Tử Hoa gần như chìm vào nỗi đau thương mất mát không gì đo điếm được, tim quặn thắt chẳng khác nào thời điểm người nhìn thấy thi thể nữ nhân mà mình yêu như sinh mạng nằm lạnh lẽo trên vũng máu loang như sông hồ, một tình yêu khắc cốt ghi tâm cứ vì thế mà mất đi một nửa, cứ vì thế mà lỡ làng tan nát...
Cảm giác đau đớn này tưởng chừng đã không còn trên cõi đời, nhưng bây giờ nó vẫn đang dày vò tâm can của Tử Hoa. Người đau, mà người chẳng muốn quên, ít ra người có thể nhớ đến những ký ức tươi đẹp bên Mạc Hàn Di, và nàng đang ngủ yên trong cỗ quan tài này...Những giọt nước mắt tuôn mãi không ngừng, dẫu vậy nó lại là giọt nước mắt của vui mừng khôn xiết...người đạt được ước nguyện rồi, tìm được nàng rồi, cả đời này chẳng còn gì hối tiếc nữa...
"Hàn Di, kiếp trước chưa kịp nói với nàng, kiếp này ta sẽ dành cả đời để bù đắp cho nàng...Nàng biết không? Kể từ lần đầu gặp nàng, ta đã không thể để ý đến nữ nhân nào khác, ta..."
"Sư phụ..."
Tử Đan nghe thấy tiếng khóc nam nhân, đoán chắc là Tử Hoa nên mới lo lắng xuống mật thất xem xem, kết quả...lại nhìn thấy cảnh người khóc bên quan tài của Mạc Hàn Di, lại nghe những lời nói từ tận đáy lòng của người, trong phút chốc, thâm tâm nàng liền có cảm giác suy sụp vô cùng! Là ai đã từng nói yêu nàng? Là ai đã từng nói sẽ từ chức chưởng môn, cùng nàng cao chạy xa bay? Là ai đã ngỏ lời thành thân với nàng? Và bây giờ người đó đang làm gì? Chẳng lẽ những lời ước hẹn trăm năm kia chỉ hoàn toàn là giả dối? Giây phút này, nàng hiểu rằng trong lòng Tử Hoa chỉ có một người: Mạc Hàn Di.
Đau đớn, đột ngột, nàng thực sự muốn chạy đi thật xa, càng xa càng tốt, chạy đi đến nơi không có ngườ! Nhưng sao đôi chân mềm nhũn không nhúc nhích được, nàng gắng gượng đứng nhìn, hai tay vô lực buông thõng xuống...
Ngự Vân Hoàng cảm thấy sự xuất hiện của mình có phần dư thừa nên lẳng lặng rời khỏi, khi đi ngang qua Tử Đan, nàng chỉ kịp đặt tay lên bờ vai nhỏ nhắn mà khẽ rằng: "Sư phụ ngươi hiện tại đang rất thê lương, nhớ tìm cách an ủi..."
Tử Đan gật đầu cười khổ, thầm giễu chính mình: "An ủi sao? Vậy thì ai an ủi ta đây?"
"Đan nhi...con sẽ nghe ta giải thích chứ?" - Tử Hoa bấy giờ mới chịu để ý đến những thứ khác, người quay lại nhìn nàng với đôi mắt đỏ hoe với sự hốt hoảng. Ý thức được nàng đã nghe thấy tất cả rồi nên mới có biểu hiện như thế.
Nàng suy nghĩ một lúc rồi khó khăn mở lời: "Sẽ..."
Bên ngoài, Ngự Vân Hoàng và Diệp Phong ngồi chờ đợi trước hiên nhà. Không khí cũng không được tự nhiên cho lắm, yên tĩnh một hồi lâu, Vân Hoàng đắn đo một lúc rồi nói với giọng dịu dàng:
"Hắn...thế nào rồi?"
