Trừ Tịch đến cùng là muốn nói gì với Tiêu Nam Chúc? Kỳ thực rất đơn giản, hắn chính là muốn nói lời xin lỗi với Tiêu Nam Chúc.

Tuy rằng đối với sự tồn tại của hắn mà nói thì vốn không cần thiết đi lo lắng quá nhiều về cảm thụ của một người bình thường như Tiêu Nam Chúc, thế nhưng có lẽ là do chuyện tối hôm qua thực sự có chút khó mà mở miệng, suýt nữa đoạt sự trong sạch của một người.

Chuyện vô sỉ bỉ ổi như vậy Trừ Tịch tự mình hồi tưởng lại cũng cảm thấy thẹn trong lòng, cho nên chờ Tiêu Nam Chúc bỏ lại hắn một mình đi nghỉ ngơi thì chẳng bao lâu sau hắn cũng trở về trong niên lịch, có điều hắn không phải về tờ niên lịch thuộc về mình, mà ngược lại là cố ý lần lượt ghé qua từng nhà của các đồng nghiệp đã gần trăm năm không có tiếp xúc gì thăm hỏi một chút.

Bởi vì gần trăm năm qua tình trạng ngày càng sa sút, nên nếu không cần thiết hắn phần lớn thời gian đều sẽ không tùy tiện la cà tán dóc, các lịch thần khác thì sợ chọc đến hắn sẽ gây phiền toái lớn, hiển nhiên cũng là có thể trốn thật xa liền trốn thật xa.

Vậy nên có thể tưởng tượng được một vòng hàng xóm cũ của hắn có bao nhiêu sợ hãi khi đang trong ngày bình thường mà một sát thần như Trừ Tịch dẫn theo niên thú chỉ cần lè lưỡi cũng có thể hù chết người của hắn tìm tới cửa.

"Trừ Tịch thúc..

thúc...!sao thúc lại tới đây nha!!Ta...!ta...!gần đây không có nghịch a!! Thúc...!thúc tuyệt đối đừng đánh ta!! Ô ô! QAQ"
Khuôn mặt nhỏ tái nhợt run cầm cập, Tiểu Niên vốn đang ở nhà đùa ba ba giải sầu vừa thấy Trừ Tịch tìm tới cửa ngay lập tức trợn tròn mắt.

Nhóc vốn có diện mạo búp bê béo trắng chưa trưởng thành, bây giờ nhìn bộ dáng sắp bị dọa khóc đến nơi lại vô cùng đáng thương.

Trừ Tịch vốn định nhờ nhóc bày kế cho mình thấy thế cũng trầm mặc, do dự mãi vẫn ngại nói ra.

Sau khi lúng túng mím mím môi, hắn nặng nề nói câu "không có việc gì ngươi chơi tiếp đi" xong liền thẳng thắn xoay người rời đi.

Nhưng vô luận lúc sau hắn có đi tìm ai, vị lịch thần kia đều sẽ một bộ dáng như lâm đại địch làm cho Trừ Tịch quả thực phải bắt đầu nghĩ lại nhân duyên của mình rốt cuộc kém bao nhiêu.

"A Niên, ta thật sự diện mục khả tăng (diện mạo đáng ghét) như vậy sao?"
Một bộ dáng hoang mang nhíu chặt lông mày, Trừ Tịch chạy hết một vòng không tìm được người hiến kế cũng vô khả nại hà (không biết làm thế nào).

Niên thú bên cạnh nghe vậy thân mật cọ cọ mu bàn tay hắn, đối với phiền não của thần quân nhà mình cũng không thể ra sức.

Trừ Tịch lăn qua lăn lại một ngày vẫn chưa thể tìm ra phương pháp hòa giải với Tiêu Nam Chúc, vì vậy thừa dịp màn đêm buông xuống, hắn nghĩ nghĩ cuối cùng quyết định vấn đề của mình vẫn nên tự mình giải quyết.

Nhưng là chờ khi chân chính đối mặt với Tiêu Nam Chúc vẻ mặt âm trầm bị hắn đánh đến mặt mũi bầm dập, thì hắn ngược lại vẫn có chút không tiện mở miệng.


"Lịch sư, ta muốn nói chút lời với ngài."
"A?"
"Ta..."
Ngũ quan hoa mỹ đậm nét nhiễm phải một chút sắc thái tái nhợt, đôi môi không có huyết sắc của Trừ Tịch mím chặt, mặt đỏ mắt nóng nhìn người.

Tiêu Nam Chúc vốn còn đang nén tính khí chờ nghe hắn nói, vừa nhìn điệu bộ này trước tiên liền không tự chủ được mà bị câu dẫn.

Bởi vì chuyện hôm qua anh cũng không có ý định nghiên cứu kỹ, cho nên giờ khắc này đối mặt với bộ dạng lúng túng của Trừ Tịch anh cũng không muốn làm khó.

Hơn nữa ký ức tối qua quá mức sâu sắc khiến anh hiện tại đối với Trừ Tịch có chút e ngại, cho nên sau khi cau mày ho khan một tiếng, anh vờ như lơ đãng mà nhíu chặt mày nói.

"Aiz, được rồi a, biết anh muốn nói gì rồi, đại lão gia ở đâu mà nói nhiều lời vô nghĩa như vậy.

Tình huống hôm qua cũng không phải anh cam tâm tình nguyện, coi như tôi xui xẻo đi.

Bất quá tật xấu kia anh nên sửa chút đi a, may tôi là nam đó, nếu không anh còn phải chịu trách nhiệm với người ta nữa kìa..."
"Nếu lịch sư muốn ta chịu trách nhiệm..."
Vừa nghe Tiêu Nam Chúc nói vậy mắt Trừ Tịch liền lập tức sáng ngời.

"Ây yo, không cần không cần, tôi cảm ơn anh a!"
Suýt chút nữa bị Trừ Tịch làm cho sặc chết, Tiêu Nam Chúc cướp lời hắn, đem lời nói không có não của hắn chặn đứng, tiếp theo vặn chặt lông mày trên dưới đánh giá Trừ Tịch một phen.

Thấy hắn mặt mày ủ dột, hung thần sát khí quấn quanh mi tâm, đuôi mắt đỏ tươi hiện ra không rõ, rõ ràng một thân kim giáp hồng y mà lại nửa phần sinh khí cũng không có liền không nhịn được dùng ngữ khí hận thiết bất thành cương (chỉ tiếc rèn sắt không thành thép) cố ý nói sang chuyện khác.

"Tôi nói anh dù gì cũng là một cái đại lễ của Trung Quốc, sao lại không có miếng tinh khí thần(1) gì hết vậy? Nghe nói là vì giết nhiều tai họa quá nên thành ra như vậy? Cuối năm không thể nghỉ ngơi nhiều anh cũng đừng vì vậy mà làm khó chính mình a, khó chịu thì liền nghỉ, hà cớ gì để sau khi xuất hiện lại biến thành như vậy.

Đêm Giao thừa là một khoảnh khắc đáng vui mừng, nhà nhà đều đang ăn bữa cơm đoàn viên, tôi thế nào cứ cảm thấy anh tử khí trầm trầm (không khí đầy vẻ đe dọa) nha..."
Lời này của Tiêu Nam Chúc làm Trừ Tịch sửng sờ.

Có lẽ là nghe ra ngữ khí của anh có vài ý quan tâm hòa giải nên Trừ Tịch cũng không còn rối rắm vì chuyện xảy ra trước đó nữa.


TV trước mắt vừa vặn đúng 8 giờ phát sóng Xuân Vãn của đài truyền hình trung ương, Trừ Tịch yên lặng lắng nghe tiếng pháo vang lên ngoài cửa sổ, trong lòng lại nổi lên một trận chua xót khác thường.

Ngay khi đang thu lại tay áo dài đỏ thắm của mình, hắn dùng ngữ khí có chút cứng ngắc chậm rãi mở miệng.

"Bọn Xuân Tiết mới là ngày lễ dự báo cát tường hỉ nhạc, với ta mà nói, một ngày này chẳng có gì đáng để cao hứng..."
"Xì."
Vừa nghe hắn nói lời này liền ngoài cười nhưng trong không cười mà nhìn Trừ Tịch một cái, Tiêu Nam Chúc thấy bộ dạng này của hắn liền biết hắn đã tích tụ khúc mắc nan giải quá lâu, chỉ bằng hai ba câu nói của anh căn bản không có tác dụng.

Nhưng khi nhìn Trừ Tịch có vẻ tái nhợt suy nhược, anh lại phạm vào tật xấu lo chuyện bao đồng.

Cho nên sau khi nghiêng đầu trầm mặt mấy giây, Tiêu Nam Chúc nhìn chằm chằm niên thú đang nằm nhoài người dưới bàn trà ăn hạt dẻ cười cực kỳ vui vẻ, bỗng nhiên nheo mắt lại.

"Tôi nói Trừ Tịch a, anh có muốn...!thay đổi hình tượng của mình chút không?"
"Ân?"
............!
Một ngày lễ trong ấn tượng của đại chúng thường sẽ kèm theo cố sự truyền thuyết cùng truyền bá văn hóa.

Ở phương Tây kỳ thực cũng có ngày lễ tương tự như đêm Giao thừa – đêm Giáng sinh.

Người phương Tây xem Giáng sinh như một dịp chúc mừng long trọng nhất cho việc mình sắp vượt qua một năm, mà một ngày trước lễ Giáng sinh là thời điểm người một nhà bọn họ quây quần bên nhau ăn bữa cơm đoàn viên.

Theo góc độ nào đó mà nói thì trong văn hóa của Trung Quốc và phương Tây cũng có vài điểm tương đồng, nhưng so sánh với Giao thừa thì đêm Giáng sinh đối với bộ phận giới trẻ hiện nay có phần tươi mới hơn chút.

Bởi vì cùng với sự phổ biến của Giáng sinh ở quốc nội trong mấy năm gần đây mà chuyện về ông già Noel cũng trở nên nhà nhà đều biết.

"Ông già Noel, biết chứ? Chính là lão già ban đêm không ngủ lại cưỡi tuần lộc chạy qua nóc nhà người ta tặng quà cho mấy đứa nhỏ đó, đây là lịch thần của phương Tây người ta a...!Anh biết tại sao ổng nổi tiếng vậy không? Còn không phải là đánh chắc vào nền tảng quần chúng sao! Anh đúng là đầu óc chết ngắc, không biết tự tuyên truyền cho mình, người ta có tuần lộc anh có A Niên, người ta mặc đồ đỏ anh cũng mặc đồ đỏ.

Nếu anh sớm bắt đầu đắp nặn chính diện hình tượng cho mình từ mấy trăm năm trước, tung cố sự truyền thuyết, thì ông già Trừ Tịch như anh đã sớm đỏ rồi..."

Bên tai là từng đợt âm thanh pháo hoa pháo ném, hiện giờ khắp các con đường đều trống không vắng vẻ, Tiêu Nam Chúc cứ như vậy ra ngoài tản bộ cùng Trừ Tịch và niên thú cũng không ai để ý.

Giờ khắc này anh đang luyên thuyên phổ cập kiến thức cho Trừ Tịch về việc làm sao để thành công đắp nặn hình tượng ngày lễ của hắn, còn mở rộng thêm rất nhiều điểm cần chú ý.

Trừ Tịch nghe được có chút hồ đồ, nửa tin nửa ngờ mà gật gật đầu, tiếp theo nhìn Tiêu Nam Chúc rất nghiêm túc hỏi.

"Lịch sư, vậy ta có phải cũng nên đi tìm vài đứa nhỏ hỏi xem bọn chúng muốn gì hay không?"
"Không cần tìm nữa a, đó, xem kìa."
Nằm nhoài người trên nóc nhà của một gia đình tiện tay chỉ chỉ phía dưới, Tiêu Nam Chúc ngậm thuốc lá, một bộ dáng bình chân như vại.

Nghe vậy, Trừ Tịch cùng niên thú đồng thời nhìn xuống dưới, cúi đầu xuống liền thấy một cậu nhóc bụ bẫm đang làm bài tập trong căn phòng nhỏ của mình.

Trừ Tịch trong nháy mắt hiểu được dụng ý của Tiêu Nam Chúc không biết sao có chút co rút, nhưng mắt thấy Tiêu Nam Chúc hướng mình phất tay dữ dội, hắn suy nghĩ một chút vẫn là bất chấp khó khăn cùng niên thú của mình đồng thời hóa thành một vầng sáng tiến vào gian phòng của đứa nhỏ này.

"Chú...!chú là ai a!! Vào bằng cách nào!! Mẹ!! Mẹ!!! Ô ô!!! Có chú rất kỳ quái leo vào rồi!!! QAQ"
"..."
Trừ Tịch cùng niên thú đột ngột xuất hiện hiển nhiên đã dọa sợ nhóc béo, đứa nhỏ vốn đang lột quýt để ăn kêu khóc từ trên ghế té xuống, liên tục lăn lộn muốn chạy ra ngoài.

Trừ Tịch vừa thấy tình hình này liền cứng ngắc, nhưng cho dù anh có đủ loại sát ý cũng chưa từng làm loạn trên người một đứa nhỏ.

Mà ngay tại lúc này, Tiêu Nam Chúc leo cửa sổ theo sau hắn cũng đã tiến vào.

"Ể ể ể!! Không được gọi không được gọi!!"
Trước tiên nhanh chóng ổn định cảm xúc của đứa nhỏ đang khóc nháo, lão lưu manh Tiêu Nam Chúc cũng không để ý đứa nhỏ người ta có vui hay không đã đem nó siết chặt trong lồng ngực ngồi trên giường nhỏ.

Trừ Tịch xem tình hình này thế nào lại cảm thấy quái dị, mà Niên thú thì lại há to miệng bộ dáng ngu ngốc lắc đầu qua lại.

Thừa dịp đứa nhỏ yên tĩnh một chút, Tiêu Nam Chúc thở phào nhẹ nhõm, nặn ra nụ cười tự mình cảm thấy tốt đẹp mở miệng nói.

"Này, tiểu tử, mau nói cho tụi chú, nhóc muốn quà năm mới gì a?"
"/(ㄒoㄒ)/~~ cháu muốn mẹ ô ô..."
"Đi, không được muốn mẹ! Muốn cái khác! (#‵′)"
"Cháu...!cháu...!(┳_┳)"
Bị Tiêu Nam Chúc nạt một cái đôi mắt đứa nhỏ này liền đỏ, Trừ Tịch đứng bên cạnh nhìn không nổi nữa, từ trong tay áo lấy ra một miếng bánh ngọt lúc thường hay cho niên thú ăn đưa cho đứa nhỏ.

Tiểu tử béo có lẽ vốn đã đói bụng, vừa thấy bánh ngọt thơm phức liền nhanh chóng nhận lấy ăn như hổ đói.


Chờ sau khi ăn xong, mắt thấy hai chú không hiểu sao xuất hiện trong phòng mình còn hỏi mình muốn quà năm mới gì, nhóc cúi đầu suy nghĩ một chút vẫn là đánh bạo hỏi.

"Muốn...!quà năm mới gì đều được sao?"
"A, đúng nha, nhưng không được tham a, xấp xỉ trong khoảng hai trăm đồng, cũng ngàn vạn lần đừng cho chú thêm gánh nặng...!Ể anh kéo tôi làm gì?"
Tiêu Nam Chúc còn chưa nói xong Trừ Tịch đã kéo kéo tay áo anh, nhóc béo xem tình hình này ngược lại không còn sợ như vừa nãy, nhưng cũng lắp ba lắp bắp không dám mở miệng.

Trùng hợp lúc này niên thú tham ăn tiến đến cạnh tay nhóc béo dùng đầu lưỡi liếm liếm mảnh vụn trên tay nó.

Nhóc béo bị làm cho có chút ngượng ngùng thấy thế đỏ mặt gãi gãi lỗ tai, tiếp theo cẩn cẩn dực dực mà mở miệng.

"Cháu muốn làm cho mẹ...!về nhà ăn Tết, có được không?"
- --------------------
tinh khí thần(1) (精气神): là ba tố chất cơ bản trong cơ thể con người, chúng rất quan trọng đối với một con người tồn tại trong giai đoạn vật thể.

Nó quyết định toàn bộ sự tồn tại và phát triển của con người đó, từ khi còn nhỏ đến khi lớn lên và trở về già.

Theo thuyết Đạo gia thì phàm con người khi sinh ra ở gốc thận tàng Chân Tinh là gốc của Nguyên Khí mà sinh trưởng rồi khi cạn kiệt thì chết đi
* Tinh là cơ sở nền tảng của sự sống con người, Tinh được tạo nên từ 2 nhân tố:
1.

Phần chân tinh thuộc Tiên thiên: gồm tinh cha, huyết mẹ tạo thành
2.

Phần Hậu tố thuộc Hậu thiên: gồm các chất nuôi sống cơ thể như protit, gluxit, lipit, các sinh tố, các nguyên tố vi lượng, máu nước...!
* Khí gồm 2 phần: Chân khí và hậu thiên khí
1.

Chân khí: là phần khí tồn tại trong kinh mạch và luân chuyển trong kinh mạch.
2.

Hậu thiên khí: là khí thiên nhiên bên ngoài, trong đó Oxy có chức năng đốt cháy các chất hữu cơ có trong thức ăn qua quá trình trao đổi chất tạo ra năng lượng cần thiết cho hoạt động sống của con người.
* Thần là tinh thần của con người; trong tu luyện luôn dưỡng khí tồn thần để tạo 1 tinh thần sung mãn.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện