Trong vườn rau có một đợt rau dưa đã có thể thu hoạch được, Du Lãnh xách theo cái rổ ngồi xổm xuống lựa dâu tây, mà Mục Hành thì ngồi đằng kia lựa rau.
Dâu tây quả nào quả nấy chín mọng, ánh mắt Du Lãnh có vài phần vui sướng. Mục Hành nhìn anh vô thức mỉm cười, rất muốn ôm người này vào ngực hôn hít một chốc.
Du Lãnh hái xong dâu tây muốn đến giúp Mục Hành, lại bị hắn đuổi vào nhà, “Bảo bối ngoan nào, bên ngoài lạnh lắm, anh về phòng đi, nhớ rửa dâu rồi hẵng ăn, với nhớ dùng nước ấm kẻo lạnh tay đấy”.
Mục Hành vừa hái rau vừa lải nhải dặn dò anh, “Lát nữa rồi em vào, hôn chút coi.” Mục Hành ghé sát mặt vào Du Lãnh hôn xuống đôi môi lạnh của anh một cái liền lập tức đuổi người, “Nhanh nhanh vào nhà đi, em nấu canh gừng trong nhà bếp đó, uống tí nước gừng trừ lạnh đã”.
Du Lãnh rất bất đắc dĩ, tóm gọn lại là do trời mưa hai ngày nay, anh lại bắt đầu ho khan, hôm nay phải rất vất vả mới có thể để Mục Hành thả cho anh ra ngoài hái dâu tây.
Nhìn Du Lãnh ngoan ngoãn đi vào nhà Mục Hành mới yên tâm tiếp tục, động tác trên tay thoăn thoắt không bao lâu đã giải quyết xong.
Mục Hành xoay người vào nhà, vừa mới vào đã thấy Du Lãnh ngồi bên cửa cầm canh gừng. Hắn buồn bực tiến lên, còn chưa kịp nói năng gì thì môi hắn đã đụng phải một chén canh ấm.
Đôi mắt xám của Du Lãnh nhìn hắn không chớp mắt, tay phải bưng canh, im lặng thúc giục Mục Hành mau uống canh gừng.
Trong lòng Mục Hành mềm mại đến rối bời, mấy hơi uống hết sạch canh gừng, quay ra lại hôn lên môi anh, nụ hôn ngọt ngào đúng lúc làm tiêu tan vị gừng.
Mục Hành ôm hắn đi vào trong bếp, phân loại rau củ xong xuôi mới nói với Du Lãnh đằng sau hắn, “Vói tay vào đây xem nào, em muốn kiểm tra thử xem anh có ngoan ngoãn nghe lời hay không….”
Mặt Du Lãnh đỏ lên, chậm chạp thò tay vào trong quần áo Mục Hành, bàn tay vừa cầm canh gừng nên cực kì ấm áp, nhưng so sánh với bếp lò nhỏ tên Mục Hành thì chút độ ấm này chả đáng bao nhiêu.
Lau sạch nước trên tay mình xong Mục Hành cầm bàn tay đang muốn rút ra giữ chặt lại, cường thế nói, “Nhét vào bên trong đi cho ấm”.
“Mục tiên sinh……” Du Lãnh khẽ nhúc nhích ngón tay, dưới lòng bàn tay anh là cơ bụng hoàn mỹ của Mục Hành, nhiệt độ hun đến làm anh đỏ cả mặt.
Mục Hành nghiêng đầu hôn anh một lúc, nở một nụ cười đen tối đầy ám chỉ, “Buổi tối bọn mình thử cái vị dâu tây kia nha?”
“Mieo~!” Trong không khí một trận lay động, Du Lãnh đùng một cái đã biến thành Du mèo con.
Du mèo con bị Mục Hành đón vào trong lòng bàn tay, còn chưa hiểu hiện tại chuyện gì đang xảy ra, mắt xám to tròn mê man, “Mieo~”
Mục Hành cúi đầu hôn khắp mặt mèo con, sờ sờ lông mao trên bụng nó, cuối cùng mới đặt mèo con đang ngơ ngác vào trong túi buồn cười nói, “Bảo bối à, nếu tự nhiên đang trên giường mà bị biến thành như vậy thì chịu tội là em hay là anh đây?”
“Mieo~” kháng cự trêu chọc.
Tâm trạng Mục Hành rất tốt, ung dung thong thả xử lí nguyên liệu cơm tối.
Khi mưa to dần nhẹ hạt, chuông cửa vang lên.
Mục Hành nhíu mày, buông đồ trong tay xuống. Có thể tìm tới cửa chỉ có thể có vài người, Văn Nhân Chí mới sang hai ngày trước hẳn là hôm nay không sang nữa, vậy hẳn là Vu Thiến Thiến hoặc La An Hiệp.
Du mèo con từ trong túi nhảy ra, nháy mắt liền biến trở lại, nói “Để anh đi xem.” Dứt lời liền đi ra cửa.
Mục Hành giữ chặt tay anh, lấy chăn mỏng trên sô pha đắp cho anh, “Em với anh cùng ra, chắc hẳn là mấy người Vu Thiến Thiến”.
Du Lãnh không quen biết Vu Thiến Thiến, thậm chí đối với anh ngay cả Lê Ngọc đã gặp nhau vài lần cũng chỉ là một người lạ.
Đứng ngoài cổng không phải Vu Thiến Thiến cũng không phải La An Hiệp, mà là một người trẻ tuổi mặc áo mưa. Không xa đằng sau còn có mấy con zombie đang lang thang, tuy vậy bọn nó cứ như không nhìn thấy hắn để xông đến tấn công.
Mục Hành sắc mặt lạnh nhạt, bảo vệ Du Lãnh trong lòng ngực mà nhìn người ngoài cửa, không nghĩ tới vậy mà Lê Ngọc đã đến đây rồi.
Lê Ngọc nhìn thấy Mục Hành trong nháy mắt cười vui sướng, nhưng giây tiếp theo nhìn thấy Du Lãnh liền lạnh mặt, gã chất vấn Mục Hành, “Sao anh ta lại ở cùng một chỗ với mày vậy?!”
Lê Ngọc hoàn toàn không che giấu ác ý trong mắt, giọng điệu cực kì nặng nề. Mục Hành đứng che cho Du Lãnh khỏi tầm mắt gã, cười lạnh nói, “Mày có tư cách gì nói câu này? Anh ấy là người tao yêu, đương nhiên phải ở chung một chỗ với tao rồi”.
Lê Ngọc cắn răng, “A Hành, mày không mời tao vào ngồi sao?”
“Ha, thực xin lỗi, tao không hề có ý định này”. Mục Hành không giấu diếm ánh mắt bất thiện nhìn hắn, “Lê Ngọc, chúng ta người ngay không cần nói chuyện lòng vòng làm gì. Những việc mày làm trước đó sẽ không thể nào thay đổi dù chúng ta có cùng quay trở lại đây đâu”.
“Vậy mày muốn làm thế nào?” Ánh mắt Lê Ngọc ác độc nhìn chằm chằm Du Lãnh đằng sau Mục Hành, gã thật sự không ngờ tới Mục Hành thế mà cũng đã trở lại, lại còn ở chung một chỗ với Du Lãnh! “Lại đồng quy vô tận lần nữa sao?”
Mục Hành nhìn Lê Ngọc như nhìn đồ ngu, “Mày là đồ tâm thần, nhưng tao thì không”.
Du Lãnh tò mò nghiêng đầu nhìn Lê Ngọc, khuôn mặt gã so với thời điểm mới gặp đã trở nên sắc bén hơn nhiều, khí chất so sánh với trước kia thay đổi cực lớn, cả người gã trông càng ngày càng u ám dọa người.
“Mày cho rằng mày có thể giết được tao hả?” Đôi mắt Lê Ngọc nhìn chằm chằm Mục Hành, nhưng tinh thần lực lại đâm tới Du Lãnh.
Mục Hành trở tay phóng tới một mảnh sắt, ôm Du Lãnh nhảy sang một bên.
Mà ánh mắt Lê Ngọc ngưng đọng, mảnh sắt trên không trung đột nhiên thay đổi quỹ đạo.
Có điều thực lực Mục Hành bây giờ vẫn là mạnh hơn Lê Ngọc một chút, vậy nên thanh sắt vẫn sượt qua người gã, máu rất nhanh thấm qua y phục.
Ánh mắt Mục Hành âm u lạnh lẽo, đầu ngón tay lại xuất hiện một mảnh sắt khác, “Nếu mày đã muốn chết ngay bây giờ thì tao cũng lập tức cho mày toại nguyện thôi”.
Du Lãnh cau mày, anh kì quái mà ôm trán, trong đầu đau đớn dữ dội lũ lượt xông tới.
“Bảo bối, anh sao vậy?” Mục Hành giành hết quan tâm đặt lên người Du Lãnh đương nhiên để ý được động tác của anh, căng thẳng nhìn anh nói, “Có phải Lê Ngọc làm anh bị thương rồi không?”
Lê Ngọc cắn răng nhìn vẻ mặt quan tâm lo lắng của Mục Hành, nắm đấm sắp bị móng tay bấm ra máu.
“Không, không phải,” môi Du Lãnh trắng bệch mắt thường cũng thấy được, dây thần kinh trong não cứ như bị người khác giằng giật, đau đến mức anh không đứng vững nổi chỉ có thể dựa vào người Mục Hành. Du Lãnh chắc chắn anh không bị tinh thần lực của Lê Ngọc làm thương tổn, nhưng tình huống hiện tại là do đâu mà ra?! Trong mắt Mục Hành như muốn phun lửa, ban đầu vốn định cho Lê Ngọc nếm thử chút vị đắng hồi trước Du Lãnh phải chịu, bây giờ nhìn lại để gã sống thêm một phút cũng là sai lầm.
Mục Hành nhíu mày, tay trái ôm eo Du Lãnh, tay phải vẫy một cái, một mảnh sắt được phủ một tầng sương bên ngoài bay đến.
Lê Ngọc cấp bách lùi về sau vài bước, rút khẩu súng ra bắn vào mảnh sắt đẩy lùi nó. Nhưng đúng lúc này hơi nước lại ngưng đọng thành mũi tên băng dựa vào nước mưa yểm trợ bắn về phía Lê Ngọc.
Lê Ngọc bực tức, không nghĩ tới Mục Hành thật sự đuổi tận giết tuyệt gã. Gã nhảy một cái lên không, ngắm vào Mục Hành trong cửa sắt bắn mấy phát.
Dâu tây quả nào quả nấy chín mọng, ánh mắt Du Lãnh có vài phần vui sướng. Mục Hành nhìn anh vô thức mỉm cười, rất muốn ôm người này vào ngực hôn hít một chốc.
Du Lãnh hái xong dâu tây muốn đến giúp Mục Hành, lại bị hắn đuổi vào nhà, “Bảo bối ngoan nào, bên ngoài lạnh lắm, anh về phòng đi, nhớ rửa dâu rồi hẵng ăn, với nhớ dùng nước ấm kẻo lạnh tay đấy”.
Mục Hành vừa hái rau vừa lải nhải dặn dò anh, “Lát nữa rồi em vào, hôn chút coi.” Mục Hành ghé sát mặt vào Du Lãnh hôn xuống đôi môi lạnh của anh một cái liền lập tức đuổi người, “Nhanh nhanh vào nhà đi, em nấu canh gừng trong nhà bếp đó, uống tí nước gừng trừ lạnh đã”.
Du Lãnh rất bất đắc dĩ, tóm gọn lại là do trời mưa hai ngày nay, anh lại bắt đầu ho khan, hôm nay phải rất vất vả mới có thể để Mục Hành thả cho anh ra ngoài hái dâu tây.
Nhìn Du Lãnh ngoan ngoãn đi vào nhà Mục Hành mới yên tâm tiếp tục, động tác trên tay thoăn thoắt không bao lâu đã giải quyết xong.
Mục Hành xoay người vào nhà, vừa mới vào đã thấy Du Lãnh ngồi bên cửa cầm canh gừng. Hắn buồn bực tiến lên, còn chưa kịp nói năng gì thì môi hắn đã đụng phải một chén canh ấm.
Đôi mắt xám của Du Lãnh nhìn hắn không chớp mắt, tay phải bưng canh, im lặng thúc giục Mục Hành mau uống canh gừng.
Trong lòng Mục Hành mềm mại đến rối bời, mấy hơi uống hết sạch canh gừng, quay ra lại hôn lên môi anh, nụ hôn ngọt ngào đúng lúc làm tiêu tan vị gừng.
Mục Hành ôm hắn đi vào trong bếp, phân loại rau củ xong xuôi mới nói với Du Lãnh đằng sau hắn, “Vói tay vào đây xem nào, em muốn kiểm tra thử xem anh có ngoan ngoãn nghe lời hay không….”
Mặt Du Lãnh đỏ lên, chậm chạp thò tay vào trong quần áo Mục Hành, bàn tay vừa cầm canh gừng nên cực kì ấm áp, nhưng so sánh với bếp lò nhỏ tên Mục Hành thì chút độ ấm này chả đáng bao nhiêu.
Lau sạch nước trên tay mình xong Mục Hành cầm bàn tay đang muốn rút ra giữ chặt lại, cường thế nói, “Nhét vào bên trong đi cho ấm”.
“Mục tiên sinh……” Du Lãnh khẽ nhúc nhích ngón tay, dưới lòng bàn tay anh là cơ bụng hoàn mỹ của Mục Hành, nhiệt độ hun đến làm anh đỏ cả mặt.
Mục Hành nghiêng đầu hôn anh một lúc, nở một nụ cười đen tối đầy ám chỉ, “Buổi tối bọn mình thử cái vị dâu tây kia nha?”
“Mieo~!” Trong không khí một trận lay động, Du Lãnh đùng một cái đã biến thành Du mèo con.
Du mèo con bị Mục Hành đón vào trong lòng bàn tay, còn chưa hiểu hiện tại chuyện gì đang xảy ra, mắt xám to tròn mê man, “Mieo~”
Mục Hành cúi đầu hôn khắp mặt mèo con, sờ sờ lông mao trên bụng nó, cuối cùng mới đặt mèo con đang ngơ ngác vào trong túi buồn cười nói, “Bảo bối à, nếu tự nhiên đang trên giường mà bị biến thành như vậy thì chịu tội là em hay là anh đây?”
“Mieo~” kháng cự trêu chọc.
Tâm trạng Mục Hành rất tốt, ung dung thong thả xử lí nguyên liệu cơm tối.
Khi mưa to dần nhẹ hạt, chuông cửa vang lên.
Mục Hành nhíu mày, buông đồ trong tay xuống. Có thể tìm tới cửa chỉ có thể có vài người, Văn Nhân Chí mới sang hai ngày trước hẳn là hôm nay không sang nữa, vậy hẳn là Vu Thiến Thiến hoặc La An Hiệp.
Du mèo con từ trong túi nhảy ra, nháy mắt liền biến trở lại, nói “Để anh đi xem.” Dứt lời liền đi ra cửa.
Mục Hành giữ chặt tay anh, lấy chăn mỏng trên sô pha đắp cho anh, “Em với anh cùng ra, chắc hẳn là mấy người Vu Thiến Thiến”.
Du Lãnh không quen biết Vu Thiến Thiến, thậm chí đối với anh ngay cả Lê Ngọc đã gặp nhau vài lần cũng chỉ là một người lạ.
Đứng ngoài cổng không phải Vu Thiến Thiến cũng không phải La An Hiệp, mà là một người trẻ tuổi mặc áo mưa. Không xa đằng sau còn có mấy con zombie đang lang thang, tuy vậy bọn nó cứ như không nhìn thấy hắn để xông đến tấn công.
Mục Hành sắc mặt lạnh nhạt, bảo vệ Du Lãnh trong lòng ngực mà nhìn người ngoài cửa, không nghĩ tới vậy mà Lê Ngọc đã đến đây rồi.
Lê Ngọc nhìn thấy Mục Hành trong nháy mắt cười vui sướng, nhưng giây tiếp theo nhìn thấy Du Lãnh liền lạnh mặt, gã chất vấn Mục Hành, “Sao anh ta lại ở cùng một chỗ với mày vậy?!”
Lê Ngọc hoàn toàn không che giấu ác ý trong mắt, giọng điệu cực kì nặng nề. Mục Hành đứng che cho Du Lãnh khỏi tầm mắt gã, cười lạnh nói, “Mày có tư cách gì nói câu này? Anh ấy là người tao yêu, đương nhiên phải ở chung một chỗ với tao rồi”.
Lê Ngọc cắn răng, “A Hành, mày không mời tao vào ngồi sao?”
“Ha, thực xin lỗi, tao không hề có ý định này”. Mục Hành không giấu diếm ánh mắt bất thiện nhìn hắn, “Lê Ngọc, chúng ta người ngay không cần nói chuyện lòng vòng làm gì. Những việc mày làm trước đó sẽ không thể nào thay đổi dù chúng ta có cùng quay trở lại đây đâu”.
“Vậy mày muốn làm thế nào?” Ánh mắt Lê Ngọc ác độc nhìn chằm chằm Du Lãnh đằng sau Mục Hành, gã thật sự không ngờ tới Mục Hành thế mà cũng đã trở lại, lại còn ở chung một chỗ với Du Lãnh! “Lại đồng quy vô tận lần nữa sao?”
Mục Hành nhìn Lê Ngọc như nhìn đồ ngu, “Mày là đồ tâm thần, nhưng tao thì không”.
Du Lãnh tò mò nghiêng đầu nhìn Lê Ngọc, khuôn mặt gã so với thời điểm mới gặp đã trở nên sắc bén hơn nhiều, khí chất so sánh với trước kia thay đổi cực lớn, cả người gã trông càng ngày càng u ám dọa người.
“Mày cho rằng mày có thể giết được tao hả?” Đôi mắt Lê Ngọc nhìn chằm chằm Mục Hành, nhưng tinh thần lực lại đâm tới Du Lãnh.
Mục Hành trở tay phóng tới một mảnh sắt, ôm Du Lãnh nhảy sang một bên.
Mà ánh mắt Lê Ngọc ngưng đọng, mảnh sắt trên không trung đột nhiên thay đổi quỹ đạo.
Có điều thực lực Mục Hành bây giờ vẫn là mạnh hơn Lê Ngọc một chút, vậy nên thanh sắt vẫn sượt qua người gã, máu rất nhanh thấm qua y phục.
Ánh mắt Mục Hành âm u lạnh lẽo, đầu ngón tay lại xuất hiện một mảnh sắt khác, “Nếu mày đã muốn chết ngay bây giờ thì tao cũng lập tức cho mày toại nguyện thôi”.
Du Lãnh cau mày, anh kì quái mà ôm trán, trong đầu đau đớn dữ dội lũ lượt xông tới.
“Bảo bối, anh sao vậy?” Mục Hành giành hết quan tâm đặt lên người Du Lãnh đương nhiên để ý được động tác của anh, căng thẳng nhìn anh nói, “Có phải Lê Ngọc làm anh bị thương rồi không?”
Lê Ngọc cắn răng nhìn vẻ mặt quan tâm lo lắng của Mục Hành, nắm đấm sắp bị móng tay bấm ra máu.
“Không, không phải,” môi Du Lãnh trắng bệch mắt thường cũng thấy được, dây thần kinh trong não cứ như bị người khác giằng giật, đau đến mức anh không đứng vững nổi chỉ có thể dựa vào người Mục Hành. Du Lãnh chắc chắn anh không bị tinh thần lực của Lê Ngọc làm thương tổn, nhưng tình huống hiện tại là do đâu mà ra?! Trong mắt Mục Hành như muốn phun lửa, ban đầu vốn định cho Lê Ngọc nếm thử chút vị đắng hồi trước Du Lãnh phải chịu, bây giờ nhìn lại để gã sống thêm một phút cũng là sai lầm.
Mục Hành nhíu mày, tay trái ôm eo Du Lãnh, tay phải vẫy một cái, một mảnh sắt được phủ một tầng sương bên ngoài bay đến.
Lê Ngọc cấp bách lùi về sau vài bước, rút khẩu súng ra bắn vào mảnh sắt đẩy lùi nó. Nhưng đúng lúc này hơi nước lại ngưng đọng thành mũi tên băng dựa vào nước mưa yểm trợ bắn về phía Lê Ngọc.
Lê Ngọc bực tức, không nghĩ tới Mục Hành thật sự đuổi tận giết tuyệt gã. Gã nhảy một cái lên không, ngắm vào Mục Hành trong cửa sắt bắn mấy phát.
Danh sách chương