Hộ nghèo túng và Phú hào của cậu


Tác giả: Trương Đại Cát


Edit: Sặc Fructose


_________________________


Chương 11:


Màn tỏ tình của Chu Thích Tử lên hot search.


Trận náo nhiệt này, vốn dĩ Chu tổng phóng pháo hoa bừa bãi chỉ bị phạt 200 tệ, nhưng vì ảnh hưởng quá lớn, Chu tổng lại là nhân vật công chúng lại làm gương xấu, bị chú cảnh sát răn đe cảnh cáo, phạt hành chính, trực tiếp giam giữ 10 ngày, bên chính phủ còn livestream kết cục, dùng tiền cũng không thể chuộc ra.


La Bạc Hồ thầm cười đến đau cả bụng.


Còn không quên gửi bao lì xì cho bạn làm công chung Mật tổng.


Chu Thích Tử cho cậu 1000 tệ phí tăng ca, cậu sang tay cho nhân viên ngoài biên chế Mật tổng 200 tệ, vô cùng đáng tin cậy.


Mật Hạo lập tức nhận tiền, còn gửi cái sticker cảm ơn ông chủ, vô cùng không làm ra vẻ phú hào.


[Ở đây phải thu phí giặt ủi khô]


Mật Hạo đang đánh chữ bùm bùm ở giao diện chat.


[Mẹ của con Chu tổng mấy ngày nay không biết đã làm đổ bao nhiêu ly nước, đúng là nhớ nhau đến điên cuồng rồi.]


Tư duy La Bạc Hồ phải lượn một vòng mới hiểu ý của Mật tổng, nói tiếp.


[Mật tổng anh gắng nhịn một chút, chờ Chu tổng kết hôn thì tốt rồi, hắn sẽ không chịu được việc người đàn ông của mình ở bên ngoài làm việc.]


Mật Hạo suýt nữa sặc luôn nước ngụm nước mới uống.


[Kết hôn thật luôn à?]


[Đúng vậy.] La Bạc Hồ nói lời thấm thía [Chu tổng chúng tôi mấy năm nay đã kết hôn được 35 lần.]


Tình yêu dài dễ sợ.


Chương 12:


Hôm nay La Bạc Hồ đi đón Chu Thích Tử.


Chu Thích Tử ăn mười ngày cải trắng bánh bột bắp, ra tù rồi ngay cả xương quai hàm cũng trở nên rõ ràng thon gọn lại.


"Chu tổng, bây giờ ngài muốn về nhà hay có sắp xếp gì khác?"


La Bạc Hồ hít hít cái mũi, chắc chắn Chu Thích Tử ở trong đó không thèm tắm rửa. Cả người hôi rình, quả thực chính là một cái móng heo thúi, càng bóng nhẫy đầy mỡ.


"Mang tôi đi gặp Tiêu Giác Tê". Chu Thích Tử hồn nhiên không phát giác bản thân bốc mùi. Vuốt vuốt tóc, thở dài nói: "Không gặp được tôi, chắc chắn em ấy ăn không ngon ngủ không yên".


"Ò". La Bạc Hồ thở dài kêu tài xế mở hệ thống thông gió ra, sau đó dặn dò nói: "Trước khi Chu tổng về nhà muốn gặp Tiêu tiên sinh, chạy đến công ty đi".


Tài xế đưa cho La Bạc Hồ một cái khẩu trang, vô cùng nghiêm túc vỗ vỗ tay:


"Chu tổng thật là tình chắc hơn vàng ọe ... "


Ông đừng tưởng ông để chữ ọe cuối cùng, tui sẽ không biết ông bị xông đến ói ra nha ông chú!


La Bạc Hồ đè chặt thanh nẹp mũi trên khẩu trang.


Nhìn gió nổi lên ngoài cửa sổ, đáy mắt dần thấm ướt nước mắt.


Đm, cay mắt vl.


___________


Cho dù Mật Hạo là nhà giàu số một của tỉnh suốt 5 năm, đây cũng là lần đầu anh nhìn thấy cái gì gọi là khí tràng Vương bá hóa thành thật thể.


Phạm vi 5 mét xung quanh Chu Thích Tử không một ai dám đến gần, La Bạc Hồ chẳng sợ đi theo phía sau cách 7 - 8 mét khuôn mặt nhỏ nhắn cũng trắng bệch, vừa nhìn liền biết là bị kinh sợ đến nội thương.


"Mật Tổng, hôm nay Chu mỗ tôi không mời tự đến là vì để gặp mặt người yêu tôi -- Tiêu Giác Tê". Chu Thích Tử nhìn người đàn ông cao lớn ngồi trên ghế sắc mặt tái xanh, thần sắc đen tối, thậm chí hình như còn trượt ghế lùi lùi về sau một mét, mặt lộ vẻ đắc ý, "Không biết Mật tổng có tiện hay không?"


