Người đàn ông trung niên sắc mặt ảm đạm, ngồi trên ghế sô pha cúi đầu hút thuốc: “Ba biết là ba có lỗi với con, nhưng mà Y Y à, con phải biết tất cả mọi việc ta làm lúc này đều là vì con cả.”

“Vì tôi? Tổng giám đốc Y, không dám nhận!” Lãnh Y cười lạnh.

Biết nàng nghĩ gì, ông ta có ý muốn giải thích: “Người đàn bà ở nhà kia chẳng qua là để trang trí thôi, con biết mà, cả đời này trừ mẹ con ra, ba sẽ không yêu bất kìa ai nữa.”

“Nhưng mà bà lại chết vì ông là sự thật!” Lãnh Y không còn giữ được vẻ bình tĩnh vừa rồi, kích động phản bác.

“Đó không phải là điều ba muốn……Cái chết của mẹ con cũng là nỗi đau đớn cả đời ta! Ba nằm mơ cũng muốn một nhà ba người chúng ta có thể trở lại những tháng ngày hạnh phúc giản đơn năm đó, nhưng mà Y Y à, ba ba không thể, không thể……” Thanh âm của ông ta cũng vì kích động mà biến đổi.

Thân mình Lãnh Y run rẩy từng trận, đưa tay chống lên vách tường, xoay lưng về phía người đàn ông kia, cười lạnh: “Ông cho rằng tôi hiện tại còn như ngày trước ngây thơ dễ dàng tin tưởng tiếng ‘ba ba’ này của ông sao?”

“Nhưng người hiện tại ba ba có thể tin tưởng ỷ lại cũng chỉ có mình con thôi.”

Lãnh Y nắm chặt tay, móng tay đâm vào thịt, ngừng lại một chút: “Tôi sẽ không dễ dàng tin tưởng bất kì ai nữa, đối với ông và Tử Phong Ngưng, tôi chỉ còn có hận.”

Người đàn ông sắc mặt xanh mét, dụi tắt điếu thuốc, đứng dậy, ánh mắt nhìn Lãnh Y dần trở nên âm trầm lạnh lùng: “Y Y, con không nên ép ba ba, con phải biết, ta có thể sinh ra con, cũng có thể hủy hoại con.”

Lãnh Y không chút sợ hãi nhìn hắn, tia đau đớn vụt lóe lên trong đáy mắt khiến trái tim tiểu hồng hồ đau xót.

Cánh cửa của căn phòng tối đen bị đóng sầm thật mạnh, ánh mắt Y Lãnh Y có chút trống rỗng, thậm chí ngay cả tiểu hồng hồ vẫn luôn ngồi trên đất chờ cũng không thấy, bước chân lảo đảo phiêu phù tiến vào phòng ngủ, ngồi xổm xuống, dùng sức cầm tấm ảnh chụp gia đình ba người để ở đầu giường ôm vào ngực.

Tiểu hồng hồ lẳng lặng đứng dưới chân Lãnh Y, ngoan ngoãn nằm úp xuống, từ xa xa có thể thoáng thấy cái đuôi lay động rất nhỏ cùng với thứ chất lỏng trong suốt trong mắt nó chảy xuống.

***

Trên đời chỉ có mỗ mỗ hảo

Trên đời chỉ có mỗ mỗ hảo

Có mỗ mỗ Hồng nhi như bảo bối

Nằm trong vòng ôm ấp của mỗ mỗ

Hạnh phúc hưởng mãi không thôi

Không có mỗ mỗ là khổ nhất

Không có mỗ mỗ Hồng nhi giống cỏ dại

Rời khỏi vòng tay của mỗ mỗ

Làm sao tìm được hạnh phúc

Không có mỗ mỗ là khổ nhất

Không có mỗ mỗ đứa nhỏ giống cỏ dại

Rời khỏi vòng tay của mỗ mỗ

Làm sao tìm được hạnh phúc

Ngoài động Hồ Liên, tiểu hồng hồ tay ôm một đống mặt nạ đắp mặt, gân cổ họng ca đến tê tâm liệt phế, nào tiên ah nào quái ah đi ngang qua đều không khỏi cảm động.

Trong động, lão bạch hồ tai đeo tai nghe MP3, ngửa mặt nằm trên giường đá bạch ngọc, tiếp tục đắp dưa chuột. Nhóc con chết tiệt, ngươi muốn chạy liền chạy, muốn về liền về được sao? Lấy vài cái mặt nạ rẻ tiền để lừa ta? Phi! Ngươi cứ nằm mơ đi! Không ngờ, tiểu Hồng đang rống đột nhiên im bặt không tiếng động, lão bạch hồ nghiêng tai cẩn thận lắng nghe, xác định không chút động tĩnh gì, liền lật người cáu kỉnh, thế này mà gọi là thành tâm?!

Đại tỷ nhìn mỗ mỗ sĩ diện đến chết cũng không chừa, thở dài, túm túm tay áo nhị tỷ, nháy mắt ra hiệu, rồi vội vàng đi ra khỏi cửa động, ngẩng đầu nhìn, thật không ngờ a!

“Tiểu muội, ngươi đây là chuẩn bị mở đại hội âm nhạc chắc?”

Một chiếc loa thật lớn màu bạc được đặt trước cửa động, CD, microphone, mọi đạo cụ đều đầy đủ hết, nó còn cố ý tìm một tảng đá nhô lên làm vũ đài.

Tiểu hồng hồ đang ngoáy mông xoay cổ loạn cả lên, đây là làm cái trò gì vậy chứ? Không phải nói là thăng cấp dụng cụ khuếch đại âm thanh sao? Mất công ta tốn bao sức lực mới trộm được về đây, như thế nào mà nửa ngày cũng chẳng nghe ra được chút thanh âm nào vậy. Nghe được đại tỷ hỏi, nó liền vội vàng dựng thẳng thân mình, xoa xoa cái mặt lem nhem dầu cười hì hì nói: “Ha ha, đại tỷ tốt, ta đây không phải là sợ mỗ mỗ không nghe thấy rõ sao.”

Đại tỷ thở dài: “Tiểu muội, rốt cuộc ngươi có biết vì sao mỗ mỗ giận ngươi không?”

“Bởi vì ta xuống núi một mình.” Tiểu hồng hồ ra bộ đáng thương cúi đầu, tiểu móng vuốt thỉnh thoảng đá đá mấy hòn sỏi dưới chân.

“Xuống núi cũng là một lý do, mà mặt khác là bởi mỗ mỗ không chịu được khi nhìn thấy ngươi hòa thuận với con người như thế.” Đại tỷ dùng ngữ khí bình thản giải thích.

“Mỗ mỗ lại biến thái như vậy sao?” Tiểu hồng hồ cắn cắn môi.

Đại tỷ đen mặt: “Tóm lại, ngươi biểu hiện cho tốt đi, để cho mỗ mỗ biết kỳ thật bà ở trong lòng ngươi phi thường quan trọng, bà ấy nói gì thì cứ nghe theo, ngàn lần vạn lần không được quên nịnh bợ, để cho mỗ mỗ biết bà không phải là ‘lão vu bà’* mà ngươi hay gọi, hoặc là đồ biến thái gì gì đó……”

(*mụ phù thủy già)

Đại tỷ vứt lại một câu, vung tay áo lên chạy lấy người.

Tiểu hồng hồ ngồi trên tảng đá nhỏ, ngửa đầu nhìn trời, hồ ly lớn tuổi đúng là phiền phức mà, còn muốn ta dùng lời ngon tiếng ngọt cười vui vẻ dỗ dành nữa, thực nhiều chuyện quá đi…Nhưng là, nếu không làm thì sẽ không thể hóa thành người được, quên đi, vì để có thể sớm ngày gặp lại Y Y, ta nhịn!

Tiểu hồng hồ thở dài, cầm mic, tiểu móng vuốt chống nạnh, mắt trợn trừng tròn tròn, tiểu Hồng cũng bất chấp giá nào! Bỏ CD vào, hít một hơi thật sâu, bắt đầu hát.

Trong tim ta chỉ có mỗ mỗ không có nàng

Người phải tin tưởng tình ý của Hồng nhi không hề giả

Chỉ có mỗ mỗ mới là giấc mộng của Hồng nhi

Chỉ có mỗ mỗ mới khiến Hồng nhi bận lòng

Trong lòng Hồng nhi không có nàng

……

“Bịch –” Lão bạch hồ ở trong động bị giật mình kinh hãi té ngã từ trên giường đá xuống, đại tỷ cười đến mặt mũi cũng biến hình, mà ngay cả nhị tỷ vốn ít nói ít cười cũng đều nhịn cười không nổi, bật cười thành tiếng.

Lão bạch hồ nổi giận, hai ba cái giật hết dưa chuột trên mặt xuống, chạy như điên ra ngoài, móng vuốt sắc bén chỉ vào tiểu hồng hồ đang cầm mic ngửa đầu nhìn trời, vui vẻ gào mà chửi ầm lên: “Đồ nhãi con chết tiệt! Ngươi muốn làm thủng màng nhĩ ta phải không! Á –”

Không đợi bà mắng xong, tiểu hồng hồ đã xông tới siết chặt cổ bà khóc rống thảm thiết: “Mỗ mỗ, Hồng nhi nhớ người chết được, Hồng nhi nhớ người chết được –”

“Khụ khụ khụ — lỏng móng vuốt — lỏng — móng vuốt” Lão bạch hồ bị siết đến thở hổn hển một trận, mắt trợn trắng dã, bốn vuốt quơ loạn.

“Không buông, nếu mỗ mỗ không chịu tha thứ cho Hồng nhi thì ta sẽ không buông.” Tiểu hồng hồ mắt lấp lánh nước, tình thâm ý thiết ôm mỗ mỗ, còn dùng mặt mình ra sức cọ cọ với mặt lão bạch hồ.

Nhị tỷ ở một bên vẻ mặt hờ hững, quét mắt nhìn đại tỷ đang vui sướng khi người ta gặp họa: “Ngươi dạy nó?”

Đại tỷ mím môi, không nói gì.

Đến cuối cùng, siết đến khi lão bạch hồ khàn giọng thề với trời đồng ý tha thứ cho tiểu hồng hồ, nó mới chịu buông tay, còn không quên giấu tiểu móng vuốt ở đằng sau, thầm giơ ngón cái làm một thủ thế “được lắm” với đại tỷ.

Lão bạch hồ xoa xoa cái cổ tím bầm, dùng sức đá tiểu hồng hồ một cước: “Ngươi muốn hại chết ta hả? Ta xem ngươi là muốn ta chết mà!”

Tiểu hồng hồ sờ sờ mông, lơ đãng cười, giơ lên khuôn mặt nhỏ nhắn ra bộ nịnh nọt: “Ái chà! Mỗ mỗ thực thông minh!”

Lão bạch hồ nghe vậy, chân mềm nhũn, đầu tê dại, sắp sửa bị cao huyết áp.

“Phì –” Lần này ngay cả nhị tỷ cũng bật cười, đỡ đại tỷ đang cười đến đứng thẳng không nổi. Đại tỷ dụi dụi nước mắt vì cười nhiều quá mà chảy ra, vừa ho vừa khen: “Muội muội, công phu nịnh hót này của ngươi quả thật quá giỏi nha! Ha ha ha!!!!”

Tiểu hồng hồ cúi đầu thẹn thùng cười cười, tiếp tục nịnh: “Ta là nói thật mà, ta chưa từng gặp qua tiên hồ nào dáng người thiên sứ gương mặt ma quỷ như mỗ mỗ!”

“Phì – tiểu muội ah, ngược rồi, là dáng người ma quỷ gương mặt thiên sứ mới phải, ha ha!” Đại tỷ yêu chết được tiểu muội không biết gì mà giả bộ thư sinh nghèo kiết hủ lậu như lúc này.

“Sai à.” Tiểu hồng hồ ngượng ngùng gãi đầu, nghĩ nghĩ, mắt sáng lên.

“Vậy thì mỗ mỗ là người gặp người thích hoa gặp hoa nở, ngay cả đại quan như Diêm Vương cũng muốn tranh cướp về chơi đùa trong lòng!”

Lão bạch hồ thật vất vả trên người mới có chút khí lực, đang bám vào tảng đá đứng lên, vừa nghe tiểu hồng trù mình chết, liền tức đến nghẹn thở, trước mặt đen xì, lại ngã xuống.

“A! Mỗ mỗ làm sao vậy?” Tiểu hồng hồ kinh hãi hô.

“Bị ngươi chọc tức đến hôn mê.” Nhị tỷ thản nhiên trả lời.

Tiểu hồng hồ kiêu ngạo cười to: “Đại tỷ, nhị tỷ, Hồng nhi chỉ khen mỗ mỗ vài câu mà bà đã chịu không nổi rồi, Hồng nhi quá thông minh phải không?”

“Ách……”

Hai con bạch hồ mắt to mắt nhỏ trợn trừng không nói gì nhìn tiểu hồng hồ kiêu ngạo xoay xoay cái mông ở trước mặt.

Ba con tiểu hồ cũng coi như hiếu thuận, giữ vững nguyên tắc tôn kính lão hồ ly, đồng tâm hiệp lực nâng lão bạch hồ mặc dù già nhưng thể trọng không thua gì con người vào động Hồ Liên, thừa dịp bà còn đang bất tỉnh, ba hồ đứng tránh ở một bên thương lượng đối sách.

“Ngươi chạy về đây thế nào?” Đại tỷ nhìn chằm chằm tiểu hồng hồ hỏi.

Ánh mắt tiểu hồng hồ buồn bã: “Sử dụng chút pháp lực với nàng, lén trốn đi.”

“Tiểu muội, ngươi thật sự nguyện vì Lãnh Y mà hóa thành hình người?” Nhị tỷ thấp giọng hỏi, biểu tình có chút không vui.

“Phải!” Tiểu hồng hồ gật cái đầu tròn tròn như điên.

“Ngươi yêu nàng?”

“Yêu?” Câu hỏi thình lình của nhị tỷ khiến cho tiểu hồng hồ nhất thời không phản ứng kịp.

Nháy mắt sắc mặt nhị tỷ trầm xuống, đại tỷ kéo ống tay áo nàng, lắc đầu, nhị tỷ bĩu môi, không nói nữa.

Đại tỷ quay đầu, nhìn tiểu hồng hồ đang xoa xoa cái đầu như thể bị đau.

“Việc này chỉ sợ không dễ làm, ta nghe mỗ mỗ nói qua, hồ tộc chúng ta tới năm năm mươi tuổi mới có thể biến hóa thành người, trăm tuổi biến thành mỹ nữ, trở thành phù thủy, có thể biết được sự việc ở ngoài ngàn dặm. Nhưng giờ ngươi mới có ba mươi năm tu hành, sao có thể trái thiên lý cường ngạnh hóa hình người được?”

Tiểu hồng hồ nghe xong lời này, ủ rũ cúi đầu, không cam lòng: “Nhưng mà – nhưng Hồng nhi thật sự rất muốn có thể giúp Y Y. Nàng hiện tại rất đáng thương, ba ba uy hiếp nàng, tình nhân cũ lại lợi dụng nàng, không có ai bên cạnh, ta lại lén chạy về đây…”

“Vẫn là đánh thức mỗ mỗ dậy đi, hỏi mỗ mỗ xem có biện pháp nào không, dù sao bà sống ngàn năm rồi, ở yêu giới, tiên giới, ma giới đều quen biết rộng rãi không ít bằng hữu, có lẽ sẽ có biện pháp.” Sắc mặt nhị tỷ dịu đi, an ủi tiểu hồng hồ.

“Đánh thức thế nào đây?” Đại tỷ khó khăn nhìn mỗ mỗ vẫn đang hôn mê.

“Nếu không thì hắt chậu nước lạnh đi?” Tiểu hồng hồ hai mắt tỏa sáng.

“Tốt!” Đại tỷ ở bên cạnh liền đón ý nói hùa.

“Các ngươi đám bạch nhãn hồ* này!”

(*chế đi từ cụm từ “bạch nhãn lang”, ám chỉ kẻ vong ân phụ nghĩa)

Một tiếng rống như sét đánh ngang trời, dọa ba con tiểu hồ sợ hãi, nhìn mỗ mỗ mười phần tinh thần đứng thẳng trên tảng đá, tức giận đến nỗi thịt trên khuôn mặt già nua cũng run cả lên, đồng thời cười ngượng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện