Tiết Bồng rời khỏi phòng làm việc, vừa đóng cửa lại, nụ cười trên mặt đã biến mất, quay sang đã trở lại dáng vẻ công liêm chính trực thường ngay, không để lại bất kỳ dấu vết nào.

Tất nhiên là nếu không tính tới cái chuyện cô ở lại trong phòng làm việc của Lục Nghiễm cả tiếng đồng hồ.

May là cả bọn Lý Hiểu Mộng cũng hợp tác, không vạch trần cũng không chế giễu, nhanh chóng sắp xếp cho Tiết Bồng đi bổ sung lời khai.

Cùng lúc đó, Lục Nghiễm ngồi lại xuống sofa, cầm mớ tài liệu trên bàn lên lần nữa, lúc nhìn thấy sơ đồ mối quan hệ được làm trước đó, nụ cười trên khoé môi cũng dần biến mất.

Theo anh thấy thì sáu nhân chứng này còn rất nhiều điểm đáng giá để khai thác, tất nhiên là không chỉ với vụ án của Trần Mạt Sinh mà còn liên hệ được tới vụ “tai nạn” xe của vợ chồng Trần Ngữ.

Lần cuối cùng đến thăm tù, Trần Ngữ từng nói với Trần Mạt Sinh rằng mình đã biết gã bị hãm hại, hơn nữa còn đang điều tra.

Đối tượng điều tra mà Trần Ngữ nói chưa chắc đã là Lưu Cát Dũng, nhưng dựa vào tình hình đối chất lần cuối cùng, Lưu Cát Dũng rõ là người biết được nội tình bên trong, gã ta đã không thể không công nhận vì một nguyên nhân nào đó.

Cũng có nghĩa là Lưu Cát Dũng đã làm bia đỡ đạn trong vụ của Trần Ngữ.

Người mà Lưu Cát Dũng nhìn lần cuối cùng lại chính là Khang Vũ Hinh.

Nhưng vấn đề là tai nạn xe của Trần Ngữ sao lại liên quan tới Khang Vũ Hinh? Chẳng phải trước khi chết, Trần Ngữ vẫn đang điều tra chuyện Trần Mạt Sinh bị hãm hại sao? Chẳng lẽ cậu ấy đã điều tra ra được chuyện vụ án mười năm trước có liên quan tới Khang Vũ Hinh?

Còn nữa, Tống Kim có dính dáng đến chuỗi tổ chức mại dâm và đường dây ma tuý đằng sau Khang Vũ Hinh, hai chuyện này có liên kết thế nào với nhau? Lẽ nào số chất cấm mà các cô gái Tống Kim quản lý cung cấp cho khách là từ Khang Vũ Hinh?

Nếu thật sự như thế, vậy thì Khang Vũ Hinh đã tham gia buôn ma tuý từ mười năm trước sao?

Lục Nghiễm sắp xếp lại suy nghĩ, cho đến khi anh nhìn lướt thấy một cái tên ngoài vụ án Trần Mạt Sinh: Hoắc Kiêu.

Khang Vũ Hinh và Hoắc Kiêu đã quen biết nhau từ mười năm trước, hơn nữa còn rất hay tiếp xúc với nhau.

Vụ án của Trần Mạt Sinh có liên quan đến Khang Vũ Hinh.

Trần Ngữ âm thầm điều tra vì bố, kết quả gặp phải tai nạn xe, nạn nhân ở một bên khác trong tai nạn lại chính là Hoắc Kiêu.

Lại thêm vào ánh nhìn cuối cùng của Lưu Cát Dũng về phía Khang Vũ Hinh…

Nếu xâu chuỗi những chi tiết này lại với nhau, lại đặt giả thiết vụ tai nạn của Trần Ngữ không phải là ngoài ý muốn, vậy thì kết quả cuối cùng có được chính là: Khang Vũ Hinh và Hoắc Kiêu.

Nghĩ đến đây, Lục Nghiễm vội đứng dậy, đi ra khỏi phòng làm việc, tập trung tổ trinh sát số 1 đến phòng họp.

Cả bọn Hứa Trăn lập tức tập họp.

Đến khi mọi người vào hết trong phòng họp, Lục Nghiễm đã vẽ ra một sơ đồ mối quan hệ đơn giản trên bảng trắng, đồng thời liệt kê vài điểm quan trọng.

Mọi người ngồi xuống, Lục Nghiễm quay người, chỉ vào dòng chữ trên bảng: “Hiện giờ có ba manh mối cần phải được xác định phương hướng điều tra tiếp theo. Thứ nhất, Khang Vũ Hinh. Nhưng mà không cần quá trực tiếp khi điều tra cô ta, phải vòng vo từ chỗ Lưu Cát Dũng, Tống Kim trước.”

“Thứ hai, tai nạn xe của vợ chồng Trần Ngữ. Trước đó Hoắc Kiêu đã tỉnh lại, mấy ngày này chắc anh ta đang dần hồi phục lại, liên lạc với phía bệnh viện trước, xem xem tình trạng sức khoẻ của Hoắc Kiêu có thể cung cấp thông tin không.”

“Thứ ba, Trình Khi, người luôn giúp Trần Mạt Sinh thực hiện kế hoạch này. Thân phận của anh ta hiện giờ vẫn chưa được chứng thực, cần tiếp tục điều tra.”

Nói xong, điện thoại của Lục Nghiễm lại có tin nhắn tới.

Lục Nghiễm cầm lên xem, là tin nhắn của Lâm Nhạc Sơn, trùng hợp là lại nhắc đến người mà họ đang thảo luận.

Lâm Nhạc Sơn: “Phải rồi, vừa nãy Hứa Cảnh Hân có liên lạc với anh, Trình Khi là người bên phía cậu ấy, tạm thời đừng động vào.”

Quả là vậy, Hứa Cảnh Hân đã sớm biết màn kịch này của Trần Mạt Sinh.

Tuy hiện giờ vẫn chưa thể biết được Trình Khi đã lấy được lòng tin của Trần Mạt Sinh như thế nào, nhưng có thể chắc chắn là mục đích Hứa Cảnh Hân đồng ý vào vai là để nhắm vào Khang Vũ Hinh, một là do vụ án của cha con Trần Mạt Sinh có thể sẽ vén lên con át chủ bài của Khang Vũ Hinh, hai là vì lần này Khang Vũ Hinh “mất tích”, những ông lớn khác trong tập đoàn ma tuý sẽ nhân cơ hội làm loạn.

Dù nhìn từ khía cạnh nào thì điều này đều có lợi cho Hứa Cảnh Hân.

Lục Nghiễm chỉ trả lời lại Lâm Nhạc Sơn một chữ: “Vâng.”

Sau đó anh đặt điện thoại xuống, nói với mọi người: “Tạm thời bỏ qua manh mối về Trình Khi.”

Phương Húc ngạc nhiên, đang định lên tiếng.

Lục Nghiễm đã giơ tay: “Đây là mệnh lệnh của cấp trên, chuyện này hệ trọng, đừng bứt dây động rừng. Điểm tập trung điều tra kế đến của chúng ta nằm ở Lưu Cát Dũng, Tống Kim, moi sạch kế hoạch mười năm trước ra, tiếp đến là manh mối về Trần Ngữ, điểm đột phá là ở Hoắc Kiêu.”

Ở phía bên kia, Tiết Bồng vừa xuống lầu, đang đi về phía Toà Thực nghiệm, lúc bước qua cổng, từ xa đã nhìn thấy một nam một nữ từ cổng bước vào.

Người đàn ông há miệng ngáp, áo len và sơ mi trên người trông hơi nhăn, có vẻ là vừa thức cả đêm, nhưng mà trông cao ráo lắm, khí chất đặc trưng của gen Y, dù lúc này hơi chút “lôi thôi lếch thếch” nhưng cùng không mất thẩm mỹ.

Người phụ nữ đi bên cạnh thì không chỉ có vóc dáng mảnh mai mà khí chất cũng bất phàm, khiến người ta nhìn là biết ngay đây là một người phụ nữ có nhiều câu chuyện phía sau.

Hai người bước vào cổng, người phụ nữ nói gì đó vài câu với người đàn ông, người đàn ông thở dài nhưng vẫn chịu nghe lời gài lại áo khoác, giấu áo len và sơ mi vào trong.

Tiếp đến, người đàn ông lại lèm bèm gì đó, người phụ nữ dừng bước, nghiêng đầu liếc hắn, người đàn ông lập tức nhoẻn miệng cười, ngoan ngoãn dỗ dành người phụ nữ.

Lúc đến gần hơn, hai người nhìn thấy một nữ cảnh sát mặc cảnh phục đứng ở khoảng sân trống đang mỉm cười nhìn họ, người phụ nữ khựng lại, giờ mới nhận ra người này.

“Bồng?” Cố Dao mỉm cười đi tới mấy bước.

Tiết Bồng cùng bước tới: “Lâu quá không gặp? Sao hôm nay chị lại tới đây?”

Thường thì người đến Cục Cảnh sát hoặc là để hợp tác điều tra, hoặc là để báo cảnh sát, thường sẽ không có chuyện gì tốt đẹp.

Cố Dao nói: “À, thật ra chỉ không có chuyện gì, chủ yếu lái xe chở anh ấy tới đây, tối qua anh ấy thức cả đêm vì vụ này, hôm nay lại nhận được điện thoại, bảo là có thân chủ bị bắt mấy ngày trước rồi, nên anh ấy tới tìm hiểu tình hình.”

Đang nói tới “anh ấy” thì Từ Thước cũng đi tới, lập tức tém lại cái dáng mất nết vừa rồi, ra vẻ đạo mạo nói: “Anh đi vào làm công chuyện trước đây, hai người nói chuyện thong thả.”

Cố Dao: “Ừ, đi đi.”

Từ Thước nhìn Tiết Bồng, lịch sự gật đầu rồi quay người đi về phía Chi đội Hình sự.

Đợi hắn đã đi xa, Tiết Bồng mới hỏi: “Thân chủ bị bắt mấy hôm trước là ai vậy chị?”

Cố Dao: “Tên là Trần Mạt Sinh, em biết chứ?”

Tiết Bồng thoạt đầu thấy kinh ngạc, rồi mới nhớ ra, à, phải rồi, Trần Mạt Sinh trước đó khiếu nại thành công cũng nhờ công lao không nhỏ của Từ Thước, lúc đó hắn là luật sư hình sự của Trần Mạt Sinh, hiện giờ Trần Mạt Sinh đã bị bắt, tất nhiên là phải tìm đến Từ Thước.

Cố Dao nói: “Bọn chị cũng không rõ tình hình cụ thể, nhưng mà đúng là ông Trần xúi quẩy thật, nửa năm trước khó khăn lắm mới được thả ra, cha con lại không được đoàn tụ, giờ lại bị bắt vì cùng một vụ án. Chị nghe nói vụ này còn dính tới hai sĩ quan cảnh sát.”

Tiết Bồng cười nói: “Tất nhiên là em có biết vụ án Trần Mạt Sinh. Trong hai sĩ quan cảnh có liên quan mà chị vừa nói, có một người chính là em.”

Cố Dao kinh ngạc: “Em á? Thế giờ em…”

Tiết Bồng: “Chị yên tâm, em không bị gì cả.”

Cố Dao cũng trả lời nhanh: “À, thế thì tốt. Nhưng mà nếu em đã là một trong số đương sự, vậy chúng ta lại không tiện nói về vụ án này.”

Tiết Bồng tiếp lời: “Vụ án có thể tạm gác lại đã, đúng lúc em có chút chuyện khác muốn hỏi ý kiến chị đấy.”

Cố Dao quan sát Tiết Bồng, vài giây sau mới hỏi: “Vẫn là vì Tiết Dịch sao?”

Tiết Bồng: “Vâng.”

Mấy phút sau, Tiết Bồng và Cố Dao đi vào nhà ăn, tìm đại chỗ trống để ngồi, Tiết Bồng nói chuyện phiếm một lát mới đi vào chủ đề chính.

Tiết Bồng nói: “Thật sự em vẫn còn chưa biết rõ năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đến tận bây giờ, cái chết của chị em vẫn còn là một bí ẩn với em. Nhưng bởi gần đây em tiếp xúc nhiều lần với hung thủ mười năm trước, cũng chính là Phương Tử Oánh ấy, dựa vào lời nói cử chỉ và thái độ của Phương Tử Oánh, em càng thấy cô ta không thể nào giết chị em, chuyện này nhất định còn có ẩn tình gì đó. Nhưng mà quan trọng nhất là bỗng dưng em lại có một cảm giác kỳ lạ, cảm thấy chị ấy hoàn toàn khác với những gì em ấn tượng trước kia.”

Cố Dao uống một hớp trà nóng rồi hỏi: “Chị ấy? Ai cơ? Tiết Dịch à?”

Tiết Bồng gật đầu, mím thử miêu tả kỹ càng hơn: “Đúng ra dáng vẻ của chị ấy rất rõ ràng trong trí nhớ em, nhưng không biết tại sao gần đây, chị ấy trong quá khứ lại càng lúc càng mờ nhạt, thêm vào một số nghi vấn vừa mới tiếp xúc, những điều đó dường như phác hoạ ra chị ấy với một tính cách khác. Hơn nữa còn có một người bạn chị ấy quen từ mười năm trước đã nói, rằng em không hiểu chị ấy chút nào.”

Thật ra, ban đầu Tiết Bồng định nói với Lục Nghiễm những lời này, nhưng đang lúc bận bịu vụ án của Trần Mạt Sinh, Lục Nghiễm đều dồn hết suy nghĩ vào chuyện đó, đến thời gian ăn uống ngủ nghỉ còn thiếu, cô cũng ngại kéo anh vào cả chuyện của Tiết Dịch.

Cố Dao nghe thấy, im lặng hồi lâu, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc, cũng không biết là đang nghĩ gì.

Tiết Bồng yên lặng chờ đợi, cho đến khi Cố Dao ngẩng lên nói: “Hay để chị nói cho em nghe kinh nghiệm của chị, những chuyện khác chị không dám nói, nhưng chuyện này, chị cũng có trải nghiệm tương tự.”

Tiết Bồng mở to mắt, khẽ gật đầu: “Vâng, em nghe.”

Cố Dao nói: “Chị từng có một người thân mà chị rất kính trọng, rất nể phục, cũng rất tin tưởng. Khi chỉ cảm thấy mọi người xung quanh đều là người xấu, chị vẫn không hề nghi ngờ một chút gì về ông ấy. Có một khoảng thời gian rất dài, ông ấy luôn là mục tiêu mà chị phấn đấu để trở thành. Chỉ là cũng không biết bắt đầu từ khi nào, chị bắt đầu lóe lên một cảm giác kỳ lạ, rất giống em vừa miêu tả khi nãy.”

Tiết Bồng vô thức siết chặt bàn tay đang đặt trên bàn: “Ý chị là, chị bắt đầu thấy ông ấy càng lúc càng xa lạ sao?”

“Đúng thế.” Cố Dao nói: “Khi đó chị có cảm giác giống như tâm thần phân liệt vậy, cứ như ông ấy chính là ông ấy mà cũng không phải ông ấy. Chị bèn tự nói với mình là do chị mệt quá, mình đa nghi quá, mình tự làm phiền mình. Đến sau đó, nhiều chuyện đã xảy ra, mỗi một chuyện đều đẩy chị tới cánh cửa chân tướng, ép chị thức tỉnh từ trạng thái tự lừa dối mình, chị mới không thể không thừa nhận, thật ra chị chưa hề biết ông ấy là ai. Hoặc có thể nói không chỉ là do ông ấy giỏi ngụy trang, luôn lừa dối chị, mà chị cũng đang giúp ông ấy lừa dối mình. Chị đã nhìn ông ấy bằng bộ lọc, dù ông ấy nói gì, làm gì, chị cũng đều viện cớ, tìm nỗi khổ tâm cho ông ấy.

Nói rồi, Cố Dao khẽ thở dài, nhìn lên lại thấy Tiết Bồng đã biến sắc.

Cố Dao lại nói: “Chị nói ra không phải là để em nghi ngờ chị mình, chị chỉ chia sẻ cho em những kinh nghiệm này, để em biết, một khi em cảm nhận được một cảm giác lạ lẫm nào đó, đừng chống cự, đừng trốn tránh mà hãy đối diện với nó. Tự hỏi mình xem dù chị em có không giống như những gì em biết, vậy cô ấy đối với em thì sao? Có phải cô ấy luôn rất yêu thương em, quan tâm em, cô ấy vẫn là người thân đáng để em kính trọng, nhớ nhung chứ?”

Tiết Bồng hít sâu một hơi: “Vâng, chị ấy luôn thế. Chính vì em biết tình cảm của em đối với chị ấy sẽ không thay đổi, em mới càng muốn biết tất cả mọi thứ liên quan tới chị ấy. Em quan tâm đến chị ấy, muốn hiểu hết bí mật của chị ấy, muốn biết tại sao. Dù dáng vẻ thật sự của chị ấy là như thế nào, chị ấy đều là người thân thiết nhất với em.”

Lúc này Cố Dao mới để lộ nụ cười: “Thế là được rồi.”

Trong lúc nói chuyện, Cố Dao có giơ tay vuốt mái tóc ngắn.

Bấy giờ Tiết Bồng mới nhìn thấy trên tay cô ấy có thêm một chiếc nhẫn đeo ở ngón áp út.

Tiết Bồng ngạc nhiên hỏi: “Chị… kết hôn rồi ạ?”

Cố Dao cười: “Ừm, đúng rồi, chị quên mất nói với em. Thật ra cũng không có gì rầm rộ, bọn chị không mời khách, cũng không thông báo với ai, tìm một ngày hai đứa đều rảnh, tới Cục Dân chính đăng ký thôi.”

Tiết Bồng há hốc: “Chúc mừng chị.”

Trong đầu Tiết Bồng cũng theo đó xuất hiện quá khứ của Cố Dao, cũng sóng to gió lớn mà cô ấy đã phải trải qua.

Cố Dao có thể đi đến hôm nay, trở lại với sự bình đạm, thật sự không dễ dàng gì.

Cố Dao lại cười: “Cảm ơn em.”

Hai người lại nói chuyện một lúc trong nhà ăn, lúc này Tiết Bồng mới nghe Cố Dao nói, thật ra Cố Dao luôn có một khúc mắc trong lòng, dù cô ấy đã làm được những chuyện mình muốn làm, nhưng trong quá trình đó lại đã hy sinh rất nhiều người thân, bạn bè.

Tất nhiên là Cố Dao cũng đã phải trả giá vì chuyện đó.

Sau đó, cô ấy trở lại với cuộc sống bình thường, Từ Thước luôn rất quan tâm đến cô, mối quan hệ của họ trông có vẻ đã khôi phục rất êm ả, nhưng họ vẫn luôn không tiến thêm bước nữa.

Khi đó, Cố Dao cảm thấy làm người tình hay bạn trai bạn gái gì cũng tốt cả, dù gì thì cũng chỉ là về mặt tình cảm, chỉ cần trong lòng có nhau là được, hình thức không quan trọng.

Nếu lần trước không bị bắt cóc cùng với Tiết Bồng, e là mối quan hệ giữa cô và Từ Thước vẫn chưa thể nào “phá đi giới hạn” được.

Thật ra sau chuyện ấy, Cố Dao có linh cảm Từ Thước sẽ mượn đó mà tiến tới, có thể sẽ còn nói vài câu sến sẩm thế nào đó, ví dụ như không muốn cô xảy ra chuyện mà đến danh phận để thu dọn tàn cuộc cho cô hắn cũng không có, ví dụ như dù phải làm một cuộc phẫu thuật nhỏ thì cũng cần phải có người nhà ký tên đồng ý gì đó mới được.

Quả là vậy, chưa được mấy ngày, Từ Thước đã mua nhẫn đòi kết hôn.

Chỉ là toàn nói ngược lại mấy câu để thuyết phục cô.

Từ Thước nói, người làm luật sư hình sự như hắn, thường xuyên phải tiếp xúc với tội phạm trọng tội, có lúc cũng sẽ gặp nguy hiểm, tục ngữ nói người có phúc có hoạ, nếu có một ngày lỡ đâu người gặp sự cố là hắn, không chống chọi được, mong là có một người thân có thể “giải quyết hậu hoạ” cho hắn.

Hắn không muốn người này là bạn gái, mà phải là vợ cơ.

Những lời nói này đã khiến Cố Dao đổi ý.

Không ai biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, chỉ khi trân trọng người trước mắt mới có thể nắm được chuyện trong tay mình.

Đến lúc Tiết Bồng lơ đễnh về tới Toà Thực nghiệm, lời của Cố Dao vẫn còn văng vẳng bên tai cô.

Tiết Bồng ngồi xuống ghế thừ người một lúc, thất thần mở sách chuyên ngành ngồi xem một lát.

Cô không tiện tham gia giám định vật chứng trong vụ Trần Mạt Sinh, thêm đó thì cũng không có vật chứng của vụ án mới nào được đưa tới, cả ngày nay đều nhàn rỗi đến chán chường.

Khoảng gần chập tối, điện thoại Tiết Bồng có hai mẩu tin nhắn tới, đều là từ Hàn Cố.

“Đang bận sao?”

“Mấy ngày trước anh có nhắn mà không thấy em trả lời.”

Mấy ngày trước, Tiết Bồng với Lục Nghiễm còn đang bị Trần Mạt Sinh giam giữ, điện thoại cô tắt máy, tất nhiên là không trả lời được.

Thường ngày Tiết Bồng mà bận cũng không trả lời được, hoặc là không muốn trả lời tin nhắn của Hàn Cố thế nào đó, mấy chuyện thế này cũng thường xuyên xảy ra, Hàn Cố đã quen lâu rồi nên không để tâm mấy.

Tiết Bồng nghĩ một lúc, quyết định tạm nhắc đến chuyện Trần Mạt Sinh, chỉ nói: “À, trước đó bận quá, anh tìm tôi có gì không?”

Hàn Cố gửi một cái biểu cảm thở dài: “Hoắc Kiêu lại hỏi anh rồi này, hỏi em khi nào rảnh gặp nhau.”

Tiết Bồng nhanh chóng nghĩ tới vài người: Tiết Dịch, Khang Vũ Hinh, Phương Tử Oánh, Trần Ngữ.

Cô trả lời: “Mai nhé?”

Hàn Cố: “Mai hả? Em không đi làm sao?”

Tiết Bồng: “Sẵn đang được nghỉ phép, có thể xin một ngày, bên anh chọn thời gian đi, được rồi thì nhắn tôi.”

Hàn Cố: “Ok”

Cuộc trò chuyện kết thúc, Tiết Bồng đặt điện thoại lên bàn, nhìn chăm chăm vào màn hình, dần thất thần.

Một lúc sau, màn hình điện thoại tối om.

Mạnh Nghiêu Viễn ngồi cách sau không xa đột nhiên la oai oái: “Trời mẹ ơi, Silly Talk cập nhật rồi này!”

Lần này, Tiết Bồng không ngồi đó đợi Mạnh Nghiêu Viễn nữa, cô lập tức mở điện thoại, lướt nhanh tới diễn đàn chia sẻ lại bài đăng của Silly Talk.

Đúng thế, bài đăng mới nhất là từ ba phút trước.

Mười mấy phút sau đó, Tiết Bồng không hề lên tiếng, chỉ chăm chú vào bài đăng.

Bài đăng lần này vẫn là câu chuyện về O, tiếp theo tình tiết hôm trước, nhanh chóng nhắc tới chuyện O bị bố dượng xâm hại tình dục và đe dọa lại gã ta.

Tất nhiên là ở giữa đó còn có kèm những đoạn dẫn, ví dụ như sau khi lắp camera, O mới phát hiện bố dượng đã quay lại hình ảnh nhạy cảm của mình từ lâu, ví dụ như O còn từng nghĩ hay là chết quách đi cho xong nhưng lại chần chừ không có can đảm tự sát.

Tiếp đó, Silly Talk lại dùng góc nhìn bàng quan để thảo luận thế nào là “cưỡng hiếp im lặng”, còn đưa ra vài vụ án có thật làm ví dụ.

Trong đó có một vụ án mà Tiết Bồng cũng biết, trước đó còn có tham gia công tác giám định vật chứng, nội dung vụ án đại loại là nhiều thiếu nữ bị cùng một người đàn ông cưỡng hiếp, có người còn bị đi bị lại nhiều lần, nhưng những thiếu nữ này đều đồng thời lựa chọn im lặng.

Dù là trước hay sau khi vụ án xảy ra, những thiếu nữ này đều không hề lên tiếng, có nhiều gia đình nạn nhân còn lựa chọn giải quyết riêng sau khi biết chuyện.

Trong quá trình như thế, chứng cứ cũng đần biến mất.

Câu chuyện được kể đến đây lại đột nhiên chuyển hướng, phía sau nhanh chóng kể rằng O tính tình nhu nhược không biết phải làm thế nào, mẹ O thì lại cũng bảo cô ta nhân nhượng cho khỏi phiền phức, lúc này, O quen được vài người bạn.

Một cô bạn trong số đó còn là nữ thần mà O sùng bái nhất.

“Nữ thần” không chỉ có tính cách mạnh mẽ, quyết đoán mà còn hết sức rạng ngời, cô ấy luôn có thể thể hiện ra được mặt sát phạt quyết đoán trong một số chuyện mà O không biết nên xử lý thế nào.

Trước đó, O chưa từng dám vọng tưởng họ có thể trở thành bạn, cũng vì duyên phận đó mà O dần tìm được can đảm, nhận ra bản chất của con người.

Cho đến một hôm, O kể lại chuyện của mình cho “nữ thần” nghe.

“Nữ thần” nghe thấy thì rất kinh ngạc, hỏi O sao không nói sớm?

O bảo rằng sợ nói ra sẽ bị xem thường, vì đây không phải chuyện gì vẻ vang.

“Nữ thần” bèn nói với O, chính vì tư tưởng sai lầm thế này nên mới khiến đám cặn bã kia có cơ hội làm càng, chúng đã biết được điều này mà cứ hiếp đám những cô gái bé nhỏ yếu ớt hết lần này đến lần khác.

“Nữ thần” còn nói, nỗi đau về thể xác cuối cùng sẽ qua đi, nhưng ám ảnh tâm lý thì sao? Nó sẽ chỉ nặng hơn thêm theo thời gian, cho đến một ngày nó che kín cả bầu trời trên đầu, khiến những nạn nhân mãi mãi bị giam cầm trong ám ảnh cho đến khi bị nuốt chửng.

O nghe thấy thế thì bật khóc nức nở không thành tiếng.

“Nữ thần” vẫn cứ ở bên cô ta, an ủi cô ta.

Đến lúc bình tĩnh lại, O mới hỏi “nữ thần” mình nên làm gì?

“Nữ thần” hỏi ngược lại O, muốn tiếp tục im lặng hay là đánh trả.

O giật mình, nhìn vào mắt “nữ thần”, lần này cô ta không chút do dự lựa chọn vế sau.

Chuyện kể đến đây thì ngừng.

Tiết Bồng nhìn thấy dòng chữ “còn tiếp” thì cũng giật thót, da đầu dần tê rần, hoàn toàn không cần nghiền ngẫm đã có được câu trả lời.

“Nữ thần” của O chính là Tiết Dịch.

Rất lâu sau đó, Tiết Bồng vẫn ngồi đờ đẫn thất thần trên ghế.

Tuy lúc ở nhà xưởng hóa chất, Tiết Bồng cũng đã từng nghi ngờ rốt cuộc mười năm trước, cô gái thương lượng với Lưu Cát Dũng vào tối đó là Khang Vũ Hinh hay Tiết Dịch.

Khi đó cô cho rằng, khả năng cao hơn là Khang Vũ Hinh, bởi điều này thực sự không giống việc làm của Tiết Dịch.

Cho đến giờ phút này cuối cùng mới chắc chắn, đó chính là Tiết Dịch.

Còn nữa, việc “đánh trả” ở đây nói là gì? Chỉ là thương lượng thôi sao?

Nếu chỉ ở mức độ này chắc sẽ không thể gọi là đánh trả.

Trong lúc Tiết Bồng đang thẫn thờ, Mạnh Nghiêu Viễn và Trình Phỉ cũng đang nói với nhau về nội dung bài đăng, hai người nói rất hăng say nhưng Tiết Bồng lại không nghe lọt nổi một chữ.

Cũng không biết bao lâu sau đó, điện thoại của Tiết Bồng reng lên.

Cô mở ra xem, nhìn thấy tin nhắn của Lục Nghiễm: “Anh tan làm rồi, gặp ở bãi đậu xe nhé?”

Tiết Bồng trả lời lại rồi đứng dậy, khoác áo, cầm túi và điện thoại rồi cúi gằm mặt đi thẳng.

Tiết Bồng thấy hơi hỗn loạn, đến lúc bước ra khỏi Toà Thực nghiệm, gió lạnh thổi vào má mới tỉnh táo lại được chút.

Tiết Bồng hít một hơi, vừa định xuống bậc thang thì nhìn thấy một cái bóng cao to xuất hiện dưới đất.

“Sao lại không gài áo vào?”

Tiết Bồng khựng bước, ngước mắt chạm phải ánh nhìn của Lục Nghiễm.

Cô cau mày, vẻ mặt hơi bất lực.

Tiết Bồng nói: “À, em ra vội quá, quên mất.”

Lục Nghiễm đi tới, đứng thấp hơn Tiết Bồng một bậc thang, đưa tay gài xách lại áo lông cho cô, cúi người gài khuy lại.

Động tác của anh rất thuần thục, cũng rất nhanh nhẹn, cách đó không xa là đèn đường, ánh sáng vàng soi xuống trên người anh.

Tiết Bồng dần bình tâm tại, đang định lên tiếng thì mũi bỗng hơi ngứa, bỗng hắt hơi một cái.

Tiết Bồng vội vã lấy tay che, xoa mũi nói: “Xin lỗi.”

Lục Nghiễm đội mũ áo lên cho cô, kéo tay cô đi về phía bãi đậu xe, vừa đi vừa càm ràm: “Cảm rồi chứ gì, về đến mau chóng muốn thuốc cảm vào, phải ngừa trước.”

Tiết Bồng bước chậm hơn anh một chút, cô cười nói: “Anh nói năng giống bà bảo mẫu ghê, cái chuyện uống thuốc cảm thì, từ nhỏ đến lớn em đều để không thế đấy, cũng có bị sao đâu.”

“Tầm bậy tầm bạ.” Hai người ra đến bãi đậu xe, Lục Nghiễm nói: “Anh nhớ hồi cấp Ba, em lúc nào cũng quấn mình kín mít như con gấu ấy, không chỉ ảnh hưởng tới tầm nhìn mà còn cả khả năng nghe nữa, bạn cùng lớp em ở đằng sau gọi em tận mấy lần em mới nghe thấy.”

“Hở? Có hả? Sao em không nhớ ta.”

Tất nhiên rồi, còn nhớ lần đầu tiên anh đập bóng trúng đầu em không? Em đội nón dày với đeo bịt tai nên phản ứng chậm hẳn một nhịp, đi tới trước một bước trước rồi mới quay lại tìm coi ai đập trúng mình. Lúc đó anh nói xin lỗi em ba lần em đều không nghe thấy, cỏn hỏi anh nói cái gì vậy, lại hỏi anh sao không xin lỗi.”

Tiết Bồng nghe thấy thì cứ ngẩn người kinh ngạc, đến lúc Lục Nghiễm kể lại xong, còn nhìn cô cười, cô mới phản ứng lại: “Gượm đã, anh nói là hai lần trước không phải anh đập trúng em mà? Hớ hênh rồi nhé?”

Lục Nghiễm vẫn cười: “Rõ ràng là em nhớ nhầm, anh nói là hai lần sau không phải anh.”

Tiết Bồng trừng mắt nhìn anh, mấy giây sao mới vừa cười vừa mắng: “Lừa đảo.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện