trói Du Lãnh lại, giọng khàn khàn nói, “Du Lãnh, chúng ta đi bệnh viện xử lí một chút được không, nhỡ bị nhiễm trùng thì làm sao bây giờ. Đừng tự mình làm nữa, chúng ta đi bệnh viện đi có được không?”

Nhìn hắn như vậy, Du Lãnh có phần băn khoăn, hai ngày này anh biến thành con mèo thật sự là có chút kinh ngạc, hơn nữa anh không nghĩ tới Mục Hành sẽ đi tìm mình như vậy. Nếu biến thành mèo xong anh không nhìn thấy cảnh Mục Hành tìm mình như nào, Du Lãnh cũng sẽ không có cảm giác gì. Nhưng vấn đề là anh luôn ở bên cạnh Mục Hành, anh đã nhìn thấy tất cả.

Anh đã không thể coi Mục Hành ngang với một người xa lạ mới quen nữa.

Mục Hành gọi điện cho Văn Nhân Chí, “Văn Nhân, tao tìm thấy người rồi, hôm nay cảm ơn chúng mày nhé.”

“Tìm được là tốt rồi,” Văn Nhân Chí thở phào nhẹ nhõm, trêu ghẹo nói, “Đến tột cùng là thiên tiên phương nào mê hoặc mày đến như vậy? Khi nào mang tới tao nhìn chút coi?”

Mục Hành hạ mắt, ánh mắt rơi xuống tay Du Lãnh, “Tối nay đi, mày cùng Ôn Thất Bạch cũng đến đây đi, mày tiện cầm xe tao đến luôn”.

Văn Nhân Chí gửi tin để nhân viên dừng lại, chuẩn bị mang theo Ôn Thất Bạch định về thì nghe Mục Hành nói vậy, hơi sửng sốt, “Tối hôm nay sao? Vậy cũng được, bọn tao đến đây, có cần mua luôn đồ ăn không?”

Văn Nhân Chí kì thật thấy hơi lạ, mới vừa tìm thấy người ta chẳng lẽ không muốn bên nhau thân mật một chút sao? Có điều nếu Mục Hành nói vậy thì hắn cũng không cần nghĩ quá nhiều.

“Không cần, bọn mày cứ đến thẳng đây là được”. Mục Hành cúp điện thoại, Du Lãnh đằng đó cũng đã được xử lí xong vết thương, “Có cần uống thuốc không?”

Đó là một bác sĩ có tuổi, nghe Mục Hành nói vậy liền mỉm cười, “Vết thương nhỏ thôi mà, nào cần uống thuốc gì, rất nhanh sẽ khỏi thôi”.

Mục Hành vẫn chưa từ bỏ, “Vậy cũng không bôi thuốc mỡ thuốc nước gì à? Thuốc giảm đau cũng được mà!”

Bác sĩ già phất tay đuổi người, “Người ta nào có yếu ớt như vậy, đi nhanh đi bệnh nhân tôi còn nhiều lắm, anh đừng có chọc cười nữa!”

Du Lãnh kéo lấy Mục Hành, vội vàng nói, “Chúng ta đi thôi, cũng muộn lắm rồi.”

Mục Hành lúc này mới từ bỏ, dẫn Du Lãnh đi về hướng siêu thị, “Chốc nữa tôi có hai người bạn sẽ tới, mình đi siêu thị mua cái gì về ăn đi”.

“Tôi đi về trước nhé,” Du Lãnh nói.

“Không được!” Mục Hành lập tức giữ chặt tay trái Du Lãnh, nhìn thấy biểu cảm của Du Lãnh trong nháy mắt lại dịu giọng, “Rất nhanh, rất nhanh là xong mà”.

Du Lãnh bất đắc dĩ thở dài, vẫn là cùng Mục Hành đi vào siêu thị.

Mục Hành quả thực mua rất nhanh, nhưng Du Lãnh lại thấy kì quái vô cùng, nhịn không được hỏi, “Cậu định cho bạn cậu buổi tối ăn bánh mì, bánh quy, hoa quả sao?”

Mục Hành nghĩ nghĩ, lại ném vào hai gói sủi cảo đông lạnh, “Không, mời bọn họ ăn sủi cảo thôi”.

Mua sắm xong rất nhanh. Mục Hành quay về nhà, bỏ sủi cảo vào nồi nấu.

Sau đó lấy ra từ tủ lạnh một hộp sữa chua dâu tây, hắn đi vào phòng Du Lãnh. Quả nhiên người nọ lại đang dùng máy tính, số liệu chạy liên tục từng chuỗi từng chuỗi, “Uống li sữa trước đã, đợi lát nữa ăn sủi cảo.”

Ngón tay Du Lãnh gõ một cái trên bàn phím, ánh mắt nhìn vào sữa chua trước mặt, nắp bình đã mở ra cắm vào sẵn ống hút, anh nhận lấy sữa chua, “Cảm ơn”, thấy Mục Hành đang nhìn mình chằm chằm, Du Lãnh vội hớp một ngụm. Anh cúi đầu, giữa lông mày hơi nhuốm chút nghi hoặc, “Sữa chua dâu tây này của cậu sao vị hơi lạ lạ?”

Mục Hành khẽ mỉm cười, “Có thể là do nhãn hiệu khác ấy”.

Du Lãnh nháy mắt có cảm giác tầm mắt mờ mịt, không làm sao nhìn được rõ chữ trên bình sữa, “A … sao đầu lại choáng váng như vậy? Cậu…”

Mục Hành đỡ được Du Lãnh, đem anh bế lên giường, khóe miệng càng lúc càng cong.

“Cậu…. cậu bỏ thuốc vào?!” Du Lãnh càng ngày càng khó mở rõ hai mắt, anh nắm chặt áo hắn, “Tại sao!”

Mục Hành cúi đầu trìu mến hôn tay anh, âm thanh lộ ra điên cuồng, “Anh trốn không thoát được đâu, không ai trên đời có thể thương tổn anh được nữa, không ai có thể mang anh rời khỏi em!”

Du Lãnh nhắm lại hai mắt hoàn toàn rơi vào hôn mê.

Mục Hành si mê nhìn anh, “Anh đừng sợ, em sẽ lập tức mang anh rời khỏi đây”.

Thuốc kia rõ ràng là thứ hắn mua ở kho thuốc đen. Mục Hành nhẹ tay vuốt ve tóc mai bên vành tai Du Lãnh, có lẽ lúc hắn mua thuốc đã nảy ra ý tưởng chuốc thuốc Du Lãnh rồi.

Mục Hành từ trong phòng lấy ra va li hành lí, đồ của hắn đã thu xếp xong từ lâu, hiện tại chỉ cần thu dọn đồ của Du Lãnh nữa là có thể rời đi rồi.

Du Lãnh mới dọn vào, vali của anh hầu như cũng chưa bỏ hết ra, cũng không cần Mục Hành sửa sang quá nhiều, nhìn quét lại một lần căn phòng của Du Lãnh, ánh mắt hắn dừng lại trên máy tính anh, giãy dụa hai giây vẫn là cất máy tính Du Lãnh vào vali.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện