Nhẹ nhàng hôn lên khóe môi Lãnh Y, cảm giác tê dại còn chưa kịp trở lại, đôi môi mềm mại đã rời đi. Lãnh Y nhìn khuôn mặt yêu dã đặc biệt của Hồ Mộ Y, ánh mắt dần mê ly.
“Y Y, để cho tôi yêu em, được không?”
“Mộ Mộ –”
Mặt Lãnh Y bị Hồ Mộ Y giữ trong tay, hai mắt thâm tình nhìn nàng, gương mặt chân thành. Cổ họng Lãnh Y như bị cái gì chặn lại, nói không nên lời. Lãnh Y chậm rãi cúi đầu, trái tim ẩn ẩn nhức nhối. Có ai không cần một tình yêu đến, có ai không hy vọng cùng người mình yêu nắm tay đến già? Nhưng nếu không thể chịu nổi nỗi đau khổ khi mất đi tình yêu, vậy thì nàng tình nguyện không cần tình yêu này.
Hồ Mộ Y hoang mang nhìn Y Lãnh Y, nàng rõ ràng có thể cảm giác được Lãnh Y động lòng, vậy thì giờ lại là vì sao……
Y Lãnh Y ôm lấy chính mình, lùi lại vài bước, hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn Hồ Mộ Y thật sâu: “Mộ Mộ, cho em thêm một tháng nữa được không? Để em suy nghĩ rõ ràng tất cả, rồi sẽ cho chị một đáp án phụ trách.”
“Đáp án phụ trách?” Hồ Mộ Y nhìn Lãnh Y lặp lại, đôi con người xoay loạn.
Lãnh Y nhìn ra Hồ Mộ Y do dự, sợ nàng lại rời đi vô thanh vô tức như lần trước, liền giữ chặt tay nàng, run giọng nói: “Mộ Mộ, chị phải tin tưởng em, em nhất định sẽ hết lòng giữ lời hứa.”
“Cho tôi một đáp án phụ trách?”
“Phải!”
“Thật sao? Ha ha, Y Y, em thật tốt quá!” Hồ Mộ Y mạnh mẽ giật tay lại, Lãnh Y bất ngờ không kịp đề phòng, ngã vào lòng nàng.
Hồ Mộ Y hưng phấn ôm lấy Lãnh Y, vui sướng quay vài vòng: “Y Y, em nói phải giữ lời đấy!”
“Cho tôi đáp án phụ trách? Với tôi mà nói đáp án ấy chính là trở thành người của tôi.”
“……”
Y Lãnh Y bị nàng quay đến đầu choáng váng, căn bản không biết Hồ Mộ Y nói gì, thật vất vả chân mới chạm đất, còn chưa kịp phản ứng thì cái miệng rộng đã áp sát lại, căn bản không có kỹ xảo gì đáng nói, chỉ là ngậm lấy môi mừng dùng sức liếm không thôi.
“Uhm – Mộ –”
“Y Y, đừng nhúc nhích. Vì chứng minh em là hết lòng giữ lời hứa, tôi quyết định trước thực hiện chút –”
“Hồ Mộ Y!” Y Lãnh Y nổi giận, người này thật sự là cho chút ánh mặt trời liền tỏa sáng!
Hồ Mộ Y buông Lãnh Y ra, ngẩng đầu, ngửa mặt đáng thương nhìn Y Lãnh Y thăm dò.
Lãnh Y không chịu nổi ánh mắt ai oán kia của nàng, liền xoay người thu dọn tài liệu vứt vừa bãi trên bàn, không nhìn nàng nữa, cũng mượn thời gian này để bình ổn lại trái tim đập dữ dội không quy tắc.
Hồ Mộ Y nhìn bóng dáng Lãnh Y, đôi mắt nheo lại, mắt đầy tính toán, hừ hừ, Y Y, em chờ đó, chờ một tháng sau tôi phải khiến em cầu xin tôi yêu em!
Y Lãnh Y như thể biết được mà xoay phắt lại, tay dùng sức gõ một chút lên đầu Hồ Mộ Y: “Cái bộ dáng háo sắc này của chị là lại muốn nảy ra ý định hư hỏng gì???!!! Nếu để em biết được thì chị cứ đợi mà xem, còn ngẩn ra đó làm gì? Mau xử lý văn kiện đi, chỗ đó còn một xấp kìa!”
Hồ Mộ Y ôm đầu đi tới ghế giám đốc, cúi đầu cắn răng. Tôi đổi ý rồi, Y Y, tôi muốn “yêu” em, “yêu” đến khiến cho em sau này không dám nói chữ “không” với tôi nữa!
Lãnh Y thu dọn mớ tại liệu trên bàn xong, quay đầu liếc bộ dáng cắn răng đáng yêu của Hồ Mộ Y, cúi đầu, một tia cười ôn nhu vương vấn nơi khóe môi.
***
Sáu giờ đúng giờ Bắc Kinh, nhà đại tỷ.
“Mặc kệ! Dựa vào cái gì mà muốn ta biến thành mèo, không được!” Vị Ương vung cánh tay cãi nhau với Hồ Liễu. Dựa vào cái gì chứ? Dựa vào cái gì mà lão bà của tiểu Hồng đến mọi người đều có thể gặp mà cố tình nàng lại phải biến thành mèo mập đây? Đây không phải là bắt nạt người khác sao? Hồ Liễu liếc nhìn đồng hồ trên tường, đầu đầy mồ hôi. Hồ Linh ngồi ở sô pha vẫn vẻ mặt đạm mạc như trước. Lôi Thiên Thụ chớp đôi mắt to đứng một bên xem cuộc chiến.
“Tiểu miêu, ngoan, tại Y Lãnh Y đã gặp nàng rồi.” Hồ Liễu kiên nhẫn khuyên giải.
“Nếu tiểu miêu đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Y Lãnh Y, nàng nhất định sẽ hỏi chuyện của Hồng nhi, nếu không đáp được, nàng sẽ nghi ngờ!”
Vị Ương bĩu môi, vẫn không vui: “Ta mặc kệ, nếu đúng như vậy, vậy tiểu Hồng một ngày không nói cho Y Lãnh Y thì ta phải một ngày làm mèo mập sao!”
“Ngươi vốn chính là mèo mà, sợ cái gì?” Hồ Liễu có chút đau đầu nhìn Vị Ương, nàng biết nếu Vị Ương nổi tính cứng đầu thì mặc cho ai khuyên cũng vô dụng.
Hồ Linh ngồi ở sô pha nghe cũng nhíu mày, nhìn nhìn bộ dáng sốt ruột của đại tỷ, mím môi, đứng dậy, đi đến bên cạnh Hồ Liễu, không kiên nhẫn nhìn Vị Ương. Đại tỷ quả thực chiều miêu yêu đến không ra gì mà!
Hồ Linh vừa nhíu mày, Thiên Thụ ở bên cạnh lại bắt đầu xắn tay áo muốn phóng sét, Vị Ương nhìn thấy, bị dọa lập tức chui ra phía sau Hồ Liễu.
Mày Hồ Linh càng nhíu lại, kéo Thiên Thụ một chút: “Ngươi đừng chọc Vị Ương nữa, cẩn thận nàng nổi nóng biến thành miêu yêu ăn ngươi!”
Thiên Thụ nghe xong vẻ mặt kinh ngạc, thân mình cùng chân đồng thời cứng lại, không thể tin được mở to hai mắt nhìn chằm chằm Hồ Linh.
Vị Ương nghĩ lời nói của Hồ Linh có hiệu quả, liền nghênh ngang đi ra từ phía sau Hồ Liễu, tiến lại gần Thiên Thụ, vỗ vỗ đầu nàng, khoác lác: “Yên tâm, Vị Ương ta không phải người không biết phân rõ phải trái, biết ta lợi hại, về sau thành thật nghe lời thì ta sẽ không bạc đãi ngươi!”
“Bùm!”
Một tiếng sấm vang, Hồ Liễu cũng không cần thương lượng gì với Vị Ương, Vị Ương đã trực tiếp biến thành hắc sắc tiểu miêu, cả người bốc khói, quỳ rạp trên mặt đất, buồn bực chớp mắt nhìn Thiên Thụ, không phải ngươi sợ ta sao?
Thiên Thụ hoàn toàn không nhìn nó, mắt rưng rưng lệ, thâm tình nhìn Hồ Linh: “Linh nhi, nàng, nàng dĩ nhiên lại lo lắng cho an nguy của ta, ta thực cảm động!”
“……”
Hồ Liễu cùng tiểu miêu mắt to trừng mắt nhỏ, đây là ngụ ý Thiên Thụ không phải sợ Vị Ương mà là tự mình đa tình hả? Trên đời này sao lại có người da mặt dày vậy nhỉ?
Hồ Linh bất đắc dĩ, ngẩng đầu liếc nhìn Thiên Thụ: “Lôi tiểu thư, ngươi có thể hay không –”
Nghe thấy Hồ Linh nói chuyện, Thiên Thụ kích động đến cả người run run: “Linh nhi, không cần! Nàng trăm ngàn lần đừng khách sáo vậy! Đừng gọi tiểu thư, nếu không muốn gọi Thiên Thụ thì trực tiếp gọi ta là ‘phích lịch kiều oa’ là được.”
Hồ Linh thở dài: “Phích Lịch Kiều Oa, ta xin ngươi, ngươi đừng hơi một tí lại phóng điện được không?”
Thiên Thụ tiếp tục kích động, nói cũng lắp bắp: “Vậy, vậy – phóng cái gì? Linh nhi, nàng nói đi, ta đều nghe lời nàng.”
==!
***
Sau khi tan tầm, Hồ Mộ Y đúng giờ đón Lãnh Y về nhà. Từ sau khi biến thành người, nàng chưa bao giờ bất an cùng không yên vậy. Vốn một miêu yêu thì đủ để nàng đối phó, nhưng giờ lại có thêm một tên ‘phích lịch quýnh đản’ nữa, quả thực là muốn mạng nàng mà. Lần đầu tiên đưa Lãnh Y về nhà, đương nhiên muốn lưu lại ấn tượng tốt đẹp cho Lãnh Y, thực sợ bị hai tên không có mắt kia phá hỏng.
Chuông cửa vang lên, hai người chờ ngoài cửa, Y Lãnh Y buồn cười nhìn Hồ Mộ Y, dịu dàng chỉnh lại mớ tóc trên trán nàng: “Đây không phải nhà chị sao? Sao còn khẩn trương hơn cả em vậy.”
“Tôi –” Hồ Mộ Y ngượng ngùng cười, vừa định giải thích thì cửa đã bị văng mạnh mở ra, khiến nàng sợ tới mức phải vội vàng kéo Lãnh Y đang đứng ở sau cửa lại, còn chính mình lại bị cửa đập thẳng vào mặt.
“Cô chính là Y Y? He he he he ~” Thiên Thụ nháy mắt thân thiện, nhìn Y Lãnh Y từ trên xuống dưới.
Lãnh Y liếc nhìn Hồ Mộ Y đang ôm mũi, nhếch nhếch miệng với Thiên Thụ đang lúng túng: “Ah, Hồng – ách, Mộ Mộ, làm sao vậy?”
“Ta fuck! Có biết mở cửa không hả!” Hồ Mộ Y ôm mũi, chửi ầm lên.
Thiên Thụ khó hiểu gãi gãi đầu: “Tôi biết mà, chính là mở như vậy!”
Vì để chứng minh, Thiên Thụ lùi vào nhà, lại đóng cửa lại, đẩy mạnh ra, khuôn mặt nhỏ nhắn cười đến sáng lạn: “Xem, ai nói tôi không biết đóng cửa!”
Y Lãnh Y bên cạnh đã hoàn toàn hóa đá, trợn mắt há hốc mồm nhìn Thiên Thụ cùng cái mũi bất hạnh lại bị đập trúng mục tiêu của Hồ Mộ Y. Hồ Mộ Y ôm cái mũi đau nhức nhó nhịn, cũng không ngại Lãnh Y bên cạnh mà giữ lại chút mặt mũi gì, hoàn toàn bùng nổ.
“Lôi Thiên Thụ!!!!!!!” Hồ Mộ Y hét một tiếng, Lôi Thiên Thụ một chút phản ứng cũng không có, ngược lại lại nhìn chằm chằm Lãnh Y, đôi mắt nhỏ híp lại.
“Thiên Thụ –”
“Meo meo –”
Trước khi Hồ Mộ Y kịp nói, một cái bóng màu vàng lóe lên, một con mèo vàng to tròn không biết từ chỗ nào chui ra, híp đôi mắt to màu quất nhảy cái vèo vào lòng Y Lãnh Y, cái đầu còn dùng sức cọ cọ trước ngực người ta.
Lãnh Y cảm thấy tay trầm xuống, cúi đầu nhìn lại, mặt đầy kinh ngạc.
“Y Y, để cho tôi yêu em, được không?”
“Mộ Mộ –”
Mặt Lãnh Y bị Hồ Mộ Y giữ trong tay, hai mắt thâm tình nhìn nàng, gương mặt chân thành. Cổ họng Lãnh Y như bị cái gì chặn lại, nói không nên lời. Lãnh Y chậm rãi cúi đầu, trái tim ẩn ẩn nhức nhối. Có ai không cần một tình yêu đến, có ai không hy vọng cùng người mình yêu nắm tay đến già? Nhưng nếu không thể chịu nổi nỗi đau khổ khi mất đi tình yêu, vậy thì nàng tình nguyện không cần tình yêu này.
Hồ Mộ Y hoang mang nhìn Y Lãnh Y, nàng rõ ràng có thể cảm giác được Lãnh Y động lòng, vậy thì giờ lại là vì sao……
Y Lãnh Y ôm lấy chính mình, lùi lại vài bước, hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn Hồ Mộ Y thật sâu: “Mộ Mộ, cho em thêm một tháng nữa được không? Để em suy nghĩ rõ ràng tất cả, rồi sẽ cho chị một đáp án phụ trách.”
“Đáp án phụ trách?” Hồ Mộ Y nhìn Lãnh Y lặp lại, đôi con người xoay loạn.
Lãnh Y nhìn ra Hồ Mộ Y do dự, sợ nàng lại rời đi vô thanh vô tức như lần trước, liền giữ chặt tay nàng, run giọng nói: “Mộ Mộ, chị phải tin tưởng em, em nhất định sẽ hết lòng giữ lời hứa.”
“Cho tôi một đáp án phụ trách?”
“Phải!”
“Thật sao? Ha ha, Y Y, em thật tốt quá!” Hồ Mộ Y mạnh mẽ giật tay lại, Lãnh Y bất ngờ không kịp đề phòng, ngã vào lòng nàng.
Hồ Mộ Y hưng phấn ôm lấy Lãnh Y, vui sướng quay vài vòng: “Y Y, em nói phải giữ lời đấy!”
“Cho tôi đáp án phụ trách? Với tôi mà nói đáp án ấy chính là trở thành người của tôi.”
“……”
Y Lãnh Y bị nàng quay đến đầu choáng váng, căn bản không biết Hồ Mộ Y nói gì, thật vất vả chân mới chạm đất, còn chưa kịp phản ứng thì cái miệng rộng đã áp sát lại, căn bản không có kỹ xảo gì đáng nói, chỉ là ngậm lấy môi mừng dùng sức liếm không thôi.
“Uhm – Mộ –”
“Y Y, đừng nhúc nhích. Vì chứng minh em là hết lòng giữ lời hứa, tôi quyết định trước thực hiện chút –”
“Hồ Mộ Y!” Y Lãnh Y nổi giận, người này thật sự là cho chút ánh mặt trời liền tỏa sáng!
Hồ Mộ Y buông Lãnh Y ra, ngẩng đầu, ngửa mặt đáng thương nhìn Y Lãnh Y thăm dò.
Lãnh Y không chịu nổi ánh mắt ai oán kia của nàng, liền xoay người thu dọn tài liệu vứt vừa bãi trên bàn, không nhìn nàng nữa, cũng mượn thời gian này để bình ổn lại trái tim đập dữ dội không quy tắc.
Hồ Mộ Y nhìn bóng dáng Lãnh Y, đôi mắt nheo lại, mắt đầy tính toán, hừ hừ, Y Y, em chờ đó, chờ một tháng sau tôi phải khiến em cầu xin tôi yêu em!
Y Lãnh Y như thể biết được mà xoay phắt lại, tay dùng sức gõ một chút lên đầu Hồ Mộ Y: “Cái bộ dáng háo sắc này của chị là lại muốn nảy ra ý định hư hỏng gì???!!! Nếu để em biết được thì chị cứ đợi mà xem, còn ngẩn ra đó làm gì? Mau xử lý văn kiện đi, chỗ đó còn một xấp kìa!”
Hồ Mộ Y ôm đầu đi tới ghế giám đốc, cúi đầu cắn răng. Tôi đổi ý rồi, Y Y, tôi muốn “yêu” em, “yêu” đến khiến cho em sau này không dám nói chữ “không” với tôi nữa!
Lãnh Y thu dọn mớ tại liệu trên bàn xong, quay đầu liếc bộ dáng cắn răng đáng yêu của Hồ Mộ Y, cúi đầu, một tia cười ôn nhu vương vấn nơi khóe môi.
***
Sáu giờ đúng giờ Bắc Kinh, nhà đại tỷ.
“Mặc kệ! Dựa vào cái gì mà muốn ta biến thành mèo, không được!” Vị Ương vung cánh tay cãi nhau với Hồ Liễu. Dựa vào cái gì chứ? Dựa vào cái gì mà lão bà của tiểu Hồng đến mọi người đều có thể gặp mà cố tình nàng lại phải biến thành mèo mập đây? Đây không phải là bắt nạt người khác sao? Hồ Liễu liếc nhìn đồng hồ trên tường, đầu đầy mồ hôi. Hồ Linh ngồi ở sô pha vẫn vẻ mặt đạm mạc như trước. Lôi Thiên Thụ chớp đôi mắt to đứng một bên xem cuộc chiến.
“Tiểu miêu, ngoan, tại Y Lãnh Y đã gặp nàng rồi.” Hồ Liễu kiên nhẫn khuyên giải.
“Nếu tiểu miêu đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Y Lãnh Y, nàng nhất định sẽ hỏi chuyện của Hồng nhi, nếu không đáp được, nàng sẽ nghi ngờ!”
Vị Ương bĩu môi, vẫn không vui: “Ta mặc kệ, nếu đúng như vậy, vậy tiểu Hồng một ngày không nói cho Y Lãnh Y thì ta phải một ngày làm mèo mập sao!”
“Ngươi vốn chính là mèo mà, sợ cái gì?” Hồ Liễu có chút đau đầu nhìn Vị Ương, nàng biết nếu Vị Ương nổi tính cứng đầu thì mặc cho ai khuyên cũng vô dụng.
Hồ Linh ngồi ở sô pha nghe cũng nhíu mày, nhìn nhìn bộ dáng sốt ruột của đại tỷ, mím môi, đứng dậy, đi đến bên cạnh Hồ Liễu, không kiên nhẫn nhìn Vị Ương. Đại tỷ quả thực chiều miêu yêu đến không ra gì mà!
Hồ Linh vừa nhíu mày, Thiên Thụ ở bên cạnh lại bắt đầu xắn tay áo muốn phóng sét, Vị Ương nhìn thấy, bị dọa lập tức chui ra phía sau Hồ Liễu.
Mày Hồ Linh càng nhíu lại, kéo Thiên Thụ một chút: “Ngươi đừng chọc Vị Ương nữa, cẩn thận nàng nổi nóng biến thành miêu yêu ăn ngươi!”
Thiên Thụ nghe xong vẻ mặt kinh ngạc, thân mình cùng chân đồng thời cứng lại, không thể tin được mở to hai mắt nhìn chằm chằm Hồ Linh.
Vị Ương nghĩ lời nói của Hồ Linh có hiệu quả, liền nghênh ngang đi ra từ phía sau Hồ Liễu, tiến lại gần Thiên Thụ, vỗ vỗ đầu nàng, khoác lác: “Yên tâm, Vị Ương ta không phải người không biết phân rõ phải trái, biết ta lợi hại, về sau thành thật nghe lời thì ta sẽ không bạc đãi ngươi!”
“Bùm!”
Một tiếng sấm vang, Hồ Liễu cũng không cần thương lượng gì với Vị Ương, Vị Ương đã trực tiếp biến thành hắc sắc tiểu miêu, cả người bốc khói, quỳ rạp trên mặt đất, buồn bực chớp mắt nhìn Thiên Thụ, không phải ngươi sợ ta sao?
Thiên Thụ hoàn toàn không nhìn nó, mắt rưng rưng lệ, thâm tình nhìn Hồ Linh: “Linh nhi, nàng, nàng dĩ nhiên lại lo lắng cho an nguy của ta, ta thực cảm động!”
“……”
Hồ Liễu cùng tiểu miêu mắt to trừng mắt nhỏ, đây là ngụ ý Thiên Thụ không phải sợ Vị Ương mà là tự mình đa tình hả? Trên đời này sao lại có người da mặt dày vậy nhỉ?
Hồ Linh bất đắc dĩ, ngẩng đầu liếc nhìn Thiên Thụ: “Lôi tiểu thư, ngươi có thể hay không –”
Nghe thấy Hồ Linh nói chuyện, Thiên Thụ kích động đến cả người run run: “Linh nhi, không cần! Nàng trăm ngàn lần đừng khách sáo vậy! Đừng gọi tiểu thư, nếu không muốn gọi Thiên Thụ thì trực tiếp gọi ta là ‘phích lịch kiều oa’ là được.”
Hồ Linh thở dài: “Phích Lịch Kiều Oa, ta xin ngươi, ngươi đừng hơi một tí lại phóng điện được không?”
Thiên Thụ tiếp tục kích động, nói cũng lắp bắp: “Vậy, vậy – phóng cái gì? Linh nhi, nàng nói đi, ta đều nghe lời nàng.”
==!
***
Sau khi tan tầm, Hồ Mộ Y đúng giờ đón Lãnh Y về nhà. Từ sau khi biến thành người, nàng chưa bao giờ bất an cùng không yên vậy. Vốn một miêu yêu thì đủ để nàng đối phó, nhưng giờ lại có thêm một tên ‘phích lịch quýnh đản’ nữa, quả thực là muốn mạng nàng mà. Lần đầu tiên đưa Lãnh Y về nhà, đương nhiên muốn lưu lại ấn tượng tốt đẹp cho Lãnh Y, thực sợ bị hai tên không có mắt kia phá hỏng.
Chuông cửa vang lên, hai người chờ ngoài cửa, Y Lãnh Y buồn cười nhìn Hồ Mộ Y, dịu dàng chỉnh lại mớ tóc trên trán nàng: “Đây không phải nhà chị sao? Sao còn khẩn trương hơn cả em vậy.”
“Tôi –” Hồ Mộ Y ngượng ngùng cười, vừa định giải thích thì cửa đã bị văng mạnh mở ra, khiến nàng sợ tới mức phải vội vàng kéo Lãnh Y đang đứng ở sau cửa lại, còn chính mình lại bị cửa đập thẳng vào mặt.
“Cô chính là Y Y? He he he he ~” Thiên Thụ nháy mắt thân thiện, nhìn Y Lãnh Y từ trên xuống dưới.
Lãnh Y liếc nhìn Hồ Mộ Y đang ôm mũi, nhếch nhếch miệng với Thiên Thụ đang lúng túng: “Ah, Hồng – ách, Mộ Mộ, làm sao vậy?”
“Ta fuck! Có biết mở cửa không hả!” Hồ Mộ Y ôm mũi, chửi ầm lên.
Thiên Thụ khó hiểu gãi gãi đầu: “Tôi biết mà, chính là mở như vậy!”
Vì để chứng minh, Thiên Thụ lùi vào nhà, lại đóng cửa lại, đẩy mạnh ra, khuôn mặt nhỏ nhắn cười đến sáng lạn: “Xem, ai nói tôi không biết đóng cửa!”
Y Lãnh Y bên cạnh đã hoàn toàn hóa đá, trợn mắt há hốc mồm nhìn Thiên Thụ cùng cái mũi bất hạnh lại bị đập trúng mục tiêu của Hồ Mộ Y. Hồ Mộ Y ôm cái mũi đau nhức nhó nhịn, cũng không ngại Lãnh Y bên cạnh mà giữ lại chút mặt mũi gì, hoàn toàn bùng nổ.
“Lôi Thiên Thụ!!!!!!!” Hồ Mộ Y hét một tiếng, Lôi Thiên Thụ một chút phản ứng cũng không có, ngược lại lại nhìn chằm chằm Lãnh Y, đôi mắt nhỏ híp lại.
“Thiên Thụ –”
“Meo meo –”
Trước khi Hồ Mộ Y kịp nói, một cái bóng màu vàng lóe lên, một con mèo vàng to tròn không biết từ chỗ nào chui ra, híp đôi mắt to màu quất nhảy cái vèo vào lòng Y Lãnh Y, cái đầu còn dùng sức cọ cọ trước ngực người ta.
Lãnh Y cảm thấy tay trầm xuống, cúi đầu nhìn lại, mặt đầy kinh ngạc.
Danh sách chương