Tiết Bồng đứng yên vài giây, nhìn chăm chăm vào cái flycam, trong đầu cũng xuất hiện những lời Lục Nghiễm đã nói: Chống ồn, tính năng cao, có thể sử dụng trong quân sự, giá khoảng hai mươi lăm nghìn đô Mỹ.

Hiện giờ đã vào khuya, ánh đèn xung quanh mờ mờ, bên ngoài khu nhà quá yên ắng, không có xe cũng không có người đi bộ, chỉ có một cái bóng đu đưa trên đất, nếu không nhờ thế thì sợ là cô cũng không để ý tới.

Tiết Bồng lẳng lặng cầm điện thoại, chụp một bức ảnh.

Với độ nhảy cảm đó, nó đã có thể bay đi từ lâu hoặc tránh bị chụp, nhưng nó vẫn cứ lượn lờ vài vòng trên đó rồi mới đi.

Trương Xuân Dương đi tới nói: “Muộn thế rồi còn có người chơi flycam, còn là hàng cao cấp nữa chứ, đỉnh thật.”

Tiết Bồng trả lời: “Ừm, nghe nói loại này đắt lắm.”

Đến lúc lên xe, Trương Xuân Dương mới trả lời: “Không chỉ đắt thôi đâu, thao tác cũng khó lắm, người bình thường không chơi được đâu.”

Tiết Bồng cười, không trả lời.

Vì sự xuất hiện của chiếc flycam cũng đã dấy lên trong lòng cô vài nghi vấn.

Nó có phải là cái lần trước đưa ảnh đến cho cô không? Muộn thế rồi flycam còn bay tới với ý đồ gì? Giám sát Ngải Tiểu Nguyên sao?

Đang nghĩ đến đấy thì điện thoại có tin nhắn tới.

Lục Nghiễm: “Anh xong việc rồi, bên em thì sao?”

Tiết Bồng: “Vừa mới xong, em lên xe rồi.”

Nói rồi, Tiết Bồng gửi cho Lục Nghiễm bức ảnh vừa chụp.

Lục Nghiễm hỏi: “Vừa mới chụp đấy à?”

Tiết Bồng: “Ừm, trước cửa nhà Ngải Tiểu Nguyên. Anh xem, có phải cùng một cái hôm trước anh thấy ở camera khu nhà em không?”

Lục Nghiễm: “Cùng một loại.”

Cùng một loại, thế thì có khả năng là cùng một chiếc đã trở nên cao hơn.

Cả thành phố Giang cũng không có mấy ai chơi loại flycam tính năng cao như thế này, lại còn biết chơi, còn chơi nổi nữa.

Vậy thì vấn đề được đặt ra là tại sao chủ nhân của chiếc flycam này lại theo dõi cô và Ngải Tiểu Nguyên?

Người đó là ai?

Tiết Bồng vội vã lấy sơ đồ mối quan hệ đã viết ở nhà nghỉ trong túi ra, nối thêm một đường khác cạnh tên Ngải Tiểu Nguyên, viết tên mình vào cuối đường nối.

Ngải Tiểu Nguyên – Tiết Bồng.

Chỉ là giữa hai mấu chốt quan hệ này còn thiếu một người nữa.

Cô suy nghĩ thật nhanh về người thứ ba này, nghĩ đến một vài người: Lục Nghiễm, Thường Phong, Hoắc Kiêu, Hàn Cố.

Thường Phong có thể loại trừ, Lục Nghiễm càng không thể nào.

Còn Hoắc Kiêu… lúc cô nhận được chìa khoá và ảnh, Hoắc Kiêu chỉ vừa mới tỉnh, Hoắc Kiêu rất khó làm được chuyện này.

Vậy thì chỉ còn: Hàn Cố.

Hàn Cố, có thể là anh ta sao?

Lúc Tiết Bồng về đến nhà nghỉ đã là rạng sáng.

Lục Nghiễm mở cửa, thấy hơi bất ngờ, anh hỏi ngay: “Sao muộn thế rồi còn tới vậy em?”

Tiết Bồng cười, bước vào rồi bảo: “Tới xem anh thế nào.”

Lục Nghiễm không trả lời, vội rót cho cô ly nước.

Vài phút sau, hai người nhanh chóng trao đổi với nhau về chuyện tối nay, gồm có việc Ngải Tiểu Nguyên kiên quyết không chịu thừa nhận và những vật chứng Tiết Bồng tìm thấy trong nhà cô ấy.

Tiếp đó, Tiết Bồng vào toilet tắm rửa sơ, lúc bước ra đã ngấm được kha khá thông tin, cô hỏi: “Anh nghi ngờ nhà họ Hoắc hả?”

Lục Nghiễm bỏ điện thoại xuống: “Không phải nghi ngờ, mà với những thông tin có được hiện giờ, ngoài nhà họ Hoắc thì anh không nghĩ được đến những ai khác.”

Tất nhiên cũng có thể là ai đó khác, nhưng mà cũng phải có cái để nghi ngờ chứ.

Cũng đúng thôi.

Tiết Bồng lấy mảnh giấy sơ đồ mối quan hệ ra khỏi túi áo khoác, đưa cho anh: “Em thêm tên em vào luôn rồi, sau đó nối với Ngải Tiểu Nguyên, em nghĩ là người có thể dùng flycam giám sát Ngải Tiểu Nguyên và đưa ảnh cho em cũng chỉ có Hàn Cố.”

Lục Nghiễm yên lặng vài giây: “ Bỗng dưng bây giờ anh có một suy nghĩ.”

Tiết Bồng khựng lại: “Gì thế?”

Không biết sao nghe Lục Nghiễm nói thế, cô lại thấy hồi hộp

Lục Nghiễm lại cầm tờ giấy lên, viết ra hai chữ “Hàn Cố” rồi nói: “Qua những vụ án có liên quan đến Hoắc Ung trước đây, cùng với cách Hàn Cố đến Cục Cảnh sát dẹp hậu hoạ, anh ta là một người có mánh khoé “êm dịu”, khéo léo. Tất nhiên là hình dung như thế thì không được chính xác lắm, nhưng mà anh ta chưa từng dùng cách thức xung đột trực tiếp nào. Tuy hiện giờ chưa đối chiếu camera ở quán karaoke và khu dân cư đó, nhưng anh chắc chắn, người đàn ông mặc vest mà chủ nhà nói không phải là Hàn Cố.”

Tiết Bồng gật đầu: “Đúng thế, đây không phải tác phong của Hàn Cố.”

Lục Nghiễm lại bảo: “Còn chuyện flycam em nói thì hiện giờ anh cũng chưa có đối tượng nghi ngờ nào khác, anh cũng thấy anh ta đáng nghi nhất. Nếu đặt giả thiết flycam có liên quan tới Hàn Cố, thế thì hiện giờ có thể xác định một điều: Nhóm người đe doạ Ngải Tiểu Nguyên, làm nổ bị thương Thường Phong và phía Hàn Cố là hai nhóm người khác nhau.”

Lục Nghiễm vừa nói vừa nhanh chóng vẽ lại mạch suy nghĩ ra giấy.

Trước tiên là hai đường song song, bên cạnh là vài từ khoá, chia thành hai bên rõ rệt.

Trên đường ngang của Hàn Cố có “ảnh”, “chìa khoá”, “Khang Vũ Hinh”, “Hoắc Kiêu”, “Phương Tử Oánh”.

Tiết Bồng nhìn theo từng nét bút của Lục Nghiễm, thầm quét lại ý nghĩa của mỗi từ.

Ảnh và chìa khoá là do flycam đưa đến, trong ảnh ngoài Tiết Dịch, còn có Khang Vũ Hinh và Hoắc Kiêu, Tiết Bồng cũng đã hỏi Hàn Cố có phải đang nghi ngờ cái chết của Tiết Dịch không liên quan đến Phương Tử Oánh mà là một người khác không.

Ngay kế đó, Lục Nghiễm lại viết thêm vài cái tên vẫn trên đường ngang của Hàn Cố: “Hoắc Ung, Hoắc Đình Diệu, Ngải Tiểu Nguyên, Chung Ngọc.

Lục Nghiễm dừng bút nói: “Bốn cái tên này khá là thứ yếu, Hoắc Ung đã chết, Ngải Tiểu Nguyên hiện giờ vẫn còn chưa có mối liên hệ rõ ràng với Hàn Cố. Chuyện Hàn Cố giúp Chung Ngọc xử lý vấn đề pháp lý cũng là do giao kèo của anh ta với Trần Lăng, Trần Lăng giúp anh ta để mắt tới Phương Tử Oánh, anh ta thì biện hộ cho Chung Ngọc.”

Nhắc đến Chung Ngọc, Tiết Bồng đột nhiên nhớ ra một chuyện: “Phải rồi, lúc sau này bên Tổ Trải giam có hỏi Chung Ngọc về chuyện chai nước không? Rốt cuộc chỗ chị ta múc nước có phải cái hồ Mao Tử Linh vứt xác không thế?”

Lục Nghiễm gật đầu: “Hỏi rồi, câu trả lời của Chung Ngọc vẫn không thay đổi, cô ta nói lâu quá rồi, không còn nhớ nữa.”

Câu trả lời không thay đổi?

Tiết Bồng cau mày nói: “Quái thật, chuyện đã tới nước này rồi, còn cần thiết phải ra vẻ bí hiểm sao?”

“Đương nhiên là không.” Lục Nghiễm nói: “Anh cũng đã từng nghĩ về vấn đề này, có lẽ từ đầu chúng ta đã lầm rồi.”

Tiết Bồng sững sờ, vài giây sau đột nhiên hiểu ra: “Ý anh là có thể người lấy nước không phải là Trần Lăng mà là có ai đó đã đưa cho chị ta. Vì thế chị ta hoàn toàn không biết là hồ nào, lại không thể nói toạc ra, chỉ có thể nói là không nhớ.”

Lục Nghiễm: “Ngoài ra thì anh cũng không nghĩ ra được nguyên do gì khác. Trần Lăng để chai nước lại làm manh mối, Quý Đông Duẫn nhiều lần nhắc đến chai nước đó, sau đó Mao Tử Linh cũng lựa chọn nơi đó để vứt xác, sự việc đã dần được sáng tỏ, lúc này Chung Ngọc hoàn toàn có thể trả lời là cái hồ đó, nhưng cô ta không nói, vẫn cứ bảo là không nhớ. Anh nghĩ là cô ta hoàn toàn không phải đang giữ bí mật về vị trí của cái hồ đâu, đang không muốn cảnh sát biết được còn có người thứ ba thì đúng hơn.”

Tiết Bồng lẩm bẩm: “Vậy người thứ ba là ai được cơ chứ?”

Lục Nghiễm: “Trần Mạt Sinh, Mao Tử Linh đều có thể, thậm chí còn có thể là cái tên Trình Khi che mặt đã giúp Trần Mạt Sinh khi đó nữa.”

Tiết Bồng: “À, nhắc đến Trình Khi tự dưng em mới nhớ, người đàn ông gửi tai của Hoắc Ung đến cho Hàn Cố cũng còn rất trẻ, đeo khẩu trang. Có khi nào là cùng một người không?”

Lục Nghiễm: “Khả năng rất cao.”

Một lát sau, cả hai vẫn chưa lên tiếng, mỗi người đều đang tự suy nghĩ.

Cho đến khi Lục Nghiễm lại cầm bút lên, bắt đầu liệt kê những cái tên dưới đường kẻ thứ hai: Hung thủ vụ nổ, Lý Thành Kiệt, Thường Phong, Ngải Tiểu Nguyên, Lập Khôn.

Tiết Bồng yên lặng nhìn, đợi Lục Nghiễm viết xong, cô nói: “Thế này thì xem ra thủ đoạn hành động của đám người này quyết đoán, tàn nhẫn hơn. So ra thì Hàn Cố quả thật là khéo léo, chu toàn.”

Lục Nghiễm đặt bút xuống: “Có lúc thì khéo léo nhưng cũng có lúc anh cảm thấy sự khéo léo của anh ta là do đắn đo quá mức, hành động có hạn chế, còn phải giấu giếm động cơ, vì thế mới khiến người ta thấy “chu toàn”.”

Đúng thế, nếu một người muốn làm gì là làm, không có bất cứ sức mạnh nào để cân bằng lại, ràng buộc lại, vậy thì người này đâu cần phải ép mình khéo léo, việc gì cũng phải chu toàn, hắn ta hoàn toàn có thể tùy ý làm những gì mình muốn.

Nghĩ đến đấy, Tiết Bồng nói: “Còn người gây nổ bị thương Thường Phong, đe dọa Ngải Tiểu Nguyên thì dường như không đắn đo nhiều thế, bằng không hắn sẽ không dùng thủ đoạn hống hách, cực đoan như vậy.”

Lục Nghiễm không trả lời, nhanh chóng khoanh ra vài cái tên lần lượt là Lý Thành Kiệt, Hoắc Ung, Khang Vũ Hinh.

Sau đó anh nói: “Mối quan hệ của ba người này tuy vẫn chưa được xác thực về mặt chứng cứ, nhưng với hành động và động cơ thì đã có thể liên hệ lại với nhau. Em có để ý không, Lý Thành Kiệt hành động khá “âm u”, từ việc tấn công anh, đến cả việc vứt xác Trình Lập Huy trong khu bảo tồn thiên nhiên, còn trèo cửa sổ vào tiêm ma tuý cho Vương Xuyên nữa, hắn đều lợi dụng tối đa điều kiện môi trường, không trực tiếp đương đầu.”

Tiết Bồng nhớ lại: “Em cũng thấy vậy, Lý Thành Kiệt có tác phong riêng, dù có che giấu thế nào cũng vô ích, hơn nữa hắn còn giấu cả điện thoại trong chuồng ngựa.”

Lục Nghiễm lại khoanh vào “hung thủ vụ nổ” rồi nói: “Thủ đoạn của tay này thì lại khá là thô lỗ, biến thái hơn, cũng cực đoan hơn Lý Thành Kiệt và người này cũng giống như Hàn Cố và người đàn ông đe dọa Ngải Tiểu Nguyên vậy, hai bên có phong thái khác nhau rõ rệt.”

Tiết Bồng nói: “Giống chuỗi thức ăn thật.”

Lục Nghiễm cười: “Hoặc là mối quan hệ cá lớn nuốt cá bé. Em xem, người này đe doạ Ngải Tiểu Nguyên, còn đánh cô ấy, đến lúc Ngải Tiểu Nguyên bị đưa đến phân cục khu phía Nam thì luật sư lớn bên Lập Khôn lại xuất hiện ngay. Nhưng ở một bên khác thì lại có flycam giám sát gần nhà Ngải Tiểu Nguyên, nếu flycam đại diện cho Hàn Cố, thế thì điều này cũng có thể chứng tỏ Hàn Cố không nằm trong đám người đe doạ Ngải Tiểu Nguyên, hơn nữa Hàn Cố yếu thế hơn, không đủ điều kiện để kháng cự chính diện, vì thế chỉ có thể dùng cách thức kín đáo như thế này.”

Lục Nghiễm nói đến đấy, lại khoanh vào tên của “Hoắc Kiêu”: “Hiện giờ có thể thấy rất rõ, có một thế lực đã xuất hiện, thế lực này có thể lấy mạng của Lý Thành Kiệt trong phút chốc, còn có Lập Khôn ủng hộ, đồng thời còn khiến Hàn Cố phải e dè.”

Tiết Bồng nhanh chóng hiểu ý: “Hơn nữa người này hoàn toàn không coi Khang Vũ Hinh và Hoắc Ung ra gì. Khang Vũ Hinh và Hoắc Ung lợi dụng Lý Thành Kiệt để hành động là vì thủ đoạn của Lý Thành Kiệt không quá hống hách, không tới nỗi gây phiền phức lớn, nhưng người này lại dám tìm người cho nổ chết Lý Thành Kiệt. Mà những chuyện này đều xảy ra sau khi Hoắc Kiêu tỉnh lại.”

Nói đến đây, cả căn phòng lại yên ắng.

Tiết Bồng nhìn chăm chăm vào cái tên trên giấy, Lục Nghiễm lại nhắm hờ mắt, dường như đang suy nghĩ gì đó.

Là Hoắc Kiêu sao?

Hoắc Kiêu mới tỉnh lại không bao lâu, gần đây vẫn còn đang hồi phục, cả thể lực và đầu óc đều chưa phục hồi lại trạng thái tốt nhất, anh ta có cần làm gấp đến thế không?

Nghĩ đến đây, Lục Nghiễm đột nhiên ngước lên nói: “Hôm đó Ngải Tiểu Nguyên nghe lén Hoắc Kiêu và Hàn Cố nói chuyện xong đã giật bắn mình…”

Tiết Bồng tiếp: “Ừ, mình đã phân tích rồi, chắc là có liên quan đến tai nạn xe.”

Lục Nghiễm: “Vậy nếu Hoắc Kiêu muốn làm gì đó thì cũng phải là trả thù cho mình trước chứ?”

Tiết Bồng: “Nếu là thế thì Hoắc Kiêu tìm người giết Lý Thành Kiệt làm gì? Chẳng lẽ là Lý Thành Kiệt làm? Thủ đoạn không giống lắm.”

Lục Nghiễm: “Thường Phong càng không thể liên quan đến tai nạn xe, một năm trước cậu ấy vẫn còn ở trong tù.”

Tiết Bồng lại nhìn sang tên “Ngải Tiểu Nguyên”: “Em lại thấy có vẻ là Thường Phong đã bị Ngải Tiểu Nguyên làm liên luỵ.”

Nói đoạn, Tiết Bồng nhanh chóng kể lại tình hình Lý Hiểu Mộng hỏi thăm được từ phía chủ nhà: “Xem ra Thường Phong thật sự rất thích cô ấy.”

Lục Nghiễm nhíu mày, một lát sau lại lắc đầu: “Nếu chỉ vì Ngải Tiểu Nguyên nghe trộm họ nói chuyện mà đã khiến Thường Phong bị liên lụy thì thật sự khó hiểu.”

Nói đến đây, Lục Nghiễm lại cầm bút lên, chỉ vào tên của “Hàn Cố” và “Hoắc Kiêu”: “Hiện giờ xem ra Hàn Cố và Hoắc Kiêu là người một phe.”

Tiết Bồng gật đầu, nhớ đến chuyện Hàn Cố nhiều lần hẹn cô giúp Hoắc Kiêu, không chút miễn cưỡng mà còn rất chủ động: “Hàn Cố vẫn luôn làm việc cho Hoắc Kiêu, không giống như bị ép, thấy anh ta hợp tác lắm.”

Lục Nghiễm lại chỉ vào “Lý Thành Kiệt”: “Vậy thì người ra lệnh làm nổ chết Lý Thành Kiệt không thể nào là Hoắc Kiêu. Phong thái của Hàn Cố và người đe doạ Ngải Tiểu Nguyên quá khác biệt, Hoắc Kiêu khó có thể dùng một lúc hai kiểu người như thế này, cậu ta cần người có cách thức ổn thoả, an toàn thì sẽ không ham loại hống hách, cực đoan. Thế này thì xem ra khả năng là Hoắc Kiêu đã bị giảm xuống.”

Không phải Hoắc Kiêu sao?

Mạch suy nghĩ dường như kẹt lại ở đây.

Nếu không phải là Hoắc Kiêu, thì còn có thể là ai?

Tiết Bồng chống đầu rối ren: “Vậy là còn có một người nào đó hoàn toàn không coi loại tôm tép như Lý Thành Kiệt ra gì, hơn nữa người của Lập Khôn có thể bôn ba vì hắn bất cứ lúc nào, Hàn Cố cũng rất kiêng dè? Có khi nào là Khang Vũ Hinh không?”

Lục Nghiễm dừng lại một lát, nhíu chặt mày, cũng không phải là không có khả năng.

Tiết Bồng lại nói: “Anh xem, phương hướng chúng ta suy nghĩ là một người gan to hơn trời, có chống lưng nên không biết sợ, lại còn tìm luật pháp như kiểu Lập Khôn để làm hậu thuẫn. Với tác phong trước đây của Khang Vũ Hinh, cô ta sẽ chọn giấu mình nên mới dùng Lý Thành Kiệt. Nhưng mà bây giờ cô ta đang đối đầu trực diện với mấy tay cấp cao trong tập đoàn ma tuý, hình thế bất lợi cho cô ta, chắc là cô ta cũng biết cảnh sát đang nhắm vào mình, trong tình thế bị kẹt ở giữa như thế này, khó tránh có bệnh vái tứ phương, phản công kiểu con giun xéo lắm cũng oằn thế này cũng hợp lý.”

Lục Nghiễm không trả lời, chỉ suy nghĩ theo khả năng này.

Lý Thành Kiệt làm việc cho Khang Vũ Hinh, chắc chắn biết được không ít bí mật của Khang Vũ Hinh, diệt khẩu Lý Thành Kiệt là hợp lý.

Vậy Ngải Tiểu Nguyên và Thường Phong thì sao? Còn nguyên nhân gì nữa?

Chẳng lẽ có liên quan tới tai nạn xe của Hoắc Kiêu?

Tiết Bồng hỏi: “Ngoài cô ta ra còn ai khác không?”

Lục Nghiễm gật đầu, đưa mắt sang cái tên đó, đầu bút cũng chỉ vào ba chữ Hoắc Đình Diệu.

Tiết Bồng nhìn sang, hai người đưa mắt nhìn nhau, Lục Nghiễm lại nói: “Anh cũng chỉ đoán bừa thôi, hiện giờ không có bất cứ nào chứng minh cả, chỉ suy đoán theo logic thôi.”

Tiết Bồng lại nhìn cái danh sách, dường như ngoài Khang Vũ Hinh đã bị ép tới đường cùng thì cũng chỉ còn có Hoắc Đình Diệu là phù hợp.

Tiết Bồng hỏi: “Vậy động cơ thì sao? Ông ta có lý do gì để làm vậy?”

Lục Nghiễm lắc đầu: “Anh cũng không nghĩ ra, khả năng của ông ta là rất thấp.”

“À, đúng rồi.” Tiết Bồng đột nhiên nhớ ra một chuyện: “Tuy chưa có kết quả giám định quần áo và giày dép tìm được ở nhà Ngải Tiểu Nguyên, nhưng em đã thu thập dấu vết để lại trên đó cả rồi, bước đầu phán đoán bụi đất dưới đế giày có không liên quan tới đất công trường nơi Thường Phong bị nổ. Chắc Ngải Tiểu Nguyên không nói dối chuyện này.”

Lục Nghiễm không trả lời, nhắc đến Ngải Tiểu Nguyên, anh lại nhớ đến những lời cô ấy nói ở phân cục khu phía Nam.

Trong chuyện này, Lục Nghiễm không có lập trường gì để mà lên án cô ấy, tìm kiếm lợi ích và tránh xa hiểm họa là bản tính con người, anh là cảnh sát, đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc, đứng trước lợi ích cá nhân và lợi ích của chung, anh sẽ lựa chọn vế sau, việc này cũng giống như con người và động vật trốn tránh thiên tai, nhân viên cứu hộ thì phải xông tới trước vậy.

Lúc này anh đâu thể đòi hỏi Ngải Tiểu Nguyên buông bỏ bản thân, đừng ích kỷ như vậy, đâu thể bảo cô ấy khai ra chủ mưu đứng đằng sau, hứa hẹn cô ấy nhất định sẽ không sao.

Nghĩ đến đấy, Lục Nghiễm thở dài, cầm điện thoại lên xem giờ rồi nói: “Ngủ sớm thôi, một giờ hơn rồi, mai còn phải dậy sớm.”

Tiết Bồng cũng “Ừm” một tiếng, nằm xuống giường đơn, đắp kín chăn, Lục Nghiễm tắt đèn lên giường, căn phòng chìm trong bóng tối, hồi lâu không ai nói gì.

Trong bóng tối, chỉ có thể nghe thấy tiếng Lục Nghiễm trở mình.

Tiết Bồng khẽ gọi tên anh: “Lục Nghiễm.”

Lục Nghiễm: “Hửm?”

Tiết Bồng dừng một lúc rồi lại nói: “Không có gì đâu, ngủ sớm thôi.”

Lục Nghiễm: “Ừm, ngủ ngon.”

Tiết Bồng: “Ngủ ngon.”

Đêm ấy, cả Lục Nghiễm lẫn Tiết Bồng đều ngủ không yên, mơ mơ màng màng, mơ tới mơ lui.

Đầu óc Tiết Bồng rất hỗn loạn, mơ thấy rất nhiều thứ linh tinh, ban ngày nghĩ nhiều quá, thông tin đi vào quá nhiều, não không kịp tiếp nhận.

Lục Nghiễm cũng thế, cứ trở mình suốt, tờ mờ sáng đã bật dậy.

Lúc đó Tiết Bồng còn hơi mơ màng, mắt hé mở, nghe anh nói: “Anh đến bệnh viện trước, em ngủ thêm chút nữa đi.”

Tiết Bồng ậm ừ, chỉ lát sau lại ngủ thiếp đi.

Chín giờ hơn, Tiết Bồng thức giấc, vẫn thấy hết sức buồn ngủ, đầu óc mơ màng, mắt cũng khô khốc.

Cô lấy điện thoại ra xem, không có tin nhắn của Lục Nghiễm.

Tiết Bồng tắm rửa xong, xuống lầu trả phòng, lúc ra khỏi nhà nghỉ thì Lục Nghiễm gọi tới.

Lục Nghiễm nói: “Chú Thường nói tảng sáng Thường Phong có tỉnh lại một lần, bệnh viện tiêm thuốc cho cậu ấy, cho phép chú Thường vào thăm cậu ấy một lần, chú ở trong đó mười lăm phút, sau đó Thường Phong lại hôn mê rồi.”

Tiết Bồng: “Vậy bây giờ anh ta…”

Lục Nghiễm: “Tình hình không lạc quan.”

Tiết Bồng khẽ thở dài, vào siêu thị nhỏ trước bệnh viện mua đồ ăn sáng, mang tới cho Lục Nghiễm và Thường Trí Bác, sau đó cũng không ở lại lâu mà lái xe về thẳng Toà Thực nghiệm, chuẩn bị giám định vật chứng mới thu thập được hôm trước.

Cho đến trưa, Tiết Bồng và đồng nghiệp tăng ca ở khoa đã có được kết quả, sau khi đối chiếu, phát hiện dấu vết để lại trên quần áo và đế giày của Ngải Tiểu Nguyên với mẫu vật thu thập được ở hiện trường vụ nổ của Thường Phong hoàn toàn không trùng khớp.

Mạnh Nghiêu Viễn và Trình Phỉ cũng đã đến quán karaoke lúc sáng sớm, theo thông tin nhân viên phục vụ cung cấp, đến phòng hát Ngải Tiểu Nguyên từng đến để thu thập dấu vết, mang về tiến hành đối chiếu, chứng thực được Ngải Tiểu Nguyên quả thật từng đến phòng hát đó.

Tối hôm trước, Ngải Tiểu Nguyên quả thật từng đến quán karaoke, ở trong đó khoảng hai tiếng, sau đó bước ra, lên xe cùng một người đàn ông mặc vest.

Xe chạy đến ngoài khu chung cư của Ngải Tiểu Nguyên, Ngải Tiểu Nguyên lại xuống xe rồi vào nhà cùng người đàn ông đó.

Khoảng ba giờ rưỡi sáng, người đàn ông mặc vest rời khỏi khu nhà ở.

Sau đó lại có tin tức được đưa đến, rằng người đàn ông mặc vest trong nhà Ngải Tiểu Nguyên chính là luật sư ở Lập Khôn đã đến gặp cô ấy vào tối hôm sau tại phân cục khu phía Nam, tên Phùng Tề Chính, khoảng bốn mươi tuổi, có thâm niên tại Lập Khôn lâu hơn Hàn Cố, gốc rễ cắm sâu hơn, thủ đoạn cứng rắn có tiếng, lại còn khiến rất nhiều người trong nghề kiêng dè.

Tiết Bồng nghe thấy tin bèn lên mạng tra thông tin về Phùng Tề Chính, phát hiện gã ta toàn xử lý những vụ án lớn, hơn nữa còn có mấy vụ liên quan tới mấy tập đoàn lớn thuộc Hoắc Thị.

Trên mạng cũng có cư dân mạng nặc danh cho biết thành phố Giang có hai văn phòng luật lớn, trước kia là Chiêu Dương, bây giờ là Lập Khôn.

Chiêu Dương là hậu thuẫn luật pháp của “Địa Ốc Thừa Văn”, còn Lập Khôn lại bám chắc lấy “tập đoàn Hoắc Thị”, Địa Ốc Thừa Văn sụp đổ, tập đoàn Hoắc Thị thừa thế phất lên, Chiêu Dương cũng bị Lập Khôn gạt ra một bên.

Tiết Bồng trước giờ rất ít khi quan tâm đến chuyện trong giới luật, nhưng cô cũng từng nghe đến chuyện Chiêu Dương và Lập Khôn âm thầm đấu đá lẫn nhau, cũng từng gặp người của Chiêu Dương và Lập Khôn ở Cục Cảnh sát, cả hai đều đến để dọn dẹp hậu hoạ giúp thân chủ mình, cũng đối đầu nhau vì đó.

Không phải bàn cãi, hai văn phòng luật lớn này là kẻ thù của nhau.

Phùng Tề Chính và Hàn Cố đều là người của Lập Khôn, chỉ là về thâm niên thì Phùng Tề Chính trên cơ Hàn Cố một bậc, chắc điều này cũng phù hợp với phân tích của Lục Nghiễm tối qua: Hàn Cố đang dè chừng ai đó.

Vậy thì Hàn Cố đang dè chừng Phùng Tề Chính hay đang dè chừng kẻ đứng đằng sau có thể khiến Phùng Tề Chính đích thân xuất hiện, “lo liệu” Ngải Tiểu Nguyên?

Tiết Bồng đang nghĩ đến đây thì nghe thấy Mạnh Nghiêu Viễn và Trình Phỉ đang tám chuyện cách đó không xa.

Mạnh Nghiêu Viễn nói: “Ông Phùng Tề Chính này là cộng sự cấp cao mà? Có cần phải đích thân xuất hiện để đối phó với một cô gái yếu ớt không? Còn đánh người ta nữa, quá trời quá đất…”

Trình Phỉ tiếp lời: “Chắc tại phải đánh người nên mới không tiện giao cho cấp dưới làm chứ gì, với lại cũng đâu có chứng cứ đâu? Ngải Tiểu Nguyên cũng đâu có báo cảnh sát đâu, lại còn nói là xích mích tình cảm đẩy qua đẩy lại nữa, vậy rồi cảnh sát làm được gì?”

Phùng Tề Nguyên có đánh Ngải Tiểu Nguyên hay không, họ không có bằng chứng xác thực, chỉ có thể suy đoán dựa vào lời kể của chủ nhà nhà và vết sưng đỏ trên mặt Ngải Tiểu Nguyên.

Với lại nhắc đến chuyện đánh người thì phải thương tích nhẹ trở lên mới có thể truy cứu trách nhiệm hình sự.

Nếu hai bên đều chỉ nói là xô qua đẩy lại, vô ý, hơn nữa đến người bị đánh còn không nói gì thì rất khó truy cứu.

Chứ không người ta đâu có nói sợ nhất là lưu manh có học thức, hiểu luật phạm luật, thế mới là khó nhằn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện