Sau một đêm chờ đợi, đến sáng Chủ Nhật, tất cả báo cáo kiểm nghiệm đều đã ra lò, nghi vấn lớn nhất vụ án nhà họ Cao cũng đã được giải đáp.
Thuốc lá thuỷ ngân và bột trắng tìm được trong hũ tro cốt đều đã được chứng thực là y hệt với thứ tìm được trong nhà Chung Ngọc, hơn nữa trên vật chứng trong hũ tro cốt còn có dấu vân tay của Chung Ngọc.
Đồng nghiệp phòng kỹ thuật âm thanh hình ảnh tăng ca cũng tìm được một đoạn clip bị xóa sau nhiều lần khôi phục laptop của Chung Ngọc.
Tệp tin video mới nhất vừa khôi phục thành công trong laptop chính là đoạn clip Cao Lực Minh thực hiện đầu độc ở nhà hoàn chỉnh, hơn nữa trong đoạn clip, Chung Ngọc cũng đã xuất hiện, cũng đeo mặt nạ chống độc và bao tay, ngồi ngay bên cạnh nhìn Cao Lực Minh.
Tiếp ngay sau đó, phòng giám định ADN cũng đưa ra kết quả kiểm nghiệm, chứng thực Trần Lăng và Chung Ngọc là chị em ruột cùng cha cùng mẹ.
Cũng vào sớm cùng ngày, mạng sống của Cao Lực Minh cũng đến hồi chấm dứt, bác sĩ dự đoán chắc cũng chỉ còn vài tiếng nữa.
Lục Nghiễm và phân cục khu phía Đông lần lượt lấy được báo cáo, phân cục khu phía Đông lập tức đưa Chung Ngọc đang được tại ngoại trong thời gian chờ xét xử về lại phòng thẩm vấn Cục Cảnh sát, Lục Nghiễm cũng nhanh chóng đến đó.
Phía bên kia, Tiết Bồng vốn đã xong việc, có thể về nhà ngủ bù, vừa nghe thấy phân cục khu phía Đông sắp sửa bắt đầu thẩm vấn lại tức khắc lấy lại tinh thần.
Tiết Bồng đến phân cục khu phía Đông, trao đổi với đồng nghiệp đội hình sự, nộp đơn xin phép, được cho phép vào xem thẩm vấn ở phòng kế bên.
Tiết Bồng đi vào, nhìn thấy Chung Ngọc đang cúi gằm mặt từ đầu tới cuối ở bên kia kính một chiều, người phụ trách công tác thẩm vấn lúc này chính là Lục Nghiễm và Tề Thăng.
Thế nhưng phòng thẩm vấn lại hết sức im ắng, dù là bên thẩm vấn hay là bên bị thẩm vấn đều không ai nói gì.
Tiết Bồng đợi một lúc rồi hỏi Vương Chí Thân bên cạnh: “Chuyện gì vậy?”
“Đơ luôn rồi.” Vương Chí Thân nhỏ tiếng nói: “Sau khi vào rồi Chung Ngọc không nói tiếng nào, chắc cô ta nghĩ là cứ im luôn không nhận tội là sẽ không bị xử lý. Ôi trời, đúng là ngây thơ ghê, chứng cứ rành rành ra đó, không có lời khai cũng khép tội được!”
“Không.” Tiết Bồng vô thức nói.
Vương Chí Thân: “Cái gì?”
Tiết Bồng thở dài, giọng nói nhẹ nhàng: “Chị ta không chỉ có đầy đủ kiến thức y học mà còn biết luật pháp. Không phải chị ta không nhận tội mà là…”
Mà là gì? Không lẽ Chung Ngọc nghĩ là mình có cơ hội thay đổi tình thế? Vương Chí Thân: “À đúng rồi, Chung Ngọc đã thông báo với luật sư rồi, chắc là muốn đợi luật sư đến, nhưng mà dù như vậy cũng chả ích gì, luật sư không được có mặt trong lúc thẩm vấn.”
Tiết Bồng không đáp nhưng trong lòng lại bỗng dâng lên cảnh giác.
Luật sư của Chung Ngọc là Hàn Cố, Hàn Cố quả thật không thể có mặt nhưng Chung Ngọc tuyệt đối có quyền nói chuyện riêng với luật sư trong mấy phút, mà trong mấy phút này, Hàn Cố cũng tuyệt đối có khả năng vạch rõ điểm quan trọng cho Chung Ngọc.
Tiết Bồng vừa nghĩ đến đây đã có người gõ cửa phòng thẩm vấn ở đối diện, tiếp đó Tề Thăng bèn đứng dậy đi ra, chưa bao lâu lại quay vào, nói nhỏ bên tai Lục Nghiễm.
Đứng ở góc của Tiết Bồng chỉ có thể nhìn thấy tấm lưng rộng thẳng tắp của Lục Nghiễm.
Lúc nghe Tề Thăng nói, anh hơi nghiêng đầu, để lộ sóng mũi cao và cơ cổ căng siết, anh cụp mắt, cau siết mày lúc Tề Thăng nói câu cuối cùng nhưng lại nhanh chóng bình thản trở lại.
Tiếp đến, Lục Nghiễm đứng dậy, khiến căn phòng thẩm vấn vốn đã nhỏ trong càng ngột ngạt hơn.
Chung Ngọc cũng vì vậy mà hơi ngước mắt, chỉ là cổ vẫn không nhúc nhích rõ, vẫn giữ độ cong như thế, ngẩng đầu lên như thế, mắt hướng lên trên càng nhìn thấy nhiều tròng trắng hơn.
Người trong phòng thẩm vấn đều đi hết cả, Tiết Bồng vẫn nhìn chăm chăm vào đối diện.
Lúc này cửa phòng được đẩy ra, Lục Nghiễm bước vào.
Vương Chí Thân gọi một tiếng “đội phó Lục” rồi bước ra ngoài.
Căn phòng trở nên yên lặng, Lục Nghiễm đi tới: “Anh nghe nói em tới rồi.”
Tiết Bồng hoàn hồn quay sang nhìn anh.
Dưới ánh đèn mờ mờ, Lục Nghiễm cúi đầu, ánh mắt nặng nề, trong hai khoảng đen láy có phản chiếu hình bóng của cô.
Tiết Bồng khẽ mấp máy môi: “Lúc nhỏ tôi từng nghe bố nói, nhiều người có hình thái rất giống động vật.”
Lục Nghiễm khựng lại nhưng đã nhanh chóng nhận ra.
“Em đang nói Chung Ngọc sao?”
Tiết Bồng nói: “Cũng không biết có phải là trùng hợp hay không. Tôi gặp Chung Ngọc ba lần, ba lần chị ta đều cúi đầu, rất ít khi nhìn thẳng vào người khác, đôi lúc ngước mắt nhìn người khác, cổ cũng không động đậy. Tất nhiên cũng có thể là vì đối mặt với cảnh sát, nghi phạm thường đều hay cúi đầu.”
Lục Nghiễm nói: “Em quan sát rất đúng, Chung Ngọc đúng là đang chất chứa suy nghĩ, hình như lúc nào cũng cúi đầu suy nghĩ.”
“Đúng rồi, suy nghĩ xem hại người như thế nào.” Tiết Bồng khẽ đáp rồi lại chuyển chủ đề: “Nhưng mà luật sư của cô ta là Hàn Cố, anh phải chuẩn bị tâm lý sẵn, anh ta có thể giao thiệp giữa ngần ấy chủ doanh nghiệp, tất nhiên là không phải tay vừa.”
Lục Nghiễm nhếch mép nhưng rất nhanh không còn cười nữa: “Anh mà sợ anh ta sao?”
“Lòng người hiểm ác, thủ đoạn khó lường.”
Vừa nói xong, cả căn phòng lại yên ắng vài giây.
Cho đến khi Lục Nghiễm lại nói: “Vụ này đã có chứng cứ chính xác, nếu lúc này mà Hàn Cố còn có thể dạy Chung Ngọc ra trò thì anh phải nể anh ta thêm chút đấy.”
Cả buổi sáng, Hàn Cố đều gặp thân chủ ở trại giam nữ thành phố Giang, đến lúc rời khỏi trại giam bước lên xe, trợ lý ngồi ở ghế phụ đã nhận được điện thoại.
Trợ lý: “Vâng thưa giám đốc Lưu, tôi sẽ chuyển lời đến luật sư Hàn, bây giờ anh ấy đang đi công tác ở tỉnh khác, không tiện nghe điện thoại. Vâng, anh yên tâm…”
Một lúc sau, trợ lý cúp máy, nghiêng đầu nhìn Hàn Cố đang ngồi phía sau.
Hàn Cố đang nheo mắt, một tay nắn sống mũi, trông rất mệt mỏi, cũng rất bực dọc.
Trên kính xe có dán miếng dán đen, Hàn Cố ngồi ở phía hàng sau không đủ ánh nắng, hơi ngước mắt, nghe trợ lý thấp giọng thông báo: “Giám đốc Lưu của Thiếu Dương gọi đến. Anh ta mong anh có thể nhận vụ của anh ta.”
Hàn Cố cười nhẹ: “Anh ta phá sản rồi mà.”
Trợ lý: “Đúng ạ, nếu thật sự giúp anh ta thắng được, xong chuyện sợ là còn phải đi đòi phí luật sư. Nhưng ý anh ta thì nói là trước đây đã giới thiệu cho anh không ít việc, mong anh có thể nể tình giúp đỡ lần này.”
Hàn Cố: “Ý là bảo tôi miễn phí chứ gì.”
Trợ lý ngập ngừng rồi nói: “Nói theo góc nhìn khác thì chuyện này có ích với danh tiếng của anh, đến lúc đó chúng ta sẽ lan tin đi, lấy cớ đó cho mấy công ty truyền thông thêu dệt thêm tí.”
Hàn Cố im lặng một lúc, nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, vẻ mặt bình thản từ đầu tới cuối, không biết đang vui buồn hay giận dữ.
Trợ lý cũng không dám nói nữa.
Một lúc sau, Hàn Cố mới thấp giọng nói: “Cái kiểu coi tiền như rác, chỉ hứng thú với vụ án này thì lại thích hợp với ai kia lắm.”
Trợ lý sững người: “Ý anh là…”
Hàn Cố quay đầu, nửa cười nửa không: “Đưa danh thiếp của Từ Thước cho giám đốc Lưu đi.”
“Vâng…”
Nửa tiếng sau, Hàn Cố đến được phân cục khu phía Đông, làm thủ tục xong xuôi rồi đi theo cảnh sát tới phòng gặp mặt.
Trong phòng gặp mặt trống không, âm u vắng lặng, không có ai khác, trợ lý đang chờ ngoài cửa.
Hàn Cố mở ứng dụng trong điện thoại quét một vòng quanh phòng, không phát hiện bất cứ thiết bị nghe lén nào.
Cửa lại được mở ra, Chung Ngọc bước vào.
Hàn Cố quay người, ánh mắt lạnh lùng lướt qua cô ta, đi đến bên bàn ngồi xuống nói: “Chúng ta chỉ có năm phút, nói ngắn gọn thôi.”
Chung Ngọc không nói gì, ngồi xuống rồi tựa lưng vào ghế, ngước mắt nhìn hắn.
Hàn Cố hoàn toàn nói theo đúng kiểu công việc: “Có hai chuyện, một là Cao Lực Minh sắp không ổn rồi, một chuyện nữa là tôi đã đánh tiếng với bên trại giam và trại tạm giam rồi, cô vào đó rồi, chỉ cần đừng đòi hỏi đặc quyền gì là cuộc sống cũng không khó khăn lắm đâu.”
“Vậy sao, vậy cảm ơn anh nhiều.” Chung Ngọc nhếch cười nhẹ: “Ngoài chuyện này ra tôi còn phải cảm ơn anh đã luôn quan tâm chị tôi.”
Hàn Cố không trả lời mà chỉ nói: “Coi bộ cô không quan tâm đến tình hình của Cao Lực Minh chút nào.”
“Anh cũng nói rồi còn gì, anh ta sắp không xong rồi, tôi có phải bác sĩ đâu, tôi quan tâm thì anh ta sống lại được à?”
Hàn Cố nhếch môi không tỏ thái độ mà lại tiếp: “Lần này chắc cảnh sát đã nắm được chứng cứ xác thực rồi mới thẩm vấn. Tôi đề nghị là cô nên ra sức hợp tác điều tra, chỉ thành thật mới có thể được khoan hồng, lần lấy lời khai này rất quan trọng với cô. Đợi đến lúc ra toà, tôi cũng sẽ cố biện hộ cho cô.”
Chung Ngọc lại cười rồi nói: “Cảm ơn anh đã tận tâm tận lực như thế, đợi kết án rồi, dù có phải là tử hình hay không thì tôi cũng sẽ làm như lời đã nói, sẽ đưa cho anh thứ anh muốn.”
“Nhất định là vậy.”
Chỉ chớp mắt đã hết năm phút, Chung Ngọc lại được đưa đến phòng thẩm vấn.
Hàn Cố cũng rời khỏi phòng gặp mặt, vừa ra khỏi cửa, chỉnh lại áo vest thì đã nhìn thấy Tiết Bồng đang đi từ nhà vệ sinh ra.
Tiết Bỗng nhìn thấy Hàn Cố vẫn không chút kinh ngạc, Hàn Cố thì lại nhướng mày, lên tiếng hỏi trước: “Em chuyển qua làm ở phân cục từ khi nào vậy?”
Tiết Bồng vô cảm hỏi: “Hàn luật sư, anh lại quên tránh hiềm nghi rồi.”
“Ồ.” Hàn Cố khẽ cười, dường như còn đang định nói gì đó, liếc mắt thấy cảnh sát hình sự bên cạnh nên lại thôi.
Tiết Bồng đã lách qua hắn, về thẳng phòng bên thẩm vấn.
Vương Chí Thân đã ở đó, Chung Ngọc cũng đã ngồi lại trước cái bàn nhỏ đối diện kính một chiều.
Lúc này, Lục Nghiễm ngối đối diện bàn bên kia lên tiếng: “Chị đã gặp luật sư rồi, hiện giờ chúng ta nói về vụ án đi. Tôi mong chị có thể thành thật khai báo, đừng lãng phí thời gian. Hơn nữa đây rất có thể là lần lấy lời khai cuối cùng của chị, rất quan trọng với quán quyết định tội chị, nên trả lời thế nào thì chị cũng tự rõ rồi đấy.”
Chung Ngọc hít sâu một hơn rồi lại thở ra, tiếp đó lại thẳng lưng dậy, nhìn vào mắt Lục Nghiễm.
Một người sắc bén sâu hút, một người bình tĩnh lạ thường.
Chung Ngọc nói: “Các anh hỏi đi, tôi khai hết cả, tôi bằng lòng hợp tác với các anh để điều tra.”
Trong lòng Lục Nghiễm thầm dấy lên nghi ngờ, ngoài mặt vẫn không tỏ thái độ gì, anh nói: “Theo chứng cứ chúng tôi điều tra được, hiện đã chứng thực được chị và Trần Lăng là chị em ruột cùng cha cùng mẹ, chúng tôi cũng đã điều tra sự kiện rò rỉ khí độc ở nhà máy hóa chất Hội Tân ở khu phía Nam thành phố Giang ba mươi lăm năm trước, biết được cha của hai người là ông Trần Thực Xuyên đã thiệt mạng trong sự cố năm đó. Chúng tôi đã khôi phục được tập tin video trong laptop của chị, trong clip có bằng chứng trực tiếp chỉ ra việc chị đã tham gia vào quá trình đầu độc hai vợ chồng Cao Thế Dương. Thêm vào đó, chúng tôi cũng đã tìm được thuốc lá thuỷ ngân và Paraquat chị để lại trong hũ tro cốt của Trần Lăng. Chị có gì để nói về những thứ bên trên không?”
Khuôn mặt của Chung Ngọc không hề lộ ra chút kinh ngạc, cứ như những thứ kia không hề liên quan gì đến mình vậy, cô ta chỉ nói: “Tôi nhận tội. Trần Lăng đúng là chị tôi. Bố tôi tên Trần Thực Xuyên, chết trong vụ rò rỉ khí độc ba mươi lăm năm trước, chuyện này có liên quan trực tiếp đến Cao Thế Dương, vì thế tôi trở về để trả thù.”
“Chị đã nhận tội như vậy, chúng tôi cũng bằng lòng cho chị cơ hội để kể hết rõ ràng sự việc.”
Nghe đến đây, Chung Ngọc bỗng dưng bật cười rồi hỏi: “Cảnh sát Lục, cậu bắt đầu nghi ngờ tôi từ lúc nào vậy?”
Lục Nghiễm không nói gì, chỉ nheo mắt.
Chung Ngọc lại hỏi: “Hình như là từ lần ở bệnh viện phải không. Nhưng tôi nhớ đó là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, rốt cuộc tôi đã làm gì mới khiến cậu nghi ngờ vậy?”
Lục Nghiễm đan hai tay lại đặt trên bàn, thờ ơ nói: “Bố chồng chị đang cấp cứu ở trong ICU, chưa biết sống chết thể nào, mẹ chồng chị đã chết ở nhà được hai ngày, không ai dọn xác, chị ngồi ngoài ICU khóc lóc rất buồn bã, vở kịch đó diễn khá là tốt, tiếc là còn chưa hạ màn thì chị đã dặm phấn ngay trước mặt khán giả rồi.”
Chung Ngọc khựng lại, cúi mặt bắt đầu hồi tưởng.
Lục Nghiễm: “Tôi vẫn cứ không biết hành động của chị như thế là thế nào, ban đầu tôi nghĩ là chị chỉ yêu cái đẹp quá mức, sau đó tôi lại nghĩ chắc việc này có liên quan đến tính cách hay biểu diễn của chị, cho đến khi tôi tìm được ảnh cũ của chị, tôi mới biết hành động này là để che giấu vết sẹo do phẫu thuật thẩm mỹ để lại.”
Thật ra Chung Ngọc phẫu thuật thẩm mỹ rất thành công, sẹo cũng rất nhạt, không quan sát kỹ ở khoảng cách gần sẽ hoàn toàn không nhìn ra, thế nhưng Chung Ngọc quá để ý tiểu tiết, còn theo đuổi chủ nghĩa hoàn hảo, ngày nào cô ta cũng soi gương tự ngắm mình, bớt lông tìm vết, không muốn một hạt cát còn sót lại trong bắt, dù là vết sẹo bằng hạt vừng cũng không thể nào chấp nhận được.
Chung Ngọc nói: “Tôi không hiểu, dù tôi có quan tâm đến sắc đẹp hơn cả sống chết của Cao Thế Dương thì có thể chứng minh được gì? Clip đầu độc tôi đưa cho các anh đã chứng minh được người đầu độc là Cao Lực Minh, quá lắm tôi cũng chỉ là người biết được sự tình thôi, sao cậu lại cứ nắm miết lấy tôi không buông vậy?”
Tề Thăng vẫn im lặng từ đầu tới cuối đột nhiên lên tiếng: “Bây giờ là lúc chúng tôi hỏi cô, không phải giải đáp thắc mắc cho cô.”
Chung Ngọc nhìn Tề Thăng: “Cảnh sát Tề, tôi chỉ muốn chết một cách rõ ràng thôi mà, nếu không trong đầu tôi cứ nghĩ mãi chuyện này mất, vậy thì tôi không thể nào có tinh thần tập trung vào câu hỏi của các anh được.”
Lục Nghiễm bèn nói: “Tôi có thể trả lời cho chị biết.”
Chung Ngọc lại nhìn qua.
Lục Nghiễm: “Rất đơn giản, Cao Lực Minh mà chúng tôi điều tra được hoàn toàn không kẻ đầu độc có bụng dạ nham hiểm như Cao Lực Minh mà chị nói. Cao Lực Minh có tính cách nông nổi, làm việc không bền bỉ, tuy anh ta được hai vợ chồng Cao Thế Dương nhận nuôi nhưng Lý Lan Tú vẫn luôn rất nuông chiều anh ta. Cao Lực Minh ỷ lại vào bố mẹ đã quen, bắt anh ta làm việc một cách độc lập thì anh ta không thể nào làm được, lăn lộn vào đời hơn mười mấy năm vẫn luôn thất bại. Người như thế này có thể sẽ than trời trách đất, sẽ nghĩ đến chuyện trả thù xã hội nhưng anh ta hoàn toàn không có khả năng lên kế hoạch đầu độc. Trùng hợp là Cao Lực Minh lại có được một người vợ có đủ tất cả mọi điều kiện đầu độc như chị.”
Nghe đến đây, Chung Ngọc cười tự giễu, cúi đầu lần nữa: “Xem ra là tôi nghĩ xa xôi quá, lên kế hoạch hoàn hảo quá mới tự lật tẩy mình.”
Gần như cùng lúc đó, Tiết Bồng thấp giọng lên tiếng ở bên kia kính một chiều: “Khôn lắm dại nhiều.”
Người lỗ mãng chỉ nghĩ được cách thức lỗ mãng, chỉ có người thông minh lại còn kiêu ngạo muốn chơi người thông minh một vố mới dùng cách quanh co như thế.
Trong căn phòng đối diện, lúc này Tề Thăng lại dùng ngòi bút gõ vài nhịp xuống bàn, hối thúc: “Được rồi, đội phó Lục đã trả lời xong hết câu hỏi của cô rồi, giờ thì đến lượt cô.”
Chung Ngọc dần không cười nữa, cụp mắt nhìn dưới sàn, ngẩn ngơ mất hồn.
Vào lúc Tề Thăng đang định nhắc nhở cô ta lần nữa, Chung Ngọc đột nhiên lên tiếng: “Chuyện của chúng tôi phải bắt đầu kể từ ba mươi lăm năm trước.”
Cô ta nói ra câu này rất nhẹ nhàng, vào giây phút kết thúc câu nói, Lục Nghiễm và Tiết Bồng không hẹn mà cùng nín thở.
Chuyện của chúng tôi phải bắt đầu kể từ ba mươi lăm năm trước.
Đây là câu nói cuối cùng Trần Lăng để lại trên cuộc đời này.
Chung Ngọc: “Bố tôi là Trần Thực Xuyên, khi ấy là nhân công ở nhà máy hóa chất Hội Tân, ông ấy có biểu hiện rất xuất sắc trong công việc, hiểu biết tường tận về thiết bị, rất thích đi sâu nghiên cứu, trưởng xưởng có ấn tượng rất tốt về ông ấy, sớm đã muốn đề bạt ông ấy lên làm tổ trưởng. Lúc đó Cao Thế Dương đã là tổ trưởng rồi, ông ta kiêu ngạo hống hách, hay ganh ghét đố kỵ, lúc nào cũng không ưa bố tôi. Những chuyện này đều là do bố nuôi Chung Cường kể lại cho tôi sau đó.
“Từ rất lâu trước khi sự cố đó xảy ra, bố tôi đã đề xuất việc làm tốt phương án dự phòng cấp bách, lỡ đâu xảy ra sự cố thì làm theo chỉ dẫn dựa trên đó. Thế nhưng Cao Thế Dương lại nói sao mà dễ xảy ra chuyện như vậy được, còn nói bố tôi là bắn tiếng đe doạ. Thật ra Cao Thế Dương năm lần bảy lượt ngăn cản là vì sợ lộ ra khuyết điểm của mình, ông ta không thạo nghề, sau khi vào xưởng, được đào tạo xong cũng chỉ là tay ngang, cực kỳ ghét những cuộc họp bàn luận, còn cứ thấy người khác đang nói xấu sau lưng mình là vô học.”
Vào hôm xảy ra sự cố, Cao Thế Dương là tổ trưởng mà lại ra lệnh sai lầm cho thành viên trong tổ.
Vào thời khắc xảy ra chuyện, tất cả mọi người đều ngơ ngác, đầu óc đều trống không, vì chưa từng có ai gặp phải chuyện này, ai cũng đều hơi hoảng loạn.
Trần Thực Xuyên là người định thần lại đầu tiên, ông lập tức kêu gọi mọi người nhanh chóng mở van đáy lò phản ứng, đổ phế liệu ra ngoài cho chảy xuống cống ngầm, đồng thời còn phải mở nước chữa cháy để giảm nhiệt độ cho cống, sau đó nhanh chóng tản ra.
Thế nhưng Cao Thế Dương lại khống chế Trần Thực Xuyên, lúc này rồi còn làm ra vẻ, bảo là ông ta mới là tổ trưởng, phải nghe ông ta chỉ huy, còn chất vấn Trần Thực Xuyên ngay tại đó rằng nếu nghe theo lời ông mà xảy ra sự cố thì ai chịu trách nhiệm?
Tiếp đến, Cao Thế Dương lại hỏi những người khác có muốn gánh hậu quả cùng Trần Thực Xuyên không.
Trần Thực Xuyên là người hiền lành, bị Cao Thế Dương hạch sách như thế thì không nói nữa, những người khác cũng im lặng theo.
Vào giây phút ấy, hoàn toàn không có ai nghĩ đến tiếp theo đó sẽ xảy ra một chuyện đáng sợ như thế.
Cao Thế Dương nhanh chóng ra lệnh bỏ vật liệu hữu cơ vào trong thùng thiếc trước, không được lãng phí, giảm thiểu tối đa tổn thất.
Vài người làm theo, cùng lúc đó cũng nghe theo lời Trần Thực Xuyên, dùng khăn lông bịt lấy mũi miệng.
Thế nhưng lúc bỏ vật liệu vào vẫn cứ không có phản ứng, tiếp tục nóng lên, thùng thiếc đã không chịu nổi nhiệt độ cao, nổ tét tại chỗ.
Thùng thiếc bị nổ tét đã làm bị thương trực tiếp một công nhân tên Lý Kiến Hoành, Lý Kiến Hoành hôn mê ngất xỉu ngay tại chỗ.
Một công nhân khác tên Thịnh Nguyệt muốn nhanh chóng kéo anh ta ra khỏi khoang nhưng vì vướng một tay đang bịt mũi nên không bao lâu sau cũng ngất xỉu vì khí độc.
Lúc này, Cao Thế Dương đã đến bên cửa sổ, chuẩn bị nhảy ra ngoài.
Trần Thực Xuyên theo ngay phía sau, quay đầu lại nhìn thấy hai người đang bất tỉnh, lập tức bỏ ngay ý định leo tường, quay trở vào định cứu cả hai.
Cũng chính vào lúc này, thùng thiếc thứ hai và thứ ba lần lượt nổ…
Nghe đến đây, Lục Nghiêm lập tức hỏi: “Những chuyện này đều xảy ra trong khoang nhà máy, làm sao bố nuôi Chung Cường của cô biết được?”
Chung Ngọc trả lời: “Lúc đó Chung Cường ở ngay ngoài cửa sổ. Cao Thế Dương chỉ chống một tay leo cửa ra, không tiện di chuyển, Chung Cường đỡ cho ông ta. Chung Cường nói ông ấy vốn định vào cứu người nhưng Cao Thế Dương đã lập tức cản lại, còn hỏi ông ấy “Cậu không muốn sống nữa rồi phải không?”, sau đó thì kéo ông ấy đi.”
Vật liệu hữu cơ bị rò rỉ trong không khí, nhanh chóng hình thành khí độc, lan ra khắp nhà máy, ảnh hưởng trực tiếp đến một trường tiểu học gần đó.
Vợ của Trần Thực Xuyên lúc đó đang là giáo viên tiểu học, mang thai tám tháng, sắp đến kỳ nghỉ thai sản nhưng lại hít phải khí độc vào hôm đó, được đưa đến bệnh viện cùng học sinh.
Sau khi chuyện này xảy ra, Chung Cường đã bắt đầu động tay động chân vào.
Thật ra sau khi vào bệnh viện, vợ của Trần Thực Xuyên vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, vì đang mang thai nên cơ thể yếu ớt, thêm vào việc bị trúng độc, vào bệnh viện chưa được bao lâu đã sinh non.
Đứa trẻ ra đời cũng rất yếu ớt, được nuôi trong lòng kín cả một tháng trời.
Trong một tháng này,vợ của Trần Thực Xuyên cuối cùng cũng tỉnh lại, biết được chồng mình đã mất, đau buồn không nguôi.
Đúng ra thì nhà máy nên bồi thường cho sự cố này nhưng sau khi điều tra, người duy nhất thoát nạn trở về là Cao Thế Dương và Chung Cường đã leo cửa sổ ra ngoài đều khăng khăng bảo là Trần Thực Xuyên có thao tác sai mới dẫn đến việc thùng thiếc bị nổ toét.
Lúc này, phụ huynh của tất cả những học sinh trúng độc, còn có cả người nhà của Thịnh Nguyệt, Lý Kiến Hoành đều bắt nhà máy và vợ của Trần Thực Xuyên phải giải quyết thỏa đáng.
Trần Thực Xuyên mất, ngoài hai đứa con gái ra thì không còn để lại gì.
Vợ của Trần Thực Xuyên phải chịu đứng cú sốc lớn về cả cơ thể lẫn tinh thần, nằm viện một tháng, nôn ra máu nhiều lần, sau đó nghe bác sĩ nói vì sinh nở và trúng độc khí độc, lại còn bị cú sốc tinh thần nên một số cơ quan trong cơ thể bà ấy đã xuất hiện hiện tượng suy kiệt, với tình trạng sức khỏe của bà ấy khi đó, dù có chữa trị cũng chỉ kéo dài được một thời gian, hoàn toàn không thể nuôi nấng con cái.
Lương của Trần Thực Xuyên lúc còn sống không nhiều, lúc mất rồi, bên nhà máy cũng chỉ tỏ ý cho có, cho ít tiền trợ cấp, vợ Trần Thực Xuyên chịu không thấu bèn nghĩ tới cái chết.
Trước khi chết, vợ Trần Thực Xuyên còn liên lạc với Chung Cường, muốn hỏi cho ra lẽ.
Chung Cường cũng suy sụp tinh thần mấy ngày liên tiếp, đêm nào cũng mất ngủ, biết được vợ của Trần Thực Xuyên đã không thiết sống, lại còn nhìn thấy bà ấy ho ra một ngụm máu lớn ngay trước mặt mình, vào giây phút đó, lương tâm bỗng chốc trỗi dậy, biết rằng đây là cơ hội sám hối cuối cùng mà cũng là duy nhất của mình, quỳ gối trước vợ của Trần Thực Xuyên ngay tại chỗ.
Nói đến đây, Chung Ngọc cười khanh khách thành tiếng, giọng cười vừa lạnh lẽo vừa âm u: “Chung Cường đúng là không có tố chất làm kẻ ác, nhìn Cao Thế Dương xem, người ta có thể “thoải mái yên lòng”, ăn ngon ngủ yên, sau đó đổi công việc, đem chuyện mình “lập công” đi khoe khoang khắp nơi.”
Chung Ngọc không cười nữa, lại tiếp: “Chung Cường không biết là lúc đó mẹ tôi đã ghi âm lại. Cả cuộn băng đó lẫn di thư đều được đưa lại cho chị tôi là Trần Lăng trước khi tự sát. Mẹ tôi thật sự rất thông minh, cũng rất kiên cường, dù đến giây phút cuối cùng, trong lòng vẫn mưu tính cho tương lai của hai chị em tôi.”
“Bà ấy nhìn thấy Chung Cường quỳ xuống đất sám hối, khóc rất thật, biết được người đàn ông này dễ mềm lòng, tính cách lại yếu đuối, vào giây phút ấy, bà ấy bèn giao tôi cho Chung Cường.”
Lục Nghiễm nheo mắt nhíu mày, vào lúc này, trong đầu anh xuất hiện dáng vẻ của vợ Trần Thực Xuyên cứ như thế trút hơi thở cuối cùng trên giường bệnh.
Trông bà ấy có vẻ đã sắp không ổn nữa rồi, dường như có thể ra đi bất cứ lúc nào, thế nhưng mà ấy lại dùng hết sức lực, nắm lấy tay Chung Cường, cứ như đang bóp lấy lương tâm của ông ta.
Bà ấy rất yếu ớt, sắc mặt trắng bệch, thế nhưng ánh mặt lại hết sức lạnh lùng, mang đầy nỗi hận.
Tuy đã sắp rời khỏi thế gian nhưng bà ấy đã để lại hai hạt giống cho cuộc đời này.
Có lẽ hai hạt giống này có thể tiếp diễn nỗi hận của bà ấy, cuối cùng sẽ có một ngày có thể đòi lại công bằng cho hai vợ chồng bà ấy.
Hai chị em Trần Lăng và Chung Ngọc đã bị chia cách như thế.
Trần Lăng nhanh chóng được đưa đến cô nhi viện Lập Tâm, Chung Ngọc lại được hai vợ chồng Chung Cường nhận nuôi, bọn họ mua chuộc viện trưởng bệnh viện, đưa đứa bé đi.
Thế nhưng vợ chồng Chung Cường biết nhân viên cũ ở nhà máy hóa chất Hội Tân đều biết hai vợ ông ta không có thai, không thể nào đột nhiên từ đâu xuất hiện một đứa con gái được, nhà máy cũng đang bị tiếp nhận điều tra, không có hy vọng được mở cửa lại, họ bèn nhân cơ hội cắt đứt tất cả mọi mối quan hệ, chuyển đến thành phố Lịch sống nhờ gia đình.
Sau đó là đến câu chuyện của Trần Lăng và Chung Ngọc.
Cuộc sống của Trần Lăng ở cô nhi viện Lập Tâm rất tồi tệ, cứ như một con mèo nhà, bỗng dưng bị vứt ra ngoài, sống hay chết phải hoàn toàn dựa vào bản lĩnh của mình.
Cô nhi viện cũng giống như một xã hội thu nhỏ vậy, cũng có ma mới bắt nạt ma cũ, nhất là khi tâm lý của đám trẻ mồ côi này đều không khỏe mạnh, có đứa tính tình gàn dở, có đứa lại bạo lực, còn có đứa ranh ma nhiều trò, thường xuyên mách vặt với người lớn.
Trần Lăng bị ép phải trưởng thành “đốt cháy giai đoạn”, ban đầu sống rất khổ cực, đến ăn no mặc ấm cũng là vấn đề.
Nhưng may là Trần Lăng lúc đó còn có ấn tượng rất sâu sắc về mẹ, so với bố Trần Thực Xuyên, người mẹ lại hiểu rõ quy tắc trò chơi của thế giới này hơn, túy Trần Lăng còn chưa được năm tuổi nhưng đã học theo được một ít.
Thêm vào cuộn băng ghi âm và bức di thư được để lại lúc đó, tuy Trần Lăng không hiểu lắm nhưng cũng có thể hiểu rõ một điều quan trọng chính là bố Trần Thực Xuyên đã bị người ta hại chết.
Nhiều năm chớp mắt trôi qua, Trần Lăng vẫn không được ai nhận nuôi, cứ lớn lên trong cô nhi viện Lập Tâm, từ một đứa trẻ mới tới thường bị bắt nạt, dần dần trở thành đứa cầm đầu của một “băng nhóm”, chèn ép những đứa trẻ mới tới khác, đến sau khi trưởng thành và rời đi, cô ta đã trở thành kẻ mạnh của cái xã hội thu nhỏ này.
Năm chữ “cá lớn nuốt cá bé” đối với Trần Lăng mà nói không phải chỉ là nói khơi khơi trên lý thuyết mà là cách thức và nguyên tắc sinh tồn đúc kết được sâu sắc sau mười mấy năm sống ở cô nhi viện Lập Tâm.
Tất nhiên là Trần Lăng cũng đã nghe đi nghe lại cuốn băng, đọc đi đọc lại bức di thư mà mẹ mình để lại, sớm đã bị tiêm nhiễm.
Sau khi rời khỏi cô nhi viện, việc đầu tiên mà Trần Lăng làm chính là đi tìm kẻ thù Cao Thế Dương và em gái thất lạc nhiều năm, thế nhưng đây thật sự là một việc không dễ dàng gì đối với một cô gái không thân thích, không quyền thế.
Trong vòng mười mấy năm này, Chung Ngọc luôn sống ở thành phố Lịch, bình yên trưởng thành trong sự săn sóc của vợ chồng Chung Cường.
Chỉ là từ nhỏ Chung Ngọc đã hay nghĩ nhiều, nhạy cảm, đầu óc cũng lanh lợi, điều này cực kỳ giống với vợ của Trần Thực Xuyên, vì thế lúc mười mấy tuổi, Chung Ngọc đã loáng thoáng cảm nhận được sự kỳ lạ của gia đình này.
Chung Ngọc cứ cảm thấy mình trông không giống bố mẹ lắm, bạn học và hàng xóm cũng đều nói như thế.
Có một lần, Chung Ngọc đi thăm bà nội với bố Chung Cường và mẹ, còn đứng ngoài bếp nghe được mẹ và bà nội nhỏ tiếng thì thầm ở bên trong.
Bà nội hỏi mẹ định khi nào sinh con của chính mình.
Mẹ rất khó xử, bảo là mãi vẫn không có thai, nghi ngờ không biết liệu có phải lúc trước Chung Cường làm việc ở nhà máy rồi tổn hại đến cơ thể không.
Bà nội lại hỏi vậy có phải định coi Chung Ngọc như con ruột mãi không, con nuôi thân thiết được như con ruột sao, không sợ nuôi ong tay áo, nuôi khỉ dòm nhà sao?
Từ sau đó, Chung Ngọc bắt đầu nhận thức được về thân thế của mình, trong lòng rất khó chịu nhưng lại không biết làm thế nào.
Sau đó lại nghĩ tới sự kỳ lạ nhiều lúc của bố mẹ, thậm chí bố còn xa cách với cô ta, lúc nào cũng tránh xa cô ta, tất cả đều đã có thể giải đáp được.
Mấy năm sau đó, Chung Ngọc tiếp tục lớn lên trong trạng thái bất an và nghi ngờ như thế, càng ngày cũng càng thiếu thân thiết với bố mẹ, thậm chí còn thường xuyên lo rằng nếu có một ngày mẹ mang thai thì mình phải làm thế nào, có bị họ vứt bỏ hay không.
Thêm vào lúc đó Chung Ngọc đang trong tuổi dậy thì, tính cách ngày càng hướng nội, thường ngày không thích nói chuyện, đứng ngồi gì cũng luôn cúi đầu đăm chiêu suy nghĩ, cũng trở nên nhạy cảm với tất cả mọi thứ xung quanh, rất giỏi phân tích.
Một hành động hay một câu nói vô tình của người khác đều có thể nhanh chóng bị Chung Ngọc nhìn thấu, hiểu được động cơ đằng sau của người này.
Cũng chính vì như thế, Chung Ngọc mới tiếp xúc được với nội tâm của người khác nhanh chóng hơn nhiều so với người cùng tuổi thậm chí là người trưởng thành, thậm chí Chung Ngọc còn có thể lập tức nắm bắt được từng hành động nhỏ, từng ánh mắt mà đôi lúc hai vợ chồng Chung Cường thể hiện ra, dù là phòng bị hay xa lánh cô ta.
Những điều này cũng từng chút nhỏ vào lòng cô ta, dần làm mòn mất “tình thân” vốn đã không nhiều của cô ta đối với bố mẹ nuôi.
Tình trạng này tiếp diễn đến khi Chung Ngọc lên đại học rồi sống ở trường, một cô gái vừa xa lạ vừa gần gũi đột nhiên xuất hiện trong cuộc đời cô ta, đây chính là Trần Lăng.
Sau nhiều lần nghe ngóng, lại còn bỏ thêm rất nhiều tiền nhờ người tìm kiếm, cuối cùng Trần Lăng cũng đã tìm thấy tung tích của Chung Ngọc.
Vì tính cách cá nhân cộng với nguyên nhân từ phía vợ chồng Chung Cường, Chung Ngọc không thể tìm thấy tình thương từ cha mẹ ở nhà Chung Cường, vì thế nghĩ cũng có thể biết được, khi Trần Lăng bao dung vô bờ, cho đi không tiếc, chăm sóc không chút tư lợi, hết mực yêu thương cô ta, tất cả đều đã đánh trúng tâm lý.
Tất nhiên là nếu đổi lại là người khác, Chung Ngọc cũng chưa chắc có thể chấp nhận tình yêu thương ấm áp này, có lẽ điều này cũng có liên quan đến mối quan hệ huyết thống giữa chị em ruột với nhau, từ lần đầu tiên gặp Trần Lăng, Chung Ngọc đã cảm thấy rất thân thiết, cứ như có thứ gì đó đang thu hút cô ta.
Sau một thời gian chung sống, Chung Ngọc và Trần Lăng nhanh chóng trở thành tri kỷ, Trần Lăng cũng dần dần tiết lộ cho Chung Ngọc biết câu chuyện của mình.
Chung Ngọc nghe thấy thì hết sức căm phẫn, thậm chí còn đồng cảm với Trần Lăng.
Đối với Chung Ngọc, cô ta đều là trẻ mồ côi không cha không mẹ như Trần Lăng, trên đời này không có người thân thật sự đối xử chân thành với họ, chỉ có hai người họ mới có thể là “người thân” nương tựa lẫn nhau.
Nhiều lần thậm chí Chung Ngọc còn từng ảo tượng, nếu Trần Lăng là chị mình, nếu cô ta là đứa trẻ bị người ta mang đi đó thì tốt biết bao.
Cho đến một ngày nọ, “ảo tưởng” của Chung Ngọc đã trở thành hiện thực.
Trần Lăng cho là thời cơ đã chín muồi bèn nói ra hết tất cả.
Chung Ngọc cảm thấy hoảng hốt, thoạt đầu còn hoài nghi, không dám tin, sau đó bình tĩnh lại yêu cầu được xem bằng chứng, trong lòng còn thoáng chút mừng rỡ.
Trần Lăng và Chung Ngọc nhanh chóng đi làm giám định ADN, chứng thực cả hai là chị em ruột.
Sau khi có được kết quả, Chung Ngọc như trút được gánh nặng, lưu lạc hai mươi năm trời, đột nhiên tìm được người thân duy nhất, bao nhiêu năm nay, cô ta chưa từng cảm nhận được cảm giác vui mừng và thoải mái đó.
Nhưng sau đó, cô ta là căm tức không thể chịu đựng được.
Kể đến đây, Chung Ngọc lại nói: “Cứ như thế, tôi và chị đã nhận lại nhau, chúng tôi cũng bắt đầu đi tìm kẻ thù, lên kế hoạch phục thù.”
Mà lúc này, ở phía bên kia kính một chiều, Tiết Bồng cũng kinh hoàng vì câu chuyện và sự hưng phấn trong giọng nói của Chung Ngọc.
Vương Chỉ Thân đứng bên cạnh lảm nhảm: “Ôi trời, cũng chả trách sao cả hai chị em họ đều biến thái thế.”
Nhưng trong đầu Tiết Bồng lại chỉ toàn dáng vẻ của chị Tiết Dịch.
Tiết Bồng không khỏi tự hỏi, khi đứng ở góc độ người quan sát, nhìn thấy một cặp chị em như thế này, chứng kiến cách thức đầu độc tàn ác của họ dày vò hai vợ chồng Cao Thế Dương đến chết, cô liệu có nghĩ lại mà đồng tình với thân thế của hai chị em này được không?
Câu trả lời chắc chắn là không.
Bất kỳ vụ án nào cũng có nguyên nhân phát sinh, người gây án cũng có động cơ riêng của họ, họ tự cảm thấy rằng mình vô tội, tự cảm thấy mình là nạn nhân của thế giới này, dù là phục thù hay là trả thù xã hội.
Mà khi những động cơ và nguyên nhân này được đặt trước vụ án thì lại trở thành “cái cớ” của nghi phạm.
Người phương Đông rất hay tin theo luật nhân quả, trong vụ án của nhà họ Cao, e rằng Trần Lăng và Chung Ngọc cũng đã nghĩ như thế, rằng nếu Cao Thế Dương không mưu hại Trần Thực Xuyên cha của họ rồi lại đẩy trách nhiệm lên người ông ấy, còn gián tiếp hại chết mẹ họ, họ cũng sẽ không trăm phương ngàn kế tìm đến nhà họ Cao để trả thù.
Thế nhưng Tiết Bồng lại nghĩ ở hướng khác, nếu bỏ qua những phân tích lý trí này, nếu đổi Trần Lăng, Chung Ngọc thành Tiết Dịch và cô thì cô liệu có còn khách quan như vậy được không?
E rằng câu trả lời vẫn là không…
Có lẽ cô cũng sẽ theo chị để báo thù, theo người thân duy nhất hiểu cô, yêu thương bảo vệ cô trên đời này, cùng nương tựa lẫn nhau.
Nghĩ đến đây, Tiết Bồng khẽ chớp chớp mắt, hít thở sâu rồi cũng chôn vùi đi dáng vẻ của Tiết Dịch trước khi chết.
Cô tiếp tục tập trung tinh thần lắng nghe câu chuyện của Chung Ngọc.
Sau khi Trần Lăng và Chung Ngọc nhận lại nhau, mọi chuyện diễn ra rất nhanh chóng.
Ban đầu họ tìm kiếm không hề thuận lợi, thành phố Giang quá rộng lớn, để tìm được một nhân viên nhà máy hóa chất họ Cao là không dễ dàng gì.
Cách đơn giản nhất cũng là cách ngu ngốc nhất đó là tự vào làm trong nhà máy hóa chất, dần dần nghe ngóng tình hình thông qua các mối quan hệ trong ngành này.
Bọn họ có nằm mơ cũng không ngờ, lần tìm kiếm này lại mất tận mười năm, thậm chí có lúc họ còn từng nghĩ là Cao Thế Dương đã rời khỏi thành phố Giang hay đã chết rồi.
Cho đến một lần tình cờ, họ mới lần theo manh mối tìm tới được chỗ của một người công nhân cũ ở nhà máy Hội Tân năm đó, biết được tung tích của Cao Thế Dương.
Hoá ra trong mấy năm nay, Cao Thế Dương từng tìm người xem bói một lần, còn đổi tên vì đó, mười mấy năm đó đều lấy tên Cao Bản Thuận, sau đó mới đổi về tên cũ.
Trong lúc họ tìm thấy Cao Thế Dương, Chung Cường ở tít thành phố Lịch cũng đã mất vì suy thận.
Chung Ngọc về thành phố Lịch gặp mặt Chung Cường lần cuối, còn đưa đoạn ghi âm năm đó cho ông ấy nghe.
Chung Cường nằm trên giường bệnh, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng nói với Chung Ngọc suy nghĩ trong lòng lần đầu tiên.
Thật ra lúc bé Chung Ngọc rất đáng yêu, chỉ là sau khi lớn lên thì càng lúc lại càng giống vợ Trần Thực Xuyên, nhất là ánh mắt đó, giống y như đúc với ánh mắt bà ấy nhìn người khác.
Mỗi lần nhìn thấy Chung Ngọc, Chung Cường đều sẽ ở đến hôm đó trong phòng bệnh, nhớ đến đôi mắt đầy rẫy hận thù, trút hơi thở cuối cùng trên giường bệnh, ánh mắt đó cứ như một tảng đá đè nặng trong lòng ông ấy, đè nén suốt nửa đời.
Chung Cường sám hối lần sau cùng trong cuộc đời với Chung Ngọc đang đứng trước giường bệnh cúi nhìn ông, giống như ba mươi năm trước quỳ trước giường bệnh của vợ Trần Thực Xuyên vậy.
Ông ấy nói với Chung Ngọc, năm đó không dám nói ra sự thật, một là vì bị Cao Thế Dương đe doạ, hai là vì gia đình còn đang mắc nợ một số tiền lớn, cần phải trả hết, Cao Thế Dương lại có thể giúp ông ấy trả hết.
Nhưng Chung Ngọc nghe đến đây, ánh mắt lại dâng trào hận thù như vợ của Trần Thực Xuyên khi ấy vậy.
Trước lúc Chung Cường tắt thở, Chung Ngọc cúi đầu nói bên tai ông ta: “Ông có thể đi chết được rồi.”
Sau đó, Chung Ngọc về lại thành phố Giang, bắt đầu kế hoạch báo thù của cô ta với Trần Lăng.
Chung Ngọc nói: “Sau đó thế nào chắc các anh cũng đã biết cả rồi, tôi đã cố ý tiếp cận Cao Thế Dương và Lý Lan Tú. Chúng tôi có tìm hiểu, biết được Cao Lực Minh được họ nhận nuôi từ cô nhi viện, trùng hợp cũng lại là Lập Tâm. Chị tôi lại cũng còn có chút ấn tượng với anh ta, chuyện này thật sự là đến trời cũng giúp ta.”
Sau đó, Chung Ngọc đã phẫu thuật thẩm mỹ, quay sang tiếp cận Cao Lực Minh, còn thường xin đi làm công tác xã hội, thường xuyên tham gia hoạt động trên phố, nhanh chóng quen được với Lý Lan Tú.
Cả hai việc cứ cùng được thực hiện như thế, Trần Lăng làm quân sư đứng sau, Chung Ngọc thì thực hiện, vừa được Cao Lực Minh theo đuổi, vừa để lại hình tượng nhiệt tình và lương thiện trước mặt Lý Lan Tú.
Lý Lan Tú thấy Chung Ngọc tốt bụng lại còn xinh đẹp, bèn giới thiệu với con trai mình, ai ngờ vừa giới thiệu lại phát hiện thì ra Cao Lực Minh vẫn luôn rất thích Chung Ngọc.
Chung Ngọc bèn bắt đầu “tình trong như đã mặt ngoài còn e” với Cao Lực Minh như thế, một năm sau thì kết hôn, bắt đầu tạo hiềm khích giữa ba người nhà họ Cao.
“Thật ra Cao Lực Minh là một thằng bám váy mẹ.” Chung Ngọc nói: “Các anh có biết con trai bám váy mẹ sau khi lớn lên sẽ như thế nào không? Các anh có biết thể loại được mẹ nuông chiều từ nhỏ đến lớn như anh ta bước vào xã hội khó khăn đến thế nào không? Lý Lan Tú cực kỳ thiếu kiến thức, bà ta cảm thấy thương con chính là nó muốn gì mình cho đó, chín quá hoá nẫu. Vì thế Cao Lực Minh bị bà ta chiều đến tính cách vừa thối tha vừa ương bướng, ích kỷ chỉ biết nghĩ cho mình, lại còn không biết một thứ gì.”
“Cao Lực Minh vốn đã không có bạn bè gì, những người con gái anh ta thích từ nhỏ đến lớn cũng chẳng có một ai thích được anh ta, tất cả mọi người đều thấy anh ta phiền phức, ai cũng ghét bỏ anh ta, xa lánh anh ta, anh ta luôn là thằng đáng ghét trong mắt người khác. Thế nhưng Cao Lực Minh đã quen cái tính thế rồi, anh ta không hề biết kiểm điểm lại mình chút nào đâu, lúc nào anh ta cũng thấy người khác mới là sai, thấy cuộc đời đối đầu với mình, anh ta còn ghét từng người chống đối anh ta.”
Lúc này, Lục Nghiễm đã im lặng rất lâu mới lên tiếng: “Cũng bao gồm cả bố mẹ anh ta.”
“Tất nhiên rồi.” Chung Ngọc cười: “Đây chính là kết cục của việc nuông chiều. Lúc trước đối xử hết lòng với anh ta, anh ta coi như lẽ hiển nhiên, cho là đáng phải vậy, vì thế cứ hễ chịu chút quở trách là lại thấy bị cản trở, không hiểu cũng không thể chấp nhận được, còn trách móc ôm hận ngược lại. Cuộc đời Cao Lực Minh chưa từng làm được chuyện gì, chỉ có mỗi chuyện đầu độc bố mẹ nuôi là “thành tựu” duy nhất của anh ta, đến bản thân anh ta còn thấy khó tinh, còn hơi tự hào nữa đấy.”
Tề Thăng đập bàn: “Còn không phải do cô xúi giục sao.”
Chung Ngọc bật cười khanh khách.
Một lát sau, Lục Nghiễm nói: “Nói về Lý Lan Tú đi, các cô đầu độc Cao Thế Dương vì bố mẹ, vậy còn Lý Lan Tú thì sao, bà ấy chưa từng làm chuyện gì có lỗi với các cô.”
Chung Ngọc lại không cười nữa, ánh mắt lóe lên chút đanh ác: “Vì bà ta còn khiến người ta bực bội hơn cả Cao Thế Dương. Sau khi tôi và Cao Lực Minh quen nhau, Lý Lan Tú cứ suốt ngày kéo tay tôi, kể lại với tôi về ngày trước, còn bảo là không có tôi không được, bảo tôi ngày nào cũng tới thăm bà ta. Tôi nói là tôi phải đi làm, nếu tôi không đi làm thì không sống được. Lý Lan Tú lại nói vậy thì xin nghỉ phép ở với bà ta, hoặc là nghỉ việc luôn đi.”
“Có lần thang máy bị hỏng, họ sống ở tầng mười sáu, Lý Lan Tú hoàn toàn không để tâm đến hôm đó ngoài trời đang ba mươi bảy độ, còn bảo tôi đi siêu thị mua hai túi đồ to rồi lại trèo lên mười sáu tầng thăm bà ta. Đến lúc tôi lên tới nơi, còn chưa kịp thở, Lý Lan Tú lại bắt đầu lải nhải chuyện hồi xửa hồi xưa với tôi, nói đi nói lại không chịu thôi. Cũng chính vào hôm đó, Lý Lan Tú nhắc với tôi rằng lúc trẻ Cao Thế Dương từng lập công, bà ta còn giữ lại một tờ báo cũ thời đó đưa cho tôi xem, còn nói lần đó may là nhờ có Cao Thế Dương, nếu không thì công nhân cả nhà máy, còn có cả học sinh trường tiểu học bên cạnh đều thiệt mạng mất.”
Lục Nghiễm: “Cô càng nghe càng căm tức, từ đó mới nảy ý muốn giết người sao?”
“Cái đó thì không.” Chung Ngọc nói: “Lúc đó tôi tức lắm nhưng tôi vẫn chưa tức đến mức muốn giết bà ta. Tôi nghĩ là bà ta chỉ bị câu chuyện của Cao Thế Dương lừa gạt, chỉ là một người vợ không biết gì mà thôi. Cho đến sau khi tôi và Cao Lực Minh kết hôn, có một lần tôi nghe Cao Lực Minh và Lý Lan Tú cãi nhau, từ đó mới biết thì ra Lý Lan Tú trước giờ đều biết Cao Thế Dương mới chính là hung thủ của sự cố nhưng lúc đó bà ta và Cao Thế Dương đang qua lại với nhau, lại còn ham hư vinh, bèn không chút áy náy lựa chọn giấu giếm sự thật.”
“Sau sự cố, Lý Lan Tú trở thành người đại diện của Cao Thế Minh, đi đến đâu cũng không quên quảng bá “công trạng” này. Sau khi Lý Lan Tú chuyển đến làm ở công ty bên thứ ba kiểm nghiệm, còn giúp dẫn đường cho Cao Thế Dương, động tay động chân vào báo cáo kiểm nghiệm của vài nhà máy hoá chất, lấy được không ích lợi ích. Hai người họ hoàn toàn là một ổ rắn rết.”
Sau đó, Chung Ngọc dành thời gian một năm để chia rẽ mối quan hệ của ba người nhà họ Cao.
Cô ta khiến cho Cao Thế Dương nghĩ là Lý Lan Tú có ý định phơi bày mọi sự việc năm đó, làm ông ta mất hết danh dự khi đã về già, hai người họ cãi nhau ầm ĩ, Lý Lan Tú bèn dọn ra ở riêng.
Lúc đó, Cao Lực Minh lại đổi việc lần nữa, chi tiêu mỗi tháng của anh ta cao gấp ba lần lương anh ta, cực kỳ ham thích hưởng thụ thú vui vật chất, toàn phải nhờ người nhà trả thanh toán phí nợ thẻ.
Vì Lý Lan Tú lúc nào cũng cưng chiều Cao Lực Minh, vì thế dù mỗi tháng Cao Lực Minh đều phải mượn ít nhất mười nghìn, hai mươi nghìn thì Lý Lan Tú quá lắm cũng chỉ càm ràm vài câu, vẫn cứ cho tiền, lại còn luôn tin là Cao Lực Minh đều dùng tiền để đầu tư và xã giao, sớm muộn gì cũng có thể kiếm lại được gấp mười gấp trăm lần.
Tuy Cao Lực Minh là con nuôi nhưng anh ta không hề biết chuyện này.
Vì vụ việc rò rỉ khí độc, cơ thể của Cao Thế Dương cũng chịu tổn hại, dẫn đến không thể sinh sản, ông ta và Lý Lan Tú bèn lựa chọn nhận nuôi Cao Lực Minh, hai người cũng coi Cao Lực Minh như con ruột của mình, còn quyết định với nhau là cả đời cũng không nói anh ta nghe chuyện này.
Cho đến khi Cao Lực Minh lại tiếp tục về nhà mượn ba trăm nghìn, Cao Thế Dương tức điên, quyết định không cho anh ta mượn tiền nữa, bảo Lý Lan Tú cũng không được cho mượn, còn đòi ra công chứng lập di chúc, sau này chết sẽ quyên góp hết tài sản.
Nghĩ là biết Cao Lực Minh đã quen ngửa tay xin tiền phải sốc đến độ nào.
Chung Ngọc: “Ngay lúc đó, tôi tiết lộ với Cao Lực Minh có thể anh ta là con nuôi. Sau khi biết được, anh ta vừa sốc vừa hoảng sợ, thậm chí bắt đầu tin lời Cao Thế Dương, cũng nghĩ chuyện Cao Thế Dương đột nhiên trở mặt cũng là vì mình không phải con ruột. Sau đó, tôi đi làm giám định người thân với anh ta. Ngày có kết quả, Cao Lực Minh không nói gì rất lâu, anh ta sụp đổ hoàn toàn, không biết nên làm gì.”
Lục Nghiễm: “Thế là cô bắt đầu tẩy não anh ta, làm anh ta tin rằng chỉ có việc nhanh chóng lấy được tài sản thừa kế thì mới có thể giữ lại được tất cả mọi thứ hiện tại.”
“Tôi không tẩy não anh ta, đây là do anh ta tự nghĩ đến. Đến lúc phát hiện ra lịch sử tìm kiếm trong máy tính anh ta thì tôi mới biết, thì ra anh ta từng hỏi ý kiến của luật sư trên mạng, cũng đã tham khảo ý kiến các cộng động mạng trên diễn đàn rằng làm thế nào để giết chết một người mà thần không biết quỷ không hay…”
Nói đến đây, Chung Ngọc lại bật cười.
Lục Nghiễm gõ nhẹ xuống bàn hỏi: “Tại sao Lý Lan Tú lại nói với hàng xóm là bà ấy cảm thấy con trai muốn đầu độc mình? Lý Lan Tú đã biết rồi sao?”
Chung Ngọc nói: “Cao Lực Minh lạy ông tôi ở bụi này đó còn gì. Có một lần anh ta lại đến tìm Lý Lan Tú đòi tiền, họ lại cãi nhau một trận, trong lúc nóng giận, Cao Lực Minh lại nói năng tàn nhẫn là: Bà già rồi, sau này phải nhờ vào tôi, nuôi con mới dưỡng già được, bà mà đối xử tệ với tôi thì tôi sẽ ghim gút chuyện này, sớm muộn gì cũng có một ngày tôi sẽ đầu độc bà, tiền của bà sẽ thành của tôi hết, tôi có còn cần phải nặng hơi mỏi cổ với bà thế này không?”
“Ôi dào, hôm đó Cao Lực Minh thật sự đã làm Lý Lan Tú tức điên lên. Về nhà anh ta lại nói chuyện này với tôi, lại còn đắc ý hết sức!”
Lục Nghiễm lại chuyển chủ đề hỏi: “Vậy Trần Lăng, chị cô thì sao, nửa sau câu chuyện cô kể gần như không hề nhắc tới cô ta. Những kế hoạch này là cô ta nghĩ ra giúp cô hay cô tự nghĩ ra?”
“Tôi tự nghĩ ra.” Chung Ngọc nói: “Chưa đến ba mươi, chị ấy đã mắc bệnh dạ dày, sau đó biến chứng thành loét dạ dày, sức khỏe luôn yếu ớt, không thể tốn sức suy nghĩ, cũng không thể tức giận, chỉ có thể giữ gìn nghỉ ngơi. Chuyện lúc sau này tôi không làm phiền chị ấy, sợ ảnh hưởng tới sức khoẻ của chị ấy. Vả lại sau đó chị ấy lại ngồi tù, mỗi tháng tôi chỉ có thể đến thăm một lần, còn phải lấy danh nghĩa là bạn bè, mỗi lần gặp đều không được lâu, thường tôi chỉ nói tin vui, không nói chuyện buồn.”
Lục Nghiễm nheo mắt, quan sát vẻ mặt của Chung Ngọc.
Anh không tin một chữ nào trong lời nói vừa rồi của cô ta.
Lục Nghiễm lại hỏi: “Lúc còn sống, Trần Lăng từng viết nửa câu “kẻ tham lam nhận nghiệp như chó đói” vào sổ ghi chép, cô có biết không?”
“Tôi biết, có vài năm chị ấy rất hứng thú với Phật học, thường đến chùa nghe thuyết pháp. Tôi còn nhớ chị ấy còn có nhắc tới nửa câu sau với tôi, đó là “người đầu độc nhận nghiệp như cọp sói”. Chị ấy nói tất cả từ Cao Thế Dương, Lý Lan Tú, Cao Lực Minh đến Chung Cường đều là “kẻ tham lam”, ích kỷ, ham muốn lợi ích, coi thường tính mạng của người khác, hạng người này phải nhận nghiệp báo. Trong số này, người xấu xa nhất chính là Cao Thế Dương, ông ta không chỉ tham lam mà còn hại chết bố mẹ chúng tôi, vì thế ông ta cũng là “kẻ đầu độc”.”
“Vậy cô và Cao Lực Minh thì sao?” Lục Nghiễm nói: “Hai người cũng đã đầu độc Cao Thế Dương và Lý Lan Tú. Về bản chất thì cũng không có gì khác biệt.”
Nghe đến đây, ánh mắt Chung Ngọc đột nhiên thay đổi, vừa hung hãn vừa sắc nhọn: “Tôi không giống họ, có nhân mới có quả, nếu Cao Thế Dương chịu làm người hiền lành, khi đó chịu nghe bố tôi khuyên thì bố mẹ tôi và hai người công nhân kia đã không phải chết, tôi và chị đều sẽ có cuộc đời tốt hơn!”
“Hơn nữa, vì tham tiền nên Cao Lực Minh mới đầu độc họ, Cao Thế Dương và Lý Lan Tú có công nuôi dưỡng anh ta, anh ta không biết báo đáp còn cắn ngược lại, kẻ ác độc nhất chính là anh ta! Cao Lực Minh mà biết báo đáp công ơn thì tôi đâu có làm được chuyện như hôm nay!”
Chung Ngọc càng kích động hơn, Lục Nghiễm lại thờ ơ ngắt lời cô ta: “Dù điều cô nói là sự thật nhưng Cao Lực Minh không có khả năng hoàn thành được việc đầu độc, càng không có kiên nhẫn đầu độc từng chút, là cô đứng đằng sau xúi giục anh ta sử dụng cách thức đầu độc mãn tính này, thực hiện một tội ác “hoàn hảo”. Tiếc là có kỹ càng thế nào cũng vẫn để lại sơ hở. Chỉ cần cô làm thì chắc chắn sẽ bị biết được.”
Chung Ngọc thở dài một hơi rồi nói: “Trên thực tế thì đây quả là một tội ác hoàn hảo, nếu không phải do tôi muốn cho chị mình một câu trả lời, để lại một phần “vật chứng” trong lúc cúng chị ấy, các anh cũng không có cách nào chứng minh được tôi đã tham gia đầu độc.”
Tề Thăng đáp: “Lưới trời lồng lộng tuy thưa mà khó thoát, dù cô có giấu chứng cứ kỹ đến mấy, chúng tôi cũng sẽ đều tìm được.”
“Anh sai rồi.” Chung Ngọc nói: “Không phải tôi giấu chứng cứ, tôi hoàn toàn không cần giấu, chỉ tôi không bỏ bất cứ gì vào hũ tro cốt là được. Vì rốt cuộc cũng là chính tôi chỉ ra chứng cứ của mình, trên đời này thật sự có tội ác hoàn hảo. Tôi thua là thua ở chỗ quá yêu chị mình, tôi bắt buộc phải cho chị ấy câu trả lời.”
Nói đến đây, hốc mắt Chung Ngọc dần ửng đỏ, đây là lần đầu tiên cô ta lộ ra nét đau buồn, chân thành hơn lúc diễn kịch ngoài ICU nhiều.
Có lẽ cái chết của Trần Lăng cũng đã lấy mất một phần linh hồn của Chung Ngọc, tinh thần cô ta đã không còn vững vàng nữa, mục tiêu kiên trì suốt mười mấy năm đã đạt được, dù không ngồi tù thì e rằng cuộc đời sau này cũng không biết phải đi đâu về đâu.
Chung Ngọc cúi đầu, thở dài.
Cô ta đã nói hết những gì cần nói.
Thế nhưng vào lúc này, Lục Nghiễm lại lên tiếng: “Là con người thì sẽ có điểm yếu, chỉ cần có điểm yếu thì sẽ không thể nào có tội ác hoàn hảo. Điểm yếu của cô chính là Trần Lăng, nếu cô không quan tâm đến cô ta thì cũng sẽ không để tâm đến tình thân, sẽ không có điểm yếu này, cô cũng sẽ không bỏ vật chứng vào tro cốt của cô ta. Nhưng đồng thời, nếu cô không thật sự để tâm, cô cũng sẽ không trả thù Cao Thế Dương nữa, vậy thì hôm nay cô cũng sẽ không ngồi đây.”
Chung Ngọc khẽ run, không ngẩng đầu, cũng không nhìn Lục Nghiễm, hai tay đặt trên bàn dần nắm chặt lại, bờ vai không thể kiểm soát bắt đầu run rẩy.
Tiếp đến, cô ta như đang rít ra từ kẽ răng: “Các người hoàn toàn không hiểu gì hết.”
Rất lâu sau đó, cuộc thẩm vấn Chung Ngọc cuối cùng cũng kết thúc, cô ta bị đưa ra khỏi phòng thẩm vấn, chuẩn bị được đưa đến trại tạm giam.
Lục Nghiễm cũng thở phào một hơi, vươn dài hai chân.
Tề Thăng đứng dậy, chủ động chìa tay ra nói: “Đội phó Lục, lần này thật sự cảm ơn anh rất nhiều! Thật ra trước đây tôi đã từng nghe thấy đội phó Lục đã lập công lớn hai lần ở Chi đội Chống ma tuý, lúc đó tôi còn từng nghi ngờ, bây giờ cuối cùng tôi cũng tin rồi.”
Lục Nghiễm cũng cười đứng dậy, chìa tay ra bắt: “Anh khách sáo quá, phân cục khu phía Đông có thể phá được án trong thời gian ngắn như thế, đây là công lao của mọi người, lát nữa tôi sẽ đưa báo cáo cho đội trưởng Phan, nhất định sẽ khen thưởng xứng đáng.”
Hai người nói chuyện vài câu, Tề Thăng vui vẻ ra ngoài.
Lục Nghiễm đi chậm hơn, lúc ra khỏi cửa thì nhìn thấy Tiết Bồng đang khoanh tay trước ngực, đứng trước cửa phòng quan sát bên cạnh.
Tiết Bồng đang nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt sâu xa như đang quan sát đánh giá gì đó.
Lục Nghiễm hơi ngờ nghệch: “Sao lại nhìn anh như thế?”
Tiết Bồng nói: “Màn thẩm vấn rất đặc sắc, câu chuyện phạm tội rất đặc sắc.”
Lục Nghiễm cười, vừa định đáp thì Tiết Bồng lại nói: “Nhưng mà có hai chuyện tôi thấy rất kỳ lạ.”
“Chuyện gì?”
“Lần đầu tiên anh nghi ngờ Chung Ngọc thật sự là do cô ta dặm lại phấn sao?”
“À, cũng không hẳn là vậy.” Lục Nghiễm nói: “Thật ra thì với người yêu cái đẹp quá đáng như Chung Ngọc, có thói quen hễ chút lại chỉnh trang bề ngoài, việc cô ta dặm lại phấn thì cũng rất dễ hiểu. Thế nhưng khoảnh khắc khiến anh nhìn ra được chính là lúc anh nói chuyện điện thoại với Tề Thăng, Tề Thăng nhắc đến cái tên “Chung Ngọc”, mà “Chung Ngọc” lại là người bạn duy nhất đến thăm Trần Lăng.”
“Sau đó Tề Thăng mới nói với anh là Lý Lan Tú đã chết trong nhà hai ngày, càng làm anh nghi ngờ Chung Ngọc hơn sao?”
“Ừm.” Lục Nghiễm gật đầu rồi hỏi: “Thắc mắc còn lại của em là gì?”
Tiết Bồng nói: “Lúc Chung Ngọc được vợ chồng Chung Cường nhận nuôi vẫn còn đang ẵm ngửa, cô ta không có chút ký ức về cha mẹ ruột, cũng không có tình thân gì, đúng ra sẽ không hận thù tới vậy.”
“Anh cũng từng nghĩ tới chuyện này.”
“Ồ, kết luận thế nào?”
“Điều khiển giết người.”
Tiết Bồng sững sờ: “Ý anh là Trần Lăng điều khiển Chung Ngọc?”
Lục Nghiễm nói: “Em có để ý tới không, bắt đầu từ lúc cô ta nói đến việc chính thức báo thù thì không nhắc tới Trần Lăng nữa. Điều này chỉ có hai khả năng, một là Trần Lăng không quan trọng mấy với cô ta, quá lắm cũng chỉ là người nói cho Chung Ngọc biết thân thế của mình, hoàn toàn không cần tham gia kế hoạch sau đó.”
“Không thể nào.” Tiết Bồng phủ định: “Con người sống trên đời đều cần có một chỗ dựa, dù là tình thân, tình yêu hay là thứ gì khác, Trần Lăng chính là chỗ dựa của Chung Ngọc. Nếu Trần Lăng còn không tham gia, Chung Ngọc lấy đâu ra động lực để tiếp tục.”
“Vậy thì là khả năng thứ hai, thay vì nói là Chung Ngọc báo thù cho bố mẹ, chi bằng nói là báo thù cho Trần Lăng. Điều này cũng phù hợp với con người của Trần Lăng.”
Lục Nghiễm lại nói: “Em có phát hiện ra “nét diễn” của Chung Ngọc rất giống như là bắt chước Trần Lăng không, xem ra cô ta thật sự rất sùng bái người chị này.”
Tuy cả hai đều chưa từng gặp Trần Lăng nhưng khi điều tra vụ án Trần Lăng, thông qua chứng cứ xung quanh và biểu hiện của vài người bạn tù cùng cả lời thuật lại của Tổ Trại giam và hồ sơ của Trần Lăng vân vân, cũng có thể phác hoạ được đại khái tính cách của Trần Lăng.
Hơn nữa trong vụ án Trần Lăng, khi Lục Nghiễm thẩm vấn Triệu Phong đã nhắc tới cụm từ “xúi giục hút ma tuý”.
Triệu Phong đã lập tức bật lại, còn kêu la: “Thật ra trong lòng cô ta rõ hết cả, cô ta mà muốn tự sát thì đã làm lâu rồi, không ai cản được! Hơn nữa cô ta cũng đã nhìn ra được là tôi có ý muốn làm hao mòn ý chí của cô ta, muốn cô ta chết, cô ta cũng đã vạch trần tôi từ lâu rồi! Chút mánh khoé này của tôi chả là gì trước mặt cô ta.”
Triệu Phong thậm chí còn nói rằng bản lĩnh bây giờ của cô ta đều là do Trần Lăng dạy, vậy thì người rõ hết mọi thứ sao lại có thể bị người khác xúi giục hút ma tuý.
Tiết Bồng: “Nếu là Trần Lăng thì quả thật cô ta có khả năng lên kế hoạch đến tận bước này, Chung Ngọc và Triệu Phong đều là người theo sau cô ta…”
Lục Nghiễm: “Nếu Trần Lăng không bị bệnh tật giày vò, không còn sống được bao lâu nữa thì chắc cũng không nghĩ đến chuyện tự sát. Cô ta nhân lần gặp cuối cùng với Chung Ngọc, dạy cho Chung Ngọc biết cách làm thế nào để đổ tội lên đầu Cao Lực Minh.”
“Cô ta còn cố tình để lại một mảnh giấy trong miệng, gây chú ý bằng cách thức độc đáo này. Mục đích là để làm đệm cho chuyện này để lỡ đâu Chung Ngọc bị lật tẩy, cũng có thể lấy cớ được cho Chung Ngọc. Nếu lỡ cảnh sát còn hoài nghi động cơ của Chung Ngọc, cho rằng cô ta không có quá nhiều thù hận để thực hiện việc báo thù thì Chung Ngọc cũng có thể mượn nước đẩy thuyền, nói rằng bị Trần Lăng xúi giục, tẩy não.”
Với câu chuyện mà Chung Ngọc thuật lại và sự thông minh của cô ta, cô ta hoàn toàn có thể có cơ hội đổ hết cho Trần Lăng. Nhưng Chung Ngọc không hề làm thế mà lại còn cố ý gạt bỏ Trần Lăng ra khỏi nửa sau câu chuyện.
“Thế nhưng dù cô ta có lên kế hoạch tỉ mỉ đến đâu thì chắc cũng không ngờ là cái chết của hai vợ chồng Cao Thế Dương lại ầm ĩ tới vậy.” Lục Nghiễm nói: “Trần Lăng cũng nhẫn tâm thật đấy, em ruột cũng không tha.”
Tiết Bồng thở dài: “Thật ra Trần Lăng đã làm hết sức có thể rồi. Nếu không phải Chung Ngọc quá nhớ nhưng Trần Lăng, chừa lại một phần vật chứng trong hũ tro cốt thì vật chứng có ích nhất trong việc khởi tố Chung Ngọc nhất chính là đoạn clip kia. Trong đoạn clip, Chung Ngọc hoàn toàn không động vào thuốc độc, chỉ ngồi bên cạnh Cao Lực Minh. Chung Ngọc vẫn có thể biện hộ là Cao Lực Minh dùng clip và hình ảnh riêng tư để đe doạ mình.”
Hơn nữa tất cả những gì gọi là thù hận đời trước đều chỉ là suy đoán trước khi Chung Ngọc tự khai nhận, hoàn toàn không có chứng cứ xác thực Cao Thế Dương đã hại chết vợ chồng Trần Thực Xuyên, vì thế “giả thiết” trả thù cũng không thể thành lập.
Nói đến đây, Tiết Bồng cụp mắt, trong đầu xuất hiện dáng vẻ của Trần Lăng và Chung Ngọc, tiếp đến lại nghĩ tới Tiết Dịch.
Cô cũng đã từng trải nghiệm mối quan hệ bịn rịn quyến luyến giữa chị với em, đến tận bây giờ, tình cảm đó vẫn đang chảy trong tinh thần, trong xương tủy của cô, đó cũng là chỗ dựa của cô.
Tuy bố Tiết Ích Đông và mẹ Trương Vân Hoa đều cũng là những người cực kỳ giỏi giang nhưng Tiết Ích Đông mất sớm, ký ức sâu sắc nhất mà ông để lại cho cô đều nằm trong những tập ghi chép, cô gần như phải dựa vào việc đọc nhưng ghi chép đó mới có thể phác hoạ rõ nét hình tượng của bố mình.
Còn tình cảm của mẹ cho cô, đa phần lại là tình thân, là yêu thương và bảo vệ.
Trên thực tế, tấm gương, thần tượng thật sự đã là chỗ dựa của cô những năm nay luôn là Tiết Dịch.
Cho đến bây giờ đã chín năm qua đi, Tiết Bồng vẫn không khỏi thường hoang tưởng nếu Tiết Dịch vẫn còn sống sẽ trở thành một luật sư hình sự giỏi giang đến nhường nào, có lẽ sẽ được tung hô là nhân vật đại diện cho thanh niên kiệt xuất của thành phố Giang.
Giống như bản thân Tiết Dịch đã nói vậy, rằng cô sẽ chiến đấu cho lẽ phải, chiến đấu cho những vụ án oan khuất bị sai sót.
Hơn nữa, cô tuyệt đối sẽ không trở thành loại người như Hàn Cố.
Tiết Bồng suy nghĩ rất nhập tâm, cho đến khi một bàn tay vừa to vừa rắn chắc chìa đến trước mặt cô lắc qua lắc lại.
Tiết Bồng choàng tỉnh, ngước mắt nghe thấy Lục Nghiễm hỏi: “Sau đang nói lại thất thần rồi, nghĩ gì thế?”
Tiết Bồng khó chịu đảo mắt, đổi giọng nói: “Tôi không thể không nói là anh thẩm vấn rất cừ, có thể nhìn thấy được mọi dấu vết nhỏ, còn có thể nhìn rõ lòng người, phân tích tình tiết án cũng rất có logic, tôi nể anh ghê á.”
Lục Nghiễm: “…”
Cũng không biết vì sao nghe lời khen có vẻ rất chân thành mà lại hình như không được chân thành cho lắm.
Lục Nghiễm ho khẽ, vừa định lên tiếng.
Ai ngờ Tiết Bồng lại đặt ra một câu hỏi nữa: “Nhưng sao trong đời sống anh lại như thế này vậy?”
Lục Nghiễm: “Hở?”
Như thế này?
Như thế nào?
Lục Nghiễm ngơ ngác: “Ý là thế nào?”
Tiết Bồng nửa cười nửa không liếc mắt nhìn anh: “Nói sao thì là vậy đấy, anh biết điều tra án lắm mà, tự nhận xét đi.”
Nói xong, cô quay người đi mất.
Lục Nghiễm đứng đó ngơ ngác một thoáng rồi lại bước theo.
Anh có vóc dáng cao ráo, đi chưa được mấy bước đã đến ngang hàng với Tiết Bồng, bước chậm lại nói: “Anh không nhận xét được nhưng anh nghe ra em đang móc mỉa anh. Tự nhiên khi không sao em quái gỡ vậy?”
“Lúc nào tôi chả vậy, nghe không quen thì anh nhắm tai lại đi.”
Lục Nghiễm: “…”
Đến khi hai người băng qua hành hàng, đến sảnh nhỏ bên ngoài, Vương Chí Thân lúc này mới từ trong chạy ra nói: “Đội phó Lục, Cao Lực Minh mất rồi, vừa mới nãy.”
Lục Nghiễm và Tiết Bồng đều sững người.
Vương Chí Thân: “Đã thông báo với Chung Ngọc rồi, cô ta không có phản ứng gì.”
Tiết Bồng cụp mắt, thờ ơ nói: “Chuyện trong dự tính mà.”
Tiếp đến bèn quay gót ra ngoài.
Lục Nghiễm cũng đi theo.
“Tai không có nhắm được, mắt mới nhắm được.”
“Sao anh phiền vậy.”
Thuốc lá thuỷ ngân và bột trắng tìm được trong hũ tro cốt đều đã được chứng thực là y hệt với thứ tìm được trong nhà Chung Ngọc, hơn nữa trên vật chứng trong hũ tro cốt còn có dấu vân tay của Chung Ngọc.
Đồng nghiệp phòng kỹ thuật âm thanh hình ảnh tăng ca cũng tìm được một đoạn clip bị xóa sau nhiều lần khôi phục laptop của Chung Ngọc.
Tệp tin video mới nhất vừa khôi phục thành công trong laptop chính là đoạn clip Cao Lực Minh thực hiện đầu độc ở nhà hoàn chỉnh, hơn nữa trong đoạn clip, Chung Ngọc cũng đã xuất hiện, cũng đeo mặt nạ chống độc và bao tay, ngồi ngay bên cạnh nhìn Cao Lực Minh.
Tiếp ngay sau đó, phòng giám định ADN cũng đưa ra kết quả kiểm nghiệm, chứng thực Trần Lăng và Chung Ngọc là chị em ruột cùng cha cùng mẹ.
Cũng vào sớm cùng ngày, mạng sống của Cao Lực Minh cũng đến hồi chấm dứt, bác sĩ dự đoán chắc cũng chỉ còn vài tiếng nữa.
Lục Nghiễm và phân cục khu phía Đông lần lượt lấy được báo cáo, phân cục khu phía Đông lập tức đưa Chung Ngọc đang được tại ngoại trong thời gian chờ xét xử về lại phòng thẩm vấn Cục Cảnh sát, Lục Nghiễm cũng nhanh chóng đến đó.
Phía bên kia, Tiết Bồng vốn đã xong việc, có thể về nhà ngủ bù, vừa nghe thấy phân cục khu phía Đông sắp sửa bắt đầu thẩm vấn lại tức khắc lấy lại tinh thần.
Tiết Bồng đến phân cục khu phía Đông, trao đổi với đồng nghiệp đội hình sự, nộp đơn xin phép, được cho phép vào xem thẩm vấn ở phòng kế bên.
Tiết Bồng đi vào, nhìn thấy Chung Ngọc đang cúi gằm mặt từ đầu tới cuối ở bên kia kính một chiều, người phụ trách công tác thẩm vấn lúc này chính là Lục Nghiễm và Tề Thăng.
Thế nhưng phòng thẩm vấn lại hết sức im ắng, dù là bên thẩm vấn hay là bên bị thẩm vấn đều không ai nói gì.
Tiết Bồng đợi một lúc rồi hỏi Vương Chí Thân bên cạnh: “Chuyện gì vậy?”
“Đơ luôn rồi.” Vương Chí Thân nhỏ tiếng nói: “Sau khi vào rồi Chung Ngọc không nói tiếng nào, chắc cô ta nghĩ là cứ im luôn không nhận tội là sẽ không bị xử lý. Ôi trời, đúng là ngây thơ ghê, chứng cứ rành rành ra đó, không có lời khai cũng khép tội được!”
“Không.” Tiết Bồng vô thức nói.
Vương Chí Thân: “Cái gì?”
Tiết Bồng thở dài, giọng nói nhẹ nhàng: “Chị ta không chỉ có đầy đủ kiến thức y học mà còn biết luật pháp. Không phải chị ta không nhận tội mà là…”
Mà là gì? Không lẽ Chung Ngọc nghĩ là mình có cơ hội thay đổi tình thế? Vương Chí Thân: “À đúng rồi, Chung Ngọc đã thông báo với luật sư rồi, chắc là muốn đợi luật sư đến, nhưng mà dù như vậy cũng chả ích gì, luật sư không được có mặt trong lúc thẩm vấn.”
Tiết Bồng không đáp nhưng trong lòng lại bỗng dâng lên cảnh giác.
Luật sư của Chung Ngọc là Hàn Cố, Hàn Cố quả thật không thể có mặt nhưng Chung Ngọc tuyệt đối có quyền nói chuyện riêng với luật sư trong mấy phút, mà trong mấy phút này, Hàn Cố cũng tuyệt đối có khả năng vạch rõ điểm quan trọng cho Chung Ngọc.
Tiết Bồng vừa nghĩ đến đây đã có người gõ cửa phòng thẩm vấn ở đối diện, tiếp đó Tề Thăng bèn đứng dậy đi ra, chưa bao lâu lại quay vào, nói nhỏ bên tai Lục Nghiễm.
Đứng ở góc của Tiết Bồng chỉ có thể nhìn thấy tấm lưng rộng thẳng tắp của Lục Nghiễm.
Lúc nghe Tề Thăng nói, anh hơi nghiêng đầu, để lộ sóng mũi cao và cơ cổ căng siết, anh cụp mắt, cau siết mày lúc Tề Thăng nói câu cuối cùng nhưng lại nhanh chóng bình thản trở lại.
Tiếp đến, Lục Nghiễm đứng dậy, khiến căn phòng thẩm vấn vốn đã nhỏ trong càng ngột ngạt hơn.
Chung Ngọc cũng vì vậy mà hơi ngước mắt, chỉ là cổ vẫn không nhúc nhích rõ, vẫn giữ độ cong như thế, ngẩng đầu lên như thế, mắt hướng lên trên càng nhìn thấy nhiều tròng trắng hơn.
Người trong phòng thẩm vấn đều đi hết cả, Tiết Bồng vẫn nhìn chăm chăm vào đối diện.
Lúc này cửa phòng được đẩy ra, Lục Nghiễm bước vào.
Vương Chí Thân gọi một tiếng “đội phó Lục” rồi bước ra ngoài.
Căn phòng trở nên yên lặng, Lục Nghiễm đi tới: “Anh nghe nói em tới rồi.”
Tiết Bồng hoàn hồn quay sang nhìn anh.
Dưới ánh đèn mờ mờ, Lục Nghiễm cúi đầu, ánh mắt nặng nề, trong hai khoảng đen láy có phản chiếu hình bóng của cô.
Tiết Bồng khẽ mấp máy môi: “Lúc nhỏ tôi từng nghe bố nói, nhiều người có hình thái rất giống động vật.”
Lục Nghiễm khựng lại nhưng đã nhanh chóng nhận ra.
“Em đang nói Chung Ngọc sao?”
Tiết Bồng nói: “Cũng không biết có phải là trùng hợp hay không. Tôi gặp Chung Ngọc ba lần, ba lần chị ta đều cúi đầu, rất ít khi nhìn thẳng vào người khác, đôi lúc ngước mắt nhìn người khác, cổ cũng không động đậy. Tất nhiên cũng có thể là vì đối mặt với cảnh sát, nghi phạm thường đều hay cúi đầu.”
Lục Nghiễm nói: “Em quan sát rất đúng, Chung Ngọc đúng là đang chất chứa suy nghĩ, hình như lúc nào cũng cúi đầu suy nghĩ.”
“Đúng rồi, suy nghĩ xem hại người như thế nào.” Tiết Bồng khẽ đáp rồi lại chuyển chủ đề: “Nhưng mà luật sư của cô ta là Hàn Cố, anh phải chuẩn bị tâm lý sẵn, anh ta có thể giao thiệp giữa ngần ấy chủ doanh nghiệp, tất nhiên là không phải tay vừa.”
Lục Nghiễm nhếch mép nhưng rất nhanh không còn cười nữa: “Anh mà sợ anh ta sao?”
“Lòng người hiểm ác, thủ đoạn khó lường.”
Vừa nói xong, cả căn phòng lại yên ắng vài giây.
Cho đến khi Lục Nghiễm lại nói: “Vụ này đã có chứng cứ chính xác, nếu lúc này mà Hàn Cố còn có thể dạy Chung Ngọc ra trò thì anh phải nể anh ta thêm chút đấy.”
Cả buổi sáng, Hàn Cố đều gặp thân chủ ở trại giam nữ thành phố Giang, đến lúc rời khỏi trại giam bước lên xe, trợ lý ngồi ở ghế phụ đã nhận được điện thoại.
Trợ lý: “Vâng thưa giám đốc Lưu, tôi sẽ chuyển lời đến luật sư Hàn, bây giờ anh ấy đang đi công tác ở tỉnh khác, không tiện nghe điện thoại. Vâng, anh yên tâm…”
Một lúc sau, trợ lý cúp máy, nghiêng đầu nhìn Hàn Cố đang ngồi phía sau.
Hàn Cố đang nheo mắt, một tay nắn sống mũi, trông rất mệt mỏi, cũng rất bực dọc.
Trên kính xe có dán miếng dán đen, Hàn Cố ngồi ở phía hàng sau không đủ ánh nắng, hơi ngước mắt, nghe trợ lý thấp giọng thông báo: “Giám đốc Lưu của Thiếu Dương gọi đến. Anh ta mong anh có thể nhận vụ của anh ta.”
Hàn Cố cười nhẹ: “Anh ta phá sản rồi mà.”
Trợ lý: “Đúng ạ, nếu thật sự giúp anh ta thắng được, xong chuyện sợ là còn phải đi đòi phí luật sư. Nhưng ý anh ta thì nói là trước đây đã giới thiệu cho anh không ít việc, mong anh có thể nể tình giúp đỡ lần này.”
Hàn Cố: “Ý là bảo tôi miễn phí chứ gì.”
Trợ lý ngập ngừng rồi nói: “Nói theo góc nhìn khác thì chuyện này có ích với danh tiếng của anh, đến lúc đó chúng ta sẽ lan tin đi, lấy cớ đó cho mấy công ty truyền thông thêu dệt thêm tí.”
Hàn Cố im lặng một lúc, nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, vẻ mặt bình thản từ đầu tới cuối, không biết đang vui buồn hay giận dữ.
Trợ lý cũng không dám nói nữa.
Một lúc sau, Hàn Cố mới thấp giọng nói: “Cái kiểu coi tiền như rác, chỉ hứng thú với vụ án này thì lại thích hợp với ai kia lắm.”
Trợ lý sững người: “Ý anh là…”
Hàn Cố quay đầu, nửa cười nửa không: “Đưa danh thiếp của Từ Thước cho giám đốc Lưu đi.”
“Vâng…”
Nửa tiếng sau, Hàn Cố đến được phân cục khu phía Đông, làm thủ tục xong xuôi rồi đi theo cảnh sát tới phòng gặp mặt.
Trong phòng gặp mặt trống không, âm u vắng lặng, không có ai khác, trợ lý đang chờ ngoài cửa.
Hàn Cố mở ứng dụng trong điện thoại quét một vòng quanh phòng, không phát hiện bất cứ thiết bị nghe lén nào.
Cửa lại được mở ra, Chung Ngọc bước vào.
Hàn Cố quay người, ánh mắt lạnh lùng lướt qua cô ta, đi đến bên bàn ngồi xuống nói: “Chúng ta chỉ có năm phút, nói ngắn gọn thôi.”
Chung Ngọc không nói gì, ngồi xuống rồi tựa lưng vào ghế, ngước mắt nhìn hắn.
Hàn Cố hoàn toàn nói theo đúng kiểu công việc: “Có hai chuyện, một là Cao Lực Minh sắp không ổn rồi, một chuyện nữa là tôi đã đánh tiếng với bên trại giam và trại tạm giam rồi, cô vào đó rồi, chỉ cần đừng đòi hỏi đặc quyền gì là cuộc sống cũng không khó khăn lắm đâu.”
“Vậy sao, vậy cảm ơn anh nhiều.” Chung Ngọc nhếch cười nhẹ: “Ngoài chuyện này ra tôi còn phải cảm ơn anh đã luôn quan tâm chị tôi.”
Hàn Cố không trả lời mà chỉ nói: “Coi bộ cô không quan tâm đến tình hình của Cao Lực Minh chút nào.”
“Anh cũng nói rồi còn gì, anh ta sắp không xong rồi, tôi có phải bác sĩ đâu, tôi quan tâm thì anh ta sống lại được à?”
Hàn Cố nhếch môi không tỏ thái độ mà lại tiếp: “Lần này chắc cảnh sát đã nắm được chứng cứ xác thực rồi mới thẩm vấn. Tôi đề nghị là cô nên ra sức hợp tác điều tra, chỉ thành thật mới có thể được khoan hồng, lần lấy lời khai này rất quan trọng với cô. Đợi đến lúc ra toà, tôi cũng sẽ cố biện hộ cho cô.”
Chung Ngọc lại cười rồi nói: “Cảm ơn anh đã tận tâm tận lực như thế, đợi kết án rồi, dù có phải là tử hình hay không thì tôi cũng sẽ làm như lời đã nói, sẽ đưa cho anh thứ anh muốn.”
“Nhất định là vậy.”
Chỉ chớp mắt đã hết năm phút, Chung Ngọc lại được đưa đến phòng thẩm vấn.
Hàn Cố cũng rời khỏi phòng gặp mặt, vừa ra khỏi cửa, chỉnh lại áo vest thì đã nhìn thấy Tiết Bồng đang đi từ nhà vệ sinh ra.
Tiết Bỗng nhìn thấy Hàn Cố vẫn không chút kinh ngạc, Hàn Cố thì lại nhướng mày, lên tiếng hỏi trước: “Em chuyển qua làm ở phân cục từ khi nào vậy?”
Tiết Bồng vô cảm hỏi: “Hàn luật sư, anh lại quên tránh hiềm nghi rồi.”
“Ồ.” Hàn Cố khẽ cười, dường như còn đang định nói gì đó, liếc mắt thấy cảnh sát hình sự bên cạnh nên lại thôi.
Tiết Bồng đã lách qua hắn, về thẳng phòng bên thẩm vấn.
Vương Chí Thân đã ở đó, Chung Ngọc cũng đã ngồi lại trước cái bàn nhỏ đối diện kính một chiều.
Lúc này, Lục Nghiễm ngối đối diện bàn bên kia lên tiếng: “Chị đã gặp luật sư rồi, hiện giờ chúng ta nói về vụ án đi. Tôi mong chị có thể thành thật khai báo, đừng lãng phí thời gian. Hơn nữa đây rất có thể là lần lấy lời khai cuối cùng của chị, rất quan trọng với quán quyết định tội chị, nên trả lời thế nào thì chị cũng tự rõ rồi đấy.”
Chung Ngọc hít sâu một hơn rồi lại thở ra, tiếp đó lại thẳng lưng dậy, nhìn vào mắt Lục Nghiễm.
Một người sắc bén sâu hút, một người bình tĩnh lạ thường.
Chung Ngọc nói: “Các anh hỏi đi, tôi khai hết cả, tôi bằng lòng hợp tác với các anh để điều tra.”
Trong lòng Lục Nghiễm thầm dấy lên nghi ngờ, ngoài mặt vẫn không tỏ thái độ gì, anh nói: “Theo chứng cứ chúng tôi điều tra được, hiện đã chứng thực được chị và Trần Lăng là chị em ruột cùng cha cùng mẹ, chúng tôi cũng đã điều tra sự kiện rò rỉ khí độc ở nhà máy hóa chất Hội Tân ở khu phía Nam thành phố Giang ba mươi lăm năm trước, biết được cha của hai người là ông Trần Thực Xuyên đã thiệt mạng trong sự cố năm đó. Chúng tôi đã khôi phục được tập tin video trong laptop của chị, trong clip có bằng chứng trực tiếp chỉ ra việc chị đã tham gia vào quá trình đầu độc hai vợ chồng Cao Thế Dương. Thêm vào đó, chúng tôi cũng đã tìm được thuốc lá thuỷ ngân và Paraquat chị để lại trong hũ tro cốt của Trần Lăng. Chị có gì để nói về những thứ bên trên không?”
Khuôn mặt của Chung Ngọc không hề lộ ra chút kinh ngạc, cứ như những thứ kia không hề liên quan gì đến mình vậy, cô ta chỉ nói: “Tôi nhận tội. Trần Lăng đúng là chị tôi. Bố tôi tên Trần Thực Xuyên, chết trong vụ rò rỉ khí độc ba mươi lăm năm trước, chuyện này có liên quan trực tiếp đến Cao Thế Dương, vì thế tôi trở về để trả thù.”
“Chị đã nhận tội như vậy, chúng tôi cũng bằng lòng cho chị cơ hội để kể hết rõ ràng sự việc.”
Nghe đến đây, Chung Ngọc bỗng dưng bật cười rồi hỏi: “Cảnh sát Lục, cậu bắt đầu nghi ngờ tôi từ lúc nào vậy?”
Lục Nghiễm không nói gì, chỉ nheo mắt.
Chung Ngọc lại hỏi: “Hình như là từ lần ở bệnh viện phải không. Nhưng tôi nhớ đó là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, rốt cuộc tôi đã làm gì mới khiến cậu nghi ngờ vậy?”
Lục Nghiễm đan hai tay lại đặt trên bàn, thờ ơ nói: “Bố chồng chị đang cấp cứu ở trong ICU, chưa biết sống chết thể nào, mẹ chồng chị đã chết ở nhà được hai ngày, không ai dọn xác, chị ngồi ngoài ICU khóc lóc rất buồn bã, vở kịch đó diễn khá là tốt, tiếc là còn chưa hạ màn thì chị đã dặm phấn ngay trước mặt khán giả rồi.”
Chung Ngọc khựng lại, cúi mặt bắt đầu hồi tưởng.
Lục Nghiễm: “Tôi vẫn cứ không biết hành động của chị như thế là thế nào, ban đầu tôi nghĩ là chị chỉ yêu cái đẹp quá mức, sau đó tôi lại nghĩ chắc việc này có liên quan đến tính cách hay biểu diễn của chị, cho đến khi tôi tìm được ảnh cũ của chị, tôi mới biết hành động này là để che giấu vết sẹo do phẫu thuật thẩm mỹ để lại.”
Thật ra Chung Ngọc phẫu thuật thẩm mỹ rất thành công, sẹo cũng rất nhạt, không quan sát kỹ ở khoảng cách gần sẽ hoàn toàn không nhìn ra, thế nhưng Chung Ngọc quá để ý tiểu tiết, còn theo đuổi chủ nghĩa hoàn hảo, ngày nào cô ta cũng soi gương tự ngắm mình, bớt lông tìm vết, không muốn một hạt cát còn sót lại trong bắt, dù là vết sẹo bằng hạt vừng cũng không thể nào chấp nhận được.
Chung Ngọc nói: “Tôi không hiểu, dù tôi có quan tâm đến sắc đẹp hơn cả sống chết của Cao Thế Dương thì có thể chứng minh được gì? Clip đầu độc tôi đưa cho các anh đã chứng minh được người đầu độc là Cao Lực Minh, quá lắm tôi cũng chỉ là người biết được sự tình thôi, sao cậu lại cứ nắm miết lấy tôi không buông vậy?”
Tề Thăng vẫn im lặng từ đầu tới cuối đột nhiên lên tiếng: “Bây giờ là lúc chúng tôi hỏi cô, không phải giải đáp thắc mắc cho cô.”
Chung Ngọc nhìn Tề Thăng: “Cảnh sát Tề, tôi chỉ muốn chết một cách rõ ràng thôi mà, nếu không trong đầu tôi cứ nghĩ mãi chuyện này mất, vậy thì tôi không thể nào có tinh thần tập trung vào câu hỏi của các anh được.”
Lục Nghiễm bèn nói: “Tôi có thể trả lời cho chị biết.”
Chung Ngọc lại nhìn qua.
Lục Nghiễm: “Rất đơn giản, Cao Lực Minh mà chúng tôi điều tra được hoàn toàn không kẻ đầu độc có bụng dạ nham hiểm như Cao Lực Minh mà chị nói. Cao Lực Minh có tính cách nông nổi, làm việc không bền bỉ, tuy anh ta được hai vợ chồng Cao Thế Dương nhận nuôi nhưng Lý Lan Tú vẫn luôn rất nuông chiều anh ta. Cao Lực Minh ỷ lại vào bố mẹ đã quen, bắt anh ta làm việc một cách độc lập thì anh ta không thể nào làm được, lăn lộn vào đời hơn mười mấy năm vẫn luôn thất bại. Người như thế này có thể sẽ than trời trách đất, sẽ nghĩ đến chuyện trả thù xã hội nhưng anh ta hoàn toàn không có khả năng lên kế hoạch đầu độc. Trùng hợp là Cao Lực Minh lại có được một người vợ có đủ tất cả mọi điều kiện đầu độc như chị.”
Nghe đến đây, Chung Ngọc cười tự giễu, cúi đầu lần nữa: “Xem ra là tôi nghĩ xa xôi quá, lên kế hoạch hoàn hảo quá mới tự lật tẩy mình.”
Gần như cùng lúc đó, Tiết Bồng thấp giọng lên tiếng ở bên kia kính một chiều: “Khôn lắm dại nhiều.”
Người lỗ mãng chỉ nghĩ được cách thức lỗ mãng, chỉ có người thông minh lại còn kiêu ngạo muốn chơi người thông minh một vố mới dùng cách quanh co như thế.
Trong căn phòng đối diện, lúc này Tề Thăng lại dùng ngòi bút gõ vài nhịp xuống bàn, hối thúc: “Được rồi, đội phó Lục đã trả lời xong hết câu hỏi của cô rồi, giờ thì đến lượt cô.”
Chung Ngọc dần không cười nữa, cụp mắt nhìn dưới sàn, ngẩn ngơ mất hồn.
Vào lúc Tề Thăng đang định nhắc nhở cô ta lần nữa, Chung Ngọc đột nhiên lên tiếng: “Chuyện của chúng tôi phải bắt đầu kể từ ba mươi lăm năm trước.”
Cô ta nói ra câu này rất nhẹ nhàng, vào giây phút kết thúc câu nói, Lục Nghiễm và Tiết Bồng không hẹn mà cùng nín thở.
Chuyện của chúng tôi phải bắt đầu kể từ ba mươi lăm năm trước.
Đây là câu nói cuối cùng Trần Lăng để lại trên cuộc đời này.
Chung Ngọc: “Bố tôi là Trần Thực Xuyên, khi ấy là nhân công ở nhà máy hóa chất Hội Tân, ông ấy có biểu hiện rất xuất sắc trong công việc, hiểu biết tường tận về thiết bị, rất thích đi sâu nghiên cứu, trưởng xưởng có ấn tượng rất tốt về ông ấy, sớm đã muốn đề bạt ông ấy lên làm tổ trưởng. Lúc đó Cao Thế Dương đã là tổ trưởng rồi, ông ta kiêu ngạo hống hách, hay ganh ghét đố kỵ, lúc nào cũng không ưa bố tôi. Những chuyện này đều là do bố nuôi Chung Cường kể lại cho tôi sau đó.
“Từ rất lâu trước khi sự cố đó xảy ra, bố tôi đã đề xuất việc làm tốt phương án dự phòng cấp bách, lỡ đâu xảy ra sự cố thì làm theo chỉ dẫn dựa trên đó. Thế nhưng Cao Thế Dương lại nói sao mà dễ xảy ra chuyện như vậy được, còn nói bố tôi là bắn tiếng đe doạ. Thật ra Cao Thế Dương năm lần bảy lượt ngăn cản là vì sợ lộ ra khuyết điểm của mình, ông ta không thạo nghề, sau khi vào xưởng, được đào tạo xong cũng chỉ là tay ngang, cực kỳ ghét những cuộc họp bàn luận, còn cứ thấy người khác đang nói xấu sau lưng mình là vô học.”
Vào hôm xảy ra sự cố, Cao Thế Dương là tổ trưởng mà lại ra lệnh sai lầm cho thành viên trong tổ.
Vào thời khắc xảy ra chuyện, tất cả mọi người đều ngơ ngác, đầu óc đều trống không, vì chưa từng có ai gặp phải chuyện này, ai cũng đều hơi hoảng loạn.
Trần Thực Xuyên là người định thần lại đầu tiên, ông lập tức kêu gọi mọi người nhanh chóng mở van đáy lò phản ứng, đổ phế liệu ra ngoài cho chảy xuống cống ngầm, đồng thời còn phải mở nước chữa cháy để giảm nhiệt độ cho cống, sau đó nhanh chóng tản ra.
Thế nhưng Cao Thế Dương lại khống chế Trần Thực Xuyên, lúc này rồi còn làm ra vẻ, bảo là ông ta mới là tổ trưởng, phải nghe ông ta chỉ huy, còn chất vấn Trần Thực Xuyên ngay tại đó rằng nếu nghe theo lời ông mà xảy ra sự cố thì ai chịu trách nhiệm?
Tiếp đến, Cao Thế Dương lại hỏi những người khác có muốn gánh hậu quả cùng Trần Thực Xuyên không.
Trần Thực Xuyên là người hiền lành, bị Cao Thế Dương hạch sách như thế thì không nói nữa, những người khác cũng im lặng theo.
Vào giây phút ấy, hoàn toàn không có ai nghĩ đến tiếp theo đó sẽ xảy ra một chuyện đáng sợ như thế.
Cao Thế Dương nhanh chóng ra lệnh bỏ vật liệu hữu cơ vào trong thùng thiếc trước, không được lãng phí, giảm thiểu tối đa tổn thất.
Vài người làm theo, cùng lúc đó cũng nghe theo lời Trần Thực Xuyên, dùng khăn lông bịt lấy mũi miệng.
Thế nhưng lúc bỏ vật liệu vào vẫn cứ không có phản ứng, tiếp tục nóng lên, thùng thiếc đã không chịu nổi nhiệt độ cao, nổ tét tại chỗ.
Thùng thiếc bị nổ tét đã làm bị thương trực tiếp một công nhân tên Lý Kiến Hoành, Lý Kiến Hoành hôn mê ngất xỉu ngay tại chỗ.
Một công nhân khác tên Thịnh Nguyệt muốn nhanh chóng kéo anh ta ra khỏi khoang nhưng vì vướng một tay đang bịt mũi nên không bao lâu sau cũng ngất xỉu vì khí độc.
Lúc này, Cao Thế Dương đã đến bên cửa sổ, chuẩn bị nhảy ra ngoài.
Trần Thực Xuyên theo ngay phía sau, quay đầu lại nhìn thấy hai người đang bất tỉnh, lập tức bỏ ngay ý định leo tường, quay trở vào định cứu cả hai.
Cũng chính vào lúc này, thùng thiếc thứ hai và thứ ba lần lượt nổ…
Nghe đến đây, Lục Nghiêm lập tức hỏi: “Những chuyện này đều xảy ra trong khoang nhà máy, làm sao bố nuôi Chung Cường của cô biết được?”
Chung Ngọc trả lời: “Lúc đó Chung Cường ở ngay ngoài cửa sổ. Cao Thế Dương chỉ chống một tay leo cửa ra, không tiện di chuyển, Chung Cường đỡ cho ông ta. Chung Cường nói ông ấy vốn định vào cứu người nhưng Cao Thế Dương đã lập tức cản lại, còn hỏi ông ấy “Cậu không muốn sống nữa rồi phải không?”, sau đó thì kéo ông ấy đi.”
Vật liệu hữu cơ bị rò rỉ trong không khí, nhanh chóng hình thành khí độc, lan ra khắp nhà máy, ảnh hưởng trực tiếp đến một trường tiểu học gần đó.
Vợ của Trần Thực Xuyên lúc đó đang là giáo viên tiểu học, mang thai tám tháng, sắp đến kỳ nghỉ thai sản nhưng lại hít phải khí độc vào hôm đó, được đưa đến bệnh viện cùng học sinh.
Sau khi chuyện này xảy ra, Chung Cường đã bắt đầu động tay động chân vào.
Thật ra sau khi vào bệnh viện, vợ của Trần Thực Xuyên vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, vì đang mang thai nên cơ thể yếu ớt, thêm vào việc bị trúng độc, vào bệnh viện chưa được bao lâu đã sinh non.
Đứa trẻ ra đời cũng rất yếu ớt, được nuôi trong lòng kín cả một tháng trời.
Trong một tháng này,vợ của Trần Thực Xuyên cuối cùng cũng tỉnh lại, biết được chồng mình đã mất, đau buồn không nguôi.
Đúng ra thì nhà máy nên bồi thường cho sự cố này nhưng sau khi điều tra, người duy nhất thoát nạn trở về là Cao Thế Dương và Chung Cường đã leo cửa sổ ra ngoài đều khăng khăng bảo là Trần Thực Xuyên có thao tác sai mới dẫn đến việc thùng thiếc bị nổ toét.
Lúc này, phụ huynh của tất cả những học sinh trúng độc, còn có cả người nhà của Thịnh Nguyệt, Lý Kiến Hoành đều bắt nhà máy và vợ của Trần Thực Xuyên phải giải quyết thỏa đáng.
Trần Thực Xuyên mất, ngoài hai đứa con gái ra thì không còn để lại gì.
Vợ của Trần Thực Xuyên phải chịu đứng cú sốc lớn về cả cơ thể lẫn tinh thần, nằm viện một tháng, nôn ra máu nhiều lần, sau đó nghe bác sĩ nói vì sinh nở và trúng độc khí độc, lại còn bị cú sốc tinh thần nên một số cơ quan trong cơ thể bà ấy đã xuất hiện hiện tượng suy kiệt, với tình trạng sức khỏe của bà ấy khi đó, dù có chữa trị cũng chỉ kéo dài được một thời gian, hoàn toàn không thể nuôi nấng con cái.
Lương của Trần Thực Xuyên lúc còn sống không nhiều, lúc mất rồi, bên nhà máy cũng chỉ tỏ ý cho có, cho ít tiền trợ cấp, vợ Trần Thực Xuyên chịu không thấu bèn nghĩ tới cái chết.
Trước khi chết, vợ Trần Thực Xuyên còn liên lạc với Chung Cường, muốn hỏi cho ra lẽ.
Chung Cường cũng suy sụp tinh thần mấy ngày liên tiếp, đêm nào cũng mất ngủ, biết được vợ của Trần Thực Xuyên đã không thiết sống, lại còn nhìn thấy bà ấy ho ra một ngụm máu lớn ngay trước mặt mình, vào giây phút đó, lương tâm bỗng chốc trỗi dậy, biết rằng đây là cơ hội sám hối cuối cùng mà cũng là duy nhất của mình, quỳ gối trước vợ của Trần Thực Xuyên ngay tại chỗ.
Nói đến đây, Chung Ngọc cười khanh khách thành tiếng, giọng cười vừa lạnh lẽo vừa âm u: “Chung Cường đúng là không có tố chất làm kẻ ác, nhìn Cao Thế Dương xem, người ta có thể “thoải mái yên lòng”, ăn ngon ngủ yên, sau đó đổi công việc, đem chuyện mình “lập công” đi khoe khoang khắp nơi.”
Chung Ngọc không cười nữa, lại tiếp: “Chung Cường không biết là lúc đó mẹ tôi đã ghi âm lại. Cả cuộn băng đó lẫn di thư đều được đưa lại cho chị tôi là Trần Lăng trước khi tự sát. Mẹ tôi thật sự rất thông minh, cũng rất kiên cường, dù đến giây phút cuối cùng, trong lòng vẫn mưu tính cho tương lai của hai chị em tôi.”
“Bà ấy nhìn thấy Chung Cường quỳ xuống đất sám hối, khóc rất thật, biết được người đàn ông này dễ mềm lòng, tính cách lại yếu đuối, vào giây phút ấy, bà ấy bèn giao tôi cho Chung Cường.”
Lục Nghiễm nheo mắt nhíu mày, vào lúc này, trong đầu anh xuất hiện dáng vẻ của vợ Trần Thực Xuyên cứ như thế trút hơi thở cuối cùng trên giường bệnh.
Trông bà ấy có vẻ đã sắp không ổn nữa rồi, dường như có thể ra đi bất cứ lúc nào, thế nhưng mà ấy lại dùng hết sức lực, nắm lấy tay Chung Cường, cứ như đang bóp lấy lương tâm của ông ta.
Bà ấy rất yếu ớt, sắc mặt trắng bệch, thế nhưng ánh mặt lại hết sức lạnh lùng, mang đầy nỗi hận.
Tuy đã sắp rời khỏi thế gian nhưng bà ấy đã để lại hai hạt giống cho cuộc đời này.
Có lẽ hai hạt giống này có thể tiếp diễn nỗi hận của bà ấy, cuối cùng sẽ có một ngày có thể đòi lại công bằng cho hai vợ chồng bà ấy.
Hai chị em Trần Lăng và Chung Ngọc đã bị chia cách như thế.
Trần Lăng nhanh chóng được đưa đến cô nhi viện Lập Tâm, Chung Ngọc lại được hai vợ chồng Chung Cường nhận nuôi, bọn họ mua chuộc viện trưởng bệnh viện, đưa đứa bé đi.
Thế nhưng vợ chồng Chung Cường biết nhân viên cũ ở nhà máy hóa chất Hội Tân đều biết hai vợ ông ta không có thai, không thể nào đột nhiên từ đâu xuất hiện một đứa con gái được, nhà máy cũng đang bị tiếp nhận điều tra, không có hy vọng được mở cửa lại, họ bèn nhân cơ hội cắt đứt tất cả mọi mối quan hệ, chuyển đến thành phố Lịch sống nhờ gia đình.
Sau đó là đến câu chuyện của Trần Lăng và Chung Ngọc.
Cuộc sống của Trần Lăng ở cô nhi viện Lập Tâm rất tồi tệ, cứ như một con mèo nhà, bỗng dưng bị vứt ra ngoài, sống hay chết phải hoàn toàn dựa vào bản lĩnh của mình.
Cô nhi viện cũng giống như một xã hội thu nhỏ vậy, cũng có ma mới bắt nạt ma cũ, nhất là khi tâm lý của đám trẻ mồ côi này đều không khỏe mạnh, có đứa tính tình gàn dở, có đứa lại bạo lực, còn có đứa ranh ma nhiều trò, thường xuyên mách vặt với người lớn.
Trần Lăng bị ép phải trưởng thành “đốt cháy giai đoạn”, ban đầu sống rất khổ cực, đến ăn no mặc ấm cũng là vấn đề.
Nhưng may là Trần Lăng lúc đó còn có ấn tượng rất sâu sắc về mẹ, so với bố Trần Thực Xuyên, người mẹ lại hiểu rõ quy tắc trò chơi của thế giới này hơn, túy Trần Lăng còn chưa được năm tuổi nhưng đã học theo được một ít.
Thêm vào cuộn băng ghi âm và bức di thư được để lại lúc đó, tuy Trần Lăng không hiểu lắm nhưng cũng có thể hiểu rõ một điều quan trọng chính là bố Trần Thực Xuyên đã bị người ta hại chết.
Nhiều năm chớp mắt trôi qua, Trần Lăng vẫn không được ai nhận nuôi, cứ lớn lên trong cô nhi viện Lập Tâm, từ một đứa trẻ mới tới thường bị bắt nạt, dần dần trở thành đứa cầm đầu của một “băng nhóm”, chèn ép những đứa trẻ mới tới khác, đến sau khi trưởng thành và rời đi, cô ta đã trở thành kẻ mạnh của cái xã hội thu nhỏ này.
Năm chữ “cá lớn nuốt cá bé” đối với Trần Lăng mà nói không phải chỉ là nói khơi khơi trên lý thuyết mà là cách thức và nguyên tắc sinh tồn đúc kết được sâu sắc sau mười mấy năm sống ở cô nhi viện Lập Tâm.
Tất nhiên là Trần Lăng cũng đã nghe đi nghe lại cuốn băng, đọc đi đọc lại bức di thư mà mẹ mình để lại, sớm đã bị tiêm nhiễm.
Sau khi rời khỏi cô nhi viện, việc đầu tiên mà Trần Lăng làm chính là đi tìm kẻ thù Cao Thế Dương và em gái thất lạc nhiều năm, thế nhưng đây thật sự là một việc không dễ dàng gì đối với một cô gái không thân thích, không quyền thế.
Trong vòng mười mấy năm này, Chung Ngọc luôn sống ở thành phố Lịch, bình yên trưởng thành trong sự săn sóc của vợ chồng Chung Cường.
Chỉ là từ nhỏ Chung Ngọc đã hay nghĩ nhiều, nhạy cảm, đầu óc cũng lanh lợi, điều này cực kỳ giống với vợ của Trần Thực Xuyên, vì thế lúc mười mấy tuổi, Chung Ngọc đã loáng thoáng cảm nhận được sự kỳ lạ của gia đình này.
Chung Ngọc cứ cảm thấy mình trông không giống bố mẹ lắm, bạn học và hàng xóm cũng đều nói như thế.
Có một lần, Chung Ngọc đi thăm bà nội với bố Chung Cường và mẹ, còn đứng ngoài bếp nghe được mẹ và bà nội nhỏ tiếng thì thầm ở bên trong.
Bà nội hỏi mẹ định khi nào sinh con của chính mình.
Mẹ rất khó xử, bảo là mãi vẫn không có thai, nghi ngờ không biết liệu có phải lúc trước Chung Cường làm việc ở nhà máy rồi tổn hại đến cơ thể không.
Bà nội lại hỏi vậy có phải định coi Chung Ngọc như con ruột mãi không, con nuôi thân thiết được như con ruột sao, không sợ nuôi ong tay áo, nuôi khỉ dòm nhà sao?
Từ sau đó, Chung Ngọc bắt đầu nhận thức được về thân thế của mình, trong lòng rất khó chịu nhưng lại không biết làm thế nào.
Sau đó lại nghĩ tới sự kỳ lạ nhiều lúc của bố mẹ, thậm chí bố còn xa cách với cô ta, lúc nào cũng tránh xa cô ta, tất cả đều đã có thể giải đáp được.
Mấy năm sau đó, Chung Ngọc tiếp tục lớn lên trong trạng thái bất an và nghi ngờ như thế, càng ngày cũng càng thiếu thân thiết với bố mẹ, thậm chí còn thường xuyên lo rằng nếu có một ngày mẹ mang thai thì mình phải làm thế nào, có bị họ vứt bỏ hay không.
Thêm vào lúc đó Chung Ngọc đang trong tuổi dậy thì, tính cách ngày càng hướng nội, thường ngày không thích nói chuyện, đứng ngồi gì cũng luôn cúi đầu đăm chiêu suy nghĩ, cũng trở nên nhạy cảm với tất cả mọi thứ xung quanh, rất giỏi phân tích.
Một hành động hay một câu nói vô tình của người khác đều có thể nhanh chóng bị Chung Ngọc nhìn thấu, hiểu được động cơ đằng sau của người này.
Cũng chính vì như thế, Chung Ngọc mới tiếp xúc được với nội tâm của người khác nhanh chóng hơn nhiều so với người cùng tuổi thậm chí là người trưởng thành, thậm chí Chung Ngọc còn có thể lập tức nắm bắt được từng hành động nhỏ, từng ánh mắt mà đôi lúc hai vợ chồng Chung Cường thể hiện ra, dù là phòng bị hay xa lánh cô ta.
Những điều này cũng từng chút nhỏ vào lòng cô ta, dần làm mòn mất “tình thân” vốn đã không nhiều của cô ta đối với bố mẹ nuôi.
Tình trạng này tiếp diễn đến khi Chung Ngọc lên đại học rồi sống ở trường, một cô gái vừa xa lạ vừa gần gũi đột nhiên xuất hiện trong cuộc đời cô ta, đây chính là Trần Lăng.
Sau nhiều lần nghe ngóng, lại còn bỏ thêm rất nhiều tiền nhờ người tìm kiếm, cuối cùng Trần Lăng cũng đã tìm thấy tung tích của Chung Ngọc.
Vì tính cách cá nhân cộng với nguyên nhân từ phía vợ chồng Chung Cường, Chung Ngọc không thể tìm thấy tình thương từ cha mẹ ở nhà Chung Cường, vì thế nghĩ cũng có thể biết được, khi Trần Lăng bao dung vô bờ, cho đi không tiếc, chăm sóc không chút tư lợi, hết mực yêu thương cô ta, tất cả đều đã đánh trúng tâm lý.
Tất nhiên là nếu đổi lại là người khác, Chung Ngọc cũng chưa chắc có thể chấp nhận tình yêu thương ấm áp này, có lẽ điều này cũng có liên quan đến mối quan hệ huyết thống giữa chị em ruột với nhau, từ lần đầu tiên gặp Trần Lăng, Chung Ngọc đã cảm thấy rất thân thiết, cứ như có thứ gì đó đang thu hút cô ta.
Sau một thời gian chung sống, Chung Ngọc và Trần Lăng nhanh chóng trở thành tri kỷ, Trần Lăng cũng dần dần tiết lộ cho Chung Ngọc biết câu chuyện của mình.
Chung Ngọc nghe thấy thì hết sức căm phẫn, thậm chí còn đồng cảm với Trần Lăng.
Đối với Chung Ngọc, cô ta đều là trẻ mồ côi không cha không mẹ như Trần Lăng, trên đời này không có người thân thật sự đối xử chân thành với họ, chỉ có hai người họ mới có thể là “người thân” nương tựa lẫn nhau.
Nhiều lần thậm chí Chung Ngọc còn từng ảo tượng, nếu Trần Lăng là chị mình, nếu cô ta là đứa trẻ bị người ta mang đi đó thì tốt biết bao.
Cho đến một ngày nọ, “ảo tưởng” của Chung Ngọc đã trở thành hiện thực.
Trần Lăng cho là thời cơ đã chín muồi bèn nói ra hết tất cả.
Chung Ngọc cảm thấy hoảng hốt, thoạt đầu còn hoài nghi, không dám tin, sau đó bình tĩnh lại yêu cầu được xem bằng chứng, trong lòng còn thoáng chút mừng rỡ.
Trần Lăng và Chung Ngọc nhanh chóng đi làm giám định ADN, chứng thực cả hai là chị em ruột.
Sau khi có được kết quả, Chung Ngọc như trút được gánh nặng, lưu lạc hai mươi năm trời, đột nhiên tìm được người thân duy nhất, bao nhiêu năm nay, cô ta chưa từng cảm nhận được cảm giác vui mừng và thoải mái đó.
Nhưng sau đó, cô ta là căm tức không thể chịu đựng được.
Kể đến đây, Chung Ngọc lại nói: “Cứ như thế, tôi và chị đã nhận lại nhau, chúng tôi cũng bắt đầu đi tìm kẻ thù, lên kế hoạch phục thù.”
Mà lúc này, ở phía bên kia kính một chiều, Tiết Bồng cũng kinh hoàng vì câu chuyện và sự hưng phấn trong giọng nói của Chung Ngọc.
Vương Chỉ Thân đứng bên cạnh lảm nhảm: “Ôi trời, cũng chả trách sao cả hai chị em họ đều biến thái thế.”
Nhưng trong đầu Tiết Bồng lại chỉ toàn dáng vẻ của chị Tiết Dịch.
Tiết Bồng không khỏi tự hỏi, khi đứng ở góc độ người quan sát, nhìn thấy một cặp chị em như thế này, chứng kiến cách thức đầu độc tàn ác của họ dày vò hai vợ chồng Cao Thế Dương đến chết, cô liệu có nghĩ lại mà đồng tình với thân thế của hai chị em này được không?
Câu trả lời chắc chắn là không.
Bất kỳ vụ án nào cũng có nguyên nhân phát sinh, người gây án cũng có động cơ riêng của họ, họ tự cảm thấy rằng mình vô tội, tự cảm thấy mình là nạn nhân của thế giới này, dù là phục thù hay là trả thù xã hội.
Mà khi những động cơ và nguyên nhân này được đặt trước vụ án thì lại trở thành “cái cớ” của nghi phạm.
Người phương Đông rất hay tin theo luật nhân quả, trong vụ án của nhà họ Cao, e rằng Trần Lăng và Chung Ngọc cũng đã nghĩ như thế, rằng nếu Cao Thế Dương không mưu hại Trần Thực Xuyên cha của họ rồi lại đẩy trách nhiệm lên người ông ấy, còn gián tiếp hại chết mẹ họ, họ cũng sẽ không trăm phương ngàn kế tìm đến nhà họ Cao để trả thù.
Thế nhưng Tiết Bồng lại nghĩ ở hướng khác, nếu bỏ qua những phân tích lý trí này, nếu đổi Trần Lăng, Chung Ngọc thành Tiết Dịch và cô thì cô liệu có còn khách quan như vậy được không?
E rằng câu trả lời vẫn là không…
Có lẽ cô cũng sẽ theo chị để báo thù, theo người thân duy nhất hiểu cô, yêu thương bảo vệ cô trên đời này, cùng nương tựa lẫn nhau.
Nghĩ đến đây, Tiết Bồng khẽ chớp chớp mắt, hít thở sâu rồi cũng chôn vùi đi dáng vẻ của Tiết Dịch trước khi chết.
Cô tiếp tục tập trung tinh thần lắng nghe câu chuyện của Chung Ngọc.
Sau khi Trần Lăng và Chung Ngọc nhận lại nhau, mọi chuyện diễn ra rất nhanh chóng.
Ban đầu họ tìm kiếm không hề thuận lợi, thành phố Giang quá rộng lớn, để tìm được một nhân viên nhà máy hóa chất họ Cao là không dễ dàng gì.
Cách đơn giản nhất cũng là cách ngu ngốc nhất đó là tự vào làm trong nhà máy hóa chất, dần dần nghe ngóng tình hình thông qua các mối quan hệ trong ngành này.
Bọn họ có nằm mơ cũng không ngờ, lần tìm kiếm này lại mất tận mười năm, thậm chí có lúc họ còn từng nghĩ là Cao Thế Dương đã rời khỏi thành phố Giang hay đã chết rồi.
Cho đến một lần tình cờ, họ mới lần theo manh mối tìm tới được chỗ của một người công nhân cũ ở nhà máy Hội Tân năm đó, biết được tung tích của Cao Thế Dương.
Hoá ra trong mấy năm nay, Cao Thế Dương từng tìm người xem bói một lần, còn đổi tên vì đó, mười mấy năm đó đều lấy tên Cao Bản Thuận, sau đó mới đổi về tên cũ.
Trong lúc họ tìm thấy Cao Thế Dương, Chung Cường ở tít thành phố Lịch cũng đã mất vì suy thận.
Chung Ngọc về thành phố Lịch gặp mặt Chung Cường lần cuối, còn đưa đoạn ghi âm năm đó cho ông ấy nghe.
Chung Cường nằm trên giường bệnh, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng nói với Chung Ngọc suy nghĩ trong lòng lần đầu tiên.
Thật ra lúc bé Chung Ngọc rất đáng yêu, chỉ là sau khi lớn lên thì càng lúc lại càng giống vợ Trần Thực Xuyên, nhất là ánh mắt đó, giống y như đúc với ánh mắt bà ấy nhìn người khác.
Mỗi lần nhìn thấy Chung Ngọc, Chung Cường đều sẽ ở đến hôm đó trong phòng bệnh, nhớ đến đôi mắt đầy rẫy hận thù, trút hơi thở cuối cùng trên giường bệnh, ánh mắt đó cứ như một tảng đá đè nặng trong lòng ông ấy, đè nén suốt nửa đời.
Chung Cường sám hối lần sau cùng trong cuộc đời với Chung Ngọc đang đứng trước giường bệnh cúi nhìn ông, giống như ba mươi năm trước quỳ trước giường bệnh của vợ Trần Thực Xuyên vậy.
Ông ấy nói với Chung Ngọc, năm đó không dám nói ra sự thật, một là vì bị Cao Thế Dương đe doạ, hai là vì gia đình còn đang mắc nợ một số tiền lớn, cần phải trả hết, Cao Thế Dương lại có thể giúp ông ấy trả hết.
Nhưng Chung Ngọc nghe đến đây, ánh mắt lại dâng trào hận thù như vợ của Trần Thực Xuyên khi ấy vậy.
Trước lúc Chung Cường tắt thở, Chung Ngọc cúi đầu nói bên tai ông ta: “Ông có thể đi chết được rồi.”
Sau đó, Chung Ngọc về lại thành phố Giang, bắt đầu kế hoạch báo thù của cô ta với Trần Lăng.
Chung Ngọc nói: “Sau đó thế nào chắc các anh cũng đã biết cả rồi, tôi đã cố ý tiếp cận Cao Thế Dương và Lý Lan Tú. Chúng tôi có tìm hiểu, biết được Cao Lực Minh được họ nhận nuôi từ cô nhi viện, trùng hợp cũng lại là Lập Tâm. Chị tôi lại cũng còn có chút ấn tượng với anh ta, chuyện này thật sự là đến trời cũng giúp ta.”
Sau đó, Chung Ngọc đã phẫu thuật thẩm mỹ, quay sang tiếp cận Cao Lực Minh, còn thường xin đi làm công tác xã hội, thường xuyên tham gia hoạt động trên phố, nhanh chóng quen được với Lý Lan Tú.
Cả hai việc cứ cùng được thực hiện như thế, Trần Lăng làm quân sư đứng sau, Chung Ngọc thì thực hiện, vừa được Cao Lực Minh theo đuổi, vừa để lại hình tượng nhiệt tình và lương thiện trước mặt Lý Lan Tú.
Lý Lan Tú thấy Chung Ngọc tốt bụng lại còn xinh đẹp, bèn giới thiệu với con trai mình, ai ngờ vừa giới thiệu lại phát hiện thì ra Cao Lực Minh vẫn luôn rất thích Chung Ngọc.
Chung Ngọc bèn bắt đầu “tình trong như đã mặt ngoài còn e” với Cao Lực Minh như thế, một năm sau thì kết hôn, bắt đầu tạo hiềm khích giữa ba người nhà họ Cao.
“Thật ra Cao Lực Minh là một thằng bám váy mẹ.” Chung Ngọc nói: “Các anh có biết con trai bám váy mẹ sau khi lớn lên sẽ như thế nào không? Các anh có biết thể loại được mẹ nuông chiều từ nhỏ đến lớn như anh ta bước vào xã hội khó khăn đến thế nào không? Lý Lan Tú cực kỳ thiếu kiến thức, bà ta cảm thấy thương con chính là nó muốn gì mình cho đó, chín quá hoá nẫu. Vì thế Cao Lực Minh bị bà ta chiều đến tính cách vừa thối tha vừa ương bướng, ích kỷ chỉ biết nghĩ cho mình, lại còn không biết một thứ gì.”
“Cao Lực Minh vốn đã không có bạn bè gì, những người con gái anh ta thích từ nhỏ đến lớn cũng chẳng có một ai thích được anh ta, tất cả mọi người đều thấy anh ta phiền phức, ai cũng ghét bỏ anh ta, xa lánh anh ta, anh ta luôn là thằng đáng ghét trong mắt người khác. Thế nhưng Cao Lực Minh đã quen cái tính thế rồi, anh ta không hề biết kiểm điểm lại mình chút nào đâu, lúc nào anh ta cũng thấy người khác mới là sai, thấy cuộc đời đối đầu với mình, anh ta còn ghét từng người chống đối anh ta.”
Lúc này, Lục Nghiễm đã im lặng rất lâu mới lên tiếng: “Cũng bao gồm cả bố mẹ anh ta.”
“Tất nhiên rồi.” Chung Ngọc cười: “Đây chính là kết cục của việc nuông chiều. Lúc trước đối xử hết lòng với anh ta, anh ta coi như lẽ hiển nhiên, cho là đáng phải vậy, vì thế cứ hễ chịu chút quở trách là lại thấy bị cản trở, không hiểu cũng không thể chấp nhận được, còn trách móc ôm hận ngược lại. Cuộc đời Cao Lực Minh chưa từng làm được chuyện gì, chỉ có mỗi chuyện đầu độc bố mẹ nuôi là “thành tựu” duy nhất của anh ta, đến bản thân anh ta còn thấy khó tinh, còn hơi tự hào nữa đấy.”
Tề Thăng đập bàn: “Còn không phải do cô xúi giục sao.”
Chung Ngọc bật cười khanh khách.
Một lát sau, Lục Nghiễm nói: “Nói về Lý Lan Tú đi, các cô đầu độc Cao Thế Dương vì bố mẹ, vậy còn Lý Lan Tú thì sao, bà ấy chưa từng làm chuyện gì có lỗi với các cô.”
Chung Ngọc lại không cười nữa, ánh mắt lóe lên chút đanh ác: “Vì bà ta còn khiến người ta bực bội hơn cả Cao Thế Dương. Sau khi tôi và Cao Lực Minh quen nhau, Lý Lan Tú cứ suốt ngày kéo tay tôi, kể lại với tôi về ngày trước, còn bảo là không có tôi không được, bảo tôi ngày nào cũng tới thăm bà ta. Tôi nói là tôi phải đi làm, nếu tôi không đi làm thì không sống được. Lý Lan Tú lại nói vậy thì xin nghỉ phép ở với bà ta, hoặc là nghỉ việc luôn đi.”
“Có lần thang máy bị hỏng, họ sống ở tầng mười sáu, Lý Lan Tú hoàn toàn không để tâm đến hôm đó ngoài trời đang ba mươi bảy độ, còn bảo tôi đi siêu thị mua hai túi đồ to rồi lại trèo lên mười sáu tầng thăm bà ta. Đến lúc tôi lên tới nơi, còn chưa kịp thở, Lý Lan Tú lại bắt đầu lải nhải chuyện hồi xửa hồi xưa với tôi, nói đi nói lại không chịu thôi. Cũng chính vào hôm đó, Lý Lan Tú nhắc với tôi rằng lúc trẻ Cao Thế Dương từng lập công, bà ta còn giữ lại một tờ báo cũ thời đó đưa cho tôi xem, còn nói lần đó may là nhờ có Cao Thế Dương, nếu không thì công nhân cả nhà máy, còn có cả học sinh trường tiểu học bên cạnh đều thiệt mạng mất.”
Lục Nghiễm: “Cô càng nghe càng căm tức, từ đó mới nảy ý muốn giết người sao?”
“Cái đó thì không.” Chung Ngọc nói: “Lúc đó tôi tức lắm nhưng tôi vẫn chưa tức đến mức muốn giết bà ta. Tôi nghĩ là bà ta chỉ bị câu chuyện của Cao Thế Dương lừa gạt, chỉ là một người vợ không biết gì mà thôi. Cho đến sau khi tôi và Cao Lực Minh kết hôn, có một lần tôi nghe Cao Lực Minh và Lý Lan Tú cãi nhau, từ đó mới biết thì ra Lý Lan Tú trước giờ đều biết Cao Thế Dương mới chính là hung thủ của sự cố nhưng lúc đó bà ta và Cao Thế Dương đang qua lại với nhau, lại còn ham hư vinh, bèn không chút áy náy lựa chọn giấu giếm sự thật.”
“Sau sự cố, Lý Lan Tú trở thành người đại diện của Cao Thế Minh, đi đến đâu cũng không quên quảng bá “công trạng” này. Sau khi Lý Lan Tú chuyển đến làm ở công ty bên thứ ba kiểm nghiệm, còn giúp dẫn đường cho Cao Thế Dương, động tay động chân vào báo cáo kiểm nghiệm của vài nhà máy hoá chất, lấy được không ích lợi ích. Hai người họ hoàn toàn là một ổ rắn rết.”
Sau đó, Chung Ngọc dành thời gian một năm để chia rẽ mối quan hệ của ba người nhà họ Cao.
Cô ta khiến cho Cao Thế Dương nghĩ là Lý Lan Tú có ý định phơi bày mọi sự việc năm đó, làm ông ta mất hết danh dự khi đã về già, hai người họ cãi nhau ầm ĩ, Lý Lan Tú bèn dọn ra ở riêng.
Lúc đó, Cao Lực Minh lại đổi việc lần nữa, chi tiêu mỗi tháng của anh ta cao gấp ba lần lương anh ta, cực kỳ ham thích hưởng thụ thú vui vật chất, toàn phải nhờ người nhà trả thanh toán phí nợ thẻ.
Vì Lý Lan Tú lúc nào cũng cưng chiều Cao Lực Minh, vì thế dù mỗi tháng Cao Lực Minh đều phải mượn ít nhất mười nghìn, hai mươi nghìn thì Lý Lan Tú quá lắm cũng chỉ càm ràm vài câu, vẫn cứ cho tiền, lại còn luôn tin là Cao Lực Minh đều dùng tiền để đầu tư và xã giao, sớm muộn gì cũng có thể kiếm lại được gấp mười gấp trăm lần.
Tuy Cao Lực Minh là con nuôi nhưng anh ta không hề biết chuyện này.
Vì vụ việc rò rỉ khí độc, cơ thể của Cao Thế Dương cũng chịu tổn hại, dẫn đến không thể sinh sản, ông ta và Lý Lan Tú bèn lựa chọn nhận nuôi Cao Lực Minh, hai người cũng coi Cao Lực Minh như con ruột của mình, còn quyết định với nhau là cả đời cũng không nói anh ta nghe chuyện này.
Cho đến khi Cao Lực Minh lại tiếp tục về nhà mượn ba trăm nghìn, Cao Thế Dương tức điên, quyết định không cho anh ta mượn tiền nữa, bảo Lý Lan Tú cũng không được cho mượn, còn đòi ra công chứng lập di chúc, sau này chết sẽ quyên góp hết tài sản.
Nghĩ là biết Cao Lực Minh đã quen ngửa tay xin tiền phải sốc đến độ nào.
Chung Ngọc: “Ngay lúc đó, tôi tiết lộ với Cao Lực Minh có thể anh ta là con nuôi. Sau khi biết được, anh ta vừa sốc vừa hoảng sợ, thậm chí bắt đầu tin lời Cao Thế Dương, cũng nghĩ chuyện Cao Thế Dương đột nhiên trở mặt cũng là vì mình không phải con ruột. Sau đó, tôi đi làm giám định người thân với anh ta. Ngày có kết quả, Cao Lực Minh không nói gì rất lâu, anh ta sụp đổ hoàn toàn, không biết nên làm gì.”
Lục Nghiễm: “Thế là cô bắt đầu tẩy não anh ta, làm anh ta tin rằng chỉ có việc nhanh chóng lấy được tài sản thừa kế thì mới có thể giữ lại được tất cả mọi thứ hiện tại.”
“Tôi không tẩy não anh ta, đây là do anh ta tự nghĩ đến. Đến lúc phát hiện ra lịch sử tìm kiếm trong máy tính anh ta thì tôi mới biết, thì ra anh ta từng hỏi ý kiến của luật sư trên mạng, cũng đã tham khảo ý kiến các cộng động mạng trên diễn đàn rằng làm thế nào để giết chết một người mà thần không biết quỷ không hay…”
Nói đến đây, Chung Ngọc lại bật cười.
Lục Nghiễm gõ nhẹ xuống bàn hỏi: “Tại sao Lý Lan Tú lại nói với hàng xóm là bà ấy cảm thấy con trai muốn đầu độc mình? Lý Lan Tú đã biết rồi sao?”
Chung Ngọc nói: “Cao Lực Minh lạy ông tôi ở bụi này đó còn gì. Có một lần anh ta lại đến tìm Lý Lan Tú đòi tiền, họ lại cãi nhau một trận, trong lúc nóng giận, Cao Lực Minh lại nói năng tàn nhẫn là: Bà già rồi, sau này phải nhờ vào tôi, nuôi con mới dưỡng già được, bà mà đối xử tệ với tôi thì tôi sẽ ghim gút chuyện này, sớm muộn gì cũng có một ngày tôi sẽ đầu độc bà, tiền của bà sẽ thành của tôi hết, tôi có còn cần phải nặng hơi mỏi cổ với bà thế này không?”
“Ôi dào, hôm đó Cao Lực Minh thật sự đã làm Lý Lan Tú tức điên lên. Về nhà anh ta lại nói chuyện này với tôi, lại còn đắc ý hết sức!”
Lục Nghiễm lại chuyển chủ đề hỏi: “Vậy Trần Lăng, chị cô thì sao, nửa sau câu chuyện cô kể gần như không hề nhắc tới cô ta. Những kế hoạch này là cô ta nghĩ ra giúp cô hay cô tự nghĩ ra?”
“Tôi tự nghĩ ra.” Chung Ngọc nói: “Chưa đến ba mươi, chị ấy đã mắc bệnh dạ dày, sau đó biến chứng thành loét dạ dày, sức khỏe luôn yếu ớt, không thể tốn sức suy nghĩ, cũng không thể tức giận, chỉ có thể giữ gìn nghỉ ngơi. Chuyện lúc sau này tôi không làm phiền chị ấy, sợ ảnh hưởng tới sức khoẻ của chị ấy. Vả lại sau đó chị ấy lại ngồi tù, mỗi tháng tôi chỉ có thể đến thăm một lần, còn phải lấy danh nghĩa là bạn bè, mỗi lần gặp đều không được lâu, thường tôi chỉ nói tin vui, không nói chuyện buồn.”
Lục Nghiễm nheo mắt, quan sát vẻ mặt của Chung Ngọc.
Anh không tin một chữ nào trong lời nói vừa rồi của cô ta.
Lục Nghiễm lại hỏi: “Lúc còn sống, Trần Lăng từng viết nửa câu “kẻ tham lam nhận nghiệp như chó đói” vào sổ ghi chép, cô có biết không?”
“Tôi biết, có vài năm chị ấy rất hứng thú với Phật học, thường đến chùa nghe thuyết pháp. Tôi còn nhớ chị ấy còn có nhắc tới nửa câu sau với tôi, đó là “người đầu độc nhận nghiệp như cọp sói”. Chị ấy nói tất cả từ Cao Thế Dương, Lý Lan Tú, Cao Lực Minh đến Chung Cường đều là “kẻ tham lam”, ích kỷ, ham muốn lợi ích, coi thường tính mạng của người khác, hạng người này phải nhận nghiệp báo. Trong số này, người xấu xa nhất chính là Cao Thế Dương, ông ta không chỉ tham lam mà còn hại chết bố mẹ chúng tôi, vì thế ông ta cũng là “kẻ đầu độc”.”
“Vậy cô và Cao Lực Minh thì sao?” Lục Nghiễm nói: “Hai người cũng đã đầu độc Cao Thế Dương và Lý Lan Tú. Về bản chất thì cũng không có gì khác biệt.”
Nghe đến đây, ánh mắt Chung Ngọc đột nhiên thay đổi, vừa hung hãn vừa sắc nhọn: “Tôi không giống họ, có nhân mới có quả, nếu Cao Thế Dương chịu làm người hiền lành, khi đó chịu nghe bố tôi khuyên thì bố mẹ tôi và hai người công nhân kia đã không phải chết, tôi và chị đều sẽ có cuộc đời tốt hơn!”
“Hơn nữa, vì tham tiền nên Cao Lực Minh mới đầu độc họ, Cao Thế Dương và Lý Lan Tú có công nuôi dưỡng anh ta, anh ta không biết báo đáp còn cắn ngược lại, kẻ ác độc nhất chính là anh ta! Cao Lực Minh mà biết báo đáp công ơn thì tôi đâu có làm được chuyện như hôm nay!”
Chung Ngọc càng kích động hơn, Lục Nghiễm lại thờ ơ ngắt lời cô ta: “Dù điều cô nói là sự thật nhưng Cao Lực Minh không có khả năng hoàn thành được việc đầu độc, càng không có kiên nhẫn đầu độc từng chút, là cô đứng đằng sau xúi giục anh ta sử dụng cách thức đầu độc mãn tính này, thực hiện một tội ác “hoàn hảo”. Tiếc là có kỹ càng thế nào cũng vẫn để lại sơ hở. Chỉ cần cô làm thì chắc chắn sẽ bị biết được.”
Chung Ngọc thở dài một hơi rồi nói: “Trên thực tế thì đây quả là một tội ác hoàn hảo, nếu không phải do tôi muốn cho chị mình một câu trả lời, để lại một phần “vật chứng” trong lúc cúng chị ấy, các anh cũng không có cách nào chứng minh được tôi đã tham gia đầu độc.”
Tề Thăng đáp: “Lưới trời lồng lộng tuy thưa mà khó thoát, dù cô có giấu chứng cứ kỹ đến mấy, chúng tôi cũng sẽ đều tìm được.”
“Anh sai rồi.” Chung Ngọc nói: “Không phải tôi giấu chứng cứ, tôi hoàn toàn không cần giấu, chỉ tôi không bỏ bất cứ gì vào hũ tro cốt là được. Vì rốt cuộc cũng là chính tôi chỉ ra chứng cứ của mình, trên đời này thật sự có tội ác hoàn hảo. Tôi thua là thua ở chỗ quá yêu chị mình, tôi bắt buộc phải cho chị ấy câu trả lời.”
Nói đến đây, hốc mắt Chung Ngọc dần ửng đỏ, đây là lần đầu tiên cô ta lộ ra nét đau buồn, chân thành hơn lúc diễn kịch ngoài ICU nhiều.
Có lẽ cái chết của Trần Lăng cũng đã lấy mất một phần linh hồn của Chung Ngọc, tinh thần cô ta đã không còn vững vàng nữa, mục tiêu kiên trì suốt mười mấy năm đã đạt được, dù không ngồi tù thì e rằng cuộc đời sau này cũng không biết phải đi đâu về đâu.
Chung Ngọc cúi đầu, thở dài.
Cô ta đã nói hết những gì cần nói.
Thế nhưng vào lúc này, Lục Nghiễm lại lên tiếng: “Là con người thì sẽ có điểm yếu, chỉ cần có điểm yếu thì sẽ không thể nào có tội ác hoàn hảo. Điểm yếu của cô chính là Trần Lăng, nếu cô không quan tâm đến cô ta thì cũng sẽ không để tâm đến tình thân, sẽ không có điểm yếu này, cô cũng sẽ không bỏ vật chứng vào tro cốt của cô ta. Nhưng đồng thời, nếu cô không thật sự để tâm, cô cũng sẽ không trả thù Cao Thế Dương nữa, vậy thì hôm nay cô cũng sẽ không ngồi đây.”
Chung Ngọc khẽ run, không ngẩng đầu, cũng không nhìn Lục Nghiễm, hai tay đặt trên bàn dần nắm chặt lại, bờ vai không thể kiểm soát bắt đầu run rẩy.
Tiếp đến, cô ta như đang rít ra từ kẽ răng: “Các người hoàn toàn không hiểu gì hết.”
Rất lâu sau đó, cuộc thẩm vấn Chung Ngọc cuối cùng cũng kết thúc, cô ta bị đưa ra khỏi phòng thẩm vấn, chuẩn bị được đưa đến trại tạm giam.
Lục Nghiễm cũng thở phào một hơi, vươn dài hai chân.
Tề Thăng đứng dậy, chủ động chìa tay ra nói: “Đội phó Lục, lần này thật sự cảm ơn anh rất nhiều! Thật ra trước đây tôi đã từng nghe thấy đội phó Lục đã lập công lớn hai lần ở Chi đội Chống ma tuý, lúc đó tôi còn từng nghi ngờ, bây giờ cuối cùng tôi cũng tin rồi.”
Lục Nghiễm cũng cười đứng dậy, chìa tay ra bắt: “Anh khách sáo quá, phân cục khu phía Đông có thể phá được án trong thời gian ngắn như thế, đây là công lao của mọi người, lát nữa tôi sẽ đưa báo cáo cho đội trưởng Phan, nhất định sẽ khen thưởng xứng đáng.”
Hai người nói chuyện vài câu, Tề Thăng vui vẻ ra ngoài.
Lục Nghiễm đi chậm hơn, lúc ra khỏi cửa thì nhìn thấy Tiết Bồng đang khoanh tay trước ngực, đứng trước cửa phòng quan sát bên cạnh.
Tiết Bồng đang nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt sâu xa như đang quan sát đánh giá gì đó.
Lục Nghiễm hơi ngờ nghệch: “Sao lại nhìn anh như thế?”
Tiết Bồng nói: “Màn thẩm vấn rất đặc sắc, câu chuyện phạm tội rất đặc sắc.”
Lục Nghiễm cười, vừa định đáp thì Tiết Bồng lại nói: “Nhưng mà có hai chuyện tôi thấy rất kỳ lạ.”
“Chuyện gì?”
“Lần đầu tiên anh nghi ngờ Chung Ngọc thật sự là do cô ta dặm lại phấn sao?”
“À, cũng không hẳn là vậy.” Lục Nghiễm nói: “Thật ra thì với người yêu cái đẹp quá đáng như Chung Ngọc, có thói quen hễ chút lại chỉnh trang bề ngoài, việc cô ta dặm lại phấn thì cũng rất dễ hiểu. Thế nhưng khoảnh khắc khiến anh nhìn ra được chính là lúc anh nói chuyện điện thoại với Tề Thăng, Tề Thăng nhắc đến cái tên “Chung Ngọc”, mà “Chung Ngọc” lại là người bạn duy nhất đến thăm Trần Lăng.”
“Sau đó Tề Thăng mới nói với anh là Lý Lan Tú đã chết trong nhà hai ngày, càng làm anh nghi ngờ Chung Ngọc hơn sao?”
“Ừm.” Lục Nghiễm gật đầu rồi hỏi: “Thắc mắc còn lại của em là gì?”
Tiết Bồng nói: “Lúc Chung Ngọc được vợ chồng Chung Cường nhận nuôi vẫn còn đang ẵm ngửa, cô ta không có chút ký ức về cha mẹ ruột, cũng không có tình thân gì, đúng ra sẽ không hận thù tới vậy.”
“Anh cũng từng nghĩ tới chuyện này.”
“Ồ, kết luận thế nào?”
“Điều khiển giết người.”
Tiết Bồng sững sờ: “Ý anh là Trần Lăng điều khiển Chung Ngọc?”
Lục Nghiễm nói: “Em có để ý tới không, bắt đầu từ lúc cô ta nói đến việc chính thức báo thù thì không nhắc tới Trần Lăng nữa. Điều này chỉ có hai khả năng, một là Trần Lăng không quan trọng mấy với cô ta, quá lắm cũng chỉ là người nói cho Chung Ngọc biết thân thế của mình, hoàn toàn không cần tham gia kế hoạch sau đó.”
“Không thể nào.” Tiết Bồng phủ định: “Con người sống trên đời đều cần có một chỗ dựa, dù là tình thân, tình yêu hay là thứ gì khác, Trần Lăng chính là chỗ dựa của Chung Ngọc. Nếu Trần Lăng còn không tham gia, Chung Ngọc lấy đâu ra động lực để tiếp tục.”
“Vậy thì là khả năng thứ hai, thay vì nói là Chung Ngọc báo thù cho bố mẹ, chi bằng nói là báo thù cho Trần Lăng. Điều này cũng phù hợp với con người của Trần Lăng.”
Lục Nghiễm lại nói: “Em có phát hiện ra “nét diễn” của Chung Ngọc rất giống như là bắt chước Trần Lăng không, xem ra cô ta thật sự rất sùng bái người chị này.”
Tuy cả hai đều chưa từng gặp Trần Lăng nhưng khi điều tra vụ án Trần Lăng, thông qua chứng cứ xung quanh và biểu hiện của vài người bạn tù cùng cả lời thuật lại của Tổ Trại giam và hồ sơ của Trần Lăng vân vân, cũng có thể phác hoạ được đại khái tính cách của Trần Lăng.
Hơn nữa trong vụ án Trần Lăng, khi Lục Nghiễm thẩm vấn Triệu Phong đã nhắc tới cụm từ “xúi giục hút ma tuý”.
Triệu Phong đã lập tức bật lại, còn kêu la: “Thật ra trong lòng cô ta rõ hết cả, cô ta mà muốn tự sát thì đã làm lâu rồi, không ai cản được! Hơn nữa cô ta cũng đã nhìn ra được là tôi có ý muốn làm hao mòn ý chí của cô ta, muốn cô ta chết, cô ta cũng đã vạch trần tôi từ lâu rồi! Chút mánh khoé này của tôi chả là gì trước mặt cô ta.”
Triệu Phong thậm chí còn nói rằng bản lĩnh bây giờ của cô ta đều là do Trần Lăng dạy, vậy thì người rõ hết mọi thứ sao lại có thể bị người khác xúi giục hút ma tuý.
Tiết Bồng: “Nếu là Trần Lăng thì quả thật cô ta có khả năng lên kế hoạch đến tận bước này, Chung Ngọc và Triệu Phong đều là người theo sau cô ta…”
Lục Nghiễm: “Nếu Trần Lăng không bị bệnh tật giày vò, không còn sống được bao lâu nữa thì chắc cũng không nghĩ đến chuyện tự sát. Cô ta nhân lần gặp cuối cùng với Chung Ngọc, dạy cho Chung Ngọc biết cách làm thế nào để đổ tội lên đầu Cao Lực Minh.”
“Cô ta còn cố tình để lại một mảnh giấy trong miệng, gây chú ý bằng cách thức độc đáo này. Mục đích là để làm đệm cho chuyện này để lỡ đâu Chung Ngọc bị lật tẩy, cũng có thể lấy cớ được cho Chung Ngọc. Nếu lỡ cảnh sát còn hoài nghi động cơ của Chung Ngọc, cho rằng cô ta không có quá nhiều thù hận để thực hiện việc báo thù thì Chung Ngọc cũng có thể mượn nước đẩy thuyền, nói rằng bị Trần Lăng xúi giục, tẩy não.”
Với câu chuyện mà Chung Ngọc thuật lại và sự thông minh của cô ta, cô ta hoàn toàn có thể có cơ hội đổ hết cho Trần Lăng. Nhưng Chung Ngọc không hề làm thế mà lại còn cố ý gạt bỏ Trần Lăng ra khỏi nửa sau câu chuyện.
“Thế nhưng dù cô ta có lên kế hoạch tỉ mỉ đến đâu thì chắc cũng không ngờ là cái chết của hai vợ chồng Cao Thế Dương lại ầm ĩ tới vậy.” Lục Nghiễm nói: “Trần Lăng cũng nhẫn tâm thật đấy, em ruột cũng không tha.”
Tiết Bồng thở dài: “Thật ra Trần Lăng đã làm hết sức có thể rồi. Nếu không phải Chung Ngọc quá nhớ nhưng Trần Lăng, chừa lại một phần vật chứng trong hũ tro cốt thì vật chứng có ích nhất trong việc khởi tố Chung Ngọc nhất chính là đoạn clip kia. Trong đoạn clip, Chung Ngọc hoàn toàn không động vào thuốc độc, chỉ ngồi bên cạnh Cao Lực Minh. Chung Ngọc vẫn có thể biện hộ là Cao Lực Minh dùng clip và hình ảnh riêng tư để đe doạ mình.”
Hơn nữa tất cả những gì gọi là thù hận đời trước đều chỉ là suy đoán trước khi Chung Ngọc tự khai nhận, hoàn toàn không có chứng cứ xác thực Cao Thế Dương đã hại chết vợ chồng Trần Thực Xuyên, vì thế “giả thiết” trả thù cũng không thể thành lập.
Nói đến đây, Tiết Bồng cụp mắt, trong đầu xuất hiện dáng vẻ của Trần Lăng và Chung Ngọc, tiếp đến lại nghĩ tới Tiết Dịch.
Cô cũng đã từng trải nghiệm mối quan hệ bịn rịn quyến luyến giữa chị với em, đến tận bây giờ, tình cảm đó vẫn đang chảy trong tinh thần, trong xương tủy của cô, đó cũng là chỗ dựa của cô.
Tuy bố Tiết Ích Đông và mẹ Trương Vân Hoa đều cũng là những người cực kỳ giỏi giang nhưng Tiết Ích Đông mất sớm, ký ức sâu sắc nhất mà ông để lại cho cô đều nằm trong những tập ghi chép, cô gần như phải dựa vào việc đọc nhưng ghi chép đó mới có thể phác hoạ rõ nét hình tượng của bố mình.
Còn tình cảm của mẹ cho cô, đa phần lại là tình thân, là yêu thương và bảo vệ.
Trên thực tế, tấm gương, thần tượng thật sự đã là chỗ dựa của cô những năm nay luôn là Tiết Dịch.
Cho đến bây giờ đã chín năm qua đi, Tiết Bồng vẫn không khỏi thường hoang tưởng nếu Tiết Dịch vẫn còn sống sẽ trở thành một luật sư hình sự giỏi giang đến nhường nào, có lẽ sẽ được tung hô là nhân vật đại diện cho thanh niên kiệt xuất của thành phố Giang.
Giống như bản thân Tiết Dịch đã nói vậy, rằng cô sẽ chiến đấu cho lẽ phải, chiến đấu cho những vụ án oan khuất bị sai sót.
Hơn nữa, cô tuyệt đối sẽ không trở thành loại người như Hàn Cố.
Tiết Bồng suy nghĩ rất nhập tâm, cho đến khi một bàn tay vừa to vừa rắn chắc chìa đến trước mặt cô lắc qua lắc lại.
Tiết Bồng choàng tỉnh, ngước mắt nghe thấy Lục Nghiễm hỏi: “Sau đang nói lại thất thần rồi, nghĩ gì thế?”
Tiết Bồng khó chịu đảo mắt, đổi giọng nói: “Tôi không thể không nói là anh thẩm vấn rất cừ, có thể nhìn thấy được mọi dấu vết nhỏ, còn có thể nhìn rõ lòng người, phân tích tình tiết án cũng rất có logic, tôi nể anh ghê á.”
Lục Nghiễm: “…”
Cũng không biết vì sao nghe lời khen có vẻ rất chân thành mà lại hình như không được chân thành cho lắm.
Lục Nghiễm ho khẽ, vừa định lên tiếng.
Ai ngờ Tiết Bồng lại đặt ra một câu hỏi nữa: “Nhưng sao trong đời sống anh lại như thế này vậy?”
Lục Nghiễm: “Hở?”
Như thế này?
Như thế nào?
Lục Nghiễm ngơ ngác: “Ý là thế nào?”
Tiết Bồng nửa cười nửa không liếc mắt nhìn anh: “Nói sao thì là vậy đấy, anh biết điều tra án lắm mà, tự nhận xét đi.”
Nói xong, cô quay người đi mất.
Lục Nghiễm đứng đó ngơ ngác một thoáng rồi lại bước theo.
Anh có vóc dáng cao ráo, đi chưa được mấy bước đã đến ngang hàng với Tiết Bồng, bước chậm lại nói: “Anh không nhận xét được nhưng anh nghe ra em đang móc mỉa anh. Tự nhiên khi không sao em quái gỡ vậy?”
“Lúc nào tôi chả vậy, nghe không quen thì anh nhắm tai lại đi.”
Lục Nghiễm: “…”
Đến khi hai người băng qua hành hàng, đến sảnh nhỏ bên ngoài, Vương Chí Thân lúc này mới từ trong chạy ra nói: “Đội phó Lục, Cao Lực Minh mất rồi, vừa mới nãy.”
Lục Nghiễm và Tiết Bồng đều sững người.
Vương Chí Thân: “Đã thông báo với Chung Ngọc rồi, cô ta không có phản ứng gì.”
Tiết Bồng cụp mắt, thờ ơ nói: “Chuyện trong dự tính mà.”
Tiếp đến bèn quay gót ra ngoài.
Lục Nghiễm cũng đi theo.
“Tai không có nhắm được, mắt mới nhắm được.”
“Sao anh phiền vậy.”
Danh sách chương