Tiết Bồng thở dài, kéo Lục Nghiễm đi khỏi cánh cửa rồi nói: “Còn chuyện này nữa, anh có phát hiện không? Hứa Cảnh Hân với người đàn ông đeo khẩu trang kia rõ ràng là bạn, thế nhưng lúc ở ngoài kia hai người lại không hề qua lại gì. Nếu em mà là anh ấy, ít nhất em cũng phải chất vấn xem tại sao, nhưng hình như anh ấy hoàn toàn không quan tâm đến việc bị người bạn này bán đứng.”

Lục Nghiễm: “Thế thì chỉ có thể giải thích là cậu ta đã biết trước chuyện này.”

Tiết Bồng: “Vậy anh ấy có tham gia vào à?”

Lục Nghiễm: “Chưa chắc.”

Tiết Bồng ngờ vực nhìn anh: “Trông anh thản nhiên thế? Hoá ra là anh đoán ra từ lâu rồi à?”

Lục Nghiễm: “Đoán được chút thôi, cũng không thể chắc chắn hoàn toàn. Với lại Khang Vũ Hinh cứ đứng cạnh canh chừng suốt, anh có nghi cũng không tiện hỏi dò cậu ấy.”

Cũng đúng, trước đó ba người họ đứng bàn về vụ án cùng nhau, mới có mấy câu là Khang Vũ Hinh đã tới.

Tiết Bỗng ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Nhưng mà Khang Vũ Hinh thông minh thế, đâu thể nào không nghĩ tới một chút, đáng lẽ cô ta phải hỏi chứ.”

Lục Nghiễm: “Có khi hỏi rồi. Hứa Cảnh Hân chỉ cần nói mình kết bạn không cẩn thận là được.”

Tiết Bồng thấy buồn cười: “Khang Vũ Hinh không có tin đâu.”

Lục Nghiễm: “Tin hay không đều được cả, chỉ cần cô ta không dám trở mặt với Hứa Cảnh Hân, cô ta sẽ không làm gì được cậu ấy.”

Tiết Bồng không trả lời, cô biết rõ đây chắc đã là câu chuyện gần với sự thật nhất.

Nhưng tại sao Khang Vũ Hinh lại không dám trở mặt với Hứa Cảnh Hân? Thái độ trước đó của cô ta cũng luôn có chút cả nể, thậm chí là muốn lấy lòng Hứa Cảnh Hân.

Điều này chứng tỏ cô ta rất cần Hứa Cảnh Hân, hoặc là có điểm yếu gì bị y nắm trong tay.

Tiết Bồng lẩm bẩm trong miệng: “Tự dưng em lại nhận thấy, hoá ra chúng ta đều không hiểu nhiều về anh ấy.”

Lục Nghiễm mím môi, ngồi lại bên bàn, ánh mặt nặng nề, trong đầu dần xuất hiện hình mẫu ban đầu của câu chuyện.

Anh cũng từng nằm vùng hai lần, tuy thời gian không lâu nhưng cũng hiểu được đôi chút về kết cấu nội bộ và các mối quan hệ bên trong tập đoàn ma tuý, thêm vào sự hiểu biết của anh với Khang Vũ Hinh, trong chuyện này, anh có thể hiểu nhanh hơn Tiết Bồng.

Nhưng cho đến hiện tại, anh vẫn chưa từng nhìn thấy hay nghe thấy có người nằm vùng nào đi được tới mức như Hứa Cảnh Hân.

Với tính cách con người Khang Vũ Hinh, nếu “Chung Lệ” không hết sức quan trọng thì một năm trước cô ta cũng sẽ không cho người xông vào nhà kho phát nổ để cứu y ra, lại bỏ ra hơn nửa năm để chăm sóc thương thế cho y, hiện giờ còn trông coi y như bà bảo mẫu.

Tất cả mọi thứ đều chứng minh một chuyện, đó chính là thân phận của “Chung Lệ” đáng để cô ta cược một ván.”

Cược gì cơ? Chẳng phải là cược một phần địa bàn trong tập đoàn ma tuý sao? Chỉ cần làm rõ mục tiêu của Khang Vũ Hinh thì thâm phận của Hứa Cảnh Hân không còn khó đoán nữa.

Vừa qua giờ trưa, một chiếc chìa khoá được ném vào trong “buồng giam”.

Lục Nghiễm và Tiết Bồng ra ngoài nhìn, không thấy tên thanh niên đâu, chỉ có Trần Mạt Sinh.

Hứa Cảnh Hân và Khang Vũ Hinh cũng được thả ra.

Trần Mạt Sinh không nói tiếng nào, nhấc bước tới lối ra.

Bốn người Lục Nghiễm đưa mắt nhìn nhau.

Khang Vũ Hinh lên tiếng hỏi trước: “Giờ là ý gì vậy? Thả mình đi hả?”

“Đối chất.”

Lục Nghiễm và Hứa Cảnh Hân cùng đồng thanh rồi quay người.

Thấy Hứa Cảnh Hân đã đi tới trước, Khang Vũ Hinh chợt khựng rồi cũng đi theo.

Lục Nghiễm mỉm cười nhìn Tiết Bồng.

Tiết Bồng đưa tay cho anh, chậm rãi đi cách Khang Vũ Hinh mấy bước.

Lục Nghiễm nói: “Lát nữa anh sẽ cố gắng hết sức bảo vệ em, nhưng nếu ở đó quá hỗn loạn thì đừng lo tới chuyện gì khác hết, nhất định phải chú ý an toàn.”

Tiết Bồng đáp: “Anh cũng vậy, đừng có nhập tâm quá, tránh bị đám người đó kéo xuống bùn, sắp tới còn nhiều chuyện cần anh điều tra lắm.”

Lục Nghiễm lại cười: “Ừ.”

Khang Vũ Hinh không nghe rõ cuộc nói chuyện của hai người nhưng cũng có thể đoán được đại khái, cô ta quay đầu nhìn rồi lại tránh mắt đi, hỏi Hứa Cảnh Hân: “Anh có dự tính gì thì nói em biết với.”

“Tuỳ cơ ứng biến.” Hứa Cảnh Hân nói.

Khang Vũ Hinh: “Anh bình tĩnh ghê, không sợ nguy hiểm hả?”

Hứa Cảnh Hân cười: “Vụ án này có liên quan gì tới tôi? Ai lại làm khó tôi làm gì, tôi chỉ đứng đó xem thôi là được.”

Khang Vũ Hinh lại hỏi: “Vậy em thì sao? Anh không sợ em gặp nguy hiểm, có người làm khó em à?”

Hứa Cảnh Hân liếc nhìn cô ta: “Em không làm gì hết thì không cần sợ.”

Bốn người vừa nói vừa băng qua hành lang, ra tới bên ngoài.

Ở đây hiện giờ tối om, tất cả đèn đuốc đều đã bị tắt hết, cửa sổ bên trên cũng bị che kin, bốn người chỉ có thể nhìn thấy mấy căn phòng phục dựng vuông vức nhờ chút ánh sáng ở hành lang rọi vào.

Ở giữa bóng tối, dường như còn có thể nghe thấy ai đó đang phát ra tiếng kêu ú ớ.

“Trần Mạt Sinh!” Lục Nghiễm quát.

Vừa dứt lời, trên đỉnh đầu bỗng có luồng sáng, bật sáng ở giữa bóng tối.

Chỉ thấy có năm chiếc ghế được đặt ở giữa, vây thành một vòng, mỗi ghế là một người, lại còn bị trói lại.

Trần Mạt Sinh và Lâm Thích đứng sau ghế, tay giơ súng.

Lục Nghiễm thoạt khựng lại, bước nhanh tới trước, nhìn thấy năm người trên ghế chính là Phương Tử Oánh, Lý Thăng Tống Kim, Lưu Cát Dũng và Hách Hữu Mai.

Lục Nghiễm nhăn mặt nhưng không tuỳ tiện hành động, anh chỉ nói: “Ông muốn lật lại vụ án thì không nhất thiết phải dùng cách này.”

Trần Mạt Sinh lại rất thản nhiên, dường như thế nào thì cũng chẳng sao nữa: “Các người đã mất tích hai ngày rồi, tôi không còn nhiều thời gian nữa, bắt buộc phải có được câu trả lời ở đây trước lúc cảnh sát tìm tới. Tôi cũng không có lựa chọn.”

Tiết Bồng đi tới hỏi: “Ông định làm thế nào?”

Cùng lúc đó, Hứa Cảnh Hân và Khang Vũ Hinh cũng đi đến bên ngoài, đứng cách đó mấy bước chứ không tới gần.

Trần Mạt Sinh nhìn lướt qua bốn người: “Đơn giản thôi, tôi sẽ cho tất cả mọi người một cơ hội cuối cùng, chỉ cần trả lời câu hỏi của tôi, đừng giở trò, tôi sẽ cởi trói cho họ. Nếu có người nào nói dối, tôi sẽ cho ăn đạn ngay.”

Trần Mạt Sinh vừa nói vừa mở chốt an toàn trên báng súng, một tiếng “cạch” vang lên trong bóng tối, hết sức rõ ràng.

Năm người bị trói chặt trên ghế trắng bệch mặt mày, ai cũng sợ hãi mở to mắt, lần lượt đổ dồn ánh mắt về phía Lục Nghiễm.

Lục Nghiễm cau mày, đi tới giữa năm cái ghế, nhìn Trần Mạt Sinh đang đứng ở ngoài: “Tôi không thể để ông làm hại nhân chứng.”

Trần Mạt Sinh đứng ở chỗ tối, khẽ cười bảo: “Thế hay là cậu hỏi năm người họ xem ai bằng lòng trả lời câu hỏi của tôi trước đi?”

Xung quanh yên lặng một chốc, nhanh chóng có người phát ra tiếng ú ớ, lại còn ra sức vặn vẹo người.

Đó là Hách Hữu Mai.

Trần Mạt Sinh giơ súng, chĩa họng súng về phía Hách Hữu Mai, ra hiệu cho Lục Nghiễm: “Gỡ băng keo cho bà ta.”

Lục Nghiễm hít một hơi, liếc nhìn khẩu súng, anh đi tới trước Hách Hữu Mai, tháo miếng băng dính trên miệng bà ta, nhìn Hách Hữu Mai đang mặt mày trắng bệch, không đi khỏi mà chặn ở trước Hách Hữu Mai.

Trần Mạt Sinh cười, cầm súng di chuyển ở bên ngoài: “Cậu chỉ có một mình, cậu có thể bảo vệ được mấy người? Chúng tôi có ba khẩu súng đấy.”

Trần Mạt Sinh vừa nói vừa chỉ về phía trên lầu.

Lục Nghiễm nhìn lên, thấy dường như có người đang đứng ở chỗ tối trên lan can lầu hai, cũng đang giơ súng chĩa về phía này, chắc là tên thanh niên kia.

Lục Nghiễm lại nhìn vào Trần Mạt Sinh nhưng không hề lui bước.

Lúc này, bên ngoài có người gọi anh: “Lục Nghiễm!”

Là Tiết Bồng.

Lục Nghiễm nghiêng người, Tiết Bồng nói: “Thứ Trần Mạt Sinh muốn là chân tướng, không phải tính mạng của họ, nghe ông ta hỏi gì đã!”

Hách Hữu Mai cũng nhanh chóng đáp: “Đúng đấy! Tôi… tôi bằng lòng trả lời câu hỏi! Chỉ là… chỉ là anh phải đồng ý thả tôi…”

Hách Hữu Mai nói xong, xung quanh lại yên lặng một lát.

Một lúc sau, Trần Mạt Sinh bỗng lên tiếng: “Mười năm trước, tôi âm thầm thu thập chứng cứ tham ô hối lộ của Thẩm Chí Bân, làm sao Thẩm Chí Bân biết được việc này?”

Lục Nghiễm khựng lại, vô thức nhìn sang Hách Hữu Mai.

Hách Hữu Mai nói: “Là do… do tôi nói với anh ta… tôi, lúc đó tôi cũng không có lựa chọn, tôi cũng bất đắc dĩ thôi! Anh ta đe dọa tôi! Tôi… tôi còn đứa em trai, còn có mẹ già nữa, tôi biết phải làm sao!”

Trần Mạt Sinh không lên tiếng, ông ta đứng phía sau Hách Hữu Mai.

Hách Hữu Mai định quay đầu nhưng lại không nhìn thấy hướng chuyển động của Trần Mạt Sinh, bỗng chốc quýnh quáng: “Sau… sau đó Thẩm Chí Bân nói với Lưu Cát Dũng chuyện này, hai người họ còn thương lượng xem làm thế nào để đối phó với cậu, khiến cậu mãi mãi không còn cơ hội vạch trần họ! Họ còn nói… còn nói muốn lấy Trần Ngữ ra để đe doạ cậu! Những gì tôi nói đều là sự thật!”

Hách Hữu Mai nói xong, Lưu Cát Dũng ngồi đối diện bà ta cũng hoảng loạn, không chỉ cố gắng vùng vẫy mà còn cố rướn người về trước như muốn liều chết với Hách Hữu Mai.

Hách Hữu Mai trừng mắt nhìn Lưu Cát Dũng, lúc này cũng không sợ gì nữa: “Chính miệng Thẩm Chí Bân nói với tôi đấy, anh ta nói Lưu Cát Dũng cũng không phải tay vừa, ông ta chính là thứ vô ơn, không thuần phục được, nhất định phải đề phòng loại người này, nếu không có khi hôm nào đó sẽ bị cắn ngược lại! Không lâu sau đó thì Thẩm Chí Bân đã gặp chuyện đấy!”

Vừa nói ra, tất cả mọi người im lặng, chỉ có Lưu Cát Dũng đang cố sức vùng vẫy nhưng không ai thèm để tâm.

Cũng không biết bao lâu sau đó, Lưu Cát Dũng chống trả mệt lử, nằm vật ra ghế lấy hơi.

Trần Mạt Sinh vẫn đứng yên tại chỗ, không bỏ súng xuống, dường như đang suy ngẫm về lời chứng của Hách Hữu Mai, một lúc sau mới nói: “Cậu cởi trói cho bà ta được rồi.”

Lục Nghiễm lẳng lặng đi tới sau Hách Hữu Mai, cởi dây thừng trên cổ tay bà ta ra.

Tất cả mọi người đều rất kinh ngạc, đồng loạt nhìn sang.

Hách Hữu Mai không dám nói lời nào, đứng dậy khỏi ghế, Tiết Bồng đi tới, nắm lấy cánh tay bà ta, kéo bà ta ra bên ngoài.

Hách Hữu Mai ngỡ ngàng đi ra ngoài, vừa trấn tĩnh lại, mấy người bên trong đã lần lượt phát ra tiếng ú ớ, có vẻ đang tranh nhau trả lời câu hỏi.

Trần Mạt Sinh bảo: “Hách Hữu Mai!”

Hách Hữu Mai đột nhiên bị gọi tên thì giật thót.

Trần Mạt Sinh: “Tiếp theo tới ai, tôi để bà chọn đấy.”

Hách Hữu Mai ngơ ngác nhìn bốn người bên trong, lắp bắp nói: “Vậy… vậy thì Phương Tử Oánh!”

Lục Nghiễm đi tới trước mặt Phương Tử Oánh, xé băng dính trên miệng cô ta, thấp giọng nói: “Trả lời thành thật đi.”

Phương Tử Oánh vội vã gật đầu, nhìn sang Trần Mạt Sinh.

Trần Mạt Sinh hỏi: “Hôm cô thương lượng với Lưu Cát Dũng, gã có thừa nhận với cô là gã đã giết Thẩm Chí Bân không?”

Phương Tử Oánh nhìn Lưu Cát Dũng, mắt đầy sợ sệt, xen lẫn chút hận thù, cô ta hít sâu một hơi rồi bảo: “Có, ông ta đã thừa nhận! Ông ta còn nói là mình bất đắc dĩ mới làm thế, đó là vì Thẩm Chí Bân muốn đối phó với ông ta, ông ta muốn tự bảo vệ mình nên mới giết người!”

Nghe thấy thế, Lưu Cát Dũng lại vùng vẫy một lúc, chỉ là đã mất đi sức lực, không mạnh mẽ được như khi nãy.

Phương Tử Oánh cũng rơi nước mắt, ánh mắt lạc lõng: “Lưu Cát Dũng còn nói, ông ta làm vậy là vì cuộc sống của tôi và mẹ, vì thế nên ông ta không thể ở tù được.”

Trần Mạt Sinh nói: “Nói thế mà cô cũng tin anh, ông ta đã giết Thẩm Chí Bân thì cũng có thể giết luôn mẹ con cô.”

Phương Tử Oánh lắc đầu: “Đương nhiên là tôi không tin. Từ lâu tôi đã biết ông ta là thứ súc vật, tôi cũng từng khuyên mẹ tôi rời khỏi người này đi, nếu không sợ là có một ngày ông ta sẽ giết luôn cả bà ấy! Sau đó, tôi đã ngồi tù vì một số chuyện, tôi sống trong tù chín năm, mẹ tôi cũng mất tích trong thời gian đó, hơn nữa đã là hơn bốn năm rồi, theo pháp luật thì đã được nhận định là “tử vong” rồi. Tôi biết chuyện này chắc chắn có liên quan tới Lưu Cát Dũng nhưng tôi không có chứng cứ.”

Phương Tử Oánh ban đầu còn hơi quá khích, nói mãi rồi cũng dần dịu lại: “Tôi cũng sợ một khi nói ra sự thật, tôi cũng sẽ gặp phải bất trắc. Nếu không nhờ tôi ở trong tù thì không chừng cũng mất mạng rồi. Tôi không muốn chết, cũng không thể chết…”

Mấy chữ sau cùng rất nhỏ, nhỏ đến khó mà nghe thấy.

Nhưng Tiết Bồng đứng gần Phương Tử Oánh nhất đã nghe được hết cả.

“Không thể”… chết?

Tiết Bồng nhìn chăm chăm vào Phương Tử Oánh đang trông hơi thất thần, đang thấy lạ vì cách cô ta dùng từ thì lại nghe Trần Mạt Sinh nói: “Tôi không còn gì để hỏi nữa.”

Lục Nghiễm cởi trói cho Phương Tử Oánh.

Phương Tử Oánh đứng dậy khỏi ghế, hơi loạng choạng đi ra ngoài đứng cùng Hách Hữu Mai.

Tiết Bồng vẫn nhìn cô ta chằm chằm, cũng nhìn thấy Hách Hữu Mai đang khoác lấy Phương Tử Oánh, nhẹ giọng an ủi, còn nói mấy câu với cô ta.

Phương Tử Oánh thì cứ cúi gằm mặt, đôi lúc lại ậm ừ.

Cùng lúc đó, họng súng của Trần Mạt Sinh đã di tới Lý Thăng: “Giờ thì tới lượt ông.”

Băng dính trên miệng Lý Thăng đã được xé bỏ, gã hỏi ngay: “Cậu muốn hỏi gì tôi… trước đó tôi đã nói những gì nên nói rồi!”

Trần Mạt Sinh cười khẩy: “Vậy thì ông hãy nói lại lần nữa trước mặt Lưu Cát Dũng và Tống Kim đi, tối hôm xảy ra vụ án, có phải là ông nhìn thấy Tống Kim và Lưu Cát Dũng đứng hút thuốc với nhau bên ngoài tiệm net, họ rõ là quen biết nhau, có đúng thế không!”

Tống Kim và Lưu Cát Dũng cùng quay sang Lý Thăng, Lý Thăng nói nhanh: “Đúng vậy, chính là hai người họ, rõ là thân lắm nhưng lại vờ như không quen biết, về tới tiệm net còn diễn tuồng, giả vờ gây nhau! Tống Kim đang che chắn cho Lưu Cát Dũng, làm… làm bằng chứng ngoại phạm cho ông ta!”

Lần này thì đến Tống Kim cũng quýnh quáng, vùng vẫy phản kháng trên ghế.

Trần Mạt Sinh lại hỏi: “Vậy ông nghĩ tại sao Tống Kim lại phải giúp Lưu Cát Dũng?”

Lý Thăng ngẫm nghĩ rồi trả lời: “Thì… thì chắc chắn là Tống Kim cũng muốn Thẩm Chí Bân chết chứ gì, nói không… nói không chừng Tống Kim cũng tham gia giết người đấy!”

Tống Kim giãy dụa kịch liệt, sắp lật ghế tới nơi.

Đến lúc Lý Thăng cũng được cởi trói, ở đó chỉ còn lại Tống Kim và Lưu Cát Dũng.

Họng súng của Trần Mạt Sinh và Lâm Thích lần lượt chĩa thẳng vào cả hai, Trần Mạt Sinh hỏi: “Hai người, ai nói trước?”

Tống Kim và Lưu Cát Dũng nhìn nhau, đồng thời phát ra tiếng ú ớ như sợ người kia sẽ giành trước.

Trần Mạt Sinh cười nhìn Lục Nghiễm: “Cảnh sát Lục, thôi thì cậu quyết định đi.”

Lục Nghiễm chỉ liếc nhìn Trần Mạt Sinh rồi đi tới trước mặt Tống Kim, kéo rẹt miếng băng dính trên miệng cậu ta.

Trong lúc Tống Kim đang đau không nói nổi thì Lục Nghiễm lại xé luôn băng dính trên miệng Lưu Cát Dũng.

Một lúc sau, Tống Kim cuối cùng cũng thích nghi lại được, nén đau nói: “Tôi thừa nhận là tôi có giúp Lưu Cát Dũng che đậy, người giết Thẩm Chí Bân là ông ta!”

Lưu Cát Dũng đau ứa nước mắt, nghiến răng chửi bới: “Mẹ nó, mày là cái thứ ngậm máu phun người!”

Tống Kim gào: “Chuyện đã tới nước này thì ông thừa nhận đi, ông còn không thấy hay sao? Tất cả mọi người ở đây đều biết ông đã làm gì, ông còn vờ vịt cái gì nữa!”

“Má nó!” Lưu Cát Dũng mắng nhiếc: “Ông đây mà thừa nhận thì mày cũng chạy không thoát đâu! Lúc đó mày cũng có nhúng tay vào chuyện này!”

Tống Kim: “Tôi, tôi nhúng tay vào gì chứ, quá lắm thì tôi đóng kịch giúp ông thôi, với lại lúc đó tôi còn vị thành niên, dù có truy tố thì cũng nhẹ tôi! Tới nước này rồi thì ông cứ nhận đi, đừng có làm liên luỵ đến người khác nữa!”

Đúng là chó cắn nhau.

Lục Nghiễm lạnh lùng nhìn cảnh này, cho đến khi họng súng của Trần Mạt Sinh áp sát đầu Lưu Cát Dũng.

Lưu Cát Dũng đang định lớn tiếng mắng mỏ bỗng cứng đờ người, mắt trợn trừng, mặt đầy sợ sệt: “Cậu… cậu muốn làm gì…”

Lục Nghiễm đi nhanh tới: “Trần Mạt Sinh!”

“Bằng” một tiếng, mặt đất phía trước Lục Nghiễm đã xuất hiện một cái hố, Lâm Thích là người bắn. 

Tất cả mọi người đều giật thót, Phương Tử Oánh và Hách Hữu Mai bịt chặt hai tai thét lên.

Hứa Cảnh Hân đứng ngoài xem từ nãy đến giờ cũng đi tới một bước, chỉ là cánh tay nhanh chóng bị Khang Vũ Hinh nắm lấy.

Khang Vũ Hinh nhỏ giọng: “Họ sẽ không giết cảnh sát đâu.”

Lúc này, Trần Mạt Sinh lại nói: “Đừng khiến tôi quá khích nhé, cảnh sát Lục. Nếu không dù tôi có từng hứa với cậu là không làm họ bị thương thì trong lúc nóng giận, tôi cũng khó tránh thất hứa.”

Lục Nghiễm khựng bước, hít sâu một hơi: “Được, tôi không làm gì động tới ông. Nhưng hiện giờ chân tướng đã lộ rõ, ông có giết ông ta cũng không thay đổi được gì. Lưu Cát Dũng đã giết người, chắc chắn sẽ phải chịu sự chế tài của pháp luật.”

Trần Mạt Sinh lại cười khẩy nói: “Tôi còn một câu hỏi nữa, chỉ cần ông ta trả lời thành thật, tôi sẽ nghe lời cậu.”

Nói rồi, Trần Mạt Sinh lại dí súng vào sau đầu Lưu Cát Dũng mà hỏi: “Ai đã hại chết con trai và con dâu tôi?”

Lưu Cát Dũng toàn thân run lẩy bẩy, mặt mày trắng xác, khiếp đảm trả lời: “Tôi… tôi không quen họ…”

Trần Mạt Sinh: “Vậy để tôi nhắc cho ông nhớ, con trai tôi tên Trần Ngữ, con dâu tên Lâm Nguyệt. Tôi hỏi ông lần nữa, ai đã hại chết chúng!”

Lâm Nguyệt…

Lâm?

Tiết Bồng sững sờ, vô thức quay sang Lâm Thích.

Ánh mắt của Lâm Thích cũng đã đổi khác.

Trong tích tắc, Tiết Bồng chợt hiểu ra gì đó, nhưng cô còn chưa kịp nói thì đã thấy Lưu Cát Dũng nhìn Lục Nghiễm với ánh mắt van nài, cầu khẩn: “Cảnh… cảnh sát Lục, cứu tôi, cứu tôi…”

Vừa dứt lời, một tiếng súng lại vang lên.

Tiếp đó lại nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Lưu Cát Dũng: “Á–”

Lần này, Lâm Thích đã bắn thẳng vào mắt cá chân của Lưu Cát Dũng, máu chầm chậm nhỏ xuống theo ống quần.

Lục Nghiễm hét lên: “Lâm Thích!”

Trong lúc Lục Nghiễm đang định đi tới cản Lâm Thích lại, Tiết Bồng đã đi đến bên cạnh, nắm lấy tay anh, móng tay cắm bấu vào lòng bàn tay anh: “Đừng chọc họ mất kiểm soát…”

Cùng lúc đó, Trần Mạt Sinh tới gần khuôn mặt đau đến méo mó của Lưu Cát Dũng, hỏi lại lần nữa: “Trả lời lại lần nữa, ai đã hại chết Trần Ngữ con trai tôi?”

Lưu Cát Dũng toát mồ hôi lạnh, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, gã ta chỉ có thể hé mắt nhìn Lục Nghiễm, lại nhìn về phía những người đang đứng ngoài phía sau anh.

Gã ta mong có ai đó có thể bước ra cứu lấy mình.

Nhưng ánh mắt của những người đó đều tràn đầy sự căm ghét và ghê tởm.

Cuối cùng, Lưu Cát Dũng nhìn sang Khang Vũ Hinh đang đứng phía sau cùng, cứ như việc này không hề liên quan tới cô ta.

Ánh mắt Khang Vũ Hinh lạnh căm, cô ta cũng nhìn gã ta chằm chằm, ánh mắt lóe lên sự cảnh cáo.

Đồng tử của Lưu Cát Dũng co lại, tránh ánh nhìn, tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Sau đó, gã ta nói: “Tôi không giết con trai cậu, tôi cũng không biết… là ai. Các cậu giết tôi đi…”

Lúc này, tất cả mọi người đều sửng sốt.

Không ai có thể ngờ một Lưu Cát Dũng chỉ biết làm chuyện càn quấy, tham sống sợ chết lại chết đến nơi cũng không chịu nói thật.

Lưu Cát Dũng đang bảo vệ ai? Người đó có ở đây đâu? Chẳng lẽ lại che được cả trời?

Hay là Lưu Cát Dũng thật sự không biết?

Chỉ có Lục Nghiễm là từ đầu đến cuối đều nhìn vào vẻ mặt của Lưu Cát Dũng, nhất là ánh mắt.

Anh nhìn theo nơi cuối cùng Lưu Cát Dũng trông sang trước khi nhắm mắt lại, nhận ra người đứng ở đó chỉ có mình Khang Vũ Hinh.

Đằng này, Lâm Thích lại lần nữa giơ súng, nhắm thẳng vào đầu Lưu Cát Dũng.

Nhưng họng súng lại bị Trần Mạt Sinh nắm lấy.

Hốc mắt Lâm Thích đã đỏ ngầu, trong mắt đầy tơ máu, ông ta nhìn Trần Mạt Sinh, dường như đã hận thù cùng cực.

Trần Mạt Sinh lại lắc đầu với ông ta: “Phải giữ lại mạng ông ta.”

Lâm Thích run rẩy, ông ta khốn khổ nhẫn nhịn, từ đầu tới cuối vẫn không chịu bỏ súng xuống.

Trần Mạt Sinh: “Ông Lâm!”

Lúc này, Tiết Bồng đột nhiên nói ra một cái tên: “Lâm Nguyệt!”

Trần Mạt Sinh và Lâm Thích cùng lúc sững người.

Tiết Bồng nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của Lâm Thích, cô khẽ nói: “Cô ấy vẫn luôn ở trên trời nhìn ông đấy.”

Lâm Thích cuối cùng cũng bỏ súng xuống, người run rẩy dữ dội, tiếng khóc nát lòng phát ra từ trong khẩu trang.

Trần Mạt Sinh cũng bỏ súng xuống, vỗ vai Lâm Thích.

Lưu Cát Dũng nằm vật trên ghế, đầu nghiêng một bên, gã ta đã kiệt sức, chân cũng đau đến mất đi tri giác, máu chảy đầy đất, men theo ống quần nhỏ xuống từng giọt.

Tống Kim ở bên cạnh cũng đã gục đầu xuống từ lâu, quá sức kinh hãi, không hoàn hồn lại được.

Những người đứng bên ngoài cũng không ai lên tiếng.

Lục Nghiễm lên tiếng phá tan sự im lặng: “Ông ta cần được đưa tới bệnh viện. Nên kết thúc rồi.”

Trần Mạt Sinh chầm chậm gật đầu, vào lúc này, trên đầu bỗng vang lên một âm thanh vang rền.

Cửa sổ bịt kín bị công phá, bom khói lăn dưới đất, xung quanh nhanh chóng trắng mờ sương.

Lục Nghiễm lập tức nắm lấy tay Tiết Bồng, lùi về sau hét lên: “Tất cả mọi người nằm xuống!”

Có âm thanh từ xa vọng tới, cửa sắt nhà xưởng bị đẩy mở, phát ra âm thanh nặng nề.

Ánh sáng chiếu vào, theo đó là vô số ánh tia hồng ngoại, chỉ vào Trần Mạt Sinh và Lâm Thích.

“Đội phó Lục!”

“Bỏ vũ khí xuống!”

Hai người ném súng xuống, giơ hai tay lên.

Đến lúc Trần Mạt Sinh và Lâm Thích buông tay đầu hàng, làn khói tan đi, Hứa Trăn lập tức xông đến chỗ Lục Nghiễm và Tiết Bồng hỏi: “Đội phó Lục, hai người không sao chứ?”

Lục Nghiễm lắc đầu, ngước mắt nhìn lên lầu.

Từ ban nãy anh đã thấy kỳ lạ, tại sao tên thanh niên che mặt từ đầu tới cuối lại không động đậy gì. Chỉ là khi đó tình thế nguy khốn, anh không kịp xác nhận.

Lúc này nhìn lên thì quả thật chỉ là cái hình nộm.

Lục Nghiễm lẳng lặng cười nhếch mép, đưa mắt nhìn xung quanh.

Lưu Cát Dũng được khiêng lên cán, những con tin khác cũng được giải cứu, có người mừng đến phát khóc, có người ngất ngay tại chỗ.

Lục Nghiễm quan sát rõ hết, anh nắm lấy vai Hứa Trăn nói: “Vất vả cho mọi người.”

Lại quay sang Tiết Bồng.

Tiết Bồng khẽ cười, ôm lấy anh, cuối cùng cũng thở phào một hơi.

Lục Nghiễm ngẩn người, khẽ vỗ lưng cô: “Không sao nữa rồi.”

Vô tình ngước mắt về phía đám người, lại bắt gặp ánh mắt của Hứa Cảnh Hân và Khang Vũ Hinh cũng đang nhìn sang đây.

Hứa Cảnh Hân trông rất hời hợt, chỉ giơ tay ra dấu.

Khang Vũ Hinh thì lại cười lạnh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện