Nhạn Hồi nghiêng mặt liếc Thiên Diệu: “Còn sống không?”
Ánh trăng lưu chuyển trên khuôn mặt nàng, chiếu lên gò má sạch sẽ của nàng, Thiên Diệu nhìn đôi mắt ánh lên ánh trăng của nàng đến thất thần, quên cả trả lời.
Nhạn Hồi nhíu mày, kiếm gỗ đào vòng ra sau đập lên trán Thiên Diệu một cái, khiến hắn khẽ giật mình, chỉ nghe Nhạn Hồi ghét bỏ nói: “Ta đúng thật là chẳng muốn cứu huynh gì cả.”
Thiên Diệu ngây người một lúc lâu, ôm lấy cái trán bị đánh hơi đau, chợt hắn cất tiếng cười trầm trầm.
Nhạn Hồi nhướn mày: “Cười cái gì, bị đánh choáng váng luôn rồi à?”
Thiên Diệu ôm trán cười một lúc lâu: “Đây là lần đầu tiên ta thấy cô như vậy đấy.”
Rõ là đã đi rồi, vậy mà còn không từ nguy quay về, trong lúc hắn tuyệt vọng, trong lúc hắn nguy nan, chính nàng đã cứu hắn…
Thật kỳ lạ, nàng làm một chuyện đầy rung động với hắn tới vậy, vậy mà chính nàng lại chẳng hay biết gì.
“Nói nhảm nhiều quá.” Nhạn Hồi quay đầu, nhfin chằm chằm đám yêu đầu bò vừa bị nàng đánh bay kia, vừa rồi một kích của nàng chẳng tiếc chút lực nào, vì thế bây giừo đám yêu đầu bò đó vẫn còn chóng mặt lăn quay dưới đất,
Trong khu rừng tối đen sau lưng chúng, có mấy bóng đen lúc nãy vừa tháo chạy đang quay đầu đán giá bọn họ. Chỉ là chúng ngại một kích vừa rồi của Nhạn Hồi nên mới không dám tiến bừa lên. Ở phía xa hơn, trong bụi cây có tiếng xột xoạt, hiển nhiên là vẫn còn yêu quái ẩn nấp trong đó, chờ thời hành động.
Bốn phía đều là sát khí và yêu khí, Nhạn Hồi nắm chặt kiếm gỗ đào trong tay, sắc mặt nghiêm túc.
Hai ngày nay vẫn luon mệt mỏi, tuy pháp lực của nàng đã hồi phục nhưng cũng chẳng giữ được bao lâu, đối phó với một tên yêu quái thì còn được, nhưng nếu chúng cùng lao lên tấn công thì chỉ e là chẳng giữ nổi được mấy chốc.
Giờ cũng chỉ còn cách lừa được chúng bao lâu thì lừa, để đám yêu quái này biết khó mà lui.
Nhạn Hồi cố gắng giữ vững tâm tình, dồn khí đan điền, mở miệng nói: “Ta là người núi Thần Tinh, đám yêu ma các ngươi mưu toan làm xằng làm bậy trong đất Trung Nguyên, chán sống rồi hử?”
Núi Thần Tinh quả nhiên có sức uy hiếp nhất định, nhất thời, trong bụi cây có tiếng sột soạt không ngừng, khiến cho không khí càng thêm căng thẳng.
Nhạn Hồi tụ pháp lực xuống lòng bàn chân, nàng bước ra một bước, pháp trận hỏa diễm dưới chân nàng được triển khai, trong một tích tắc đã lan ra năm trượng, một vòng tròn cực lớn đang lan rộng dưới chân đáp yêu quái, pháp trận hỏa diễm còn lấp lánh hơn cả ánh trăng, soi rõ cả bóng của đám yêu quái.
Nhạn Hồi phóng tầm mắt, năm trượng cũng bao hết đuọc ít nhất là hai mươi tên yêu quái, đã đủ để khiến chúng e ngại rồi.
Đám yêu quái bị Nhạn Hồi vây trong pháp trận đều hoảng hốt không thôi, nháo nhào muốn chạy trốn, nhưng pháp trận hỏa diễm dưới chân chúng như lớp dính, khiến chúng chẳng tài nào động đậy nổi.
Nhạn Hồi đảo mắt nhìn từng tên, thấy chùng đều sợ hãi run cả người, lúc này nàng mới ép khí xuống, khẽ quát một tiếng: “Cút hết cho ta!”
Cùng lúc đó, nàng khiến cho pháp lực nổ tung, đám yêu quái trong pháp trận đều bí bắn ra ngoài.
Đám yêu quái có thể thoát thân thấy vậy thì vội bật dậy chạy loạn vào rừng. Chỉ một lát sau, yêu khí trong rừng đã trầm xuống hẳn.
Ánh trăng vẫn yên tĩnh rọi lên mặt đất, mà bầu không khí quỷ dị bên người đã mất.
Nhạn Hồi đứng đó một chốc, mãi đến khi chung quanh không còn động tĩnh gì nữa thì nàng mới thở phào một hơi, nhoáng cái đã chẳng để ý hình tượng chút nào mà ngồi xuống mặt đất.
Nàng vuốt ngực mình: “Cứ vậy mấy lần chắc giảm thọ quá, chẳng bằng trở về để bóng đè còn dễ chịu hơn.” Nhạn Hồi thở gấp một lát rồi mới quay đầu nhìn Thiên Diệu, thấy hắn vẫn còn ngồi dựa vào gốc cây, vẻ mặt đề phòng, nàng mới khoát tay nói, “Được rồi, đám yêu quái đó tạm thời cũng bị dọa rồi, chúng ta nhanh lên chút, tránh để chúng thấy cái gì đó không đúng lại vòng về.”
Nhạn Hồi vừa nói xong thì đứng dậy.
Chợt người nàng cứng đơ, chỉ nghe một tiếng “Vút” xé gió lao tới, một mũi tên bay sượt qua tai nàng.
Nhạn Hồi ngây người mất mộc lúc, nhưng thấy lúc mũi tên bay qua hình như lại có một chút tiên khí, hơn nữa khí tức này lại không thanh thuần như nàng vẫn cảm thấy ở núi Thần Tinh, mà lại giống…
“Tà tu.” Thiên Diệu lạnh lùng mở miệng, mà Nhạn Hồi nghe thấy hai chữ này cũng ngửa mặt lên troiw fmà thở dài.
Người bị tẩu hỏa nhập ma trong quá trình tu đạo hoặc người có tâm thuật bấnh chính thì sẽ luyện tà môn ma đạo, người trong giới tu đạo đều gọi họ là tà tu, tâm tính bất ổn, thích giết chóc, có khuynh hướng giết người tu đạo đoạt tu vi.
So với người tu đạo chính thống, hành động cua rbọn họ chẳng khác gì yêu quái, thậm chí còn chẳng bằng một vài yêu quái.
“Còn để người ta sống nữa không vậy.” Nhạn Hồi thở dài một tiếng, vừa rồi nàng dùng hết cả pháp lực hù đám yêu quái đó rồi, bây giờ đụng phải một tên tà tu, hơn nữa tên này lại còn ẩn nấp giỏi tới vậy, định trong tối nàng ngoài sáng, tình thế đúng là bất lợi…
“Nhạn Hồi.” Thiên Diệu ở sau lưng Nhạn Hồi khẽ gọi, “Tới đây.”
Nhạn Hồi quay đầu, chỉ thấy hắn đang lau vết máu bên khóe miệng, nàng nhíu mày: “Huynh muốn để lại di ngôn à?” Nói thì nói vậy nhưng vẫn ngoan ngoãn bước tới ngồi xổm xuống bên cạnh Thiên Diệu.
Nàng ngồi xổm cách hắn một khoảng, Thiên Diệu lặng yên một lát rồi mới nói: “Kề tai tới gần đây chút.”
Nhạn Hồi y lời kề tai sát lại, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào rừng cây phía trước, mũi tên bay tới từ phía đó, người nọ nhất định cũng ở phía đó, chỉ tiếc bây giờ nàng không có pháp lực, ngũ quan cũng chẳng nhạy bén được nữa, hoàn toàn không thể phát hiện nơi y đang đứng…
Thiên Diệu nhìn tai Nhạn Hồi còn cách hắn một khoảng, hắn đành vươn người tới kề sát tai ngàng, lúc môi hắn chạm vào tai nàng thì mới dùng âm thanh cực thấp mà nói: “Y thu liễm khí tức.
Trong lòng Nhạn Hồi vốn còn đang suy nghĩ, hoàn toàn không ngờ Thiền Diệu đã tới gần nàng như vậy, hơi thở của hắn phả lên tai khiến tai nàng hơi ngữa, trong lòng nàng xiết một cái như phản ứng sinh lí, da mặt nàng nóng lên, da gà da vịt gì đều rơi lả tả.
Nàng lập tức lui ra một khoảng, kinh ngạc nhìn Thiên Diệu.
Mà ánh mắt của Thiên Diệu lúc này lại trấn tính, sắc mặt nghiêm túc, khiến cho Nhạn Hồi cũng chẳng có cách nào không biết xấu hổ mà nói những câu như “Sao huynh lại sàm sỡ ta nữa.”
Việc như thế mà Thiên Diệu lại nghiêm trang như vậy, Nhạn Hồi cũng chỉ đành phải phỉ nhổ bản thân trong đầu mình có quá nhiều ý niệm thế tục, ai bảo tên tiểu tử này ngoại trừ thân phận ra thì dáng vẻ lẫn giọng nói đều là loại nàng thích chứ.
Nhạn Hồi hắng giọng một cái, cố chú tâm vào chuyện chính: “Ta nhìn ra được.”
Thấy Nhạn Hồi lại lui ra xa, Thiên Diệu nhíu mày: “Kề tai tới đây.”
Qảu thực là phải kề tai qua, nhỡ để cho tà tu kia nghe được lời bọn họ thì chẳng phải là không xong rồi sao…
Vì thế Nhạn Hồi cố dẹp bỏ chướng ngại tâm lý, sau đó kề tai tới bên môi Thiên Diệu.
Thiên Diệu chỉ nghiêm mặt hỏi: “Trong cơ thể còn bao nhiêu nội tức dùng được?”
Nhạn Hồi tiếp tục hắng giọng: “Chẳng còn lại bao nhiêu, có chẳng cũng chỉ đủ để phóng hỏa một lần.”
Thiên Diệu hơi trầm ngâm, sau đó lại mở miệng nói: “Cô nghe ta nói đây, hắn vẫn luôn nấp trong bóng tối không dám động tay, tới bây giờ cũng chỉ có thể đâm lén sau lưng chúng ta, có thể thấy pháp lực của người này không cao, chỉ cần cô có thể nhìn thấy hắn, dùng sức của cô, hoặc dùng chút công phu ngoại gia của cô chế ngự hắn.”
Rốt cuộc những lời này cũng khiến cho tâm hồn đang bồng bềnh của Nhạn Hồi tỉnh táo lại, nhìn chăm chú nhìn vào rừng cây xa xa, cau mày nói: “Nhưng bây giờ ta không đủ nội tức, ngũ giác chẳng tài nào mà nhạy cảm nổi, không nhìn thấy được hắn.”
“Ta dạy cho cô một tâm pháp, cô vận nội tức đi.”
Nhạn Hồi ngây người nghe Thiên Diệu nói bên tai nàng. Lúc này nàng cũng chẳng còn hơi đâu mà quan tâm những thứ khác nữa, cẩn thận nghe lời Thiên Diệu nói rồi, sau đó y lời hắn đọc tâm pháp bên tai mà vận nội tức.
Lúc này tên tà tu đứng ở phía xa đã nhận ra cái gì đó, lại một mũi tên xé rách không khí lao tới.
Lúc này Thiên Diệu cũng vừa đọc xong chữ cuối cùng, hắn tiện tay nhặt một hòn đá dưới đất, ném tới mũi tên đang lao tới, mũi lên tập tức lệch đi, cắm phập vào thân cây lớn sau lưng Thiên Diệu.
Thiên Diệu nhìn đuôi hướng đuôi mũi tên, sau đó chỉ cho Nhạn Hồi: “Cô chú tâm nhìn hướng Tây Bắc xem.”
Nhạn Hồi gắng tập trung nhìn về hướng đó, liền ngây người vì những gì mình thấy, hình ảnh trước mắt nàng bây giờ như thể ban ngày, cỏ cây trong rừng rõ ràng, người ẩn trốn trên cây không tài nào che dấu nổi: “Hắn trốn trên cây.”
Nhạn Hồi nói khẽ, “Khoảng cách hơi xa… đợi đã.”
Nhạn Hồi nhìn về hướng xa hơn, sau đó nhíu mày: “Đám yêu quái lại mò về rồi.”
Thiên Diệu nhăn mày: “Mấy tên?”
“Không nhiều lắm, bốn năm tên gì đó.” Nhạn Hồi quay đầu nhìn thoáng qua quần áo của Thiên Diệu, sau đó chẳng buồn do dự lột hết áo ngoài và lớp áo giữa của hắn xuống, “Mùi trên người huynh quá nặng.
Thiên Diệu vốn giật mình vì hành động lột đồ mình của nàng, nhưng nghe vậy thì chỉ đành ngây người để Nhạn Hồi cởi, sau đó Nhạn Hồi cởi áo khoác ngoài lỏng loẹt của mình ra ném cho Thiên Diệu.
Cách đây ba dặm có một con sông chảy về trấn kia. Chúng ta chạy qua đó.” Nhạn Hồi quay đầu lại nhìn thoáng qua, “Tên tà tu đó cũng phát hiện ra đám yêu quái trở về, y chạy về hướng Tây, không cần phí sức đối phó với y, động tác của y sẽ khiến đám yêu quái chú ý. Chúng ta nhân lúc này tranh thủ thời gian chạy trốn.”
Thiên Diệu gật đầu, để mặc Nhạn Hồi dìu hắn đứng lên, sau đó hai người lảo đảo chạy về phía bờ sông.
Ánh trăng trên bầu trời vẫn thê lương như vậy, hai người chạy trốn chật vật vô cùng.
Hơi thở hoảng hốt dồn dập, nhưng Thiên Diệu quay đầu nhìn lại chỉ thấy vẻ mặt Nhạn Hồi kiên nghị, nàng chẳng hề có chút cảm giác tuyệt vọng nào đối với việc chạy trốn thế này, dường như trong bất kỳ hoàn cảnh bi thảm nào, nàng cũng vẫn có thể đứng lên như trước, nói không sao cả với những khổ sử kia…
Dựa vào người Nhạn Hồi, Thiên Diệu chỉ thấy thật ấm áp.
Trong lòng cũng nhanh chóng thấy ấm áp theo…
” Nhảy xuống!” Nhạn Hồi nói xong liền kéo theo Thiên Diệu nhảy xuóng lòng sống, dưới dòng nước xiết, Nhạn Hồi cũng không buông hắn ra, chỉ cố gắng kéo tay hắn, ra sức bơi ngược dòng.
Liều mạng tới như vậy…
Thiên Diệu nhìn khuôn mặt Nhạn Hồi trong làn nước gợn sóng, chỉ cảm thấy đầu càng ngày càng nặng, sau đó hắn hôn mê bất tỉnh.
Nhạn Hồi đang ra sức bơi thì chợt thấy người mình đang kéo chìm xuống, nàng sững người, bối rối kéo Thiên Diệu lên, lại chỉ thấy người nàng đã nhắm mắt hôn mê rồi, nàng tức giận kéo tóc Thiên Diệu: “Sớm không ngất muộn không ngất, sao lần nào huynh cũng gây phiền phức cho ta thế hả?!”
Ánh trăng lưu chuyển trên khuôn mặt nàng, chiếu lên gò má sạch sẽ của nàng, Thiên Diệu nhìn đôi mắt ánh lên ánh trăng của nàng đến thất thần, quên cả trả lời.
Nhạn Hồi nhíu mày, kiếm gỗ đào vòng ra sau đập lên trán Thiên Diệu một cái, khiến hắn khẽ giật mình, chỉ nghe Nhạn Hồi ghét bỏ nói: “Ta đúng thật là chẳng muốn cứu huynh gì cả.”
Thiên Diệu ngây người một lúc lâu, ôm lấy cái trán bị đánh hơi đau, chợt hắn cất tiếng cười trầm trầm.
Nhạn Hồi nhướn mày: “Cười cái gì, bị đánh choáng váng luôn rồi à?”
Thiên Diệu ôm trán cười một lúc lâu: “Đây là lần đầu tiên ta thấy cô như vậy đấy.”
Rõ là đã đi rồi, vậy mà còn không từ nguy quay về, trong lúc hắn tuyệt vọng, trong lúc hắn nguy nan, chính nàng đã cứu hắn…
Thật kỳ lạ, nàng làm một chuyện đầy rung động với hắn tới vậy, vậy mà chính nàng lại chẳng hay biết gì.
“Nói nhảm nhiều quá.” Nhạn Hồi quay đầu, nhfin chằm chằm đám yêu đầu bò vừa bị nàng đánh bay kia, vừa rồi một kích của nàng chẳng tiếc chút lực nào, vì thế bây giừo đám yêu đầu bò đó vẫn còn chóng mặt lăn quay dưới đất,
Trong khu rừng tối đen sau lưng chúng, có mấy bóng đen lúc nãy vừa tháo chạy đang quay đầu đán giá bọn họ. Chỉ là chúng ngại một kích vừa rồi của Nhạn Hồi nên mới không dám tiến bừa lên. Ở phía xa hơn, trong bụi cây có tiếng xột xoạt, hiển nhiên là vẫn còn yêu quái ẩn nấp trong đó, chờ thời hành động.
Bốn phía đều là sát khí và yêu khí, Nhạn Hồi nắm chặt kiếm gỗ đào trong tay, sắc mặt nghiêm túc.
Hai ngày nay vẫn luon mệt mỏi, tuy pháp lực của nàng đã hồi phục nhưng cũng chẳng giữ được bao lâu, đối phó với một tên yêu quái thì còn được, nhưng nếu chúng cùng lao lên tấn công thì chỉ e là chẳng giữ nổi được mấy chốc.
Giờ cũng chỉ còn cách lừa được chúng bao lâu thì lừa, để đám yêu quái này biết khó mà lui.
Nhạn Hồi cố gắng giữ vững tâm tình, dồn khí đan điền, mở miệng nói: “Ta là người núi Thần Tinh, đám yêu ma các ngươi mưu toan làm xằng làm bậy trong đất Trung Nguyên, chán sống rồi hử?”
Núi Thần Tinh quả nhiên có sức uy hiếp nhất định, nhất thời, trong bụi cây có tiếng sột soạt không ngừng, khiến cho không khí càng thêm căng thẳng.
Nhạn Hồi tụ pháp lực xuống lòng bàn chân, nàng bước ra một bước, pháp trận hỏa diễm dưới chân nàng được triển khai, trong một tích tắc đã lan ra năm trượng, một vòng tròn cực lớn đang lan rộng dưới chân đáp yêu quái, pháp trận hỏa diễm còn lấp lánh hơn cả ánh trăng, soi rõ cả bóng của đám yêu quái.
Nhạn Hồi phóng tầm mắt, năm trượng cũng bao hết đuọc ít nhất là hai mươi tên yêu quái, đã đủ để khiến chúng e ngại rồi.
Đám yêu quái bị Nhạn Hồi vây trong pháp trận đều hoảng hốt không thôi, nháo nhào muốn chạy trốn, nhưng pháp trận hỏa diễm dưới chân chúng như lớp dính, khiến chúng chẳng tài nào động đậy nổi.
Nhạn Hồi đảo mắt nhìn từng tên, thấy chùng đều sợ hãi run cả người, lúc này nàng mới ép khí xuống, khẽ quát một tiếng: “Cút hết cho ta!”
Cùng lúc đó, nàng khiến cho pháp lực nổ tung, đám yêu quái trong pháp trận đều bí bắn ra ngoài.
Đám yêu quái có thể thoát thân thấy vậy thì vội bật dậy chạy loạn vào rừng. Chỉ một lát sau, yêu khí trong rừng đã trầm xuống hẳn.
Ánh trăng vẫn yên tĩnh rọi lên mặt đất, mà bầu không khí quỷ dị bên người đã mất.
Nhạn Hồi đứng đó một chốc, mãi đến khi chung quanh không còn động tĩnh gì nữa thì nàng mới thở phào một hơi, nhoáng cái đã chẳng để ý hình tượng chút nào mà ngồi xuống mặt đất.
Nàng vuốt ngực mình: “Cứ vậy mấy lần chắc giảm thọ quá, chẳng bằng trở về để bóng đè còn dễ chịu hơn.” Nhạn Hồi thở gấp một lát rồi mới quay đầu nhìn Thiên Diệu, thấy hắn vẫn còn ngồi dựa vào gốc cây, vẻ mặt đề phòng, nàng mới khoát tay nói, “Được rồi, đám yêu quái đó tạm thời cũng bị dọa rồi, chúng ta nhanh lên chút, tránh để chúng thấy cái gì đó không đúng lại vòng về.”
Nhạn Hồi vừa nói xong thì đứng dậy.
Chợt người nàng cứng đơ, chỉ nghe một tiếng “Vút” xé gió lao tới, một mũi tên bay sượt qua tai nàng.
Nhạn Hồi ngây người mất mộc lúc, nhưng thấy lúc mũi tên bay qua hình như lại có một chút tiên khí, hơn nữa khí tức này lại không thanh thuần như nàng vẫn cảm thấy ở núi Thần Tinh, mà lại giống…
“Tà tu.” Thiên Diệu lạnh lùng mở miệng, mà Nhạn Hồi nghe thấy hai chữ này cũng ngửa mặt lên troiw fmà thở dài.
Người bị tẩu hỏa nhập ma trong quá trình tu đạo hoặc người có tâm thuật bấnh chính thì sẽ luyện tà môn ma đạo, người trong giới tu đạo đều gọi họ là tà tu, tâm tính bất ổn, thích giết chóc, có khuynh hướng giết người tu đạo đoạt tu vi.
So với người tu đạo chính thống, hành động cua rbọn họ chẳng khác gì yêu quái, thậm chí còn chẳng bằng một vài yêu quái.
“Còn để người ta sống nữa không vậy.” Nhạn Hồi thở dài một tiếng, vừa rồi nàng dùng hết cả pháp lực hù đám yêu quái đó rồi, bây giờ đụng phải một tên tà tu, hơn nữa tên này lại còn ẩn nấp giỏi tới vậy, định trong tối nàng ngoài sáng, tình thế đúng là bất lợi…
“Nhạn Hồi.” Thiên Diệu ở sau lưng Nhạn Hồi khẽ gọi, “Tới đây.”
Nhạn Hồi quay đầu, chỉ thấy hắn đang lau vết máu bên khóe miệng, nàng nhíu mày: “Huynh muốn để lại di ngôn à?” Nói thì nói vậy nhưng vẫn ngoan ngoãn bước tới ngồi xổm xuống bên cạnh Thiên Diệu.
Nàng ngồi xổm cách hắn một khoảng, Thiên Diệu lặng yên một lát rồi mới nói: “Kề tai tới gần đây chút.”
Nhạn Hồi y lời kề tai sát lại, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào rừng cây phía trước, mũi tên bay tới từ phía đó, người nọ nhất định cũng ở phía đó, chỉ tiếc bây giờ nàng không có pháp lực, ngũ quan cũng chẳng nhạy bén được nữa, hoàn toàn không thể phát hiện nơi y đang đứng…
Thiên Diệu nhìn tai Nhạn Hồi còn cách hắn một khoảng, hắn đành vươn người tới kề sát tai ngàng, lúc môi hắn chạm vào tai nàng thì mới dùng âm thanh cực thấp mà nói: “Y thu liễm khí tức.
Trong lòng Nhạn Hồi vốn còn đang suy nghĩ, hoàn toàn không ngờ Thiền Diệu đã tới gần nàng như vậy, hơi thở của hắn phả lên tai khiến tai nàng hơi ngữa, trong lòng nàng xiết một cái như phản ứng sinh lí, da mặt nàng nóng lên, da gà da vịt gì đều rơi lả tả.
Nàng lập tức lui ra một khoảng, kinh ngạc nhìn Thiên Diệu.
Mà ánh mắt của Thiên Diệu lúc này lại trấn tính, sắc mặt nghiêm túc, khiến cho Nhạn Hồi cũng chẳng có cách nào không biết xấu hổ mà nói những câu như “Sao huynh lại sàm sỡ ta nữa.”
Việc như thế mà Thiên Diệu lại nghiêm trang như vậy, Nhạn Hồi cũng chỉ đành phải phỉ nhổ bản thân trong đầu mình có quá nhiều ý niệm thế tục, ai bảo tên tiểu tử này ngoại trừ thân phận ra thì dáng vẻ lẫn giọng nói đều là loại nàng thích chứ.
Nhạn Hồi hắng giọng một cái, cố chú tâm vào chuyện chính: “Ta nhìn ra được.”
Thấy Nhạn Hồi lại lui ra xa, Thiên Diệu nhíu mày: “Kề tai tới đây.”
Qảu thực là phải kề tai qua, nhỡ để cho tà tu kia nghe được lời bọn họ thì chẳng phải là không xong rồi sao…
Vì thế Nhạn Hồi cố dẹp bỏ chướng ngại tâm lý, sau đó kề tai tới bên môi Thiên Diệu.
Thiên Diệu chỉ nghiêm mặt hỏi: “Trong cơ thể còn bao nhiêu nội tức dùng được?”
Nhạn Hồi tiếp tục hắng giọng: “Chẳng còn lại bao nhiêu, có chẳng cũng chỉ đủ để phóng hỏa một lần.”
Thiên Diệu hơi trầm ngâm, sau đó lại mở miệng nói: “Cô nghe ta nói đây, hắn vẫn luôn nấp trong bóng tối không dám động tay, tới bây giờ cũng chỉ có thể đâm lén sau lưng chúng ta, có thể thấy pháp lực của người này không cao, chỉ cần cô có thể nhìn thấy hắn, dùng sức của cô, hoặc dùng chút công phu ngoại gia của cô chế ngự hắn.”
Rốt cuộc những lời này cũng khiến cho tâm hồn đang bồng bềnh của Nhạn Hồi tỉnh táo lại, nhìn chăm chú nhìn vào rừng cây xa xa, cau mày nói: “Nhưng bây giờ ta không đủ nội tức, ngũ giác chẳng tài nào mà nhạy cảm nổi, không nhìn thấy được hắn.”
“Ta dạy cho cô một tâm pháp, cô vận nội tức đi.”
Nhạn Hồi ngây người nghe Thiên Diệu nói bên tai nàng. Lúc này nàng cũng chẳng còn hơi đâu mà quan tâm những thứ khác nữa, cẩn thận nghe lời Thiên Diệu nói rồi, sau đó y lời hắn đọc tâm pháp bên tai mà vận nội tức.
Lúc này tên tà tu đứng ở phía xa đã nhận ra cái gì đó, lại một mũi tên xé rách không khí lao tới.
Lúc này Thiên Diệu cũng vừa đọc xong chữ cuối cùng, hắn tiện tay nhặt một hòn đá dưới đất, ném tới mũi tên đang lao tới, mũi lên tập tức lệch đi, cắm phập vào thân cây lớn sau lưng Thiên Diệu.
Thiên Diệu nhìn đuôi hướng đuôi mũi tên, sau đó chỉ cho Nhạn Hồi: “Cô chú tâm nhìn hướng Tây Bắc xem.”
Nhạn Hồi gắng tập trung nhìn về hướng đó, liền ngây người vì những gì mình thấy, hình ảnh trước mắt nàng bây giờ như thể ban ngày, cỏ cây trong rừng rõ ràng, người ẩn trốn trên cây không tài nào che dấu nổi: “Hắn trốn trên cây.”
Nhạn Hồi nói khẽ, “Khoảng cách hơi xa… đợi đã.”
Nhạn Hồi nhìn về hướng xa hơn, sau đó nhíu mày: “Đám yêu quái lại mò về rồi.”
Thiên Diệu nhăn mày: “Mấy tên?”
“Không nhiều lắm, bốn năm tên gì đó.” Nhạn Hồi quay đầu nhìn thoáng qua quần áo của Thiên Diệu, sau đó chẳng buồn do dự lột hết áo ngoài và lớp áo giữa của hắn xuống, “Mùi trên người huynh quá nặng.
Thiên Diệu vốn giật mình vì hành động lột đồ mình của nàng, nhưng nghe vậy thì chỉ đành ngây người để Nhạn Hồi cởi, sau đó Nhạn Hồi cởi áo khoác ngoài lỏng loẹt của mình ra ném cho Thiên Diệu.
Cách đây ba dặm có một con sông chảy về trấn kia. Chúng ta chạy qua đó.” Nhạn Hồi quay đầu lại nhìn thoáng qua, “Tên tà tu đó cũng phát hiện ra đám yêu quái trở về, y chạy về hướng Tây, không cần phí sức đối phó với y, động tác của y sẽ khiến đám yêu quái chú ý. Chúng ta nhân lúc này tranh thủ thời gian chạy trốn.”
Thiên Diệu gật đầu, để mặc Nhạn Hồi dìu hắn đứng lên, sau đó hai người lảo đảo chạy về phía bờ sông.
Ánh trăng trên bầu trời vẫn thê lương như vậy, hai người chạy trốn chật vật vô cùng.
Hơi thở hoảng hốt dồn dập, nhưng Thiên Diệu quay đầu nhìn lại chỉ thấy vẻ mặt Nhạn Hồi kiên nghị, nàng chẳng hề có chút cảm giác tuyệt vọng nào đối với việc chạy trốn thế này, dường như trong bất kỳ hoàn cảnh bi thảm nào, nàng cũng vẫn có thể đứng lên như trước, nói không sao cả với những khổ sử kia…
Dựa vào người Nhạn Hồi, Thiên Diệu chỉ thấy thật ấm áp.
Trong lòng cũng nhanh chóng thấy ấm áp theo…
” Nhảy xuống!” Nhạn Hồi nói xong liền kéo theo Thiên Diệu nhảy xuóng lòng sống, dưới dòng nước xiết, Nhạn Hồi cũng không buông hắn ra, chỉ cố gắng kéo tay hắn, ra sức bơi ngược dòng.
Liều mạng tới như vậy…
Thiên Diệu nhìn khuôn mặt Nhạn Hồi trong làn nước gợn sóng, chỉ cảm thấy đầu càng ngày càng nặng, sau đó hắn hôn mê bất tỉnh.
Nhạn Hồi đang ra sức bơi thì chợt thấy người mình đang kéo chìm xuống, nàng sững người, bối rối kéo Thiên Diệu lên, lại chỉ thấy người nàng đã nhắm mắt hôn mê rồi, nàng tức giận kéo tóc Thiên Diệu: “Sớm không ngất muộn không ngất, sao lần nào huynh cũng gây phiền phức cho ta thế hả?!”
Danh sách chương