Ngày hôm sau, hai người liền lái xe rời khỏi khu nhà Hoàn Nguyệt. Mục Hành lái xe, Du Lãnh biến thành mèo con ghé vào vai hắn ngủ, lỗ tai mèo con hơi động, dường như ngủ không được an ổn.
Mục Hành sờ sờ mũi, vừa nhìn đường vừa nghĩ về chuyện đêm qua. Tối hôm qua hắn cùng Du Lãnh ôm ấp chơi đùa, hình như là đùa hơi quá trớn, sau khi tắm cho Du Lãnh xong anh liền biến thành mèo con, đến tận sáng nay cũng không biến trở lại để ăn sáng. Mặc cho hắn dỗ ngon dỗ ngọt, dùng hết lời hay ý đẹp, mèo con cũng không nhìn hắn nữa.
Mục Hành chầm chậm thở dài, thực ra hắn cũng chả hối hận lắm, sau đấy còn không biết phải nhịn ăn bao lâu nữa, khi được ăn thì phải ăn cho no mới phải đạo. Cơ mà hiện tại hai người vừa mới bày tỏ rõ ràng, không có nổi một lần xe chấn ngọt ngào sung sướng thì thôi đi, đến hình người cũng không cho hắn nhìn. Trên thế giới này có tiểu thụ nào khổ như hắn không, muốn được thượng mà người ta còn không thèm thượng, âyy …
Cuộc đời này thực cô đơn!
Mèo con híp mắt nhìn bộ dáng Mục Hành thở ngắn than dài, mặt ủ mày chạy, lỗ tai lại động động. Rõ ràng biết ngày hôm nay phải khởi hành, vậy mà tối qua còn náo loạn như vậy, nếu một lần thì thôi đi nhưng hắn còn …, lỗ tai vô thức lại giật giật, anh nhắm chặt mắt lại, quyết tâm để Mục Hành bình tĩnh tự ngẫm một chút.
Ra khỏi Hoàn Nguyệt, đường đi càng ngày càng tệ, so với khi bọn hắn ra ngoài thu thập đồ dùng bây giờ càng không thể nhìn ra được đường mà đi nữa. Trên đường lớn rải rác đủ loại đồ đạc, vụn thủy tinh rơi vỡ, mấy mảnh máu thịt vung vãi rải rác, hộp hòm liểng xiểng khắp nơi….
Đi tiếp trên đường sẽ bắt gặp ô tô đâm vào nhau chỏng chơ, cửa xe bị phá vỡ, chủ xe nằm trên ghế lái đã chết lâu ngày, đằng sau như đã từng bị vơ vét, hiện giờ chỉ còn sót lại vài chiếc túi trống không phất phơ, như muốn kể lại những gì từng xảy ra tại đây.
Mỗi dấu vết lưu lại đều là những bằng chứng chứng minh sự tồn tại của tận thế, căn cứ vào những việc trước mắt có thể phỏng đoán được những việc đã từng phát sinh.
Những thứ này Mục Hành kiếp trước nhìn mãi đã quen, hắn sẽ không vì nhìn thấy chúng mà than thở vô dụng, nhìn thẳng tới mục tiêu đằng trước mà lái tiếp.
Tuy nói xe được Văn Nhân Chí sửa xong có tiếng động cơ cực nhỏ, nhưng thính giác của lũ zombie tinh đến mức cây kim rơi xuống cũng nghe được, bọn họ không có cách nào khiến bọn chúng không chú ý đến mình.
Tận thế đến giờ đã qua nửa năm, sức mạnh lũ zombie lại tăng thêm một tầm mới, nhìn bọn chúng vẫn đang chạy rề rề đuổi theo xe của Mục Hành, chỉ thiếu một chút là có thể bắt kịp là hiểu, trước đây với tốc độ như này đã chắc chắc có thể cho bọn nó ngửi khói lâu rồi.
Ngoài cửa bọn zombie rít gào đầy kích thích, tay trái Mục Hành với lấy một chiếc hộp, nắm lấy một túm bụi kim loại trong đó vung ra ngoài cửa xe.
Mèo con nhìn những hạt bụi kim loại bị gió cuốn đi, trong giây lát chúng biến mất trong ánh mặt trời, mà zombie ngoài cửa sổ đồng loạt ngã rạp xuống không dậy nổi nữa, chỉ còn lại một đứa vẫn không sao mà cố chấp đuổi theo xe.
“Mieo ~?”
Mục Hành cong môi, lấy ra thêm một nhúm bụi kim loại nhẹ nhàng tung lên, nháy mắt nhúm bụi biến mất, mà giây lát sau lại biến thành một đóa hoa hồng màu vàng xuất hiện trong móng vuốt mèo con.
“Bụp!” Móng vuốt kia của mèo con loáng một cái, đập nát hoa hồng kia thành mảnh vụn, hở? Mèo con Du sửng sốt, anh vừa làm gì vậy? Cực kì chột dạ dùng móng vuốt cào cào mặt, làm ra động tác theo quán tính ….
“Ây bảo bối thật là,” Mục Hành vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, rõ ràng muốn tạo ra không khí lãng mạn, cuối cùng lại bị bảo bối nhà hắn một cào chụp nát. Hắn túm lấy mông mèo con đang quay lưng với mình nhét vào lòng vuốt ve, lại cúi xuống hôn mấy cái, “Anh nói thử xem sao anh lại đáng yêu vậy chứ, có phải từ nhỏ ăn “dễ thương” mà lớn không?”
Mèo con dùng sức thoát khỏi bàn tay Mục Hành, nhẹ nhàng nhảy lên ghế phụ, trong nháy mắt lại khôi phục thân hình. Ánh mắt Du Lãnh nhìn ra ngoài cửa sổ, lỗ tai vẫn còn ửng đỏ, “Con zombie kia là sao vậy? Đã là cấp ba rồi sao?”
Sau cấp ba, năm nguyên tố của ngũ hành đã có thể chuyển hóa, trong vòng nửa năm đã có thể đạt dị năng cấp ba quả thực là quá nhanh, mà zombie bên ngoài còn có thể tránh thoát công kích của dị năng giả cấp ba, vậy nó chắc chắn phải mạnh hơn cả cấp ba.
Mục Hành mỉm cười nhìn Du Lãnh, xem anh xấu hổ nói lảng sang chuyện kia, Mục Hành bèn đáp lời, “Dị năng hiện tại của em đã sắp cấp bốn, tuy rằng vừa rồi vẫn chưa dùng toàn lực, nhưng con bên ngoài chắc cũng đã khoảng cấp bốn, hoặc là đã đạt cấp bốn rồi”.
Mục Hành đương nhiên không phải tùy tiện đoán mò, độ uy hiếp của zombie đối với mình như nào thì một dị năng giả có thể cảm nhận được, bởi vì dù là zombie hay là dị năng giả bậc cao đều hiển lộ cực kì rõ ràng.
Du Lãnh ngẫm nghĩ nói, “Chúng ta tìm một chỗ đã, trước hết giải quyết nó rồi hẵng đi.” Quan trọng là vì zombie cấp bốn có năng lực kêu gọi, trong nháy mắt nó có thể gọi tới cả lũ đàn em. Lúc này đội ngũ rất cần phải có một dị năng giả hệ che chắn, còn phải đặc biệt là hệ che chắn nội — tạo ra giác cảm che chắn cho mục tiêu khác. Ngoài ra còn một nhánh khác là hệ che chắn ngoại — chính là che chắn cho bản thân. Hầu như khi nói đến dị năng hệ che chắn, ai cũng coi đây là thứ vớ vẩn, bởi vậy vào thời đầu tận thế, loại dị năng này được xếp vào hạng phế vật nhất.
Ở kiếp trước, đến khi xuất hiện zombie cấp bốn có kĩ năng gọi đội quá kì dị làm bao nhiêu dị năng giả phải hao tâm tổn trí, trải qua hàng loạt tổn thất họ mới phát hiện ra dị năng giả hệ che chắn là khắc tinh của loài zombie này. Đáng tiếc là trước đó dị năng hệ che chắn không nhận được coi trọng, mà cũng chưa hề có dị năng giả nào loại này đạt tới cấp bốn. Nhưng cũng may mà đã tìm được giải pháp, căn cứ lớn bắt đầu tăng cường bồi dưỡng dị năng giả hệ che chắn nội. Trong khoảng thời gian ngắn những dị năng giả đó trở nên cực kì nổi tiếng, trở thành miếng bánh ngon để các tổ chức tranh giành.
Nhưng đáng tiếc là, dị năng hệ che chắn này vốn cực kì đặc thù, để phân hóa ra thành hệ che chắn nội như vậy cực kì khó. Kiếp trước cả căn cứ Hy Vọng to như vậy cũng chỉ có hai dị năng giả hệ này, một người nghe lời quân đội, một người không nghe bất kì kẻ nào, vậy làm sao để hoàn thành được nhiệm vụ đây? Dễ thôi, moi tinh hạch hắn ra.
Trung và hậu kì tận thế, khi sức mạnh của dị năng hệ che chắn chính thức được công bố, tình thế lập tức đổi chiều. Gặp phải zombie cấp bốn trở lên lại không có dị năng giả hệ che chắn nội thì phải làm sao bây giờ? Chạy thôi, không chạy thì chờ cả đoàn zombie đến bao vây hay sao, chỉ một giây nữa là toi mạng!
Du Lãnh và Mục Hành đương nhiên đều không phải dị năng hệ che chắn nội, nhưng mà Du Lãnh là dị năng giả hệ tinh thần, vậy mà lại khám phá ra có “tác dụng phụ” kia. Du Lãnh không thể che giấu bản thân khỏi zombie nhưng anh có thể dùng “kí hiệu tinh thần”. Hiện tại anh cũng không biết dị năng của mình cấp bậc cao hay thấp, tuy vậy những nơi được anh hạ xuống kí hiệu tinh thần có thể trở thành phạm vi của riêng mình, rất dễ dàng ngăn được con zombie dùng kĩ năng kêu gọi kia.
Tìm một chỗ vắng vẻ, Du Lãnh hạ xuống mấy chỗ ấn kí tinh thần của mình, con zombie cấp bốn kia liền bị Mục Hành đè ra đánh bại.
Tuy hắn còn chưa đạt tới cấp bốn nhưng đã có thể đánh bại được con zombie kia, việc này cũng có nguyên do. Đầu tiên Mục Hành có hai dị năng hệ thủy và kim, đều đã sắp cấp bốn, cộng lại đã có thể mạnh ngang cấp bốn. Ngoài ra, sức mạnh khủng khiếp nhất của zombie cấp bốn là gọi đàn em, kỹ năng này bị vô hiệu hóa xong nó liền phế hẳn đi mấy bậc.
Nếu hôm nay họ mà gặp phải zombie cấp năm, vậy cả hai người thật sự xong đời.
Lấy ra tinh hạch trong não zombie ra, nhìn viên đá to bằng quả táo, Du Lãnh nhíu mi, “Sao mới sớm như vậy đã có loại zombie cấp bốn rồi?”
Mục Hành sờ sờ mũi, vừa nhìn đường vừa nghĩ về chuyện đêm qua. Tối hôm qua hắn cùng Du Lãnh ôm ấp chơi đùa, hình như là đùa hơi quá trớn, sau khi tắm cho Du Lãnh xong anh liền biến thành mèo con, đến tận sáng nay cũng không biến trở lại để ăn sáng. Mặc cho hắn dỗ ngon dỗ ngọt, dùng hết lời hay ý đẹp, mèo con cũng không nhìn hắn nữa.
Mục Hành chầm chậm thở dài, thực ra hắn cũng chả hối hận lắm, sau đấy còn không biết phải nhịn ăn bao lâu nữa, khi được ăn thì phải ăn cho no mới phải đạo. Cơ mà hiện tại hai người vừa mới bày tỏ rõ ràng, không có nổi một lần xe chấn ngọt ngào sung sướng thì thôi đi, đến hình người cũng không cho hắn nhìn. Trên thế giới này có tiểu thụ nào khổ như hắn không, muốn được thượng mà người ta còn không thèm thượng, âyy …
Cuộc đời này thực cô đơn!
Mèo con híp mắt nhìn bộ dáng Mục Hành thở ngắn than dài, mặt ủ mày chạy, lỗ tai lại động động. Rõ ràng biết ngày hôm nay phải khởi hành, vậy mà tối qua còn náo loạn như vậy, nếu một lần thì thôi đi nhưng hắn còn …, lỗ tai vô thức lại giật giật, anh nhắm chặt mắt lại, quyết tâm để Mục Hành bình tĩnh tự ngẫm một chút.
Ra khỏi Hoàn Nguyệt, đường đi càng ngày càng tệ, so với khi bọn hắn ra ngoài thu thập đồ dùng bây giờ càng không thể nhìn ra được đường mà đi nữa. Trên đường lớn rải rác đủ loại đồ đạc, vụn thủy tinh rơi vỡ, mấy mảnh máu thịt vung vãi rải rác, hộp hòm liểng xiểng khắp nơi….
Đi tiếp trên đường sẽ bắt gặp ô tô đâm vào nhau chỏng chơ, cửa xe bị phá vỡ, chủ xe nằm trên ghế lái đã chết lâu ngày, đằng sau như đã từng bị vơ vét, hiện giờ chỉ còn sót lại vài chiếc túi trống không phất phơ, như muốn kể lại những gì từng xảy ra tại đây.
Mỗi dấu vết lưu lại đều là những bằng chứng chứng minh sự tồn tại của tận thế, căn cứ vào những việc trước mắt có thể phỏng đoán được những việc đã từng phát sinh.
Những thứ này Mục Hành kiếp trước nhìn mãi đã quen, hắn sẽ không vì nhìn thấy chúng mà than thở vô dụng, nhìn thẳng tới mục tiêu đằng trước mà lái tiếp.
Tuy nói xe được Văn Nhân Chí sửa xong có tiếng động cơ cực nhỏ, nhưng thính giác của lũ zombie tinh đến mức cây kim rơi xuống cũng nghe được, bọn họ không có cách nào khiến bọn chúng không chú ý đến mình.
Tận thế đến giờ đã qua nửa năm, sức mạnh lũ zombie lại tăng thêm một tầm mới, nhìn bọn chúng vẫn đang chạy rề rề đuổi theo xe của Mục Hành, chỉ thiếu một chút là có thể bắt kịp là hiểu, trước đây với tốc độ như này đã chắc chắc có thể cho bọn nó ngửi khói lâu rồi.
Ngoài cửa bọn zombie rít gào đầy kích thích, tay trái Mục Hành với lấy một chiếc hộp, nắm lấy một túm bụi kim loại trong đó vung ra ngoài cửa xe.
Mèo con nhìn những hạt bụi kim loại bị gió cuốn đi, trong giây lát chúng biến mất trong ánh mặt trời, mà zombie ngoài cửa sổ đồng loạt ngã rạp xuống không dậy nổi nữa, chỉ còn lại một đứa vẫn không sao mà cố chấp đuổi theo xe.
“Mieo ~?”
Mục Hành cong môi, lấy ra thêm một nhúm bụi kim loại nhẹ nhàng tung lên, nháy mắt nhúm bụi biến mất, mà giây lát sau lại biến thành một đóa hoa hồng màu vàng xuất hiện trong móng vuốt mèo con.
“Bụp!” Móng vuốt kia của mèo con loáng một cái, đập nát hoa hồng kia thành mảnh vụn, hở? Mèo con Du sửng sốt, anh vừa làm gì vậy? Cực kì chột dạ dùng móng vuốt cào cào mặt, làm ra động tác theo quán tính ….
“Ây bảo bối thật là,” Mục Hành vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, rõ ràng muốn tạo ra không khí lãng mạn, cuối cùng lại bị bảo bối nhà hắn một cào chụp nát. Hắn túm lấy mông mèo con đang quay lưng với mình nhét vào lòng vuốt ve, lại cúi xuống hôn mấy cái, “Anh nói thử xem sao anh lại đáng yêu vậy chứ, có phải từ nhỏ ăn “dễ thương” mà lớn không?”
Mèo con dùng sức thoát khỏi bàn tay Mục Hành, nhẹ nhàng nhảy lên ghế phụ, trong nháy mắt lại khôi phục thân hình. Ánh mắt Du Lãnh nhìn ra ngoài cửa sổ, lỗ tai vẫn còn ửng đỏ, “Con zombie kia là sao vậy? Đã là cấp ba rồi sao?”
Sau cấp ba, năm nguyên tố của ngũ hành đã có thể chuyển hóa, trong vòng nửa năm đã có thể đạt dị năng cấp ba quả thực là quá nhanh, mà zombie bên ngoài còn có thể tránh thoát công kích của dị năng giả cấp ba, vậy nó chắc chắn phải mạnh hơn cả cấp ba.
Mục Hành mỉm cười nhìn Du Lãnh, xem anh xấu hổ nói lảng sang chuyện kia, Mục Hành bèn đáp lời, “Dị năng hiện tại của em đã sắp cấp bốn, tuy rằng vừa rồi vẫn chưa dùng toàn lực, nhưng con bên ngoài chắc cũng đã khoảng cấp bốn, hoặc là đã đạt cấp bốn rồi”.
Mục Hành đương nhiên không phải tùy tiện đoán mò, độ uy hiếp của zombie đối với mình như nào thì một dị năng giả có thể cảm nhận được, bởi vì dù là zombie hay là dị năng giả bậc cao đều hiển lộ cực kì rõ ràng.
Du Lãnh ngẫm nghĩ nói, “Chúng ta tìm một chỗ đã, trước hết giải quyết nó rồi hẵng đi.” Quan trọng là vì zombie cấp bốn có năng lực kêu gọi, trong nháy mắt nó có thể gọi tới cả lũ đàn em. Lúc này đội ngũ rất cần phải có một dị năng giả hệ che chắn, còn phải đặc biệt là hệ che chắn nội — tạo ra giác cảm che chắn cho mục tiêu khác. Ngoài ra còn một nhánh khác là hệ che chắn ngoại — chính là che chắn cho bản thân. Hầu như khi nói đến dị năng hệ che chắn, ai cũng coi đây là thứ vớ vẩn, bởi vậy vào thời đầu tận thế, loại dị năng này được xếp vào hạng phế vật nhất.
Ở kiếp trước, đến khi xuất hiện zombie cấp bốn có kĩ năng gọi đội quá kì dị làm bao nhiêu dị năng giả phải hao tâm tổn trí, trải qua hàng loạt tổn thất họ mới phát hiện ra dị năng giả hệ che chắn là khắc tinh của loài zombie này. Đáng tiếc là trước đó dị năng hệ che chắn không nhận được coi trọng, mà cũng chưa hề có dị năng giả nào loại này đạt tới cấp bốn. Nhưng cũng may mà đã tìm được giải pháp, căn cứ lớn bắt đầu tăng cường bồi dưỡng dị năng giả hệ che chắn nội. Trong khoảng thời gian ngắn những dị năng giả đó trở nên cực kì nổi tiếng, trở thành miếng bánh ngon để các tổ chức tranh giành.
Nhưng đáng tiếc là, dị năng hệ che chắn này vốn cực kì đặc thù, để phân hóa ra thành hệ che chắn nội như vậy cực kì khó. Kiếp trước cả căn cứ Hy Vọng to như vậy cũng chỉ có hai dị năng giả hệ này, một người nghe lời quân đội, một người không nghe bất kì kẻ nào, vậy làm sao để hoàn thành được nhiệm vụ đây? Dễ thôi, moi tinh hạch hắn ra.
Trung và hậu kì tận thế, khi sức mạnh của dị năng hệ che chắn chính thức được công bố, tình thế lập tức đổi chiều. Gặp phải zombie cấp bốn trở lên lại không có dị năng giả hệ che chắn nội thì phải làm sao bây giờ? Chạy thôi, không chạy thì chờ cả đoàn zombie đến bao vây hay sao, chỉ một giây nữa là toi mạng!
Du Lãnh và Mục Hành đương nhiên đều không phải dị năng hệ che chắn nội, nhưng mà Du Lãnh là dị năng giả hệ tinh thần, vậy mà lại khám phá ra có “tác dụng phụ” kia. Du Lãnh không thể che giấu bản thân khỏi zombie nhưng anh có thể dùng “kí hiệu tinh thần”. Hiện tại anh cũng không biết dị năng của mình cấp bậc cao hay thấp, tuy vậy những nơi được anh hạ xuống kí hiệu tinh thần có thể trở thành phạm vi của riêng mình, rất dễ dàng ngăn được con zombie dùng kĩ năng kêu gọi kia.
Tìm một chỗ vắng vẻ, Du Lãnh hạ xuống mấy chỗ ấn kí tinh thần của mình, con zombie cấp bốn kia liền bị Mục Hành đè ra đánh bại.
Tuy hắn còn chưa đạt tới cấp bốn nhưng đã có thể đánh bại được con zombie kia, việc này cũng có nguyên do. Đầu tiên Mục Hành có hai dị năng hệ thủy và kim, đều đã sắp cấp bốn, cộng lại đã có thể mạnh ngang cấp bốn. Ngoài ra, sức mạnh khủng khiếp nhất của zombie cấp bốn là gọi đàn em, kỹ năng này bị vô hiệu hóa xong nó liền phế hẳn đi mấy bậc.
Nếu hôm nay họ mà gặp phải zombie cấp năm, vậy cả hai người thật sự xong đời.
Lấy ra tinh hạch trong não zombie ra, nhìn viên đá to bằng quả táo, Du Lãnh nhíu mi, “Sao mới sớm như vậy đã có loại zombie cấp bốn rồi?”
Danh sách chương