Cuộn tranh miêu tả cảnh tượng Trừ Tịch diệt ma giờ khắc này đang được Tiêu Nam Chúc trải phẳng trên giường, màu sắc đậm rực và hình ảnh đẫm máu họa thành một đồ cảnh kỳ dị.
Hồng y nam nhân trong tranh có nhan sắc chói mắt nhất thế gian, giữa mặt mày toàn là thương xót và ngoan tuyệt khiến người xem khó lòng quên đi.
Mà rõ ràng 2 ngày trước, trước khi trở về, anh đã lén mở bức họa này ra xem rất nhiều lần, nhưng lúc bấy giờ xem lại lần nữa, đáy lòng Tiêu Nam Chúc vẫn cảm thấy có chút xem không đủ như cũ.
Chuyện bức họa vừa nãy anh đã hỏi Trừ Tịch rồi.
Thái độ Trừ Tịch hoàn toàn mờ mịt, nhìn qua trái lại còn nghi hoặc hơn Tiêu Nam Chúc nhiều.
Bởi vì vốn tưởng mình có thể có được chút giải đáp từ chỗ Trừ Tịch, nên khi biết Trừ Tịch cũng không rõ mình bị người ta vẽ xuống lúc nào thì Tiêu Nam Chúc cũng sững sờ.
Mà mắt thấy dáng vẻ không giống như đang nói dối của hắn, Tiêu Nam Chúc hiểu rõ hắn hoàn toàn sẽ không lừa mình nên cũng không truy hỏi nữa, chỉ tỏ vẻ mình cũng không mấy để ý thu tranh lại, mãi cho đến lúc này đã vào phòng ngủ mới lấy ra xem.
Anh cảm thấy mình không nên quá để ý một bức họa, dẫu sao Uất Trì Kính Đức và Tần Thúc Bảo (2 vị thần giữ cửa) cũng được vẽ trên cửa mỗi nhà mỗi hộ qua các triều các đại, không lý nào một lịch thần như Trừ Tịch sẽ không bị xem như một phương tiện tiêu tai khu tà nào đó.
Nhưng có lẽ vì quan hệ mật thiết của bản thân anh và Trừ Tịch, nên trong lòng Tiêu Nam Chúc vẫn không nhịn được muốn xác định xem chuyện này rốt cuộc là chuyện thế nào.
Trừ Tịch tất nhiên không thể hiểu được cách nghĩ này của anh, nhưng vì thật sự không có miếng ấn tượng nào đối với bức họa này, vả lại còn luôn căm ghét nhìn thấy dáng vẻ người không ra người quỷ không ra quỷ này của mình, thế nên sau khi biết đồ vật miêu tả mình xấu xí trăm chiều được lưu giữ trong địa cung của hoàng đế tiền triều, thì thần sắc Trừ Tịch liền chìm xuống, trực tiếp lạnh giọng trả lời Tiêu Nam Chúc một câu.
"Ta chưa từng thấy qua, thứ đồ dơ bẩn này vẫn nên sớm hủy mới tốt."
Sau khi nói xong, hồng y nam nhân mới cảm thấy ngữ khí âm trầm của mình có chút dọa người, trong lòng hắn chỉ lo Tiêu Nam Chúc sẽ vì thái độ của hắn mà nghi kỵ hắn che giấu thứ gì đó mà anh không biết, biểu tình trên mặt cũng có hơi ngưng đọng.
Tiêu Nam Chúc thấy thế trái lại sửng sốt một chút rồi mới nhìn hắn một cái, sau đó mím môi mở miệng nói.
"Tôi thấy chuyện này hơi sai sai nên mới đến hỏi anh thử...!Tranh này không có chuyện gì, anh đừng nghĩ nhiều, bất kể thế nào tôi cũng đều tin anh."
Nói xong, trong lòng Tiêu Nam Chúc có hơi phức tạp, có lẽ nhìn ra khoảng thời gian này mặc dù hai người họ đang ở bên nhau, nhưng Trừ Tịch trước sau vẫn mang dáng vẻ khúc mắc khó giải, nên Tiêu Nam Chúc cũng có chút buồn bực.
Dẫu sao nhiều năm vậy rồi anh cũng coi như là lần đầu yêu đương đứng đắn như thế, tuy nói tuổi tác lớn rồi không còn tâm thái trẻ tuổi như trước đây nữa, nhưng vẫn rất nghiêm nghiêm túc túc.
Ấy vậy mà lại gặp phải một thần minh khó hiểu như thế, mặc kệ có nói thế nào, nói cái gì với hắn, hắn đều sẽ trưng ra dáng vẻ seen không rep.
Nghĩ vậy, Tiêu Nam Chúc hiếm thấy gặp chút khó khăn về mặt tình cảm bèn quan sát sắc mặt vẫn luôn bất thường từ sau khi anh trở về của Trừ Tịch, cau mày mở miệng nói.
"Nếu không thoải mái thì về niên lịch nghỉ ngơi đi, cũng không bảo anh đến làm việc cả ngày, nghỉ ngơi cho tốt, tự chăm sóc tốt cho mình."
Lúc nói lời này, ngữ khí Tiêu Nam Chúc có chút trầm thấp, rõ ràng trước khi trở về anh còn không biết xấu hổ mà hả hê với Trương Thỉ thối ở trên máy bay, vậy mà giờ đây lại thấy trong lòng có loại bất đắc dĩ không nói nên lời.
Mắt thấy Tiêu Nam Chúc vốn tâm tình vẫn luôn không tệ đột nhiên tỏa ra hơi thở xa cách trên người, trái tim Trừ Tịch chợt lạnh, hắn cũng không nói gì, chỉ đè nén cảm xúc hỗn loạn chứa chan trong ngực, hồi lâu sau mới rung rung đôi đuôi mắt đỏ tươi, dùng giọng có hơi kiềm chế băng lãnh trả lời.
"Được..."
............!
Trừ Tịch về niên lịch rồi, Tiêu Nam Chúc vẫn chưa làm rõ chuyện liên quan đến bức họa và quyển sách nhỏ, lại còn vô duyên vô cớ khiến cho mình và Trừ Tịch mất vui.
Bởi vì tính tình bản thân không được tốt, nên Tiêu Nam Chúc trước nay đều sẽ không đi chịu đựng tính tình của kẻ khác, thế nhưng mọi việc luôn có ngoại lệ, bởi lẽ sau khi Trừ Tịch vừa rời đi thì anh đã đổi ý mất rồi.
Mắt thấy tiểu nha đầu Xuân Phân chứng kiến hết thảy đang dùng dáng vẻ đồng tình chống cằm nhìn mình chằm chằm, Tiêu Nam Chúc vốn còn có chút bực dọc trực tiếp thu bức họa nát xui xẻo kia lại rồi tự mình về phòng xem tiếp.
Nhưng đến lúc vừa vào phòng, nhìn thấy đại mỹ nhân hồng y chói mắt bên trong bức họa thì Tiêu Nam Chúc lại mềm lòng, nghĩ đến có thể tối nay mình sẽ phải ngủ mình ên thì anh vẫn thấy rất lạc lõng.
Nhưng vừa rồi miệng tiện là anh, thế nên anh cũng hết cách.
Nghĩ vậy, Tiêu Nam Chúc sắc mặt khó coi không đỡ nổi chỉ có thể cưỡng ép dời lực chú ý lên bức họa giờ khắc này đang được trải phẳng trên giường mình.
Theo tình hình hiện tại, mấy con chữ trên bức họa trước mắt chắc kèo chỉ có mỗi Tiêu Nam Chúc biết thôi, tất cả các lịch thần, bao gồm cả Trừ Tịch, đều chưa từng thấy qua, những người bình thường khác cũng chưa thấy nốt.
Nhưng với tư cách là người nhận ra mấy chữ này chỉ bằng một ánh mắt, chính Tiêu Nam Chúc cũng không thể giải thích rốt cuộc là tại sao anh lại nhận biết được mấy con chữ mà đến cả quỷ cũng không nhận ra này.
Đối với chuyện từ đầu đến đuôi đều lộ ra tính cổ quái này, giờ đây trong lòng Tiêu Nam Chúc trái lại thật sự có chút bất thường rồi.
Trước tiên khoan bàn đến rốt cuộc là tại sao anh biết mấy chữ này, hình như kể từ sự kiện dưới địa cung thì tất thảy mọi chuyện đều đã có chút sai sai.
Đầu tiên là anh và Hoa Triêu lấy được đồ Hắc Long để lại dễ như đi xuống hầm đất nhà mình lấy cải trắng, sau đó là bức họa vẽ bản tôn của Trừ Tịch bị anh đem ra ngoài, đến nay là câu trả lời của Trừ Tịch đã nói cho Tiêu Nam Chúc biết chắc chắn: hắn cũng không thể cho anh bất kỳ đáp án nào.
Tiêu Nam Chúc đang đăm chiêu bỗng cầm quyển sách nhỏ đặt cạnh bức họa mà anh vẫn chưa kịp mở ra kia lật ra một trang.
Trong tầm mắt, trang sách ố vàng nhăn nheo đã hư tổn, mặt trên đầy rẫy vết tích mục nát của phong hóa lâu ngày, nhưng lờ mờ vẫn có thể nhìn ra một ít mẫu văn tự chi chít.
Vì kiểu chữ này khá giống văn tự trên tranh cuộn, nên sau khi nheo mắt nhìn nhìn theo bản năng, thì Tiêu Nam Chúc phát hiện tuy mình không thể nhận biết toàn bộ nhưng cũng có thể nhận ra vài con chữ có kiểu dáng tương đối đơn giản từ trong đống văn tự này.
"Lịch pháp...!kinh?"
Tiêu Nam Chúc lẩm bẩm trong miệng, trong đầu anh cứ như đã được người khác dạy những thứ này từ rất lâu.
Tuy anh không nhớ rõ đây là đồ vật mình đã từng thấy vào năm nào tháng nào, nhưng lại luôn cảm thấy quen thuộc khó hiểu.
Thế nhưng anh là một người từ nhỏ thành tích học tập đã không tốt, sau cùng lại vì nhập ngũ mà bỏ qua đại học, không lý nào có thể thạo một môn chữ nghĩa lâu đời chẳng đâu vào đâu thế này.
Nhưng chờ khi Tiêu Nam Chúc muốn tỉ mỉ xem tiếp thì lại phát hiện những chữ viết trên sách sau đó đều là những chữ mà anh căn bản không nhận ra.
Bất kể anh có nỗ lực xem hiểu thế nào thì đều uổng công cả thảy.
"Lịch sư, lịch sư, có khách tới..."
Xuân Phong nâng họng ở bên ngoài gõ gõ cửa, Tiêu Nam Chúc hoàn hồn thu gom quyển sách và bức họa đặt vào trong hộp gỗ đào lần nữa.
Bởi vì vừa nãy Trừ Tịch rõ ràng cực kỳ chán ghét bức cổ họa đã bóc mẽ một mặt hung thần xấu xa của hắn, nên Tiêu Nam Chúc cũng phải săn sóc tâm tình của hắn, giấu kỹ bức họa này đi.
Đến khi anh chậm rãi ra khỏi phòng, thì Xuân Phân toàn thân xanh non đang mời người tiến vào.
Tiêu Nam Chúc ngồi trên sô pha rót chén trà cho mình, thuận tay làm mới trang weibo một chút.
Mấy ngày trước Tiêu Nam Chúc vì đến thành phố B mà mấy vụ làm ăn tìm đến cửa và chuyện bên weibo đều đồng loạt hoãn lại, vừa nãy anh cầm điện thoại làm mới một chút thì phát hiện đã tích góp được một đống lớn tin nhắn riêng.
Bởi vì ngót nghét 2 tháng không ngừng kiên trì phổ cập kiến thức về hoàng lịch, công lịch và lịch Mặt Trời, thế nên acc phổ cập kiến thức không phát quảng cáo, thỉnh thoảng còn rút thăm trúng thưởng này của anh cũng trở nên vô cùng thân thiết mà mê người trên weibo.
Rất nhiều fan của anh hồi đầu còn phép tắc gọi anh là "hoàng lịch sư lão Tiêu", về sau liền thẳng thắn đặt cho anh một biệt danh là "Tiểu Tiểu".
Mỗi khi bọn họ muốn nhờ Tiêu Nam Chúc giải đáp một số chuyện liên quan đến tập tục kiêng kỵ thiên về phương diện ít được chú ý cho mình, thì Tiêu Nam Chúc đều sẽ thấy được cái biệt danh đặc biệt, dùng từ kỳ quái như vậy.
La Đạt Tiết
Tiểu Tiểu cầu lật bài đê!! Ngày thường anh có hay coi tin tức giải trí hong? Có để ý gần đây có một diễn viên nữ rất kỳ quái hong, rõ ràng là nữ thần thời thơ ấu của tôi mà, sao giờ nói chuyện một lời khó tận thế kia, giống như biến thành người khác ấy, cứ là lạ sao đó, thật sự không dám tin mà.
Có thể hỏi là cô ấy bị sao rồi không? @Hoàng lịch sư lão Tiêu
Sau bài đăng này còn đính kèm một đường link video, Tiêu Nam Chúc – bình thường chẳng buồn quan tâm mấy tin tức giải trí này, có chút không rõ nên bấm vào xem một hồi.
Thế nhưng đại khái là nữ minh tinh ánh mắt phân tán, hai má ửng đỏ, khắp người lộ ra luồng khí dâm tà này thật sự hơi khiến người ta không nỡ nhìn thẳng, cho nên Tiêu Nam Chúc chỉ xem mười mấy giây đã cau mày tắt luôn.
Ngay sau đó, anh bèn repost bài đăng này rồi thuận tay trả lời.
Hoàng lịch sư lão Tiêu:
Nhìn ra...!bị chơi ngải rùi →_→
Trả lời xong, Tiêu Nam Chúc cất điện thoại ngồi nghiêm chỉnh, đúng lúc vụ làm ăn tìm đến cửa cũng đã tiến vào dưới sự tiếp đón của Xuân Phân.
Tiêu Nam Chúc ngậm thuốc lá ngẩng đầu nhìn một cái, vì người này chưa từng hẹn trước các kiểu với anh, nên Tiêu Nam Chúc nhất thời cũng không chắc lắm nam nhân trung niên ôm vali da đen trong tay, vẻ mặt căng thẳng khó hiểu, ăn vận lại có vẻ rất hiển hách này tới đây để làm gì.
Đợi sau khi người này ngồi xuống đối diện Tiêu Nam Chúc, ôm chặt vali da đẩy đẩy mắt kính gọng vàng của mình, thì y mới nhìn vẻ mặt không chút thay đổi của Tiêu Nam Chúc một cái rồi run giọng hỏi.
"Ngài...!ngài là lịch sư Tiêu phải không? Tôi được người quen giới thiệu đến, họ Lý, bây giờ có thể nhờ ngài tư vấn một chuyện được không..."
Nam nhân nói xong, một giọt mồ hôi rơi xuống xuôi theo vầng trán, y cuống cuồng định móc ra một chiếc khăn tay từ trong túi áo âu phục để lau mồ hôi, nhưng nhất thời tay chân có hơi luống cuống.
Tiêu Nam Chúc thấy thế rút vài tờ khăn giấy trên bàn trà đưa cho y, nam nhân thuận lợi đón nhận cũng nở nụ cười xấu hổ.
Sau khi y dùng khăn giấy lau sạch mồ hôi trên trán, Tiêu Nam Chúc trái lại không chờ y mở miệng đã trực tiếp châm điếu thuốc kẹp trên tay rồi cười nói.
"Ngài Lý phải không? Muốn hỏi chuyện gì? Có liên quan đến đồ vật đựng trong vali này à? Vậy không ngại mở ra cho tôi xem thử đi..."
Tiêu Nam Chúc nói xong nâng tay định chạm vào chiếc vali da đen kia, nhưng còn chưa đợi anh chạm đến thì nam nhân trung niên đã cực kỳ căng thẳng mà ôm chặt vali trong tay.
Tiêu Nam Chúc thấy thế nhíu mày lại, dường như không rõ ý của y.
Nam nhân trung niên nháy mắt bệu bạo, nghiến răng nghiến lợi nhìn chiếc vali trong tay, run giọng nói.
"Trong đây chứa quái vật...!tôi không dám mở ra...!tôi không dám...!Tôi bị nó hại tan nhà nát cửa, vợ con ly tán, chỉ xin lịch sư hãy giúp tôi với...!giúp tôi với..."
- ---------------------------------------------------
Hồng y nam nhân trong tranh có nhan sắc chói mắt nhất thế gian, giữa mặt mày toàn là thương xót và ngoan tuyệt khiến người xem khó lòng quên đi.
Mà rõ ràng 2 ngày trước, trước khi trở về, anh đã lén mở bức họa này ra xem rất nhiều lần, nhưng lúc bấy giờ xem lại lần nữa, đáy lòng Tiêu Nam Chúc vẫn cảm thấy có chút xem không đủ như cũ.
Chuyện bức họa vừa nãy anh đã hỏi Trừ Tịch rồi.
Thái độ Trừ Tịch hoàn toàn mờ mịt, nhìn qua trái lại còn nghi hoặc hơn Tiêu Nam Chúc nhiều.
Bởi vì vốn tưởng mình có thể có được chút giải đáp từ chỗ Trừ Tịch, nên khi biết Trừ Tịch cũng không rõ mình bị người ta vẽ xuống lúc nào thì Tiêu Nam Chúc cũng sững sờ.
Mà mắt thấy dáng vẻ không giống như đang nói dối của hắn, Tiêu Nam Chúc hiểu rõ hắn hoàn toàn sẽ không lừa mình nên cũng không truy hỏi nữa, chỉ tỏ vẻ mình cũng không mấy để ý thu tranh lại, mãi cho đến lúc này đã vào phòng ngủ mới lấy ra xem.
Anh cảm thấy mình không nên quá để ý một bức họa, dẫu sao Uất Trì Kính Đức và Tần Thúc Bảo (2 vị thần giữ cửa) cũng được vẽ trên cửa mỗi nhà mỗi hộ qua các triều các đại, không lý nào một lịch thần như Trừ Tịch sẽ không bị xem như một phương tiện tiêu tai khu tà nào đó.
Nhưng có lẽ vì quan hệ mật thiết của bản thân anh và Trừ Tịch, nên trong lòng Tiêu Nam Chúc vẫn không nhịn được muốn xác định xem chuyện này rốt cuộc là chuyện thế nào.
Trừ Tịch tất nhiên không thể hiểu được cách nghĩ này của anh, nhưng vì thật sự không có miếng ấn tượng nào đối với bức họa này, vả lại còn luôn căm ghét nhìn thấy dáng vẻ người không ra người quỷ không ra quỷ này của mình, thế nên sau khi biết đồ vật miêu tả mình xấu xí trăm chiều được lưu giữ trong địa cung của hoàng đế tiền triều, thì thần sắc Trừ Tịch liền chìm xuống, trực tiếp lạnh giọng trả lời Tiêu Nam Chúc một câu.
"Ta chưa từng thấy qua, thứ đồ dơ bẩn này vẫn nên sớm hủy mới tốt."
Sau khi nói xong, hồng y nam nhân mới cảm thấy ngữ khí âm trầm của mình có chút dọa người, trong lòng hắn chỉ lo Tiêu Nam Chúc sẽ vì thái độ của hắn mà nghi kỵ hắn che giấu thứ gì đó mà anh không biết, biểu tình trên mặt cũng có hơi ngưng đọng.
Tiêu Nam Chúc thấy thế trái lại sửng sốt một chút rồi mới nhìn hắn một cái, sau đó mím môi mở miệng nói.
"Tôi thấy chuyện này hơi sai sai nên mới đến hỏi anh thử...!Tranh này không có chuyện gì, anh đừng nghĩ nhiều, bất kể thế nào tôi cũng đều tin anh."
Nói xong, trong lòng Tiêu Nam Chúc có hơi phức tạp, có lẽ nhìn ra khoảng thời gian này mặc dù hai người họ đang ở bên nhau, nhưng Trừ Tịch trước sau vẫn mang dáng vẻ khúc mắc khó giải, nên Tiêu Nam Chúc cũng có chút buồn bực.
Dẫu sao nhiều năm vậy rồi anh cũng coi như là lần đầu yêu đương đứng đắn như thế, tuy nói tuổi tác lớn rồi không còn tâm thái trẻ tuổi như trước đây nữa, nhưng vẫn rất nghiêm nghiêm túc túc.
Ấy vậy mà lại gặp phải một thần minh khó hiểu như thế, mặc kệ có nói thế nào, nói cái gì với hắn, hắn đều sẽ trưng ra dáng vẻ seen không rep.
Nghĩ vậy, Tiêu Nam Chúc hiếm thấy gặp chút khó khăn về mặt tình cảm bèn quan sát sắc mặt vẫn luôn bất thường từ sau khi anh trở về của Trừ Tịch, cau mày mở miệng nói.
"Nếu không thoải mái thì về niên lịch nghỉ ngơi đi, cũng không bảo anh đến làm việc cả ngày, nghỉ ngơi cho tốt, tự chăm sóc tốt cho mình."
Lúc nói lời này, ngữ khí Tiêu Nam Chúc có chút trầm thấp, rõ ràng trước khi trở về anh còn không biết xấu hổ mà hả hê với Trương Thỉ thối ở trên máy bay, vậy mà giờ đây lại thấy trong lòng có loại bất đắc dĩ không nói nên lời.
Mắt thấy Tiêu Nam Chúc vốn tâm tình vẫn luôn không tệ đột nhiên tỏa ra hơi thở xa cách trên người, trái tim Trừ Tịch chợt lạnh, hắn cũng không nói gì, chỉ đè nén cảm xúc hỗn loạn chứa chan trong ngực, hồi lâu sau mới rung rung đôi đuôi mắt đỏ tươi, dùng giọng có hơi kiềm chế băng lãnh trả lời.
"Được..."
............!
Trừ Tịch về niên lịch rồi, Tiêu Nam Chúc vẫn chưa làm rõ chuyện liên quan đến bức họa và quyển sách nhỏ, lại còn vô duyên vô cớ khiến cho mình và Trừ Tịch mất vui.
Bởi vì tính tình bản thân không được tốt, nên Tiêu Nam Chúc trước nay đều sẽ không đi chịu đựng tính tình của kẻ khác, thế nhưng mọi việc luôn có ngoại lệ, bởi lẽ sau khi Trừ Tịch vừa rời đi thì anh đã đổi ý mất rồi.
Mắt thấy tiểu nha đầu Xuân Phân chứng kiến hết thảy đang dùng dáng vẻ đồng tình chống cằm nhìn mình chằm chằm, Tiêu Nam Chúc vốn còn có chút bực dọc trực tiếp thu bức họa nát xui xẻo kia lại rồi tự mình về phòng xem tiếp.
Nhưng đến lúc vừa vào phòng, nhìn thấy đại mỹ nhân hồng y chói mắt bên trong bức họa thì Tiêu Nam Chúc lại mềm lòng, nghĩ đến có thể tối nay mình sẽ phải ngủ mình ên thì anh vẫn thấy rất lạc lõng.
Nhưng vừa rồi miệng tiện là anh, thế nên anh cũng hết cách.
Nghĩ vậy, Tiêu Nam Chúc sắc mặt khó coi không đỡ nổi chỉ có thể cưỡng ép dời lực chú ý lên bức họa giờ khắc này đang được trải phẳng trên giường mình.
Theo tình hình hiện tại, mấy con chữ trên bức họa trước mắt chắc kèo chỉ có mỗi Tiêu Nam Chúc biết thôi, tất cả các lịch thần, bao gồm cả Trừ Tịch, đều chưa từng thấy qua, những người bình thường khác cũng chưa thấy nốt.
Nhưng với tư cách là người nhận ra mấy chữ này chỉ bằng một ánh mắt, chính Tiêu Nam Chúc cũng không thể giải thích rốt cuộc là tại sao anh lại nhận biết được mấy con chữ mà đến cả quỷ cũng không nhận ra này.
Đối với chuyện từ đầu đến đuôi đều lộ ra tính cổ quái này, giờ đây trong lòng Tiêu Nam Chúc trái lại thật sự có chút bất thường rồi.
Trước tiên khoan bàn đến rốt cuộc là tại sao anh biết mấy chữ này, hình như kể từ sự kiện dưới địa cung thì tất thảy mọi chuyện đều đã có chút sai sai.
Đầu tiên là anh và Hoa Triêu lấy được đồ Hắc Long để lại dễ như đi xuống hầm đất nhà mình lấy cải trắng, sau đó là bức họa vẽ bản tôn của Trừ Tịch bị anh đem ra ngoài, đến nay là câu trả lời của Trừ Tịch đã nói cho Tiêu Nam Chúc biết chắc chắn: hắn cũng không thể cho anh bất kỳ đáp án nào.
Tiêu Nam Chúc đang đăm chiêu bỗng cầm quyển sách nhỏ đặt cạnh bức họa mà anh vẫn chưa kịp mở ra kia lật ra một trang.
Trong tầm mắt, trang sách ố vàng nhăn nheo đã hư tổn, mặt trên đầy rẫy vết tích mục nát của phong hóa lâu ngày, nhưng lờ mờ vẫn có thể nhìn ra một ít mẫu văn tự chi chít.
Vì kiểu chữ này khá giống văn tự trên tranh cuộn, nên sau khi nheo mắt nhìn nhìn theo bản năng, thì Tiêu Nam Chúc phát hiện tuy mình không thể nhận biết toàn bộ nhưng cũng có thể nhận ra vài con chữ có kiểu dáng tương đối đơn giản từ trong đống văn tự này.
"Lịch pháp...!kinh?"
Tiêu Nam Chúc lẩm bẩm trong miệng, trong đầu anh cứ như đã được người khác dạy những thứ này từ rất lâu.
Tuy anh không nhớ rõ đây là đồ vật mình đã từng thấy vào năm nào tháng nào, nhưng lại luôn cảm thấy quen thuộc khó hiểu.
Thế nhưng anh là một người từ nhỏ thành tích học tập đã không tốt, sau cùng lại vì nhập ngũ mà bỏ qua đại học, không lý nào có thể thạo một môn chữ nghĩa lâu đời chẳng đâu vào đâu thế này.
Nhưng chờ khi Tiêu Nam Chúc muốn tỉ mỉ xem tiếp thì lại phát hiện những chữ viết trên sách sau đó đều là những chữ mà anh căn bản không nhận ra.
Bất kể anh có nỗ lực xem hiểu thế nào thì đều uổng công cả thảy.
"Lịch sư, lịch sư, có khách tới..."
Xuân Phong nâng họng ở bên ngoài gõ gõ cửa, Tiêu Nam Chúc hoàn hồn thu gom quyển sách và bức họa đặt vào trong hộp gỗ đào lần nữa.
Bởi vì vừa nãy Trừ Tịch rõ ràng cực kỳ chán ghét bức cổ họa đã bóc mẽ một mặt hung thần xấu xa của hắn, nên Tiêu Nam Chúc cũng phải săn sóc tâm tình của hắn, giấu kỹ bức họa này đi.
Đến khi anh chậm rãi ra khỏi phòng, thì Xuân Phân toàn thân xanh non đang mời người tiến vào.
Tiêu Nam Chúc ngồi trên sô pha rót chén trà cho mình, thuận tay làm mới trang weibo một chút.
Mấy ngày trước Tiêu Nam Chúc vì đến thành phố B mà mấy vụ làm ăn tìm đến cửa và chuyện bên weibo đều đồng loạt hoãn lại, vừa nãy anh cầm điện thoại làm mới một chút thì phát hiện đã tích góp được một đống lớn tin nhắn riêng.
Bởi vì ngót nghét 2 tháng không ngừng kiên trì phổ cập kiến thức về hoàng lịch, công lịch và lịch Mặt Trời, thế nên acc phổ cập kiến thức không phát quảng cáo, thỉnh thoảng còn rút thăm trúng thưởng này của anh cũng trở nên vô cùng thân thiết mà mê người trên weibo.
Rất nhiều fan của anh hồi đầu còn phép tắc gọi anh là "hoàng lịch sư lão Tiêu", về sau liền thẳng thắn đặt cho anh một biệt danh là "Tiểu Tiểu".
Mỗi khi bọn họ muốn nhờ Tiêu Nam Chúc giải đáp một số chuyện liên quan đến tập tục kiêng kỵ thiên về phương diện ít được chú ý cho mình, thì Tiêu Nam Chúc đều sẽ thấy được cái biệt danh đặc biệt, dùng từ kỳ quái như vậy.
La Đạt Tiết
Tiểu Tiểu cầu lật bài đê!! Ngày thường anh có hay coi tin tức giải trí hong? Có để ý gần đây có một diễn viên nữ rất kỳ quái hong, rõ ràng là nữ thần thời thơ ấu của tôi mà, sao giờ nói chuyện một lời khó tận thế kia, giống như biến thành người khác ấy, cứ là lạ sao đó, thật sự không dám tin mà.
Có thể hỏi là cô ấy bị sao rồi không? @Hoàng lịch sư lão Tiêu
Sau bài đăng này còn đính kèm một đường link video, Tiêu Nam Chúc – bình thường chẳng buồn quan tâm mấy tin tức giải trí này, có chút không rõ nên bấm vào xem một hồi.
Thế nhưng đại khái là nữ minh tinh ánh mắt phân tán, hai má ửng đỏ, khắp người lộ ra luồng khí dâm tà này thật sự hơi khiến người ta không nỡ nhìn thẳng, cho nên Tiêu Nam Chúc chỉ xem mười mấy giây đã cau mày tắt luôn.
Ngay sau đó, anh bèn repost bài đăng này rồi thuận tay trả lời.
Hoàng lịch sư lão Tiêu:
Nhìn ra...!bị chơi ngải rùi →_→
Trả lời xong, Tiêu Nam Chúc cất điện thoại ngồi nghiêm chỉnh, đúng lúc vụ làm ăn tìm đến cửa cũng đã tiến vào dưới sự tiếp đón của Xuân Phân.
Tiêu Nam Chúc ngậm thuốc lá ngẩng đầu nhìn một cái, vì người này chưa từng hẹn trước các kiểu với anh, nên Tiêu Nam Chúc nhất thời cũng không chắc lắm nam nhân trung niên ôm vali da đen trong tay, vẻ mặt căng thẳng khó hiểu, ăn vận lại có vẻ rất hiển hách này tới đây để làm gì.
Đợi sau khi người này ngồi xuống đối diện Tiêu Nam Chúc, ôm chặt vali da đẩy đẩy mắt kính gọng vàng của mình, thì y mới nhìn vẻ mặt không chút thay đổi của Tiêu Nam Chúc một cái rồi run giọng hỏi.
"Ngài...!ngài là lịch sư Tiêu phải không? Tôi được người quen giới thiệu đến, họ Lý, bây giờ có thể nhờ ngài tư vấn một chuyện được không..."
Nam nhân nói xong, một giọt mồ hôi rơi xuống xuôi theo vầng trán, y cuống cuồng định móc ra một chiếc khăn tay từ trong túi áo âu phục để lau mồ hôi, nhưng nhất thời tay chân có hơi luống cuống.
Tiêu Nam Chúc thấy thế rút vài tờ khăn giấy trên bàn trà đưa cho y, nam nhân thuận lợi đón nhận cũng nở nụ cười xấu hổ.
Sau khi y dùng khăn giấy lau sạch mồ hôi trên trán, Tiêu Nam Chúc trái lại không chờ y mở miệng đã trực tiếp châm điếu thuốc kẹp trên tay rồi cười nói.
"Ngài Lý phải không? Muốn hỏi chuyện gì? Có liên quan đến đồ vật đựng trong vali này à? Vậy không ngại mở ra cho tôi xem thử đi..."
Tiêu Nam Chúc nói xong nâng tay định chạm vào chiếc vali da đen kia, nhưng còn chưa đợi anh chạm đến thì nam nhân trung niên đã cực kỳ căng thẳng mà ôm chặt vali trong tay.
Tiêu Nam Chúc thấy thế nhíu mày lại, dường như không rõ ý của y.
Nam nhân trung niên nháy mắt bệu bạo, nghiến răng nghiến lợi nhìn chiếc vali trong tay, run giọng nói.
"Trong đây chứa quái vật...!tôi không dám mở ra...!tôi không dám...!Tôi bị nó hại tan nhà nát cửa, vợ con ly tán, chỉ xin lịch sư hãy giúp tôi với...!giúp tôi với..."
- ---------------------------------------------------
Danh sách chương