Mật Hạo nhướng mày, bị mùi hôi xuyên tim của hắn xông đến đau mắt, hết chỗ lui về sau, chỉ có thể nín thở.


Tui rất muốn chạy trốn, nhưng lại chạy không thoát! (*)


Mật Hạo che mặt, gật đầu nói: "Ừ!."


Anh duỗi tay click mở điện thoại nội bộ, nhanh chóng nói: "Để Tiêu Giác Tê tan tầm ngay bây giờ đi theo Chu Tổng, mau!"


"Hừ". Chu tổng hất hất tóc, phảng phất có bông tuyết bay xuống, "Cảm tạ Mật tổng đã nể mặt tôi, để bồi thường, Tiểu La tháng này cậu qua bên Mật tổng làm việc thay em ấy đi, tôi cho cậu gấp bốn lần tiền lương".


Loại chuyện há mồm đớp được món ngon thế này thật sự có thể sao?


La Bạc Hồ bối rối, sau đó nhìn một bóng người nhảy ra từ văn phòng tổng giám đốc, sà vào vòng tay của Chu Thích Tử.


Không hề báo trước, cả hai bắt đầu điên cuồng hôn lưỡi.


La Bạc Hồ cùng Mật Hạo nín thở hai mặt nhìn nhau, nhất thời đồng loạt há hốc mồm.


Với cái hầm biogas này mà cũng gặm được nổi nữa hả?


La Bạc Hồ lại sắp bị huân khóc, cậu đỏ mắt chạy từ cửa đến ghế bên cạnh Mật tổng, cùng nhau tụm ở lỗ thông gió góc tường.


"Làm sao bây giờ đây Mật tổng?"


"Đừng sợ", Mật tổng vỗ vỗ bờ vai gầy gò của nhóc đáng thương, lấy ra di động kết nối với loa bluetooth 3D trong văn phòng.


【Quán Tự Tại Bồ Tát hành thâm bát nhã ba la mật đa thời, chiếu kiến ngũ uẩn giai không, độ nhứt thiết khổ ách. Xá Lợi Tử, sắc bất dị không, không bất dị sắc, sắc tức thị không, không tức thị sắc, thọ tưởng hành thức diệc phục như thị.】(**)


Phạn Âm tấu vang, gột rửa hết thảy ghê tởm thế gian.


"Cậu nhìn đi."


Mật tổng chỉ chỉ cái móng heo dưới háng của Chu tổng đã rút quân lặng lẽ.


"Chẳng còn loại dục vọng thế tục này"


Love and peach.


Chú thích:


(*) Câu hát trong bài hát Trốn - Hầu Húc (逃 - 侯旭)


(**) Là Bài "Bát Nhã Ba La Mật Đa Tâm Kinh", bản Hán Việt.


Chương 13:


Trong cuộc đời của La Bạc Hồ, lần đầu tiên được tan làm lúc 5h chiều.


Mật Tổng không có những bữa tiệc tùng khó hiểu, cũng không có những hành trình riêng tư đầy diễm quang. Tan tầm chính là tan tầm.


Các nhân viên khác trong công ty tốp năm tốp ba chào tạm biệt với anh, anh cũng lịch sự chào lại.


Công tác của cậu thanh nhàn đến kì lạ, nhưng rốt cuộc vẫn là nhân viên của Trúc Ốc, chỉ là đơn thuần bị gửi nuôi mấy hôm, căn bản sẽ không giao cho cậu làm mấy việc quan trọng.


La Bạc Hồ cũng rất hưởng thụ cảm giác ngoài vòng tiêu điểm này, khác với bên Trúc Ốc chỉ có cậu là thư kí, bên này Mật tổng có cả một team thư kí trong văn phòng, mọi người đều có việc để làm, sẽ không vì một Tiêu Giác Tê rời đi mà có bất kì ảnh hưởng gì, La Bạc Hồ cũng vô cùng thảnh thơi thảnh thơi đến điểm danh.


In tài liệu, làm chân sai vặt, gọi cơm hộp, rót ly nước. Công việc nhẹ nhàng, La Bạc Hồ làm đến vui rạo rực.


"Vẫn chưa tan tầm?" Mật Hạo vừa ra khỏi văn phòng thấy La Bạc Hồ đang ngồi ngu người ở bàn làm việc, "Ngồi gác nơi này muốn tu tiên à?"


"Chào Mật tổng." La Bạc Hồ cười tủm tỉm chào hỏi ông chủ tạm thời, "Tôi dọn dẹp vài thứ rồi mới đi."


Suy cho cùng cậu cũng không phải nhân viên của Phú Hào, dĩ nhiên không tiếp xúc được đến những thứ trung tâm. Mấy ngày nay chả khác gì được nghỉ ngơi, chỉ là nghĩ đến ngày tốt đẹp thế này chỉ ngắn ngủi có thế, La Bạc Hồ nhịn không được thấy chua xót.


Ông sếp của cậu mà bình thường được một nửa Mật tổng thì tốt quá.


Mật tổng không hiểu ưu thương của cậu, phất phất tay, không để lại bóng dáng.


"Vậy tôi đi trước, mai gặp."


"Vâng vâng, Mật tổng đi thong thả, mai gặp."


Kết quả là mai không gặp được, bởi vì cậu vừa ra khỏi công ty đã bị bắt cóc.


Xui vê lù.


Chương 14:


La Bạc Hồ vừa ra khỏi công ty, đã bị người ta dùng dao để ngang eo khống chế.


"Tiểu tình nhân Chu tổng, theo chúng ta một chuyến đi nào."


"Hả?" La Bạc Hồ bối rối, "Tôi không phải tiểu tình nhân của Chu tổng."


"Bớt nói nhảm đi!" Kẻ tội phạm vô cùng hung ác, "Ai cũng biết tiểu tình nhân của Chu tổng làm thư kí ở tập đoàn Phú Hào, không phải mày còn có thể là ai?"


Mẹ nó, nguyên team thư kí hai mươi mấy người, cũng không biết sao lôi đầu cậu ra được.


"Tôi thật sự không phải..." Sau eo La Bạc Hồ chợt lạnh, chỉ có thể im miệng, đao kiếm không có mắt, cậu cũng không phải là người không biết sợ chết, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt.


"Rõ như ban ngày lanh lảnh càn khôn!"


Một tiếng hét lớn vang lên, sau đó liền nhìn thấy Tiêu Giác Tê tay không tấc sắt nhào ra từ chỗ rẽ, lòng đầy căm phẫn mắng giận.


"Bắt cóc công dân là phạm tội hình sự, tôi có thể báo mấy người... Á!"


Tiêu Giác Tê bị một cây gậy đập xỉu, sau đó bị nhét vào Minibus cùng La Bạc Hồ, chở đi.


La Bạc Hồ bị trói hai tay ra sau lưng đi theo Tiêu Giác Tê đang hôn mê bất tỉnh, không khỏi thở dài.


Cảm giác chơi hết nổi rồi, haizz.


Chương 15:


"Rõ như ban ngày lanh lảnh càn khôn!"


Mật Hạo vừa ngồi lên xe đạp, liền nghe thấy tiếng la của Tiêu Giác Tê truyền đến từ sau hẻm nhỏ.


Anh dừng một chút, không khỏi tưởng này chắc lại là trò tình thú gì mới.


Tóm lại Tiêu Giác Tê và Chu Thích Tử hai người này đều không bình thường, có thể tránh xa thì cứ tránh.


Vì thế, Mật Hạo cứ đứng tại chỗ không nhúc nhích, chờ Tiêu Giác Tê đi khỏi trước.


Nhưng anh chờ đợi, lại không gặp Tiêu Giác Tê, mà nhìn đến một chiếc Minibus đời cũ, rèm che kín cửa sổ vọt ra đầu hẻm, còn giấu đầu lòi đuôi mà dùng một miếng gỗ mục che một nửa biển số xe.


Vừa nhìn thấy đã biết có vấn đề!


Mật Hạo cau mày quay đầu lại nhìn nhìn đầu hẻm, vắng tanh vắng ngắt, một chút hơi người cũng không có.


Anh đạp xe vào hẻm nhỏ, trong hẻm càng không có bóng ai.


Con hẻm này ở sau tường vây phía cửa sau của tập đoàn Phú Hào, không có nhà dân, nhưng cách trạm xe buýt gần hơn so với đi từ cửa trước, nên có rất nhiều nhân viên tan tầm đi đường tắt này cho gần. Mật Hạo vừa đạp xe vừa dùng vẻ mặt kỳ quái nhìn con hẻm hôm nay trống trải lạ lùng, bánh xe trước đột nhiên cộm đến cái gì đó, anh xuống xe nhìn, lập tức thay đổi sắc mặt.


Trên mặt đất là thẻ tên của La Bạc Hồ, mới mười phút trước còn treo trên áo khoác của tên nhóc ấy.


Mật Hạo lấy di động trong túi ra bấm một dãy số.


"Phòng bảo vệ điều chỉnh video theo dõi của camera số 8 ở ngoài cửa trong nửa tiếng trước, chuẩn bị báo án."


Dám kiếm chuyện ngay dưới tầm mắt anh, tưởng anh chết rồi à?


Chú thích:


Minibus (xe bánh mì) đời cũ thì chắc cũ tầm chừng này 😂


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện