Ngay tối đó, một mẩu tin tức tìm kiếm nóng lan đầy trên Weibo với tiêu đề: “Người mẫu nổi tiếng tử vong tại nhà riêng, không rõ nguyên nhân cái chết?”
Trong mẩu tiêu đề còn có đính kèm hai tấm ảnh mờ mờ chất lượng thấp được chụp từ ngày hôm trước, chỉ có thể nhìn loáng thoáng thấy có xe cảnh sát đậu ngoài cổng của một khu chung cư, còn có chuyên viên khám nghiệm hiện trường mặc đồ bảo hộ ra vào.
Cư dân mạng xôn xao đồn đoán xem người mẫu nổi tiếng này là ai.
Nhà của cô người mẫu ở thành phố Lịch, vậy thì hiện giờ có những người mẫu nào sống ở thành phố Lịch nhỉ, rất nhanh sau đó, cư dân mạng đã có được một danh sách liệt kê, những người hâm mộ cũng đổ xô nhau để lại lời nhắn trên Weibo người mẫu mà mình thích, mong là không phải thần tượng của mình.
Những người mẫu ở thành phố Lịch cũng lần lượt xuất hiện trên Weibo.
“Tôi vẫn bình an, cảm ơn mọi người đã quan tâm!”
“Hiện giờ tôi đang làm việc ở thành phố Giang.”
“Mong mọi người đều bình an, hy vọng chỉ là tin đồn thất thiệt.”
Sau một phen hú vía, đám người hóng chuyện cũng hết hơi, bắt đầu có người mắng mỏ người lan truyền tin đồn, cũng có không ít người đăng đàn bảo: “Không tin bịa đặt, không lan truyền bịa đặt.”
Chính vào lúc này, lại có một tài khoản phụ xuất hiện lên tiếng: “Thật sự đã có người xảy ra chuyện rồi, hôm qua tôi tận mắt nhìn thấy rất nhiều cảnh sát khiêng thi thể đi, tôi cũng sống ở khu chung cư này, căn nhà xảy ra chuyện đúng là nhà của một người mẫu, chỉ không biết người xảy ra chuyện có phải là cô ấy hay không thôi.”
Tài khoản phụ này cũng đã đăng tải một bức ảnh chụp rất rõ nét, chụp được cả cổng căn biệt thự có chuyện, trong ảnh quả thật cũng có người khiêng túi thi thể ra ngoài.
Lúc này, tin tức mới vừa tạm lắng xuống lại lập tức dậy sóng.
Rất nhiều người đều bấm vào hỏi đây rốt cuộc là nhà ai? Bên dưới nhanh chóng có người chỉ ra: “Trong số những người mẫu vừa báo tin bình an ban nãy đấy.”
Đám đông lập tức xôn xao, không ít người bắt đầu truy tìm tung tích, đối chiếu từng manh mối, cuối cùng cũng không biết biết là ai đã hỏi được thông tin từ phía Cục Cảnh sát thành phố Lịch rằng người xảy ra chuyện chính là cô người mẫu đó, người báo tin bình an trên Weibo chắc là ai đó khác, khuyên mọi người vẫn nên đợi công bố.
Tuy là giới người mẫu không thuộc nhóm đông người hâm mộ trong giới giải trí nhưng cô người mẫu này cũng thường được không ít người quan tâm đến, lượt theo dõi trên Weibo cũng có tận mấy triệu, có lúc còn xuất hiện trong chương trình giải trí, khoảng thời gian trước còn thường hay qua lại với một cậu ấm nhà giàu.
Còn có phóng viên chụp được hình ảnh cậu ấm đó thường xuyên đến thành phố Lịch để gặp cô ta, có lần còn đồn về tin vui của hai người.
Chuyện này cứ tiếp tục nóng hổi cho đến tận sáng hôm sau, cộng động mạng hóng hớt vẫn chưa thỏa mãn được lòng hiếu kỳ, những người hâm mộ cũng đã phải trằn trọc cả đêm.Tuy chuyện cô người mẫu xảy ra ở thành phố Lịch nhưng vì là nhân vật của công chúng nên Cục Cảnh sát thành phố Giang xa xôi cũng đang quan tâm chuyện này, chỉ có mỗi hai người là cả đêm không có thời gian lên Weibo, hoàn toàn ngăn cách mình với thế giới bên ngoài.
Hai người họ không phải ai khác, chính là Tiết Bồng và Lục Nghiễm.
Tối đến Tiết Bồng vừa về tới nhà đã lên ngay tầng trên, còn chưa nghiên cứu mẫu thử trong chai nước hồ của Trần Lăng thì đã tìm tài liệu độc chất trên kệ sách của Tiết Ích Đông.
Những thứ như chất độc, hợp chất hoá học, ma tuý sẽ làm hư hại cơ thể khi nó tiếp xúc với cơ thể, tiếp xúc với nước hồ và đất cũng sẽ di chuyển thẩm thấu vào trong, trực tiếp làm thay đổi tính chất của chúng, gây hại đến thực vật và động vật ở xung quanh.
May là trong sổ sách của Tiết Ích Đông lại có ghi chép về từng đường dây sản xuất và địa chỉ nhà máy của các nhà máy hoá học ở thành phố Giang, xung quanh nhà máy có ruộng gì, hồ gì, trong ruộng có trồng gì, trong hồ có nuôi thuỷ sản hay không, còn ghi lại toàn bộ cả cách xử lý nước thải của nhà máy nào không đạt chuẩn, khiến cây trồng và động vật xung quanh bị ô nhiễm như thế nào.
Tiết Bồng rà soát từng trang một, xem rất chăm chú, chỉ là lâu lâu chợt tỉnh lại không khỏi cười tự giễu mình, thấy mình như đang mò kim đáy bể, không xác định được mục tiêu.
Nhưng quay đi lại chìm đắm vào trong những ghi chép này, chìm đắm vào thế giới đầy hứng thú mà bí ẩn này, dần dần cũng quên mất mục đích tìm kiếm ban đầu của mình.
Lúc Tiết Ích Đông qua đời, Tiết Bồng vừa chuẩn bị lên tiểu học, đến giờ đã qua hai mươi năm, đến khi Tiết Bồng tìm thấy được ghi chép cuối cùng của Tiết Ích Đông trước khi chết, nhận ra ngày tháng chính là vào nửa tháng trước khi ông mất, trang cuối cùng chỉ viết được một nửa, dường như chỉ mới bắt đầu thuật lại một chuyện thì đã đột nhiên ngừng bút, chỗ ngừng bút lại còn không có lấy một dấu câu.
Chỉ là Tiết Bồng xem xong nửa hiểu nửa không, trăn trở hồi lâu cũng không rõ là vì sao bèn gọi điện thoại cho Trương Vân Hoa.
Bên kia đầu dây nhanh chóng nhấc máy, Tiết Bồng nhanh chóng nói: “Mẹ, mẹ có còn nhớ những ghi chép bố để lại khi còn sống không?”
Trương Vân Hoa khựng lại rồi lập tức trả lời: “Mẹ nhớ, sao thế, lại phát hiện ra gì mới à?”
“Vâng, chuyện là thế này, con vừa xem ghi chép cuối cùng bố để lại, trùng hợp có nhắc đến ô nhiễm đất và nước, còn có một số mẫu kiểm nghiệm sau khi xử lý nữa. Theo như những ghi chép này thì có vẻ khu phía Nam thành phố Giang đã xảy ra sự cố ô nhiễm môi trường đột ngột vài lần. Nhưng mà sao con không biết gì hết vậy.”
Trương Vân Hoa: “Chuyện lâu cả rồi, lúc đó con còn nhỏ, dù con có thấy cũng sẽ không để tâm. Nhưng mà những gì bố con ghi lại quả thật đều từng xảy ra, lúc đó vì lộ ra chuyện liên quan đến vấn đề xử lý ô nhiễm nước, có nhà máy đã vi phạm nguyên tắc, bị cấm từ lâu rồi, có chỗ bị cưỡng chế sửa chữa phục hồi, có chỗ còn chuyển khỏi thành phố Giang. Nhưng mà những nhà máy này đều để lại vấn đề về ô nhiễm nước hồ, đất và rất nhiều thực vật, không dễ dàng giải quyết được, ít nhất cũng phải mấy chục năm mới phục hồi được, hơn nữa dù sửa chữa phục hồi tốt cỡ nào thì cũng không trở lại được nguyên trạng ban đầu.”
Chuyên môn của Trương Vân Hoa là nghiên cứu thuỷ lợi, Tiết Bồng lại cũng có hứng thú về mặt này, hỏi hết câu này đến câu khác, hai mẹ con nói chuyện đến quên mất thời gian.
Đến lúc nhớ ra lại thì đã là nửa đêm, Tiết Bồng vẫn còn chưa muốn ngưng, dù sao cũng đã lâu chưa nói chuyện với Trương Vân Hoa lâu như thế.
Tiết Bồng nhìn thời gian rồi nói: “Sắp rạng sáng rồi, hôm khác con hỏi mẹ tiếp nhé, con sắp xếp lại vấn đề đang cần biết trước đã, hôm nay mẹ ngủ sớm đi nhé.”
“Được, con cũng đi nghỉ sớm đi.” Trương Vân Hoa trả lời rồi lại chuyển chủ đề: “À phải rồi, có chuyện này hôm qua đi ăn quên nói với con.”
“Chuyện gì thế mẹ?”
“Chú Thường định dọn đi, chuyện mẹ với chú tới đây thôi.”
Tiết Bồng sững sờ, buột miệng hỏi: “Tại sao thế?”
Trương Vân Hoa không đề cập tới việc Thường Trí Bác nghĩ cho đường thăng tiến sau này của Tiết Bồng, sợ tiền án của mình sẽ liên lụy đến cô, bà chỉ nói: “Ôi chào, tính không hợp nhau thôi, còn tại sao nữa, chú Thường ở trong đó mấy năm, tính tình khác trước rồi, mẹ cũng vậy, độc thân một mình lâu quá, thay đổi suy nghĩ nhiều rồi, cả hai đều thấy hơi gượng gạo mới ngồi xuống nói chuyện với nhau, chia tay trong hoà bình vẫn hơn. Dù sao hai nhà chúng ta sau này vẫn là bạn.”
Tiết Bồng ậm ừ, vốn định nói gì đó nhưng rồi lại thấy đây đều là chuyện của người lớn, con cháu như cô không tiện hỏi, càng không thể làm mai miễn cưỡng.
Hơn nữa Trương Vân Hoa và Thường Trí Bác cũng đã có tuổi rồi, hai người đều rất lý trí, luôn cân nhắc vấn đề rất chu toàn, ắt hẳn là đều suy nghĩ kỹ càng mọi chuyện hết rồi mới quyết định.
Còn về việc vì sao lại chia tay thì chắc có thể như Trương Vân Hoa nói là không hợp, cũng có thể là những nguyên nhân khác không tiện nói với người khác nhưng đó đều là chuyện giữa hai người.
Tiết Bồng yên lặng mấy giây rồi nói: “Nếu mẹ với chú Thường đã quyết định rồi thì con cũng ủng hộ, vậy mẹ ngủ sớm nhé, mẹ ngủ ngon.”
Trương Vân Hoa: “Ừm, con ngủ ngon.”
Cùng đêm đó, Lục Nghiễm cũng từ Cục thành phố về ký túc xá đơn từ sớm nhưng anh lại không chìm đắm trong suy nghĩ về vụ án, vừa về đến là lại thay một bộ đồ ở nhà mặc đã lâu, xắn tay áo lên, dọn dẹp sạch sẽ toàn bộ căn phòng.
Ký túc xá một người có hai phòng với một khu sinh hoạt nhưng diện tích hai căn phòng chênh lệch hơi lớn, gian lớn hơn được Lục Nghiễm lấy làm phòng ngủ và góc làm việc, gian nhỏ thì để chất đồ lặt vặt.
Trước giờ anh không để nhiều đồ trong phòng khách, ngoài sofa, tivi và bàn trà và một cây đèn đứng thì chỉ đặt thêm một cái kệ dưới tivi.
Lục Nghiễm dọn dẹp sạch sẽ căn phòng để đồ linh tinh, bỏ hết những vật dụng lâu ngày không dùng đến vào túi rác cỡ lớn, chất từng cái trước cửa.
Trong phòng để đồ còn có rất nhiều hộp hàng chưa khui, anh cầm kéo và dao rọc giấy tháo từng hộp một rồi lại dùng khăn giấy có cồn lau sạch từng món đồ, đặt từng món một vào trong căn phòng nhỏ.
Đến tận chín giờ tối, cuối cùng Lục Nghiễm cũng sắp xếp xong cả căn phòng, căn phòng nhỏ được bày đầy bát ăn hằng ngày cho chó, đệm nằm và thức ăn cho chó, còn có nhiều thứ đồ chơi linh tinh khác cũng không biết là có dùng đến hay không.
Lục Nghiễm lại mang rác trước cửa đem bỏ vào thùng rác dưới lầu, quay về cởi sạch quần áo dơ trên người rồi đi tắm rửa.
Tắm rửa thay đồ xong xuôi, trên người vẫn còn ít mồ hôi, bèn đến bến tủ lạnh lấy ra một chai nước.
Vừa vặn nắp chai thì điện thoại lại reng lên.
Người gọi đến là Ngải Tiểu Nguyên.
Lục Nghiễm vừa lau tóc vừa nhấc máy: “Alô.”
Ngải Tiểu Nguyên: “Làm phiền quá, muộn vậy rồi còn tìm cậu.”
Giờ đã là mười giờ tối.
Lục Nghiễm trả lời: “Không sao đâu, sao thế?”
Ngải Tiểu Nguyên: “À, mình muốn nói với cậu, cuối cùng mình cũng liên lạc được với Thường Phong rồi, cũng biết hiện giờ cậu ấy đang sống ở đâu. Hôm nay tan làm mình đã từ bệnh viện đến tìm cậu ấy, nói chuyện với cậu ấy rất lâu, cậu ấy cùng đồng ý hôm nào ba đứa mình gặp nhau nói chuyện.”
Lục Nghiễm đang uống nước thì khựng lại, anh thở dài nói: “Cũng tốt, vậy hai cậu chọn thời gian địa điểm rồi nói mình biết, nếu mình bận vụ án không đi được thì bọn mình lại dời sau.”
“Vậy thì tạm thời hẹn vào cuối tuần đi, tớ cũng thường phải thay ca đêm, chưa chắc có thời gian, thật ra người có thời gian nhất chỉ có Thường Phong thôi. Mình có hỏi cậu ấy, cậu ấy vẫn chưa tìm được việc, đang định góp chút tiền kinh doanh.”
Lục Nghiễm không nói gì, cầm ly nước đi vào phòng ngủ, nhìn cảnh đêm bên ngoài ô cửa sổ.
Lúc này, Ngải Tiểu Nguyên lại nói: “Mình biết cậu đang nghĩ gì, nhưng mà mình nghĩ Thường Phong ngồi tù mấy năm chắc là đã ngoan hơn nhiều, cũng biết là cái gì nên làm, cái gì không nên. Lúc đó cậu ấy mới dấn thân vào thương trường, chưa biết gì cả, lại cũng khá mạo hiểm, nếu không bị công ty lừa gạt, không cưỡng lại được sức cám dỗ của tiền tài thì cũng sẽ không ăn hối lộ, càng không tham gia vào chuyện rửa tiền…”
“Cậu thấy sai, đưa cậu ấy đi tự thú cũng là vì tốt cho cậu ấy, nếu không cậu ấy sẽ càng lún càng sâu, sau này chỉ càng bị xử nặng hơn. Chuyện này đúng sai thế nào thì mình nghĩ chắc là trong lòng Thường Phong hiểu rõ, cậu ấy thông minh như thế sao mà không hiểu được. Đợi cuối tuần ba đứa gặp mặt, để mình làm trung gian, tụi mình nói rõ hết mọi chuyện với nhau đi, dù sao cũng chơi chung từ nhỏ đến lớn…”
Lục Nghiễm nghe Ngải Tiểu Nguyên giải bày trong điện thoại, từ đầu tới cuối vẫn im lặng, trong đầu cũng nhớ lại mọi chuyện vào ba năm trước, nhớ đến khi đó Thường Phong bị anh tận tay “áp giải” đến Cục Cảnh sát, nhìn anh với ánh mắt phẫn nộ, còn nhớ cả câu nói Thường Phong nói với anh sau khi nhận phán quyết: “Nếu cậu không nóng vội như thế thì tôi cũng sẽ tự dừng lại, hoàn toàn không cần phải ngồi tù.”
Lục Nghiễm thẳng thừng hỏi y: “Cậu lên thuyền của giặc rồi, cậu nói dừng là dừng sao, giặc trên thuyền có đồng ý không?”
Thường Phong tức tối: “Vì thế nên cậu mới dùng cách này để khiến tôi thậm chí còn không có cách tự bước xuống thuyền!”
Lúc đó Lục Nghiễm còn nghĩ là Thường Phong chỉ tức giận không bỏ qua được một lúc đó thôi, dù sao từ nhỏ y đã thông minh, học hành lại giỏi giang, còn trẻ như thế đã quản lý tận mấy dự án trong công ty, đang là lúc được đà phất lên, ai có thể ngờ được lại rơi từ trên cao xuống ngay lúc đó, lại còn bị chính tay bạn thân từ nhỏ đến lớn của mình đưa đến Cục Cảnh sát tự thú, vừa mất mặt vừa tự ái không thể chấp nhận được.
Rồi mọi hành động sau đó của Thường Phong đều cứ như thật sự muốn cắt đứt mối quan hệ.
Nghĩ đến đây, Lục Nghiễm nói: “Mình cũng mong là Thường Phong đã hiểu ra tất cả, hai năm đầu mình có đến thăm nhưng cậu ấy từ chối gặp, sau đó mình cũng không tới nữa.”
Ngải Tiểu Nguyên ngẩn người rồi lại nói: “Đó đã là chuyện mấy năm trước rồi, lần này cậu ấy đã đồng ý gặp mặt thì đã thay đổi rồi.”
“Ừm.” Lục Nghiễm ậm ừ rồi cũng không nói thêm nhiều: “Muộn lắm rồi, cuối tuần gặp rồi nói.”
“Ừm, vậy cậu ngủ sớm đi nhé, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Lục Nghiễm cúp máy, nốc hết ly nước rồi cầm điện thoại tựa bên đầu giường.
Trong máy không có nhiều hình, có hình gia đình, cũng có hình bạn bè, anh lướt nhanh mấy tấm cho đến khi lướt đến chùm ảnh chụp chung từ nhỏ đến lớn của anh, Thường Phong và Ngải Tiểu Nguyên thì chậm tay lại.
Hình ảnh vốn đều được rửa ra từ cuộn phim, sau để tiện xem nên chép từng tấm vào điện thoại, có tấm khá cũ, đã ngả màu nhưng ba người trong ảnh lúc nào cũng cười tươi.
Hình ảnh liên tục nối tiếp đến khoảng thời gian cấp Ba thì dần dần ít đi.
Ba người thi vào ba người cấp Ba khác nhau, ai cũng đều bận, mỗi người lại còn có các mối quan hệ mới, chỉ lâu lâu rủ nhau chụp chung một bức hình, lần nào cũng toàn là Ngải Tiểu Nguyên bày đầu, cô ấy là người thích chụp ảnh nhất.
Lục Nghiễm lại lướt tiếp mấy tấm sau đó, tấm ảnh chụp chung cuối cùng là từ lúc tốt nghiệp Đại học Cảnh sát, Thường Phong học chuyên ngành tài chính, Ngải Tiểu Nguyên học chuyên ngành hộ lý ở Đại học Y khoa, cả ba tốt nghiệp cùng một năm, bước vào xã hội cùng một năm.
Từ sau đó, thời gian họ gặp nhau càng lúc càng ít đi, dù đôi lúc có hẹn nhau cũng thường sẽ thiếu một người, hoặc là một người trong số đó có việc đột xuất, đến vội rồi đi cũng vội, từ đầu đến cuối không có tấm ảnh chụp chung nào.
Có lẽ mối duyên giữa người với người chính là như thế, một phút trước còn vui vẻ hoà hợp, một giây sau lại mỗi người một hướng, không ai biết được sự rời đi khi ấy có phải là lần gặp mặt cuối cùng trong đời hay không.
Xem đến đây, Lục Nghiễm khẽ thở dài, lại trượt ngón tay, nhìn thấy tấm ảnh sau đó.
Anh vừa ngước mắt đã thừ người, nhìn chăm chăm vào đó.
Tấm ảnh này vẫn là hình chụp chung ba người, hai nam một nữ, một người trong số đó vẫn là Lục Nghiễm nhưng hai người còn lại không phải là Thường Phong và Ngải Tiểu Nguyên nữa.
Cô gái đã trở thành Tiết Bồng, cô ngôi bên bàn, một tay chống cằm, khẽ mỉm cười với ống kính, ánh mắt cô sáng long lanh, lại còn đen lay láy, tóc trượt qua gò má, kéo xuống cằm rồi chấm ngang vai.
Lục Nghiễm ngồi ở bên trái Tiết Bồng, bên phải cô là một cậu trai khác, cao ngang Lục Nghiễm, vóc dáng cũng rất khoẻ khoắn, vai rộng eo nhỏ, da ngăm hơn Lục Nghiễm, đôi mắt rất to nhưng lại là mắt một mí, lông mày xếch lên, sóng mũi còn gồ lên một khúc, nhoẻn miệng cười để lộ hàm răng trắng.
Lục Nghiễm nhìn tấm ảnh đó chăm chăm hồi lâu, ánh nhìn di từ Tiết Bồng đến khuôn mặt của cậu trai rồi lại cụp mắt, tắt màn hình điện thoại, đặt trên tủ đầu giường.
Lục Nghiễm nằm thẳng trên giường, tắt đèn nhưng vẫn chưa nhắm mắt.
Ánh đèn phía xa xa ngoài cửa sổ rọi vào cửa sổ, chiếu lên đất, lên giường.
Một lúc rất lâu sau, một tiếng thở dài vang lên trong bóng đêm.
Lục Nghiễm trở mình, quay lưng về phía cửa sổ, cuối cùng cũng nhắm mắt lại.
Lục Nghiễm không phải người hay nằm mơ, từ nhỏ anh đã ngủ rất say, rất sâu, không giống như Tiết Bồng trong lòng lúc nào cũng đầy tâm sự, buổi sáng suy nghĩ quá nhiều, đến trong mơ còn không tha cho mình.
Nhưng kể từ sự việc đột ngột một năm trước, cả năm nay Lục Nghiễm cũng nằm mơ không ít lần, cảnh tượng trong mơ đều tương tự nhau, có rất nhiều người, rất nhiều giọng nói, cảnh tượng rất hỗn loạn.
Điều duy nhất không thay đổi chính là anh ở trong mơ luôn bất lực trước mọi thứ diễn ra.
Đêm nay, anh lại mơ thấy cùng một giấc mơ.
Chuyện xảy ra ở một nhà máy cũ, hai bên đang trao đổi, bầu không khí rất căng thẳng, ai cũng đều lấy hết tinh thần.
Nói qua nói lại chưa được mấy câu đã sặc mùi thuốc súng, sau đó cũng không biết là ai khơi dậy cuộc chiến trước, hai bên đột nhiên xảy ra tranh chấp.
Đến khi phát súng đầu tiên nổ ra, cục diện hoàn toàn sụp đổ.
Mỗi người đều liều mình trong cơn mưa đạn, muốn kéo đối phương bên kia cùng vào chỗ chết.
Nhưng dù gì chỗ này cũng là nhà máy, tuy đã bỏ hoang nhưng vẫn còn chất rất nhiều thứ dễ phát nổ, cũng không biết là viên đạn nào đã đột nhiên xuyên qua hộp kim loại đựng đầy hóa chất.
Chỉ nghe thấy một tiếng nổ vang, hộp kim loại nổ tan nát, lửa cuồn cuộn nuốt trọn mọi thứ xung quanh, vài người đứng cạnh cái hộp lập tức bị nổ bay.
Trong lúc hoảng loạn, có người hét lên: “Chạy mau đi, trong khí có độc!”
Khắp nơi đều đầy rẫy một màu khói trắng, trong màn khói vẫn có đạn vụt qua.
Nơi Lục Nghiễm nấp khá gần với chỗ bị nổ, tiếng nổ vang lên, hai tai anh đều ù đi, đến cả tiếng súng đạn gần sát bên cũng đều như bị chỉnh nhỏ lại, khiến anh bỗng chốc cảm thấy như đang sai lệch không gian.
Lục Nghiễm vén áo thun đang mặc bịt lấy mũi miệng, sau đó một tay cầm súng tiến về trước trong màn khói trắng lập lờ, tìm kiếm bóng dáng của một người nào đó.
Rất nhiều người đã ngã xuống, còn có một số người đã tháo chạy ra phía cửa sau.
Giọng nói của Lục Nghiễm vang lên loáng thoáng đằng sau chiếc áo thun, anh gọi lớn: “Chung Lệ! Chung Lệ!”
Nhưng lại không có ai trả lời anh.
Cho đến khi một tiếng nổ khác lại vang lên, lớn và dữ dội hơn cả ban nãy.
Mọi thứ xung quanh đều đồng loạt bốc cháy, trong tích tắc trở thành biển lửa, nếu còn không chạy ra ngoài sẽ phải kẹt lại trong này.
Nhưng Lục Nghiễm đã hít phải một ít khí, sức lức đã dần hao mòn, anh chống tay xuống đất đứng dậy, bỗng dưng cảm nhận được gì đó xuyên qua vai mình.
Thứ đó rất nhỏ, lạnh băng, có sức mạnh rất lớn.
Vai của anh bị nó xuyên trúng, lập tức mất thăng bằng ngã ra đất, đến nỗi không còn sức lực che kín mũi miệng.
Chính vào lúc này, có ai đó đã dùng sức mở cửa nhà máy, phát ra âm thanh chói tay nặng nề.
Một nhóm người xông vào, có người đi dập lửa, có người bắt đầu tìm kiếm dưới đất.
Đến khi có người phát hiện ra Lục Nghiễm, rọi ánh sáng vào để xem kỹ mặt anh rồi nói vào bộ đàm: “Báo cáo, chúng tôi đã tìm thấy Lục Nghiễm, vẫn chưa tìm ra Chung Lệ.”
Giọng của Lâm Nhạc Sơn truyền tới từ bộ đàm: “Cứu Lục Nghiễm trước!”
“Vâng!”
Thế nhưng lúc Lục Nghiễm được khiêng ra ngoài nhà máy, bên trong lại lần nữa phát ra tiếng nổ.
Lục Nghiễm lim dim mắt, chỉ nhìn thấy làn khói lan ra trong nhà máy và một ngọn lửa nổ tung, cảnh tượng đó, mùi vị đó đã in sâu trong đầu anh từ giây phút đó.
Trước khi hôn mê, Lục Nghiễm nhìn thấy Lâm Nhạc Sơn gọi điện thoại, chỉ nói một câu: “Tìm được rồi, vẫn còn sống.”
Sau đó là một màn đêm vô tận.
Truyện gồm ba mạch, một mạch chính và hai mạch phụ, không tăng nội dung cho mạch phụ, ba mạch gồm mạch truyện chính, mạch truyện về ma tuý, mạch truyện về người chị, cuối cùng cả ba mạch truyện sẽ liên kết lại với nhau.
Trong mẩu tiêu đề còn có đính kèm hai tấm ảnh mờ mờ chất lượng thấp được chụp từ ngày hôm trước, chỉ có thể nhìn loáng thoáng thấy có xe cảnh sát đậu ngoài cổng của một khu chung cư, còn có chuyên viên khám nghiệm hiện trường mặc đồ bảo hộ ra vào.
Cư dân mạng xôn xao đồn đoán xem người mẫu nổi tiếng này là ai.
Nhà của cô người mẫu ở thành phố Lịch, vậy thì hiện giờ có những người mẫu nào sống ở thành phố Lịch nhỉ, rất nhanh sau đó, cư dân mạng đã có được một danh sách liệt kê, những người hâm mộ cũng đổ xô nhau để lại lời nhắn trên Weibo người mẫu mà mình thích, mong là không phải thần tượng của mình.
Những người mẫu ở thành phố Lịch cũng lần lượt xuất hiện trên Weibo.
“Tôi vẫn bình an, cảm ơn mọi người đã quan tâm!”
“Hiện giờ tôi đang làm việc ở thành phố Giang.”
“Mong mọi người đều bình an, hy vọng chỉ là tin đồn thất thiệt.”
Sau một phen hú vía, đám người hóng chuyện cũng hết hơi, bắt đầu có người mắng mỏ người lan truyền tin đồn, cũng có không ít người đăng đàn bảo: “Không tin bịa đặt, không lan truyền bịa đặt.”
Chính vào lúc này, lại có một tài khoản phụ xuất hiện lên tiếng: “Thật sự đã có người xảy ra chuyện rồi, hôm qua tôi tận mắt nhìn thấy rất nhiều cảnh sát khiêng thi thể đi, tôi cũng sống ở khu chung cư này, căn nhà xảy ra chuyện đúng là nhà của một người mẫu, chỉ không biết người xảy ra chuyện có phải là cô ấy hay không thôi.”
Tài khoản phụ này cũng đã đăng tải một bức ảnh chụp rất rõ nét, chụp được cả cổng căn biệt thự có chuyện, trong ảnh quả thật cũng có người khiêng túi thi thể ra ngoài.
Lúc này, tin tức mới vừa tạm lắng xuống lại lập tức dậy sóng.
Rất nhiều người đều bấm vào hỏi đây rốt cuộc là nhà ai? Bên dưới nhanh chóng có người chỉ ra: “Trong số những người mẫu vừa báo tin bình an ban nãy đấy.”
Đám đông lập tức xôn xao, không ít người bắt đầu truy tìm tung tích, đối chiếu từng manh mối, cuối cùng cũng không biết biết là ai đã hỏi được thông tin từ phía Cục Cảnh sát thành phố Lịch rằng người xảy ra chuyện chính là cô người mẫu đó, người báo tin bình an trên Weibo chắc là ai đó khác, khuyên mọi người vẫn nên đợi công bố.
Tuy là giới người mẫu không thuộc nhóm đông người hâm mộ trong giới giải trí nhưng cô người mẫu này cũng thường được không ít người quan tâm đến, lượt theo dõi trên Weibo cũng có tận mấy triệu, có lúc còn xuất hiện trong chương trình giải trí, khoảng thời gian trước còn thường hay qua lại với một cậu ấm nhà giàu.
Còn có phóng viên chụp được hình ảnh cậu ấm đó thường xuyên đến thành phố Lịch để gặp cô ta, có lần còn đồn về tin vui của hai người.
Chuyện này cứ tiếp tục nóng hổi cho đến tận sáng hôm sau, cộng động mạng hóng hớt vẫn chưa thỏa mãn được lòng hiếu kỳ, những người hâm mộ cũng đã phải trằn trọc cả đêm.Tuy chuyện cô người mẫu xảy ra ở thành phố Lịch nhưng vì là nhân vật của công chúng nên Cục Cảnh sát thành phố Giang xa xôi cũng đang quan tâm chuyện này, chỉ có mỗi hai người là cả đêm không có thời gian lên Weibo, hoàn toàn ngăn cách mình với thế giới bên ngoài.
Hai người họ không phải ai khác, chính là Tiết Bồng và Lục Nghiễm.
Tối đến Tiết Bồng vừa về tới nhà đã lên ngay tầng trên, còn chưa nghiên cứu mẫu thử trong chai nước hồ của Trần Lăng thì đã tìm tài liệu độc chất trên kệ sách của Tiết Ích Đông.
Những thứ như chất độc, hợp chất hoá học, ma tuý sẽ làm hư hại cơ thể khi nó tiếp xúc với cơ thể, tiếp xúc với nước hồ và đất cũng sẽ di chuyển thẩm thấu vào trong, trực tiếp làm thay đổi tính chất của chúng, gây hại đến thực vật và động vật ở xung quanh.
May là trong sổ sách của Tiết Ích Đông lại có ghi chép về từng đường dây sản xuất và địa chỉ nhà máy của các nhà máy hoá học ở thành phố Giang, xung quanh nhà máy có ruộng gì, hồ gì, trong ruộng có trồng gì, trong hồ có nuôi thuỷ sản hay không, còn ghi lại toàn bộ cả cách xử lý nước thải của nhà máy nào không đạt chuẩn, khiến cây trồng và động vật xung quanh bị ô nhiễm như thế nào.
Tiết Bồng rà soát từng trang một, xem rất chăm chú, chỉ là lâu lâu chợt tỉnh lại không khỏi cười tự giễu mình, thấy mình như đang mò kim đáy bể, không xác định được mục tiêu.
Nhưng quay đi lại chìm đắm vào trong những ghi chép này, chìm đắm vào thế giới đầy hứng thú mà bí ẩn này, dần dần cũng quên mất mục đích tìm kiếm ban đầu của mình.
Lúc Tiết Ích Đông qua đời, Tiết Bồng vừa chuẩn bị lên tiểu học, đến giờ đã qua hai mươi năm, đến khi Tiết Bồng tìm thấy được ghi chép cuối cùng của Tiết Ích Đông trước khi chết, nhận ra ngày tháng chính là vào nửa tháng trước khi ông mất, trang cuối cùng chỉ viết được một nửa, dường như chỉ mới bắt đầu thuật lại một chuyện thì đã đột nhiên ngừng bút, chỗ ngừng bút lại còn không có lấy một dấu câu.
Chỉ là Tiết Bồng xem xong nửa hiểu nửa không, trăn trở hồi lâu cũng không rõ là vì sao bèn gọi điện thoại cho Trương Vân Hoa.
Bên kia đầu dây nhanh chóng nhấc máy, Tiết Bồng nhanh chóng nói: “Mẹ, mẹ có còn nhớ những ghi chép bố để lại khi còn sống không?”
Trương Vân Hoa khựng lại rồi lập tức trả lời: “Mẹ nhớ, sao thế, lại phát hiện ra gì mới à?”
“Vâng, chuyện là thế này, con vừa xem ghi chép cuối cùng bố để lại, trùng hợp có nhắc đến ô nhiễm đất và nước, còn có một số mẫu kiểm nghiệm sau khi xử lý nữa. Theo như những ghi chép này thì có vẻ khu phía Nam thành phố Giang đã xảy ra sự cố ô nhiễm môi trường đột ngột vài lần. Nhưng mà sao con không biết gì hết vậy.”
Trương Vân Hoa: “Chuyện lâu cả rồi, lúc đó con còn nhỏ, dù con có thấy cũng sẽ không để tâm. Nhưng mà những gì bố con ghi lại quả thật đều từng xảy ra, lúc đó vì lộ ra chuyện liên quan đến vấn đề xử lý ô nhiễm nước, có nhà máy đã vi phạm nguyên tắc, bị cấm từ lâu rồi, có chỗ bị cưỡng chế sửa chữa phục hồi, có chỗ còn chuyển khỏi thành phố Giang. Nhưng mà những nhà máy này đều để lại vấn đề về ô nhiễm nước hồ, đất và rất nhiều thực vật, không dễ dàng giải quyết được, ít nhất cũng phải mấy chục năm mới phục hồi được, hơn nữa dù sửa chữa phục hồi tốt cỡ nào thì cũng không trở lại được nguyên trạng ban đầu.”
Chuyên môn của Trương Vân Hoa là nghiên cứu thuỷ lợi, Tiết Bồng lại cũng có hứng thú về mặt này, hỏi hết câu này đến câu khác, hai mẹ con nói chuyện đến quên mất thời gian.
Đến lúc nhớ ra lại thì đã là nửa đêm, Tiết Bồng vẫn còn chưa muốn ngưng, dù sao cũng đã lâu chưa nói chuyện với Trương Vân Hoa lâu như thế.
Tiết Bồng nhìn thời gian rồi nói: “Sắp rạng sáng rồi, hôm khác con hỏi mẹ tiếp nhé, con sắp xếp lại vấn đề đang cần biết trước đã, hôm nay mẹ ngủ sớm đi nhé.”
“Được, con cũng đi nghỉ sớm đi.” Trương Vân Hoa trả lời rồi lại chuyển chủ đề: “À phải rồi, có chuyện này hôm qua đi ăn quên nói với con.”
“Chuyện gì thế mẹ?”
“Chú Thường định dọn đi, chuyện mẹ với chú tới đây thôi.”
Tiết Bồng sững sờ, buột miệng hỏi: “Tại sao thế?”
Trương Vân Hoa không đề cập tới việc Thường Trí Bác nghĩ cho đường thăng tiến sau này của Tiết Bồng, sợ tiền án của mình sẽ liên lụy đến cô, bà chỉ nói: “Ôi chào, tính không hợp nhau thôi, còn tại sao nữa, chú Thường ở trong đó mấy năm, tính tình khác trước rồi, mẹ cũng vậy, độc thân một mình lâu quá, thay đổi suy nghĩ nhiều rồi, cả hai đều thấy hơi gượng gạo mới ngồi xuống nói chuyện với nhau, chia tay trong hoà bình vẫn hơn. Dù sao hai nhà chúng ta sau này vẫn là bạn.”
Tiết Bồng ậm ừ, vốn định nói gì đó nhưng rồi lại thấy đây đều là chuyện của người lớn, con cháu như cô không tiện hỏi, càng không thể làm mai miễn cưỡng.
Hơn nữa Trương Vân Hoa và Thường Trí Bác cũng đã có tuổi rồi, hai người đều rất lý trí, luôn cân nhắc vấn đề rất chu toàn, ắt hẳn là đều suy nghĩ kỹ càng mọi chuyện hết rồi mới quyết định.
Còn về việc vì sao lại chia tay thì chắc có thể như Trương Vân Hoa nói là không hợp, cũng có thể là những nguyên nhân khác không tiện nói với người khác nhưng đó đều là chuyện giữa hai người.
Tiết Bồng yên lặng mấy giây rồi nói: “Nếu mẹ với chú Thường đã quyết định rồi thì con cũng ủng hộ, vậy mẹ ngủ sớm nhé, mẹ ngủ ngon.”
Trương Vân Hoa: “Ừm, con ngủ ngon.”
Cùng đêm đó, Lục Nghiễm cũng từ Cục thành phố về ký túc xá đơn từ sớm nhưng anh lại không chìm đắm trong suy nghĩ về vụ án, vừa về đến là lại thay một bộ đồ ở nhà mặc đã lâu, xắn tay áo lên, dọn dẹp sạch sẽ toàn bộ căn phòng.
Ký túc xá một người có hai phòng với một khu sinh hoạt nhưng diện tích hai căn phòng chênh lệch hơi lớn, gian lớn hơn được Lục Nghiễm lấy làm phòng ngủ và góc làm việc, gian nhỏ thì để chất đồ lặt vặt.
Trước giờ anh không để nhiều đồ trong phòng khách, ngoài sofa, tivi và bàn trà và một cây đèn đứng thì chỉ đặt thêm một cái kệ dưới tivi.
Lục Nghiễm dọn dẹp sạch sẽ căn phòng để đồ linh tinh, bỏ hết những vật dụng lâu ngày không dùng đến vào túi rác cỡ lớn, chất từng cái trước cửa.
Trong phòng để đồ còn có rất nhiều hộp hàng chưa khui, anh cầm kéo và dao rọc giấy tháo từng hộp một rồi lại dùng khăn giấy có cồn lau sạch từng món đồ, đặt từng món một vào trong căn phòng nhỏ.
Đến tận chín giờ tối, cuối cùng Lục Nghiễm cũng sắp xếp xong cả căn phòng, căn phòng nhỏ được bày đầy bát ăn hằng ngày cho chó, đệm nằm và thức ăn cho chó, còn có nhiều thứ đồ chơi linh tinh khác cũng không biết là có dùng đến hay không.
Lục Nghiễm lại mang rác trước cửa đem bỏ vào thùng rác dưới lầu, quay về cởi sạch quần áo dơ trên người rồi đi tắm rửa.
Tắm rửa thay đồ xong xuôi, trên người vẫn còn ít mồ hôi, bèn đến bến tủ lạnh lấy ra một chai nước.
Vừa vặn nắp chai thì điện thoại lại reng lên.
Người gọi đến là Ngải Tiểu Nguyên.
Lục Nghiễm vừa lau tóc vừa nhấc máy: “Alô.”
Ngải Tiểu Nguyên: “Làm phiền quá, muộn vậy rồi còn tìm cậu.”
Giờ đã là mười giờ tối.
Lục Nghiễm trả lời: “Không sao đâu, sao thế?”
Ngải Tiểu Nguyên: “À, mình muốn nói với cậu, cuối cùng mình cũng liên lạc được với Thường Phong rồi, cũng biết hiện giờ cậu ấy đang sống ở đâu. Hôm nay tan làm mình đã từ bệnh viện đến tìm cậu ấy, nói chuyện với cậu ấy rất lâu, cậu ấy cùng đồng ý hôm nào ba đứa mình gặp nhau nói chuyện.”
Lục Nghiễm đang uống nước thì khựng lại, anh thở dài nói: “Cũng tốt, vậy hai cậu chọn thời gian địa điểm rồi nói mình biết, nếu mình bận vụ án không đi được thì bọn mình lại dời sau.”
“Vậy thì tạm thời hẹn vào cuối tuần đi, tớ cũng thường phải thay ca đêm, chưa chắc có thời gian, thật ra người có thời gian nhất chỉ có Thường Phong thôi. Mình có hỏi cậu ấy, cậu ấy vẫn chưa tìm được việc, đang định góp chút tiền kinh doanh.”
Lục Nghiễm không nói gì, cầm ly nước đi vào phòng ngủ, nhìn cảnh đêm bên ngoài ô cửa sổ.
Lúc này, Ngải Tiểu Nguyên lại nói: “Mình biết cậu đang nghĩ gì, nhưng mà mình nghĩ Thường Phong ngồi tù mấy năm chắc là đã ngoan hơn nhiều, cũng biết là cái gì nên làm, cái gì không nên. Lúc đó cậu ấy mới dấn thân vào thương trường, chưa biết gì cả, lại cũng khá mạo hiểm, nếu không bị công ty lừa gạt, không cưỡng lại được sức cám dỗ của tiền tài thì cũng sẽ không ăn hối lộ, càng không tham gia vào chuyện rửa tiền…”
“Cậu thấy sai, đưa cậu ấy đi tự thú cũng là vì tốt cho cậu ấy, nếu không cậu ấy sẽ càng lún càng sâu, sau này chỉ càng bị xử nặng hơn. Chuyện này đúng sai thế nào thì mình nghĩ chắc là trong lòng Thường Phong hiểu rõ, cậu ấy thông minh như thế sao mà không hiểu được. Đợi cuối tuần ba đứa gặp mặt, để mình làm trung gian, tụi mình nói rõ hết mọi chuyện với nhau đi, dù sao cũng chơi chung từ nhỏ đến lớn…”
Lục Nghiễm nghe Ngải Tiểu Nguyên giải bày trong điện thoại, từ đầu tới cuối vẫn im lặng, trong đầu cũng nhớ lại mọi chuyện vào ba năm trước, nhớ đến khi đó Thường Phong bị anh tận tay “áp giải” đến Cục Cảnh sát, nhìn anh với ánh mắt phẫn nộ, còn nhớ cả câu nói Thường Phong nói với anh sau khi nhận phán quyết: “Nếu cậu không nóng vội như thế thì tôi cũng sẽ tự dừng lại, hoàn toàn không cần phải ngồi tù.”
Lục Nghiễm thẳng thừng hỏi y: “Cậu lên thuyền của giặc rồi, cậu nói dừng là dừng sao, giặc trên thuyền có đồng ý không?”
Thường Phong tức tối: “Vì thế nên cậu mới dùng cách này để khiến tôi thậm chí còn không có cách tự bước xuống thuyền!”
Lúc đó Lục Nghiễm còn nghĩ là Thường Phong chỉ tức giận không bỏ qua được một lúc đó thôi, dù sao từ nhỏ y đã thông minh, học hành lại giỏi giang, còn trẻ như thế đã quản lý tận mấy dự án trong công ty, đang là lúc được đà phất lên, ai có thể ngờ được lại rơi từ trên cao xuống ngay lúc đó, lại còn bị chính tay bạn thân từ nhỏ đến lớn của mình đưa đến Cục Cảnh sát tự thú, vừa mất mặt vừa tự ái không thể chấp nhận được.
Rồi mọi hành động sau đó của Thường Phong đều cứ như thật sự muốn cắt đứt mối quan hệ.
Nghĩ đến đây, Lục Nghiễm nói: “Mình cũng mong là Thường Phong đã hiểu ra tất cả, hai năm đầu mình có đến thăm nhưng cậu ấy từ chối gặp, sau đó mình cũng không tới nữa.”
Ngải Tiểu Nguyên ngẩn người rồi lại nói: “Đó đã là chuyện mấy năm trước rồi, lần này cậu ấy đã đồng ý gặp mặt thì đã thay đổi rồi.”
“Ừm.” Lục Nghiễm ậm ừ rồi cũng không nói thêm nhiều: “Muộn lắm rồi, cuối tuần gặp rồi nói.”
“Ừm, vậy cậu ngủ sớm đi nhé, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Lục Nghiễm cúp máy, nốc hết ly nước rồi cầm điện thoại tựa bên đầu giường.
Trong máy không có nhiều hình, có hình gia đình, cũng có hình bạn bè, anh lướt nhanh mấy tấm cho đến khi lướt đến chùm ảnh chụp chung từ nhỏ đến lớn của anh, Thường Phong và Ngải Tiểu Nguyên thì chậm tay lại.
Hình ảnh vốn đều được rửa ra từ cuộn phim, sau để tiện xem nên chép từng tấm vào điện thoại, có tấm khá cũ, đã ngả màu nhưng ba người trong ảnh lúc nào cũng cười tươi.
Hình ảnh liên tục nối tiếp đến khoảng thời gian cấp Ba thì dần dần ít đi.
Ba người thi vào ba người cấp Ba khác nhau, ai cũng đều bận, mỗi người lại còn có các mối quan hệ mới, chỉ lâu lâu rủ nhau chụp chung một bức hình, lần nào cũng toàn là Ngải Tiểu Nguyên bày đầu, cô ấy là người thích chụp ảnh nhất.
Lục Nghiễm lại lướt tiếp mấy tấm sau đó, tấm ảnh chụp chung cuối cùng là từ lúc tốt nghiệp Đại học Cảnh sát, Thường Phong học chuyên ngành tài chính, Ngải Tiểu Nguyên học chuyên ngành hộ lý ở Đại học Y khoa, cả ba tốt nghiệp cùng một năm, bước vào xã hội cùng một năm.
Từ sau đó, thời gian họ gặp nhau càng lúc càng ít đi, dù đôi lúc có hẹn nhau cũng thường sẽ thiếu một người, hoặc là một người trong số đó có việc đột xuất, đến vội rồi đi cũng vội, từ đầu đến cuối không có tấm ảnh chụp chung nào.
Có lẽ mối duyên giữa người với người chính là như thế, một phút trước còn vui vẻ hoà hợp, một giây sau lại mỗi người một hướng, không ai biết được sự rời đi khi ấy có phải là lần gặp mặt cuối cùng trong đời hay không.
Xem đến đây, Lục Nghiễm khẽ thở dài, lại trượt ngón tay, nhìn thấy tấm ảnh sau đó.
Anh vừa ngước mắt đã thừ người, nhìn chăm chăm vào đó.
Tấm ảnh này vẫn là hình chụp chung ba người, hai nam một nữ, một người trong số đó vẫn là Lục Nghiễm nhưng hai người còn lại không phải là Thường Phong và Ngải Tiểu Nguyên nữa.
Cô gái đã trở thành Tiết Bồng, cô ngôi bên bàn, một tay chống cằm, khẽ mỉm cười với ống kính, ánh mắt cô sáng long lanh, lại còn đen lay láy, tóc trượt qua gò má, kéo xuống cằm rồi chấm ngang vai.
Lục Nghiễm ngồi ở bên trái Tiết Bồng, bên phải cô là một cậu trai khác, cao ngang Lục Nghiễm, vóc dáng cũng rất khoẻ khoắn, vai rộng eo nhỏ, da ngăm hơn Lục Nghiễm, đôi mắt rất to nhưng lại là mắt một mí, lông mày xếch lên, sóng mũi còn gồ lên một khúc, nhoẻn miệng cười để lộ hàm răng trắng.
Lục Nghiễm nhìn tấm ảnh đó chăm chăm hồi lâu, ánh nhìn di từ Tiết Bồng đến khuôn mặt của cậu trai rồi lại cụp mắt, tắt màn hình điện thoại, đặt trên tủ đầu giường.
Lục Nghiễm nằm thẳng trên giường, tắt đèn nhưng vẫn chưa nhắm mắt.
Ánh đèn phía xa xa ngoài cửa sổ rọi vào cửa sổ, chiếu lên đất, lên giường.
Một lúc rất lâu sau, một tiếng thở dài vang lên trong bóng đêm.
Lục Nghiễm trở mình, quay lưng về phía cửa sổ, cuối cùng cũng nhắm mắt lại.
Lục Nghiễm không phải người hay nằm mơ, từ nhỏ anh đã ngủ rất say, rất sâu, không giống như Tiết Bồng trong lòng lúc nào cũng đầy tâm sự, buổi sáng suy nghĩ quá nhiều, đến trong mơ còn không tha cho mình.
Nhưng kể từ sự việc đột ngột một năm trước, cả năm nay Lục Nghiễm cũng nằm mơ không ít lần, cảnh tượng trong mơ đều tương tự nhau, có rất nhiều người, rất nhiều giọng nói, cảnh tượng rất hỗn loạn.
Điều duy nhất không thay đổi chính là anh ở trong mơ luôn bất lực trước mọi thứ diễn ra.
Đêm nay, anh lại mơ thấy cùng một giấc mơ.
Chuyện xảy ra ở một nhà máy cũ, hai bên đang trao đổi, bầu không khí rất căng thẳng, ai cũng đều lấy hết tinh thần.
Nói qua nói lại chưa được mấy câu đã sặc mùi thuốc súng, sau đó cũng không biết là ai khơi dậy cuộc chiến trước, hai bên đột nhiên xảy ra tranh chấp.
Đến khi phát súng đầu tiên nổ ra, cục diện hoàn toàn sụp đổ.
Mỗi người đều liều mình trong cơn mưa đạn, muốn kéo đối phương bên kia cùng vào chỗ chết.
Nhưng dù gì chỗ này cũng là nhà máy, tuy đã bỏ hoang nhưng vẫn còn chất rất nhiều thứ dễ phát nổ, cũng không biết là viên đạn nào đã đột nhiên xuyên qua hộp kim loại đựng đầy hóa chất.
Chỉ nghe thấy một tiếng nổ vang, hộp kim loại nổ tan nát, lửa cuồn cuộn nuốt trọn mọi thứ xung quanh, vài người đứng cạnh cái hộp lập tức bị nổ bay.
Trong lúc hoảng loạn, có người hét lên: “Chạy mau đi, trong khí có độc!”
Khắp nơi đều đầy rẫy một màu khói trắng, trong màn khói vẫn có đạn vụt qua.
Nơi Lục Nghiễm nấp khá gần với chỗ bị nổ, tiếng nổ vang lên, hai tai anh đều ù đi, đến cả tiếng súng đạn gần sát bên cũng đều như bị chỉnh nhỏ lại, khiến anh bỗng chốc cảm thấy như đang sai lệch không gian.
Lục Nghiễm vén áo thun đang mặc bịt lấy mũi miệng, sau đó một tay cầm súng tiến về trước trong màn khói trắng lập lờ, tìm kiếm bóng dáng của một người nào đó.
Rất nhiều người đã ngã xuống, còn có một số người đã tháo chạy ra phía cửa sau.
Giọng nói của Lục Nghiễm vang lên loáng thoáng đằng sau chiếc áo thun, anh gọi lớn: “Chung Lệ! Chung Lệ!”
Nhưng lại không có ai trả lời anh.
Cho đến khi một tiếng nổ khác lại vang lên, lớn và dữ dội hơn cả ban nãy.
Mọi thứ xung quanh đều đồng loạt bốc cháy, trong tích tắc trở thành biển lửa, nếu còn không chạy ra ngoài sẽ phải kẹt lại trong này.
Nhưng Lục Nghiễm đã hít phải một ít khí, sức lức đã dần hao mòn, anh chống tay xuống đất đứng dậy, bỗng dưng cảm nhận được gì đó xuyên qua vai mình.
Thứ đó rất nhỏ, lạnh băng, có sức mạnh rất lớn.
Vai của anh bị nó xuyên trúng, lập tức mất thăng bằng ngã ra đất, đến nỗi không còn sức lực che kín mũi miệng.
Chính vào lúc này, có ai đó đã dùng sức mở cửa nhà máy, phát ra âm thanh chói tay nặng nề.
Một nhóm người xông vào, có người đi dập lửa, có người bắt đầu tìm kiếm dưới đất.
Đến khi có người phát hiện ra Lục Nghiễm, rọi ánh sáng vào để xem kỹ mặt anh rồi nói vào bộ đàm: “Báo cáo, chúng tôi đã tìm thấy Lục Nghiễm, vẫn chưa tìm ra Chung Lệ.”
Giọng của Lâm Nhạc Sơn truyền tới từ bộ đàm: “Cứu Lục Nghiễm trước!”
“Vâng!”
Thế nhưng lúc Lục Nghiễm được khiêng ra ngoài nhà máy, bên trong lại lần nữa phát ra tiếng nổ.
Lục Nghiễm lim dim mắt, chỉ nhìn thấy làn khói lan ra trong nhà máy và một ngọn lửa nổ tung, cảnh tượng đó, mùi vị đó đã in sâu trong đầu anh từ giây phút đó.
Trước khi hôn mê, Lục Nghiễm nhìn thấy Lâm Nhạc Sơn gọi điện thoại, chỉ nói một câu: “Tìm được rồi, vẫn còn sống.”
Sau đó là một màn đêm vô tận.
Truyện gồm ba mạch, một mạch chính và hai mạch phụ, không tăng nội dung cho mạch phụ, ba mạch gồm mạch truyện chính, mạch truyện về ma tuý, mạch truyện về người chị, cuối cùng cả ba mạch truyện sẽ liên kết lại với nhau.
Danh sách chương