Hôm sau, bài đăng trên mạng vẫn tiếp tục nóng sốt.

Tất nhiên là tất cả mọi người đều biết, nếu không còn tung ra thêm gì thì chủ đề này quá lắm cũng chỉ tiếp diễn thêm ba ngày là nhạt đi ngay.

Công chúng cần cái kích thích mới.

Sáng sớm Tiết Bồng đã tới khoa kiểm nghiệm dấu vết, làm quen lại hết với nhưng công việc còn dang dở trước năm mới, đến lúc mọi người ở khoa đều tới đầy đủ, Phùng Mông tập trung tất cả mọi người lại để mở họp.

Cuộc họp kết thúc, Phùng Mông gọi Tiết Bồng và Mạnh Nghiêu Viễn tới xem một đoạn clip tai nạn xe.

Trước khi xem clip, Phùng Mông còn đặc biệt nhấn mạnh rằng đây là đoạn ghi hình lại cảnh hai chiếc xe của Trần Ngữ và Hoắc Kiêu đâm vào nhau một năm trước, bảo hai người xem kỹ, tìm ra vấn đề.

Tối hôm trước, Tiết Bồng đã nghe Lục Nghiễm nhắc đến việc này, tuy chỉ vài ba câu lướt sơ qua diễn biến, đi thẳng đến thảo luận kết quả, nhưng cô cũng đã có dự tính trước.

Chỉ là không ngờ vừa xem xong clip, Tiết Bồng cũng sững người.

Thời lượng clip rất ngắn, từ lúc xe đâm vào nhau rồi lật sang một bên, đến lúc lửa lan ra chỉ từ một tới hai phút.

Nhưng tâm lý Tiết Bồng lại thay đổi kinh khủng trong khoảng thời gian ngắn ngủi này.

Thoạt đầu cô rất kinh ngạc rồi lại sững sờ, rất nhanh sau đó, ký ức bị cạy ra bởi một luồng sức mạnh nào đó, khiến cô lại phải đối diện với cảnh tượng chính mắt nhìn thấy thuở nhỏ mà không có chút chuẩn bị nào.

Cô cứ tưởng cảnh tượng đó đã sớm trở nên nhạt nhòa, dù sau đó cứ mơ thấy ác mộng nhiều năm trời, cảnh tưởng trong mơ cũng đã được thêm thắt, huyền ảo, không hề sống động.

Ở một số lúc, cô cũng không nhịn được mà nhớ lại chi tiết ngày hôm ấy, chỉ là càng cố gắng lại càng trống không.

Nhưng giờ phút này, dường như tất cả bỗng chốc quay trở lại…

Cảnh tượng trong ký ức cũng là một chiếc xe chở hàng và một chiếc xe con đâm vào nhau, xe hàng húc về trước, đâm vào thân khiến chiếc xe con trượt sang bên đường cho đến khi dừng lại.

Không bao lâu sau, xăng tràn ra từ trong xe, sau đó là một tiếng nổ rần trời.

Lửa lan rất nhanh, bao vây lấy người đang hôn mê trong xe, chỉ chốc lát đã thiêu cháy hết tất cả, chỉ còn lại mỗi khung xe.

Chiếc xe của Hoắc Kiêu cũng nhanh chóng phát nổ, lửa lan nhanh sau khi hai chiếc xe đâm nhau.

Chỉ là khi đó may mắn có một chiếc xe tưới nước đi ngang qua, nhanh chóng dùng số nước còn lại để dập lửa, nhờ thế mới giữ được mạng của Hoắc Kiêu.

Nếu không nhờ chiếc xe tưới nước đó, cuối cùng Hoắc Kiêu cũng sẽ như Tiết Ích Đông.

Nghĩ đến đấy, Tiết Bồng bỗng thấy trước mắt tối đen, xuất hiện triệu chứng như tụt đường huyết trong mấy giây, cô vô thức nhắm mắt, cố hồi phục lại.

Vào lúc này, Tiết Bồng nghe thấy Mạnh Nghiêu Viễn nói: “Trời má, vụ như vậy mà thẳng thừng loại bỏ khả năng do có người cố ý tạo dựng, chắc mẩm là tai nạn giao thông luôn ấy hả? Trừ phi tay tài xế này đã uống say rồi nổi điên chứ sao khi không lại tăng tốc vượt đèn đỏ?”

Tiết Bồng bị giọng nói này kéo lại, mở mắt ra.

Phùng Mông hỏi: “Tiết Bồng, con thấy sao?”

Tiết Bồng hít một hơi, bỗng chốc chỉ thấy mặt mày lạnh toát, cứ như máu đều đã tuột cạn, lúc này, Mạnh Nghiêu Viễn cũng hỏi: “Sao mặt bà trắng bệt vậy, không khỏe hả? Ngồi xuống đi đã.”

Phùng Mông cũng đứng dậy, nhường ghế cho Tiết Bồng.

Tiết Bồng vẫn không ngồi, chỉ lắc đầu nói: “Không sao đâu.”

Tiếp đến, Tiết Bồng chỉ vào clip rồi bảo: “Nếu chỉ xem clip thôi thì con cũng nghĩ như Nghiêu Viễn, tài xế lái xe con khi đó rất có vấn đề. Nhưng ngoài clip này, con còn có suy nghĩ khác.”

Phùng Mông: “Được, nói ra xem thử nào?”

Mạnh Nghiêu Viễn cũng tò mò nhìn sang cô.

Tiết Bồng định thần lại nói: “Nếu trí nhớ của con không có vấn đề gì thì lúc nhỏ con đã từng nhìn thấy một vụ tai nạn tương tự thế này rồi. Thật ra cũng không giống hoàn toàn, nhưng có một số chỗ thật sự rất tương đồng…”

Phùng Mông và Mạnh Nghiêu Viễn đều sững sờ.

Mạnh Nghiêu Viễn hỏi: “Hồi nhỏ bà từng nhìn thấy hả?”

Tiết Bồng gật đầu: “Là tai nạn xe của bố tôi. Hôm đó cũng đang trên một con đường, cũng không thắng xe, có một chiếc xe hàng đâm ngang tới, sau đó xe nhanh chóng phát nổ, thiêu cháy, trước lúc đội chữa cháy tới thì đã thiêu sạch mọi thứ rồi…”

Tiết Bồng nói rất bình tĩnh, cứ như đang nói chuyện của người khác trong lúc làm việc, nhưng Phùng Mông và Mạnh Nghiêu Viễn nghe thấy thế lại không khỏi lạnh toát.

Cả căn phòng yên lặng một lúc, Tiết Bồng mới nói tiếp: “Còn có một điểm nữa cũng giống như tai nạn xe của Hoắc Kiêu, đó là vụ tai nạn của bố tôi cuối cùng cũng được xác định là ngoài ý muốn, loại trừ khả năng là do có người tạo dựng. Bây giờ nhớ lại thì đúng thật là trùng hợp.”

Tiết Ích Đông cũng chính là ông T trong bài đăng của Silly Talk, vụ tai nạn xe của ông cũng có được nhắc sơ trong bài, ý muốn nói với công chúng rằng tai nạn xe của Tiết Ích Đông là do có người tạo dựng, nhưng hung thủ là ai thì đến giờ vẫn còn chưa được giải đáp.

Phùng Mông và Mạnh Nghiêu Viễn hiển nhiên cũng đã xem bài đăng, giờ lại nghe thấy Tiết Bồng kể lại, thêm vào khứu giác nghề nghiệp của người làm giám định vết tích, cả hai đều cùng nảy sinh nghi ngờ.

Phùng Mông hỏi: “Tai nạn xe của bố con xảy ra khi nào?”

Tiết Bồng nói: “Đến giờ là hai mươi mốt năm rồi.”

Tai nạn xe của Hoắc Kiêu lại xảy ra một năm rưỡi trước.

Mạnh Nghiêu Viễn cũng hỏi: “Bà chắc là hai vụ này giống nhau hả?”

Tiết Bồng: “Không không chắc hoàn toàn. Lúc đó tôi đứng cách xa một khoảng so với địa điểm vụ tai nạn, nhưng góc xe đâm vào nhau, môi trường xung quanh hiện giờ, còn có tốc độ bắt lửa nữa, những điểm này đều rất giống nhau.”

Nói đến đây, Tiết Bồng lại quay sang Phùng Mông: “Thầy, con có nói với Lục Nghiễm chuyện này, anh ấy bảo sẽ tìm cơ hội trích lục hồ sơ từ bên Đại đội Giao thông, con nghĩ nếu đem đối chiếu nội dung của hai vụ tai nạn này thì sẽ có được bước đầu phán đoán.”

Phùng Mông đồng ý ngay, sau đó lại sao chép clip và hồ sơ vụ tai nạn của Hoắc Kiêu cho Tiết Bồng và Mạnh Nghiêu Viễn, bảo họ rảnh rỗi thì nghiên cứu thử.

Hoắc Kiêu là đương sự trong vụ tai nạn này, cũng là người duy nhất còn sống, anh ta đã đến Cục Cảnh sát báo án, lấy lời khai, còn cung cấp cả chứng cứ ghi âm, thế thì chi đội sẽ nhanh chóng bắt tay vào điều tra.

Đương nhiên là chuyện này có có dây dưa đến vấn đề tắc trách của Đại đội Giao thông nữa.

Đến lúc nghiên cứu xong tài liệu, tổ điện tử và khoa giám định vết tích còn phải kiểm tra mô phỏng tái hiện hiện trường nữa.

Tiết Bồng không nói thêm gì, mang tài liệu sao chép về lại chỗ, nhanh chóng làm hết công việc còn sót trước đó, đến lúc uống hết nửa ly cà phê, tâm trạng cũng dịu lại, giờ mới mở tài liệu ra nghiên cứu từ đầu.

Cũng vào sáng hôm đó, Silly Talk lại tung thêm tin lên mạng.

Nội dung được tiết lộ lần này trùng hợp lại là về sổ sách các khoản chi xám mà Trình Khi đã đưa cho Quý Đông Duẫn hôm trước.

Thoạt nhìn thì mớ sổ sách không có gì đặc sắc, chẳng qua chỉ là tên của một số công ty và người nhận khoản, thế nhưng rất nhanh sau đó, đã có người trong ngành chỉ ra số sổ sách này hẳn là không đàng hoàng.

Đối với cư dân mạng, họ nhạy cảm với những con số phía sau hơn, còn ồ ạt bắt tay vào nghiên cứu.

Có người hỏi, một lần tìm công ty giám định bên thứ ba tới để kiểm tra nước thải mất tới mấy trăm nghìn sao? Có người trả lời, thường thì sẽ không đắt thế, nhưng loại báo giá này không được công khải hoàn toàn, vì có nhiều mục liên quan khác nhau, nội dung giám định cũng khác nhau, khía cạnh khá rộng, đa phần thì khách hàng sẽ đưa ra yêu cầu rồi tiến hành trao đổi. Vì thế giá cả sẽ không giống tuỳ theo từng yêu cầu của khách hàng.

Tiếp đó, rất nhiều cư dân mạng cũng đi tìm kiếm tên của các công ty được nhắc đến trong sổ sách, từng trang mạng quản lý cũng bị đào ra.

Có trang còn bị quá tải lượt truy cập mà đơ luôn ngay tức khắc.

Trong lúc mọi người đang nghiên cứu về số tiền và bối cảnh của những công ty này, còn có cư dân mạng đã âm thầm vẽ ra một sơ đồ mối quan hệ dựa theo sổ sách, không chỉ liệt kê rõ ràng những công ty kể trên, vẽ đường nối liên kết, mà còn viết luôn từng bối cảnh ra sơ đồ.

Bối cảnh của công ty giám định bên thứ ba Hoành Liên cũng nhanh chóng bị quật ra, giờ thì ai cũng biết đây là công ty do tập đoàn Hoắc Thị đầu tư.

Cư dân mạng cũng đã điều tra ra lịch sử xử phạt hành chính của nhiều công ty bao gồm cả nhà máy hoá chất Khải Huy, nhiều mục xử lý là do kiểm nghiệm bảo vệ môi trường không đạt.

Có cư dân mạng nói, tuy rằng rất khó để rất khó để xác định các mục tương ứng trên sổ sách, nhưng nhìn từ góc độ tài vụ thì rất đáng để nghiền ngẫm.

Thế là có rất nhiều cư dân mạng lại đi gắn thẻ Weibo của các bộ phận ban phòng chính phủ có liên quan, mong muốn Cục Quản lý Giám sát, Viện Kiểm sát và cả cảnh sát kinh tế bắt tay vào điều tra.

Chuỗi sự kiện do tập đoàn Hoắc Thị dẫn đến cũng lại bị đẩy ra mũi sào lần nữa.

Bỗng chốc, cả cộng đồng mạng đều trả thành chuyên gia phá án, cung cấp hết suy đoán này đến suy đoán nọ, còn có không ít nhân tài xuất hiện “cống hiến” suy luận logic.

Hiển nhiên là việc này cũng đã đến tai Lục Nghiễm, người đang ngồi trong phòng làm việc chi đội nghiên cứu tình tiết vụ án, mấy ngày trước, Trình Khi mới đưa tài khoản Silly Talk và sổ sách cho Quý Đông Duẫn, trong tích tắc, tài khoản đã bị đổi mật mã, sổ sách cũng bị công bố ra ngoài.

Nghĩ chắc là việc làm của Trình Khi đã đến tai ai đó ví dụ như Thường Trí Bác, thế nên mới đột nhiên hành động, công khai luôn sổ sách.

Chuyện lộ sổ sách được chia sẻ đến tận trưa.

Mọi người ở khoa kiểm nghiệm dấu vết đều đã đi ăn, Tiết Bồng vừa nghiên cứu xong vụ tai nạn, vẫn còn chưa muốn nhúc nhích, bèn ngồi tại chỗ lướt xem bình luận trên mạng.

Chỉ một lát sau, Lục Nghiễm đã nhắn tin tới hỏi: “Ăn trưa chung không?”

Tiết Bồng chợt khựng, khoé môi cong cong: “Tưởng anh còn đang bận chứ, được thôi, gặp ở cửa nhà ăn hả?”

Chỉ là Tiết Bồng vừa mới gửi tin nhắn đi, Lục Nghiễm đã từ cửa bước vào, tay còn xách theo túi đồ ăn giao tới.

“Đồ ăn tới đây.”

Tiết Bồng hơi ngạc nhiên: “Ấy, sao anh sang đây?”

Lục Nghiễm đặt túi đồ ăn xuống, vừa lấy hộp đựng ra vừa cười: “Nghe nói em còn một đống việc, cố tình đặt mấy món thịt cho em bổ sung thể lực đấy.”

Tiết Bồng đón lấy đũa, nghe thấy thế thì ngạc nhiên, nghiêng đầu hỏi nhỏ: “Ồ, chỉ là vì công việc nên mới định bổ sung thể lực cho em thôi sao?”

Lục Nghiễm cũng ngớ người, anh vốn không có ý gì khác, chỉ là nghĩ Tiết Bồng cần ăn uống nhiều chút, ai ngờ Tiết Bồng lại hiểu thành thế này, làm như anh có ý đồ gì khác thật ấy.

Lục Nghiễm hắng giọng, cũng cố nén giọng thấp xuống, anh ngồi xuống, gắp một miếng thịt cho vào phần cơm của cô: “Dù là nguyên nhân về mặt nào thì cũng phải có thực mới vực được đạo.”

Tiết Bồng mím môi cười, liếc nhìn anh rồi bỏ thịt vào miệng.

Nửa đầu bữa cơm, hai người ăn trong yên lặng, không nói gì với nhau mấy, đến lúc đồ ăn vơi được hơn nữa, Tiết Bồng thấy sắp no căng nên bỏ đũa xuống.

Tiết Bồng: “Em ăn hết nổi rồi thật đấy, anh đừng gắp cho em nữa.”

“Ờ.” Lục Nghiễm cũng không để tâm, ăn hết sạch số đồ ăn còn lại.

Tiết Bồng uống ít nước nóng, nhìn thấy sức ăn của anh lại vô thức liếc sang trước ngực và bụng anh, trong đầu vô thức xuất hiện lại mớ cơ ngực, cơ lưng, bắp tay và cơ bụng sáu múi mà cô mò mẫm được trong bóng tối đêm qua.

Chỉ là mới được mấy giây, phong cảnh hữu tình đột nhiên biến mất, nhanh chóng trở thành vóc dáng trung niên phúc hậu của Phan Chấn Sinh và Lâm Nhạc Sơn.

Lục Nghiễm cũng vừa ngước lên, đúng lúc bắt gặp ánh mắt hơi lo lắng của Tiết Bồng, nhìn theo ánh mắt của cô, còn tưởng là có gì rớt trên người mình: “Gì thế, em nhìn gì vậy?”

Tiết Bồng tỏ vẻ rất bình tĩnh, hỏi đầy hàm ý: “Từ hồi điều tới đội hình sự, cường độ tập luyện của anh không bằng hồi bên chống ma tuý rồi đúng không?”

Lục Nghiễm gật đầu: “Thường ngày thì lâu lâu cũng vận động, nhưng mà dạo này nhiều vụ án quá, có lúc còn không có thời gian ăn uống ngủ nghỉ, làm gì có thời gian tập luyện.”

Tiết Bồng nói: “Làm việc vẫn nên phải kết hợp vận động nghỉ ngơi.”

Lục Nghiễm im lặng một lúc, ban đầu còn không hiểu đầu đuôi, sau đó lại nghiền ngẫm ngụ ý ngầm của Tiết Bồng một lúc, kết hợp với ánh mắt của cô rồi tự dưng nhai chậm lại.

Đến lúc ngẫm nghĩ xong xuôi, anh mới lau miệng hỏi: “Sợ cơ bắp anh chạy đi hết hả?”

Tiết Bồng hoàn toàn không ngờ Lục Nghiễm lại thẳng thừng tới vậy, còn đang trong phòng làm việc nữa chứ, may là kế bên không có ai.

Tiết Bồng lập tức trừng mắt với anh.

Lục Nghiễm cười, còn hứa hẹn: “Từ giờ mỗi tối trước khi đi ngủ anh sẽ chống đẩy ba mươi cái.”

Tiết Bồng lại liếc mắt: “Đó là chuyện của anh.”

Đang nói đến đấy thì điện thoại Lục Nghiễm có tin nhắn do Lý Hiểu Mộng gửi tới: “Đội phó Lục, Đại đội Giao thông đã giao tới hồ sơ mà anh cần, em gửi bản điện tử cho anh trước.”

Hồ sơ bản điện tử nhanh chóng được gửi tới điện thoại Lục Nghiễm, anh gửi luôn sang cho Tiết Bồng một bản: “Hồ sơ tai nạn xe của bố em lục lại được rồi, xem cùng đi.”

Tiết Bồng ngẩn người, đang định đứng dậy rót nước, nghe thấy thế thì lại vòng về, nhanh chóng mở tệp trong điện thoại.

Hồ sơ đã ở cách đây hai mươi mốt năm, nội dung được ghi chép lại khi đó không được tường tận lắm, camera cũng không được lắp đặt toàn diện như hiện giờ, ngã đường xảy ra sự cố khi đó không có lắp camera.

Trong hồ sơ chỉ có miêu tả khái quát về quá trình, lại còn là câu chuyện ghép nối lại sau khi hỏi thăm đám đông vây quanh xem gần đó.

Nhưng vụ tai nạn xe như thế này cũng có thể coi là tai nạn lớn vào hai mươi năm trước, vì thế khi đó, sau khi phán đoạn hiện trường, Đại đội Giao thông còn thông báo với đội hình sự, nhờ bên kỹ thuật tới kiểm tra hiện trường để chắc chắn hơn.

Ý kiến của bên kỹ thuật cũng được viết trong hồ sơ, có nhắc tới vấn đề phanh xe và việc rò xăng dẫn đến phát nổ sau khi hai xe đâm nhau.

Trong vụ tai nạn này, người còn sống duy nhất chính là tài xế xe hàng.

Con đường xảy ra tai nạn khi đó có hàng rào bảo vệ, chia ngang ngã tư, chỉ cho phép xe lưu thông theo chiều ngang, xe đi theo chiều dọc phải vòng sang đường khác.

Thế nhưng xe hàng lại đột nhiên đâm thẳng ra đường theo chiều dọc, tông xuyên qua rào chắn, đâm thẳng vào chiếc xe Tiết Ích Đông đang ngồi.

Hai xe đâm vào nhau không bao lâu, tài xế xe hàng tỉnh lại từ ghế lái, cố thoát ra ngoài.

Vì vụ tai nạn đã khiến hai người chết, tài xế xe hàng lại gánh hoàn toàn trách nhiệm, thế nên sau đó đã bị truy cứu trách nhiệm hình sự, ngồi tù mười năm.

Tiết Bồng xem xong hồ sơ, ngồi yên ở đó hồi lâu không nói.

Cho đến khi Lục Nghiễm đi lấy nước nóng cho cô rồi quay lại, đưa ly cho cô rồi lên tiếng: “Có cần nghỉ ngơi chút không?”

Tiết Bồng định thần lại rồi lắc đầu: “Em không sao, anh thấy sao về vụ này?”

Lục Nghiễm nói: “Với nội dung hiện giờ thì anh thấy khả năng cao là do có người cố ý thực hiện, vả lại hồ sơ làm rất hời hợt, rất dễ nhìn thấy sơ sót, từ quá trình điều tra đến kết quả đều xoay chuyển quá gượng ép, cứng nhắc, nhưng kết quả cuối cùng lại loại bỏ khả năng là cố ý giết người, quả thật không logic tí nào.”

Nói tới đây, Lục Nghiễm lại chỉ vào một cái tên: “Còn nữa, em có để ý tới cái tên này không.”

Tiết Bồng nhìn theo, thoạt đầu trông rất quen, lát sau mới sững sờ, cảnh sát giao thông phụ trách vụ án này khi ấy chính là Lôi Xuân, đội phó Đại đội Giao thông bây giờ, vụ tai nạn của Hoắc Kiêu cũng là do gã ta ém xuống.

Tiết Bồng lẩm bẩm: “Lại là Lôi Xuân, trùng hợp thế…”

Lục Nghiễm nói: “Hồi sáng anh có nhờ Xuân Dương đi nghe ngóng, ông đội phó Lôi này đã tạm thời bị cách chức để điều tra rồi, hiện giờ tính sơ thì hai mươi năm nay ông ta đã nhận hối lộ lên đến chục triệu.”

Nhiều thế sao?

Tiết Bồng sững sờ: “Nếu mà nói là hàng triệu thì em còn tin được, làm sao mà lên tới chục triệu được vậy?”

Lục Nghiễm nói: “Anh nghĩ ban đầu ông ta chỉ là một cảnh sát giao thông nhỏ nhoi, dù có lợi dụng việc xử lý sự cố giao thông để nhận phong bì thì cũng không tới mức chục triệu. Nhưng sau đó ông ta thăng tiến từng chút, ngồi lên tới vị trí đội phó Đại đội Giao thông, thế thì sẽ có quyền hạn chức vụ nhất định, chắc là đã lợi dụng mánh khoé nào đó sửa luôn cả ghi chép vi phạm điện tử trong hệ thống, phân chia, miễn xử phạt hoặc là giảm nhẹ tiền phạt, sau đó lại nhận được món hời từ trong tay “kẻ nhờ cậy.””

Nói đến đây, Lục Nghiễm lại tiếp: “À phải rồi, Lôi Xuân không chỉ là cảnh sát giao thông mà còn lại chuyên viên kỹ thuật kỳ cựu của Đại đội Giao thông.”

Tiết Bồng tiếp: “Có hiểu biết về kỹ thuật, lại rắp tăm muốn làm trái quy định, còn thoát được nhiều năm như thế, bản lĩnh lớn thật.”

Lục Nghiễm: “Bộ phận giám sát quản lý vẫn đang điều tra tình hình cụ thể, nhưng mà hiện tại xem ra, ông ta hết sức nắm rõ trình tự thao tác bên trong, hơn nữa lại có quyền hạn sửa đổi mật khẩu công việc của chuyên viên có trách nhiệm. Trước kia anh có nghe đồng nghiệp nhắc tới, đội giao thông ở các nơi đều có những giao dịch đen để phân chia nhau trái phép, chỉ cần sao chép đăng nhập của chuyên viên công tác chuyên biệt, làm giả một chuyên viên đang thao tác tiến hành phân chia, thế thì sau đó lỡ có ai tìm kiếm đến chuyên viên bị làm giả này thì cũng không có cách nào xem được lịch sử sửa đổi của người thao tác thật. Vì thế một khi bị bắt, đa phần đều sẽ thoát được giám sát quản lý nhiều năm.”

Tất nhiên là để làm được thế, không chỉ có liên quan tới quyền hạn cá nhân, mà còn liên quan đến cả việc giám sát tắc trách ở đơn vị.

Một khi điều tra ra kiểu giao dịch đen của công nhân viên chức như thế này, thế thì sẽ không còn là trách nhiệm của một người nữa, chứng tỏ là chế độ, giáo dục chính trị và loại trừ rủi ro ở đơn vị này đều có lỗ hổng cực lớn.

Cũng có nghĩa là những người khác cũng đừng hòng mà thoát được tội, điều tra kỹ ra thì những thành viên có liên quan cũng sẽ chịu ít nhất là tội tắc trách.

Đây cũng chính là cái gọi là hiệu ứng cánh bướm.

Ban đầu là ô nhiễm công nghiệp hoá chất, bây giờ lại kéo ra sổ sách xám và nguỵ tạo tai nạn ngoài ý muốn, chắc là đến người nhà họ Hoắc cũng không ngờ sẽ dính dáng tới nhiều nút thắt như vậy.

Lục Nghiễm lại nhanh chóng chỉ vào đoạn miêu tả sau khi tai nạn xảy ra: “Em nhìn xem, ở đây có nhắc đến này, Lôi Xuân chạy đến hiện trường, vẫn rất kỹ càng trong việc điều tra tai nạn, còn hết sức tích cực báo lên cấp trên. Còn việc quá trình điều tra xuất hiện lỗ hổng to tướng là từ sau khi đội hình sự nhúng tay vào.”

Tiết Bồng nói: “Ý anh là giai đoạn này Lôi Xuân còn chưa tham gia ăn hối lộ?”

Lục Nghiễm gật đầu: “Dù Lôi Xuân chưa tham dự vào giai đoạn này, vậy thì sau khi kết quả điều tra đã loại trừ trường hợp do người gây ra, Lôi Xuân là cảnh sát giao thông đầu tiên tiếp xúc với hiện trường, lại là chuyên viên kỹ thuật cốt cán của Đại đội Giao thông, ông ta chắc chắn sẽ lập tức nhận ra được đã có người trong nội bộ động tay vào đây. Người tạo dựng tai nạn cũng cần mua chuộc luôn cả Lôi Xuân. Anh nghĩ đây là bước đầu tiên khiến ông ta đi vào con đường lầm lỗi. Đương nhiên là ngoài đó ra thì còn cần một nhân vật then chốt thì mới xong chuyện được.”

Tiết Bồng sững người, nhanh chóng hiểu ra: “Nhân vật then chốt anh nói chính là Phó Cục trưởng tiền nhiệm. Vụ án oan của Trần Mạt Sinh cuối cùng cũng là do ông ta phê duyệt, sau đó ông ta ngồi tù vì ăn hối lộ, còn trở thành bạn tù của Trần Mạt Sinh. Cũng chính miệng ông ta đã nói với Trần Mạt Sinh, vừa nhìn là ông ta biết ngay vụ đó là án oan.”

Phân tích tới đây, Lục Nghiễm nhanh chóng cầm bút, viết sơ đồ nhân vật ra giấy.

Một vụ tai nạn giao thông có dính dáng đến mạng người, người đầu tiên đến hiện trường điều tra là cảnh sát giao thông, thường thì Đại đội Giao thông không có chuyên viên kiểm nghiệm dấu vết riêng của mình, vì thế cảnh sát giao thông cũng có chút kiến thức kỹ thuật, lúc cần thiết cần phải kiêm luôn công việc giám định dấu vết.

Lôi Xuân lại là chuyên gia về mặt kỹ thuật ở Đại đội Giao thông.

Vụ tai nạn giao thông của Tiết Ích Đông cuối cùng đã khiến hai người chết, tài xế xe hàng là người duy nhất còn sống, cũng là người đã gây ra sự cố, phạm phải tội gây tai nạn giao thông, cần truy cứu trách nhiệm hình sự.

Lúc này, cơ quan công an sẽ lập án điều tra, trinh sát hình sự và kỹ thuật hình sự đều sẽ tham gia vào.

Vấn đề cũng xuất hiện ở đây.

Lục Nghiễm liệt kê xong mối quan hệ nhân vật rồi nói: “Bây giờ anh đặt giả thiết, Phó Cục trưởng tiền nhiệm, trinh sát hình sự tham gia điều tra và cả cảnh sát giao thông đều nhận được lợi ích, che giấu phần “cố ý giết người”, cuối cùng kết luận tội gây tai nạn giao thông.”

Tiết Bồng cau mày, ánh mắt dần lạnh đi: “Em tin vào suy đoán của anh hơn là kết luận trên hồ sơ này, nhất là khi cái cách “che đậy” này chẳng hề cao siêu gì, xem ra đám người này cũng không ngờ là sẽ có người lật lại. Trong số ba người có hiềm nghi ở đây thì tài xế xe hàng chắc đã mãn hạn tù, được phóng thích rồi, Phó Cục trưởng tiền nhiệm đang ngồi tù, Lôi Xuân đang phải tiếp nhận điều tra, chỉ cần tìm đến ba người này mà hỏi…”

Chỉ là vừa nói tới đó, Tiết Bồng bỗng khựng lại, mặt cũng biến sắc.

Một lát sau, Tiết Bồng ngẩng lên, nhìn vào mắt Lục Nghiễm, chậm rãi hỏi: “Tự dưng em có suy nghĩ, anh nghĩ trong ba năm chú Thường ngồi tù, chú ấy có từng xác nhận chuyện này với Phó Cục trưởng tiền nhiệm không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện