Tiết Bồng ngạc nhiên: “Bố con cũng từng làm gì tương tự ạ?”
Trương Vân Hoa: “Chứ còn cái gì nữa, trước kia là ông ấy đã thế rồi, hay ngờ vực, nghi cái này nghi cái kia, mắt lại còn tỏ, mũi cũng nhạy. Mẹ còn nhớ hồi còn trẻ, bên thuỷ lợi với địa chất cùng đi thu thập mẫu, đi ngang qua một cái hồ bỏ không ở ngoại ô, ông ấy ngửi thấy mùi không ổn, lại nói chuyện với dân ở đó hết mấy phút, hỏi tình hình sinh sống của họ, còn hỏi tình trạng của cái hồ kia nữa, quay qua quay lại rồi lại tới cái hồ đó thu thập mẫu mang về giám định.”
Tiết Bồng nghe thấy thì cảm thấy rất buồn cười: “Rồi sao nữa mẹ?”
Trương Vân Hoa: “Sau đó thì kiểm nghiệm ra nhiều vấn đề thật, không chỉ vượt mức kim loại nặng mà còn có rất nhiều hoá chất, không chỉ phá hoại nghiêm trọng đối với cơ thể người mà còn với môi trường sinh thái ở đó nữa. Vì người dân trong thôn toàn ăn uống nhờ vào đó, lấy nước hồ nuôi thuỷ sản, dùng nước hồ tưới tiêu. Họ còn nói với bố con là mấy năm nay cứ ngửi thấy một mùi hôi thối, nhưng tới bên hồ xem thì chỉ có thể ngửi được đại khái là mùi từ đâu tới chứ không tìm được lối thoát nước thải, cũng chỉ dựa vào khứu giác mà phân biệt được, nhà máy hóa chất gần đó cũng nhân lúc nửa đêm len lén thải ra.”
Hành vi của chúng nham hiểm đến thế đấy, sau đó, nhờ kết quả giám định của Tiết Ích Đông, lập tức bắt được lãnh đạo nhà máy đó, sau khi điều tra, người ta phát hiện cái hồ này trông không lớn nhưng lại có rất nhiều nhánh, những nhánh sông kia chảy qua bảy, tám cái thôn, mang theo những thứ ô nhiễm đó.
Tất nhiên là điều này không chỉ ảnh hưởng đến thôn mà còn có cả những nông sản được sản xuất trong thôn nữa, sau khi thu hoạch, số nông sản này ngay lập tức được đưa vào thị trường thành phố Giang.
Trong lúc Tiết Ích Đông đi đầu trong chuyện này, người dân trong thôn cũng phản ánh lại với thư ký uỷ ban, thư ký cũng trình lên lãnh đạo phía trên, chỉ là nước hồ dậy mùi ngày hè là chuyện bình thường, mọi người đều không quá để ý.
Vả lại, chất thải từ nhà máy hóa chất cũng là chuyện bình thường trong mắt rất nhiều người, đâu có bắt gặp tại trận hành vi xả nước thải, ai mà chứng minh được nước thải của nhà máy hóa chất gần đó đã xả vào hồ cơ chứ, rồi ai lại có thể chứng minh được số chất thải đó có hại? Tất cả những chuyện này đều cần có chứng cứ chuyên môn.
Nhưng đa phần người dân trong thôn đều dốt đặc cán mai, lại không có xuất thân hay quyền thế, đến thư ký uỷ ban còn không làm gì được tiếp theo, người dân có ai dám làm ngọn giáo tiên phong đâu.
Nhà máy hóa chất đó cứ lén lút làm chuyện xấu, hẳn là cũng đã tính toán đủ đường, không ngờ được là có một người tên Tiết Ích Đông đi qua nơi đó, khiến sự việc trở nên ầm ĩ.
Sau đó, nhờ Tiết Ích Đông có công tố giác, Toà Thị chính còn nhiều lần khen ngợi ông, còn thành lập tổ quản lý môi trường từ hai bộ phận địa chất và thuỷ lợi dưới sự ủng hộ của chính phủ, chủ yếu là để phụ trách quản lý và giám định sông ngòi và thổ nhưỡng.
Tiết Ích Đông khi đó chính là lãnh đạo tổ.
Kể đến đây, Trương Vân Hoa mới nhận ra mình đã lạc đề, lại lập tức chuyển chủ đề: “Ôi trời, sao lại nói tới chuyện hơn hai mươi năm trước rồi nhỉ. Tóm lại mẹ nói nhiều thế là mong con hiểu, bố con biết nhiều khổ nhiều, nhiệm vụ nặng nề, nhưng mà dù gì đó cũng là chuyện về ô nhiễm nước, không có liên quan tới ma tuý, còn cái vụ con đang đâm đầu vào lại là vụ án ma tuý đấy con ạ, con phải hết sức cẩn thận đấy, mau chóng báo chuyện này cho cấp trên, nghe theo sắp xếp bên đó, đừng có tự ý làm gì đấy!”
Tiết Bồng cười: “Mẹ, không có đâu, giờ con đang về Cục thành phố, nói chuyện này với Trưởng khoa Phùng ngay đây. Mẹ gửi cho con một bảng báo cáo giám định nhé, sẵn tiện con đưa cho thầy luôn, mẹ yên tâm rồi chứ?”
Trương Vân Hoa cuối cùng cũng thở phào, lại nghe Tiết Bồng hứa hẹn bảo đảm mấy lần rồi mới gửi báo cáo vào thùng thư điện tử của cô.
Đến lúc cúp máy, Trương Vân Hoa ngồi thẫn thờ trên bàn làm việc một lúc, nhớ tới Tiết Ích Đông hai mươi năm trước, nhớ tới những chuyện do ông dẫn đầu, lại nhớ tới Tiết Dịch mười năm trước vân vân.
Tiết Dịch thật sự quá giống Tiết Ích Đông, hơn nữa lại còn sắc bén và tinh ranh hơn bố.
Trước kia, Trương Vân Hoa còn từng nghĩ, may Tiết Dịch là con gái, cái tính của cô mà là con trai thì sau này lớn lên, có nhiều chính kiến là sẽ không nói nổi nữa, cô mà muốn làm chuyện gì thì cứ như là Tôn Ngộ Không ấy, chọc hẳn cả cái hố trên trời.
Tiết Bồng thì ngược lại, gặp sao yên vậy, không sinh sự cũng không chuốc hoạ, đậu vào Đại học Cảnh sát rồi là ngoan ngoãn học hành, vào Cục thành phố làm việc cũng yên ổn nghe theo sắp xếp của Chi đội Hình sự, vùi đầu trong phòng thí nghiệm vậy mà lại an toàn hơn nhiều.
Nhưng bây giờ, Tiết Bồng tự dưng đưa cái mẫu nước hồ ấy ra, Trương Vân Hoa dường như lại nhìn thấy hình bóng của Tiết Ích Đông và Tiết Dịch ở cô…
Trương Vân Hoa bỗng căng thẳng, nhưng lại nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ vô lý đó đi.
Tiết Bồng về đến Cục thành phố, vừa mới đậu xe đã nhìn thấy tin nhắn của Lục Nghiễm.
Lục Nghiễm: “Sao rồi em? Về chưa?”
Tiết Bồng trả lời: “Anh lắp camera trên người em hả? Sao biết em về rồi vậy?”
Lục Nghiễm gửi ngay một cái biểu cảm: “Em về Cục thành phố rồi à? Quào, chắc thần giao cách cảm ấy.”
Tiết Bồng cười, cô bước xuống xe, vừa đi về phía Toà Thực nghiệm vừa nói: “Trưa có ăn chung không? Còn một tiếng nữa, em tới nhà ăn đợi anh nha?”
Lục Nghiễm: “Cũng được, anh còn bận chút nữa, trưa gặp nhé.”
Tiết Bồng: “Trưa gặp.”
Mặt khác, Lục Nghiễm đang ngồi xem hồ sơ trên bàn làm việc, anh đặt điện thoại xuống, lại cầm lấy mớ tài liệu đang xem dở, đánh dấu vài điểm quan trọng trên giấy.
Tuy việc điều tra vụ án Trần Mạt Sinh đã kết thúc, nhưng đường dây ma tuý và mại dâm dính dáng tới Lưu Cát Dũng và Tống Kim có liên quan tới vụ án này thì lại khó mà truy tố được do thời gian đã quá lâu.
Tay trên cung cấp ma tuý cho Tống Kim năm đó cũng đã lâu không liên lạc được, cậu ta cũng không nhớ người đó trông như thế nào, tên cũng là giả.
Những cô gái tham gia hoạt động mại dâm phân tán hàng khi đó chắc đa phần cũng đã hoàn lương, tất nhiên là cũng không cần thiết đào bới lại nữa.
Vào sáng đó, Lý Hiểu Mộng đã liên hệ với bệnh viện Từ Tâm, hỏi rõ tình hình sức khoẻ của Hoắc Kiêu, nếu tình hình ổn thỏa thì mong có thể tìm hiểu vụ tai nạn một năm trước từ phía anh ta.
Nhưng bệnh viện cho biết hiện giờ trí nhớ của anh ta vẫn còn đang hồi phục, hôn mê cả một năm, khỏi nói đến vụ tai nạn khi ấy, rất nhiều chuyện khác vẫn còn đang cần phục hồi dần dần, có thể là còn phải đợi vài ngày nữa.
Lục Nghiễm nghe thấy thế cũng không hề nôn nóng, chỉ bảo Lý Hiểu Mộng giữ liên lạc, bệnh viện đã nói vài ngày nữa thì vài ngày nữa hẵng hỏi.
Ngay vừa nãy, Lâm Nhạc Sơn bên chống ma túy cũng đã gọi điện thoại nội bộ tới, báo cho Lục Nghiễm chuẩn bị trước bất cứ lúc nào, có thể sắp tới, bên đó sẽ sắp xếp cho Lục Nghiễm và Hứa Cảnh Hân gặp nhau một lần.
Lục Nghiễm kinh ngạc: “Chuyện gì mà phải gặp mặt nói mới được thế?”
Hứa Cảnh Hân đang chấp hành nhiệm vụ nằm vùng, vả lại dù tiếp đến, bên chống ma tuý định chấp hành kế hoạch nhắm vào Khang Vũ Hinh như thế nào thì Hứa Cảnh Hân cũng không tiện đích thân tiếp xúc với cảnh sát.
Nhưng đội chống ma tuý đã sắp xếp thế thì ắt hẳn là có lý do không gặp không được.
Lâm Nhạc Sơn cho biết, mấy ngày gần đây, Khang Vũ Hinh có vẻ cực kỳ sốt ruột, cảm giác như là con giun xéo lắm cũng oằn, trong tay Khang Vũ Hinh lại còn có một đường dây điều chế ma tuý, đây chính là con át chủ bài của cô ta, cũng là tấm phiếu cuối cùng của cô ta, cô ta tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai động đến đường dây này.
Chỉ là đường dây này được giấu quá kín kẽ, không dễ mà đào lên được, Khang Vũ Hinh còn không để cho Hứa Cảnh Hân biết, hiện giờ chỉ có thể nhân lúc cô ta hỗn loạn mà để cô ta tự lộ ra.
Lục Nghiễm mới hiểu ra: “Vậy là Hứa Cảnh Hân cho là thời cơ đã chín muồi, đã có thể thu lưới. Bọn em gặp nhau như thế, tai mắt của Khang Vũ Hinh sẽ phát hiện ra, làm dấy lên nghi ngờ của Khang Vũ Hinh.”
Trong lúc cấp bách, điều đầu tiên Khang Vũ Hinh nghĩ đến sẽ là liệu có phải đường dây ma tuý trong tay mình đã bị tìm ra rồi không, có phải di dời hay tiêu huỷ không vân vân.
Nói cách khác thì là nếu Khang Vũ Hinh nhịn nổi, không làm gì hết thì lần dụ rắn ra khỏi hang này coi như công cốc, nhưng nếu chỉ cần cô ta hơi chút rục rịch, đội chống ma tuý sẽ có cơ hội đào ra đường dây này.
Cúp máy xong, Lục Nghiễm cũng bỏ tài liệu xuống, nhớ tới tất cả hành động của Khang Vũ Hinh.
Đã mười năm rồi, cô ta thật sự không thay đổi chút nào.
Mười năm trước, dù cô ta có biết những chuyện về trùm ma tuý Khang Nghiêu hay không, biết được bao nhiêu về nó, dựa vào chứng cứ mà nói, luật pháp không có cách nào truy cứu trách nhiệm của cô ta, coi như cô ta có được một cơ hội tiếp tục sống.
Nhưng mười năm nay, cô ta không những không quý trọng mà ngược lại còn ngày một thậm tệ hơn.
Thật đúng là hết thuốc chữa.
Chớp mắt đã đến trưa, Lục Nghiễm rời khỏi toà nhà Chi đội Hình sự, lơ đễnh đi vào nhà ăn.
Lúc sắp tới thì nghe ai đó phát ra tiếng “E hèm”.
Lục Nghiễm chợt khựng, ngẩng lên đã thấy Tiết Bồng đứng đó nhìn anh.
Anh mỉm cười, đi nhanh tới hỏi: “Đợi lâu rồi hả?”
Tiết Bồng cũng cười: “Không lâu lắm, nhưng mà em đứng thù lù ở đây mà anh cũng không thấy, xem ra là có tâm sự.”
Lục Nghiễm qua loa: “Vẫn là vì vụ án thôi.”
“Hửm?” Tiết Bồng hỏi: “Vụ án của Trần Mạt Sinh sắp kết thúc rồi mà?”
Lục Nghiễm không trả lời, đi vào nhà ăn cùng cô, chuyển luôn chủ đề: “Phải rồi, sáng nay em tới Từ Tâm gặp Hoắc Kiêu rồi hả?”
Tiết Bồng chợt thay đổi suy nghĩ, quan sát vẻ mặt của anh, để ý thấy tới cách anh chuyển chủ đề, cũng đoán được đại khái chút gì đó.
Ở giai đoạn hiện giờ, ngoài vụ án của Trần Mạt Sinh thì cũng chính có Hứa Cảnh Hân mới khiến anh thất thần như thế.
Đã là Hứa Cảnh Hân thì ắt hẳn là có liên quan đến kế hoạch nằm vùng bên chống ma tuý, cô không nên hỏi nhiều, Lục Nghiễm cũng không thể nói nhiều.
Tiết Bồng ậm ừ nói: “Em gặp rồi, trông sắc mặt anh ta tốt hơn em tưởng tượng một chút, tinh thần cũng không tệ, chỉ là trông yếu lắm.”
Trong lúc nói, hai người đã bước vào nhà ăn, chủ đề lại kết thúc.
Tiết Bồng cố ý tìm một chỗ ngay góc mà ngồi, Lục Nghiễm thì đi lấy đồ ăn.
Lúc xếp hàng, Lục Nghiễm còn gặp mấy người đồng nghiệp, đứng đó tán dóc mấy câu rồi mới bưng khay đồ ăn tới.
Tiết Bồng vừa ngồi xuống thì lại nhân được tin nhắn hóng chuyện bày tỏ lòng “quan tâm” từ Mạnh Nghiêu Viễn.
Mạnh Nghiêu Viễn: “Bà có biến rồi ha, khai thật đi!”
Tiết Bồng ngẩng lên nhìn xung quanh, nhanh chóng nhìn thấy Mạnh Nghiêu Viễn và Trình Phỉ đang ngồi cách đó mấy bàn, nháy mắt ra hiệu từ bên đó.
Mạnh Nghiêu Viễn lại giơ điện thoại lên mà chỉ chỉ vào.
Tiết Bồng cười, lại cúi đầu xem thêm một tin nhắn mới tới: “Ông bà công khai rồi phải không! Bạn bè gì kỳ ghê á, giấu cả bọn tôi luôn! Nếu không nhờ có người nhìn thấy hai ông bà nắm tay nắm chân ở bãi đậu xe, bọn tôi còn ngu ngơ không biết gì cơ đấy!”
Tiết Bồng khẽ cười thành tiếng, trả lời lại: “Mai mốt mời mọi người uống cà phê.”
Mạnh Nghiêu Viễn gửi một lố biểu cảm sang: “Mẹ, ủa ai vậy? Ai trước đó còn nói chỉ là bạn bè bình thường với đội phó Lục, còn nói bọn tôi nghĩ sâu xa quá! Ai vậy, ai vậy nói nghe coi! Nghiệp quật ghê chưa!”
Tiết Bồng không thèm để tâm.
Mạnh Nghiêu Viễn cũng trở giọng nhanh lắm: “Nhưng mà bà tìm được hạnh phúc, bọn tôi cũng mừng cho bà, mai mốt khoa mình đi làm nhiệm vụ là bảnh lắm luôn á, chậc, hai bộ phận làm thông gia với nhau, đỉnh vậy!”
Mạnh Nghiêu Viễn giở cái giọng như ông bố già, Tiết Bồng ghét bỏ cau mày rồi tắt luôn điện thoại.
Đúng lúc Lục Nghiễm quay lại, anh đặt khay xuống hỏi: “Ai nhắn mà mặt mày em như thế này vậy?”
Tiết Bồng nói: “Đám Mạnh Nghiêu Viễn ấy, hỏi sao mình giấu chuyện mình với họ.”
“À.” Lục Nghiễm chìa đũa cho Tiết Bồng, cười nói: “Đã phải cưới hỏi gì đâu mà đòi khua chiêng gõ trống thông báo nữa hả?”
Tiết Bồng vừa nhét miếng thịt vào miệng, nghe thấy hai chữ “cưới hỏi” thì chết trân.
Lục Nghiễm thì lại thong thả lắm, ngước lên bắt gặp ánh mắt kinh hoàng của cô, còn vừa cười vừa gắp thêm mấy miếng vào khay cô: “Anh nói đại vậy thôi, đừng có để tâm, ảnh hưởng tiêu hoá.”
Tiết Bồng trừng mắt nhìn anh, nuốt miếng thịt xuống: “Sợ ảnh hưởng tiêu hoá em thì đừng có nói mấy câu gây ảnh hưởng.”
Lục Nghiễm: “Rồi, tại anh không để ý, lần sau anh sẽ chú ý.”
Tiết Bồng không thèm trả lời, chỉ cúi đầu ăn, một lúc sau mới nghe Lục Nghiễm hỏi: “Hồi nãy đang nói tới Hoắc Kiêu mà, em với cậu ta nói gì vậy?”
Lúc này Tiết Bồng mới nhớ ra: “Đa phần là em hỏi một số chuyện về chị em, mười năm trước họ tiếp xúc với những ai, tại sao lại quen Khang Vũ Hinh.”
Tiết Bồng nhanh chóng thuật lại ngắn gọn những chuyện trong phòng bệnh.
Lục Nghiễm chăm chú ngồi nghe, đến lúc Tiết Bồng nói xong, anh cau mày rồi mới lên tiếng: “Nghe có vẻ là cậu ta không có thiện cảm với Khang Vũ Hinh mấy.”
Tiết Bồng liếc nhìn miếng thịt trong khay, vừa gắp qua khay anh vừa nói: “Em có suy nghĩ đến chuyện này, cũng thấy lạ lắm, rõ ràng trong bức ảnh của Lý Thăng, trong họ hoà hợp lắm, nhưng sao Hoắc Kiêu lại đánh giá như thế. Chắc là ban đầu họ chơi với nhau cũng ổn, sau đó vì một số nguyên nhân thế nào đó, ví dụ như phân chia lợi ích gì đó mà mối quan hệ đổ vỡ.”
Lục Nghiễm cụp mắt, nhìn thấy trong khay có thêm mấy miếng thịt thì cười rồi bỏ một miếng vào miệng, nhóp nhép một chốc: “Với tính cách của Khang Vũ Hinh thì cô ta sẽ không cam chịu đứng dưới người khác đâu. Mười năm trước tiếp cận Hoắc Kiêu là vì cô ta cần tìm chỗ dựa.”
Tiết Bồng: “Nhưng Hoắc Kiêu cũng không phải dạng khờ khạo, không đời nào để người ta lợi dụng, trừ phi người lợi dụng anh ta có thể mang tới một số lợi ích cho anh ta.”
Lục Nghiễm: “Nếu cả hai bên đều muốn lấy thêm lợi ích, bớt cho đi, cuối cùng thì sẽ quay ra cắn nhau.”
“Ừm.” Tiết Bồng cười: “Anh cũng hiểu cô ta ghê.”
Lục Nghiễm nghẹn suýt sặc, nén giọng ho mấy tiếng.
Tiết Bồng cười chìa bát canh tới trước mặt anh, anh húp ngay mấy miếng rồi mới dịu lại được, có cái vành tai với cả cổ đều đỏ ửng mất rồi.
Lục Nghiễm nghiêm mặt nói: “Anh đã giải thích rồi, anh với cô ta…”
Tiết Bồng: “Em biết là hai người không có gì với nhau, nhưng mà đúng thật là anh hiểu cô ta lắm, chứ không sao lại để anh đi chấp hành nhiệm vụ được. Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, em cũng hiểu vậy mà.”
Lục Nghiễm không biết nói gì: “Anh…”
“Được rồi, em biết rồi.” Tiết Bồng lại ngắt lời anh lần nữa: “Phải rồi, hôm nay em có hỏi Hàn Cố chuyện tai nạn xe. Kết quả hệt như dự tính, hỏi cũng như không. Theo lời Hàn Cố thì lúc đó Hoắc Kiêu còn chưa kịp biết sao lại tự dưng xảy ra tai nạn, chưa kịp làm gì thì đã hôn mê rồi, đến lúc tỉnh lại mới biết là tai nạn nghiêm trọng đến thế. Xem ra tình hình cụ thể thì chắc là coi camera còn rõ hơn.”
Thật ra Lục Nghiễm cũng không trông mong gì chuyện này.
Nếu Hoắc Kiêu tỉnh lại mà nói biết ai là người hại mình, Hàn Cố với người nhà họ Hoắc đã báo cảnh sát lâu rồi, có cần đợi tới giờ này không.
Lục Nghiễm không trả lời mà chỉ lo ăn, đồng thời cũng xâu chuỗi lại mạch suy nghĩ.
Ở đây ắt hẳn phải có mối quan hệ của Trần Mạt Sinh và Trần Ngữ, chân tướng mà Trần Ngữ giúp Trần Mạt Sinh tìm ra trước khi chết, còn có ánh mắt Lưu Cát Dũng nhìn Khang Vũ Hinh trước khi chết.
Một lúc sau, nhà ăn càng lúc càng đông người, chỉ còn lại hai, ba bàn trống.
Lúc này, Tiết Bồng đột nhiên lên tiếng: “Ngay lúc đó em cảm thấy, Hoắc Kiêu chắc chắn ít nhiều gì cũng biết được chút nguyên do tai nạn.”
Lục Nghiễm gật đầu: “Tất nhiên là cậu ta biết. Dù không biết cụ thể là ai thì cũng đã nhắm chừng trong đầu, có thể khoanh vùng được đối tượng đáng ngờ.”
Tiết Bồng: “Nhưng anh ta biết mà lại không nói gì hết, cũng không báo cảnh sát là tại sao?”
Lục Nghiễm: “Theo anh nghĩ thì có ba trường hợp.”
Tiết Bồng: “Hở? Ba trường hợp thế nào?”
Lục Nghiễm: “Thứ nhất, người lên kế hoạch chuyện này đã chết rồi, truy cứu cũng không có ý nghĩa gì.”
Tiết Bồng kinh ngạc: “Ý anh là Hoắc Ung sao?”
Thật sao? Tiết Bồng ngẫm nghĩ rồi nói: “Với tính tình của Hoắc Ung thì chắc đã muốn hại Hoắc Kiêu lâu rồi chứ không phải ngày một ngày hai nữa. Nhưng mà kế hoạch này kín kẽ hơn những chuyện cậu ta làm trước kia nhiều, chắc là có người giúp cậu ta.”
Lục Nghiễm: “Thế này thì lại dính dáng đến trường hợp thứ hai, Hoắc Kiêu biết được ai đã giúp Hoắc Ung, nhưng mà hiện tại vẫn chưa thể động đến người này vì một số nguyên nhân nào đó.”
Tiết Bồng gật đầu: “Vậy trường hợp thứ ba thì sao?”
Lục Nghiễm nhếch môi, ánh mắt dần lắng lại: “Trường hợp thứ ba là Hoắc Kiêu muốn giải quyết riêng.”
Giải quyết riêng…
Tiết Bồng cau mày, nhớ lại trong đầu dáng vẻ của Hoắc Kiêu ở phòng bệnh, còn có cả vẻ hoảng hốt của Ngải Tiểu Nguyên khi đánh rơi khay thuốc trước cửa.
Tiết Bồng lẩm bẩm: “Em cảm thấy là trường hợp thứ ba có khả năng cao hơn chút.”
Lục Nghiễm: “Sao thế?”
Tiết Bồng nhanh chóng kể lại chút chi tiết cho kia cho anh nghe: “Em thấy là Hàn Cố cũng biết.”
Lục Nghiễm cụp mắt suy nghĩ giây lát: “Chuyện này xảy ra ngay sau khi em vừa rời khỏi phòng bệnh à?”
Tiết Bồng: “Đúng rồi, chắc là khoảng ba phút.”
Lục Nghiễm lại nói: “Suy luận theo logic thì em vừa rời khỏi đó, bọn họ đã thảo luận ngay một chuyện mà có thể khiến Tiểu Nguyên sợ tới mức không bê vững khay thuốc, chuyện này chắc là có liên quan tới em.”
Tiết Bồng ngạc nhiên: “Có liên quan tới em? Nhưng mà em có chuyện gì có thể khiến Ngải Tiểu Nguyên sợ tới vậy được?”
Lục Nghiễm: “Hoặc là có liên quan tới chuyện em vừa hỏi Hoắc Kiêu. Chứ không thì có lý do gì mà Hoắc Kiêu lại nói ngay với Hàn Cố lúc em vừa mới đi khỏi cơ chứ?”
Cũng có lý,
Tiết Bồng lẩm bẩm: “Lúc đó ở trong phòng bệnh, em cũng chỉ hỏi Hoắc Kiêu có chuyện của chị em Khang Vũ Hinh, còn có Phương Tử Oánh nữa. Chị em và Phương Tử Oánh đều không tới mức khiến Ngải Tiểu Nguyên giật mình, họ không có sức đe dọa lớn thế. Nhất là chị em, chị ấy đã mất mười năm rồi, Ngải Tiểu Nguyên còn không quen chị ấy.”
Lục Nghiễm: “Vậy thì chỉ còn lại Khang Vũ Hinh.”
“Đợi đã.” Tiết Bồng nghe đến đây, cuối cùng cũng hiểu ra điều mà Lục Nghiễm muốn ám chỉ, bỗng chốc sởn hết cả tóc gáy: “Ý anh là tai nạn xe của Hoắc Kiêu có liên quan tới Khang Vũ Hinh và Hoắc Ung?”
Lục Nghiễm im lặng một lúc mới thấp giọng bảo: “Em còn nhớ lúc Lưu Cát Dũng bị Trần Mạt Sinh ép cung không? Vào giây cuối cùng, ông ta đã nhìn về phía Khang Vũ Hinh.”
Tiết Bồng sững sờ: “Anh chắc chứ?”
Lục Nghiễm: “Anh nhìn theo ánh mắt của ông ta, ở cái góc đó chỉ có mình cô ta. Nhưng chỉ là một ánh nhìn thôi cũng không thể nói lên được gì, cũng không thể lấy làm bằng chứng.”
Tiết Bồng không trả lời, chỉ suy nghĩ tiếp theo thông tin của Lục Nghiễm, liên kết cũng mối quan hệ này lại với nhau.
Những suy đoán hiện giờ đều rất có logic.
Cái lúc đó chắc cũng chỉ có chuyện liên quan tới tai nạn xe mới có thể khiến Ngải Tiểu Nguyên giật thót như thế, có thể là gì đó ví dụ như Hoắc Kiêu biết ai đã gây nên vụ tai nạn, còn nhắc tới tên người này.
Tiết Bồng đang nghĩ tới đây thì nghe Lục Nghiễm nói: “Thế này đi, lát nữa anh gọi điện cho Tiểu Nguyên hỏi thử xem có chuyện gì.”
Tiết Bồng gật đầu, lấy điện thoại ra xem thời gian, thấy đã sắp tới giờ làm bèn đứng dậy dọn dẹp khay ăn rồi đi ra ngoài cùng Lục Nghiễm.
Vừa ra khỏi nhà ăn, Tiết Bồng lại nhớ tới chuyện báo cáo: “Phải rồi, đã có kết quả cụ thể về mẫu nước hồ của Trần Lăng rồi. Hồi nãy em đã nói với thầy, cũng gửi báo cáo cho thầy rồi, chắc thầy đã thông báo với bên chống ma tuý rồi, để xem họ xử lý sao.”
Chống ma tuý?
Cũng có nghĩa là cái hồ đó có liên quan tới ma tuý?
Lục Nghiễm nhanh chóng nhớ lại nơi Mao Tử Linh vứt xác, với cái địa thế của nơi đó thì có phát hiện ra ổ điều chế ma tuý cũng không có gì lạ, ở đó hoang vu hẻo lánh, lại còn được thiên nhiên che chắn, cũng chẳng phải địa điểm du lịch gì, cũng rất ít khi có người bước vào mấy cái thôn gần đó.
Nhưng mà đội chống ma tuý cũng có kinh nghiệm xử lý mấy ổ điều chế ma tuý thế này, họ có cách phân công bố trí tường tận.
Chỉ là Trần Lăng và Mao Tử Linh lần lượt dính dáng tới cái mẫu nước hồ đó, chỉ là để chỉ ra một ổ điều chế ma tuý thôi sao?
Hay là còn có gì khác ẩn giấu ở đây?
Lục Nghiễm nắm tay Tiết Bồng đi rất chậm, vừa nghĩ tới đây, điện thoại đã reng lên.
Anh còn chưa hoàn hồn, lấy điện thoại ra xem lại thấy tin nhắn của mẹ Tề Vận Chi: “Nghe nói con có bạn gái rồi hả? Chừng nào dắt về nhà?”
Lục Nghiễm ngớ người khựng bước, nhìn về phía Tiết Bồng.
Tiết Bồng cũng dừng lại theo: “Sao thế?”
Lục Nghiễm khẽ siết tay cô, mỉm cười rồi đưa nội dung tin nhắn cho cô xem: “Tai mắt của mẹ anh trong Cục Cảnh sát nhiều thật. Đang hỏi anh xem chừng nào dắt em về nhà gặp mặt đấy.”
Tiết Bồng sửng sốt nhìn anh rồi lại lập tức cúi đầu, điềm nhiên như không: “Đừng có hỏi em, em có biết trước được đâu.”
Lục Nghiễm nhướng mày hỏi: “Ồ, vậy tối nay rảnh không?”
Tiết Bồng không trả lời mà chết đứng.
Lục Nghiễm không giục cô, tay cũng không buông ra, cứ yên lặng đứng đó đợi.
Thật ra trong lòng anh cũng hồi hộp lắm, nhưng anh hiểu tính Tiết Bồng, càng hối thúc càng phản tác dụng, chi bằng cứ để cô tự suy nghĩ cho kỹ.
Quả đúng vậy, Tiết Bồng cúi đầu hồi lâu không nói gì, một lát sau mới ngẩng lên, khẽ bảo: “Có nhanh quá không? Em chưa có chuẩn bị gì hết.”
Thế này là đồng ý rồi này.
Lục Nghiễm thầm thở phào, nụ cười càng đậm hơn, rõ là đang mở cờ trong bụng nhưng lại cẩn thận đè nén cảm xúc: “Tới là được rồi, không cần chuẩn bị gì hết, họ thoải mái lắm. Nhưng mà phải để dành bụng, tối chắc phải no ứ hự ấy.”
Tiết Bồng ngẩn người rồi khẽ cười thành tiếng.
Cô còn chưa kịp nói tiếp, Lục Nghiễm đã lấy điện thoại ra nhắn nhanh: “Mẹ, thế tối nay nhé.”
Trương Vân Hoa: “Chứ còn cái gì nữa, trước kia là ông ấy đã thế rồi, hay ngờ vực, nghi cái này nghi cái kia, mắt lại còn tỏ, mũi cũng nhạy. Mẹ còn nhớ hồi còn trẻ, bên thuỷ lợi với địa chất cùng đi thu thập mẫu, đi ngang qua một cái hồ bỏ không ở ngoại ô, ông ấy ngửi thấy mùi không ổn, lại nói chuyện với dân ở đó hết mấy phút, hỏi tình hình sinh sống của họ, còn hỏi tình trạng của cái hồ kia nữa, quay qua quay lại rồi lại tới cái hồ đó thu thập mẫu mang về giám định.”
Tiết Bồng nghe thấy thì cảm thấy rất buồn cười: “Rồi sao nữa mẹ?”
Trương Vân Hoa: “Sau đó thì kiểm nghiệm ra nhiều vấn đề thật, không chỉ vượt mức kim loại nặng mà còn có rất nhiều hoá chất, không chỉ phá hoại nghiêm trọng đối với cơ thể người mà còn với môi trường sinh thái ở đó nữa. Vì người dân trong thôn toàn ăn uống nhờ vào đó, lấy nước hồ nuôi thuỷ sản, dùng nước hồ tưới tiêu. Họ còn nói với bố con là mấy năm nay cứ ngửi thấy một mùi hôi thối, nhưng tới bên hồ xem thì chỉ có thể ngửi được đại khái là mùi từ đâu tới chứ không tìm được lối thoát nước thải, cũng chỉ dựa vào khứu giác mà phân biệt được, nhà máy hóa chất gần đó cũng nhân lúc nửa đêm len lén thải ra.”
Hành vi của chúng nham hiểm đến thế đấy, sau đó, nhờ kết quả giám định của Tiết Ích Đông, lập tức bắt được lãnh đạo nhà máy đó, sau khi điều tra, người ta phát hiện cái hồ này trông không lớn nhưng lại có rất nhiều nhánh, những nhánh sông kia chảy qua bảy, tám cái thôn, mang theo những thứ ô nhiễm đó.
Tất nhiên là điều này không chỉ ảnh hưởng đến thôn mà còn có cả những nông sản được sản xuất trong thôn nữa, sau khi thu hoạch, số nông sản này ngay lập tức được đưa vào thị trường thành phố Giang.
Trong lúc Tiết Ích Đông đi đầu trong chuyện này, người dân trong thôn cũng phản ánh lại với thư ký uỷ ban, thư ký cũng trình lên lãnh đạo phía trên, chỉ là nước hồ dậy mùi ngày hè là chuyện bình thường, mọi người đều không quá để ý.
Vả lại, chất thải từ nhà máy hóa chất cũng là chuyện bình thường trong mắt rất nhiều người, đâu có bắt gặp tại trận hành vi xả nước thải, ai mà chứng minh được nước thải của nhà máy hóa chất gần đó đã xả vào hồ cơ chứ, rồi ai lại có thể chứng minh được số chất thải đó có hại? Tất cả những chuyện này đều cần có chứng cứ chuyên môn.
Nhưng đa phần người dân trong thôn đều dốt đặc cán mai, lại không có xuất thân hay quyền thế, đến thư ký uỷ ban còn không làm gì được tiếp theo, người dân có ai dám làm ngọn giáo tiên phong đâu.
Nhà máy hóa chất đó cứ lén lút làm chuyện xấu, hẳn là cũng đã tính toán đủ đường, không ngờ được là có một người tên Tiết Ích Đông đi qua nơi đó, khiến sự việc trở nên ầm ĩ.
Sau đó, nhờ Tiết Ích Đông có công tố giác, Toà Thị chính còn nhiều lần khen ngợi ông, còn thành lập tổ quản lý môi trường từ hai bộ phận địa chất và thuỷ lợi dưới sự ủng hộ của chính phủ, chủ yếu là để phụ trách quản lý và giám định sông ngòi và thổ nhưỡng.
Tiết Ích Đông khi đó chính là lãnh đạo tổ.
Kể đến đây, Trương Vân Hoa mới nhận ra mình đã lạc đề, lại lập tức chuyển chủ đề: “Ôi trời, sao lại nói tới chuyện hơn hai mươi năm trước rồi nhỉ. Tóm lại mẹ nói nhiều thế là mong con hiểu, bố con biết nhiều khổ nhiều, nhiệm vụ nặng nề, nhưng mà dù gì đó cũng là chuyện về ô nhiễm nước, không có liên quan tới ma tuý, còn cái vụ con đang đâm đầu vào lại là vụ án ma tuý đấy con ạ, con phải hết sức cẩn thận đấy, mau chóng báo chuyện này cho cấp trên, nghe theo sắp xếp bên đó, đừng có tự ý làm gì đấy!”
Tiết Bồng cười: “Mẹ, không có đâu, giờ con đang về Cục thành phố, nói chuyện này với Trưởng khoa Phùng ngay đây. Mẹ gửi cho con một bảng báo cáo giám định nhé, sẵn tiện con đưa cho thầy luôn, mẹ yên tâm rồi chứ?”
Trương Vân Hoa cuối cùng cũng thở phào, lại nghe Tiết Bồng hứa hẹn bảo đảm mấy lần rồi mới gửi báo cáo vào thùng thư điện tử của cô.
Đến lúc cúp máy, Trương Vân Hoa ngồi thẫn thờ trên bàn làm việc một lúc, nhớ tới Tiết Ích Đông hai mươi năm trước, nhớ tới những chuyện do ông dẫn đầu, lại nhớ tới Tiết Dịch mười năm trước vân vân.
Tiết Dịch thật sự quá giống Tiết Ích Đông, hơn nữa lại còn sắc bén và tinh ranh hơn bố.
Trước kia, Trương Vân Hoa còn từng nghĩ, may Tiết Dịch là con gái, cái tính của cô mà là con trai thì sau này lớn lên, có nhiều chính kiến là sẽ không nói nổi nữa, cô mà muốn làm chuyện gì thì cứ như là Tôn Ngộ Không ấy, chọc hẳn cả cái hố trên trời.
Tiết Bồng thì ngược lại, gặp sao yên vậy, không sinh sự cũng không chuốc hoạ, đậu vào Đại học Cảnh sát rồi là ngoan ngoãn học hành, vào Cục thành phố làm việc cũng yên ổn nghe theo sắp xếp của Chi đội Hình sự, vùi đầu trong phòng thí nghiệm vậy mà lại an toàn hơn nhiều.
Nhưng bây giờ, Tiết Bồng tự dưng đưa cái mẫu nước hồ ấy ra, Trương Vân Hoa dường như lại nhìn thấy hình bóng của Tiết Ích Đông và Tiết Dịch ở cô…
Trương Vân Hoa bỗng căng thẳng, nhưng lại nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ vô lý đó đi.
Tiết Bồng về đến Cục thành phố, vừa mới đậu xe đã nhìn thấy tin nhắn của Lục Nghiễm.
Lục Nghiễm: “Sao rồi em? Về chưa?”
Tiết Bồng trả lời: “Anh lắp camera trên người em hả? Sao biết em về rồi vậy?”
Lục Nghiễm gửi ngay một cái biểu cảm: “Em về Cục thành phố rồi à? Quào, chắc thần giao cách cảm ấy.”
Tiết Bồng cười, cô bước xuống xe, vừa đi về phía Toà Thực nghiệm vừa nói: “Trưa có ăn chung không? Còn một tiếng nữa, em tới nhà ăn đợi anh nha?”
Lục Nghiễm: “Cũng được, anh còn bận chút nữa, trưa gặp nhé.”
Tiết Bồng: “Trưa gặp.”
Mặt khác, Lục Nghiễm đang ngồi xem hồ sơ trên bàn làm việc, anh đặt điện thoại xuống, lại cầm lấy mớ tài liệu đang xem dở, đánh dấu vài điểm quan trọng trên giấy.
Tuy việc điều tra vụ án Trần Mạt Sinh đã kết thúc, nhưng đường dây ma tuý và mại dâm dính dáng tới Lưu Cát Dũng và Tống Kim có liên quan tới vụ án này thì lại khó mà truy tố được do thời gian đã quá lâu.
Tay trên cung cấp ma tuý cho Tống Kim năm đó cũng đã lâu không liên lạc được, cậu ta cũng không nhớ người đó trông như thế nào, tên cũng là giả.
Những cô gái tham gia hoạt động mại dâm phân tán hàng khi đó chắc đa phần cũng đã hoàn lương, tất nhiên là cũng không cần thiết đào bới lại nữa.
Vào sáng đó, Lý Hiểu Mộng đã liên hệ với bệnh viện Từ Tâm, hỏi rõ tình hình sức khoẻ của Hoắc Kiêu, nếu tình hình ổn thỏa thì mong có thể tìm hiểu vụ tai nạn một năm trước từ phía anh ta.
Nhưng bệnh viện cho biết hiện giờ trí nhớ của anh ta vẫn còn đang hồi phục, hôn mê cả một năm, khỏi nói đến vụ tai nạn khi ấy, rất nhiều chuyện khác vẫn còn đang cần phục hồi dần dần, có thể là còn phải đợi vài ngày nữa.
Lục Nghiễm nghe thấy thế cũng không hề nôn nóng, chỉ bảo Lý Hiểu Mộng giữ liên lạc, bệnh viện đã nói vài ngày nữa thì vài ngày nữa hẵng hỏi.
Ngay vừa nãy, Lâm Nhạc Sơn bên chống ma túy cũng đã gọi điện thoại nội bộ tới, báo cho Lục Nghiễm chuẩn bị trước bất cứ lúc nào, có thể sắp tới, bên đó sẽ sắp xếp cho Lục Nghiễm và Hứa Cảnh Hân gặp nhau một lần.
Lục Nghiễm kinh ngạc: “Chuyện gì mà phải gặp mặt nói mới được thế?”
Hứa Cảnh Hân đang chấp hành nhiệm vụ nằm vùng, vả lại dù tiếp đến, bên chống ma tuý định chấp hành kế hoạch nhắm vào Khang Vũ Hinh như thế nào thì Hứa Cảnh Hân cũng không tiện đích thân tiếp xúc với cảnh sát.
Nhưng đội chống ma tuý đã sắp xếp thế thì ắt hẳn là có lý do không gặp không được.
Lâm Nhạc Sơn cho biết, mấy ngày gần đây, Khang Vũ Hinh có vẻ cực kỳ sốt ruột, cảm giác như là con giun xéo lắm cũng oằn, trong tay Khang Vũ Hinh lại còn có một đường dây điều chế ma tuý, đây chính là con át chủ bài của cô ta, cũng là tấm phiếu cuối cùng của cô ta, cô ta tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai động đến đường dây này.
Chỉ là đường dây này được giấu quá kín kẽ, không dễ mà đào lên được, Khang Vũ Hinh còn không để cho Hứa Cảnh Hân biết, hiện giờ chỉ có thể nhân lúc cô ta hỗn loạn mà để cô ta tự lộ ra.
Lục Nghiễm mới hiểu ra: “Vậy là Hứa Cảnh Hân cho là thời cơ đã chín muồi, đã có thể thu lưới. Bọn em gặp nhau như thế, tai mắt của Khang Vũ Hinh sẽ phát hiện ra, làm dấy lên nghi ngờ của Khang Vũ Hinh.”
Trong lúc cấp bách, điều đầu tiên Khang Vũ Hinh nghĩ đến sẽ là liệu có phải đường dây ma tuý trong tay mình đã bị tìm ra rồi không, có phải di dời hay tiêu huỷ không vân vân.
Nói cách khác thì là nếu Khang Vũ Hinh nhịn nổi, không làm gì hết thì lần dụ rắn ra khỏi hang này coi như công cốc, nhưng nếu chỉ cần cô ta hơi chút rục rịch, đội chống ma tuý sẽ có cơ hội đào ra đường dây này.
Cúp máy xong, Lục Nghiễm cũng bỏ tài liệu xuống, nhớ tới tất cả hành động của Khang Vũ Hinh.
Đã mười năm rồi, cô ta thật sự không thay đổi chút nào.
Mười năm trước, dù cô ta có biết những chuyện về trùm ma tuý Khang Nghiêu hay không, biết được bao nhiêu về nó, dựa vào chứng cứ mà nói, luật pháp không có cách nào truy cứu trách nhiệm của cô ta, coi như cô ta có được một cơ hội tiếp tục sống.
Nhưng mười năm nay, cô ta không những không quý trọng mà ngược lại còn ngày một thậm tệ hơn.
Thật đúng là hết thuốc chữa.
Chớp mắt đã đến trưa, Lục Nghiễm rời khỏi toà nhà Chi đội Hình sự, lơ đễnh đi vào nhà ăn.
Lúc sắp tới thì nghe ai đó phát ra tiếng “E hèm”.
Lục Nghiễm chợt khựng, ngẩng lên đã thấy Tiết Bồng đứng đó nhìn anh.
Anh mỉm cười, đi nhanh tới hỏi: “Đợi lâu rồi hả?”
Tiết Bồng cũng cười: “Không lâu lắm, nhưng mà em đứng thù lù ở đây mà anh cũng không thấy, xem ra là có tâm sự.”
Lục Nghiễm qua loa: “Vẫn là vì vụ án thôi.”
“Hửm?” Tiết Bồng hỏi: “Vụ án của Trần Mạt Sinh sắp kết thúc rồi mà?”
Lục Nghiễm không trả lời, đi vào nhà ăn cùng cô, chuyển luôn chủ đề: “Phải rồi, sáng nay em tới Từ Tâm gặp Hoắc Kiêu rồi hả?”
Tiết Bồng chợt thay đổi suy nghĩ, quan sát vẻ mặt của anh, để ý thấy tới cách anh chuyển chủ đề, cũng đoán được đại khái chút gì đó.
Ở giai đoạn hiện giờ, ngoài vụ án của Trần Mạt Sinh thì cũng chính có Hứa Cảnh Hân mới khiến anh thất thần như thế.
Đã là Hứa Cảnh Hân thì ắt hẳn là có liên quan đến kế hoạch nằm vùng bên chống ma tuý, cô không nên hỏi nhiều, Lục Nghiễm cũng không thể nói nhiều.
Tiết Bồng ậm ừ nói: “Em gặp rồi, trông sắc mặt anh ta tốt hơn em tưởng tượng một chút, tinh thần cũng không tệ, chỉ là trông yếu lắm.”
Trong lúc nói, hai người đã bước vào nhà ăn, chủ đề lại kết thúc.
Tiết Bồng cố ý tìm một chỗ ngay góc mà ngồi, Lục Nghiễm thì đi lấy đồ ăn.
Lúc xếp hàng, Lục Nghiễm còn gặp mấy người đồng nghiệp, đứng đó tán dóc mấy câu rồi mới bưng khay đồ ăn tới.
Tiết Bồng vừa ngồi xuống thì lại nhân được tin nhắn hóng chuyện bày tỏ lòng “quan tâm” từ Mạnh Nghiêu Viễn.
Mạnh Nghiêu Viễn: “Bà có biến rồi ha, khai thật đi!”
Tiết Bồng ngẩng lên nhìn xung quanh, nhanh chóng nhìn thấy Mạnh Nghiêu Viễn và Trình Phỉ đang ngồi cách đó mấy bàn, nháy mắt ra hiệu từ bên đó.
Mạnh Nghiêu Viễn lại giơ điện thoại lên mà chỉ chỉ vào.
Tiết Bồng cười, lại cúi đầu xem thêm một tin nhắn mới tới: “Ông bà công khai rồi phải không! Bạn bè gì kỳ ghê á, giấu cả bọn tôi luôn! Nếu không nhờ có người nhìn thấy hai ông bà nắm tay nắm chân ở bãi đậu xe, bọn tôi còn ngu ngơ không biết gì cơ đấy!”
Tiết Bồng khẽ cười thành tiếng, trả lời lại: “Mai mốt mời mọi người uống cà phê.”
Mạnh Nghiêu Viễn gửi một lố biểu cảm sang: “Mẹ, ủa ai vậy? Ai trước đó còn nói chỉ là bạn bè bình thường với đội phó Lục, còn nói bọn tôi nghĩ sâu xa quá! Ai vậy, ai vậy nói nghe coi! Nghiệp quật ghê chưa!”
Tiết Bồng không thèm để tâm.
Mạnh Nghiêu Viễn cũng trở giọng nhanh lắm: “Nhưng mà bà tìm được hạnh phúc, bọn tôi cũng mừng cho bà, mai mốt khoa mình đi làm nhiệm vụ là bảnh lắm luôn á, chậc, hai bộ phận làm thông gia với nhau, đỉnh vậy!”
Mạnh Nghiêu Viễn giở cái giọng như ông bố già, Tiết Bồng ghét bỏ cau mày rồi tắt luôn điện thoại.
Đúng lúc Lục Nghiễm quay lại, anh đặt khay xuống hỏi: “Ai nhắn mà mặt mày em như thế này vậy?”
Tiết Bồng nói: “Đám Mạnh Nghiêu Viễn ấy, hỏi sao mình giấu chuyện mình với họ.”
“À.” Lục Nghiễm chìa đũa cho Tiết Bồng, cười nói: “Đã phải cưới hỏi gì đâu mà đòi khua chiêng gõ trống thông báo nữa hả?”
Tiết Bồng vừa nhét miếng thịt vào miệng, nghe thấy hai chữ “cưới hỏi” thì chết trân.
Lục Nghiễm thì lại thong thả lắm, ngước lên bắt gặp ánh mắt kinh hoàng của cô, còn vừa cười vừa gắp thêm mấy miếng vào khay cô: “Anh nói đại vậy thôi, đừng có để tâm, ảnh hưởng tiêu hoá.”
Tiết Bồng trừng mắt nhìn anh, nuốt miếng thịt xuống: “Sợ ảnh hưởng tiêu hoá em thì đừng có nói mấy câu gây ảnh hưởng.”
Lục Nghiễm: “Rồi, tại anh không để ý, lần sau anh sẽ chú ý.”
Tiết Bồng không thèm trả lời, chỉ cúi đầu ăn, một lúc sau mới nghe Lục Nghiễm hỏi: “Hồi nãy đang nói tới Hoắc Kiêu mà, em với cậu ta nói gì vậy?”
Lúc này Tiết Bồng mới nhớ ra: “Đa phần là em hỏi một số chuyện về chị em, mười năm trước họ tiếp xúc với những ai, tại sao lại quen Khang Vũ Hinh.”
Tiết Bồng nhanh chóng thuật lại ngắn gọn những chuyện trong phòng bệnh.
Lục Nghiễm chăm chú ngồi nghe, đến lúc Tiết Bồng nói xong, anh cau mày rồi mới lên tiếng: “Nghe có vẻ là cậu ta không có thiện cảm với Khang Vũ Hinh mấy.”
Tiết Bồng liếc nhìn miếng thịt trong khay, vừa gắp qua khay anh vừa nói: “Em có suy nghĩ đến chuyện này, cũng thấy lạ lắm, rõ ràng trong bức ảnh của Lý Thăng, trong họ hoà hợp lắm, nhưng sao Hoắc Kiêu lại đánh giá như thế. Chắc là ban đầu họ chơi với nhau cũng ổn, sau đó vì một số nguyên nhân thế nào đó, ví dụ như phân chia lợi ích gì đó mà mối quan hệ đổ vỡ.”
Lục Nghiễm cụp mắt, nhìn thấy trong khay có thêm mấy miếng thịt thì cười rồi bỏ một miếng vào miệng, nhóp nhép một chốc: “Với tính cách của Khang Vũ Hinh thì cô ta sẽ không cam chịu đứng dưới người khác đâu. Mười năm trước tiếp cận Hoắc Kiêu là vì cô ta cần tìm chỗ dựa.”
Tiết Bồng: “Nhưng Hoắc Kiêu cũng không phải dạng khờ khạo, không đời nào để người ta lợi dụng, trừ phi người lợi dụng anh ta có thể mang tới một số lợi ích cho anh ta.”
Lục Nghiễm: “Nếu cả hai bên đều muốn lấy thêm lợi ích, bớt cho đi, cuối cùng thì sẽ quay ra cắn nhau.”
“Ừm.” Tiết Bồng cười: “Anh cũng hiểu cô ta ghê.”
Lục Nghiễm nghẹn suýt sặc, nén giọng ho mấy tiếng.
Tiết Bồng cười chìa bát canh tới trước mặt anh, anh húp ngay mấy miếng rồi mới dịu lại được, có cái vành tai với cả cổ đều đỏ ửng mất rồi.
Lục Nghiễm nghiêm mặt nói: “Anh đã giải thích rồi, anh với cô ta…”
Tiết Bồng: “Em biết là hai người không có gì với nhau, nhưng mà đúng thật là anh hiểu cô ta lắm, chứ không sao lại để anh đi chấp hành nhiệm vụ được. Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, em cũng hiểu vậy mà.”
Lục Nghiễm không biết nói gì: “Anh…”
“Được rồi, em biết rồi.” Tiết Bồng lại ngắt lời anh lần nữa: “Phải rồi, hôm nay em có hỏi Hàn Cố chuyện tai nạn xe. Kết quả hệt như dự tính, hỏi cũng như không. Theo lời Hàn Cố thì lúc đó Hoắc Kiêu còn chưa kịp biết sao lại tự dưng xảy ra tai nạn, chưa kịp làm gì thì đã hôn mê rồi, đến lúc tỉnh lại mới biết là tai nạn nghiêm trọng đến thế. Xem ra tình hình cụ thể thì chắc là coi camera còn rõ hơn.”
Thật ra Lục Nghiễm cũng không trông mong gì chuyện này.
Nếu Hoắc Kiêu tỉnh lại mà nói biết ai là người hại mình, Hàn Cố với người nhà họ Hoắc đã báo cảnh sát lâu rồi, có cần đợi tới giờ này không.
Lục Nghiễm không trả lời mà chỉ lo ăn, đồng thời cũng xâu chuỗi lại mạch suy nghĩ.
Ở đây ắt hẳn phải có mối quan hệ của Trần Mạt Sinh và Trần Ngữ, chân tướng mà Trần Ngữ giúp Trần Mạt Sinh tìm ra trước khi chết, còn có ánh mắt Lưu Cát Dũng nhìn Khang Vũ Hinh trước khi chết.
Một lúc sau, nhà ăn càng lúc càng đông người, chỉ còn lại hai, ba bàn trống.
Lúc này, Tiết Bồng đột nhiên lên tiếng: “Ngay lúc đó em cảm thấy, Hoắc Kiêu chắc chắn ít nhiều gì cũng biết được chút nguyên do tai nạn.”
Lục Nghiễm gật đầu: “Tất nhiên là cậu ta biết. Dù không biết cụ thể là ai thì cũng đã nhắm chừng trong đầu, có thể khoanh vùng được đối tượng đáng ngờ.”
Tiết Bồng: “Nhưng anh ta biết mà lại không nói gì hết, cũng không báo cảnh sát là tại sao?”
Lục Nghiễm: “Theo anh nghĩ thì có ba trường hợp.”
Tiết Bồng: “Hở? Ba trường hợp thế nào?”
Lục Nghiễm: “Thứ nhất, người lên kế hoạch chuyện này đã chết rồi, truy cứu cũng không có ý nghĩa gì.”
Tiết Bồng kinh ngạc: “Ý anh là Hoắc Ung sao?”
Thật sao? Tiết Bồng ngẫm nghĩ rồi nói: “Với tính tình của Hoắc Ung thì chắc đã muốn hại Hoắc Kiêu lâu rồi chứ không phải ngày một ngày hai nữa. Nhưng mà kế hoạch này kín kẽ hơn những chuyện cậu ta làm trước kia nhiều, chắc là có người giúp cậu ta.”
Lục Nghiễm: “Thế này thì lại dính dáng đến trường hợp thứ hai, Hoắc Kiêu biết được ai đã giúp Hoắc Ung, nhưng mà hiện tại vẫn chưa thể động đến người này vì một số nguyên nhân nào đó.”
Tiết Bồng gật đầu: “Vậy trường hợp thứ ba thì sao?”
Lục Nghiễm nhếch môi, ánh mắt dần lắng lại: “Trường hợp thứ ba là Hoắc Kiêu muốn giải quyết riêng.”
Giải quyết riêng…
Tiết Bồng cau mày, nhớ lại trong đầu dáng vẻ của Hoắc Kiêu ở phòng bệnh, còn có cả vẻ hoảng hốt của Ngải Tiểu Nguyên khi đánh rơi khay thuốc trước cửa.
Tiết Bồng lẩm bẩm: “Em cảm thấy là trường hợp thứ ba có khả năng cao hơn chút.”
Lục Nghiễm: “Sao thế?”
Tiết Bồng nhanh chóng kể lại chút chi tiết cho kia cho anh nghe: “Em thấy là Hàn Cố cũng biết.”
Lục Nghiễm cụp mắt suy nghĩ giây lát: “Chuyện này xảy ra ngay sau khi em vừa rời khỏi phòng bệnh à?”
Tiết Bồng: “Đúng rồi, chắc là khoảng ba phút.”
Lục Nghiễm lại nói: “Suy luận theo logic thì em vừa rời khỏi đó, bọn họ đã thảo luận ngay một chuyện mà có thể khiến Tiểu Nguyên sợ tới mức không bê vững khay thuốc, chuyện này chắc là có liên quan tới em.”
Tiết Bồng ngạc nhiên: “Có liên quan tới em? Nhưng mà em có chuyện gì có thể khiến Ngải Tiểu Nguyên sợ tới vậy được?”
Lục Nghiễm: “Hoặc là có liên quan tới chuyện em vừa hỏi Hoắc Kiêu. Chứ không thì có lý do gì mà Hoắc Kiêu lại nói ngay với Hàn Cố lúc em vừa mới đi khỏi cơ chứ?”
Cũng có lý,
Tiết Bồng lẩm bẩm: “Lúc đó ở trong phòng bệnh, em cũng chỉ hỏi Hoắc Kiêu có chuyện của chị em Khang Vũ Hinh, còn có Phương Tử Oánh nữa. Chị em và Phương Tử Oánh đều không tới mức khiến Ngải Tiểu Nguyên giật mình, họ không có sức đe dọa lớn thế. Nhất là chị em, chị ấy đã mất mười năm rồi, Ngải Tiểu Nguyên còn không quen chị ấy.”
Lục Nghiễm: “Vậy thì chỉ còn lại Khang Vũ Hinh.”
“Đợi đã.” Tiết Bồng nghe đến đây, cuối cùng cũng hiểu ra điều mà Lục Nghiễm muốn ám chỉ, bỗng chốc sởn hết cả tóc gáy: “Ý anh là tai nạn xe của Hoắc Kiêu có liên quan tới Khang Vũ Hinh và Hoắc Ung?”
Lục Nghiễm im lặng một lúc mới thấp giọng bảo: “Em còn nhớ lúc Lưu Cát Dũng bị Trần Mạt Sinh ép cung không? Vào giây cuối cùng, ông ta đã nhìn về phía Khang Vũ Hinh.”
Tiết Bồng sững sờ: “Anh chắc chứ?”
Lục Nghiễm: “Anh nhìn theo ánh mắt của ông ta, ở cái góc đó chỉ có mình cô ta. Nhưng chỉ là một ánh nhìn thôi cũng không thể nói lên được gì, cũng không thể lấy làm bằng chứng.”
Tiết Bồng không trả lời, chỉ suy nghĩ tiếp theo thông tin của Lục Nghiễm, liên kết cũng mối quan hệ này lại với nhau.
Những suy đoán hiện giờ đều rất có logic.
Cái lúc đó chắc cũng chỉ có chuyện liên quan tới tai nạn xe mới có thể khiến Ngải Tiểu Nguyên giật thót như thế, có thể là gì đó ví dụ như Hoắc Kiêu biết ai đã gây nên vụ tai nạn, còn nhắc tới tên người này.
Tiết Bồng đang nghĩ tới đây thì nghe Lục Nghiễm nói: “Thế này đi, lát nữa anh gọi điện cho Tiểu Nguyên hỏi thử xem có chuyện gì.”
Tiết Bồng gật đầu, lấy điện thoại ra xem thời gian, thấy đã sắp tới giờ làm bèn đứng dậy dọn dẹp khay ăn rồi đi ra ngoài cùng Lục Nghiễm.
Vừa ra khỏi nhà ăn, Tiết Bồng lại nhớ tới chuyện báo cáo: “Phải rồi, đã có kết quả cụ thể về mẫu nước hồ của Trần Lăng rồi. Hồi nãy em đã nói với thầy, cũng gửi báo cáo cho thầy rồi, chắc thầy đã thông báo với bên chống ma tuý rồi, để xem họ xử lý sao.”
Chống ma tuý?
Cũng có nghĩa là cái hồ đó có liên quan tới ma tuý?
Lục Nghiễm nhanh chóng nhớ lại nơi Mao Tử Linh vứt xác, với cái địa thế của nơi đó thì có phát hiện ra ổ điều chế ma tuý cũng không có gì lạ, ở đó hoang vu hẻo lánh, lại còn được thiên nhiên che chắn, cũng chẳng phải địa điểm du lịch gì, cũng rất ít khi có người bước vào mấy cái thôn gần đó.
Nhưng mà đội chống ma tuý cũng có kinh nghiệm xử lý mấy ổ điều chế ma tuý thế này, họ có cách phân công bố trí tường tận.
Chỉ là Trần Lăng và Mao Tử Linh lần lượt dính dáng tới cái mẫu nước hồ đó, chỉ là để chỉ ra một ổ điều chế ma tuý thôi sao?
Hay là còn có gì khác ẩn giấu ở đây?
Lục Nghiễm nắm tay Tiết Bồng đi rất chậm, vừa nghĩ tới đây, điện thoại đã reng lên.
Anh còn chưa hoàn hồn, lấy điện thoại ra xem lại thấy tin nhắn của mẹ Tề Vận Chi: “Nghe nói con có bạn gái rồi hả? Chừng nào dắt về nhà?”
Lục Nghiễm ngớ người khựng bước, nhìn về phía Tiết Bồng.
Tiết Bồng cũng dừng lại theo: “Sao thế?”
Lục Nghiễm khẽ siết tay cô, mỉm cười rồi đưa nội dung tin nhắn cho cô xem: “Tai mắt của mẹ anh trong Cục Cảnh sát nhiều thật. Đang hỏi anh xem chừng nào dắt em về nhà gặp mặt đấy.”
Tiết Bồng sửng sốt nhìn anh rồi lại lập tức cúi đầu, điềm nhiên như không: “Đừng có hỏi em, em có biết trước được đâu.”
Lục Nghiễm nhướng mày hỏi: “Ồ, vậy tối nay rảnh không?”
Tiết Bồng không trả lời mà chết đứng.
Lục Nghiễm không giục cô, tay cũng không buông ra, cứ yên lặng đứng đó đợi.
Thật ra trong lòng anh cũng hồi hộp lắm, nhưng anh hiểu tính Tiết Bồng, càng hối thúc càng phản tác dụng, chi bằng cứ để cô tự suy nghĩ cho kỹ.
Quả đúng vậy, Tiết Bồng cúi đầu hồi lâu không nói gì, một lát sau mới ngẩng lên, khẽ bảo: “Có nhanh quá không? Em chưa có chuẩn bị gì hết.”
Thế này là đồng ý rồi này.
Lục Nghiễm thầm thở phào, nụ cười càng đậm hơn, rõ là đang mở cờ trong bụng nhưng lại cẩn thận đè nén cảm xúc: “Tới là được rồi, không cần chuẩn bị gì hết, họ thoải mái lắm. Nhưng mà phải để dành bụng, tối chắc phải no ứ hự ấy.”
Tiết Bồng ngẩn người rồi khẽ cười thành tiếng.
Cô còn chưa kịp nói tiếp, Lục Nghiễm đã lấy điện thoại ra nhắn nhanh: “Mẹ, thế tối nay nhé.”
Danh sách chương