“Xuống được không?”
Giống như chứng nhận nghi vấn của Nhạn Hồi, dung nham sôi sục bỗng phun lên một ngọn lửa cực cao, đối thẳng lên tới đỉnh, khiến đã trên đỉnh lập tức hóa thành dung nham, tiếp đó ngọn lửa biến mất, dung nham rơi xuống.
Tuy đã chuẩn bị từ trước, nhưng Nhạn Hồi vẫn giật mình trước cảnh này: “Nóng quá.” Nhạn Hồi nhíu mày, “Pháp thuật hộ thân của ta chống đỡ đến đây đã hết sức rồi, nếu như vào trong dung nham, e là không đánh cũng bị phá.”
“Ta tự đi lấy gân rồng.” Trong mắt Thiên Diệu bừng lên huyết sắc: “Trước tiên phải lấy Trường Thiên kiếm ở mắt trận, phá Trảm Thiên trận.”
Ánh mắt Thiên Diệu nhìn lên chính giữa mái vòm.
Nhạn Hồi nhìn theo ánh mắt hắn... Giữa nham thạch này tuy đôi lúc lại có cột lửa chui ra, nhưng chỉ có một cột lửa từ đầu đến cuối không hề biến mất.
Trước đó nàng bị hơi nóng hun hoa mắt, lúc này nhìn kĩ phía đó mới hiểu ra, ở đó không phải là một cột lửa, rõ ràng là Trường Thiên kiếm bị thiêu đốt toàn thân đỏ rực như vàng chảy.
Đó chính là đệ nhất kiếm vang danh thiên hạ...
Nhạn Hồi còn hơi ngơ ngác, bỗng nhiên một luồng sóng nhiệt quét tới, chém thẳng vào cổ nàng.
Thiên Diệu nheo mắt, phản ứng cực nhanh đẩy nàng một cái, Nhạn Hồi đảo người, chỉ nghe “phập” một tiếng, hơi nóng đập vào vách đá sau lưng nàng, chém trên vách đá một khe nứt đỏ lửa.
Nhạn Hồi ngoái đầu nhìn lại, cảm thấy vẫn còn sợ hãi, nếu không phải Thiên Diệu đẩy nàng, e là đầu nàng đã rơi xuống đất, hay thậm chí là... bị thiêu chín rồi.
Nơi này thật sự hung hiểm!
Nhạn Hồi lập tức sực tỉnh ngưng thần, không dám tùy tiện lơ đãng.
“Nó phát hiện có người tới rồi.”
“Ai?” Nhạn Hồi suy nghĩ một lúc, “Ngươi nói Trường Thiên kiếm à?”
Không cho Thiên Diệu thời gian trả lời, lại một luồng sóng nhiệt chém tới, Thiên Diệu kéo Nhạn Hồi phủ phục xuống đất, sóng nhiệt lại đánh mạnh lên vách đá sau lưng, vách đá nứt ra khe dài một trượng, đá vụn tan chảy, hóa thành dung nham màu đỏ rơi xuống.
Đòn này còn nóng bức mãnh liệt hơn lúc nãy!
Nhạn Hồi cũng chưa có thời gian chú ý vách đá sau lưng mình bị đập thành thế nào, bàn tay bị Thiên Diệu kéo xuống đất còn chưa kịp bấm quyết độ thân, chỉ nghe “xì” một tiếng, lòng bàn tay nàng áp lên mặt đất nóng bỏng, Nhạn Hồi nhất thời ngay ngửi thấy mùi thơm thịt mình bị nướng...
“Đây là nơi quỷ quái gì vậy!” Nàng vội bò dậy, dùng Hộ Thân quyết bọc kín toàn thân hết lần này tới lần khác.
Còn Thiên Diệu đã tìm được xương rồng và sừng rồng, trải qua thời gian điều hòa tu luyện dường như đã không hề quan tâm tới sức nóng như thế nào, thậm chí hắn còn có mấy phần thích thú với cái nóng này.
Dù sao cơ thể hắn... đã lạnh lẽo quá lâu rồi.
Bỗng nhiên, không biết xảy ra chuyện gì, màu sắc nham thạch trong hang động bỗng tối đi, ngọn lửa phun ra cũng lập tức dịu lại.
Ánh mắt Thiên Diệu trầm xuống: “Họ đã khống chế được trận pháp bên ngoài. Tốc chiến tốc thắng.” Hắn ra lệnh, tiếp đó lướt người, nhảy qua dung nham tuy không còn phun lửa nhưng vẫn nóng bỏng, xông thẳng về phía Trường Thiên kiếm.
Nhạn Hồi thấy vậy nghiêm mặt vội vã đi theo. Đến khi nàng đáp xuống bên cạnh Thiên Diệu, lúc này mới nhìn thấy Trường Thiên kiếm đang ở một vùng đất còn nguyên vẹn mặc dù bị dung nham bao bọc. Thanh kiếm cắm dưới đất, không biết đã một mình canh giữ ở đây bao nhiêu năm.
Thiên Diệu tay không nắm lấy Trường Thiên kiếm bị lửa thiêu trắng bệch.
Trường Thiên kiếm chấn động dữ dội, tựa như đang bài xích Thiên Diệu.
Thiên Diệu không dao động, Nhạn Hồi có thể nhìn thấy lòng bàn tay hắn bốc khói, da thịt nứt vỡ, nhưng hắn dường như không có cảm giác gì, khí tức quanh người bay lên, khuấy động không khí chết chóc trên đỉnh, từng hồi từng hồi gió lốc nổi lên, cùng hắn kéo lấy Trường Thiên kiếm cắm chặt dưới đất. Đây chính là sức mạnh đối kháng của trận pháp.
Nhưng với sức mạnh hiện giờ của Thiên Diệu, muốn rút Trường Thiên kiếm cơ hồ vẫn vô cùng vất vả.
“Máu.” Thiên Diệu hét lên một tiếng.
Nhạn Hồi không hề do dự, nàng lật tay lại, một thanh chủy thủ xuất hiện trong lòng bàn tay, nàng không hề nhíu mày, đâm chủy thủ lên ngực mình, máu tươi theo vết rạch của chủy thủ chảy xuống, nhỏ tí tách lên đốc Trường Thiên kiếm.
Đốc kiếm bừng lên ánh sáng, sức gió toàn thân cũng càng mãnh liệt hơn, kéo y phục Nhạn Hồi phát ra tiếng kêu phần phật.
Máu tươi chảy vào trong Trường Thiên kiếm, chẳng bao lâu, vết máu biến mất, hào quang trên thân Trường Thiên kiếm cũng tối đi. Thiên Diệu vận động khí tức toàn thân, khiến sức gió chỉ tăng không giảm, Trường Thiên kiếm bị cắm xuống đất không biết bao nhiêu năm bị Thiên Diệu rút ra từng chút.
Nhạn Hồi thu lại chủy thủ, ném nó đi, tức tốc cầm máu cho mình, sau đó không hề chậm trễ quan sát mũi kiếm: “Rời khỏi mặt đất rồi!”
Nàng còn chưa dứt lời, Trường Thiên kiếm đã bị Thiên Diệu rút hẳn ra, mũi kiếm rời khỏi mặt đất, thanh thần kiếm này lập tức mất đi hào quang chói mắt, biến thành sắt như thường bị khí tức không ngừng quanh người Thiên Diệu cuốn lấy, “keng” một tiếng cắm vào vách núi.
Mắt trận đã phá, màu sắc của dung nham bốn phía càng tối hơn mấy phần, nhiệt độ nóng bức trong động cũng hạ xuống nhiều.
Nhạn Hồi nhìn màu sắc dung nham vui vẻ nói: “Không có pháp thuật khống chế cũng không nóng nữa, nếu vậy ta cũng có thể niệm Hộ Thân quyết cùng ngươi xuống dưới tìm gân rồng.”
Sóng gió qua đi, Thiên Diệu lại không vội nhảy vào dung nham, hắn nhìn Nhạn Hồi ngực còn đang chảy máu. Ánh mắt cụp xuống: “Ta đi là được...”
Hắn còn chưa dứt lời, bỗng một luồng sát khí ngập tràn hang động, Thiên Diệu và Nhạn Hồi đều sững sốt, hai người vừa mới được thả lỏng tâm trạng lúc này chưa phản ứng được, Nhạn Hồi thấy một luồng sáng chói mắt lướt qua tai, nhanh như chớp giật đánh vào ngực Thiên Diệu.
So với tốc độ của kiếm, ánh mắt Nhạn Hồi chậm chạp xoay lại, sau đó nhìn thấy Thiên Diệu bị Trường Thiên kiếm tắt hào quang kia đâm xuyên qua ngực, máu tươi còn chưa chảy ra bao nhiêu, Thiên Diệu đã bị thế đến của thanh kiếm đẩy từ mặt đất rơi xuống dung nham.
“Tõm” một tiếng, toàn thân Thiên Diệu chìm vào dung nham.
Hai mắt Nhạn Hồi kinh hãi trợn to, nàng gọi: “Thiên Diệu!” Lúc hét lên hai chữ này, giọng nàng khàn đi. Nàng vô thức đưa tay vớt hắn, nhưng lúc ngón tay sắp chạm vào dung nham, dung nham vừa dịu đi ban nãy tức thì phun lên một ngọn lửa, ép Nhạn Hồi lui lại.
Tiếp đó Trường Thiên kiếm dường như có ý thức, tự bay ra từ trong dung nham, thân kiếm vẫn lấp lánh, không thấy vết máu nào, nhưng Thiên Diệu đã mất đi khí tức.
Chết rồi sao? Cơ thể bị tan chảy hoàn toàn rồi sao? Vừa nghĩ tới Thiên Diệu có kết quả này, Nhạn Hồi cảm thấy vô cùng hốt hoảng.
Trong lúc hoang mang, trên Trường Thiên kiếm lờ mờ ngưng tụ thành hình dáng một người. Thân hình người đó thoắt ẩn thoắt hiện, nhưng giọng nói rất rõ ràng: “Kẻ nào xâm phạm Trảm Thiên trận của ta, giết không tha.”
Kiếm linh!
Nhạn Hồi vô cùng kinh ngạc, trăm tính ngàn toán, ai ngờ được kiếm này lại là kiếm linh!
Nó không phải là một thanh kiếm chết! Nó đang sống! Nó biết suy nghĩ, biết giả vờ, biết ra tay bất ngờ để giành phần thắng! Bởi vậy vừa rồi nó mới giả vờ bị đánh ra, khi cơ hội bèn cho Thiên Diệu một đòn chí mạng!
Song, Trường Thiên kiếm giết Thiên Diệu xong không thỏa mãn, nó chĩa mũi về phía Nhạn Hồi, không nói một lời, đâm thẳng tới hướng Nhạn Hồi.
Tuy vừa rồi Nhạn Hồi rạch tim đã chảy không ít máu, nhưng máu đã cầm lại được, thời gian này dưới sự đôn đốc của Thiên Diệu, nàng chăm chỉ tu luyện tâm pháp, lúc này nội tức sung mãn, có điều Thiên Diệu mất tích khiến nàng lo lắng, bởi vậy nàng chỉ dùng chủy thủ trong tay sơ sài đỡ hai sát chiêu của Trường Thiên kiếm.
Thế bại đã rõ.
Nhạn Hồi thầm biết, lúc chiến đấu kị nhất là lòng bất an, nếu tiếp tục như vậy nàng bị Trường Thiên kiếm đâm xuyên tim chỉ là chuyện sớm muộn.
Nàng cố ép mình ổn định tâm trạng, định đánh một trận tử tế với Trường Thiên kiếm. Vì nàng biết chỉ có thắng nàng mới có cơ hội vớt Thiên Diệu đang dưới dung nham lên.
Cho dù chỉ là một bộ xương bị hầm nhừ, nàng cũng muốn biết Yêu long cùng nàng đi một đoạn đường dài, trải qua biết bao sinh tử rốt cuộc có phải đã chết ở đây không.
Mắt Nhạn Hồi ngưng thần, mặt lộ sát khí, ánh mắt như chim ưng chăm chăm nhìn Trường Thiên kiếm. Dùng tâm pháp trước đó Thiên Diệu dạy nàng để các giác quan trở nên nhạy bén, kiếm pháp trước đây học ở núi Thần Tinh nàng cũng dùng.
Yêu thuật và Tiên thuật sử dụng cùng lúc, tuy là lần đầu tiên nhưng Nhạn Hồi không hồ cảm thấy có gì không ổn.
Cho dù là một chuyển động rất nhỏ của Trường Thiên kiếm Nhạn Hồi cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Bỗng nhiên Trường Thiên kiếm tấn công Nhạn Hồi, giống như lúc nãy đâm Thiên Diệu, tốc độ cực nhanh, thế đánh mạnh mẽ, chủy thủ trong tay Nhạn Hồi rất ngắn, đối phó với Trường Thiên kiếm vốn đã bất lợi, nhưng nàng dường như có thể sử dụng nó một cách linh hoạt, nàng nghiêng người dùng chủy thủ chặn lưỡi kiếm.
Chủy thủ và lưỡi kiếm ma sát phát ra tia lửa, Nhạn Hồi sử dụng Thái Cực Âm Dương Thủ thuận thế trả đòn, thế đánh mạnh mẽ của Trường Thiên kiếm không đấu lại với chủy thủ của nàng, chỉ đôi ba chiêu đã bị nàng nắm trong tay.
Đốc kiếm phực lửa, khiến Nhạn Hồi cảm thấy bỏng rát.
Vừa rồi Thiên Diệu... cũng chịu đựng cảm giác bỏng rát này rút Trường Thiên kiếm ra sao...
Nhạn Hồi nghiến răng, cương quyết không buông tay, Hộ Tâm quyết toàn thân cơ hồ bao bọc bàn tay, nàng nắm Trường Thiên kiếm, mãi đến khi kiếm linh từ bỏ không giãy giụa trong tay nàng nữa.
Sau khi Nhạn Hồi nắm được nó, không nói gì khác mà gõ lên mặt đất thật mạnh cho hả dạ: “Còn trò gì nữa? Làm đi!”
Kiếm linh thoắt ẩn thoát hiện trên Trường Thiên kiếm bị Nhạn Hồi đánh đến sửng sốt, đến khi hồi thần lại, tựa như thấy nhục nhã: “Đồ trộm cắp nhà ngươi!”
Nó vừa mắng một tiếng, Nhạn Hồi lại gõ nó thật mạnh mấy cái, có điều lần này gõ xong kiếm linh còn chưa lên tiếng, trên đỉnh bên phải bỗng truyền tới một tiếng “ầm”, là cửa đá cơ quan bị mở ra, tiếp đó một hàng đệ tử giữ núi dùng vải bịt mũi nối đuôi nhau vào đây.
Đi ở giữa là người khiến Nhạn Hồi vừa nhìn bèn lạnh mặt, Lăng Phi.
“Ha, Nhạn Hồi.” Bên kia cũng cười lạnh một tiếng, “Lại là ngươi nữa.”
Thật sự là kẻ thù gặp nhau, mắt long sòng sọc.
Nhạn Hồi cầm Trường Thiên kiếm không nói.
Có đệ tử Tiên môn bên cạnh nhanh mắt nhìn thấy kiếm trong tay Nhạn Hồi: “Cô ta! Cô ta phá Trảm Thiên trận! Cô ta muốn trộm Trường Thiên kiếm!”
Ánh mắt Nhạn Hồi lạnh lẽo nhìn đệ tử đang hét lên: “Kẻ lưỡi dài thường chết nhanh, sư phụ ngươi không dạy ngươi sao?” Vẻ mặt nàng u ám, khiến đệ tử Tiên môn chưa từng trải nhiều kia khẽ lui lại phía sau.
Lăng Phi đẩy đệ tử lui một bước kia ra khỏi phía trước mình: “Tên phản đồ ngươi, trước tư thông Yêu tộc, sau xông vào Tam Trùng sơn muốn cứu yêu nghiệt, giờ đây lại giúp người của Yêu tộc trộm Trường Thiên kiếm sao?”
Nhạn Hồi chau mày: “Ta chỉ giải thích một lần, ta chưa bao giờ có ý trộm Trường Thiên kiếm, nó là của ai thì vẫn là của người đó.”
“Phản đồ toàn lời nói giả dối.” Lăng Phi nghiến răng nói, “Thật sự khiến người nghe cảm thấy ghê tởm! Hôm nay ta bắt ngươi phải trả giá vì những chuyện ác ngươi làm trước đây!”
Nói xong, vốn không cho bất kỳ ai thời gian phản ứng, Lăng Phi vung tay chộp lấy phất trần quét về phía Nhạn Hồi.
Nhạn Hồi cầm Trường Thiên kiếm: “Kẻ nên trả giá vì làm chuyện ác là ngươi, còn có tỷ tỷ ngươi nữa.” Nàng đã không còn là người bị Lăng Phi bất ngờ rút nhuyễn kiếm hủy gương mặt trong khách điếm một tháng trước nữa.
Lúc này vừa khéo các giác quan của Nhạn Hồi vô cùng nhạy bén, Nhạn Hồi cơ hồ không cần nhìn Lăng Phi, tay vung kiếm đỡ phất trần của Lăng Phi, tiếp đó phất trần biến mất, Lăng Phi lập tức rút nhuyễn kiếm trên eo, cận chiến với Nhạn Hồi.
Hai người tranh đấu không ai tiếc sức, khiến đá xung quanh rào rào rơi xuống nham thạch.
Đến khi bụi đất rơi xuống hết, các đệ tử Tiên môn nhìn lại, trên bục chỉ đủ đặt chân ở giữa, Lăng Phi bị Nhạn Hồi giẫm dưới chân.
Bùn đất nóng bỏng khiến Lăng Phi kinh hô.
Ánh mắt Nhạn Hồi lạnh lẽo: “Nóng không, đau không, lúc ngươi làm khổ người khác cũng nên nghĩ tới cảm giác hiện giờ.”
Lăng Phi hận đến nghiến răng: “Phường vô sỉ như ngươi có tư cách gì nói lời này?”
Lăng Phi gặp nạn, các đệ tử Tiên môn đều muốn tiến lên cản lại, tuy nhiên tất cả mọi người đều không nói nên lời trướ tư thế giẫm Lăng Phi dưới chân của Nhạn Hồi. Ai nấy khiếp sợ không dám tiến lên.
Nhạn Hồi cong môi cười lạnh: “Trả cho ngươi một câu, ngươi tưởng ta sẽ bại dưới tay ngươi nữa sao?”
Vừa dứt lời, bỗng nhiên một pháp trận băng tuyết xuất hiện dưới chân. Hàn khí lập tức ngập tràn động huyệt nóng nực.
Nhạn Hồi nhìn hình vẽ trận pháp quen thuộc dưới chân, máu trong tim lập tức dâng lên đầu, song, giống như nửa đường bị đóng băng khiến đầu óc nàng nhanh chóng bị tê liệt.
Trận pháp này...
Lăng Tiêu tới rồi.
Giống như chứng nhận nghi vấn của Nhạn Hồi, dung nham sôi sục bỗng phun lên một ngọn lửa cực cao, đối thẳng lên tới đỉnh, khiến đã trên đỉnh lập tức hóa thành dung nham, tiếp đó ngọn lửa biến mất, dung nham rơi xuống.
Tuy đã chuẩn bị từ trước, nhưng Nhạn Hồi vẫn giật mình trước cảnh này: “Nóng quá.” Nhạn Hồi nhíu mày, “Pháp thuật hộ thân của ta chống đỡ đến đây đã hết sức rồi, nếu như vào trong dung nham, e là không đánh cũng bị phá.”
“Ta tự đi lấy gân rồng.” Trong mắt Thiên Diệu bừng lên huyết sắc: “Trước tiên phải lấy Trường Thiên kiếm ở mắt trận, phá Trảm Thiên trận.”
Ánh mắt Thiên Diệu nhìn lên chính giữa mái vòm.
Nhạn Hồi nhìn theo ánh mắt hắn... Giữa nham thạch này tuy đôi lúc lại có cột lửa chui ra, nhưng chỉ có một cột lửa từ đầu đến cuối không hề biến mất.
Trước đó nàng bị hơi nóng hun hoa mắt, lúc này nhìn kĩ phía đó mới hiểu ra, ở đó không phải là một cột lửa, rõ ràng là Trường Thiên kiếm bị thiêu đốt toàn thân đỏ rực như vàng chảy.
Đó chính là đệ nhất kiếm vang danh thiên hạ...
Nhạn Hồi còn hơi ngơ ngác, bỗng nhiên một luồng sóng nhiệt quét tới, chém thẳng vào cổ nàng.
Thiên Diệu nheo mắt, phản ứng cực nhanh đẩy nàng một cái, Nhạn Hồi đảo người, chỉ nghe “phập” một tiếng, hơi nóng đập vào vách đá sau lưng nàng, chém trên vách đá một khe nứt đỏ lửa.
Nhạn Hồi ngoái đầu nhìn lại, cảm thấy vẫn còn sợ hãi, nếu không phải Thiên Diệu đẩy nàng, e là đầu nàng đã rơi xuống đất, hay thậm chí là... bị thiêu chín rồi.
Nơi này thật sự hung hiểm!
Nhạn Hồi lập tức sực tỉnh ngưng thần, không dám tùy tiện lơ đãng.
“Nó phát hiện có người tới rồi.”
“Ai?” Nhạn Hồi suy nghĩ một lúc, “Ngươi nói Trường Thiên kiếm à?”
Không cho Thiên Diệu thời gian trả lời, lại một luồng sóng nhiệt chém tới, Thiên Diệu kéo Nhạn Hồi phủ phục xuống đất, sóng nhiệt lại đánh mạnh lên vách đá sau lưng, vách đá nứt ra khe dài một trượng, đá vụn tan chảy, hóa thành dung nham màu đỏ rơi xuống.
Đòn này còn nóng bức mãnh liệt hơn lúc nãy!
Nhạn Hồi cũng chưa có thời gian chú ý vách đá sau lưng mình bị đập thành thế nào, bàn tay bị Thiên Diệu kéo xuống đất còn chưa kịp bấm quyết độ thân, chỉ nghe “xì” một tiếng, lòng bàn tay nàng áp lên mặt đất nóng bỏng, Nhạn Hồi nhất thời ngay ngửi thấy mùi thơm thịt mình bị nướng...
“Đây là nơi quỷ quái gì vậy!” Nàng vội bò dậy, dùng Hộ Thân quyết bọc kín toàn thân hết lần này tới lần khác.
Còn Thiên Diệu đã tìm được xương rồng và sừng rồng, trải qua thời gian điều hòa tu luyện dường như đã không hề quan tâm tới sức nóng như thế nào, thậm chí hắn còn có mấy phần thích thú với cái nóng này.
Dù sao cơ thể hắn... đã lạnh lẽo quá lâu rồi.
Bỗng nhiên, không biết xảy ra chuyện gì, màu sắc nham thạch trong hang động bỗng tối đi, ngọn lửa phun ra cũng lập tức dịu lại.
Ánh mắt Thiên Diệu trầm xuống: “Họ đã khống chế được trận pháp bên ngoài. Tốc chiến tốc thắng.” Hắn ra lệnh, tiếp đó lướt người, nhảy qua dung nham tuy không còn phun lửa nhưng vẫn nóng bỏng, xông thẳng về phía Trường Thiên kiếm.
Nhạn Hồi thấy vậy nghiêm mặt vội vã đi theo. Đến khi nàng đáp xuống bên cạnh Thiên Diệu, lúc này mới nhìn thấy Trường Thiên kiếm đang ở một vùng đất còn nguyên vẹn mặc dù bị dung nham bao bọc. Thanh kiếm cắm dưới đất, không biết đã một mình canh giữ ở đây bao nhiêu năm.
Thiên Diệu tay không nắm lấy Trường Thiên kiếm bị lửa thiêu trắng bệch.
Trường Thiên kiếm chấn động dữ dội, tựa như đang bài xích Thiên Diệu.
Thiên Diệu không dao động, Nhạn Hồi có thể nhìn thấy lòng bàn tay hắn bốc khói, da thịt nứt vỡ, nhưng hắn dường như không có cảm giác gì, khí tức quanh người bay lên, khuấy động không khí chết chóc trên đỉnh, từng hồi từng hồi gió lốc nổi lên, cùng hắn kéo lấy Trường Thiên kiếm cắm chặt dưới đất. Đây chính là sức mạnh đối kháng của trận pháp.
Nhưng với sức mạnh hiện giờ của Thiên Diệu, muốn rút Trường Thiên kiếm cơ hồ vẫn vô cùng vất vả.
“Máu.” Thiên Diệu hét lên một tiếng.
Nhạn Hồi không hề do dự, nàng lật tay lại, một thanh chủy thủ xuất hiện trong lòng bàn tay, nàng không hề nhíu mày, đâm chủy thủ lên ngực mình, máu tươi theo vết rạch của chủy thủ chảy xuống, nhỏ tí tách lên đốc Trường Thiên kiếm.
Đốc kiếm bừng lên ánh sáng, sức gió toàn thân cũng càng mãnh liệt hơn, kéo y phục Nhạn Hồi phát ra tiếng kêu phần phật.
Máu tươi chảy vào trong Trường Thiên kiếm, chẳng bao lâu, vết máu biến mất, hào quang trên thân Trường Thiên kiếm cũng tối đi. Thiên Diệu vận động khí tức toàn thân, khiến sức gió chỉ tăng không giảm, Trường Thiên kiếm bị cắm xuống đất không biết bao nhiêu năm bị Thiên Diệu rút ra từng chút.
Nhạn Hồi thu lại chủy thủ, ném nó đi, tức tốc cầm máu cho mình, sau đó không hề chậm trễ quan sát mũi kiếm: “Rời khỏi mặt đất rồi!”
Nàng còn chưa dứt lời, Trường Thiên kiếm đã bị Thiên Diệu rút hẳn ra, mũi kiếm rời khỏi mặt đất, thanh thần kiếm này lập tức mất đi hào quang chói mắt, biến thành sắt như thường bị khí tức không ngừng quanh người Thiên Diệu cuốn lấy, “keng” một tiếng cắm vào vách núi.
Mắt trận đã phá, màu sắc của dung nham bốn phía càng tối hơn mấy phần, nhiệt độ nóng bức trong động cũng hạ xuống nhiều.
Nhạn Hồi nhìn màu sắc dung nham vui vẻ nói: “Không có pháp thuật khống chế cũng không nóng nữa, nếu vậy ta cũng có thể niệm Hộ Thân quyết cùng ngươi xuống dưới tìm gân rồng.”
Sóng gió qua đi, Thiên Diệu lại không vội nhảy vào dung nham, hắn nhìn Nhạn Hồi ngực còn đang chảy máu. Ánh mắt cụp xuống: “Ta đi là được...”
Hắn còn chưa dứt lời, bỗng một luồng sát khí ngập tràn hang động, Thiên Diệu và Nhạn Hồi đều sững sốt, hai người vừa mới được thả lỏng tâm trạng lúc này chưa phản ứng được, Nhạn Hồi thấy một luồng sáng chói mắt lướt qua tai, nhanh như chớp giật đánh vào ngực Thiên Diệu.
So với tốc độ của kiếm, ánh mắt Nhạn Hồi chậm chạp xoay lại, sau đó nhìn thấy Thiên Diệu bị Trường Thiên kiếm tắt hào quang kia đâm xuyên qua ngực, máu tươi còn chưa chảy ra bao nhiêu, Thiên Diệu đã bị thế đến của thanh kiếm đẩy từ mặt đất rơi xuống dung nham.
“Tõm” một tiếng, toàn thân Thiên Diệu chìm vào dung nham.
Hai mắt Nhạn Hồi kinh hãi trợn to, nàng gọi: “Thiên Diệu!” Lúc hét lên hai chữ này, giọng nàng khàn đi. Nàng vô thức đưa tay vớt hắn, nhưng lúc ngón tay sắp chạm vào dung nham, dung nham vừa dịu đi ban nãy tức thì phun lên một ngọn lửa, ép Nhạn Hồi lui lại.
Tiếp đó Trường Thiên kiếm dường như có ý thức, tự bay ra từ trong dung nham, thân kiếm vẫn lấp lánh, không thấy vết máu nào, nhưng Thiên Diệu đã mất đi khí tức.
Chết rồi sao? Cơ thể bị tan chảy hoàn toàn rồi sao? Vừa nghĩ tới Thiên Diệu có kết quả này, Nhạn Hồi cảm thấy vô cùng hốt hoảng.
Trong lúc hoang mang, trên Trường Thiên kiếm lờ mờ ngưng tụ thành hình dáng một người. Thân hình người đó thoắt ẩn thoắt hiện, nhưng giọng nói rất rõ ràng: “Kẻ nào xâm phạm Trảm Thiên trận của ta, giết không tha.”
Kiếm linh!
Nhạn Hồi vô cùng kinh ngạc, trăm tính ngàn toán, ai ngờ được kiếm này lại là kiếm linh!
Nó không phải là một thanh kiếm chết! Nó đang sống! Nó biết suy nghĩ, biết giả vờ, biết ra tay bất ngờ để giành phần thắng! Bởi vậy vừa rồi nó mới giả vờ bị đánh ra, khi cơ hội bèn cho Thiên Diệu một đòn chí mạng!
Song, Trường Thiên kiếm giết Thiên Diệu xong không thỏa mãn, nó chĩa mũi về phía Nhạn Hồi, không nói một lời, đâm thẳng tới hướng Nhạn Hồi.
Tuy vừa rồi Nhạn Hồi rạch tim đã chảy không ít máu, nhưng máu đã cầm lại được, thời gian này dưới sự đôn đốc của Thiên Diệu, nàng chăm chỉ tu luyện tâm pháp, lúc này nội tức sung mãn, có điều Thiên Diệu mất tích khiến nàng lo lắng, bởi vậy nàng chỉ dùng chủy thủ trong tay sơ sài đỡ hai sát chiêu của Trường Thiên kiếm.
Thế bại đã rõ.
Nhạn Hồi thầm biết, lúc chiến đấu kị nhất là lòng bất an, nếu tiếp tục như vậy nàng bị Trường Thiên kiếm đâm xuyên tim chỉ là chuyện sớm muộn.
Nàng cố ép mình ổn định tâm trạng, định đánh một trận tử tế với Trường Thiên kiếm. Vì nàng biết chỉ có thắng nàng mới có cơ hội vớt Thiên Diệu đang dưới dung nham lên.
Cho dù chỉ là một bộ xương bị hầm nhừ, nàng cũng muốn biết Yêu long cùng nàng đi một đoạn đường dài, trải qua biết bao sinh tử rốt cuộc có phải đã chết ở đây không.
Mắt Nhạn Hồi ngưng thần, mặt lộ sát khí, ánh mắt như chim ưng chăm chăm nhìn Trường Thiên kiếm. Dùng tâm pháp trước đó Thiên Diệu dạy nàng để các giác quan trở nên nhạy bén, kiếm pháp trước đây học ở núi Thần Tinh nàng cũng dùng.
Yêu thuật và Tiên thuật sử dụng cùng lúc, tuy là lần đầu tiên nhưng Nhạn Hồi không hồ cảm thấy có gì không ổn.
Cho dù là một chuyển động rất nhỏ của Trường Thiên kiếm Nhạn Hồi cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Bỗng nhiên Trường Thiên kiếm tấn công Nhạn Hồi, giống như lúc nãy đâm Thiên Diệu, tốc độ cực nhanh, thế đánh mạnh mẽ, chủy thủ trong tay Nhạn Hồi rất ngắn, đối phó với Trường Thiên kiếm vốn đã bất lợi, nhưng nàng dường như có thể sử dụng nó một cách linh hoạt, nàng nghiêng người dùng chủy thủ chặn lưỡi kiếm.
Chủy thủ và lưỡi kiếm ma sát phát ra tia lửa, Nhạn Hồi sử dụng Thái Cực Âm Dương Thủ thuận thế trả đòn, thế đánh mạnh mẽ của Trường Thiên kiếm không đấu lại với chủy thủ của nàng, chỉ đôi ba chiêu đã bị nàng nắm trong tay.
Đốc kiếm phực lửa, khiến Nhạn Hồi cảm thấy bỏng rát.
Vừa rồi Thiên Diệu... cũng chịu đựng cảm giác bỏng rát này rút Trường Thiên kiếm ra sao...
Nhạn Hồi nghiến răng, cương quyết không buông tay, Hộ Tâm quyết toàn thân cơ hồ bao bọc bàn tay, nàng nắm Trường Thiên kiếm, mãi đến khi kiếm linh từ bỏ không giãy giụa trong tay nàng nữa.
Sau khi Nhạn Hồi nắm được nó, không nói gì khác mà gõ lên mặt đất thật mạnh cho hả dạ: “Còn trò gì nữa? Làm đi!”
Kiếm linh thoắt ẩn thoát hiện trên Trường Thiên kiếm bị Nhạn Hồi đánh đến sửng sốt, đến khi hồi thần lại, tựa như thấy nhục nhã: “Đồ trộm cắp nhà ngươi!”
Nó vừa mắng một tiếng, Nhạn Hồi lại gõ nó thật mạnh mấy cái, có điều lần này gõ xong kiếm linh còn chưa lên tiếng, trên đỉnh bên phải bỗng truyền tới một tiếng “ầm”, là cửa đá cơ quan bị mở ra, tiếp đó một hàng đệ tử giữ núi dùng vải bịt mũi nối đuôi nhau vào đây.
Đi ở giữa là người khiến Nhạn Hồi vừa nhìn bèn lạnh mặt, Lăng Phi.
“Ha, Nhạn Hồi.” Bên kia cũng cười lạnh một tiếng, “Lại là ngươi nữa.”
Thật sự là kẻ thù gặp nhau, mắt long sòng sọc.
Nhạn Hồi cầm Trường Thiên kiếm không nói.
Có đệ tử Tiên môn bên cạnh nhanh mắt nhìn thấy kiếm trong tay Nhạn Hồi: “Cô ta! Cô ta phá Trảm Thiên trận! Cô ta muốn trộm Trường Thiên kiếm!”
Ánh mắt Nhạn Hồi lạnh lẽo nhìn đệ tử đang hét lên: “Kẻ lưỡi dài thường chết nhanh, sư phụ ngươi không dạy ngươi sao?” Vẻ mặt nàng u ám, khiến đệ tử Tiên môn chưa từng trải nhiều kia khẽ lui lại phía sau.
Lăng Phi đẩy đệ tử lui một bước kia ra khỏi phía trước mình: “Tên phản đồ ngươi, trước tư thông Yêu tộc, sau xông vào Tam Trùng sơn muốn cứu yêu nghiệt, giờ đây lại giúp người của Yêu tộc trộm Trường Thiên kiếm sao?”
Nhạn Hồi chau mày: “Ta chỉ giải thích một lần, ta chưa bao giờ có ý trộm Trường Thiên kiếm, nó là của ai thì vẫn là của người đó.”
“Phản đồ toàn lời nói giả dối.” Lăng Phi nghiến răng nói, “Thật sự khiến người nghe cảm thấy ghê tởm! Hôm nay ta bắt ngươi phải trả giá vì những chuyện ác ngươi làm trước đây!”
Nói xong, vốn không cho bất kỳ ai thời gian phản ứng, Lăng Phi vung tay chộp lấy phất trần quét về phía Nhạn Hồi.
Nhạn Hồi cầm Trường Thiên kiếm: “Kẻ nên trả giá vì làm chuyện ác là ngươi, còn có tỷ tỷ ngươi nữa.” Nàng đã không còn là người bị Lăng Phi bất ngờ rút nhuyễn kiếm hủy gương mặt trong khách điếm một tháng trước nữa.
Lúc này vừa khéo các giác quan của Nhạn Hồi vô cùng nhạy bén, Nhạn Hồi cơ hồ không cần nhìn Lăng Phi, tay vung kiếm đỡ phất trần của Lăng Phi, tiếp đó phất trần biến mất, Lăng Phi lập tức rút nhuyễn kiếm trên eo, cận chiến với Nhạn Hồi.
Hai người tranh đấu không ai tiếc sức, khiến đá xung quanh rào rào rơi xuống nham thạch.
Đến khi bụi đất rơi xuống hết, các đệ tử Tiên môn nhìn lại, trên bục chỉ đủ đặt chân ở giữa, Lăng Phi bị Nhạn Hồi giẫm dưới chân.
Bùn đất nóng bỏng khiến Lăng Phi kinh hô.
Ánh mắt Nhạn Hồi lạnh lẽo: “Nóng không, đau không, lúc ngươi làm khổ người khác cũng nên nghĩ tới cảm giác hiện giờ.”
Lăng Phi hận đến nghiến răng: “Phường vô sỉ như ngươi có tư cách gì nói lời này?”
Lăng Phi gặp nạn, các đệ tử Tiên môn đều muốn tiến lên cản lại, tuy nhiên tất cả mọi người đều không nói nên lời trướ tư thế giẫm Lăng Phi dưới chân của Nhạn Hồi. Ai nấy khiếp sợ không dám tiến lên.
Nhạn Hồi cong môi cười lạnh: “Trả cho ngươi một câu, ngươi tưởng ta sẽ bại dưới tay ngươi nữa sao?”
Vừa dứt lời, bỗng nhiên một pháp trận băng tuyết xuất hiện dưới chân. Hàn khí lập tức ngập tràn động huyệt nóng nực.
Nhạn Hồi nhìn hình vẽ trận pháp quen thuộc dưới chân, máu trong tim lập tức dâng lên đầu, song, giống như nửa đường bị đóng băng khiến đầu óc nàng nhanh chóng bị tê liệt.
Trận pháp này...
Lăng Tiêu tới rồi.
Danh sách chương