"Hoàng thượng sao? Ngài ấy mọi sự đều rất tốt, hiện đang điều hành lại triều chính, nhưng vẫn lẻ bóng về đêm, các quan thần đều thúc giục ngài mở rộng hậu cung. Nhưng ngài ấy không đồng ý, nhờ ta tìm ngươi về, đây..." - Diệp Phong vừa nói vừa lấy trong tay áo ra một bức họa nhăn nheo - "Ngài ấy trốn trong phòng vẽ lại chân dung ngươi, cất trong chiếc hộp gỗ rồi đặt ở đầu giường. Nhờ có bức họa này ta mới tìm thấy ngươi đấy!"
Vân Hoàng tròn mắt mở bức họa ra xem, nét vẽ này quả đúng là của Lý Hoành - phu quân của nàng rồi, hắn lúc nào cũng điểm một chấm nhỏ trên phần cổ, người ngoài tuyệt không thể để ý đến điểm đó, ngay cả phụ mẫu cũng không để ý đến, chỉ có hắn là nhớ rất rõ vị trí nốt ruồi nằm ở đâu thôi. Nó quá nhỏ, nhỏ như đầu mũi kim vậy. Nhưng hắn lấy làm thích thú mà trêu chọc nàng, còn nói cái gì mà nốt ruồi may mắn của hắn, còn đặt tên cho nó nữa chứ...
Nàng trầm tư cuộn bức tranh lại, cầm chắc nó trên tay. Giở giọng trách móc:
"Hừ, muốn tìm con? Ra vẻ đáng thương một chút là nghĩ con sẽ tha thứ sao?"
Diệp Phong thở dài tựa lưng vào cột nhà, ngắt bừa một ngọn cỏ dại gần đó, nghịch cỏ cho đỡ rảnh tay. Hắn cố gắng thuyết phục:
"Hoàng thượng...ngài ấy...đúng là không đúng thật! Ngài ấy không nên lấy chuyện hôn nhân đại sự ra đùa cợt, nhưng mà ngài ấy cũng biết lỗi rồi. Ngươi biết không? Lúc ta nói sẽ mang ngươi về, và cần chân dung để nhận dạng, ngài vội vã đến mức nhảy lên mái ngói vàng của Hoàng cung chỉ để lấy bức họa của ngươi cho ta đấy, ngươi nghĩ có vị vua nào lại hành xử như thế không? Đừng ngang bướng nữa, theo ta về Hoàng cung đi!"
"Con không đi! Không đi! Diệp thúc đừng có mà tin lời hắn! Nếu hắn chỉ đùa là lập nữ nhân khác làm Hoàng hậu thì con đâu có tức giận như thế? Cho hắn mười cái mạng cũng không dám ôm ấp người khác chứ huống chi là cưới vợ lẻ! Con nói cho người biết, thật ra hắn...rất...quá đáng!"
"Quá đáng?"
Nàng không dám nhìn thẳng, nghiêng đầu sang một bên, hai má đỏ hồng, ấp úng nói:
"Hắn, hắn muốn con sinh cho hắn mười, mười tiểu hài tử...con không muốn, hắn lại uy hiếp, nói không sinh cũng phải sinh, vì đó là lệnh của Hoàng đế!"
Diệp Phong: "..."
Nàng thẹn thùng nói tiếp:
"Còn, còn nữa, con chịu hết nổi rồi! Hắn là tên cầm thú, tên lưu manh! Về với hắn chỉ có nước bò lết cả ngày thôi!"
"Khụ!" - Diệp Phong xém chút nữa bị sặc nước bọt. Chuyện chăn gối giữa phu thê với nhau. Hắn đương nhiên hiểu chuyện gì đã xảy ra với Vân Hoàng, chỉ nghĩ thôi đã thấy rất mãnh liệt rồi. Nhưng suy cho cùng họ cũng là phu thê, hắn là người ngoài thì biết gì mà nói đây. Trước đó hắn cũng có nghe tiếng lành đồn xa, rằng Lý thế tử dũng mãnh thiện chiến, chưa bao giờ gục ngã trước kẻ thù, không ngờ trên phương diện đó cũng thật là...đáng nể!
Hắn nghĩ rồi đưa mắt đánh giá Vân Hoàng một lượt: "Hừm...xem ra cũng rất xinh đẹp, vẻ đẹp này còn có phần trưởng thành hơn Đan nhi nữa! Nhưng chỉ mới tầm mười sáu mười bảy tuổi thôi, so với hoàng thượng thì trẻ hơn rất nhiều, dáng người nhỏ nhắn, cơ thể lại đầy đặn hơn so với tuổi thật, tuy đã thành thê tử của người ta nhưng nhìn không khác gì thiếu nữ còn trong trắng! Chả trách hoàng thượng lại mê đắm như vậy! Nhưng...ngài ấy thật không biết thương hoa tiếc ngọc là gì cả mà, hành hạ con người ta như vậy rồi còn đòi sinh cho những mười đứa? Hừ, mẫu thân ta ngày xưa phải trải qua đau đớn tột cùng nên lúc nào cũng huấn luyện ta đến bầm giập mà không cho than thở, còn nói cái gì mà không có cái đau nào bằng cái đau khi sinh ra ta. Mười đứa? Vậy thì đau gấp mười lần rồi còn gì?"
Diệp Phong bất giác rùng mình, hắn dùng gương mặt cảm thông nhìn Vân Hoàng mà mỉm cười yếu ớt. Dù gì hắn cũng đã hứa rồi cũng không được nuốt lời.
"Vậy chẳng lẽ ngươi tính trốn hắn cả đời?"
"Con..." - Nàng nhất thời không nói được gì.
"Theo ta về, hoàng thượng cũng biết lỗi rồi, ngươi cũng không muốn hắn đau khổ mà phải không?"
Vân Hoàng nghĩ lại cũng thấy có lý. Trong đầu nàng bỗng dưng nghĩ đến dáng vẻ của Lý Hoành mỗi khi ngồi múa bút họa chân dung nàng, tưởng tượng đến cảnh hắn chăn đơn gối chiếc, nhớ lại vẻ mặt lúc hắn cầu xin nàng tha thứ,...Lòng nàng lại thấy bứt rứt không thôi, tự hỏi tại sao lúc đó nàng lại có thể vô tình như thế chứ? Nàng cũng rất nhớ hắn, nhớ mùi hương dịu nhẹ trên người hắn, nhớ cả mùi vị mấy món ăn mà hắn làm. Những ngày vừa qua không có hắn, nàng cũng trằn trọc đến nửa đêm không ngủ được, dù có đắp chăn dày ba lớp vẫn thấy lạnh lẽo. Cảm giác được ôm ngủ đã thành thói quen từ lúc nào không hay...
Nàng chống cằm nhìn về hướng Hoàng cung cách xa một đoạn dài, thở dài tiếc nuối:
"Diệp thúc, hiện tại con không thể về được. Khoảng chừng mười lăm ngày nữa mới có thể hoàn toàn rời khỏi nơi này. Nếu Diệp thúc đã lỡ hứa với hắn, có thể giúp con một chuyện không? Nếu thúc đồng ý thì con sẽ đi đến Hoàng cung ngay lập tức!"
Diệp Phong mừng rỡ gật đầu ngay:
"Được! Mau nói đi!"
Vân Hoàng nhanh chóng chỉ tay xuống đất, giọng nói cũng có vẻ hào hứng, nét mặt vô cùng rạng rỡ:
"Chắc thúc cũng biết rồi, hai cỗ quan tài ở trong mật thất đề chữ "Ngự" chính là nơi phụ mẫu của Vân Hoàng tu luyện Uyên Ương, nếu bị kẻ xấu hãm hại mà đả động tới thì rất tai họa. Trước đó hai người họ giao cho phu thê bọn con canh giữ, bây giờ Lý Hoành đang bận chuyện triều chính, nếu con bỏ đi thì không ai trông coi..."
Không để nàng nói hết, Diệp Phong liền tỏ ra hiểu ý:
"Muốn ta trông coi giúp có phải không?"
"Không!" - Nàng trả lời ngay.
"Ơ, vậy chứ là gì?"
Nàng đặt hai tay lên vai họ Diệp, vỗ vỗ vài cái. Rồi nói với giọng nghiêm túc pha chút dụ dỗ:
"Không cần phải phiền phức như vậy! Thúc chỉ cần lập kết giới bảo vệ xung quanh biệt phủ này, vốn dĩ công lực của con có thể tin tưởng được nhưng có người thì vẫn an tâm hơn! Còn một chuyện quan trọng nữa, thúc phải giữ bí mật rằng phụ thân và mẫu thân con vẫn còn sống! Ngay cả Du Ngôn thúc thúc cũng không được nói!"
Diệp Phong còn tưởng là chuyện gì quan trọng, việc này đối với hắn thì dễ như trở bàn tay! Hắn mỉm cười, gật gù xua tay lấy làm tự hào:
"Có gì là khó chứ! Cứ giao cho ta!"
"Bịch"
Vân Hoàng vừa được sự đồng ý liền phi thân bay đi mất dạng với dáng vẻ vội vã, còn tung tăng giẫm lên những ngọn cây cao vút mà xoay vài vòng trên không trung. Tiếng ngâm nga khúc tương phùng nương theo cơn gió lọt vào tai Diệp Phong. Hắn lúc này chỉ biết thơ thẩn nhìn theo hình hài trông như con sóc kia, lặng lẽ ngoáy tai, khóe môi bỗng giật giật, hắn buôn lời uất ức:
"Đây là ý gì? Rõ ràng tình nghĩa phu thê nồng nàn thế cơ mà, có nữ nhân nào lại hí hửng đi tìm nam nhân như thế không? Hừ! Trong kia có hai sư đồ, bên ngoài có hoa đi tìm ong, các người xem ta là cái gì? Là cẩu sao?"
- Còn tiếp -
Cảm giác đau đớn này tưởng chừng đã không còn trên cõi đời, nhưng bây giờ nó vẫn đang dày vò tâm can của Tử Hoa. Người đau, mà người chẳng muốn quên, ít ra người có thể nhớ đến những ký ức tươi đẹp bên Mạc Hàn Di, và nàng đang ngủ yên trong cỗ quan tài này...Những giọt nước mắt tuôn mãi không ngừng, dẫu vậy nó lại là giọt nước mắt của vui mừng khôn xiết...người đạt được ước nguyện rồi, tìm được nàng rồi, cả đời này chẳng còn gì hối tiếc nữa...
"Hàn Di, kiếp trước chưa kịp nói với nàng, kiếp này ta sẽ dành cả đời để bù đắp cho nàng...Nàng biết không? Kể từ lần đầu gặp nàng, ta đã không thể để ý đến nữ nhân nào khác, ta..."
"Sư phụ..."
Tử Đan nghe thấy tiếng khóc nam nhân, đoán chắc là Tử Hoa nên mới lo lắng xuống mật thất xem xem, kết quả...lại nhìn thấy cảnh người khóc bên quan tài của Mạc Hàn Di, lại nghe những lời nói từ tận đáy lòng của người, trong phút chốc, thâm tâm nàng liền có cảm giác suy sụp vô cùng! Là ai đã từng nói yêu nàng? Là ai đã từng nói sẽ từ chức chưởng môn, cùng nàng cao chạy xa bay? Là ai đã ngỏ lời thành thân với nàng? Và bây giờ người đó đang làm gì? Chẳng lẽ những lời ước hẹn trăm năm kia chỉ hoàn toàn là giả dối? Giây phút này, nàng hiểu rằng trong lòng Tử Hoa chỉ có một người: Mạc Hàn Di.
Đau đớn, đột ngột, nàng thực sự muốn chạy đi thật xa, càng xa càng tốt, chạy đi đến nơi không có ngườ! Nhưng sao đôi chân mềm nhũn không nhúc nhích được, nàng gắng gượng đứng nhìn, hai tay vô lực buông thõng xuống...
Ngự Vân Hoàng cảm thấy sự xuất hiện của mình có phần dư thừa nên lẳng lặng rời khỏi, khi đi ngang qua Tử Đan, nàng chỉ kịp đặt tay lên bờ vai nhỏ nhắn mà khẽ rằng: "Sư phụ ngươi hiện tại đang rất thê lương, nhớ tìm cách an ủi..."
Tử Đan gật đầu cười khổ, thầm giễu chính mình: "An ủi sao? Vậy thì ai an ủi ta đây?"
"Đan nhi...con sẽ nghe ta giải thích chứ?" - Tử Hoa bấy giờ mới chịu để ý đến những thứ khác, người quay lại nhìn nàng với đôi mắt đỏ hoe với sự hốt hoảng. Ý thức được nàng đã nghe thấy tất cả rồi nên mới có biểu hiện như thế.
Nàng suy nghĩ một lúc rồi khó khăn mở lời: "Sẽ..."
Bên ngoài, Ngự Vân Hoàng và Diệp Phong ngồi chờ đợi trước hiên nhà. Không khí cũng không được tự nhiên cho lắm, yên tĩnh một hồi lâu, Vân Hoàng đắn đo một lúc rồi nói với giọng dịu dàng:
"Hắn...thế nào rồi?"
"Hoàng thượng sao? Ngài ấy mọi sự đều rất tốt, hiện đang điều hành lại triều chính, nhưng vẫn lẻ bóng về đêm, các quan thần đều thúc giục ngài mở rộng hậu cung. Nhưng ngài ấy không đồng ý, nhờ ta tìm ngươi về, đây..." - Diệp Phong vừa nói vừa lấy trong tay áo ra một bức họa nhăn nheo - "Ngài ấy trốn trong phòng vẽ lại chân dung ngươi, cất trong chiếc hộp gỗ rồi đặt ở đầu giường. Nhờ có bức họa này ta mới tìm thấy ngươi đấy!"
Vân Hoàng tròn mắt mở bức họa ra xem, nét vẽ này quả đúng là của Lý Hoành - phu quân của nàng rồi, hắn lúc nào cũng điểm một chấm nhỏ trên phần cổ, người ngoài tuyệt không thể để ý đến điểm đó, ngay cả phụ mẫu cũng không để ý đến, chỉ có hắn là nhớ rất rõ vị trí nốt ruồi nằm ở đâu thôi. Nó quá nhỏ, nhỏ như đầu mũi kim vậy. Nhưng hắn lấy làm thích thú mà trêu chọc nàng, còn nói cái gì mà nốt ruồi may mắn của hắn, còn đặt tên cho nó nữa chứ...
Nàng trầm tư cuộn bức tranh lại, cầm chắc nó trên tay. Giở giọng trách móc:
"Hừ, muốn tìm con? Ra vẻ đáng thương một chút là nghĩ con sẽ tha thứ sao?"
Diệp Phong thở dài tựa lưng vào cột nhà, ngắt bừa một ngọn cỏ dại gần đó, nghịch cỏ cho đỡ rảnh tay. Hắn cố gắng thuyết phục:
"Hoàng thượng...ngài ấy...đúng là không đúng thật! Ngài ấy không nên lấy chuyện hôn nhân đại sự ra đùa cợt, nhưng mà ngài ấy cũng biết lỗi rồi. Ngươi biết không? Lúc ta nói sẽ mang ngươi về, và cần chân dung để nhận dạng, ngài vội vã đến mức nhảy lên mái ngói vàng của Hoàng cung chỉ để lấy bức họa của ngươi cho ta đấy, ngươi nghĩ có vị vua nào lại hành xử như thế không? Đừng ngang bướng nữa, theo ta về Hoàng cung đi!"
"Con không đi! Không đi! Diệp thúc đừng có mà tin lời hắn! Nếu hắn chỉ đùa là lập nữ nhân khác làm Hoàng hậu thì con đâu có tức giận như thế? Cho hắn mười cái mạng cũng không dám ôm ấp người khác chứ huống chi là cưới vợ lẻ! Con nói cho người biết, thật ra hắn...rất...quá đáng!"
"Quá đáng?"
Nàng không dám nhìn thẳng, nghiêng đầu sang một bên, hai má đỏ hồng, ấp úng nói:
"Hắn, hắn muốn con sinh cho hắn mười, mười tiểu hài tử...con không muốn, hắn lại uy hiếp, nói không sinh cũng phải sinh, vì đó là lệnh của Hoàng đế!"
Diệp Phong: "..."
Nàng thẹn thùng nói tiếp:
"Còn, còn nữa, con chịu hết nổi rồi! Hắn là tên cầm thú, tên lưu manh! Về với hắn chỉ có nước bò lết cả ngày thôi!"
"Khụ!" - Diệp Phong xém chút nữa bị sặc nước bọt. Chuyện chăn gối giữa phu thê với nhau. Hắn đương nhiên hiểu chuyện gì đã xảy ra với Vân Hoàng, chỉ nghĩ thôi đã thấy rất mãnh liệt rồi. Nhưng suy cho cùng họ cũng là phu thê, hắn là người ngoài thì biết gì mà nói đây. Trước đó hắn cũng có nghe tiếng lành đồn xa, rằng Lý thế tử dũng mãnh thiện chiến, chưa bao giờ gục ngã trước kẻ thù, không ngờ trên phương diện đó cũng thật là...đáng nể!
Hắn nghĩ rồi đưa mắt đánh giá Vân Hoàng một lượt: "Hừm...xem ra cũng rất xinh đẹp, vẻ đẹp này còn có phần trưởng thành hơn Đan nhi nữa! Nhưng chỉ mới tầm mười sáu mười bảy tuổi thôi, so với hoàng thượng thì trẻ hơn rất nhiều, dáng người nhỏ nhắn, cơ thể lại đầy đặn hơn so với tuổi thật, tuy đã thành thê tử của người ta nhưng nhìn không khác gì thiếu nữ còn trong trắng! Chả trách hoàng thượng lại mê đắm như vậy! Nhưng...ngài ấy thật không biết thương hoa tiếc ngọc là gì cả mà, hành hạ con người ta như vậy rồi còn đòi sinh cho những mười đứa? Hừ, mẫu thân ta ngày xưa phải trải qua đau đớn tột cùng nên lúc nào cũng huấn luyện ta đến bầm giập mà không cho than thở, còn nói cái gì mà không có cái đau nào bằng cái đau khi sinh ra ta. Mười đứa? Vậy thì đau gấp mười lần rồi còn gì?"
Diệp Phong bất giác rùng mình, hắn dùng gương mặt cảm thông nhìn Vân Hoàng mà mỉm cười yếu ớt. Dù gì hắn cũng đã hứa rồi cũng không được nuốt lời.
"Vậy chẳng lẽ ngươi tính trốn hắn cả đời?"
"Con..." - Nàng nhất thời không nói được gì.
"Theo ta về, hoàng thượng cũng biết lỗi rồi, ngươi cũng không muốn hắn đau khổ mà phải không?"
Vân Hoàng nghĩ lại cũng thấy có lý. Trong đầu nàng bỗng dưng nghĩ đến dáng vẻ của Lý Hoành mỗi khi ngồi múa bút họa chân dung nàng, tưởng tượng đến cảnh hắn chăn đơn gối chiếc, nhớ lại vẻ mặt lúc hắn cầu xin nàng tha thứ,...Lòng nàng lại thấy bứt rứt không thôi, tự hỏi tại sao lúc đó nàng lại có thể vô tình như thế chứ? Nàng cũng rất nhớ hắn, nhớ mùi hương dịu nhẹ trên người hắn, nhớ cả mùi vị mấy món ăn mà hắn làm. Những ngày vừa qua không có hắn, nàng cũng trằn trọc đến nửa đêm không ngủ được, dù có đắp chăn dày ba lớp vẫn thấy lạnh lẽo. Cảm giác được ôm ngủ đã thành thói quen từ lúc nào không hay...
Nàng chống cằm nhìn về hướng Hoàng cung cách xa một đoạn dài, thở dài tiếc nuối:
"Diệp thúc, hiện tại con không thể về được. Khoảng chừng mười lăm ngày nữa mới có thể hoàn toàn rời khỏi nơi này. Nếu Diệp thúc đã lỡ hứa với hắn, có thể giúp con một chuyện không? Nếu thúc đồng ý thì con sẽ đi đến Hoàng cung ngay lập tức!"
Diệp Phong mừng rỡ gật đầu ngay:
"Được! Mau nói đi!"
Vân Hoàng nhanh chóng chỉ tay xuống đất, giọng nói cũng có vẻ hào hứng, nét mặt vô cùng rạng rỡ:
"Chắc thúc cũng biết rồi, hai cỗ quan tài ở trong mật thất đề chữ "Ngự" chính là nơi phụ mẫu của Vân Hoàng tu luyện Uyên Ương, nếu bị kẻ xấu hãm hại mà đả động tới thì rất tai họa. Trước đó hai người họ giao cho phu thê bọn con canh giữ, bây giờ Lý Hoành đang bận chuyện triều chính, nếu con bỏ đi thì không ai trông coi..."
Không để nàng nói hết, Diệp Phong liền tỏ ra hiểu ý:
"Muốn ta trông coi giúp có phải không?"
"Không!" - Nàng trả lời ngay.
"Ơ, vậy chứ là gì?"
Nàng đặt hai tay lên vai họ Diệp, vỗ vỗ vài cái. Rồi nói với giọng nghiêm túc pha chút dụ dỗ:
"Không cần phải phiền phức như vậy! Thúc chỉ cần lập kết giới bảo vệ xung quanh biệt phủ này, vốn dĩ công lực của con có thể tin tưởng được nhưng có người thì vẫn an tâm hơn! Còn một chuyện quan trọng nữa, thúc phải giữ bí mật rằng phụ thân và mẫu thân con vẫn còn sống! Ngay cả Du Ngôn thúc thúc cũng không được nói!"
Diệp Phong còn tưởng là chuyện gì quan trọng, việc này đối với hắn thì dễ như trở bàn tay! Hắn mỉm cười, gật gù xua tay lấy làm tự hào:
"Có gì là khó chứ! Cứ giao cho ta!"
"Bịch"
Vân Hoàng vừa được sự đồng ý liền phi thân bay đi mất dạng với dáng vẻ vội vã, còn tung tăng giẫm lên những ngọn cây cao vút mà xoay vài vòng trên không trung. Tiếng ngâm nga khúc tương phùng nương theo cơn gió lọt vào tai Diệp Phong. Hắn lúc này chỉ biết thơ thẩn nhìn theo hình hài trông như con sóc kia, lặng lẽ ngoáy tai, khóe môi bỗng giật giật, hắn buôn lời uất ức:
"Đây là ý gì? Rõ ràng tình nghĩa phu thê nồng nàn thế cơ mà, có nữ nhân nào lại hí hửng đi tìm nam nhân như thế không? Hừ! Trong kia có hai sư đồ, bên ngoài có hoa đi tìm ong, các người xem ta là cái gì? Là cẩu sao?"
- Còn tiếp -
Danh sách chương