Chỉ trong chớp mắt, cả nhóm Tiết Bồng và Mạnh Nghiêu Viễn đã tới hiện trường vụ án, pháp y đi cùng là Trần Huân.
Hiện trường vụ án nằm ở một căn chung cư rất bình thường, vì người phát hiện ra án mạng không hề bước vào hiện trường, sau khi nhận được báo án, đại đội hình sự của phân cục khu phía Đông lại lập tức đến bảo vệ hiện trường nên về cơ bản không có khả năng hiện trường bị phá hoại.
Ai nấy đều cật lực tránh né, sau khi phát hiện toà nhà mình ở xảy ra án mạng, lại có xe cảnh sát ngừng bên dưới, rất nhiều chuyên viên khám nghiệm hiện trường mặc quần áo bảo hộ đi vào căn chung cư, dân chúng xung quanh đều sợ hãi nấp trong nhà, dù có tò mò cũng không dám ra hóng hớt.
Tới nỗi lúc chuyên viên khám nghiệm hiện trường tới tìm hàng xóm hỏi thăm, điều tra thông tin sơ bộ, mọi người đều mở cửa một cách dè dặt, nhất là những hộ sống ở cùng tầng.
Trước khi vào hiện trường, nhóm Tiết Bồng đã nghe Tề Thăng, cảnh sát hình sự phân cục khu phía Đông thuật lại sơ lược tình hình.
Thời điểm sớm nhất phát hiện ra thi thể người già trong nhà là lúc hộ gia đình ở lầu dưới vừa đi du lịch ở nơi khác về, phát hiện trần nhà phòng tắm nhà mình bị dột một mảng lớn, hơn nữa trông như là đã ngâm lâu lắm, tường đều ướt đẫm, bắt đầu nứt toác cả ra, trông thế này thì bắt buộc phải thoát nước ngay lập tức.
Hàng xóm lầu dưới tức tối chạy lên trên gõ cửa.
Gõ cửa hồi lâu không có ai trả lời, còn ngửi thấy một mùi thối kỳ lạ bên trong, thêm vào đó trong nhà từ đầu tới cuối không một ai lên tiếng, hàng xóm lầu dưới cũng không có cách thức liên lạc với người trong nhà này bèn gọi điện cho ban quản lý tòa nhà.
Ban quản lý gọi vào số di động mà người già trong nhà cung cấp, cũng không có ai trả lời.
Hàng xóm lầu dưới chịu không nổi nữa bèn nói ban quản lý tới xem sao.
Sau khi ban quản lý tới, lại lên trên tầng cùng hàng xóm lầu dưới, thử đứng ngoài cửa gọi điện lại lần nữa, sau đó nghe được tiếng chuông vọng ra từ sau cửa.
Mùi thối lạ kỳ lại dần lan ra ngoài, khiến hàng xóm tầng dưới và phía quản lý chỉ cách đó một cánh cửa bắt đầu có dự cảm xấu.
Quản lý nói người sống ở đây là một cụ già sống một mình, cứ dăm ba bữa lại có con trai, con dâu đến thăm.
Hàng xóm tầng dưới bắt đầu suy diễn không biết có khi nào mấy ngày nay không ai đến thăm, cụ già đã chết trong nhà cũng không ai biết? Nhưng mà nghĩ là một chuyện, phía quản lý lại không dám cạy cửa nhà người ta, chỉ có thể báo cảnh sát xử lý trước.
Người tới đầu tiên là hai cảnh sát khu vực nhưng không phải cảnh sát đội hình sự, vì một trong hai người có hai mươi năm kinh nghiệm làm việc, dù không thường tới lui hiện trường vụ án nhưng cũng đã từng trải qua việc tương tự, nhất là những vụ án người già ở nhà một mình như thế này, cần phải cực kỳ cảnh giác.
Cảnh sát khu vực vừa tới hiện trường đã ngửi thấy mùi hôi thối, trùng hợp là trước đây anh ta đã từng ngửi thấy, mùi này quả thật rất khó hình dùng, ngửi một lần là cả đời sẽ không quên được, phải gọi là hắc đến cay mắt theo đúng nghĩa đen, có thể khiến cả người dính phải mùi.
Cảnh sát khu vực nhận thấy tình hình nghiêm trọng, lập tức bảo ban quản lí liên lạc với người nhà cụ già nhưng phía quản lý cũng không có ghi chép gì, chỉ có mỗi số di động của người già.
Đến lúc cảnh sát gọi về Cục Cảnh sát mới tìm ra được số điện thoại của người nhà chủ hộ nhưng gọi mãi không gọi được cho người con trai, cuối cùng chỉ gọi được cho mỗi cô con dâu.
Người con dâu nhấc máy, bảo rằng đang trên đường đến bệnh viện xem xem bố chồng mình thế nào, bảo rằng bố chồng chị ta đang gặp nguy hiểm tính mạng, đang được cấp cứu, bây giờ chị ta không thể nào tới đó mở cửa được.
Cảnh sát lập tức xin phép người con dâu đồng ý cho họ cạy cửa vào nhà xem xét.
Đến lúc cửa được mở ra, mùi hôi thối xộc tới thì lúc ấy hai cảnh sát kia mới nhìn thấy cảnh tượng mà Tiết Bồng và Mạnh Nghiêu Viễn đứng ở cửa đang cùng nhìn thấy ngay lúc này.
Một thi thể đang nằm trên sàn nhà trong phòng khách, trông vóc dáng và cách ăn mặc thì chắc là một bà cụ, dưới thi thể có một mảng dịch bài tiết đã khô màu đỏ có pha chút màu cà phê.
Hơn nữa như là Tề Thăng của phân cục khu phía Đông đã nói, thi thể đã thối rữa nhưng vẫn chưa thối rữa nghiêm trọng, phần lớn da thịt đều được phủ bởi quần áo, những phần lộ ra bên ngoài đã bị ruồi nhặng bay khắp nơi trong căn nhà bu lấy.
Theo lý mà nói thì nếu đã thối rữa đến mức này, đáng ra phần lộ ra của thi thể đã phải có giòi nhưng trên thi thể không hề nhìn thấy, chứng tỏ ban đầu trong nhà không hề có ruồi, căn nhà này khá là kín đáo, không có kẽ hở cho ruồi bay vào từ bên ngoài.
Những con ruồi trong nhà bây giờ đều nghe mùi bay đến sau khi mở cửa, đang cố gắng dốc thêm sức lực sinh sôi nảy nở.
Lại nói thêm về thứ mùi này, dù đã mở cửa nhưng hiện trường vụ án như thế này thường đều không thể mở cửa sổ, có lúc còn phải phân biệt mùi để tìm “chứng cứ”, vì vậy thứ mùi ấy đã xộc thẳng ra cửa.
Vì cơ cấu ăn uống giữa người và các động vật khác không giống nhau nên mùi toả ra sau khi chết cũng sẽ hắc hơn thi thể thối rữa của bất cứ động vật nào, vì trong thứ mùi này có chứa hơn bốn trăm thứ hợp chất hữu cơ mà ruồi nhặng rất thích.
Nhóm Tiết Bồng mặc quần áo bảo hộ vào, còn đeo cả khẩu trang 3M nhưng mùi tử thi vẫn cực kỳ nồng nặc, theo như Mạnh Nghiêu Viễn nói thì có đeo mặt nạ chống độc cũng không đỡ được.
Thêm vào đó, thứ mùi này bám rất dai, nó sẽ bám vào mũi, vào miệng, vào từng món quần áo, tất vớ thậm chí là trong đồ lót, đến lúc xong nhiệm vụ về nhà, cởi đồ ra vẫn nghe thấy thứ mùi này.
Cả bọn Tiết Bồng với Mạnh Nghiêu Viễn, Trình Phỉ chào hỏi Tề Thăng phụ trách dẫn dắt đội rồi bắt đầu bước vào hiện trường tìm kiếm những dấu vết dễ biến mất nhất cần phải thu thập ngay lập tức, ví dụ như dấu chân ở cửa.
Lúc Trình Phỉ thu thập chứng cứ ở ngoài cửa, chuyên viên khám nghiệm ở đội Tề Thăng cũng đã hoàn thành cơ bản việc chụp ảnh, Tiết Bồng và Mạnh Nghiêu Viễn tới trước thi thể, phía sau còn có vài chuyên viên phụ trách ghi chép chụp ảnh.
Hai người quan sát tổng thể cái xác và vật chứng dấu vết xung quanh, Mạnh Nghiêu Viễn liếc nhìn sang Tiết Bồng, lòng không khỏi thấy nể trọng.
Đúng ra thì với cái hiện trường như thế này, Tiết Bồng phải là người đầu tiên thấy khó chịu mới đúng, cô là người có khứu giác nhạy cảm nhất cả toà thực nghiệm kỹ thuật hình sự, có khi tới hiện trường, Tiết Bồng còn phát hiện được một số dấu vết khó thấy nhờ vào chút mùi thoáng toả ra, lần theo mùi tìm được dấu vết.
Mũi như Tiết Bồng còn thính hơn cả mũi điện tử, cô chắc phải là người suy sụp nhất ở đây, thiếu điều muốn ngất luôn tại chỗ, ai ngờ cô lại cứ như người không có chuyện gì ấy, đứng ở đó chăm chú cẩn thận tìm dấu vết.
Hai người nhanh chóng bắt đầu thu thập dấu vết xung quanh thi thể, ngoài ra, dấu chân đi lại từ cửa tới trong nhà không có nhiều, có một nhóm là của chiếc giày mà bà cụ đang mang trên chân, cũng là nhóm dấu chân đi lại nhiều nhất, ngoài ra chỉ còn lại một nhóm dấu chân, nhìn đế giày thì chắc là cỡ giày số bốn mươi hai của nam, hoa văn dưới đế trông giống như giày bata hoặc giày thể thao.
Dấu chân đôi giày số bốn mươi hai này đi đến tận kệ giày, cũng chính là khoảng cách một mét rưỡi sau khi vào cửa, sau đó thì dấu chân biến mất, nhanh chóng xuất hiện một nhóm dấu dép lê số lớn khác kéo dài từ kệ giày.
Cũng có nghĩa là người đàn ông mang đôi giày số bốn mươi hai này chắc có lẽ là con trai của bà cụ, như lời Tề Thăng truyền đạt lại lời của cảnh sát khu vực, cứ dăm ba bữa sẽ có con trai, con dâu đến thăm bà bác.
Thế nhưng khoảng gần đây đều chẳng thấy con dâu tới, mấy ngày trước chỉ có một mình người con trai.
Nhìn từ dấu vết hiện trường thì trước khi chết, người chết đã có một ít dấu hiệu vùng vẫy, nơi ngã xuống là dưới sofa, trên đệm sofa có vết nhăn do bị kéo xuống, trên sofa còn có một cái gối, trên gối có vết lõm, giống như là ban đầu bà cụ nằm trên sofa chợp mắt, đột nhiên cảm thấy khó chịu vì lý do nào đó, định ngồi dậy khỏi sofa nhưng lại giãy giụa rồi rơi xuống đất cho đến khi nghẹt thở.
Điện thoại của bà cụ được đặt trên bàn trà, bàn trà cách sofa khoảng nửa mét, xung quanh thi thể chỉ có mỗi dấu chân của bà cụ, hoàn toàn không có dấu dép lê số lớn, điều này chứng tỏ lúc bà cụ qua đời, bên cạnh không có người nào khác, sự việc xảy ra đột ngột, bà còn không kịp với tay lấy điện thoại.
Nhân lúc Mạnh Nghiêu Viễn thu thập dấu chân ở xung quanh thi thể, Tiết Bồng cầm lấy chiếc điện thoại, thu thập dấu vân tay và tế bào da bên trên, sau đó lại mở lịch sử liên lạc.
Lần sau cùng thực hiện cuộc gọi là hơn mười giờ sáng hai ngày trước, tên đối tượng liên lạc trong danh bạ là “Con dâu”, mấy cuộc gọi tới sau đó đều không nhấc máy.
Tiết Bồng vốn định bỏ điện thoại vào túi vật chứng nhưng lại cố tình nhìn ngay dòng ghi chép cuộc gọi của “Con dâu” rồi nhanh chóng đắm chìm vào thế giới chi tiết.
Tiết Bồng nheo mắt một lúc, đang định nhấn vào thì bỗng nhìn chăm chăm không rời mắt.
Sao dãy số này lại quen thế nhỉ?
Bốn số trong đó trùng hợp lại là 1818 mà hình như cô đã thấy thoáng qua ở đâu đó?
Tiết Bồng nghi hoặc cau mày rồi ngước mắt lên, nhìn thấy trên cái kệ ngang ở góc có mấy tấm ảnh, một trong số đó là ảnh chụp cả gia đình.
Tiết Bồng đi đến gần nhìn, lập tức chết trân.
Tấm ảnh gia đình chụp bốn người, ngồi phía trước là hai vợ chồng già, phía sau là một đôi nam nữ trẻ tuổi khoảng hơn ba mươi, bốn người đều cười rất tươi, nhìn thoáng qua thì là một bức ảnh gia đình rất bình thường, không có gì đặc biệt.
Chỉ là ông lão ngồi kế bà cụ sao lại trông cứ giống như ông bác bị lên cơn bệnh trong quán ăn, được Lục Nghiễm đưa tới bệnh viện hôm nay?
Tiết Bồng nhớ rất rõ cằm ông cụ đó có hơi nhô ra ngoài, hơi vuông vức một chút, giữa cằm có vết lõm, hay gọi là cằm chẻ, ông cụ trong ảnh cũng vậy.
Tiết Bồng đứng trước bức ảnh một lúc lâu, Tề Thăng đi đến hỏi: “Sao thế, có phát hiện gì sao?”
Tiết Bồng quay người hỏi Tề Thăng: “Đội trưởng Tề, ban nãy các anh có liên lạc với người nhà bà cụ, người đó là con dâu bà ấy đúng không?”
Tề Thăng gật đầu.
Tiết Bồng lại hỏi: “Vậy đã tìm ra chồng bà ấy họ gì chưa, có phải họ Cao, tên là Cao Thế Dương không?”
Tề Thăng chững lại: “Đúng rồi, tên là Cao Thế Dương, sao cô lại biết?”
Tiết Bồng nhíu chặt mày, nhìn sang thi thể rồi nói với Tề Thăng: “Chồng của bà lão đang được cấp cứu ở bệnh viện, lúc ông ấy phát bệnh tôi cũng trùng hợp có mặt ở đó, còn có gọi điện cho người con dâu này nữa. Phải rồi, người đưa ông bác đến bệnh viện chính là đội phó Lục Nghiễm của Chi đội Hình sự.”
Tiết Bồng nói xong, khoan nói tới Tề Thăng, đến cả Mạnh Nghiêu Viễn đang thu thập chứng cứ bên cạnh cũng sững sờ theo, vô thức liếc nhìn sang bên này.
Chỉ là rất nhanh sau đó, Tề Thăng lại nhanh chóng bước ra cửa gọi điện thoại, xác nhận trường hợp Tiết Bồng nhắc đến.
Quả thật vậy, chồng của bà cụ là Cao Thế Dương vẫn đang được cấp cứu, hiện tại đã được đưa vào ICU qua sự cho phép của người nhà.
Ở bên này, Tiết Bồng đã bước vào phòng ngủ của bà cụ để thu thập chứng cứ.
Bà bác không để lại quá nhiều đồ dùng, đa phần đều được đặt ở mấy chỗ dễ lấy dễ cất ở phía ngoài, thứ nào không thường dùng đến thì cất trên kệ cao.
Bà bác tên Lý Lan Tú, cũng có thói quen cất giữ đồ cũ như tất cả những người già khác, đồ cũ không nỡ vứt đi, dù hết dùng được cũng sẽ đem cất.
Những thứ thường dùng hay có giá trị như sổ tiết kiệm, bệnh án, thẻ bảo hiểm đều được bà để trong một cái hộc ở đầu giường.
Bên trên còn có bệnh án, nhìn ngày tháng thì gần đây bà cụ từng đi khám gan thận ở phòng khám trung y.
Còn một điểm nữa mà Lý Lan Tú cũng giống như những người già khác chính là bỏ thuốc thường dùng vào một cái hộp nhỏ, bao gồm cả thực phẩm chức năng, tất cả đều được xếp gọn gàng ngăn nắp, lúc cần uống chỉ cần mở ra rồi lấy ngay theo liều lượng, bỏ vào một cái bát nhựa nhỏ có đường kính chỉ bốn cm, loại thuốc mà bệnh viện thường kê cho bệnh nhân.
Trên cái bát nhỏ có dịch nước bọt của Lý Lan Tú, điều này chứng tỏ bà ấy đã uống thẳng thuốc từ trong chén rồi mới uống nước.
Trên chiếc giường đôi mà Lý Lan Tú thường hay ngủ, chỉ có một bên phía ngoài là có dấu vết rõ rệt, nửa bên trong được đặt thêm một tấm chăn được xếp thẳng thớm, gối cũng chỉ được đặt ở bên ngoài.
Xem ra hai vợ chồng già Lý Lan Tú và Cao Thế Dương không hề sống cùng nhau, hơn nữa lại còn không liên lạc gì mấy, đây cũng là lý do vì sao thi thể Lý Lan Tú đã thối rữa mà Cao Thế Dương lại không hề hay biết, trưa trời trưa trật còn gây gổ với người ta ở trong quán ăn.
Lúc Tiết Bồng vào phòng ngủ thu thập chứng cứ, Mạnh Nghiêu Viễn cũng phát hiện ra vài thứ ở nhà bếp, ví dụ như bã thuốc Bắc Lý Lan Tú đổ trong thùng rác.
Hơn nữa hình như Lý Lan Tú không hề thích ăn thịt thà, đồ đông lạnh trong tủ lạnh không hề thấy có thịt mà rau củ quả lại khá nhiều.
Trong nhà vệ sinh, nắp bồn cầu và nắp lỗ cống đều được đậy lại, vòi nước vẫn đang chảy, nước chảy rất nhỏ, dưới bồn rửa tay còn đang ngâm một chiếc giẻ lau, nước không thể chảy được xuống cống nên tràn ra khắp sàn phòng tắm.
Vì giữa phòng tắm với bên ngoài có một bậc thềm ngăn lại, nước chảy cũng không lớn nên số nước này đã men theo kẽ hở của cống, đọng ở vách ngăn giữa hai tầng lầu.
Trong phòng khách, pháp y Trần Huân đang khám nghiệm tử thi.
Qua bước đầu phán đoán, phòng khách nơi Lý Lan Tú ngã xuống là hiện trường đầu tiên, từ các chứng cứ hiện tại có thể thấy, có lẽ Lý Lan Tú đã chết do té ngã, hiện tượng trên thi thể đã đến thời kỳ cuối, những hiện tượng ban đầu đều đã biến mất.
Sau khi chết, thi thể chưa từng bị ai khác động tới, đã xuất hiện hiện tượng trương phình thối rữa phần bụng nhưng lại không thối rữa hệ thống mạch máu, kết hợp thêm suy đoán từ các đặc tính khác, thời gian tử vong của Lý Lan Tú được xác định trong khoảng hai ngày.
Lúc Tiết Bồng thu thập xong chứng cứ trong phòng ngủ rồi bước ra ngoái, thi thể Lý Lan Tú đã được cho vào túi khiêng ra khỏi cửa.
Trần Huân đang báo cáo tình hình với Tề Thăng, không phát hiện thương tổn ở phía ngoài thi thể, bước đầu phán đoán không phải chết do bất kỳ vũ khí sắc nhọn nào mà giống như là chết do phát bệnh đột ngột, vì có dấu hiệu nghẹt thở thông thường nên suy đoán sơ bộ là bệnh về hệ thống hô hấp dẫn đến chết do té ngã.
Cũng có nghĩa là tạm thời có thể loại trừ nguyên nhân tử vong vì các chứng bệnh khác hoặc chết do bạo lực.
Tiết Bồng đang định tiếp tục làm việc của mình, nghe đến bốn chữ “hệ thống hô hấp” bèn sững người.
Cô vô thức nhìn về phía Trần Huân và Tề Thăng, Tề Thăng lại trông như nhớ ra được gì đó, nhìn về phía Tiết Bồng.
Còn chưa đợi Tề Thăng lên tiếng, Tiết Bồng đã đi tới nói: “Đội trưởng Tề, pháp y Trần, hôm nay khi chồng của bà bác này là Cao Thế Dương phát bệnh, cũng xuất hiện vấn đề về hệ thống hô hấp như là sốt, khó thở, co giật, còn có hiện tượng nôn ói và tiểu tiện, đại tiện mất kiểm soát. Thời gian phát bệnh rất ngắn, đưa lên xe cấp cứu còn chưa đến bệnh viện thì đã mất hết hơi thở và mạch đập rồi, hiện giờ vẫn đang cấp cứu.”
Trần Huân sững sờ: “Trùng hợp vậy sao?”
Ba người im lặng vài giây, không ai nói gì, trong lòng mỗi người đều xuất hiện cùng một cảm giác: Vụ án này không hề chỉ “đơn giản” là ngã chết vì vấn đề hệ thống hô hấp.
Lúc này, điện thoại của Tề Thăng reng lên, người gọi đến là Lục Nghiễm.
Tề Thăng đi sang một bên, nhấc điện thoại nghe máy, nhanh chóng thuật lại tình trạng hiện trường rồi đưa điện thoại cho Tiết Bồng.
Tiết Bồng chững lại rồi đón lấy, nghe thấy giọng nói của Lục Nghiễm bên kia đầu dây: “Em đã xem xem thường ngày Lý Lan Tú hay uống thuốc gì chưa, còn cả bệnh án của bà ấy nữa.”
Lục Nghiễm đi thẳng vào vấn đề không vòng vo.
Tiết Bồng nhớ lại một lúc rồi nói: “Đã xem rồi, ngoài một số thuốc trị bệnh về đường hô hấp thì gần đây Lý Lan Tú còn có đi khám trung y, chủ yến là thuốc chữa bệnh gan thận.”
Gan, thận.
Lục Nghiễm im lặng vài giây rồi nói: “Ban nãy cũng vừa phát hiện ra Cao Thế Dương bị suy thận.”
Tiết Bồng khựng lại.
Nếu như ban nãy mọi người chỉ còn đang nghi ngờ thì lúc này về cơ bản đã khẳng định được.
Hiện tại hai vợ chồng không chỉ có vấn đề về đường hô hấp mà còn xuất hiện vấn đề về gan, thận, thêm đó còn có cả hiện tượng nôn ói và co giật, thậm chí trong dịch bài tiết của Lý Lan Tú còn có máu, đây không chỉ đơn giản là có vấn đề về đường hô hấp.
Cái quan trọng nhất là thời gian phát bệnh của cả hai đều cách nhau rất gần.
Tiết Bồng thở dài, đưa điện thoại cho Tề Thăng.
Trong lúc Tề Thăng và Lục Nghiễm nói chuyện, Trần Huân cũng tới hỏi Tiết Bồng: “Có chuyện gì thế?”
Tiết Bồng: “Chồng của Lý Lan Tú không những có vấn đề về đường hô hấp mà còn phát hiện ra suy thận.”
Lúc này, Trần Huân cũng biến sắc.
Tề Thăng cúp điện thoại, nói với Trần Huân: “Pháp y Trần, lát nữa chắc phải phiền các anh giải phẫu kiểm tra thêm, đội phó Lục đang làm việc với người nhà, đợi anh ấy gửi tin tới thì anh có thể đi bất cứ lúc nào. Sau đó còn phải tiếp tục xét nghiệm chất độc.”
Trần Huân: “Không vấn đề gì.”
Lúc này, các thành viên trong đội của Tề Thăng và Trương Xuân Dương đều đang điều tra dân cư ở gần đó, hiện tại vẫn chưa có thông tin gì mới.
Tiết Bồng và Mạnh Nghiêu Viễn lại kiểm tra kỹ càng “dấu vết” chất độc trong phòng như những lọ thuốc đáng nghi, chỉ là không thu hoạch được gì.
Xem xét ở hiện trường thì dấu chân duy nhất từng ra vào cửa lớn chỉ có mỗi đôi giày thể thao nam số bốn mươi hai, sau đó thì bà Lý Lan Tú còn chưa ra khỏi cửa.
Cũng có nghĩa là nếu thật sự có liên quan tới chất độc thì hiện tại người có khả năng ra tay nhất chính là người đàn ông mang giày số bốn mươi hai, rất có thể là người con trai vẫn chưa thể liên lạc được.
Giải thích từ vựng:
Giòi trên tử thi: Là trứng của ruồi nhặng, nếu trong một không gian kín, không có ruồi nhặng thì tất nhiên cũng sẽ không có trứng. Tất nhiên là cũng có khi nơi được cho là không gian kín chưa chắc đã là không gian kín, trước tiên phải xác định xem có kẽ hở cửa sổ hay cửa ra vào hay không. Nếu trong nhà có thiết bị điện tử như là máy lạnh, máy hút khói được lắp đặt không kỹ có xuất hiện kẽ hở thì lại là chuyện khác.
Tuy trong nhà không có ruồi nhặng nhưng nếu có mua thịt sống hay cá sống về đặt ở nơi có nhiệt độ bình thường (từ khoảng mười lăm đến hai mươi lăm độ), mấy ngày sau cũng có thể sinh ra sinh vật nhỏ này. Đó là bởi vì ruồi nhặng có thể đã đẻ trứng trước khi bạn mua về. Khi mua thịt heo ở chợ sẽ thấy được sạp thịt và sạp hải sản có rất nhiều ruồi nhặng, việc này cũng đã thể hiện tầm quan trọng và tính khoa học của việc nấu thịt chín kỹ trước khi ăn.
Mùi tử thi: Đã được nhắc đến sơ lược trong chương, vì cơ cấu ăn uống của con người không giống các động vật khác, rất giàu protein, vì thế mùi tử thi cũng sẽ không giống những động vật khác.
Hiện trường vụ án nằm ở một căn chung cư rất bình thường, vì người phát hiện ra án mạng không hề bước vào hiện trường, sau khi nhận được báo án, đại đội hình sự của phân cục khu phía Đông lại lập tức đến bảo vệ hiện trường nên về cơ bản không có khả năng hiện trường bị phá hoại.
Ai nấy đều cật lực tránh né, sau khi phát hiện toà nhà mình ở xảy ra án mạng, lại có xe cảnh sát ngừng bên dưới, rất nhiều chuyên viên khám nghiệm hiện trường mặc quần áo bảo hộ đi vào căn chung cư, dân chúng xung quanh đều sợ hãi nấp trong nhà, dù có tò mò cũng không dám ra hóng hớt.
Tới nỗi lúc chuyên viên khám nghiệm hiện trường tới tìm hàng xóm hỏi thăm, điều tra thông tin sơ bộ, mọi người đều mở cửa một cách dè dặt, nhất là những hộ sống ở cùng tầng.
Trước khi vào hiện trường, nhóm Tiết Bồng đã nghe Tề Thăng, cảnh sát hình sự phân cục khu phía Đông thuật lại sơ lược tình hình.
Thời điểm sớm nhất phát hiện ra thi thể người già trong nhà là lúc hộ gia đình ở lầu dưới vừa đi du lịch ở nơi khác về, phát hiện trần nhà phòng tắm nhà mình bị dột một mảng lớn, hơn nữa trông như là đã ngâm lâu lắm, tường đều ướt đẫm, bắt đầu nứt toác cả ra, trông thế này thì bắt buộc phải thoát nước ngay lập tức.
Hàng xóm lầu dưới tức tối chạy lên trên gõ cửa.
Gõ cửa hồi lâu không có ai trả lời, còn ngửi thấy một mùi thối kỳ lạ bên trong, thêm vào đó trong nhà từ đầu tới cuối không một ai lên tiếng, hàng xóm lầu dưới cũng không có cách thức liên lạc với người trong nhà này bèn gọi điện cho ban quản lý tòa nhà.
Ban quản lý gọi vào số di động mà người già trong nhà cung cấp, cũng không có ai trả lời.
Hàng xóm lầu dưới chịu không nổi nữa bèn nói ban quản lý tới xem sao.
Sau khi ban quản lý tới, lại lên trên tầng cùng hàng xóm lầu dưới, thử đứng ngoài cửa gọi điện lại lần nữa, sau đó nghe được tiếng chuông vọng ra từ sau cửa.
Mùi thối lạ kỳ lại dần lan ra ngoài, khiến hàng xóm tầng dưới và phía quản lý chỉ cách đó một cánh cửa bắt đầu có dự cảm xấu.
Quản lý nói người sống ở đây là một cụ già sống một mình, cứ dăm ba bữa lại có con trai, con dâu đến thăm.
Hàng xóm tầng dưới bắt đầu suy diễn không biết có khi nào mấy ngày nay không ai đến thăm, cụ già đã chết trong nhà cũng không ai biết? Nhưng mà nghĩ là một chuyện, phía quản lý lại không dám cạy cửa nhà người ta, chỉ có thể báo cảnh sát xử lý trước.
Người tới đầu tiên là hai cảnh sát khu vực nhưng không phải cảnh sát đội hình sự, vì một trong hai người có hai mươi năm kinh nghiệm làm việc, dù không thường tới lui hiện trường vụ án nhưng cũng đã từng trải qua việc tương tự, nhất là những vụ án người già ở nhà một mình như thế này, cần phải cực kỳ cảnh giác.
Cảnh sát khu vực vừa tới hiện trường đã ngửi thấy mùi hôi thối, trùng hợp là trước đây anh ta đã từng ngửi thấy, mùi này quả thật rất khó hình dùng, ngửi một lần là cả đời sẽ không quên được, phải gọi là hắc đến cay mắt theo đúng nghĩa đen, có thể khiến cả người dính phải mùi.
Cảnh sát khu vực nhận thấy tình hình nghiêm trọng, lập tức bảo ban quản lí liên lạc với người nhà cụ già nhưng phía quản lý cũng không có ghi chép gì, chỉ có mỗi số di động của người già.
Đến lúc cảnh sát gọi về Cục Cảnh sát mới tìm ra được số điện thoại của người nhà chủ hộ nhưng gọi mãi không gọi được cho người con trai, cuối cùng chỉ gọi được cho mỗi cô con dâu.
Người con dâu nhấc máy, bảo rằng đang trên đường đến bệnh viện xem xem bố chồng mình thế nào, bảo rằng bố chồng chị ta đang gặp nguy hiểm tính mạng, đang được cấp cứu, bây giờ chị ta không thể nào tới đó mở cửa được.
Cảnh sát lập tức xin phép người con dâu đồng ý cho họ cạy cửa vào nhà xem xét.
Đến lúc cửa được mở ra, mùi hôi thối xộc tới thì lúc ấy hai cảnh sát kia mới nhìn thấy cảnh tượng mà Tiết Bồng và Mạnh Nghiêu Viễn đứng ở cửa đang cùng nhìn thấy ngay lúc này.
Một thi thể đang nằm trên sàn nhà trong phòng khách, trông vóc dáng và cách ăn mặc thì chắc là một bà cụ, dưới thi thể có một mảng dịch bài tiết đã khô màu đỏ có pha chút màu cà phê.
Hơn nữa như là Tề Thăng của phân cục khu phía Đông đã nói, thi thể đã thối rữa nhưng vẫn chưa thối rữa nghiêm trọng, phần lớn da thịt đều được phủ bởi quần áo, những phần lộ ra bên ngoài đã bị ruồi nhặng bay khắp nơi trong căn nhà bu lấy.
Theo lý mà nói thì nếu đã thối rữa đến mức này, đáng ra phần lộ ra của thi thể đã phải có giòi nhưng trên thi thể không hề nhìn thấy, chứng tỏ ban đầu trong nhà không hề có ruồi, căn nhà này khá là kín đáo, không có kẽ hở cho ruồi bay vào từ bên ngoài.
Những con ruồi trong nhà bây giờ đều nghe mùi bay đến sau khi mở cửa, đang cố gắng dốc thêm sức lực sinh sôi nảy nở.
Lại nói thêm về thứ mùi này, dù đã mở cửa nhưng hiện trường vụ án như thế này thường đều không thể mở cửa sổ, có lúc còn phải phân biệt mùi để tìm “chứng cứ”, vì vậy thứ mùi ấy đã xộc thẳng ra cửa.
Vì cơ cấu ăn uống giữa người và các động vật khác không giống nhau nên mùi toả ra sau khi chết cũng sẽ hắc hơn thi thể thối rữa của bất cứ động vật nào, vì trong thứ mùi này có chứa hơn bốn trăm thứ hợp chất hữu cơ mà ruồi nhặng rất thích.
Nhóm Tiết Bồng mặc quần áo bảo hộ vào, còn đeo cả khẩu trang 3M nhưng mùi tử thi vẫn cực kỳ nồng nặc, theo như Mạnh Nghiêu Viễn nói thì có đeo mặt nạ chống độc cũng không đỡ được.
Thêm vào đó, thứ mùi này bám rất dai, nó sẽ bám vào mũi, vào miệng, vào từng món quần áo, tất vớ thậm chí là trong đồ lót, đến lúc xong nhiệm vụ về nhà, cởi đồ ra vẫn nghe thấy thứ mùi này.
Cả bọn Tiết Bồng với Mạnh Nghiêu Viễn, Trình Phỉ chào hỏi Tề Thăng phụ trách dẫn dắt đội rồi bắt đầu bước vào hiện trường tìm kiếm những dấu vết dễ biến mất nhất cần phải thu thập ngay lập tức, ví dụ như dấu chân ở cửa.
Lúc Trình Phỉ thu thập chứng cứ ở ngoài cửa, chuyên viên khám nghiệm ở đội Tề Thăng cũng đã hoàn thành cơ bản việc chụp ảnh, Tiết Bồng và Mạnh Nghiêu Viễn tới trước thi thể, phía sau còn có vài chuyên viên phụ trách ghi chép chụp ảnh.
Hai người quan sát tổng thể cái xác và vật chứng dấu vết xung quanh, Mạnh Nghiêu Viễn liếc nhìn sang Tiết Bồng, lòng không khỏi thấy nể trọng.
Đúng ra thì với cái hiện trường như thế này, Tiết Bồng phải là người đầu tiên thấy khó chịu mới đúng, cô là người có khứu giác nhạy cảm nhất cả toà thực nghiệm kỹ thuật hình sự, có khi tới hiện trường, Tiết Bồng còn phát hiện được một số dấu vết khó thấy nhờ vào chút mùi thoáng toả ra, lần theo mùi tìm được dấu vết.
Mũi như Tiết Bồng còn thính hơn cả mũi điện tử, cô chắc phải là người suy sụp nhất ở đây, thiếu điều muốn ngất luôn tại chỗ, ai ngờ cô lại cứ như người không có chuyện gì ấy, đứng ở đó chăm chú cẩn thận tìm dấu vết.
Hai người nhanh chóng bắt đầu thu thập dấu vết xung quanh thi thể, ngoài ra, dấu chân đi lại từ cửa tới trong nhà không có nhiều, có một nhóm là của chiếc giày mà bà cụ đang mang trên chân, cũng là nhóm dấu chân đi lại nhiều nhất, ngoài ra chỉ còn lại một nhóm dấu chân, nhìn đế giày thì chắc là cỡ giày số bốn mươi hai của nam, hoa văn dưới đế trông giống như giày bata hoặc giày thể thao.
Dấu chân đôi giày số bốn mươi hai này đi đến tận kệ giày, cũng chính là khoảng cách một mét rưỡi sau khi vào cửa, sau đó thì dấu chân biến mất, nhanh chóng xuất hiện một nhóm dấu dép lê số lớn khác kéo dài từ kệ giày.
Cũng có nghĩa là người đàn ông mang đôi giày số bốn mươi hai này chắc có lẽ là con trai của bà cụ, như lời Tề Thăng truyền đạt lại lời của cảnh sát khu vực, cứ dăm ba bữa sẽ có con trai, con dâu đến thăm bà bác.
Thế nhưng khoảng gần đây đều chẳng thấy con dâu tới, mấy ngày trước chỉ có một mình người con trai.
Nhìn từ dấu vết hiện trường thì trước khi chết, người chết đã có một ít dấu hiệu vùng vẫy, nơi ngã xuống là dưới sofa, trên đệm sofa có vết nhăn do bị kéo xuống, trên sofa còn có một cái gối, trên gối có vết lõm, giống như là ban đầu bà cụ nằm trên sofa chợp mắt, đột nhiên cảm thấy khó chịu vì lý do nào đó, định ngồi dậy khỏi sofa nhưng lại giãy giụa rồi rơi xuống đất cho đến khi nghẹt thở.
Điện thoại của bà cụ được đặt trên bàn trà, bàn trà cách sofa khoảng nửa mét, xung quanh thi thể chỉ có mỗi dấu chân của bà cụ, hoàn toàn không có dấu dép lê số lớn, điều này chứng tỏ lúc bà cụ qua đời, bên cạnh không có người nào khác, sự việc xảy ra đột ngột, bà còn không kịp với tay lấy điện thoại.
Nhân lúc Mạnh Nghiêu Viễn thu thập dấu chân ở xung quanh thi thể, Tiết Bồng cầm lấy chiếc điện thoại, thu thập dấu vân tay và tế bào da bên trên, sau đó lại mở lịch sử liên lạc.
Lần sau cùng thực hiện cuộc gọi là hơn mười giờ sáng hai ngày trước, tên đối tượng liên lạc trong danh bạ là “Con dâu”, mấy cuộc gọi tới sau đó đều không nhấc máy.
Tiết Bồng vốn định bỏ điện thoại vào túi vật chứng nhưng lại cố tình nhìn ngay dòng ghi chép cuộc gọi của “Con dâu” rồi nhanh chóng đắm chìm vào thế giới chi tiết.
Tiết Bồng nheo mắt một lúc, đang định nhấn vào thì bỗng nhìn chăm chăm không rời mắt.
Sao dãy số này lại quen thế nhỉ?
Bốn số trong đó trùng hợp lại là 1818 mà hình như cô đã thấy thoáng qua ở đâu đó?
Tiết Bồng nghi hoặc cau mày rồi ngước mắt lên, nhìn thấy trên cái kệ ngang ở góc có mấy tấm ảnh, một trong số đó là ảnh chụp cả gia đình.
Tiết Bồng đi đến gần nhìn, lập tức chết trân.
Tấm ảnh gia đình chụp bốn người, ngồi phía trước là hai vợ chồng già, phía sau là một đôi nam nữ trẻ tuổi khoảng hơn ba mươi, bốn người đều cười rất tươi, nhìn thoáng qua thì là một bức ảnh gia đình rất bình thường, không có gì đặc biệt.
Chỉ là ông lão ngồi kế bà cụ sao lại trông cứ giống như ông bác bị lên cơn bệnh trong quán ăn, được Lục Nghiễm đưa tới bệnh viện hôm nay?
Tiết Bồng nhớ rất rõ cằm ông cụ đó có hơi nhô ra ngoài, hơi vuông vức một chút, giữa cằm có vết lõm, hay gọi là cằm chẻ, ông cụ trong ảnh cũng vậy.
Tiết Bồng đứng trước bức ảnh một lúc lâu, Tề Thăng đi đến hỏi: “Sao thế, có phát hiện gì sao?”
Tiết Bồng quay người hỏi Tề Thăng: “Đội trưởng Tề, ban nãy các anh có liên lạc với người nhà bà cụ, người đó là con dâu bà ấy đúng không?”
Tề Thăng gật đầu.
Tiết Bồng lại hỏi: “Vậy đã tìm ra chồng bà ấy họ gì chưa, có phải họ Cao, tên là Cao Thế Dương không?”
Tề Thăng chững lại: “Đúng rồi, tên là Cao Thế Dương, sao cô lại biết?”
Tiết Bồng nhíu chặt mày, nhìn sang thi thể rồi nói với Tề Thăng: “Chồng của bà lão đang được cấp cứu ở bệnh viện, lúc ông ấy phát bệnh tôi cũng trùng hợp có mặt ở đó, còn có gọi điện cho người con dâu này nữa. Phải rồi, người đưa ông bác đến bệnh viện chính là đội phó Lục Nghiễm của Chi đội Hình sự.”
Tiết Bồng nói xong, khoan nói tới Tề Thăng, đến cả Mạnh Nghiêu Viễn đang thu thập chứng cứ bên cạnh cũng sững sờ theo, vô thức liếc nhìn sang bên này.
Chỉ là rất nhanh sau đó, Tề Thăng lại nhanh chóng bước ra cửa gọi điện thoại, xác nhận trường hợp Tiết Bồng nhắc đến.
Quả thật vậy, chồng của bà cụ là Cao Thế Dương vẫn đang được cấp cứu, hiện tại đã được đưa vào ICU qua sự cho phép của người nhà.
Ở bên này, Tiết Bồng đã bước vào phòng ngủ của bà cụ để thu thập chứng cứ.
Bà bác không để lại quá nhiều đồ dùng, đa phần đều được đặt ở mấy chỗ dễ lấy dễ cất ở phía ngoài, thứ nào không thường dùng đến thì cất trên kệ cao.
Bà bác tên Lý Lan Tú, cũng có thói quen cất giữ đồ cũ như tất cả những người già khác, đồ cũ không nỡ vứt đi, dù hết dùng được cũng sẽ đem cất.
Những thứ thường dùng hay có giá trị như sổ tiết kiệm, bệnh án, thẻ bảo hiểm đều được bà để trong một cái hộc ở đầu giường.
Bên trên còn có bệnh án, nhìn ngày tháng thì gần đây bà cụ từng đi khám gan thận ở phòng khám trung y.
Còn một điểm nữa mà Lý Lan Tú cũng giống như những người già khác chính là bỏ thuốc thường dùng vào một cái hộp nhỏ, bao gồm cả thực phẩm chức năng, tất cả đều được xếp gọn gàng ngăn nắp, lúc cần uống chỉ cần mở ra rồi lấy ngay theo liều lượng, bỏ vào một cái bát nhựa nhỏ có đường kính chỉ bốn cm, loại thuốc mà bệnh viện thường kê cho bệnh nhân.
Trên cái bát nhỏ có dịch nước bọt của Lý Lan Tú, điều này chứng tỏ bà ấy đã uống thẳng thuốc từ trong chén rồi mới uống nước.
Trên chiếc giường đôi mà Lý Lan Tú thường hay ngủ, chỉ có một bên phía ngoài là có dấu vết rõ rệt, nửa bên trong được đặt thêm một tấm chăn được xếp thẳng thớm, gối cũng chỉ được đặt ở bên ngoài.
Xem ra hai vợ chồng già Lý Lan Tú và Cao Thế Dương không hề sống cùng nhau, hơn nữa lại còn không liên lạc gì mấy, đây cũng là lý do vì sao thi thể Lý Lan Tú đã thối rữa mà Cao Thế Dương lại không hề hay biết, trưa trời trưa trật còn gây gổ với người ta ở trong quán ăn.
Lúc Tiết Bồng vào phòng ngủ thu thập chứng cứ, Mạnh Nghiêu Viễn cũng phát hiện ra vài thứ ở nhà bếp, ví dụ như bã thuốc Bắc Lý Lan Tú đổ trong thùng rác.
Hơn nữa hình như Lý Lan Tú không hề thích ăn thịt thà, đồ đông lạnh trong tủ lạnh không hề thấy có thịt mà rau củ quả lại khá nhiều.
Trong nhà vệ sinh, nắp bồn cầu và nắp lỗ cống đều được đậy lại, vòi nước vẫn đang chảy, nước chảy rất nhỏ, dưới bồn rửa tay còn đang ngâm một chiếc giẻ lau, nước không thể chảy được xuống cống nên tràn ra khắp sàn phòng tắm.
Vì giữa phòng tắm với bên ngoài có một bậc thềm ngăn lại, nước chảy cũng không lớn nên số nước này đã men theo kẽ hở của cống, đọng ở vách ngăn giữa hai tầng lầu.
Trong phòng khách, pháp y Trần Huân đang khám nghiệm tử thi.
Qua bước đầu phán đoán, phòng khách nơi Lý Lan Tú ngã xuống là hiện trường đầu tiên, từ các chứng cứ hiện tại có thể thấy, có lẽ Lý Lan Tú đã chết do té ngã, hiện tượng trên thi thể đã đến thời kỳ cuối, những hiện tượng ban đầu đều đã biến mất.
Sau khi chết, thi thể chưa từng bị ai khác động tới, đã xuất hiện hiện tượng trương phình thối rữa phần bụng nhưng lại không thối rữa hệ thống mạch máu, kết hợp thêm suy đoán từ các đặc tính khác, thời gian tử vong của Lý Lan Tú được xác định trong khoảng hai ngày.
Lúc Tiết Bồng thu thập xong chứng cứ trong phòng ngủ rồi bước ra ngoái, thi thể Lý Lan Tú đã được cho vào túi khiêng ra khỏi cửa.
Trần Huân đang báo cáo tình hình với Tề Thăng, không phát hiện thương tổn ở phía ngoài thi thể, bước đầu phán đoán không phải chết do bất kỳ vũ khí sắc nhọn nào mà giống như là chết do phát bệnh đột ngột, vì có dấu hiệu nghẹt thở thông thường nên suy đoán sơ bộ là bệnh về hệ thống hô hấp dẫn đến chết do té ngã.
Cũng có nghĩa là tạm thời có thể loại trừ nguyên nhân tử vong vì các chứng bệnh khác hoặc chết do bạo lực.
Tiết Bồng đang định tiếp tục làm việc của mình, nghe đến bốn chữ “hệ thống hô hấp” bèn sững người.
Cô vô thức nhìn về phía Trần Huân và Tề Thăng, Tề Thăng lại trông như nhớ ra được gì đó, nhìn về phía Tiết Bồng.
Còn chưa đợi Tề Thăng lên tiếng, Tiết Bồng đã đi tới nói: “Đội trưởng Tề, pháp y Trần, hôm nay khi chồng của bà bác này là Cao Thế Dương phát bệnh, cũng xuất hiện vấn đề về hệ thống hô hấp như là sốt, khó thở, co giật, còn có hiện tượng nôn ói và tiểu tiện, đại tiện mất kiểm soát. Thời gian phát bệnh rất ngắn, đưa lên xe cấp cứu còn chưa đến bệnh viện thì đã mất hết hơi thở và mạch đập rồi, hiện giờ vẫn đang cấp cứu.”
Trần Huân sững sờ: “Trùng hợp vậy sao?”
Ba người im lặng vài giây, không ai nói gì, trong lòng mỗi người đều xuất hiện cùng một cảm giác: Vụ án này không hề chỉ “đơn giản” là ngã chết vì vấn đề hệ thống hô hấp.
Lúc này, điện thoại của Tề Thăng reng lên, người gọi đến là Lục Nghiễm.
Tề Thăng đi sang một bên, nhấc điện thoại nghe máy, nhanh chóng thuật lại tình trạng hiện trường rồi đưa điện thoại cho Tiết Bồng.
Tiết Bồng chững lại rồi đón lấy, nghe thấy giọng nói của Lục Nghiễm bên kia đầu dây: “Em đã xem xem thường ngày Lý Lan Tú hay uống thuốc gì chưa, còn cả bệnh án của bà ấy nữa.”
Lục Nghiễm đi thẳng vào vấn đề không vòng vo.
Tiết Bồng nhớ lại một lúc rồi nói: “Đã xem rồi, ngoài một số thuốc trị bệnh về đường hô hấp thì gần đây Lý Lan Tú còn có đi khám trung y, chủ yến là thuốc chữa bệnh gan thận.”
Gan, thận.
Lục Nghiễm im lặng vài giây rồi nói: “Ban nãy cũng vừa phát hiện ra Cao Thế Dương bị suy thận.”
Tiết Bồng khựng lại.
Nếu như ban nãy mọi người chỉ còn đang nghi ngờ thì lúc này về cơ bản đã khẳng định được.
Hiện tại hai vợ chồng không chỉ có vấn đề về đường hô hấp mà còn xuất hiện vấn đề về gan, thận, thêm đó còn có cả hiện tượng nôn ói và co giật, thậm chí trong dịch bài tiết của Lý Lan Tú còn có máu, đây không chỉ đơn giản là có vấn đề về đường hô hấp.
Cái quan trọng nhất là thời gian phát bệnh của cả hai đều cách nhau rất gần.
Tiết Bồng thở dài, đưa điện thoại cho Tề Thăng.
Trong lúc Tề Thăng và Lục Nghiễm nói chuyện, Trần Huân cũng tới hỏi Tiết Bồng: “Có chuyện gì thế?”
Tiết Bồng: “Chồng của Lý Lan Tú không những có vấn đề về đường hô hấp mà còn phát hiện ra suy thận.”
Lúc này, Trần Huân cũng biến sắc.
Tề Thăng cúp điện thoại, nói với Trần Huân: “Pháp y Trần, lát nữa chắc phải phiền các anh giải phẫu kiểm tra thêm, đội phó Lục đang làm việc với người nhà, đợi anh ấy gửi tin tới thì anh có thể đi bất cứ lúc nào. Sau đó còn phải tiếp tục xét nghiệm chất độc.”
Trần Huân: “Không vấn đề gì.”
Lúc này, các thành viên trong đội của Tề Thăng và Trương Xuân Dương đều đang điều tra dân cư ở gần đó, hiện tại vẫn chưa có thông tin gì mới.
Tiết Bồng và Mạnh Nghiêu Viễn lại kiểm tra kỹ càng “dấu vết” chất độc trong phòng như những lọ thuốc đáng nghi, chỉ là không thu hoạch được gì.
Xem xét ở hiện trường thì dấu chân duy nhất từng ra vào cửa lớn chỉ có mỗi đôi giày thể thao nam số bốn mươi hai, sau đó thì bà Lý Lan Tú còn chưa ra khỏi cửa.
Cũng có nghĩa là nếu thật sự có liên quan tới chất độc thì hiện tại người có khả năng ra tay nhất chính là người đàn ông mang giày số bốn mươi hai, rất có thể là người con trai vẫn chưa thể liên lạc được.
Giải thích từ vựng:
Giòi trên tử thi: Là trứng của ruồi nhặng, nếu trong một không gian kín, không có ruồi nhặng thì tất nhiên cũng sẽ không có trứng. Tất nhiên là cũng có khi nơi được cho là không gian kín chưa chắc đã là không gian kín, trước tiên phải xác định xem có kẽ hở cửa sổ hay cửa ra vào hay không. Nếu trong nhà có thiết bị điện tử như là máy lạnh, máy hút khói được lắp đặt không kỹ có xuất hiện kẽ hở thì lại là chuyện khác.
Tuy trong nhà không có ruồi nhặng nhưng nếu có mua thịt sống hay cá sống về đặt ở nơi có nhiệt độ bình thường (từ khoảng mười lăm đến hai mươi lăm độ), mấy ngày sau cũng có thể sinh ra sinh vật nhỏ này. Đó là bởi vì ruồi nhặng có thể đã đẻ trứng trước khi bạn mua về. Khi mua thịt heo ở chợ sẽ thấy được sạp thịt và sạp hải sản có rất nhiều ruồi nhặng, việc này cũng đã thể hiện tầm quan trọng và tính khoa học của việc nấu thịt chín kỹ trước khi ăn.
Mùi tử thi: Đã được nhắc đến sơ lược trong chương, vì cơ cấu ăn uống của con người không giống các động vật khác, rất giàu protein, vì thế mùi tử thi cũng sẽ không giống những động vật khác.
Danh sách chương