Cửa trại giam nam thành phố Giang lạch cạch mở ra, hai người từ bên trong lần lượt bước ra.

Cảm giác xa cách mấy năm cuối cùng cũng gặp lại có hơi lạ lẫm, không quen, vừa bước ra khỏi cổng, bước chân của người đàn ông trẻ tuổi khựng lại thấy rõ.

Người đàn ông đi đằng trước đã vào tuổi trung niên, tuy khuôn mặt đã nếm mùi đời nhưng đầu tóc vẫn được chải gọn gàng, sống lưng thẳng tắp, lúc đi ngang qua cảnh sát gác cổng còn rất khách sáo chào hỏi.

Bộ quần áo trên người là bộ ông mặc hôm vào đây, kiểu dáng đã hơi cũ, cũng có chút bạc màu nhưng rất sạch sẽ, phong cách lại rất phù hợp với khí chất con người, rất nho nhã lịch thiệp.

Người đàn ông trẻ tuổi theo phía sau chậm mấy bước, ra khỏi cổng lớn, vừa đón ánh mặt trời bên ngoài đã bị ánh nắng đó làm chói nheo cả mắt. Vóc dáng y khá gầy, cũng mặc lại bộ đồ lúc vào đây, áo sơ mi hoa nhỏ với quần tây, giày da đen, kiểu đồ này mặc không khéo dễ trông lưu manh, nhưng y đã bị “dạy dỗ” hai năm trong này, khí chất đã gột rửa, điềm tĩnh lại nhiều, mặc thế này trông cứ như không phải đồ của y.

Trước cổng trại giam nam là một khoảng đất trống, hai người đàn ông chênh lệch tuổi tác lần lượt đi đến khoảng đất trống, cùng đứng dưới ánh mặt trời gay gắt, một người nhìn trái, một người nhìn phải, không ai bước lên trước, cũng không nói câu nào hay giao lưu ánh mắt gì với người kia, cứ như cả hai hoàn toàn không quen nhau.

Đây là một ngày đáng mừng, bước ra rồi thì là một bắt đầu mới.

Thế nhưng nói cách khác thì cũng sẽ đón lấy bế tắc mới.

Người đã có tiền án tiền sự, sau này muốn vực dậy lần nữa không phải chuyện dễ dàng.

Cả hai đều đang đợi người tới đón, cứ đứng thế này khoảng nửa phút, người đàn ông trẻ tuổi vô thức định móc hộp thuốc ra rồi mới nhớ trước lúc ra đã để lại cho đám bạn tù rồi.

Lúc này, một chiếc sedan gia đình màu xanh lam đậm vững vàng chạy tới từ bãi đậu xe.

Xe đậu vững trước mặt hai người, một cô gái có vóc dáng mảnh khảnh, mặt mũi thanh tú, ăn mặc đơn giản bước xuống. Đó chính là Tiết Bồng.

Da dẻ của Tiết Bồng trắng hơn nhiều người bình thường khác, vì yếu tố công việc nên thường không trang điểm, mái tóc ngang vai cột ra sau, cô đứng nguyên tại chỗ, ngừng lại một giây mới bước tới, kính râm trên mặt phản chiếu rõ cánh cửa trại giam phía sau hai người đàn ông và khoảng trời xanh bên trên.

Tiết Bồng tháo kính râm xuống, tận sâu trong đáy mắt không chút gợn sóng, dường như đã quen với cảnh tượng này.

Đến khi nhìn sang người đàn ông trung niên, cô mới khẽ cười nói: “Chú Thường, con đến đón chú về nhà.”

Nghe Tiết Bồng nói vậy, bờ môi hơi khô khốc của Thường Trí Bác khẽ động đậy như muốn hỏi gì.

Tiết Bồng lại nói: “Mẹ con đang đợi chú ở nhà đấy.”

Thường Trí Bác bừng tỉnh ậm ừ rồi lại gật đầu, không hề chú ý đến vẻ mặt của người đàn ông trẻ tuổi đang chán ghét quay sang một bên.

Tiết Bồng mở cốp xe, Thường Trí Bác theo đến bên cạnh, đưa đồ trong tay cho cô.

Tiết Bồng đặt xong hành lý ngay ngắn nhưng lại không đóng cốp xe ngay mà ngẩng đầu nhìn sang người đàn ông trẻ tuổi đang đứng đằng xa.

Người đàn ông trẻ tuổi vẫn luôn nhìn sang phía này, vẻ mặt vẫn y như cũ.

Tiết Bồng chỉ hỏi: “Anh còn không qua đây nữa?”

Người đàn ông không động đậy, hai giây sau mới ra sức nói: “Bạn tôi sẽ đến đón tôi.”

Tiết Bồng như có khẽ bật cười, rõ là không tin.

Cô quay đầu nói với Thường Trí Bác: “Chú Thường, chú lên xe trước đi.”

Thường Trí Bác liếc nhìn người đàn ông, lên tiếng đồng ý rồi ngồi vào ghế phụ.

Tiết Bồng đi thẳng tới chỗ người đàn ông trẻ tuổi, lưng tựa vào cửa xe, giọng nói rất thấp, cũng rất nhẹ nhàng: “Thường Phong, cố chấp với tôi không có lợi cho anh đâu.”

Thường Phong nghẹn ngang, lập tức cau mày.

Tiết Bồng lại hỏi: “Bạn anh đâu? Hình như tới trễ rồi kìa.”

Thường Phong vừa định lên tiếng thì ngay lúc này, lại có một chiếc taxi trờ tới.Taxi vừa ngừng cách đó không xa, một cô gái đã bước xuống từ trên xe, cô gái có mái tóc dài, nước da rất trắng, khuôn mặt ngây thơ của mối tình đầu, khí chất rất thanh khiết.

Cô gái nhìn thấy Thường Phong thì nhanh chóng nở nụ cười, lúc đi tới lại có chút chần chừ gượng gạo, cô để ý đến vị trí đứng của Tiết Bồng cùng Thường Phong và vẻ mặt không mấy thân thiện của họ.

Cô gái không hiểu chuyện gì, cũng không biết đây là tình huống thế nào, đến lúc nhìn thấy Thường Trí Bác ngồi bên ghế phụ chiếc sedan xanh lam đậm mới ngẩn người một lát, nhìn kỹ mới nhận ra là ai.

Cô gái chuyển hướng, đến trước cửa ghế phụ, thân thiết chào hỏi: “Bác Thường, lâu quá không gặp bác.”

Thường Trí Bác ấn cửa xe xuống, nheo mắt như đang nhớ ra xem cô gái là ai: “Cháu là…”

Cô gái nói: “Con là Ngải Tiểu Nguyên đây, bác còn nhớ con không ạ?”

Thường Trí Bác ngộ ra: “Ồ, Tiểu Nguyên, là con đấy à, ôi trời, bác không có nhận ra…”

Tiết Bồng nghiêng người liếc mắt sang phía này rồi lại nhìn sang Thường Phong, thấy y vẫn cứ nhìn chằm chằm sang bên ấy, mặt mất tự nhiên, bàn tay đang nắm hành lý cũng siết chặt, không hề đi về phía Ngải Tiểu Nguyên.

Rõ là sự xuất hiện của Ngải Tiểu Nguyên đã khiến y không kịp trở tay.

Tiết Bồng hỏi: “Cô ấy là người bạn mà anh nói đấy hả?”

Thường Phong tránh mặt đi trong phút chốc, ánh mắt thoáng chút thảm hại: “Tôi không có kêu cô ấy tới.”

Tiết Bồng nhìn ra tất cả mọi cảm xúc nhỏ nhặt của y, cô chỉ nói: “Không lên xe tôi thì người xấu mặt chỉ có bản thân anh mà thôi.”

Thường Phong cắn răng, xương cằm lộ ra thấy rõ, lúc này thì không nói tiếng nào nữa mà nhấc chân đi ra đuôi xe.

Y ném túi hành lý vào sau rồi đóng luôn cốp lại.

Nghe thấy tiếng động, Ngải Tiểu Nguyên ngạc nhiên quay sang nhìn, nụ cười trên khuôn mặt nhạt đi vài phần, sau đó chào Thường Trí Bác rồi đi đến chỗ Thường Phong.

Ngải Tiểu Nguyên ngượng nghịu giải thích: “Thường Phong, mình vốn định… nhưng mà mình không ngờ đã có người tới đón cậu rồi. Xin lỗi, đáng lẽ mình nên nói trước với cậu một tiếng…”

Thường Phong căng mặt: “Không sao, cậu về trước đi.”

Ngải Tiểu Nguyên gật đầu, nhìn về phía Tiết Bồng rồi lại nói với Thường Phong: “Vậy mình giữ liên lạc nhé.”

Xe taxi lái đi mất.

Tiết Bồng cũng ngồi vào ghế lái, đang chuẩn bị lái xe đi khỏi, lúc này cửa trại giam lại lạch cạch kêu lên, mở ra một lần nữa.

Người đàn ông bước ra lúc này trông không cao, tuổi tác có lẽ đã ngoài bốn mươi, nước da đen sạm, vóc người rất tráng kiện, mặt in đầy nếp nhăn, quanh người toát ra khí chất u ám.

Tiết Bồng liếc mắt nhìn sang, ánh mắt ngưng đọng lại, sau đó lại nhíu chặt mày như nhớ ra điều gì đó.

Thường Trí Bác ngồi ở ghế phụ đột nhiên đẩy mở cửa xe, đi nhanh về phía người đàn ông, bước chân thoăn thoắt không chút ngập ngừng.

Người đàn ông có nước da đen sạm nhìn Thường Trí Bác, mặt không còn u ám nữa, bỗng chốc khách sáo hơn nhiều.

Thường Trí Bác nói với gã mấy câu, gã gật đầu đáp lời.

Thế nhưng khi Thường Trí Bác định kéo tay gã về phía xe đang đậu, người đàn ông lại từ chối.

Thường Trí Bác không gò ép mà chỉ thở dài, vỗ vài người đàn ông rồi lập tức quay về xe.

Đến lúc xe đã chạy được một đoạn, Tiết Bồng vẫn liếc mắt nhìn về sau qua kính chiếu hậu, người đàn ông kia không đứng tại chỗ chờ người tới đón mình, gã ngẩng đầu hít sâu bầu không khí trên nền trời xanh, nhanh chóng bước ra ngoài.

Gã tên Trần Mạt Sinh, bốn mươi ba tuổi, mười năm trước ngồi tù vì tội cố ý giết người.

Thế nhưng cách đây không lâu, vụ án của Trần Mạt Sinh đã được lật lại, gã đã bị án oan.

Vì kỹ thuật mười năm trước vẫn còn chút lạc hậu mà năm đó Trần Mạt Sinh lại là người có tình nghi lớn nhất, không cách nào đưa ra được chứng cứ ngoại phạm, lại có người lên tiếng rằng từng nhìn thấy Trần Mạt Sinh ở gần hiện trường sau khi vụ án xảy ra, đồng thời còn có vài chứng cứ gián tiếp chỉ sang gã.

Dù Trần Mạt Sinh vẫn luôn nói mình bị oan nhưng lúc đó tất cả nhân chứng, vật chứng đều bất lợi cho gã.

Cứ như thế, Trần Mạt Sinh đã ngồi tù oan mười năm ròng.

Xe chạy trên đường lớn, Thường Trí Bác nhìn ra khung cảnh bên ngoài, nhíu mày thở dài một hơi.

Tiết Bồng nhìn sang Thường Trí Bác, không nói tiếng nào.

Mấy giây sau, Thường Trí Bác lại chủ động lên tiếng: “Nghe nói người nhà cậu ấy đều mất cả rồi.”

Hiển nhiên là ông đang nói về Trần Mạt Sinh.

Tiết Bồng lại không biết về việc này, cô chỉ nói: “Ông ấy vẫn còn một người con trai mà.”

Thường Trí Bác: “Mất rồi, tới con dâu cũng đi theo luôn rồi.”

Vẻ mặt của Thường Phong cũng không dễ chịu gì, không nhịn được bao lâu, cuối cùng cũng bật ra một câu: “Nghe nói là do kỹ thuật giám định có lỗ hổng, cảnh sát phụ trách vụ án lúc đó nôn nóng lập công mới hại ông ta ngồi tù oan, còn không gặp được người nhà lần cuối.”

Tiết Bồng nhìn qua kính chiếu hậu, nhìn vào ánh mắt mắt khinh rẻ thêm chút chỉ trích của Thường Phong, điềm tĩnh đáp: “Bất cứ kỹ thuật nào cũng đều có lỗ hổng, vậy nên mới cần không ngừng cải tiến.”

Thường Phong phụt cười: “Viện cớ cả, đều là do con người cả thôi.”

Tiết Bồng không nói gì.

Thường Trí Bác quay đầu nói: “Thôi thôi, chuyện này có phải lỗi của con Bồng đâu.”

Thường Trí Bác lại nhìn sang Tiết Bồng hỏi: “Chú nghe nói lần này lật lại bản án của cậu Trần, con cũng có tham gia giám định vật chứng hả?”

Tiết Bồng đáp lời, ánh mắt lướt qua vẻ bất ngờ của Thường Phong sau kính chiếu hậu, sau đó nhìn sang Thường Trí Bác cười: “Con chỉ làm theo quy định thôi, tuy vẫn chưa tìm được hung thủ thật sự nhưng cũng không có chứng cứ có thể trực tiếp chỉ ra Trần Mạt Sinh là hung thủ.”

Quãng đường sau đó, ba người rất ít khi nói chuyện với nhau.

Mãn hạn tù vốn là một chuyện rất đáng mừng nhưng người đang ngồi trên xe Tiết Bồng lại là một cặp cha con “kẻ thù”, bầu không khí đương nhiên là không vui vẻ gì.

Tục ngữ có câu không có lửa làm sao có khói, mâu thuẫn của hai cha con nhà họ Thường cũng không phải mới ngày một ngày hai, người ngoài không tiện can thiệp, người trong cuộc lại không cách nào hoà hoãn được, đến nỗi mấy năm nay bị giam cùng một trại giam mà cũng rất ít khi qua lại, gặp mặt cũng làm như không quen.

Thường Trí Bác và Thường Phong không nói thêm gì suốt đoạn đường, Tiết Bồng cũng tự hiểu rõ, cô biết mình không phải chỉ cần nói mấy câu là làm dịu được mối quan hệ của họ nên cũng để mặc, ngược lại còn có chút hưởng thụ cảm giác bên tai thanh tịnh này, ít nhất thì cả đoạn đường hai cha con đều không cãi cọ gì.

Dù gì thì chuyến này chỉ cần cô hộ tống hai người bình an về nhà thì coi như hoàn thành nhiệm vụ.

Khoảng nửa tiếng sau, xe dừng trước cổng một khu dân cư.

Thường Trí Bác nhìn ra ngoài cửa xe, cảnh vật bên đường vừa lạ lẫm vừa quen thuộc.

Trước cổng khu dân cư có một tiệm tạp hoá, còn có một tiệm làm tóc, một đám đàn ông đang tụ tập trên bậc thang, già có trẻ có, hai cụ già đang ngồi chính giữa chơi cờ tướng với nhau.

Đi thêm về trước là mấy cửa hiệu, có tiệm bán bánh ngọt, có tiệm bán vật dụng hằng ngày, còn có một siêu thị mini với cả tiệm in ấn.

Hiện giờ không phải giờ tan làm cao điểm, xung quanh không đông người, xe cũng rất ít, cả con phố toả ra mùi sức sống nồng đậm.

Thường Trí Bác than thở: “Ở đây thật sự không thay đổi chút nào.”

Tiết Bồng cười, mở khoá cốp xe nói: “Chú Thường, con không tiễn chú nữa nhé, mẹ con đã nấu ăn xong xuôi đợi chú ở trong nhà ấy.”

Thường Trí Bác bất ngờ nhìn Tiết Bồng rồi lại liếc sáng Thường Phong ở phía sau.

Thường Phong cũng hơi bất ngờ nhưng lại không lên tiếng, chỉ quay đầu nhìn Tiết Bồng chằm chằm.

Tiết Bồng nói: “Lát nữa con chở Thường Phong tới chỗ ở xong là phải về Cục làm việc nữa, con chỉ nghỉ phép được nửa ngày thôi.”

Lúc này hai cha con nhà họ Thường mới ngộ ra.

Sắp xếp như thế có hơi bất ngờ nhưng lại hợp tình hợp lý, cả hai đều chấp nhận được.

Thường Phong đã khắc khẩu với Thường Trí Bác thì sao mà ở lại chỗ của Trương Vân Hoa mẹ Tiết Bồng được? Mấy phút trước Thường Phong vẫn còn đang cân nhắc đợi dừng xe rồi y sẽ cầm hành lý đi luôn, gọi một chiếc xe rồi tìm đại một nhà nghỉ có phục vụ thức ăn ở tạm, đợi mai rồi hẵng lo chỗ ở.

Kết quả thì Tiết Bồng đều đã lo liệu cả, hơn nữa còn sắp xếp rất chu đáo.

Thường Phong không nói gì cũng không từ chối sự sắp xếp của Tiết Bồng, Thường Trí Bác đã xuống xe lấy hành lý, dặn dò Tiết Bồng vài câu qua cửa xe.

Thường Trí Bác: “Vậy con thì sao? Sao không ăn cùng, để bụng đói làm việc không được đâu đấy.”

Tiết Bồng: “Chú Thường yên tâm, con về Cục rồi ăn.”

Thường Trí Bác: “Vậy có cần chừa đồ ăn tối cho con không, tối mấy giờ con về?”

Tiết Bồng: “Giờ con không sống ở nhà.”

Thường Trí Bác sững người thấy rõ: “Không ở nhà, vậy con ở đâu…”

Tiết Bồng: “Phòng thí nghiệm của bố con ạ.”

Thường Trí Bác lại sững người, ánh mắt có chút ngẩn ngơ: “À, được, được.”

Thường Trí Bác không nói thêm nhiều, yên lặng vài giây rồi xoay người, chậm rãi bước vào khu dân cư.

Đến khi bóng lưng Thường Trí Bác dần khuất, Tiết Bồng lái xe ra khỏi con đường nhỏ, rẽ trái sang một đường khác.

Thường Phong cuối cùng cũng lên tiếng: “Cô thuê phòng cho tôi đấy hả?”

Tiết Bồng không đáp cũng không có biểu cảm gì.

Thường Phong lại nói: “Tiền phòng bao nhiêu, mai mốt tôi trả cô.”

Kết quả vừa nói xong, Tiết Bồng lại dừng xe bên vệ đường, tổng cộng cũng chỉ lái được ba bốn trăm mét.

Thường Phong sững sờ, nhìn ra ngoài cửa xe, lại thấy Tiết Bồng đã kéo phanh tay, tiếp đó vươn cánh tay, lấy trong hộp để đồ ra một túi giấy đưa cho Thường Phong.

Thường Phong cầm lấy túi giấy, có chút ngờ nghệch.

Tiết Bồng nói ngắn gọn: “Trong này có địa chỉ số nhà, thẻ vào nhà, bản sao hợp đồng thuê nhà, điện thoại với tài khoản chuyển tiền của tôi. Anh thu xếp xong rồi chuyển tiền nhà với điện thoại lại cho tôi.”

Thường Phong tiêu hóa xong mớ thông tin này, mặt khó mà tin được, mấy giây sau mới chỉ sang lối vào khu chung cư cách đó không xa bên kia đường hỏi: “Ý cô là tôi sống ở đây đấy hả?”

Tiết Bồng chỉ nhướng mày.

Thường Phong cạn khô lời, hoàn toàn không ngờ Tiết Bồng lại kiếm một nơi chỉ cách chỗ của Thường Trí Bác và Trương Vân Hoa một con đường, cỡ nào mà ra vô không đụng mặt…

Chỉ là Thường Phong cũng ngại mặt dày kén cá chọn canh, y cắn răng nhả ra mấy chữ: “Cô giỏi lắm” rồi cầm túi giấy xuống xe.

Cốp xe lại được đóng vào, Thường Phong không thèm quay đầu mà rẽ thẳng vào khu chung cư.

Tiết Bồng đang chuẩn bị về Cục thành phố thì điện thoại bỗng reng lên.

Người gọi đến là Phùng Mông, Trưởng khoa Kiểm nghiệm dấu vết Phòng Thực nghiệm Kỹ thuật Hình sự, năm mươi mấy tuổi, kinh nghiệm hiện trường phong phú, cả thành phố Giang này, Phùng Mông mà xưng số hai thì không ai dám xưng số một, trước khi vào Cục thành phố, Tiết Bồng luôn theo ông học tập.

Thường ngày Phùng Mông rất ít khi gọi cho Tiết Bồng, nếu gọi thì chắc chắn là trọng án.

Tiết Bồng nhanh chóng nhấc máy: “Dạ thầy.”

Phùng Mông không phải người thích vòng vo, ông nói ngay: “Chuyện trong nhà sao rồi?”

Tiết Bồng: “Xong cả rồi ạ, con đang chuẩn bị về.”

Phùng Mông: “Con đừng về Cục nữa, mọi người đang chuẩn bị đến trại giam nữ đây, con qua thẳng đó tập hợp với khoa luôn. Để thầy bảo trò Mạnh mang theo hộp dụng cụ cho con.”

Trại giam nữ?

Tiết Bồng nhanh chóng đáp lời: “Vâng, lát nữa gặp thầy.”

Dứt cuộc điện thoại, Tiết Bồng thiết lập lại bản đồ.

Tuy trong điện thoại cô chưa hề hỏi gì nhưng không hề ảnh hưởng tới suy nghĩ tự động trong đầu.

Phùng Mông dẫn theo đội, địa điểm lại còn là trại giam nữ, vậy thì phần nhiều là án mạng, hơn nữa không phải án mạng thông thường, hiện trường chắc chắn có nhiều nghi vấn hoặc là chuyên môn quá hóc búa, nếu không thì cảnh sát trại giam cũng không phá lệ mời cơ quan công an đến hợp tác điều tra.

Tóm lại dù là vụ án thế nào, nếu đến cả Phùng Mông cũng phải nhúng tay vào thì ắt hẳn không tầm thường.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện