Lục Nghiễm quay lại Chi đội Chống ma tuý, Tiết Bồng cũng đi về phía Toà Thực nghiệm.

Không biết sao lại bỗng thấy như có cơn giông trước lúc mưa nguồn.

Tiết Bồng nhìn bóng mình dưới chân, nghiền ngẫm mọi chuyện xảy ra trong một tuần ngắn ngủi này, đầu tiên là Thường Phong bị hại, Ngải Tiểu Nguyên bị luật sư lớn của Lập Khôn đe doạ, sau đó, cô lại biết được một số tin tức nội bộ của tổ chức ST, phát hiện ra mật thất, đồng thời thì Khang Vũ Hinh cũng sa lưới.

Dường như phía sau đó còn có một bàn tay vô hình nào đang thúc đẩy thêm sự việc.

Vậy thì nếu đứng ở góc độ của bàn tay này, chuyện gì tiếp theo sẽ xảy đến?

Tiết Bồng dừng bước, suy nghĩ kỹ càng, tìm ra được một đáp án: nhà họ Hoắc.

Nếu cô là kẻ đứng đằng sau, hiện giờ thời cơ đã chín muồi, đã đến lúc đẩy nhà họ Hoắc đi thêm một bước.

Chỉ là vừa nghĩ đến đấy, cách đó không xa đã vọng tới giọng nói một người đàn ông: “Tiết Bồng.”

Tiết Bồng khựng bước, quay người lại rồi sững sờ.

Đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay.

Một nhóm người đang đi vào từ phía cổng, đi phía trước nhất lại là Hàn Cố và Hoắc Kiêu.

Hoắc Kiêu không còn ngồi xe lăn nữa, nhưng anh ta đi cũng không nhanh, mặt còn nở nụ cười, trông sắc mặt ổn hơn lần trước một chút, gió thổi vạt áo khoác lông cừu dày dặn, khăn choàng cổ cũng quấn kín cổ.

Hàn Cố thì cũng không có gì khác lạ, cứ như người vừa mới tiết lộ thân phận với cô không phải hắn.

Tiết Bồng liếc nhìn Hàn Cố, lại nhìn sang Hoắc Kiêu, tâm trạng bỗng chốc phức tạp, vẻ mặt lại rất hời hợt, cô chỉ hỏi: “Tới báo án hả?”

“Đúng rồi.” Chưa đợi Hàn Cố lên tiếng, Hoắc Kiêu đã trả lời: “Anh tới cung cấp thêm chút manh mối về tai nạn xe của anh lúc trước ấy mà, muốn cố gắng thực hiện hết trách nhiệm của công dân, giúp đỡ cảnh sát mau chóng bắt được chủ mưu phía sau về quy án.”

Tiết Bồng sững sờ.

Hè năm trước, Hoắc Kiêu gặp tai nạn xe, anh ta là người duy nhất sống sót, vợ chồng Trần Ngữ và tài xế của Hoắc Kiêu thì lại mất mạng trong tai nạn.

Nếu là chuyện gì khác thì Tiết Bồng sẽ không hỏi nhiều, nhưng chuyện này cô cũng có dính dáng ít nhiều, lại còn đồng cảm với Trần Mạt Sinh, lòng thầm do dự rồi hỏi: “Nói vậy là anh nghi ngờ chuyện này là do có người gây ra?”

Hoắc Kiêu cười: “Anh cũng mong là do anh nhạy cảm quá, chuyện này anh phải nhờ lực lượng cảnh sát bên em chứng thực.”

Tiết Bồng không nói gì nhiều, chỉ nhìn Hoắc Kiêu chằm chằm một lúc rồi bảo: “Vậy không làm lỡ thời gian của các anh nữa.”

Tiết Bồng nói đoạn, nhanh chóng lướt qua Hàn Cố và Hoắc Kiêu, đi được mấy bước lại quay đầu nhìn lại, trong lòng cũng theo đó nảy ra nghi vấn.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Cô còn nhớ Lục Nghiễm từng nói, lúc ở trong nhà xưởng, ánh mắt cuối cùng của Lưu Cát Dũng đã nhìn về phía Khang Vũ Hinh, mà lúc đó lại là lúc Trần Mạt Sinh và Lâm Thích đang dồn ép Lưu Cát Dũng nói ra chân tướng về tai nạn xe của Trần Ngữ và Lâm Nguyệt.

Lưu Cát Dũng rõ ràng là có biết gì đó, nhưng gã ta lại cắn chặt không hé môi nửa lời.

Thay vì nói là gã ta đang bao che cho ai đó, chi bằng nói là gã ta đang dè chừng ai đó thì hơn.

Cũng vì thế mà Lục Nghiễm nghi ngờ tai nạn xe lần đó có liên quan đến Khang Vũ Hinh, hoặc Khang Vũ Hinh là người biết được nội tình.

Điều thú vị là tối qua Khang Vũ Hinh vừa sa lưới, hôm nay Hoắc Kiêu đã dẫn người tới, còn nói là cung cấp manh mối liên quan tới tai nạn xe, anh ta sớm không tới, muộn không tới, cứ nhất định phải tới vào lúc này sao?

Chẳng lẽ Hoắc Kiêu đã biết Khang Vũ Hinh vừa sa lưới, thế nên mới để giậu đổ bìm leo, thanh toán rõ ràng luôn cả vụ tai nạn mà mình gặp phải?

Chỉ là hiện giờ Tiết Bồng vẫn chưa rõ chuyện này.

Nếu vụ tai nạn xe của Hoắc Kiêu có liên quan tới Khang Vũ Hinh, thế thì tại sao Khang Vũ Hinh lại làm vậy?

Hoắc Kiêu đã làm cản trở lợi ích gì của cô ta mà tới mức phải giết người diệt khẩu?

Tiết Bồng vừa nghĩ vừa về đến khoa, vừa ngồi xuống, Mạnh Nghiêu Viễn đã hỏi: “Hôm nay là ngày 31 rồi, mai bà với đội phó Lục có dự tính gì chưa?”

Tiết Bồng ngạc nhiên, cầm điện thoại lên xem, đúng rồi này, sắp năm mới rồi.

Tiết Bồng nói: “Không tính gì cả, chắc là Lục Nghiễm phải tăng ca.”

Mạnh Nghiêu Viễn: “Gì kỳ vậy, vụ án có nhiều mấy thì cũng phải nghỉ ngơi chứ, chứ không chắc mệt sinh bệnh luôn ấy. Bà nhìn pháp y Quý người ta kìa, hồi trước cũng làm quần quật không nghỉ phép, giờ cũng nghỉ dài hạn rồi đó, nhưng mà chắc qua năm mới là anh ấy cũng về lại thôi.”

Tiết Bồng nghe Mạnh Nghiêu Viễn lảm nhảm nhưng cứ không tập trung, một lúc sau, đợi Mạnh Nghiêu Viễn nói xong cô mới đột nhiên quay người bảo: “Đúng rồi, ông còn nhớ vụ tai nạn xe của Hoắc Kiêu bên tập đoàn Hoắc Thị hồi hè năm ngoái không?”

Mạnh Nghiêu Viễn: “Có có, chuyện đó cũng chấn động lắm, sao tự nhiên bà hỏi tới vậy?”

Tiết Bồng chỉ thờ ơ bảo: “Hồi nãy trên đường về tôi gặp Hoắc Kiêu, anh ta tới Cục Cảnh sát cung cấp lời khai, bảo là mong cảnh sát mau chóng bắt được chủ mưu vụ tai nạn. Chắc vụ đầu tiên mình phải xử lý sau năm mới chính là nó đấy.”

Cùng lúc đó, Lục Nghiễm cũng vừa họp với đồng nghiệp bên Chi đội Chống ma tuý xong, giờ đang tới trước cửa phòng thẩm vấn.

Khang Vũ Hinh đã ở bên trong.

Lục Nghiễm đang định bước vào, điện thoại bỗng có tin nhắn do Hứa Trăn gửi tới.

Nội dung tin nhắn không dài dòng, Hứa Trăn mau chóng báo cáo với Lục Nghiễm chuyện Hoắc Kiêu tới báo án.

Nội dung manh mối là một đoạn ghi âm cuộc gọi, được ghi từ bên phía Hoắc Ung, bên kia đầu dây chính là Khang Vũ Hinh, giọng của cả hai đều rất rõ ràng, họ nhắc tới vụ tai nạn của Hoắc Kiêu trong cuộc gọi, nghe có vẻ là cuộc gọi sau tai nạn.

Trong đó còn có một đoạn như sau:

Hoắc Ung: “Chị tìm người gì mà chả đáng tin gì hết vậy, cái đứa cần chết thì không chết! Giờ làm sao? Ai đứng ra dọn cái đống lộn xộn này?”

Khang Vũ Hinh: “Thì đưa tới Từ Tâm rồi còn gì, bệnh viện nhà họ Hoắc đầu tư mà, cậu bồi thêm một nhát không tiện quá hả?”

Hoắc Ung: “Bà bị điên rồi hả, bảo tôi ra tay ngay tại bệnh viện nhà mình, bà sợ thiên hạ không nghi ngờ tôi hả?!”

Khang Vũ Hinh: “Nghi rồi làm được gì, chỉ cần không có chứng cứ là không điều tra được tới chỗ cậu. Thật ra cái cậu sợ nhất chỉ là ông già nhà cậu thôi, cậu chỉ cần xử lý cho ổn thỏa phía ông ta, những chuyện khác còn cần gì khiến cậu phải lo nữa?”

Hứa Trăn nhanh chóng gửi đoạn ghi âm này cho Lục Nghiễm.

Lục Nghiễm nghe xong thì nhíu chặt mày, đứng yên tại chỗ suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Gửi đoạn ghi âm cho tổ điện tử, xác định thật giả đã, làm thêm một bản lời khai cụ thể hoàn chỉnh có Hoắc Kiêu, giờ tôi đang chuẩn bị thẩm vấn Khang Vũ Hinh, chia việc ra làm vậy.”

Lục Nghiễm nói rồi bước vào phòng thẩm vấn.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Khang Vũ Hinh ngồi trên ghế thẩm vấn, mặc đồ tù, tay chân bị còng lại, mặt mày khô héo, đầu tóc rối bù, dưới mắt thâm đen, ngay khoảnh khắc nhìn thấy Lục Nghiễm, đôi mắt đang ủ rũ bỗng tức khắc cuộn trào từng đợt cảm xúc từ trong hỗn loạn, có căm phẫn, hận thù, không cam tâm, tơ máu trong mắt cũng càng lúc càng hiện rõ.

Lục Nghiễm chỉ hời hợt liếc nhìn Khang Vũ Hinh, gật đầu chào đồng nghiệp ngồi ở hai bên, anh ngồi xuống, thản nhiên ngước mắt nhìn về phía đối diện.

Khang Vũ Hinh trừng mắt nhìn Lục Nghiễm, Lục Nghiễm không tránh né, cả hai bên cứ nhìn nhau như thế, một lúc sau, Khang Vũ Hinh vẫn cứ nghiến chặt răng.

Lục Nghiễm nói: “Tôi khuyên cô đừng có quá khích, lo mà khống chế cảm xúc của mình, tiếp tới đây sẽ còn một quá trình thẩm vấn rất dai dẳng, sẽ rất mực hao tốn thể lực, cô khai báo càng sớm, bên tôi sẽ kết thúc càng sớm.”

Khang Vũ Hinh cười khẩy, mặt mày u tối: “Các anh muốn chơi chiến thuật mệt mỏi à? Đến chuyện bên chống ma tuý mà đội phó Lục cũng muốn nhúng tay vào, đúng là người tài làm được nhiều việc.”

Lục Nghiễm mở hồ sơ trong tay, thong dong trả lời: “Hiện giờ trong tay tôi có vài vụ là án hình sự, tất cả chứng cứ đều nhằm vào cô, tôi hy vọng cô trả lời thành thật, đừng cố vùng vẫy làm gì.”

Khang Vũ Hinh khựng lại, vẻ mặt bỗng chốc do dự, dường như đang nhớ lại mấy vụ án có liên quan tới cô ta trong đầu, chỉ là không biết Lục Nghiễm muốn hỏi vụ nào.

Lục Nghiễm liếc nhìn biểu hiện của cô ta, anh lật hồ sơ, lấy ra vài tấm ảnh, đứng dậy đi tới trước mặt cô ta.

Khang Vũ Hinh nhìn anh chằm chằm, cho đến khi Lục Nghiễm đặt từng bức ảnh xuống rồi hỏi: “Cô có quen ba người này không?”

Khang Vũ Hinh cúi đầu nhìn rồi sững sờ.

Trong ảnh là Vương Xuyên, Trình Lập Huy và Lý Thành Kiệt.

Lục Nghiễm nói: “Chúng tôi đã nắm được nhân chứng vật chứng, đủ để chứng thực cô ra lệnh cho Lý Thành Kiệt giết hại Vương Xuyên và Trình Lập Huy. Còn nữa, cô còn từng sai Lý Thành Kiệt phục kích tôi. Mong cô thành thật khai báo cả ba chuyện này.”

Khang Vũ Hinh ngơ ngác mấy giây, trước mắt bỗng chốc quay cuồng, nhìn chăm chăm vào ba người trong bức ảnh, hỏi ngược lại: “Ai nói với anh là tôi ra lệnh cho Lý Thành Kiệt…”

Lục Nghiễm: “Hiện giờ là lúc tôi hỏi cô, mong cô hợp tác điều tra, nên chọn thế nào thì cô tự biết rõ.”

Khang Vũ Hinh lại dường như không nghe thấy, lẩm bẩm trong miệng: “Có phải là Hứa Cảnh Hân nói không, anh ta nghĩ sao mà lại đổ thêm dầu vào lửa lúc này, trước kia tôi là người cứu anh ta đấy.”

Lục Nghiễm đứng đó nhìn xuống Khang Vũ Hinh, cất lấy tấm ảnh, quay trở về chỗ rồi lại hỏi: “Vậy rốt cuộc cô có thừa nhận ba chuyện này không?”

Khang Vũ Hinh ngẩng đầu, tiếp tục hỏi lại: “Tôi thừa nhận thì sao mà không thừa nhận thì sao?”

Lục Nghiễm vô cảm nói: “Cảnh sát chúng tôi chỉ điều tra dựa trên chứng cứ, cô có thừa nhận hay không đều không thể rửa sạch tội trạng thật sự của cô. Nhưng sắp tới ra đến toà, thái độ nhận tội của cô sẽ trở nên cực kỳ quan trọng, chỉ có tội phạm chịu khai báo vấn đề một cách thành khẩn, chủ động và triệt để, đồng thời nhận thức được tính nguy hại mà hành vi của mình mang tới cho xã hội, tự nguyện thừa nhận tội trạng và chịu bị xử lý, thế thì sẽ càng có lợi hơn trong việc định tội và xử phạt, có hy vọng được khoan hồng. Nhưng nếu cô còn vòng vo, chống đối không khai báo vấn đề, kháng cự tiêu cực, ngụy biện cho hành vi của mình, lại còn thể hiện thái độ bất mãn và thù hằn đối với công tác thẩm vấn của chúng tôi, chắc hẳn cô phải biết kết quả khi làm thế cuối cùng sẽ ảnh hưởng tới ai.”

Lục Nghiễm nói rất ung dung, cũng rất khách quan, giọng điệu cũng không hề đe dọa, anh chỉ đang thuật lại một sự thật, nói với Khang Vũ Hinh rằng cô có thừa nhận hay không cũng không ảnh hưởng tới kết quả điều tra và thu thập chứng cứ, người chịu tổn thất chỉ có mình cô.

Khang Vũ Hinh nhắm mắt hồi lâu không nhúc nhích, cũng không nói gì, dường như đã dần bình tĩnh lại, bắt đầu cân nhắc mặt lợi và hại của tình thế đối với mình.

Quả đúng là thế, như Lục Nghiễm vừa mới nói ấy, thái độ nhận tội tốt sẽ có cơ hội được khoan hồng, tuy cơ hội của cô ta là cực kỳ ít ỏi, còn không đến một phần trăm.

Tiêu chuẩn thái độ nhận tội cũng được phân hoá rõ ràng, lựa chọn ngụy biện, đối đầu gay gắt với Lục Nghiễm sẽ không có lợi cho cô ta, nhưng đã đến nước này, nhất là lúc cô ta nhìn thấy Lục Nghiễm, điều cô ta quan tâm nhất không phải là hình phạt, mà là một chuyện khác…

Nghĩ thế, Khang Vũ Hinh chầm chậm mở mắt, vẻ căm thù trong mắt tan đi một ít, giọng nói cũng dịu lại nhiều: “Trước khi tôi trả lời câu hỏi của anh, tôi muốn hỏi anh một chuyện.”

Nghe thấy thế, đồng nghiệp bên cạnh Lục Nghiễm nói ngay: “Hiện giờ là lúc chúng tôi hỏi cô.”

Lục Nghiễm lại giơ tay ngụ ý: “Không sao, để cô ta nói.”

Anh quay sang nhìn vào mắt Khang Vũ Hinh.

Khang Vũ Hinh nhìn chăm chăm vào anh mà hỏi: “Có bao giờ, thậm chí là một giây thôi, anh cảm thấy áy náy về việc của tôi và bố tôi không?”  

Lục Nghiễm không chút do dự mà hỏi lại: “Tại sao tôi phải áy náy?”

Khang Vũ Hinh trả lời nhanh: “Anh đã bán đứng niềm tin của tôi dành cho anh, chính anh đã hại ông ấy, anh cũng hại cả tôi, tôi đáng lẽ hoàn toàn không cần phải bước vào con đường này!”

Khang Vũ Hinh nói rồi, căn phòng yên ắng một lúc.

Lục Nghiễm thở dài, ngồi thẳng dậy, thờ ơ nhìn cô ta, bỗng nhiên lên tiếng: “Cô có dám nói là cô không biết chút gì, không tham gia gì vào mấy cái trò mà Tống Kim bày ra trong tiệm net của cậu cô mười năm trước không?”

Khang Vũ Hinh không trả lời.

Lục Nghiễm: “Lúc đó Khang Nghiêu vẫn còn chưa bị bắt mà cô đã bắt đầu phạm tội rồi.”

Khang Vũ Hinh cụp mắt.

Một lát sau, Lục Nghiễm lại nói: “Không ai ép buộc Khang Nghiêu buôn ma tuý, điều chế ma tuý, cũng không có ai hại ông ta, ông ta mới là người hại người khác. Còn những chuyện cô làm như điều chế ma túy, buôn ma tuý, thuê sát thủ giết người cũng chẳng phải là ai ép uổng gì cô, cô mới đang hại người ta. Trong lúc thẩm vấn, Khang Nghiêu từng viết một bức thư hối lỗi, ông ta nói mình có cơ hội rửa tay gác kiếm, nhưng ông ta không hề quý trọng, ngược lại còn càng lún sâu hơn, vì quyết định sai lầm khi đó mà ông ta hại bản thân mình, cũng làm liên luỵ đến người nhà, đây là chuyện khiến ông ta hối hận nhất. Bây giờ cô lại đi một con đường y hệt ông ta năm đó.”

Lần này, Khang Vũ Hinh cúi gằm mặt, bờ vai khẽ run rẩy.

Lục Nghiễm cho cô ta vài giây bình tĩnh lại, sau đó lập lại ba vụ án vừa nãy: “Tôi hỏi cô lại lần cuối cùng, cô có thừa nhận những hành vi phạm tội trên không?”

Khang Vũ Hinh lắc đầu, ngước mắt, nói gằn từng chữ: “Tôi không thừa nhận.”

Lục Nghiễm không tỏ thái độ gì, cũng không hung hăng quát mắng, anh chỉ lấy điện thoại ra, mở nhanh đoạn ghi âm Hứa Trăn vừa gửi tới, chú ý tới ánh mắt của Khang Vũ Hinh, nhìn thấy được sự kinh ngạc và hoảng hốt bên trong.

Đoạn ghi âm kết thúc, Lục Nghiễm lại thuật lại vụ tai nạn xe của Hoắc Kiêu và Trần Ngữ hè năm trước một lần nữa rồi hỏi: “Vậy chuyện này thì sao, cô có gì để khai báo không?”

Khang Vũ Hinh sững sờ một chốc rồi nói nhanh: “Tôi hoàn toàn không biết gì về chuyện này hết, đoạn ghi âm là giả, có người muốn vu oan giá hoạ cho tôi!”

Quả là chết không hối cải.

Lục Nghiễm cụp mắt, không hỏi tiếp nữa.

Anh không có chút bất ngờ về phản ứng của Khang Vũ Hinh, cứ như là đã liệu trước được.

Kết cục mà Khang Vũ Hinh sắp nhận lấy, đã có thể dự đoán trước.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Tối đó, Tiết Bồng về đến nhà, ăn tối đơn giản rồi lên lầu tắm táp.

Đến lúc sấy khô tóc rồi xuống nhà, Barno đã ăn hạt xong, đang lười nhác nằm trên sàn.

Tiết Bồng nhìn đồng hồ còn chưa đến tám giờ, nghĩ bụng đợi đến lúc dắt Barno đi dạo về chắc vẫn còn mấy tiếng để nghiên cứu tư liệu trong mật thất.

Đúng ra thì mai là năm mới, nên nghỉ ngơi mới phải.

Nhưng khoảng thời gian này xuất hiện hết vụ án này đến vụ án khác, Lục Nghiễm bận tối mắt tối mũi, hôm nay e là cũng phải ở lại Cục thành phố, một mình cô cũng đã quen với vắng lặng, không hào hứng gì với việc chạy ra phố đếm ngược với cả một đám đông lạ mặt.

Không chỉ Tết Dương lịch, những dịp lễ khác cũng thế, cũng chỉ có Trung Thu với Tết ta là sẽ ăn cơm đoàn viên cùng Trương Vân Hoa, còn bày hai đĩa há cảo trước di ảnh Tiết Ích Đông và Tiết Dịch.

Nghĩ đến đấy, Tiết Bồng khẽ thở dài, ôm gối ngồi cạnh Barno, cúi gằm mặt hồi lâu không nhúc nhích.

Một lúc sau, Barno đứng dậy, gác móng lên chân cô.

Tiết Bồng ngẩng đầu, nhìn vào mắt Barno mà mỉm cười.

Cô đưa tay xoa xoa đầu Barno, đứng dậy nói: “Đi thôi, đưa em ra ngoài chơi.”

Barno lập tức hào hứng sủa mấy tiếng.

Lúc này, chuông cửa bỗng vang lên.

Tiết Bồng ngạc nhiên hỏi: “Ai thế?”

Ngoài bên quản lý khu vực thì chưa bao giờ có ai đến nhà cô, lại còn muộn như thế nữa chứ.

Barno đã chạy tới trước mà sủa.

Người bên ngoài trả lời: “Anh đây.”

Lục Nghiễm?

Tiết Bồng lập tức mở cửa, ngẩng lên đã chạm phải ánh mắt mang nụ cười của Lục Nghiễm, gió bên ngoài cũng lùa vào.

Lục Nghiễm bước vào nhà, kéo luôn cửa lại, nói chuyện còn phà ra chút khói: “Hôm nay hơi lạnh thật, đúng là ở trong nhà vẫn ấm hơn.”

Lục Nghiễm vừa nói vừa thay dép.

Tiết Bồng nhìn anh, lòng cứ phập phồng, ban đầu cứ nghĩ anh về lấy đồ, lấy xong còn phải về Cục thành phố tăng ca, nhưng nghĩ lại thì có lấy đồ cũng phải về nhà anh chứ đâu phải tới đây.

Tiết Bồng hỏi: “Hôm nay không tăng ca nữa sao?”

“Đáng lẽ là phải tăng ca, nhưng mà cấp trên ra lệnh cho bọn anh nghỉ phép một ngày, ngày mốt về lại là phải cố gắng gấp đôi đấy.”

Lục Nghiễm cười, bước vào bếp rửa tay thật nhanh, đang lau tay thì Tiết Bồng cũng bước tới.

Tiết Bồng yên lặng nhìn anh vài giây, lòng bỗng thấy an tâm.

Cô còn mới lên cả kế hoạch, định bụng đưa Barno ra ngoài chơi trước rồi về nhà nghiên cứu mật thất, có thể phải tới sáng mới ngủ, mai lại tiếp tục.

Như thế thì cũng như mọi năm, gặp phải vấn đề gì cũng vậy, lúc nào cô cũng một mình cả, lên kế hoạch trước rồi làm theo, cuộc sống máy móc cũng không có gì là không tốt.

Nhưng hiện giờ, những kế hoạch ban nãy đều không còn quan trọng nữa.

Tiết Bồng cụp mắt, cô đi tới, ôm lấy Lục Nghiễm.

Cô cứ cúi đầu, vành tai dán vào lồng ngực anh, hai người vừa mới nhích áp lại gần nhau, quần áo anh còn vương hơi lạnh, cô cảm nhận được nó, nhưng hơi ấm trên người anh lại nhanh chóng xua đi cái lạnh đó.

Lục Nghiễm thoáng bất ngờ, anh đặt khăn lau tay xuống, mở rộng áo khoác, ôm lấy cô: “Người anh lạnh lắm, em làm sao thế?”

“Em không thấy lạnh.” Tiết Bồng đáp.

Lục Nghiễm cười, vuốt tóc cô mà bảo: “Anh vừa nghe được nghỉ phép là chạy về ngay đấy.”

Barno thì đang thè lưỡi ngồi ngay dưới hai người.

Lục Nghiễm khẽ nhích tới, xoa đầu Barno.

Tiết Bồng lại hỏi: “Vậy anh ăn gì rồi?”

Lục Nghiễm: “Anh chưa ăn, hơi đói thật đấy.”

Tiết Bồng: “À, vậy em nấu ít mì nhé, nhanh lắm. Anh lên tắm trước đi, tắm xong là chắc có ăn được rồi.”

Lục Nghiễm: “Ừm.”

Tiết Bồng nhanh chóng mở tủ lạnh lấy mì, rau và trứng.

Lục Nghiễm đã đi khỏi bếp, nửa đường bỗng dưng lại quay về, kéo lấy khuỷu tay cô.

“Hở?” Tiết Bồng vô thức quay sang, còn chưa đóng cửa tủ lạnh, trước mắt đã tối đen, chạm phải bờ môi anh.

Chỉ một chút nhẹ nhàng.

Tiết Bồng hỏi: “Làm gì đấy?”

Lục Nghiễm chỉ thở dài bảo: “May là năm nay không phải một mình.”

Ánh mắt anh còn ánh chút buồn man mác.

Năm nay đã trải qua không ít chuyện hợp tan.

Thường Phong đi rồi, “Chung Lệ” cũng đi rồi.

Tiết Bồng chợt khựng rồi đáp: “Sau này đều sẽ không một mình nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện