Sau khi đưa Tử Đan rời khỏi kinh thành, hai người không về Tuyết Sơn, Tử Hoa đưa nàng đi du ngoạn nhiều nơi, từ trên cao nhìn xuống, hình ảnh hoa đăng sáng hơn sao đêm, tiếc là không thể đến gần. Dọc đường đi, tình cờ gặp được người quen - Diệp Phong, chưởng môn phái Diệp Sơn Hoàng Thiết, trước đây với Tử Hoa là bằng hữu, nhưng do cả hai phải chăm lo môn phái nên không tiện gặp nhau, nay tình cờ chạm mặt, không thể không đấu vài chiêu chào hỏi!
Sau vài thời thần giao đấu.
- Nhiều năm không gặp! Du Ngôn huynh vẫn lợi hại như xưa.
- Diệp huynh khách sáo rồi.
- Ha ha.
- [...]
Tử Đan đứng nép sang một bên, từ đầu đến cuối không nói câu nào. Mắt nhìn họ từ giao đấu tới hàn huyên tâm sự.
Sư phụ vậy mà bỏ mặt nàng? Người vậy mà không để ý tới nàng?
Mãi một lúc sau, Diệp Phong mới reo lên: "Kia, kia không phải là...bánh bao nhỏ mà huynh thu nạp sao? Lớn đến vậy rồi?"
Bấy giờ mới sực nhớ tới Tử Đan, người quay lại nhìn, thầm nghĩ: "Không ổn! Đan nhi không vui!"
Diệp Phong tức khắc đã bay đến gần nàng, ánh mắt không khỏi ngạc nhiên, chỉ mới năm năm, trước mắt hắn lại là một mỹ nhân tuyệt sắc!
Tử Hoa bỗng nhíu mày, kéo Tử Đan ra sau: "Diệp huynh không lầm đâu, đây đích thị là đồ đệ của ta - Du Ngôn Tử Đan!"
Nhưng Diệp Phong không để ý đến câu nói đó, hai mắt lộ liễu cứ chăm chăm nhìn nữ nhân trước mắt ngây dại. Người sao có thể không biết, tay nắm chặt lấy tay nàng: "Diệp huynh! Xin thứ lỗi! Ta còn phải đưa Đan nhi về trước."
"Hơ, Du Ngôn huynh!" - Khi hắn kịp định thần lại, thì họ đã đi rồi. Chợt mỉm cười: "Ha ha, lúc nhỏ không cho ta bế, lớn lên không cho ta nhìn, huynh cũng được đấy!"
Nghĩ rằng cả hai sẽ về Tuyết Sơn, nhưng sư phụ lại đưa Tử Đan trở lại kinh thành. Bấy giờ hội hoa đăng vẫn tiếp tục, chỉ là tên hôn quân đó đã hồi cung.
- Sư phụ! Người thật sự phế hắn? - Ngồi trong quán rượu lúc trước.
- Cũng chỉ là cho hắn đoạn tụ. - Tử Hoa nhấp một ly trà, bình thản nói.
- [...]
Tử Đan không khỏi ngạc nhiên, nhưng sực nhớ đến chuyện quan trọng hơn, nàng hỏi tiếp:
- Sư phụ! Nhị sư huynh dạo gần đây biểu hiện rất lạ! Có phải...
- Là độc Ma Cốt.
- Ma Cốt?
- Giáo chủ Ma Cốt vốn là thần, nhưng do luyện cấm thuật nên mất sạch linh khí, trở thành yêu ma làm loạn khắp nơi, năm đó ta đả thương hắn, khiến hắn trở thành bộ xương không đầu, chắc hẳn rất hận ta, từ lâu biệt tích đến bây giờ, nay trỗi dậy muốn trả thù.
- Ý người là...nhị sư huynh đã gặp người của Ma Cốt!
- Đúng vậy! Ta không làm gì là đệ dụ chúng ra, diệt trừ tai họa.
- Vậy có cách nào giải độc không?
Người vừa rót trà vừa nói: "Muốn giải độc chỉ có một cách, nhưng..."
- Con có thể giúp được không?
- Tuyệt đối không được! "Thuốc giải" phải là một...xử nữ.
- Ơ?
Tử Hoa lắc đầu, sắc mặt có phần tối đi:
- Phải để nhị đồ đệ hoan lạc một phen, máu xử nữ sẽ xóa tan Ma Cốt. Nhưng không thể vì hắn mà hủy hoại một người.
- Hay là...
- Đan nhi, ta không cho phép con nghĩ tới chuyện đó! Cứ để ta tìm cách điều chế thuốc giải! - Người bất ngờ nắm chặt tay nàng.
Tử Đan ngây một lúc, bỗng phì cười: "Sư phụ! Người nghĩ nhiều rồi! Con nào có ý đó, ý con là nhị sư huynh cũng nên tìm người nào đó kết nghĩa trăm năm."
Tử Hoa nghe vậy nên giảm bớt lực tay, quyến luyến thả tay nàng ra. Chỉ biết thở phào. Lúc nãy còn tưởng nàng vì cứu nhị đồ đệ mà tự hiến dâng cơ thể.
- Vậy giao cho con, tìm người thích hợp cho nhị đồ đệ.
- Đồ nhi biết rồi!
Pháo hoa tỏa sáng cả bầu trời, dòng người say sưa ngắm cảnh đêm. Trong bối cảnh ồn ào ù tai, người nhìn Tử Đan nói gì đó...
- Sư phụ! Người nói gì? Con không nghe rõ!
Kết quả nhận lại cái lắc đầu cùng nụ cười của người, và cái xoa đầu ấm áp trong sương lạnh.
Ước gì khoảnh khắc bình yên này sẽ kéo dài mãi mãi. - Nàng nghĩ như thế, người cũng nghĩ như thế. Nhưng chẳng ai dám nói ra nửa lời.
Cùng lúc đó tại hoàng cung
Hai nam nhân nằm trên chiếc giường lớn thân mật. Mặc kệ ngoài kia pháo ngập trời. Long bào rơi xuống đất, để lại hai kẻ người không mảnh vải, triền miên, hoan ái, khiến người khác đỏ mặt tía tai.
Đêm xuân kéo dài đến rạng sáng.
Hoàng đế nằm mệt mỏi, bị tiếng chim đánh thức, miễn cưỡng mở mắt ra. Nghiêng người sang một bên, cảm giác có ai đang ôm mình.
Hai mắt hắn mở to, bàn tay run rẩy mở toạc tấm chăn gấm, trước mắt là cảnh tượng vô cùng ái muội. Cổ họng hắn cứng đờ, không tin vào mắt. "Chát", "Chát" những cái tát mạnh mẽ tự giáng vào mặt, lồng ngực bỗng phập phồng. Hắn lẩm bẩm: "Tiêu rồi! Là thật?"
Thần hồn chưa bừng tỉnh, lại nghe hung tin:
- Thái Hậu giá đáo!
Vô vọng khoác vội hoàng bào không chỉnh tề, kẻ được thị tẩm vẫn còn say ngủ.
- Hoàng nhi của ta, đêm qua có tìm được hoàng hậu của con không? - Thái hậu một mình đi vào.
- Mẫu hậu... - Mặt cắt không còn một giọt máu.
- Hoàng! HOÀNG NHI?
Nhìn thấy cảnh tày trời, thái hậu dường như không đứng vững, ngã về sau, ánh mắt kinh hãi: "Ngươi, Ngươi! Ngươi đã làm gì?"
Hoàng đế nín bặt. Ngay cả hắn cũng không biết mình đã làm gì!
- Trời ơi! Hoàng nhi của ta! Tôn nghiêm của ngươi để đâu hả? Thường ngày ai gia dạy dỗ ngươi thế nào? Đến chuyện mất mặt này cũng làm ra?
- Mẫu hậu, con...
- Nghịch tử! - Ném đồ vào mặt hắn, sau đó ngất đi.
- Mẫu hậu! Người đâu?
Khi cho người đưa thái hậu về cung, hắn trừng mắt với cận vệ: "Đem tên hoạn quan đó nghiền nát cho trẫm!"
Hắn không thể để mất ngôi vị, những kẻ đã biết được chuyện hôm nay, tuyệt đối không thể giữ lại.
Hắn thật sự điên rồi!
Nhưng, giấy không thể gói được lửa, chuyện này nhanh chóng lan rộng khắp kinh thành!
Hai tháng sau...
Dân chúng cả Vấn Thiên quốc như dậy sóng, tin "Hoàng đế đoạn tụ" thậm chí lan sang nước láng giềng. Quá mất mặt, khắp nơi đều đòi lật đổ hắn. Vốn quân thần sớm muốn diệt hắn từ lâu, hắn để mất trắng hai châu phía Bắc, ham mê tửu sắc, nhẫn nhịn tới giờ đã là cực hạn. Nay biết thêm tin này, những người ủng hộ hắn trước kia cũng thấy ghê tởm, cuối cùng hắn không còn chỗ dựa nào nữa.
Trong triều.
Hôn quân quỳ trước mặt văn võ bá quan, cả huynh đệ và hoàng thân quốc thích đều bị vạ lây.
Sau bài tấu sớ của Quốc Sư, quân lính cởi bỏ long bào khỏi người hắn, tịch thu Ngọc Ấn, vương triều nhà Quan chính thức sụp đổ! Việc này quả thật diễn biến quá nhanh, như có bàn tay ai đó sắp đặt!
Việc tiếp theo...chính là chọn người kế vị!
Sau vài thời thần giao đấu.
- Nhiều năm không gặp! Du Ngôn huynh vẫn lợi hại như xưa.
- Diệp huynh khách sáo rồi.
- Ha ha.
- [...]
Tử Đan đứng nép sang một bên, từ đầu đến cuối không nói câu nào. Mắt nhìn họ từ giao đấu tới hàn huyên tâm sự.
Sư phụ vậy mà bỏ mặt nàng? Người vậy mà không để ý tới nàng?
Mãi một lúc sau, Diệp Phong mới reo lên: "Kia, kia không phải là...bánh bao nhỏ mà huynh thu nạp sao? Lớn đến vậy rồi?"
Bấy giờ mới sực nhớ tới Tử Đan, người quay lại nhìn, thầm nghĩ: "Không ổn! Đan nhi không vui!"
Diệp Phong tức khắc đã bay đến gần nàng, ánh mắt không khỏi ngạc nhiên, chỉ mới năm năm, trước mắt hắn lại là một mỹ nhân tuyệt sắc!
Tử Hoa bỗng nhíu mày, kéo Tử Đan ra sau: "Diệp huynh không lầm đâu, đây đích thị là đồ đệ của ta - Du Ngôn Tử Đan!"
Nhưng Diệp Phong không để ý đến câu nói đó, hai mắt lộ liễu cứ chăm chăm nhìn nữ nhân trước mắt ngây dại. Người sao có thể không biết, tay nắm chặt lấy tay nàng: "Diệp huynh! Xin thứ lỗi! Ta còn phải đưa Đan nhi về trước."
"Hơ, Du Ngôn huynh!" - Khi hắn kịp định thần lại, thì họ đã đi rồi. Chợt mỉm cười: "Ha ha, lúc nhỏ không cho ta bế, lớn lên không cho ta nhìn, huynh cũng được đấy!"
Nghĩ rằng cả hai sẽ về Tuyết Sơn, nhưng sư phụ lại đưa Tử Đan trở lại kinh thành. Bấy giờ hội hoa đăng vẫn tiếp tục, chỉ là tên hôn quân đó đã hồi cung.
- Sư phụ! Người thật sự phế hắn? - Ngồi trong quán rượu lúc trước.
- Cũng chỉ là cho hắn đoạn tụ. - Tử Hoa nhấp một ly trà, bình thản nói.
- [...]
Tử Đan không khỏi ngạc nhiên, nhưng sực nhớ đến chuyện quan trọng hơn, nàng hỏi tiếp:
- Sư phụ! Nhị sư huynh dạo gần đây biểu hiện rất lạ! Có phải...
- Là độc Ma Cốt.
- Ma Cốt?
- Giáo chủ Ma Cốt vốn là thần, nhưng do luyện cấm thuật nên mất sạch linh khí, trở thành yêu ma làm loạn khắp nơi, năm đó ta đả thương hắn, khiến hắn trở thành bộ xương không đầu, chắc hẳn rất hận ta, từ lâu biệt tích đến bây giờ, nay trỗi dậy muốn trả thù.
- Ý người là...nhị sư huynh đã gặp người của Ma Cốt!
- Đúng vậy! Ta không làm gì là đệ dụ chúng ra, diệt trừ tai họa.
- Vậy có cách nào giải độc không?
Người vừa rót trà vừa nói: "Muốn giải độc chỉ có một cách, nhưng..."
- Con có thể giúp được không?
- Tuyệt đối không được! "Thuốc giải" phải là một...xử nữ.
- Ơ?
Tử Hoa lắc đầu, sắc mặt có phần tối đi:
- Phải để nhị đồ đệ hoan lạc một phen, máu xử nữ sẽ xóa tan Ma Cốt. Nhưng không thể vì hắn mà hủy hoại một người.
- Hay là...
- Đan nhi, ta không cho phép con nghĩ tới chuyện đó! Cứ để ta tìm cách điều chế thuốc giải! - Người bất ngờ nắm chặt tay nàng.
Tử Đan ngây một lúc, bỗng phì cười: "Sư phụ! Người nghĩ nhiều rồi! Con nào có ý đó, ý con là nhị sư huynh cũng nên tìm người nào đó kết nghĩa trăm năm."
Tử Hoa nghe vậy nên giảm bớt lực tay, quyến luyến thả tay nàng ra. Chỉ biết thở phào. Lúc nãy còn tưởng nàng vì cứu nhị đồ đệ mà tự hiến dâng cơ thể.
- Vậy giao cho con, tìm người thích hợp cho nhị đồ đệ.
- Đồ nhi biết rồi!
Pháo hoa tỏa sáng cả bầu trời, dòng người say sưa ngắm cảnh đêm. Trong bối cảnh ồn ào ù tai, người nhìn Tử Đan nói gì đó...
- Sư phụ! Người nói gì? Con không nghe rõ!
Kết quả nhận lại cái lắc đầu cùng nụ cười của người, và cái xoa đầu ấm áp trong sương lạnh.
Ước gì khoảnh khắc bình yên này sẽ kéo dài mãi mãi. - Nàng nghĩ như thế, người cũng nghĩ như thế. Nhưng chẳng ai dám nói ra nửa lời.
Cùng lúc đó tại hoàng cung
Hai nam nhân nằm trên chiếc giường lớn thân mật. Mặc kệ ngoài kia pháo ngập trời. Long bào rơi xuống đất, để lại hai kẻ người không mảnh vải, triền miên, hoan ái, khiến người khác đỏ mặt tía tai.
Đêm xuân kéo dài đến rạng sáng.
Hoàng đế nằm mệt mỏi, bị tiếng chim đánh thức, miễn cưỡng mở mắt ra. Nghiêng người sang một bên, cảm giác có ai đang ôm mình.
Hai mắt hắn mở to, bàn tay run rẩy mở toạc tấm chăn gấm, trước mắt là cảnh tượng vô cùng ái muội. Cổ họng hắn cứng đờ, không tin vào mắt. "Chát", "Chát" những cái tát mạnh mẽ tự giáng vào mặt, lồng ngực bỗng phập phồng. Hắn lẩm bẩm: "Tiêu rồi! Là thật?"
Thần hồn chưa bừng tỉnh, lại nghe hung tin:
- Thái Hậu giá đáo!
Vô vọng khoác vội hoàng bào không chỉnh tề, kẻ được thị tẩm vẫn còn say ngủ.
- Hoàng nhi của ta, đêm qua có tìm được hoàng hậu của con không? - Thái hậu một mình đi vào.
- Mẫu hậu... - Mặt cắt không còn một giọt máu.
- Hoàng! HOÀNG NHI?
Nhìn thấy cảnh tày trời, thái hậu dường như không đứng vững, ngã về sau, ánh mắt kinh hãi: "Ngươi, Ngươi! Ngươi đã làm gì?"
Hoàng đế nín bặt. Ngay cả hắn cũng không biết mình đã làm gì!
- Trời ơi! Hoàng nhi của ta! Tôn nghiêm của ngươi để đâu hả? Thường ngày ai gia dạy dỗ ngươi thế nào? Đến chuyện mất mặt này cũng làm ra?
- Mẫu hậu, con...
- Nghịch tử! - Ném đồ vào mặt hắn, sau đó ngất đi.
- Mẫu hậu! Người đâu?
Khi cho người đưa thái hậu về cung, hắn trừng mắt với cận vệ: "Đem tên hoạn quan đó nghiền nát cho trẫm!"
Hắn không thể để mất ngôi vị, những kẻ đã biết được chuyện hôm nay, tuyệt đối không thể giữ lại.
Hắn thật sự điên rồi!
Nhưng, giấy không thể gói được lửa, chuyện này nhanh chóng lan rộng khắp kinh thành!
Hai tháng sau...
Dân chúng cả Vấn Thiên quốc như dậy sóng, tin "Hoàng đế đoạn tụ" thậm chí lan sang nước láng giềng. Quá mất mặt, khắp nơi đều đòi lật đổ hắn. Vốn quân thần sớm muốn diệt hắn từ lâu, hắn để mất trắng hai châu phía Bắc, ham mê tửu sắc, nhẫn nhịn tới giờ đã là cực hạn. Nay biết thêm tin này, những người ủng hộ hắn trước kia cũng thấy ghê tởm, cuối cùng hắn không còn chỗ dựa nào nữa.
Trong triều.
Hôn quân quỳ trước mặt văn võ bá quan, cả huynh đệ và hoàng thân quốc thích đều bị vạ lây.
Sau bài tấu sớ của Quốc Sư, quân lính cởi bỏ long bào khỏi người hắn, tịch thu Ngọc Ấn, vương triều nhà Quan chính thức sụp đổ! Việc này quả thật diễn biến quá nhanh, như có bàn tay ai đó sắp đặt!
Việc tiếp theo...chính là chọn người kế vị!
Danh sách chương