Sang ngày hôm sau, Mục Hành bị tiếng người đánh thức.

Dưới lầu không ngừng truyền đến âm thanh chửi bậy, còn liên tục có tiếng ném đá vào cổng lớn.

Mắt thấy Du Lãnh sắp bị đánh thức, Mục Hành lạnh lùng, những người đó hắn đã không thèm tới động vào, thế mà đã họ lại tự dẫn xác đến rồi.

Du Lãnh hai mắt mơ hồ, “Sao vậy?”

Mục Hành vuốt vuốt tóc anh, ôn thanh nói “Không việc gì hết, một đám hề mà thôi, bảo bối, anh ngủ tiếp chút đi, để em đi ra đuổi bọn họ”.

“Ừm…..” Du Lãnh lưu luyến cọ cọ lòng bàn tay hắn, mắt díu lại hiển nhiên vẫn còn chưa tỉnh ngủ.

Mục Hành mặc quần áo, hai ba bước đã đi xuống lầu, quả nhiên là thấy đám người Mục Thuân Liêu.

“Mày là đứa con bất hiếu!” Nhìn thấy Mục Hành, trong nháy mắt Mục Thuân Liêu sáng mắt lên, ánh mắt tham lam nhìn vào tòa biệt thự đằng sau hắn. Một đường đi đến nơi này họ lang bạt chạy trốn liên tục, phải nói là cực kì thê thảm.

Nhìn thấy Mục Hành sống tốt như vậy, cả nhà Mục Thuân Liêu sao có thể cam lòng.

Mục Hành lười biếng đánh giá bọn họ bằng nửa con mắt, ăn mặc thì bẩn thỉu, đến chỗ Vu Thiến Thiến ở một đêm cũng không tắm rửa thay được bộ quần áo sạch sẽ. Mục Hành cười lạnh, không nổi lên được một tí thương cảm nào với cái bộ dáng này của họ.

Mục Thuân Liêu bị thái độ của Mục Hành chọc cho tức muốn chết, “Thằng nghiệt tử này sao mày còn không mau ra mở cửa cho bố mày vào hả! Cái thằng bất hiếu này, ăn ngon mặc đẹp, ở nhà tốt là vứt ngay cha mày ra sau đầu thế à, biết vậy lúc trước tao đã chẳng đẻ ra mày làm cái gì!”

Mục Hành lười biếng ngáp dài một hơi, “Cũng có phải ông sinh ra tôi đâu.” Dừng một chút lại nói, “Còn nữa, trước đó chúng ta đã đoạn tuyệt quan hệ rồi, bây giờ làm gì có dây mơ rễ má nào nữa”.

Bạch Niệm ánh mắt hơi chuyển, ra vẻ bất đắc dĩ mà tận tình khuyên bảo, “Hành nhi, sau con lại ăn nói với cha con như vậy, người ta đều nói là máu mủ ruột già, một giọt máu đào hơn ao nước lã. con là cốt nhục do ba ba con sinh ra, cái này chắc chắn không thể làm giả! Chuyện lúc đó là do mọi người đều nổi nóng mà, con sao có thể đem ra tính toán được! Con cũng đừng giận dỗi với ba ba con nữa”.

Mục Đình nhìn biệt thự sau lưng Mục Hành mà trong lòng kích động không kiềm được, nghĩ đến sắp tới có thể vào đó ở khiến nàng nhẫn nhịn xuống tất cả oán hận khi bị Vu Thiến Thiến hất hàm sai khiến trước đó, nàng nhất định sẽ khiến cô ả đẹp mặt. Mà bây giờ quan trọng nhất là phải vào được bên trong căn biệt thự này đã!

Mục Đình vẻ mặt oan ức, rớm lệ muốn khóc, điềm đạm đáng yêu nhìn Mục Hành như để lộ ra tất cả tổn thương, khóc thút thít nói, “Mục Hành ca ca, anh cho cả nhà vào đi mà, mọi người đã cực khổ lắm rồi, Đình Đình mệt lắm, đói lắm. Mục Hành ca ca, em lạnh quá, anh cho Đình Đình vào đi…”

Mục An đỡ lấy Mục Đình, nhìn về phía Mục Hành phê bình trách cứ, “Mục Hành sao anh vẫn còn đứng đó làm gì vậy, không thấy ba mẹ em gái đang mệt muốn chết rồi à? Còn không nhanh một chút mở cửa ra chọn bọn tôi vào! Lương tâm anh có còn sót lại tí nào không vậy!”

Mục Hành cười gằn giọng, “Ha? Mày nói cái gì cơ?”

Mục An đối diện trừng mắt nhìn Mục Hành, trong lòng dâng lên phẫn nộ, hắn hiện tại bụng đói muốn chết, đồ ăn chỗ Vu Thiến Thiến còn không đủ dính kẽ răng, chỉ muốn đi vào nhà Mục Hành ăn một bữa no nê, “Anh bị chó tha mất lương tâm à, mở cửa ra nhanh!”

Mục Hành lắc đầu như nhìn bọn họ diễn tuồng, buồn cười nhìn mấy kẻ kia, “Thật là không tiện cho lắm, cái gọi là lương tâm này đúng là Mục Hành tôi không có thật. Hôm nay để tôi nói rõ ràng một lần luôn vậy, tôi sẽ không cho bất cứ ai trong các người đi vào nhà của tôi, kể cả chết luôn tại đây cũng vậy, tôi không quan tâm. Vì vậy nên tôi khuyên các người thừa dịp trời còn sớm thì cút nhanh lên, không thì buổi tối bọn zombie lại có thêm một bữa đấy, chăc chắn là tôi sẽ không cứu các người đâu!”

Mục Thuân Liêu tức điên, “Mục Hành mày không phải con người! Mày con mẹ nó thật ….”

Bỗng chốc trong tay Mục Hành hiện ra vài cây kim châm, âm trầm nói, “Các người muốn chờ tối nay chết, hay là bây giờ muốn tôi tự tay giết chết ngay tại đây?”

“Mày, mày!” Mặt Bạch Niệm trắng bệch, hiển nhiên là thấy Mục Hành định làm thật, “Sao mày lại bất hiếu như vậy! Đúng làm không phải con người!”

Mục Hành khẽ động khóe môi, trong giây lát phóng ra một cây kim vào mặt bà ta, cắt ra một vết thương vừa dài vừa sâu, máu không ngừng chảy.

“AAA!” trên mặt truyền đến đau rát, Bạch Niệm ôm mặt la oai oái, mặt, mặt bà đã bị hủy đi rồi sao? “Còn ai muốn thử nữa không?” Mục Hành nhíu mày hờ hững nhìn ba người còn lại.

Mục Đình tay nhũn chân run, Mục Hành hắn thật sự muốn giết bọn họ! Nàng lôi kéo cánh tay Mục An, “Đi, chúng ta đi … ”

Mục Thuân Liêu sắc mặt đặc biệt khó nhìn, không biết đã đen đến mức nào. Ông ta cắn răng nhìn Mục Hành, thấy hắn vẫn đang dương dương đắc ý vung vẩy trong tay kim châm, ông ta phẫn nộ xoay người bỏ đi. Thằng ranh này đủ lông đủ cánh rồi, nhưng hắn đừng hòng nghĩ ông ta không trị được hắn.

Nhìn bóng lưng mấy kẻ đó rời đi, con ngươi Mục Hành thâm trầm.

______________

Lại là một buổi sáng tinh mơ, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng động rầm rầm, có người đang không ngừng chọi đá vào cửa sổ.

Cửa sổ nhà này làm bằng nguyên liệu rất đặc biệt, đương nhiên không thể bị mấy viên đá đập nát được, nhưng cái âm thanh kia khiến người ta thật bực bội khó chịu.

Mục Hành đứng bên cửa sổ nhìn xuống lầu. vậy mà đã không thấy một bóng người, hóa ra Mục Thuân Liêu cũng chỉ nghĩ ra được cái trò này thôi sao?

Mục Hành cẩn thận nhớ lại, ở kiếp trước sau tận thế, hắn cũng chưa kịp tiếp xúc gì với Mục Thuân Liêu thì ông ta đã chết rồi. Bởi vậy hắn cũng không biết trong số họ có những ai có dị năng và là dị năng loại nào.

Du Lãnh hơi hà nhẹ một hơi, từ phía sau ôm lấy Mục Hành, nghiêng đầu nhìn xuống lầu, “Mục tiên sinh đang nhìn gì vậy?”

Mục Hành hơi mỉm cười, xoay người ôm Du Lãnh vào lòng, “Không có gì hết, anh ngủ đủ chưa?”

Từ lúc ra sau núi đến giờ đã trôi qua khoảng nửa tháng, gần đây tinh thần Du Lãnh đã dần dần khỏe lại, tâm tình Mục Hành đương nhiên cũng rất vui vẻ.

“Ừm, ngủ đủ rồi.” Du Lãnh đứng đắn gật đầu, nhớ tới lần đó còn chưa kịp làm đã ngủ quên, không khỏi khiến mặt anh hơi nóng lên.

Mục Hành lại không có chút rụt rè nào tiến đến gần ghé vào tai Du Lãnh dụ dỗ, “Vậy buổi tối nay em muốn nếm thử bảo bối vị dâu tây, nhé?” Khóe mắt hắn nhìn làn da Du Lãnh rất nhanh phiếm hồng, cười khẽ ra tiếng, “Vừa vặn dâu tây trong vườn đã chín rồi, anh ăn dâu tây của anh, còn em ăn Du Lãnh vị dâu tây của em nha …..”

Vành tai Du Lãnh đỏ đến sắp chảy máu, ánh mắt nhìn về vườn dâu có chút không hiểu, vị dâu tây …..?

Mặt đã đỏ lại càng đỏ rực, Du Lãnh gật đầu khe khẽ, “Được.”

Điều tốt đến trong nháy mắt làm tim Mục Hành đập rối loạn không thôi, càng sắp không kìm nén được mà muốn bế người ta lên giường, nhưng vừa mới xuống giường bây giờ lại lên sao? Hơn nữa hắn đã hứa với Du Lãnh hôm nay sẽ dẫn anh đi dạo.

Ba tháng giá lạnh đã sắp kết thúc, khí trời gần đây dần tốt đẹp trở lại.

Tối hôm qua Mục Hành đã đồng ý với Du Lãnh, hôm nay sẽ dẫn anh đi bắt gà rừng, đương nhiên không thể nuốt lời được.

Ăn sáng xong, hai người rất hứng khởi mà đi ra cửa.

Ngay khi hai người vừa đi khuất, Mục An từ chỗ tối bước ra, hắn thèm thuồng nhìn chằm chằm căn nhà, tất cả, tất cả những thứ này rất nhanh sẽ trở thành của hắn! Hắn liền có thể lập tức đem Mục Hành dẫm nát dưới đế giày của mình.

Mục An mở ra lòng bàn tay đang hiện một luồng ánh sáng đen, đưa tay nắm chặt song sắt.

“Đùng!” ánh điện chớp giật, cổng sắt trong nháy mắt mở điện.

Điện áp rất cường thế, Mục An co rút toàn thân, tay cũng bị bắn ra khỏi  song sắt kia, hắn nghiến răng nghiến lợi, “Mục Hành, thằng chó chết kia!”

“Haa, tao chiêu đãi đấy, thích không?”

Lúc này. Mục Hành từ bên đó đi ra, hắn nhếch miệng cười, trong mắt hơi có điều suy nghĩ.

“Mày!” Mục An trừng lớn đôi mắt, hoàn toàn không hiểu ra sao mà Mục Hành đã trở lại.

Mục Hành lắc đầu tiếc hận, “Mày nhìn mày xem, tao đã có hảo tâm tha cho mấy người một con đường sống, vậy các người thì sao? Vậy mà cố tình muốn đi vào đường chết, ha …”

Mục An giãy giụa đứng lên, căm tức nhìn Mục Hành, “Mày nói dễ nghe nhỉ, Mục Hành mày chính là đồ khốn kiếp, dựa vào đâu mà mày có thể sống tốt như vậy? Hả, dựa vào cái gì!”

“Chỉ bằng cậu ấy tốt hơn so với bất kì ai trong các người.” Du Lãnh đạm mạc nhìn Mục An, tinh thần lực lập tức áp cho Mục An vừa cố sống cố chết đứng lên lại phải bò rạp xuống đất.

Trong tâm Mục Hành vui như muốn nở hoa, vui vẻ ôm Du Lãnh vào trong ngực, mỉm cười nói, “Tâm trạng tao bây giờ đang rất tốt, thôi cho mày con đường thống khoái”.

Dứt lời Mục Hành còn không chờ Mục An trả lời, một chiếc kim châm trực tiếp xuyên thẳng đầu Mục An.

Chết không nhắm mắt.

Mục Hành nhìn thi thể Mục An, “Phiền quá, thực ô uế cửa nhà chúng ta”.

“A, có rồi!” Tựa hồ như nhớ ra cái gì, Mục Hành búng tay một cái, trong không khí hơi nước lập tức tụ lại một chỗ, một bong bóng nước bọc quanh người Mục An. Mục Hành phất tay, nó liền lồng bồng mang thi thể Mục An trôi đi.

Du Lãnh nhìn thấy cảnh này rất tò mò, nghi hoặc hỏi, “Dị năng hệ thủy còn có thể dùng như vậy sao?”

Mục Hành vuốt ve mái tóc anh, ôm anh đi về hướng cánh rừng gần đó, “Đây là em kết hợp dị năng kim và dị năng thủy, không phải chỉ mỗi hệ thủy thôi đâu.” Mục Hành vẻ mặt hơi đắc ý, lại không biết xấu hổ mà tiến lại gần tai Du Lãnh, “Bảo bối thấy thế nào, chồng của anh thật lợi hại phải không?”

Du Lãnh: “…..”

Đi hết vạt rừng là một mảnh núi đồi, Du Lãnh nhìn kĩ mới thấy, “A, thật đúng là có rất nhiều gà rừng!”

“Đúng vậy,” Mục Hành đã không phải lần đầu đến đây, kéo Du Lãnh quen cửa quen nẻo lên đồi, rất nhanh liền tìm được ổ trứng, “Có lần em nhìn thấy trứng gà chỗ này, bảo bối nhìn xem, chúng nó lại đẻ trứng ở đây nữa nè”.

Lật ổ gà lên thấy được năm quả trứng vỏ ngoài bóng mượt, nhìn qua có vẻ chất lượng không tồi, Mục Hành mở ra ba lô lấy ra cái hộp, đoạn cất trứng gà vào hộp mới cất đi.

Mục Hành lại nắm tay Du Lãnh đi tiếp, “Lần trước em tới cũng chưa nhìn kĩ cho lắm, bây giờ chúng ta lại tìm kĩ một chút, biết dâu lại nhìn thấy ổ trứng khác thì sao. Vậy là bảo bối có thể có rất nhiều trứng gà để ăn rồi”.

Du Lãnh nhìn về phía bụi cỏ đằng kia, ánh mắt lại sáng lên, “Chỗ đó kìa!”

Hai người đi đến nhìn, quả nhiên lại là ổ trứng, họ tìm được thêm ba quả.

Lần này đúng là thu thập rất tốt, ngoài trứng gà, Mục Hành còn tìm thấy không ít loại rau đặc biệt.

Mục Hành từ bé là đại thiếu gia làm sao biết phân biệt rau dại như nào, hắn biết những thứ này đều là do kiếp trước Du Lãnh dẫn hắn vào núi tìm rau dại ăn. Hiện tại có thể ngược lại, trong lòng Mục Hành vừa chua xót nhưng lại cũng có chút vui vẻ.

Trong lúc hai người đang rất vui vẻ chơi đùa, bên kia Mục Thuân Liêu đang sôi sùng sục.

Bạch Niệm ôm xác Mục An khóc không thành tiếng, “Lão gia, lão gia, ngài nhất định phải trả thù cho An An!”

Vết thương trên mặt đã kết vảy, Bạch Niệm càng khóc càng thương tâm, mặt bà ta chính là do Mục Hành phá hủy!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện