Bốn người tiếp tục nói tới một giờ sáng.

Trên đường về, Tiết Bồng bắt đầu nhìn ra ngoài cửa, ngẩn ngơ thất thần.

Lục Nghiễm nhìn cô mấy lần, anh biết tại sao cô lại lạc lõng thế, vốn định an ủi nhưng lại không nói ra được.

Tiết Dịch không phải người xa lạ, không phải ai khác mà là người nhà, vừa là nỗi ám ảnh của Hàn Cố, mà cũng là của Tiết Bồng.

Tiết Bồng trước giờ luôn nhìn Tiết Dịch qua lăng kính màu hồng, nếu bắt Tiết Bồng một Tiết Dịch khác, thế thì chắc chắn sẽ có cú sốc kèm theo, cần thời gian chấp nhận.

Lục Nghiễm hiểu lý lẽ này, Tiết Bồng lại càng hiểu hơn cả.

Với những vụ án họ tiếp xúc trước kia, dù chân tướng có khó chấp nhận mấy, người nhà đương sự có sốc tới mấy, họ vẫn chỉ là người ngoài cuộc, cần mở lối một cách bình tĩnh khách quan.

Hiện giờ đổi lại thành họ, họ mới thật sự trải nghiệm lấy mùi vị này.

Về đến nhà, Barno vẫn chồm tới như mọi ngày, Tiết Bồng cũng cười xoa đầu nó.

Nhưng đến Barno cũng cảm nhận được vẻ mất mát của Tiết Bồng, lúc Tiết Bồng ngồi xuống, nó cũng nhảy theo lên sofa, tựa vào bên cô, cạ đầu vào cô.

Lục Nghiễm lên lầu tắm táp trước, anh trải lại phòng ngủ, bước xuống nhìn thấy Tiết Bồng vẫn ngồi đó, thẫn thờ vuốt lông Barno.

Lục Nghiễm bước tới ngồi xuống, Tiết Bồng nói: “Anh xem, đến Barno cũng cảm nhận được em đang không vui, vậy mà giữa người với người, dù là người thân bạn bè lại như cách nhau một tầng ngăn cách, dường như chưa từng hiểu nhau…”

Lục Nghiễm cười hỏi: “Em có từng để ý, những hành động khác nhau của Barno sẽ có ý nghĩa khác nhau không?”

Tiết Bồng dần bị chuyển chú ý: “Vậy hả, ví dụ thế nào?”

Lục Nghiễm nhìn Barno: “Ví dụ như nó biết phân biệt thế nào là yêu thích, nếu em ôm nó, gọi tên nó, thơm nó, nó đều hiểu đó là tình yêu của em dành cho nó, nó sẽ cứ lượn vòng quanh em, không ngừng cạ vào em, liếm em.”

Tiết Bồng cũng cười, gọi nó: “Barno.”

Barno lập tức nhìn cô, còn cạ vào cô.

Lục Nghiễm lại nói: “Lúc làm nhiệm vụ, nếu gặp phải tình huống khẩn cấp, nó sẽ kêu, nhưng nếu phát hiện mục tiêu đang trong trạng thái tĩnh, nó cho là có vấn đề thì sẽ đưa ra cảnh báo, nằm xuống trước mục tiêu, vào tư thế chuẩn bị tấn công. Nhưng nếu nó thấy có đồ ăn hoặc người nó thích, nó sẽ ngồi xuống.

“Vậy hả?” Tiết Bồng ngẫm nghĩ, dường như là thế thật.

“Ừ.” Lục Nghiễm nói: “Tuy nó không biết ngôn ngữ loài người, nhưng cũng biết dùng cách thức của nó để giao tiếp với con người. Còn người với người tuy có cùng ngôn ngữ giao tiếp, nhưng tiếc thay ngôn ngữ là thứ quá thiếu sót, rất khó bày tỏ cảm nhận thật sự trong lòng, thậm chí không thể diễn đạt những thăng trầm của cảm xúc. Nhưng nhìn ở góc độ của anh, anh cảm thấy giữa em và Tiết Dịch không hề xa cách nhau, hai người rất quan tâm nhau, yêu thương nhau. Nếu có khoảng cách thì em đã không cứ nghĩ đến chuyện tìm ra chân tướng sau ngần ấy năm.”

Tiết Bồng không ngờ Lục Nghiễm nói một lúc lại chuyển chủ đề về lại, cô thất hơi không kịp trở tay, sau đó nghe đến cuối, cô lại thoải mái hơn một chút, gật đầu theo anh.

Lục Nghiễm thấy thế tiếp tục nói: “Tuy anh không biết chị em em chung sống với nhau thế nào, nhưng anh nghĩ chị ấy chắc chắn đã khiến em thấy an toàn, khiến em tin tưởng, cũng khiến em cảm nhận được tình thương. Em xem đấy, chúng ta đã tiếp xúc với biết bao nhiêu vụ án, rất nhiều vụ đều là người thân hoặc người quen gây án, nhìn thấy cảnh tượng thù hằn của biết bao gia đình, anh lại thấy tình cảm của em với Tiết Dịch là hết sức hiếm có.”

Đúng thế, tuy cô không biết Tiết Dịch đã làm gì, cũng chưa từng nhìn thấy một mặt khác của Tiết Dịch, nhưng không thể phủ nhận, Tiết Dịch thật lòng với cô, cô cũng thật sự nhớ nhung Tiết Dịch.

Tiết Dịch trong ấn tượng của cô lại luôn là một người rất “chân thật”.

Cô cảm thấy sốc, nhất thời không thể chấp nhận được, nguyên nhân lớn là bởi sự việc xảy tới quá nhanh, hơn nữa còn điên đảo nhận thức, khiến cảm xúc cô bị xao động.

Chuyện đã xảy ra rồi, không thể thay đổi chỉ vì ai đó không chấp nhận hay từ chối nó. Tiết Bồng là em gái của Tiết Dịch, nghe về cô ấy trong lời kể của Hàn Cố, của Phương Tử Oánh, của Hoắc Kiêu, lại so sánh với cô ấy mà mình biết, điều duy nhất cô có thể làm chính là xử lý tốt cảm xúc của mình.

Lựa chọn chấp nhận hiện thực, nghiền ngẫm vài lý giải, đừng để cảm xúc đi theo hướng cực đoan.

Nghĩ đến đây, Tiết Bồng cười bảo: “Lạ thật, em lại bị anh thuyết phục rồi. Em đi tắm trước đây.”

Lục Nghiễm lại hơi ngạc nhiên: “Hở? Em nghĩ thông suốt thật rồi đấy hả?”

“Ừ, ít nhất thì hiện giờ sẽ không nghĩ cực đoan đâu.” Tiết Bồng vừa nói vừa đứng dậy, lúc vòng qua sofa còn nói thêm một câu: “À, nhớ chống đẩy đấy.”

“Một tiếng cười khẽ và hai chữ trả lời lại cô: “Tuân lệnh.”

Sáng hôm sau, trinh sát của chi đội chia nhau ra hành động.

Buổi sáng, Tần Vĩ đã bị đưa tới Cục Cảnh sát, đồng thời chi đội còn xin lệnh khám xét, tiến hành khám xét các doanh nghiệp và quán karaoke Tần Vĩ đứng tên.

Truy cùng quét tận thế này thì người bình thường cũng không chịu nổi, chỉ cần trong nhà có giấu mấy đoạn phim khiêu dâm hay là khó tả thì đều sẽ bị đào ra hết, chứ huống hồ gì là căn nhà đâu đâu cũng có sơ hở của Tần Vĩ.

Chi đội Hình sự và Chi đội Chống ma túy phát hiện không dưới mười loại ma túy dạng mới đời thứ ba ở nhà Tần Vĩ, đây đều là những loại bị quản lý giám sát chặt chẽ trong nước, nguồn nhập về chủ yếu là từ nước ngoài.

Sau khi giao máy tính của Tần Vĩ cho tổ điện tử giải mã, còn phát hiện ra một lượng lớn tệp ghi âm và ghi hình bên trong.

Thì ra Tần Vĩ không chỉ lắp camera ở nhà và phòng làm việc, mà còn có thói quen mở bút ghi âm hai mươi bốn trên hai mươi bốn, đi đâu bàn chuyện cũng ghi âm lại.

Mặt khác, Tiết Bồng và đồng nghiệp tổ điện tử cũng tìm được thiết bị giám sát trong phòng làm việc ở quán karaoke của Tần Vĩ, còn tìm ra được bảy cây bút ghi âm.

Sau đó, hỏi thăm phục vụ ở quán karaoke mới biết, thì ra có lúc Tần Vĩ sẽ hẹn khách tới bàn chuyện làm ăn ở phòng làm việc hoặc phòng karaoke, có nhiều khách khá nhạy cảm, nhất là vì chuyện làm ăn của họ chẳng sạch sẽ gì, thế nên mới yêu cầu Tần Vĩ tắt camera.

Ai có ngờ đâu Tần Vĩ chịu nghe theo, tắt camera đi, nhưng lại chừa bút ghi âm ở đó, nguyên nhân cho cùng thì là vì trước kia năm được chuyện của Lưu Cát Dũng, hốt được một mối hời, sau đó thì ăn quen, cứ thấy có thể tiếp tục phát tài nhờ vào việc này.

Kết quả thì lại gậy ông đập lưng ông, những tệp ghi âm này cũng đồng nghĩa là chứng cứ phạm tội mua sát thủ giết người và phát tán ma tuý loại mới, tới thẳng tay cảnh sát.

Cùng lúc đó, Lục Nghiễm và Hứa Trăn cũng đã tới trại giam nam, tiến hành đối chiếu những lời chứng, vật chứng có trong tay với Phó Cục trưởng tiền nhiệm và Trần Mạt Sinh.

Phó Cục trưởng tiền nhiệm hết sức hợp tác khai báo về việc điều tra vụ tai nạn của Tiết Ích Đông, ông ta ăn hối lộ với con số quá lớn, hiểu luật mà còn phạm luật, hơn nữa tình tiết lại nghiêm trọng, bị xử tù chung thân, sợ là từ giờ tới chết không thể ra ngoài được nữa.

Vào tới trại giam, tất cả tù nhân đều sẽ phải đối mặt vẫn vấn đề “thành tích” cá nhân, giành cơ hội giảm án nhờ việc tranh điểm, dù có là Phó Cục trưởng tiền nhiệm cũng thế thôi.

Vụ tai nạn xe của Tiết Ích Đông lại có liên quan tới vấn đề tham ô hối lộ của ông Phó Cục trưởng tiền nhiệm này, vì thế ông ta chỉ có thể hợp tác điều tra, cung cấp thêm nhiều thông tin và chứng cứ, như thế sẽ có lợi cho thời hạn thụ án của ông ta.

Phó Cục trưởng tiền nhiệm nói, trước kia mình tham ô hối lộ, lạm dụng chức quyền trong rất nhiều chuyện, khi đó ông ta đã giao nộp phần lớn chứng cứ, chỉ lén giấu đi một phần nhỏ, thái độ nhận sai cũng rất thành khẩn, còn trả lại số tiền tham ô hết mức có thể để nhận được khoan hồng, nếu không thì với mức độ phạm tội này, ông ta đã bị tử hình rồi.

Phó Cục trưởng tiền nhiệm còn than rằng người nhà họ Hoắc thật sự không dễ coi thường, hai mươi năm trước vẫn chỉ là một doanh nghiệp loại trung, đến mười năm trước đã lên tốp đầu thành phố Giang, còn xây dựng được mối quan hệ với chính phủ, nghe nói không chỉ có tai mặt trong Cục thành phố mà còn ở cả các bạn ngành quan trọng khác nữa.

Ít nhất thì lúc ông ta vào tù, tập đoàn Hoắc Thị vẫn còn như nắng giữa trưa, lúc đó Hoắc Đình Diệu và Phó Cục trưởng tiền nhiệm vẫn còn là bạn bè.

Tiếp đó, Phó Cục trưởng tiền nhiệm còn cung cấp một số “chứng cứ” quan trọng, đó là một cái két bảo hiểm được mở dưới tên một người họ hàng xa chống tám sào không tới ở một huyện nhỏ tuyến mười tám của ông ta, bên trong có một số bằng chứng chuyển khoản, còn có một quyển ghi chép ông ta viết tay ghi lại, bên trong có liệt kê rõ ràng số tiền ông ta và nhà họ Hoắc giao dịch tới lui.

Cách thức nhà họ Hoắc hối lộ ông ta trước giờ luôn rất kín đáo, toàn là chuyển tiền vào tài khoản người họ hàng này bằng một tài khoản nước ngoài.

Khi được hỏi tại sao lại giữ riêng chứng cứ này, Phó Cục trưởng tiền nhiệm nói, khi đó ông ta bị bắt, thế lực nhà họ Hoắc vẫn hết sức vững mạnh, ông ta thì đã ngã ngựa, vì thế khi đó mới nghĩ ra kế phòng hờ, nghĩ rằng thế lực nhà họ Hoắc lúc bấy giờ vẫn theo kiểu “có tiền mua tiên cũng được” lỡ đâu cũng mua chuộc cảnh sát điều tra vụ án ông ta như cách họ từng mua chuộc ông ta, thế thì chẳng phải có giao chứng cứ cũng như không sao? Thế nên sau khi cân nhắc, Phó Cục trưởng tiền nhiệm quyết định tạm thời án binh bất động, lỡ đâu sau này dùng tới được hẵng tính.

Dù gì ông ta cũng đã là cảnh sát hơn nửa đời người, nhìn thấy đủ kiểu người tham, dù hiện giờ có rạng rỡ mấy rồi cũng sẽ đến lúc tàn, người nhà họ Hoắc cũng thế.

Thế nhưng tính đi tính lại cũng không ngờ cảnh sát hình sự tới là vì một vụ tai nạn giao thông hai mươi năm trước.

Tất nhiên là Phó Cục trưởng tiền nhiệm làm thế cũng có chút tư lợi, Lục Nghiễm và Hứa Trăn đều thầm thấy rõ, chỉ là không nói ra.

Là cảnh sát, họ hiểu chế độ tư pháp như thế nào, cũng rõ chứng cứ như thế nào thì có hiệu lực hơn, cái nào là then chốt, cái nào chỉ là phụ, công lao hiện tại tất nhiên đều có dính dáng tới trọng án.

Một khi cảnh sát bắt đầu triển khai điều tra nhà họ Hoắc, thế thì chắc chắn sẽ gây ra động tĩnh lớn, vụ án có liên quan là vụ án lớn, nếu ông ta có thể đưa ra chứng cứ phạm tội có hiệu lực, “hỗ trợ” phá được vụ án thì sẽ gặt được công lao mà những vụ án bình thường khác không thể so được.

Sau khi thẩm vấn Phó Cục trưởng tiền nhiệm, Lục Nghiễm và Hứa Trăn lại lần lượt đến gặp Lưu Cát Dũng và Trần Mạt Sinh.

Phản ứng của Lưu Cát Dũng hoàn toàn nằm trong dự tính, gã ta không ngờ đã đến giờ phút này rồi mà vẫn còn lật lại được chuyện Tần Vĩ giúp gã ta giết vợ.

Chỉ là chuyện đến nước này, gã ta biết mình đã không thoát khỏi án tử được nữa, thêm một tội, bớt một tội cũng không nhất thiết phải khăng khăng vùng vẫy, thế nên cũng nhanh chóng khai nhận.

Trần Mạt Sinh thì trông có vẻ tươi tỉnh hơn lần trước.

Lục Nghiễm nói sơ với gã về tiến độ điều tra hiện tại, không nói quá chi tiết, nhưng cũng đủ để Trần Mạt Sinh biết, hung thủ chủ mưu phía sau cái chết của Trần Ngữ hiện giờ đã một người chết, một người chờ phán xét, còn một người đang trong giai đoạn thẩm vấn.

Trần Mạt Sinh nghe thấy thế, thút thít không thành lời.

Đến lúc giám ngục đưa Trần Mạt Sinh đi, gã vẫn chưa nói được một câu hoàn chỉnh, chỉ dùng ánh mắt và cử chỉ để cảm ơn Lục Nghiễm.

Lục Nghiễm nhìn theo bóng lưng  già nua cùng bước đi chậm chạp của Trần Mạt Sinh xa dần, trong đầu lại xuất hiện hình ảnh cuối cùng của Thường Trí Bác.

Đến chiều, Lục Nghiễm và Hứa Trăn rời khỏi trại giam nam.

Trên đường về, chi đội gọi điện tới, bảo rằng đã khoanh vùng được khu vực Thường Trí Bác thường hay hoạt động lúc còn sống thông qua “hệ thống lưới trời” (*), còn chụp được hình ảnh Thường Trí Bác mua sắm đồ dùng sinh hoạt.

(*): Tham khảo tại đây để biết thêm về hệ thống này.

Thế là cảnh sát khu vực đã đến đối chiếu với trung tâm môi giới nhà đất gần đó, phát hiện Thường Trí Bác quả thật đã thuê một căn hộ trong khu vực này, tuy dùng tên giả nhưng hình ảnh trên căn cước giả là đúng là ông ấy.

Hiện giờ đã được chủ nhà cho phép mở cửa, để cảnh sát vào trong khám xét.

Căn hộ Thường Trí Bác thuê nằm ở một khu dân cư cũ, kiểu căn hộ nhỏ đơn sơ, tường cũng đã tróc sơn, bày trí rất giản dị, chỉ có một gian đơn lẻ.

Khu vực sinh hoạt trong phòng khách khá nhỏ, chỉ để hai cái tủ với một một cái tủ lạnh là đã hết chỗ, cạnh bên là căn bếp nhỏ, kế đến là phòng ngủ.

Phòng ngủ cũng không được rộng rãi, đồ dùng cá nhân của Thường Trí Bác cũng rất ít, ông ấy cũng không có nhu cầu gì cao, giá sách bằng kim loại thì lại chất đầy sách.

Tiết Bồng vừa bước vào đã lập tức để ý tới cái bảng trắng lớn trong phòng ngủ.

Cả bờ tường đều không đặt nội thất, chỉ có dựng một tấm bảng, bên trên viết chi chít chữ, không chỉ dán hình nhân vật, chú thích mối quan hệ, mà còn viết rất nhiều diễn biến chi tiết.

Bất kỳ ai nhìn vào đều sẽ phải kinh ngạc bởi suy nghĩ chặt chẽ của Thường Trí Bác,

Tiết Bồng nhìn chằm chằm vào đó hồi lâu, đợi Trình Phỉ chụp xong hết những thông tin này, cô mới cẩn thận bước lên ghế, tháo từng tấm ảnh bên trên xuống.

Sau đó, họ lại phát hiện ra rất nhiều ghi chép của Thường Trí Bác và các thành viên ST trên giá sách, từ kế hoạch hành động, thử nghiệm khả năng hoàn thành đến bước thực hiện cụ thể, tất cả đều chi tiết cặn kẽ, khiến người ta sởn hết cả tóc gáy, ví dụ như bản vẽ nhà xưởng nơi Hoắc Ung bị phân xác, bố cục sắp xếp bàn phẫu thuật khẩn, kế hoạch thực hiện bắt cóc Hoắc Ung cụ thể, nên chọn địa điểm ở đâu, nên tránh camera thế nào, nên chọn xe gì, đi đường nào thì tránh được rủi ro vân vân.

Trước đó, Tiết Bồng chỉ thấy được nỗi ám ảnh trong Hàn Cố, hiện giờ so với Thường Trí Bác thì cũng chẳng thấm vào đâu.

Nhưng mà nghĩ thì cũng đúng, tất cả những tư liệu này, từ điều tra đến lên kế hoạch, tổng kết, không chỉ cần có trí tuệ cao mà còn cần kiên nhẫn và bỏ ra thời gian nhiều hơn hết, nếu trong lòng không có ám ảnh, sao có thể kiên trì được tới giờ này.

Tiết Bồng lật lại những ghi chép đó, cô nhìn vào thời gian ghi chép của mỗi trang, nét bút viết ngoáy hay nắn nót, phân biệt được đại khái những phần nào được viết sau khi suy xét cẩn trọng, những phần nào đột ngột nghĩ ra rồi ghi lại, sau đó lại chính sửa, thậm chí là gỡ bỏ.

Ngoài ra, Thường Trí Bác cũng có một phần ghi chép về lịch sử phát triển của nhà máy hóa chất ở thành phố Giang, trình bày bằng bản đồ, có những năm được ghi khá chi tiết, đánh dấu quy mô và thuộc tính từng nhà máy hóa chất ở thành phố Giang, có xây dựng trái phép không, có gây nguy hại đến sông ngòi và nguồn đất gần đó không, có những năm thì lại khá sơ sài, còn có lúc gom chung ba đến năm năm.

Những phần chi tiết hơn đa số đều tập trung từ hai mươi đến mười năm trước, phần lớn đều được đánh dấu chéo bên cạnh.

Những cảnh sát khác nhìn thấy, chắc chắn sẽ không đoán ra nguyên nhân.

Nhưng Tiết Bồng vừa nhìn lại lập tức sởn cả tóc gáy.

Nửa trước bản đồ ghi chép của Thường Trí Bác có thể ghép chung với những ghi chép Tiết Ích Đông để lại.

Tiết Ích Đông ghi chép lại lịch sử công nghiệp hoá chất bằng văn bản, nội dung tường tận như một bộ tài liệu, Thường Trí Bác thì lại dùng bản đồ trực quan để chú thích.

Nếu kết hợp những văn bản của Tiết Ích Đông với những chú thích này theo từng năm, một lịch sử công nghiệp hoá chất thành phố Giang hoàn chỉnh sẽ xuất hiện.

Những dấu chéo bên cạnh chắc là để loại bỏ hiềm nghi của những nhà máy nào không liên quan tới vụ tai nạn của Tiết Ích Đông.

Tiết Bồng hít sâu một hơi, cô cẩn thận gập tấm bản đồ đang mở lại, cất lại những mật mã chú thích vật chứng.

Quay sang lại phát hiện một cái ống tròn dài đựng tranh vẽ ở ngăn dưới cái tủ trống không.

Tiết Bồng cầm lấy cái ống trụ, vừa mở nắp ra đã nghe thấy Trình Phỉ nói: “Hồi trước chắc chắn là có bức hoành hay tranh vẽ gì đó được treo trên bức tường này, chị xem này, vẫn còn để lại dấu vết.”

Lúc này Trình Phỉ đang đứng quay mặt về bức tường có đặt một chiếc tủ thấp, quay lưng lại tấm bảng giấy trắng.

Phía trên bức tường, chỗ cách trần nhà khoảng hai mươi cm có một dấu vết màu trắng hình chữ nhật, mảng tường quanh đó thì đã ngả xám ngả vàng.

Mới rồi Tiết Bồng cũng để ý tới dấu vết đó, trong căn phòng này còn có mùi dầu hắc, trên quần áo Thường Trí Bác cũng có mùi này, chắc ông ấy thường nhốt mình trong này mà hút thuốc, để lại dấu vết trên tường.

Cũng có nghĩa là Thường Trí Bác từng treo một bức gì đó ở đây, sau đó thì tháo xuống.

Tiết Bồng bỏ nắp ống xuống, lấy cuộn tranh bên trong ra, cẩn thận mở ra từng chút.

Một bức gấm được lộ ra, nền có màu vàng ánh kim, còn có hoa văn ẩn vẽ hình tiên hạc và mây, rìa giấy cũng được trải ra theo, cho đến khi dòng chữ nhỏ và con dấu bên trên cũng đập vào mắt.

Lúc này, Lục Nghiễm và Hứa Trăn cũng tới.

Hai người vừa vào trong, Phương Húc đã tới ngay, báo cáo tiến triển với Lục Nghiễm.

Lục Nghiễm bước vào phòng, nhìn thấy Tiết Bồng đang ngồi xổm trước cái tủ đằng góc, thẫn thờ nhìn chăm chăm vào bức hoành trong tay.

Lục Nghiễm đi tới, đang định lên tiếng thì bỗng liếc nhìn được dòng chữ nhỏ trên bức hoành.

Bên trên có thời gian, địa điểm, còn có viết “Gửi anh Trí Bác.”

Tiết Bồng ngẩng đầu nhìn vào mắt Lục Nghiễm.

Lục Nghiễm mấp máy môi, anh hơi mù mờ, chỉ biết nói khẽ: “Mở ra xem có phải viết là “Lập Địa Thành Phật” không.”

Tiết Bồng không nói gì, chỉ mở cuộn tranh ra.

Quả nhiên là thế, bên trong là bốn chữ “Lập Địa Thành Phật” được viết lớn theo thể chữ Thảo.

Lục Nghiễm nhớ lại: “Hôm chú ấy viết bốn chữ này, anh cũng có mặt.”

Tiết Bồng đứng dậy nói: “Xem ra Phó Thị trưởng Tần đã thấy được gì đó từ trước rồi, chú ấy viết bốn chữ này cũng vì mong chú Thường có thể buông bỏ.”

Sau đó, Tiết Bồng lại chỉ vào dấu vết trên tường: “Bức hoành này ban đầu được treo bên đó.”

Lục Nghiễm và Tiết Bồng cùng tới xem.

Hai bên tường đối lập nhau, một bên là bảng giấy trắng, bên trên có liệt kê lối gây án của Thường Trí Bác, bên kia từng treo bốn chữ này, đó là lời khuyên của người bạn của dành cho Thường Trí Bác trong lúc ông ấy đang quanh quẩn trong vực sâu.

Chọn lựa buông đao, lập địa thành Phật, hay tiếp tục lún sâu, tan xương nát thịt?

Có lẽ trong giai đoạn cuối cùng của cuộc đời, Thường Trí Bác đã từng vùng vẫy, từng do dự, trong lòng cũng bị dày vò, cũng bị giằng xé bởi hai sức mạnh, hai âm thanh.

Nhưng cuối cùng, ông ấy vẫn tháo bốn chữ ấy xuống.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện