Sáng sớm, Tiết Bồng thức dậy bằng những mùi thơm.

Lúc cô dậy, Lục Nghiễm đã tắm táp xong xuôi, đang luộc trứng với chiên lại giăm bông trong bếp, còn pha cả cà phê.

Barno đang ở cạnh ngấu nghiến hạt.

Tiết Bồng nhanh chóng lên lầu đánh răng rửa mặt, lúc ra thì vừa có đồ ăn.

Hai người vừa ăn vừa xem tin tức sáng, Tiết Bồng có gọi điện cho Trương Vân Hoa, bảo rằng trưa sẽ về ăn cơm, còn dắt theo một người nữa.

Trương Vân Hoa hơi ngạc nhiên, sau đó cũng nhận ra được ý của Tiết Bồng, vừa mừng vừa bất ngờ, lúc thì bảo phải gọi nhiều đồ ăn, lúc thì lại hỏi cậu bạn này thích ăn gì, không ăn được gì.

Mười giờ rưỡi, Lục Nghiễm và Tiết Bồng cùng ra ngoài, để Barno lại trông nhà.

Lần này, Tiết Bồng là người lái, đến lượt Lục Nghiễm hoang mang, còn hỏi lại mấy câu Tiết Bồng đã hỏi hôm qua, phải mua quà gì, Trương Vân Hoa có chú trọng gì không vân vân.

Lúc sắp tới khu dân cư Trương Vân Hoa ở, xe dừng lại trước  trụ đèn đỏ cuối cùng.

Tiết Bồng nhìn ra ngoài cửa xe, cách đó không xa là tòa nhà Thường Phong ở, cô bảo: “Hồi trước em có đi đón chú Thường với Thường Phong ấy, khi đó em thuê giúp anh ta một căn ở đây này.”

Lục Nghiễm chững lại, nhìn theo hướng Tiết Bồng chỉ, anh chỉ ậm ừ.

Họ đều không hỏi xem Thường Phong dạo này thế nào, lần cuối cùng biết tin về y là nhờ Ngải Tiểu Nguyên, dạo này Thường Phong đang theo đuổi cô ấy.

Lần trước, Thường Trí Bác mang hải sản tới cho Trương Vân Hoa và Tiết Bồng, cũng không nhắc tới Thường Phong một chữ.

Sau đó, Trương Vân Hoa còn càm ràm với Tiết Bồng mấy câu, bảo rằng hai cha con Thường Trí Bác vẫn chưa làm lành, đã không liên lạc với nhau được một thời gian rồi.

Tiết Bồng vốn đã chẳng có thiện cảm với Thường Phong, nghe thấy cũng chỉ hời hợt đáp: “Cái tính của anh ta sợ là còn thất bại dài dài, tới lúc đó là biết người thân quan trọng thôi chứ gì.”

Không bao lâu sau, xe chạy tới khu dân cư, Tiết Bồng và Lục Nghiễm cùng đi lên.

Đến trước cửa nhà, Tiết Bồng đang cầm chìa khoá chuẩn bị mở cửa thì đã nghe thấy trong nhà loáng thoáng có tiếng nói chuyện.

Tiết Bồng đang nghĩ chẳng lẽ có khách tới, cô mở cửa ra, nhìn thấy Thường Trí Bác đang nhặt rau trong phòng khách.

Tiết Bồng ngạc nhiên: “Chú Thường, chú cũng tới ạ?”

Thường Trí Bác cười: “Bồng về rồi đấy à. Thì chú nghe nói con dắt bạn về ấy mà, tới phụ giúp chút đỉnh.”

Trong lúc nói chuyện, Tiết Bồng đã bước vào nhà, Lục Nghiễm cũng xuất hiện ngoài cửa.

Lục Nghiễm đang lúc hồi hộp, nghe thấy hai người nói chuyện cũng ngạc nhiên, sau đó lại nhìn thấy Thường Trí Bác.

Thường Trí Bác: “Con là… Nghiễm đó hả?”

Lục Nghiễm cười: “Chú Thường, lâu quá không gặp chú.”

Thường Trí Bác bất ngờ: “Ấy, Bồng à, bạn con là thằng Nghiễm đấy hả? Sao mà trùng hợp thế!”

Lục Nghiễm bước vào nhà, Trương Vân Hoa cũng từ trong bếp chạy ra, trong tay còn đang cầm kéo nhà bếp, trông có vẻ bận bịu lắm, thoáng thấy cậu trai to cao Tiết Bồng dắt vào nhà thì cũng ngạc nhiên.

Tiết Bồng cầm dép ở tủ giày đưa cho Lục Nghiễm, lại quay sang nói với Trương Vân Hoa: “Mẹ, giới thiệu với mẹ, đây là Lục Nghiễm, bạn trai con.”

Nhờ câu nói đó mà suốt sau đó, mẹ vợ càng nhìn con rể lại càng thấy hài lòng.

Trương Vân Hoa vốn cũng ôm ấp hy vọng gì về việc tìm bạn trăm năm cho Tiết Bồng, chỉ mong cô chịu bước ra khỏi thế giới của mình, nhìn ngắm nhiều hơn những thứ bên ngoài, chịu gỡ nút thắt trong lòng, tìm một người tốt mà kết hôn, sống bình an tới hết cuộc đời này, người làm mẹ như bà cũng không mong muốn gì hơn thế nữa.

Tất nhiên là Trương Vân Hoa cũng thầm liệu trước, có khi mười năm tới, bà vẫn chưa chắc đã thấy được cảnh Tiết Bồng có bạn trai, với tính cách đó, Tiết Bồng thậm chí có thể một thân một mình sống hết cả đời.

Lúc Trương Vân Hoa càu nhàu chuyện này với Thường Trí Bác, Thường Trí Bác còn khuyên ngược lại bà, bảo rằng ít nhất thì con bé Tiết Bồng có chính kiến, biết phân biệt đúng sai phải quấy, không tới mức lầm đường lạc lối, cũng có khả năng tự chăm sóc tốt cho mình.

Hơn nữa, chỉ cần con người ta gỡ được nút thắt trong lòng, rất nhiều chuyện nên tới cũng sẽ tới theo, tốc độ cũng sẽ rất nhanh.

Mà đấy, Thường Trí Bác nói trúng phóc, Tiết Bồng lại chính là người như thế, trông thì có vẻ chín chắn muộn, tính cách cố chấp, thế nhưng một khi quyết định bước ra khỏi thế giới nhỏ, với phong thái làm việc quyết đoán và chú trọng hiệu suất của cô, tốc độ hẹn hò và kết hôn có thể sẽ khiến tất cả mọi người há hốc.

Quả thật thế, Tiết Bồng chỉ gọi điện là đã quyết định luôn cái chuyện dắt bạn trai về gặp phụ huynh, làm Trương Vân Hoa trở tay không kịp.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Một mình Trương Vân Hoa làm không hết việc, bèn lập tức gọi điện cho Thường Trí Bác, hỏi cách làm mấy món ăn gia đình.

Thường Trí Bác hỏi nguyên do, vừa nghe thấy Tiết Bồng sắp đưa bạn về nhà, không nói tiếng nào đã chạy ngay tới.

Trong phòng khách, Trương Vân Hoa bưng trái cây đã rửa ra bàn, ngồi xuống nói chuyện với Lục Nghiễm.

Lục Nghiễm thong thả gọt một quả táo, cắt thành miếng, vừa mời Trương Vân Hoa ăn cùng, vừa trả lời câu hỏi của mẹ vợ tương lai.

Lục Nghiễm rất ít khi hồi hộp thế này, cứ sợ nói sai một chữ hay khai thiếu gì đó, bèn nói hết hoàn chính bối cảnh xuất thân, hoàn cảnh gia đình của mình cho Trương Vân Hoa nghe.

May là Trương Vân Hoa đã biết được chút chút về Lục Nghiễm, cũng biết Tiết Bồng có quen một người bạn nam mười năm trời từ cấp Ba đến Đại học, rồi cùng làm ở Cục thành phố.

Trương Vân Hoa một mặt cảm thấy quen biết mười năm biết cả ngọn ngành nhau, lại đều là cảnh sát, sau này xây dựng gia đình sẽ giảm xung đột nhiều lắm, mặt khác lại nghĩ, đã mười năm rồi mà còn chưa tới đâu, sợ là không hợp cạ, cũng không miễn cưỡng được.

Nghĩ tới nghĩ lui rồi Tiết Bồng lại dắt Lục Nghiễm về nhà thật.

Ở trong bếp, Tiết Bồng đang thái thức ăn, Thường Trí Bác thì đảm nhận vai trò bếp chính.

Một món nóng hổi vừa ra lò, Tiết Bồng đậy nắp lại, nhắc đến chuyện hôm qua mới tới nhà bố mẹ Lục Nghiễm dùng bữa.

Thường Trí Bác hơi ngạc nhiên hỏi: “Con nói với mẹ con chuyện này rồi chưa?”

Tiết Bồng nói nhỏ: “Dạ chưa, quyết định đột ngột quá nên con chưa kịp nói. Bây giờ mà nói, chắc mẹ lại càm ràm con.”

Thường Trí Bác cười: “Chứ còn cái gì nữa?”

Một lát sau, Thường Trí Bác lại hỏi: “Vậy con có gặp bố dượng của thằng Nghiễm chưa? Phó Thị trưởng Tần ấy?”

Tiết Bồng gật đầu: “Dạ rồi, hơi khác với trên tin tức, trông không nghiêm túc thế, còn dễ gần nữa ạ. À phải rồi, con nghe Lục Nghiễm nói, chú với Phó Thị trưởng Tần là bạn cũ ạ?”

Thường Trí Bác: “Đúng rồi, hồi trẻ bọn chú rất hay tiếp xúc trong công việc, lúc đó ông Tần đang làm nhân viên chính phủ, chú với bố con thì ở Sở Nghiên cứu Địa chất…”

Thường Trí Bác nhanh chóng kể về mấy chuyện hồi còn trẻ, kể cả chuyện Tiết Ích Đông đã đi đầu trong việc xử lý nước ô nhiễm và bảo vệ môi trường như thế nào, cứ vài ba hôm là chạy tới Toà Thị chính, nhiều người trong đó còn thấy sợ ông, nhưng Tần Bác Thành lại rất nhẫn nại, lần nào cũng tiếp đón Tiết Ích Đông tận mấy tiếng đồng hồ, thảo luận về vấn đề học thuật ở các khía cạnh này với Tiết Ích Đông.

Sau đó, Tiết Ích Đông đưa Thường Trí Bác theo cùng, lần nào gặp mặt, ba người cũng nói chuyện cả một buổi tối, nói về lý tưởng, nói đến tương lai của thành phố Giang, nói chuyện hiện tại, nói đến một số hiện tượng chướng mắt.

Cũng bắt đầu từ hôm đó, cả ba trở thành bạn của nhau.

Thường Trí Bác thong thả nhớ lại năm đó, Tiết Bồng nghe thấy thì rất kinh ngạc, hoàn toàn không ngờ rằng Tiết Ích Đông, Thường Trí Bác và Tần Bác Thành còn có một quá khứ như thế.

Tiết Bồng lẩm bẩm: “Con chưa nghe mẹ nói bao giờ, chú cũng mới nói với con lần đầu.”

Nụ cười của Thường Trí Bác nhạt đi, ông thở dài: “Khi đó ai cũng là thanh niên nhiệt huyết, chưa nghĩ gì tới chuyện lâu dài. Sau đó chưa được hai năm, ông Tần đã theo cấp trên khi đó đến thành phố khác công tác, đi như thế tận mười năm. Bọn chú cũng có điện thoại liên lạc với nhau, nhưng công việc của ai cũng đều bận rộn quá, dần dần cũng nhạt nhòa.”

Tiết Bồng cũng có biết chút ít về quá trình thăng chức của Tần Bác Thành, cũng giống như đại đa số các quan chức khác của Trung Quốc, lúc nào cũng phải đi mọi nơi để trải nghiệm phong tục và con người khác nhau.

Mấy năm trước, lúc Tần Bác Thành về lại thành phố Giang, đúng lúc vụ án “Địa Ốc Thừa Văn” đang kinh thiên động địa, cũng vì chuyện đó mà một tốp quan chức thời đó đều bị cắt chức hết.

Tần Bác Thành đã nhậm chức từ lúc đó, nhận lấy một đống hỗn độn, sau đó lại mạnh tay tiến hành cải cách, chỉnh đốn, thế mới ổn định được cục diện rối ren của thành phố Giang, làm dịu được nỗi lo của người dân.

Tiết Bồng không nói gì một chốc, nhìn thấy mặt Thường Trí Bác thoáng phiền muộn, biết chắc là ông đang nhớ lại chuyện hai mươi mấy năm trước, nhất thời thổn thức.

Đúng như ông nói, khi đó họ đều còn là thanh niên nhiệt huyết, có tương lai xán lạn, thế nhưng chớp mắt lại xảy ra nhiều biến cố.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Tiết Ích Đông mắc bệnh qua đời, Thường Trí Bác thất bại trong sự nghiệp, Tần Bác Thành đi nhậm chức ở thành phố khác, nhiều năm sau, Thường Trí Bác ngồi tù, Tần Bác Thành về lại thành phố Giang.

Tiết Bồng chưa từng hỏi Trương Vân Hoa cặn kẽ về chuyện Thường Trí Bác ngồi tù, lúc đó cô vừa mới tốt nghiệp Đại học Cảnh sát, chỉ nghe Trương Vân Hoa nói là cơ quan của Thường Trí Bác có xung đột với người khác, đánh người ta bị thương, cấu thành tội cố ý gây thương tích, bị xử tù ba năm.

Đến tận bây giờ, Tiết Bồng vẫn không thể tin được chuyện này, dù thế nào cô cũng không tưởng tượng được Thường Trí Bác lại có lúc quá khích đến thế.

Trước giờ, Thường Trí Bác luôn hiền hoà với mọi người, không thấy nóng nảy gì, sao lại tự dưng xung đột với người ta được, còn đánh người ta nặng tới mức bị xử tù?

Tiết Bồng đang nghĩ tới đó, Thường Trí Bác lại bắt đầu xào món thứ hai.

Tiết Bồng đứng bên cạnh nhìn, tiện tay đưa giúp lọ gia vị.

Món ăn ra lò, Tiết Bồng mới tiếp tục chủ đề vừa rồi: “Hôm qua gặp Phó Thị trưởng Tần, chú ấy còn kể với con rất nhiều chuyện về bố con hồi còn sống.”

Thường Trí Bác hỏi: “Ồ, nói về gì thế?”

Tiết Bồng nói: “Cũng đại loại như chú kể đấy ạ, chú ấy còn nói nếu mà thành phố Giang có thể có thêm được vài người như bố con, công việc của chính phủ sẽ dễ dàng hơn nhiều. Tiếc là hai mươi năm sau này, chú ấy không còn thấy ai như ông ấy nữa.”

Thường Trí Bác khựng tay lại, lúc rửa nồi, mắt cũng ngơ ngác, một chốc sau mới hoàn hồn lại, cọ sạch nồi, còn lẩm bẩm: “Đúng đấy, nếu có thêm vài người như ông Tiết là tốt rồi…”

Thường Trí Bác lại đổi chủ đề khác: “Thật ra con người ông Tần cũng tốt lắm, ông ấy là quan chức tốt. Chú có thể làm bạn với ông ấy, với bố con, đó là may mắn lớn nhất cuộc đời của chú. Chú cũng mong thành phố Giang có thể có nhiều người như họ.”

Nghe thấy thế, Tiết Bống ngẩn ngơ.

Cũng không biết tại sao, cô cứ thấy Thường Trí Bác nói ra những lời này rất đột ngột, dường như có ý gì khác, thế nhưng cũng chỉ là trong phút chốc thế thôi, tự nhiên khi không cô cũng không nghĩ tới gì được.

Tiết Bồng nói tiếp: “Nếu năm đó Phó Thị trưởng Tần không tới thành phố khác làm việc mà vẫn ở lại thành phố Giang, có lẽ những việc tham ô hối lộ, coi thường tính mạng con người như vụ “Địa Ốc Thừa Văn” sẽ không xảy ra đâu nhỉ.”

Thường Trí Bác hình như vừa khẽ mỉm cười, đứng ở góc nhìn của Tiết Bồng thì chỉ có thể thấy được góc nghiêng của ông.

Nụ cười nhạt nhoà của ông dưới ánh sáng có thêm chút mỉa mai, chút cay nghiệt.

Tiết Bồng nhìn thấy, còn tưởng mình hoa mắt, bỗng chốc thấy lạnh đi hẳn.

Nhưng Thường Trí Bác lại nhanh chóng thay đổi vẻ mặt, lại dịu dàng trở lại: “Nếu mà năm đó ông ấy không đi, sợ là chắc cũng không lên trở thành Phó Thị trưởng như bây giờ. Hai mươi mấy năm nay, chú cũng biết nước ở thành phố Giang vẩn đục cỡ nào. Người tốt, người muốn làm việc thiết thực đều rất khó tồn tại trong đầm nước này.”

Tiết Bồng bỗng chốc không nói gì, chỉ lắng nghe Thường Trí Bác, mấy giây sau mới hỏi: “Vậy bây giờ đầm nước này đã trong chưa chú?”

Thường Trí Bác ngẫm nghĩ rồi nói: “Đỡ hơn trước một chút.”

Tiết Bồng: “Vậy là mấy năm trước Phó Thị trưởng Tần được điều về đúng vào cơ hội tốt.”

Thường Trí Bác lại cười, quay sang nhìn Tiết Bồng: “Có người sinh ra không gặp thời, có người thì thời thế tạo anh hùng, đợi tới lúc còn bằng tuổi chú là hiểu được lý lẽ này thôi.”

Tiết Bồng không trả lời, cô cụp mắt, nghiền ngẫm hàm ý trong lời nói của ông.

Hôm nay, tâm trạng Thường Trí Bác có vẻ tốt, vừa có chủ đề là lại nói nhiều hơn: ““Địa Ốc Thừa Văn” làm được tới mức đó, gần như đến lúc giấy không gói được lửa rồi mới bùng ra. Ở đây có rất nhiều nguyên do, có nguyên nhân đấu đá nội bộ của tập đoàn này, cũng có ngoại lực tác động, thấy hưng thịnh đó rồi cũng thấy luôn cả ngày sụp đổ. Người dân thấy tin tức, sẽ theo quan niệm mà cho rằng tập đoàn này có tiền tài làm gì cũng được, dùng tiền bạc để đổi lấy quyền thế. Nhưng trên thực tế, chuyện này lại ngược lại.”

Tiết Bồng đột nhiên hiểu ra: “Ý chú là đầm nước này đã vẩn đục từ trước, dù không có “Địa Ốc Thừa Văn”, cũng sẽ có những công ty khác thừa nước đục thả câu, thừa thế xông lên. Có sâu mọt há miệng chờ thì sẽ có người bằng lòng mớm mồi.”

Thường Trí Bác cười: “Đây chính là lý lẽ gà sinh trứng, trứng sinh gà đấy.”

Tiết Bồng đột nhiên nghĩ tới nhà họ Hoắc: “Vậy chú thấy sao về Hoắc Thị?”

Thường Trí Bác chợt khựng lại: “Hoắc Thị… sao tự dưng con lại nghĩ tới công ty này?”

Tiết Bồng nói: “Hoắc Đình Diệu có hai đứa con trai, con lớn học chung trường cấp Ba với con, còn có qua lại với chị con, con trai nhỏ trước đây có dính tới một số chuyện, bọn con cũng có tiếp xúc qua những vụ án đó. Con còn có gặp bố bọn họ vài lần nữa, chủ tịch tập đoàn Hoắc Thị, Hoắc Đình Diệu.”

Thường Trí Bác dường như kinh ngạc lắm: “Con gặp Hoắc Đình Diệu rồi ư?”

“Dạ vâng.” Tiết Bồng nói: “Con cũng không biết sao mà không thấy có chút cảm tình nào với cái gia đình này, chắc tại con nhìn người ta phiến diện. “Địa Ốc Thừa Văn” vừa sụp đổ, Hoắc Thị đã thừa thế xông lên. Con thường thấy tin tức về Hoắc Đình Diệu trên tivi, ca tụng ông ta là doanh nghiệp từ thiện, nhất là với cống hiến của ông ta về cải thiện môi trường thành phố Giang. Nhưng mà con đã tiếp xúc với người này và con trai nhỏ ông ta mấy lần, hai cha con họ làm con thấy như là kim sâu trong bọc, không lộ ra được ấy, nhưng mà không biết được khi nào lại chòi ra đâm người ta.”

Cảm nhận của Tiết Bồng đối với Hoắc Ung thì chỉ có làm xằng làm bậy, cậy đằng sau có người dọn dẹp đống hỗn độn cho mình. Việc này cũng đã trực tiếp nói rõ được Hoắc Đình Diệu đã dung túng Hoắc Ung ở một mức độ nhất định.

Thêm vào lần trước tới nhà họ Hoắc thu thập chứng cứ, Tiết Bồng tận mắt nhìn thấy Hoắc Đình Diệu nói qua nói lại với Lục Nghiễm, vừa kinh ngạc bởi ông ta quá nhìn xa trông rộng, vừa hiểu ra tại sao lại có được thằng con như Hoắc Ung.

Thường Trí Bác bỗng nói: “Con cũng nhạy bén thật.”

Tiết Bồng ngẩng lên, không nói gì.

Thường Trí Bác lại tiếp: “Tuy là “Địa Ốc Thừa Văn” đã sụp đổ, nhưng mà nước ở thành phố Giang không phải chỉ mình nhà họ khuấy đục, sẽ không tự nhiên trong lành vì thiếu mất mỗi nhà này. Hoắc Thị cũng không phải mới phất lên mấy năm nay, gốc rễ của nó đã cắm sâu trong lòng đất từ lâu rồi, chẳng qua là luôn bị “Địa Ốc Thừa Văn” chèn ép, không có cơ hội vươn lên tiếp thôi.”

Tiết Bồng khẽ nói: “Nhưng mà bây giờ chính phủ lại đem nó ra làm mặt tiền, tin tức cũng chỉ toàn ca ngợi, tán thưởng.”

Thường Trí Bác cười: “Thì để đó rồi coi, chắc cũng chỉ là tạm thời thôi. Con thấy châu chấu sau thu nhảy nhót được bao lâu? Năm đó “Địa Ốc Thừa Văn” cũng đột nhiên sụp đổ vào lúc hưng thịnh nhất đấy thôi.”

Tiết Bồng khẽ hé môi nhưng không nói gì.

Vào lúc này đây, cô chỉ thấy lạnh căm.

Chẳng qua chủ đề này cũng không tiếp tục nữa, Trương Vân Hoa nhanh chóng bước vào, bưng mấy đĩa thức ăn nóng hổi ra ngoài.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Suốt bữa ăn, mọi người đều nói về chuyện gia đình, hết sức hoà hợp.

Tửu lượng của Lục Nghiễm không cao, nhưng thấy Trương Vân Hoa vui vẻ nên không dám không nể mặt, cũng không cản được Trương Vân Hoa với Thường Trí Bác mời rượu nên đã uống mấy ly,

Tiết Bồng thấy hết nhưng cũng không nói gì nhiều. Cô biết Trương Vân Hoa đang cố ý muốn xem tửu lượng của Lục Nghiễm.

Kết quả đúng như cô nghĩ, chỉ uống có hai ly bia với chút rượu là Lục Nghiễm đã bắt đầu mơ màng.

Lục Nghiễm chống đầu, cố gắng gượng, mắt nhắm hờ, còn cố gắng nghe rõ lời Trương Vân Hoa, miệng còn đáp: “Dạ cô, con không sao.”

Tiết Bồng cuối cùng cũng nhịn hết nổi: “Mẹ, anh ấy say thật rồi.”

Trương Vân Hoa cười: “Biết rồi, mau đỡ thằng nhỏ nằm xuống, cho nó dịu lại bớt.”

Tiết Bồng bèn cùng Trương Vân Hoa đỡ Lục Nghiễm dậy khỏi bàn, dìu anh vào phòng Tiết Bồng trước kia, để Lục Nghiễm tựa ở đầu giường.

Đến lúc bước ra, Thường Trí Bác đã bắt đầu dọn dẹp bát đũa.

Tiết Bồng định tới giúp lại bị Trương Vân Hoa gạt ra, bảo cô đi vắt khăn lông ấm đắp trán cho Lục Nghiễm, đợi mấy phút là đỡ ngay.

Tiết Bồng làm theo, vắt khăn lông ấm, lấy một chai thuốc giải rượu ra từ trong tủ lạnh, vào phòng đắp khăn lên trán Lục Nghiễm, đặt thuốc trên tủ đầu giường.

Lúc này, Lục Nghiễm đã thiếp đi mất.

Tiết Bồng buồn cười chọc vào người anh, anh cũng không chút động đậy.

Đến lúc dọn dẹp xong bàn ăn, không bao lâu sau, Thường Trí Bác đã cầm lấy điện thoại, bảo là còn có việc phải đi trước.

Trương Vân Hoa tiễn ông ra cổng, lúc quay vào thì Tiết Bồng cũng ra khỏi phòng ngủ, cô đóng cửa lại hỏi: “Chú Thường đi nhanh thế ạ?”

Trương Vân Hoa gật đầu: “Bữa nay chú nghe con dắt bạn về nên mới đột ngột chạy đến đó, chiều chắc còn có việc khác.”

Tiết Bồng không nói thêm gì, vội xuống bếp rửa bát.

Trương Vân Hoa thu dọn thức ăn thừa, bước vào hỏi chuyện Lục Nghiễm: “Phải rồi, mẹ nghe cháu Lục nói, sau này mẹ nó đã tái hôn với Tần Bác Thành rồi hả?”

Tiết Bồng khựng lại: “Dạ. Mẹ, mẹ có quen chú ấy hả?”

Trương Vân Hoa: “Có gặp một lần, hôm đám cưới mẹ với bố con ấy, nhưng mà không có nói chuyện. Mẹ chỉ biết ông ấy là bạn cũ của bố con với chú Thường. Ôi dào, thế giới này nhỏ thật, quanh qua quẩn lại sắp thành người một nhà luôn rồi.”

Tiết Bồng cười, hồi lâu không nói gì, chỉ yên lặng rửa bát.

Bỗng chốc, cả căn bếp chỉ còn có tiếng nước chảy và giọng nói của Trương Vân Hoa.

Đến lúc rửa xong cái bát cuối cùng, Tiết Bồng đặt bát lên sóng chén, lau khô tay rồi mới nói: “Mẹ, con biết có nhiều chuyện con không nên hỏi, mẹ có sắp xếp và suy nghĩ riêng của mình, nhưng mà…”

Trương Vân Hoa ngạc nhiên, rất ít khi thấy Tiết Bồng nghiêm túc lại còn dè dặt cẩn thận lời nói như thế, hai mẹ con họ trước giờ rất ít khi giao tiếp với nhau.

Nhưng Trương Vân Hoa cũng là người thông minh, nghiền ngẫm một lát đã hiểu ra: “Con muốn hỏi về mẹ với chú Thường ấy hả?”

Tiết Bồng khẽ gật đầu.

Trương Vân Hoa nhìn vẻ mặt hơi khó xử của Tiết Bồng rồi cười bảo: “Mẹ với chú Thường chỉ là bạn, không ở bên nhau đâu. Dù con không phải cảnh sát, chú với mẹ cũng sẽ không đến bên nhau. Trong này có nhiều chuyện lắm, mẹ rất khó giải thích rõ với con, nhưng mà mẹ định cứ sống một mình thế này, như thế thì khá là thoải mái, không cần gánh vác trách nhiệm gì. Con đừng có để tâm, thấy là tại con hay gì đó.”

Lần này, Tiết Bồng yên lặng hồi lâu không nói gì nữa.

Cô rất muốn nói với Trương Vân Hoa, thật ra cô muốn diễn tả một suy nghĩ khác, hoàn toàn ngược lại với những gì Trương Vân Hoa hiểu.

Nhưng cô là phận con cháu, không nói thẳng ra dễ dàng được.

Thường Trí Bác đối xử với nhà họ Tiết rất tốt, đối xử với mẹ con cô rất tốt, cũng là người bạn tốt nhất của Tiết Ích Đông lúc còn sống, những việc này đều không sao cả.

Nếu như không có gì bất ngờ, nhà họ Thường và nhà họ Tiết sẽ cứ mãi yên thắm với nhau như thế.

Nhưng bên cạnh đó, Thường Trí Bác cũng là một người nguy hiểm.

Tất nhiên là có thể mối nguy hiểm mãi mãi cũng sẽ không bùng dậy, nhưng cũng không chừng hôm nào đó lại khiến người ta giật bắn người.

Trước hôm nay, Tiết Bồng đã nghe thấy Trương Vân Hoa bảo rằng sẽ chỉ dừng lại với Thường Trí Bác ở mối quan hệ bạn bè, nhất là vì Thường Trí Bác có tiền án, trong khi Tiết Bồng lại là cảnh sát.

Khi đó, Tiết Bồng cảm thấy rất áy náy với Trương Vân Hoa.

Nhưng hiện giờ, cô lại cảm thấy may thay.

Tiết Bồng tự hỏi, cô cũng không có tham vọng hão huyền gì, chỉ mong cái nhà này đừng trải qua sóng to gió lớn gì nữa.

Tiết Ích Đông đi rồi, Tiết Dịch cũng đi rồi, hiện giờ cô chỉ mong gia đình này được yên ổn, không còn biến cố gì nữa, nhất là không mong biến cố lại còn là do người ngoài mang đến.

Tiết Bồng ngước mắt, thấy Trương Vân Hoa vẫn đang nhìn mình, cô vội cười, chớp mắt lại làm như không có chuyện gì: “Con đi xem Lục Nghiễm coi sao đã nhé.”

Tiết Bồng lách qua Trương Vân Hoa, đi ra khỏi bếp.

Ai ngờ vừa ra khỏi cửa đã gặp phải Lục Nghiễm.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Lục Nghiễm đã tỉnh khi nào không biết, anh đang đứng trong phòng khách, mặt còn hơi đỏ, ánh mắt thì lại tỉnh táo rồi.

Tiết Bồng đang định lên tiếng, Lục Nghiễm lại cười hỏi trước: “Anh ngủ bao lâu rồi?”

Tiết Bồng cũng cười: “Có một lúc thôi, sao rồi, tỉnh rượu chưa, em có để chai thuốc giải rượu trên tủ đầu giường ấy.

Lục Nghiễm giơ cái chai không trong tay lên: “Ừm, anh uống rồi, giờ đỡ hơn nhiều rồi.”

Không bao lâu sau, Trương Vân Hoa cũng bước ra, sắc mặt đã êm dịu.

Lục Nghiễm lập tức nói xin lỗi với Trương Vân Hoa, bảo rằng mình rượu vào thất lễ, Trương Vân Hoa lại cười cười xua tay, bảo anh say mà vẫn rất hiền, còn hỏi han quan tâm vài câu, lại múc thêm cho Lục Nghiễm bát chè.

Lục Nghiễm ngồi trên sofa ăn hết bát chè.

Tiết Bồng thấy cũng đã muộn, bèn đứng dậy chuẩn bị đi.

Lúc này, điện thoại của Tiết Bồng và Lục Nghiễm cùng lúc reng lên, một bên là Phùng Mông gọi tới, bên kia là Trương Xuân Dương phụ trách ca trực thứ Bảy.

Cả hai cùng lúc biến sắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện